Từng con từng con chồn vàng từ dưới lòng đất chui ra, từng bộ từng bộ xác chết thi biến từ dưới lòng đất bò ra ngoài, từ bốn phương tám hướng mà tuôn tới phía Du Thanh Vi cùng Tả Tiểu Thứ.
Tả Tiểu Thứ vội vàng hợp lại với Du Thanh Vi, chạy tới một chỗ. Tả Tiểu Thứ kêu lên: "Tôi mở đường, cô theo sát tôi ——" lời còn chưa nói hết, Du Thanh Vi lấy ra một lá bùa chạy qua bên người cô, quay sang hô to với cô: "Theo sát tôi." Lúc dứt lời, một lá bùa từ trong tay Du Thanh Vi bay ra, tại nơi cách mặt đất khoảng bốn, năm mét nổ tung, tia sáng chói mắt chiếu đến làm Tả Tiểu Thứ hơi nheo mắt, giống như ánh mặt trời ấm áp trong ngày mùa đông lướt nhẹ qua từ trên người.
Xác chết thi biến mới vừa leo ra mặt đất kêu thảm "Ao ao" tựa như chạy thoát thân mà rút về trong hang.
Chồn vàng nhào về phía hai cô bị ánh sáng đột nhiên nổi lên này chiếu vào không mở mắt nổi, gần như cùng lúc đó ngừng lại.
Tả Tiểu Thứ nhân cơ hội này mau đuổi theo Du Thanh Vi.
Du Thanh Vi lấy bùa mở đường, nhìn thấy xác chết thi biến cùng chồn vàng, như là không cần tiền mà đánh ra bùa trong tay từng lá từng lá một.
Lần này Lộ Vô Quy vẽ bùa tuy nói cũng là bùa phong cương và bùa tụ dương chiếm phần lớn, nhưng những bùa khác cũng vẽ không ít, mà hình như đều đặc biệt nhằm vào những con chồn vàng và thi quái ở thung lũng hoang này. Bùa đánh ra nếu như đúng lúc đánh vào trên người chồn vàng hoặc thi quái, khi lực bùa kích phát lửa bùa lập tức đốt cháy âm khí trên người chúng nó dấy lên âm hỏa, đến khi âm hỏa đốt xong âm khí trên người chồn vàng hoặc xác chết thi biến bị dính vào lửa bùa, dương hỏa lại thiêu cháy, âm dương hai lửa luân phiên thiêu đốt, trong nháy mắt là có thể đốt nó thành tro bụi.
Du Thanh Vi dùng bùa, Tả Tiểu Thứ dùng kiếm, hai người phối hợp phá vòng vây, từ bên trong vây công của chồn vàng và xác chết thi biến chém giết đi ra ngoài.
Bỗng nhiên, một luồng ánh sáng nhạt trắng mờ mờ từ phía trước lấy tốc độ như sét đánh vọt tới trước mặt hai cô.
Du Thanh Vi đối với ánh sáng màu trắng mờ này không thể nào quen thuộc hơn được nữa, cô nhìn thấy Đại Bạch ra mặt sợ đến giật mình một cái, thắng gấp một cái đứng cách xa Đại Bạch khoảng một thước, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào Đại Bạch. Cô không biết Đại Bạch đột nhiên chạy tới tìm cô làm cái gì?
Tả Tiểu Thứ dừng lại bên người Du Thanh Vi, liếc nhìn Đại Bạch rồi liếc nhìn Du Thanh Vi, kêu lên: "Hai người đừng mắt to trừng mắt nhỏ, đi nhanh lên."
Đại Bạch ở trên không trung quay một vòng, lắc đầu với Du Thanh Vi, dường như muốn nói: Đi theo ta.
Du Thanh Vi hỏi: "Đi theo ngươi?"
Đại Bạch gật đầu.
Du Thanh Vi hỏi: "Tiểu muộn ngốc đâu?"
Đại Bạch đáp lại Du Thanh Vi bằng một cái liếc mắt, sau đó xoay người thật nhanh bay về phía trước. Hình như nó sợ chồn vàng nhảy vọt tới đánh nó, cố ý bay cao cao, cách mặt đất ít nhất ba, bốn mét.
Du Thanh Vi cùng Tả Tiểu Thứ đuổi theo sát, xem phương hướng hình như là đi đến chỗ Lộ Vô Quy.
Tả Tiểu Thứ hỏi: "Du Lừa Đảo, có phải là Tiểu Quy Quy sợ chúng ta lạc đường, để Đại Bạch đến đón chúng ta không?"
Du Thanh Vi liếc nhìn con đường tiến tới, không xác định mà nói: "Có lẽ...là vậy."
Bỗng nhiên, trong bầu trời đêm từ xa xa truyền đến một tiếng quát trong trẻo với lực xuyên thấu cực mạnh: "Thiên Địa Vô Cực, mượn phép âm dương, Càn Khôn sắc lệnh, vạn quỷ bái yết! Sắc!"
Một đồ án Thái Cực to lớn bỗng nhiên phóng lên không trung ở đằng trước, cái Thái Cực đó giống như pháo hoa nở rộ lại như gợn nước lan rộng ra bốn phía——
Lúc đồ án Thái Cực lan rộng ra đây và lướt qua bên người Du Thanh Vi cùng Tả Tiểu Thứ, họ rõ ràng cảm nhận được một luồng gió nhẹ thổi qua trước mặt, tinh thần rung động, sau lưng nhẹ đi, linh hồn xuất khiếu, cảm giác thần trí bất ổn chợt hiện.
Hô hấp của hai cô đều nghẹn lại, ngay cả nhịp tim cũng rớt mấy nhịp. Không thể nói được là lo âu hay là sợ hãi, hoặc có thể là chấn động, hai cô cũng nghĩ không ra, chỉ biết mình thật giống như mất hồn.
Trong nháy mắt thất thần này, một luồng âm khí dồi dào bỗng nhiên vọt lên từ trên mặt đất hình thành một lốc xoáy to lớn chiếm giữ ở vùng trời đằng xa, bên trong mây đen vô số mặt quỷ đan xen xuất hiện, vô số bóng quỷ đang quay cuồng, vô số oan hồn đang gầm thét.
Trong phút chốc, thung lũng hoang gió âm mãnh liệt, thổi bay tro bụi đầy đất.
Tiếng gió gầm rú giống như tiếng quỷ khóc vang vọng vù vù.
Thung lũng hoang vốn cũng đã đủ đáng sợ ở dưới cơn gió âm này trông như là luyện ngục.
Chồn vàng, xác chết biến thi vốn dĩ đang vây công Du Thanh Vi cùng Tả Tiểu Thứ lập tức như thủy triều toàn bộ tuôn tới phía Lộ Vô Quy. Khí thế kia, tốc độ kia, số lượng kia, giống như thiên quân vạn mã công thành.
Bỗng nhiên, một tia sáng trắng vút qua trước mặt Du Thanh Vi, Du Thanh Vi chỉ cảm thấy cái trán quét qua cảm giác lạnh buốt, ngay sau đó xương cột sống của cô đau như kim châm muối xát một trận, cô đau đến rên lên một tiếng, nhìn về phía Đại Bạch.
Đại Bạch hất cằm lên, liếc nhìn cô, lại lắc lắc đầu về phía trước, dường như muốn nói: Tự nhiên đờ ra làm gì, đi ra bên kia đi.
Cơn đau đó chỉ lướt qua, suýt chút nữa làm cho cô tưởng là ảo giác. Cô thấy Đại Bạch như vậy, phỏng chừng Đại Bạch là có công việc để cho hai cô làm, gọi lại Tả Tiểu Thứ, nói: "Đi. Đi theo Đại Bạch."
Đại Bạch hài lòng gật đầu một cái, quay vòng rồi bay về phía trước. Nó bay ra xa chưa tới một mét, một con đại quỷ bỗng nhiên đi qua trước mặt nó, dọa nó sợ nhanh như chớp nhào vào trong lòng Du Thanh Vi, cái thân hình như chiếc đũa kia còn run lên.
Du Thanh Vi nhìn Đại Bạch, rồi nhìn con quỷ nhiếp thanh kia, bỗng nhiên ngộ ra. Bây giờ Đại Bạch chỉ còn lại một ít giao hồn nhỉ? Đến cả quỷ nhiếp thanh nó cũng đánh không lại? Cô nhớ tới lúc trước Đại Bạch lao ra đánh nhau với chồn vàng, quỷ nhiếp thanh tuyệt đối không phải là đối thủ của Đại Bạch. Có điều, giờ đây Đại Bạch trắng đến trong suốt, ánh sáng do máy chiếu phát ra còn rõ ràng hơn cả nó, như là từng bị trọng thương. Cô đoán là với tình huống trước mắt của Đại Bạch, cô quạt một cái là có thể đánh tan.
Cô nhìn về phía Lộ Vô Quy. Vào lúc này Lộ Vô Quy đang làm phép ngự quỷ*, đại quỷ cùng xuất hiện, không chừng có con đại quỷ nào nhìn thấy giao hồn này ăn ngon liền lại đây nuốt "xoẹt" cái như là ăn mì. Cô nói với Đại Bạch: "Đại Bạch, ngươi cứ bám vào trên người ta trước đi, an toàn hơn một chút."
(*ngự quỷ = điều khiển quỷ)
Đại Bạch ngẩng đầu lên, nghiêng đầu, mắt mang nghi hoặc mà nhìn về phía Du Thanh Vi, tựa như đang hỏi: Thật sao?
Vẻ mặt đó như một bản sao của Lộ Vô Quy, để Du Thanh Vi không khỏi mỉm cười, nói: "Thật."
Đại Bạch suy nghĩ một chút, dường như có chút bất đắt dĩ mà gật gật đầu, nhanh như chớp chui vào trên cổ Du Thanh Vi, hóa thành một cái hình xăm giao long màu trắng bám ở phía trên.
Mấy giây sau, cái hình xăm giao long kia duỗi ra một cái móng vuốt nho nhỏ chỉ chỉ về phía trước.
Du Thanh Vi liếc nhìn cái vuốt giao mà nó duỗi ra, gọi lại Tả Tiểu Thứ, chạy về hướng Đại Bạch chỉ.
Lộ Vô Quy chân đạp Bát Quái ấn trên người gánh Thái Cực đồ, tay cầm thước pháp Lượng Thiên đứng trước giếng âm, quay lưng về phía giếng âm, mặt hướng về đám chồn vàng và thi quái nhiều không đếm xuể đang nhào về phía nàng. Nếu như đi âm ở dưới chiếc giếng trong sân nhà mình mà gặp phải tình huống như vậy, nàng nhất định không chút do dự quay mình bỏ chạy.
Nhưng mà hôm nay, nàng không thể chạy.
Vô số âm hồn ác quỷ từ trong giếng âm lao ra, bám quanh ở trên đầu nàng, gầm thét, kêu thảm, gào khóc, la hét, tiếng quỷ khóc thần gào vang tận mây xanh. Chúng nó ngửi thấy được mùi người sống trên người Lộ Vô Quy, muốn nhào tới, rồi lại tựa như tràn đầy sợ hãi, chỉ có thể thông qua tiếng quỷ kêu để phát tiết bất mãn.
Gió âm càn quấy, thổi đến mức áo quần của Lộ Vô Quy bay phần phật, tóc của nàng đón gió tung bay, từng sợi tóc trên trán bị thổi đến lộn xộn, nhưng nét mặt của nàng trước sau như một có vẻ hơi ngốc.
Lộ Vô Quy cảm thấy có ánh mắt khiếp người đang nhìn về phía nàng, nàng ngẩng đầu nhìn lại, trông thấy xa xa có một đôi mắt xanh thẳm còn sáng hơn những con chồn vàng khác đang nhìn về phía nàng. Một con chồn vàng có hình thể còn lớn hơn con chó núi rất nhiều uy phong lẫm liệt đứng tại một gò núi nhỏ nhô lên đang nhìn chằm chằm vào nàng.
Đột nhiên, con chồn lớn đó bay lên trời, tứ chi chạm đất thật nhanh chạy tới phía nàng. Lúc chạy nhanh, tầng tầng lớp lớp lông vàng bóng loáng đón gió bồng bềnh.
Lộ Vô Quy nhìn con chồn lớn đó cho dù ở trong gió loạn mà bộ lông vàng cũng không bị lộn xộn, còn tóc rối của mình nhè nhẹ bay loạn phất phơ ở trước mặt, nghĩ thầm: "Mình có nên cắt tóc mái không?" Mới vừa nghĩ xong, liền nghe thấy một tiếng vang trầm của vật nặng rơi xuống đất.
Con chồn lớn chạy như bay tới kia dừng lại trước mặt nàng khoảng chừng mười thước, nó hơi cúi người, thủ thế chờ đợi nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt còn liếc nhìn thước pháp Lượng Thiên giơ cao trong tay nàng.
Lộ Vô Quy theo tầm mắt của con chồn lớn quay đầu nhìn thước pháp Lượng Thiên mình đã giơ một hồi lâu, không nhìn ra cái gì đặc biệt, lại nhìn về phía con chồn lớn. Nàng há miệng muốn nói chút gì, lại không biết nên nói cái gì, không thể làm gì khác hơn là hất hất cằm, tiếp tục nhìn con đại chồn tinh xông lại đây kia. Nàng cảm thấy ánh mắt của con đại chồn tinh này cực kỳ sắc bén, còn lộ ra đánh giá, như là muốn nhìn thấu nàng.
Qua một hồi lâu, nàng nghe thấy con đại chồn tinh hỏi nàng bằng chất giọng the thé như gõ chiêng vỡ: "Ngươi là con tiểu yêu quái tại chùa Bảo An kia?"
Lộ Vô Quy gật đầu: "Ừ" một tiếng, nói: "Đúng rồi."
Mặt của đại chồn vàng nhất thời vặn vẹo, dường như rất là tức giận mà rít gào hỏi: "Ngươi không phải bị đưa đi đầu thai chuyển thế sao?"
Lộ Vô Quy nói: "Đúng rồi, đầu thai vào nhà Trang Phú Khánh tại thôn Liễu Bình, đầu thai vào trong bụng Thái Phân, ngươi còn bắt hồn của Thái Phân."
Đại chồn tinh đưa mắt nhìn mây đen trên đỉnh đầu Lộ Vô Quy, phát ra một tiếng gầm nhẹ phẫn nộ, khuôn mặt vô cùng dữ tợn.
Rất nhiều chồn vàng cùng thi quái chạy tới, giống như một biển chồn vàng bao vây Lộ Vô Quy.
Kiến đông cắn chết voi, huống chi Lộ Vô Quy không phải là voi, những con chồn này cũng không phải là con kiến.
Lộ Vô Quy nhìn quanh một vòng đám chồn tinh đông đến nhìn không thấy điểm cuối, trong mắt hiện lên nghi hoặc: Nhiều chồn vàng như thế phải ăn bao nhiêu thức ăn mới có thể nuôi sống? Hình như thung lũng hoang không có đủ đồ ăn cho chúng nó, chúng nó làm sao sống được? Chẳng lẽ chúng nó còn đào thành hang đến chỗ khác?
Đang suy nghĩ, một luồng gió tanh phả tới trước mặt, ngay sau đó đại chồn tinh vốn đang cúi người ở trước mặt nàng bước dài một bước vọt đến phía nàng, há mồm lộ ra hàm răng sắc nhọn cắn tới phía nàng, đồng thời chân trước đánh tới phía nàng. Nó vừa hành động, toàn bộ chồn vàng xung quanh đều hành động theo.
Chồn tinh không hề có điềm báo trước mà động thủ, Lộ Vô Quy muốn ngự quỷ cũng không kịp, nàng nghiêng người né tránh, gắng gượng mà sượt qua sát người chồn tinh. Phía sau có chồn tinh nhào tới, móng vuốt sắc bén xẹt qua quần áo phía sau nàng, Lộ Vô Quy nghe thấy vải vóc phát ra một tiếng rách 'xoẹt'. Lộ Vô Quy không có thời gian để ý phía sau, cứ như vậy trong chớp mắt, toàn bộ chồn tinh xông lên, nếu như nàng không phá vòng vây thì sẽ bị chôn thây. Nàng thầm nghĩ: "Ta ngu mới đánh với các ngươi." Quay đầu lại, trong nháy mắt nhảy thẳng vào trong giếng âm.
Những chồn tinh nhào lên kia đều vồ hụt.
Trong một tiếng hét lớn của đại chồn tinh, chồn vàng nhảy xuống giếng âm đông như kiến, đuổi theo vào giếng âm.
Danh Sách Chương: