Mục lục
Lục Gia Tiểu Tức Phụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tố Nguyệt mắng nàng một câu, chui ra ổ chăn vừa mặc y phục vừa nói: "Chờ ngươi ra khỏi phủ rồi thì mỗi tháng ta vẫn đều viết thư cho muội, để Lý ma ma giao cho Quách lão tam, thuận đường tiện thể đưa tới, muội cũng vậy, có chuyện gì vui cũng có thể viết thư nói cho ta biết, đúng rồi, lập gia đình nhất định phải mời ta uống rượu mừng đó.

"Ngưng Hương cười miễn cưỡng.

Tạm thời không biết nên trông mong biện pháp nào của Tố Nguyệt nữa, nàng thành công chuộc thân hay không vẫn mong biện pháp ấy không thể thực hiện được, nàng mới có thể tiếp tục ở cạnh Tố Nguyệt.

Sau cơn mưa to, trời lại nóng lên.

Sáng sớm tạm biệt Tố Nguyệt, Ngưng Hương tâm sự nặng nề hội hợp ở cửa bên cùng Lý ma ma.


"Cháu cùng Lục Thành đến cùng là có chuyện gì?" Đi trên đường phố ăn quà vặt, Lý ma ma cười hỏi thăm.

Ngưng Hương rủ mắt cười khổ, "Ma ma đừng hỏi.

"Lần trước Lục Thành cường đại nhét bạc cho nàng, nàng chưa kịp cân nhắc mà đã trả lại cho hắn, bây giờ thì nàng lại muốn mượn bạc của hắn, để Tố Nguyệt giữ lại bạc của nàng ấy mà chuẩn bị bất cứ tình huống nào, dù sao Tố Nguyệt muốn đơn độc ở lại Hầu phủ thì trong tay có tiền mới mới có sức lực, cũng không biết Lục Thành còn muốn cho mượn hay không đây.

Đi đến phố ăn quà vặt, tâm tình Ngưng Hương cùng lần trước hoàn toàn ngược lại, trong đám người tìm kiếm bóng dáng của Lục Thành.

Bên trái không có, bên phải cũng không có, bất luận là người đi đường trên đường hay là chủ quán bày quán cũng không có hắn.

Ngưng Hương trong lòng ngũ vị tạp trần.

Sợ là lúc này, Lục Thành đã hết hy vọng sao?"Lục Thành? Hôm nay lại tới tới đây bày bán sao?"Bên cạnh đột nhiên truyền đến giọng nói chế nhạo của Lý ma ma, bước chân Ngưng Hương ngừng lại, ngơ ngác nhìn qua.

Đôi mắt hoa đào của Lục Thành từ sớm đã rơi ở trên người nàng, nhìn chằm chằm nàng cùng Lý ma ma nói: "Không phải, cháu cố ý tìm Từ cô nương , có việc muốn hỏi nàng.

"Khuôn mặt hắn nhăn nhó, nghiêm túc lạnh lùng, Ngưng Hương không hiểu sao cảm thấy sợ hãi, cúi đầu.

Lý ma ma nhìn qua nhìn lại giữa hai người, thức thời nói: "Vậy các cháu nói chuyện đi, ta đi mua đồ trước.


"Lục Thành gật đầu, chờ Lý ma ma đi xa, hắn hai ba bước đi đến bên cạnh Ngưng Hương, trầm giọng nói: "Chuộc thân chưa?"Ngưng Hương không hiểu vì sao hắn hỏi như vậy, nhìn chằm chằm vạt áo hắn nói: "Chưa, còn! ""Vậy trả bạc lại cho ta.

" Lục Thành lạnh giọng cắt đứt lời nàng, duỗi tay về phía nàng.

Ngưng Hương biến sắc, bất chấp lúng túng ngẩng đầu hỏi hắn, "Tam thúc ngươi không đưa bạc cho ngươi sao?"Lục Thành nhíu mày, không vui nhìn chằm chằm vào mắt hạnh của nàng, "Tam thúc gì? Nếu nàng đã không chuộc thân vậy thì nhanh chóng trả tiền cho ta, ta có việc gấp cần dùng tiền.

"Trong mắt của hắn tất cả đều là chán ghét vứt bỏ, như chủ nợ đòi nợ, không còn một chút gì dịu dàng.

Ngưng Hương nhìn thật lâu, càng nhìn tâm càng lạnh.

Tam thúc Lục Thành không đem bạc trả cho hắn sao? Nếu thật như vậy hiện tại nàng kéo theo Lục Thành đi tới xã đánh cờ hỏi cho ra lẽ, Tam thúc Lục Thành chỉ sợ cũng sẽ không thừa nhận đi? Nàng để lại túi tiền cũng không có bất cứ bằng chứng gì, Lục Thành sẽ tin Tam thúc hắn hay là tin nàng đây? Quan hệ của với Tam thúc hắn tốt như vậy, mà đối với nàng lại lãnh đạm như vậy! Ngưng Hương như rơi vào hầm băng.


Hai mươi lượng bạc, nàng đi đâu tìm hai mươi lượng bạc trả Lục Thành bây giờ?Chẳng lẽ phải đem bạc nàng cùng Tố Nguyệt tích góp trả hắn sao?Có phải ông trời cũng không muốn một đứa nha hoàn như nàng nghịch thiên cải mệnh, không muốn để cho nàng chuộc thân thành công sao?Càng nghĩ càng tuyệt vọng, tiểu cô nương mặt xám như tro.

Thấy nàng sợ đến như vậy, ngột ngạt Lục Thành kìm nén suốt một tháng cuối cùng tiêu tan, hắn nhếch miệng cười nói: "Chọc nàng thôi, đi thôi, ta thấy dưa hấu bên kia rất tốt, chúng ta chọn hai trái cho A Mộc và A Nam thôi.

"Nói xong vốn tưởng rằng nàng sẽ nhẹ nhàng thở ra một hơi, đột nhiên lại thấy tiểu cô nương bĩu môi, khóc.

Không phải là rơi nước mắt như mưa không tiếng động, mà là như trẻ con bị người khác khi dễ, khóc ô ô thành tiếng.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK