Trong hai năm Di Thiên biến mất, có một số chuyện đã phát sinh. Điển hình như Hồng Ưng cùng Hắc Ưng không hiểu sao nhất quyết không lấy vợ, do Địa Ưng bang đã gần như trở thành bá chủ nên cuộc sống của mọi người tương đối an nhàn, hai người bỏ ra một số tiền lớn mở một hiệu làm bánh, ngày ngày biến thành những ông chủ tiệm độc thân hoàng kim, vì vẻ ngoài điển trai cùng những hàng hiệu đắt tiền trên người, Hồng Ưng và Hắc Ưng thành hai miếng mồi ngon trong mắt các nữ sinh. Chuyện này làm Di Thiên một phen suy nghĩ sâu xa, hai người kia không lấy vợ mà sống cùng nhau, sẽ không phải rơi vào trường hợp kia đi?
Thế giới này thật đáng sợ, đến đam mĩ là cũng lây lan đến tốc độ chóng mặt!!!
Lam Ưng đang làm trưởng phòng kế hoạch cho công ty của Sở Ngạo, hắn đang theo đuổi một cô gái bán trà sữa đối diện công ty, ngày nào cũng vác cái mặt đê tiện đó đến lân la làm quen, thiếu chút nữa là dọn nhà qua đóng cột ở tiệm của người ta luôn rồi. Di Thiên bày tỏ quan điểm "Rồi cũng có ngày chết vì tiểu đường!!!"
Bạch Ưng có vẻ đặc biệt hơn một chút, hắn ngày ngày sống trong nơm nớp lo sợ, sợ rằng hung thần kia bỗng dưng nổi hứng gõ cửa phòng giám đốc của hắn. Bạch Ưng bị một tiểu thư dòng dõi danh giá nhiệt liệt truy đuổi, tình yêu cháy bỏng thiếu chút nữa đốt cháy của công ty và Bạch Ưng chỉ là con mồi trong mắt tên thợ săn đáng sợ kia. Được biết vị tiểu thư kia là một người cực kì thông minh, cái não chỉ biết đến thương trường mà không biết đến tình trường của Bạch Ưng hoàn toàn không đủ dùng với cô ấy. Cuối cùng chỉ biết thẹn thùng hoảng sợ xách quần bỏ chạy như nữ nhân nghe tin được hoàng thượng lật tấm gỗ đòi thị tẩm!!!
Vân Trà với Từ Thịnh thì đã kết hôn từ lâu, lại còn tặng kèm thêm một đứa bé. Ngày ngày các nhân viên công ty điện máy AXER rửa mắt nhìn một cái đuôi nhỏ theo sau chủ tịch. Một cái mặt lạnh nay đã được nhân đôi, công ty đảm bảo không cần mua thêm điều hòa!!!
...
Một ngày nọ...
Di Thiên lấy hai tay khoanh trước ngực, tức giận thở phì phò nhìn nam nhân đang ung dung đọc sách uống trà trên sô pha, thiếu chút nữa đã lật bàn:
-Em- muốn- đi- chơi!!!
Sở Ngạo mặt không biến sắc, hắn đã quen với cái tình cảnh này rồi, nếu mà cô ngoan ngoan ở nhà thì mới cần đến bệnh viện, qua một lúc người trước mặt đã nóng như một cái lò sưởi, hắn mới đặt quyển sách xuống, nhướn mày nhẹ nhàng phun ra một câu :
-Sở Ngụy sẽ khóc!
Di Thiên sửng sốt, sau đó mạnh miệng cãi lại nhưng giọng điệu đã có chút đầu hàng :
-Anh đừng lấy con ra uy hiếp em!!!
Sở Ngạo vẫn bình tĩnh như cũ :
-Sở Ngụy không thể thiếu em. Nó chắc chắn sẽ khóc không ngừng...nói không chừng còn có thể nằng nặc bám theo em.
Di Thiên đã nhụt chí hơn phân nữa, tuy biết đây chỉ là trò lưu manh của hắn nhưng cô thực sự không nỡ :
-Anh...
-Anh sắp phải đi công tác, không thể ở nhà chăm nó. Chẳng lẽ em muốn anh mang con theo đi hưởng tuyết, chịu lạnh?
Ngay lúc này một bóng dáng nho nhỏ xuất hiện ở cửa, chạy vọt tới ôm chầm lấy chân Di Thiên, nước mắt không ngừng rơi xuống, cái đầu nhỏ lắc lắc đung đưa :
-Mẹ...đừng bỏ con! Con không muốn đâu...Huhuhuhu...
Di Thiên hoảng loạn, bế con trai đang ôm chân cô lên, nhìn khuôn mặt bánh bao phúng phính thấm đẫm nước mắt, mắt mũi đỏ ửng cả lên thì trong lòng nhói một cái, được rồi, để thằng nhóc lớn lên một tí cô đi cũng không muộn. Nhanh chóng hôn một cái rõ kêu lên khuôn mặt Sở Ngụy, giọng điệu dỗ dành :
-Được rồi, mẹ sẽ không đi nữa. Ở nhà chơi với con trai bảo bối nha.
Sở Ngụy lập tức nín khóc mà cười hề hề, ôm lấy cổ Di Thiên mà cọ cọ làm nũng, thấy con trai không khóc nữa liền an tâm, tức khắc đem nó giao cho ông xã, còn bản thân cô phải đi gọi điện từ chối Vân Trà đã.
Thấy bóng dáng mẹ khuất sau cánh cửa, Sở Ngụy phì cười, nghiêng đầu nhìn Sở Ngạo, ánh mắt như muốn bố thưởng cho cậu, còn không mau khen đi ? Sở Ngạo vươn tay ra xoa đầu con trai, khẽ cười một tiếng, tâm tình hiển nhiên rất thỏa mãn :
-Tốt, ngày mai dẫn con đi mua đồ chơi mới.
Sở Ngụy ngồi trong lòng Sở Ngạo, thật giống một phiên bản thu nhỏ của hắn. Cậu cười rất vui vẻ.
"Sao mẹ lại không nhận ra cậu đê tiện giống bố từ lâu rồi chứ?"
...
Một ngày nọ...
Di Thiên nhìn thấy Tử Duệ ngồi buồn bã xem ti vi, lại phát hiện trên tay y có những vết thương lạ bèn đi đến gần, cầm tay y lên thì nhìn thấy những vết hằng sâu chói mắt, buột miệng hỏi :
-Tử Duệ, sao trên tay con lại có mấy vết này?
Tử Duệ nghiêng đầu cười hì hì, rất hồn nhiên mà trả lời :
-Chú Mục trói con lại trên giường a~.
Di Thiên thiếu chút nữa khụy gối té xỉu, tên khốn kia tính chơi SM? Quả nhiên bao nhiêu lâu nay cô không có nhìn nhầm, biến thái lòng lang dạ thú tâm côn trùng. Hắn nỡ lòng nào làm tổn thương Tử Duệ bé bỏng mong manh dễ vỡ như thế? Di Thiên phải hỏi cho rõ ràng sau đó mới thay y đòi lại công đạo được:
-Vậy tại sao chú Mục lại trói con?
Tử Duệ lại nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó mắt nai con chớp chớp, vui vẻ trả lời :
-Vì có một lần chú Mục cắn con, con không nhịn được mà bóp nát một cái xương sườn của chú ấy.
Di Thiên "...."
Sai quá sai rồi con ơi!!!Chú Mục chỉ muốn bày tỏ yêu thương với con một cách đặc biệt thôi mà...
Con sao lại "ủng hộ" người ta một cách bạo lực như thế?
Mục Hàn Dương, tôi rất thông cảm cho tấm lòng hi sinh anh dũng của anh. Người như anh cần được đất nước này nhân giống gấp!!!
Di Thiên lẳng lặng vì tương lai tăm tối của Mục Hàn Dương mà thắp ba nén nhang ~~~
< Ta đã viết đứa con thứ hai rồi. Cổ đại, huyền huyễn. Hi vọng mọi người ghé qua một lần cho ta góp ý >
Danh Sách Chương: