Du Thanh Vi vốn dĩ tính toán cơm nước xong sẽ đi ngủ trưa một lúc, nhưng nàng nghĩ đến dáng ngồi kia của Lộ Vô Quy liền cảm thấy lo lắng bất an, em ấy suốt ngày hành động giống như đứa con nít vậy thì không ổn trọng chút nào.
Lộ Vô Quy đi theo nàng, chuyện gì em ấy không hiểu thì nàng có nghĩa vụ phải dạy cho em ấy.
Nàng ăn cơm xong liền dắt Lộ Vô Quy đi lên lầu về phòng của hai người, dạy cho Lộ Vô Quy cách ngồi và làm thế nào để mang giày cao gót đi cho vững vàng.
Ngoài dự kiến của nàng chính là Lộ Vô Quy học cái gì cũng cực kỳ nhanh, nàng chỉ cần nói sơ qua rồi làm mẫu một chút là Lộ Vô Quy có thể hiểu ngay, không cần nàng phải dạy lại lần thứ hai, thậm chí cũng không cần phải giải thích gì nhiều.
Dáng ngồi tiêu chuẩn trước kia của Lộ Vô Quy là ngồi xếp bằng, đi đến chỗ nào cũng ngồi xếp bằng xuống, nói chuyện chậm rì rì, phản ứng cũng chậm, còn mang theo một bộ biểu tình trẻ con làm cho người khác có cảm giác rằng em ấy có chỉ số thông minh không cao, đi đường thì nhảy lộc cộc như mấy đứa nhỏ, không có chút ổn trọng trưởng thành nào, đến khi nàng đem những điều này nói ra, Lộ Vô Quy chỉ đơn giản nghĩ nghĩ rồi đáp: "Em nhớ rồi." Nàng kêu Lộ Vô Quy thử đi đứng và ngồi xuống cho nàng xem thử, Lộ Vô Quy liền cho nàng một cảm giác khác hoàn toàn.
Bởi vì một số hành động thay đổi liền khiến cho khí chất của Lộ Vô Quy cũng biến hóa thật lớn.
Du Thanh Vi có chút hết hồn và sợ hãi, không dám lại dạy tiếp nữa.
Trong đầu nàng hiện tại chỉ có hai từ để hình dung Lộ Vô Quy lúc này: Yêu nghiệt!
Lộ Vô Quy đem hơi thở và biểu tình trẻ con của mình thu hồi lại, ngồi xuống ghế bắt chéo chân, lưng thẳng tắp, khuôn mặt ngũ quan tinh xảo, ánh mắt sáng ngời cùng biểu tình nội liễm khiến cho khí chất cả người đều thoát thai hoán cốt, phảng phất chỉ trong một giây liền trưởng thành lên, khí tràng toàn bộ khai hỏa.
Du Thanh Vi nhìn bộ dáng này của Lộ Vô Quy, cảm thấy hô hấp đều phải đình trệ, tim đập bang bang như muốn văng ra khỏi lồng ngực.
Lòng nàng âm thầm gào thét: "Nào có ai trưởng thành nhanh như vậy chứ, thói quen mấy thập niên nói thay đổi liền thay đổi vậy trời!"
Nhưng mà, sự thật chính là Lộ Vô Quy vẫn ngồi yên ổn ở kia, nửa tiếng vẫn không thay đổi.
Lúc này nàng mới nhớ tới Lộ Vô Quy trước kia tuy thường hay ngồi xếp bằng không quá lịch sự, nhưng em ấy có thể ngồi im mấy giờ liền không động đậy, định tính vô cùng tốt.
Ngồi xếp bằng đả tọa còn có thể ngồi lâu được, nhưng ngồi bình thường thì sao có thể làm được như vậy cơ chứ? Thói quen của con người thường rất khó sửa, cho dù muốn sửa cũng không thể ngay lập tức sửa được, nhưng Lộ Vô Quy lại....
Nếu không phải đôi mắt nhỏ của em ấy mỗi khi nhìn đến nàng vẫn như trước không thay đổi thì Du Thanh Vi thật sự hoài nghi Lộ Vô Quy đã biến thành một cái "người" khác.
Nàng đã quen với một Lộ Vô Quy lúc nào cũng nhảy lộc cộc như trẻ con, đột nhiên nhìn thấy một Lộ Vô Quy trưởng thành khí chất đầy mình như vậy, cảm giác phá lệ bất an cùng quái dị, rất là không khỏe.
Nàng nói thầm trong lòng: "Chị thà rằng em ngốc một chút để cho chị dạy nhiều thêm mấy ngày, cảm nhận quá trình dạy dỗ cũng rất tốt mà.
Chị còn chưa cảm giác được chút thành tựu dạy học nào thì em đã học xong hết rồi....!Có thể bớt thông minh để chị lại dạy thêm được không a?"
Lộ Vô Quy ngồi đến đoan đoan chính chính, giương mắt nhìn Du Thanh Vi biểu tình thay đổi đa dạng phong phú, cô hoang mang tự hỏi: "Chị ấy bị làm sao vậy nhỉ?" Cô nhìn lại dáng ngồi của bản thân, rõ ràng là làm đúng theo những gì mà Du Thanh Vi đã dạy nha.
Cô nhớ đến rành mạch kỹ càng từng lời Du Thanh Vi nói, chị ấy nói rằng hiện tại cô đã mười chín tuổi, mười chín tuổi mà hành động như một đứa bé ba tuổi sẽ làm người khác cảm thấy cô ngốc, không chín chắn, không trưởng thành, sẽ bị người khác xem thường, cho dù bản lĩnh của cô có lớn như thế nào thì vẫn bị xem là một đứa ngốc, sẽ không được người khác tín nhiệm.
Trong giao tiếp giữa người với người, ấn tượng trực quan đầu tiên sẽ là ngôn ngữ, hành động và cử chỉ, ấn tượng này vô cùng quan trọng, nó sẽ quyết định thái độ và nhận định của người khác đối với bản thân cô.
Lộ Vô Quy bừng tỉnh đại ngộ, thì ra trước kia những người khác cảm thấy cô ngốc là bởi vì cô đã gần hai mươi tuổi mà ngôn hành cử chỉ vẫn như một đứa trẻ mấy tuổi.
Cô thích nhảy nhót khi đi đường là bởi vì nhảy tương đối nhẹ nhàng, một bước nhảy thì khoảng cách đi được gấp ba đến năm lần so với đi một bước, lúc xuống bậc thang chẳng hạn, thay vì phải mỗi bước đi một bậc thang, đi hết bậc thang mất mấy chục bước thì cô chỉ cần nhảy hai bước là xong rồi, nếu không phải sợ làm cho người khác hết hồn thì cô chỉ nhảy một bước là tới nơi.
Bây giờ, cô cảm thấy giữa việc nhẹ nhàng dùng ít sức và việc bị người ta xem là đồ ngốc thì cô vẫn chọn không cần nhẹ nhàng dùng ít sức a, cô không nghĩ lại tiếp tục bị người khác xem là đồ ngốc.
Vì thế Lộ Vô Quy quyết định, về sau đi đường sẽ chỉ đi từng bước, tận lực không nhảy nhót nữa, khi tiếp xúc với người khác cũng sẽ không ngồi xếp bằng đả tọa, lúc nói chuyện thì ngữ khí phải ôn hòa một chút, không được nói quá thẳng.
Cho dù là đang luyện công cũng phải đem dáng ngồi đả tọa biến thành dáng ngồi bình thường.
Dù sao thì người ngồi đả tọa là để phối hợp với kinh mạch của toàn thân, quỷ vốn dĩ không có kinh mạch nên khi đả tọa muốn ngồi tư thế gì mà chẳng được.
Du Thanh Vi ngồi bên cạnh yên lặng quan sát, nàng nhìn thấy Lộ Vô Quy bảo trì dáng ngồi ưu nhã cả tiếng đồng hồ cũng chưa động đậy, đột nhiên có cảm giác nàng lại tự đào hố cho bản thân mình.
Cũng may dáng ngồi này của Lộ Vô Quy đẹp hơn trước kia rất nhiều, nhưng toàn bộ khí chất của em ấy cũng vì vậy mà thay đổi theo, khiến cho nàng có chút không quen.
Nàng lại chỉ dạy thêm: "Tiểu muộn ngốc, không ai có thể ngồi một kiểu không thay đổi như vậy trong thời gian quá dài được, như vậy sẽ làm máu không lưu thông được, tay chân tê dại, em nên ngẫu nhiên thay đổi dáng ngồi một chút."
Lộ Vô Quy trầm ngâm một lúc rồi hỏi lại: "Vậy cứ một nén nhang thời gian em lại đổi một lần ha?" Cô là quỷ a, dù cho có ngồi một tư thế cả năm cũng không có chuyện máu không tuần hoàn tay chân tê dại gì đó.
Du Thanh Vi hắng giọng mấy cái, nói: "Em cứ xem mà làm."
Lộ Vô Quy "dạ" một tiếng, gật đầu đồng ý.
Du Thanh Vi xem thời gian, chỉ vừa qua giữa trưa một chút, nàng còn có thể ngủ trưa một tiếng đồng hồ.
Nàng nói: "Chị ngủ một lúc đây, hai giờ rưỡi em gọi chị dậy nha."
Lộ Vô Quy ứng thanh: "Dạ." Khi nói chuyện, cô đem từ "dạ" nói đến ngắn gọn, không có kéo dài nhão nhoẹt như mọi khi.
Du Thanh Vi nghe được Lộ Vô Quy đáp đến dứt khoát, không hề giống lúc trước kéo dài giọng nhão nhão dính dính "Dạ – – Vâng – –", nàng kinh ngạc nhìn Lộ Vô Quy.
Khi nhìn đến dáng ngồi thẳng tắp, khí tràng toàn bộ khai hỏa kia của Lộ Vô Quy, nàng sợ tới mức run lập cập, chạy nhanh chui vào giường ngủ trưa.
Sau khi nàng leo lên giường liền theo bản năng quay lại nhìn Lộ Vô Quy một cái, Lộ Vô Quy vẫn duy trì dáng ngồi thẳng tắp ở bên cạnh làm nàng cảm thấy có chút quái quái, còn có chút khẩn trương và vô thố, nàng nói: "Tiểu muộn ngốc, em đến thư phòng ngồi đi." Lúc đi ngủ có một đứa trẻ ở bên cạnh và một người trưởng thành ở bên cạnh là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau nha.
Đứa trẻ thì hoàn toàn không cần phải phòng bị, nhưng người trưởng thành thì khác, bị người trưởng thành nhìn chằm chằm trong lúc ngủ thì còn phải đề phòng người ta có canh me lúc mình ngủ làm cái gì hay không – – Du Thanh Vi chợt nhớ tới lúc trước Lộ Vô Quy hay canh me lúc nàng đã ngủ rồi làm những chuyện gì đó đó, cả người tức khắc đều không khỏe.
Sao nàng lại có cảm giác bản thân mình bị ngoại hình của Lộ Vô Quy đánh lừa vậy nhỉ?
Trong lúc nàng miên man suy nghĩ thì Lộ Vô Quy đã đứng dậy, bước từng bước chậm rãi đi về phía thư phòng.
Du Thanh Vi nhìn Lộ Vô Quy mang đôi giày cao gót bằng da, bước chân chậm rãi ngẩng đầu ưỡn ngực mà đi mang theo khí thế tiểu nữ vương, nàng lấy chăn che mặt lại, trong lòng thầm kêu rên: "Làm bậy a, tôi lại đào cái hố gì cho bản thân mình vậy trời?" Nàng có một loại cảm giác thật không tốt, nhưng lại không nói rõ được là không tốt ở chỗ nào.
Du Thanh Vi lo lắng thấp thỏm đi vào giấc ngủ.
Nàng tự an ủi bản thân: "Ngủ, nói không chừng ngủ một giấc dậy thì tiểu muộn ngốc sẽ biến trở lại về bộ dáng trước kia thôi." Nàng vẫn cảm thấy Lộ Vô Quy cộc lốc ngốc hô hô cười rộ lên ngọt tư tư tương đối đáng yêu.
Em ấy giả vờ trưởng thành chín chắn, khí tràng quá lớn làm nàng có chút đỡ không nổi, quá quái dị rồi.
Du Thanh Vi đặt đồng hồ báo thức lúc hai giờ rưỡi, chuông báo thức vừa reo lên nàng liền mơ màng tỉnh dậy, nhìn thấy Lộ Vô Quy đang đẩy cửa bước vào phòng.
Du Thanh Vi lập tức thanh tỉnh, vội vàng mong đợi nhìn xem Lộ Vô Quy là đi bình thường hay là nhảy nhót vào phòng kêu "Du Thanh Vi, chị dậy rồi à", kết quả Lộ Vô Quy cư nhiên lưng thẳng tắp đi đến bên cạnh giường, chớp chớp mắt nhìn nàng không nói tiếng nào.
Du Thanh Vi giật mình một cái, tâm nói: "Nhất định là do mình tỉnh ngủ tư thế không đúng." Nàng nhắm chặt hai mắt lại rồi mở ra lần nữa, phát hiện Lộ Vô Quy vẫn đứng ở mép giường như cũ, đứng đến đoan đoan chính chính, vẻ mặt mang theo biểu tình nghiêm túc, chỉ có đôi mắt linh động là lóe lóe lên, còn mang theo chút hoang mang.
Du Thanh Vi bật dậy ngay lập tức, nói: "Tiểu muộn ngốc, em nhảy từ đây ra ban công rồi từ ban công nhảy trở về cho chị xem đi."
Lộ Vô Quy "hở?" một tiếng, suy suy nghĩ nghĩ, rốt cuộc vẫn làm theo lời nàng nói.
Cô nhấc chân nhẹ nhàng nhảy hai bước ra ban công, rồi nhẹ nhàng nhảy hai bước trở về bên cạnh giường, nói: "Rồi đó, em nhảy xong rồi."
Nhìn thấy động tác quen thuộc kia Du Thanh Vi mới nhẹ nhàng thở ra, nói thầm trong bụng: "Tiểu muộn ngốc quả nhiên vẫn là tiểu muộn ngốc." Du Thanh Vi xoa xoa ngực ép xuống kinh sợ, lúc này mới rời giường đi đánh răng rửa mặt.
Lúc nàng ra cửa thì vừa vặn gặp nhân viên của công ty làm vườn đem vật liệu xây nhà gỗ đưa tới.
Nhân viên công ty làm vườn đi vào bằng cổng lớn bên biệt thự mà Long sư thúc ở chứ không phải từ cổng bên nhà nàng.
Nàng thấy có dì Tiền đứng ở cạnh trông chừng nên cũng không quản việc này nữa.
Nàng dắt Lộ Vô Quy lên xe, nhìn ngắm Lộ Vô Quy một hồi, thấy em ấy cũng không khác gì mọi ngày thì mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nàng nói: "Tiểu muộn ngốc, về sau ở trước mặt người khác thì em cố gồng một chút, còn ở bên cạnh chị thì không cần gồng đâu."
Lộ Vô Quy nhìn nhìn Du Thanh Vi, thầm nghĩ: "Em còn muốn cưới vợ nha, không muốn người khác vẫn luôn cảm thấy em khờ khạo ngốc hô hô đâu." Cô nhạy bén cảm giác được rằng Du Thanh Vi có chút không quen, còn hay dùng khóe mắt liếc liếc trông chừng cô.
Cô suy nghĩ rồi nói: "Du Thanh Vi, ai rồi cũng phải trưởng thành."
Du Thanh Vi: "..." Nàng nói thầm trong lòng: "Em trưởng thành cũng quá nhanh rồi." Đùng một cái liền trưởng thành, thoán thiên hầu cũng nhảy không nhanh được như vậy a.
Trời làm bậy còn có thể cứu, tự làm bậy thì không thể sống, chính mình đào hố thì dù cho có kiệt lực cũng phải ráng mà đi lấp hố thôi.
Du Thanh Vi yên lặng lái xe ra khỏi gara, chạy đến nhà của Phạm đại sư.
Phạm đại sư nhìn thấy Lộ Vô Quy mặc bộ váy áo mà mình làm, cảm giác vô cùng vừa lòng đánh giá trên dưới một phen, nàng nói: "Tôi cảm thấy bộ váy áo này rất thích hợp với em, vừa mặc lên quả nhiên biến thành tiểu mỹ nữ nha." Sinh cơ phấn chấn bừng bừng, giống như chồi non vừa vươn mình từ dưới đất lên, làm cho người nhìn thấy đều phải sáng cả hai mắt, sinh mệnh lực mười phần.
Lộ Vô Quy nghe Phạm đại sư khen tặng mình là tiểu mỹ nữ, vui vẻ nhoẻn miệng cười.
Cô còn rất chú ý, chỉ cười vừa phải chứ không hề cười khoe mười cái răng như mọi khi, càng không để cho hai mắt của mình híp thành hai cái khe.
Du Thanh Vi dùng quạt chống chống cái trán, trong lòng gào thét không ngừng: "Tạo nghiệt a! Đem tiểu muộn ngốc của tôi trả về đây!" Lúc này nàng thật sự muốn Lộ Vô Quy mặc váy ngồi xếp bằng lộ hàng ra làm cho Phạm đại sư mở mang tầm mắt nha! Du Thanh Vi lại một trận não bổ về cảnh tượng kia, cảm thấy để Phạm đại sư nhìn tiểu muộn ngốc lộ hàng có vẻ không thích hợp cho lắm, việc như vậy làm sao có thể để cho người ngoài nhìn thấy kia chứ, nàng càng nghĩ càng thấy rối rắm.
Nàng rốt cuộc muốn như thế nào vậy kìa?
Nàng một đường rối rắm đi vào nhà của Phạm đại sư, đến khi ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách thì mới bừng tỉnh mà giải thích lý do hôm nay đến đây.
Phạm đại sư cũng không hề cự tuyệt đề nghị của Du Thanh Vi, rốt cuộc nàng cũng phải ăn cơm nuôi con nhỏ, nuôi quỷ sư phụ của nàng, không có khả năng làm việc mà không có tiền lời được, sau khi nhìn thấy thành quả của mình được Lộ Vô Quy nâng lên tầm cao mới, nàng liền có thêm nhiều linh cảm để thiết kế quần áo cho Lộ Vô Quy hơn.
Nàng lập tức nói ra ý tưởng của mình cho Du Thanh Vi và Lộ Vô Quy, cần làm thêm lễ phục và một số loại quần áo phù hợp với khí chất cùng với tuổi tác của Lộ Vô Quy blah blah....!Ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Lộ Vô Quy, nàng liền thấy em ấy linh tính mười phần, còn có một cỗ khí thế ẩn hiện, chỉ cần áp dụng vào quần áo một xíu liền có thể làm nổi bật khí thế lên....
Du Thanh Vi nghe nghe, trong lòng rối càng thêm rối.
Nàng đã nhìn ra rồi, Phạm đại sư là tưởng đem Lộ Vô Quy trang điểm may quần áo cho biến thành một đóa hoa đây mà! Nhưng là nàng đã quen thuộc với một Lộ Vô Quy ngây ngây ngốc ngốc, giờ em ấy biến thành một bông hoa như vậy làm nàng thật không quen chút nào.
Nhưng nàng không thể không thừa nhận, Lộ Vô Quy làm đóa hoa trông càng đẹp mắt hơn rất nhiều.
Du Thanh Vi rối rắm hết nửa ngày mới im lặng khuất phục, nàng nói: "Hết thảy đều nhờ Phạm đại sư làm chủ, tôi tin tưởng vào ánh mắt chuyên nghiệp của chị." Miệng thì nói thế nhưng trong lòng nàng vẫn gào khan: "Chị trả lại tiểu muộn ngốc ngày xưa cho tôi nhanh!" Nàng thật muốn đánh chết cái cô ả họ Dư kia! Nếu không phải cô ả dùng máu chó mực hắt lên người Lộ Vô Quy, làm cho pháp y hư mất thì đã không có chuyện ngày hôm nay! Nàng quyết định sau khi về nhà sẽ bắt Lộ Vô Quy nhảy từ trong phòng ra ban công, rồi lại từ ban công nhảy trở về phòng, nhảy 30 vòng như vậy cho nàng rửa rửa hai mắt..
Danh Sách Chương: