Mục lục
Tinh Thần Biến
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Khà, khà...

Đám người Đằng Sơn, Lâu Kha đứng quan sát toàn đấu trường không thể nghĩ ra một viên hầu tầm thường lúc trước chẳng ngờ bây giờ trở nên kinh khủng đến thế. Thậm chí lúc này Đằng Sơn, Lâu Kha đều không có đủ dũng khí cùng Hầu Phí giao chiến.

Thanh Long Cung chủ cùng Tam nhãn lão yêu sắc mặt biến đổi liếc mắt nhìn nhau.

- Phí Phí! Đây là trạng thái cuồng bạo của ngươi ư?

Vẻ mặt Tần Vũ cũng biểu hiện sự ngạc nhiên. Hắn có nghe Hầu Phí nói qua, khi tiến vào trạng thái cuồng bạo thì thực lực được đề cao lên rất nhiều, nhưng không ngờ Hầu Phí tiến vào trạng thái cuồng bạo, hình dáng lại trở nên như vậy.

Chỉ thấy cự viên ngửa mặt lên trời gầm vang.

- Đại ca! Xem ta đánh tan bọn nó ra sao.

Thanh âm Hầu Phí vang lên trong đầu Tần Vũ.

Tần Vũ cười, tự nghĩ bây giờ mình đứng đây cũng chỉ làm vướng chân vướng tay Hầu Phí, chi bằng tránh ra xa để mặc Hầu Phí tự ý chém giết một phen. Tần Vũ nhận thấy vừa rồi Hầu Phí quả so với bọn người Địch Long có yếu hơn ít nhiều, giờ đây chiến khí và khí lực của Hầu Phí đều được tăng cao, đối địch với năm anh em Địch Long tuyệt đối không còn là việc khó khăn nữa.

- Phí Phí! Giao cho ngươi đấy.

Thân hình Tần Vũ vừa động, lập tức hóa thành đạo ánh sáng màu vàng theo một đường cong bay đi, chớp mắt đã ra ngoài hơn mười dặm. Lúc này, hắn từ người trong cuộc biến thành người ngoài cuộc. Năm huynh đệ Địch Long căn bản không có ý ngăn cản Tần Vũ.

Sự chú ý năm huynh đệ bọn họ hoàn toàn tập trung lên người Hầu Phí.

Tốc độ Tần Vũ thật nhanh nhưng sức công kích đối với bọn họ không thật cao nên sự uy hiếp không lớn. Bọn họ muốn giết Tần Vũ thì rất khó khăn, còn Tần Vũ muốn giết bọn họ cũng không dễ dàng gì. Vì vậy bọn họ mặc kệ Tần Vũ, hơn nữa trước mắt cự viên đang gây ra áp lực quá lớn.

- Gừm! Gừm...

Năm Tử Sát Giao Long đằng không bay lượn, quay về phía Hầu Phí mà gầm rú.

Cự viên đột nhiên ngửa đầu lên, hai tay đấm đánh mạnh vào ngực mình như bị điên, đồng thời hú lên vang dội khắp nơi. Cùng lúc, cả ngàn dặm hải vực đột nhiên trở nên cuồng nộ, sóng lớn cuộn dâng cao tới trăm thước, vô số cột nước đều do cự viên khống chế.

Đột ngột cự viên ngưng gầm rú, cặp mắt rực lửa như thiêu đốt giương lên nhìn năm Tử Sát Giao Long trước mắt với lãnh ý vô tận.

- Hô!

Chỉ thấy một bóng ảnh, chính là Hầu Phí từ vài dặm ngoài đã dùng trảo chụp thẳng tới Tử Sát Giao Long Địch Long. Địch Long không chịu thua, nổi giận gầm lên, hắc độc giác trên long đầu nhắm Hầu Phí húc tới.

Hầu Phí vung tay...

- Da!

Bàn tay thật lớn mạnh đánh trúng trên người Tử Sát Giao Long. Cả thân hình Địch Long dài hơn trăm thước bỗng rung mạnh để hoá giải sức mạnh của Hầu Phí, nhanh chóng làm nó tiêu tan, hắc độc giác đồng thời húc vào tay trái Hầu Phí.

- Chết đi!

Cự viên đột nhiên hét lớn với thanh âm mạnh mẽ trầm trọng, hắc bổng to lớn trong tay phải đánh thẳng xuống Địch Long. Chỉ thấy long thân Địch Long rung động thật mạnh rồi vươn thẳng lên. Thân hình Địch Long một khi đứng thẳng lại cao hơn Hầu Phí.

Đối mặt với hắc bổng của Hầu Phí, hắc độc giác trên đầu Địch Long bắt đầu biến dài ra đón lấy hắc bổng.

- Bùng!

Hắc bổng cùng hắc độc giác va chạm mãnh liệt.

Thân hình Địch Long chấn động, toàn thân bay dạt ra ngoài hơn mười dặm, sau đó gượng lại bay lên không trung. Hầu Phí cũng liên tiếp lui lại mấy bước, chân đạp lên sóng biển mà không hề chìm xuống.

- Ha ha! Tiểu trùng ngươi thật sự quá yếu, quá yếu.

Mặc dù biến thành cự viên nhưng lý trí Hầu Phí vẫn như cũ, chỉ là tiếng nói vang lớn hơn rất nhiều.

Vừa rồi hai người đối mặt tử đấu, Hầu Phí bất quá chỉ thối lui vài bước, hóa giải sức công kích của đối phương mà không có một tổn hại nào. Phần Địch Long thì bay tung ra ngoài mười dặm, hiển nhiên đã bị một ít thương thế. Ai mạnh ai yếu, cao thấp thế nào đã thấy rõ.

- Các vị huynh đệ, cùng tiến lên.

Địch Long thi triển Phúc Ngữ bí thuật, thanh âm vang vọng bầu trời hải vực. Cùng lúc, năm Tử Sát Giao Long gầm lên, từ các hướng lao đến Hầu Phí chuẩn bị công kích. Lúc này sắc mặt Hầu Phí trở nên nghiêm túc, hắc bổng trong tay sẵn sàng tùy thời đánh ra.

Nếu chỉ có một mình Địch Long thì Hầu Phí không sợ. Cả khi Địch Long và Địch Tiến hai người liên thủ, Hầu Phí cũng có thể miễn cưỡng xem như ngang tay. Nhưng năm Tử Sát Giao Long cùng công kích thì hắn không thể có ba đầu sáu tay đón đỡ, hà huống đã tiến vào trạng thái cuồng bạo, lực công kích và phòng ngự mặc dù tăng nhiều, nhưng tốc độ linh hoạt lại giảm xuống không ít.

Trong mắt Hầu Phí đằng đằng ngọn lửa, một tia sáng chợt lóe.

- Một đối năm thì ta không thể thắng, chi bằng ta đây chuyên tâm giết một.

Đối mặt với sự vây công của năm Tử Sát Giao Long, Hầu Phí vẫn không nhúc nhích. Tất cả mọi người đang nhìn không chớp mắt, đột nhiên một tiếng vượn kêu vang lên, chung quanh Hầu Phí vài dặm, hải vực hoàn toàn hỗn loạn giống như rồng cuốn gió, sóng biển cuồn cuộn nổi lên vài trăm thước, thân hình Hầu Phí cũng biến mất trong sóng biển.

Năm Tử Sát Giao Long phát hiện tầm nhìn chung quanh bị sóng che phủ liền nổi giận, lập tức linh thức trải ra, nhất thời mọi người trở nên khẩn trương.

Chỉ thấy hầu viên giơ cao hắc bổng nhắm đúng hướng lão tam Địch Dương trong chúng huynh đệ mà công kích. Địch Dương bất quá là Đổng Hư trung kỳ, mặc dù biến thành Tử Sát Giao Long, nhưng so với Hầu Phí tiến vào trạng thái cuồng bạo lại không phải là địch thủ, công kích đánh lén còn có thể được, chứ đối mặt với một Hầu Phí hung ác thì chỉ có con đường chết.

Địch Dương sắc mặt kinh sợ, hé miệng bắn ra một đạo thanh quang. Đạo thanh quang thấy gió thì vươn dài, phi kiếm bình thường vốn nhỏ, trong chốc lát biến thành mười trượng dài nhắm hướng hắc bổng và Hầu Phí. Hai bên chạm nhau phát ra tiếng kim loại sắc nhọn.

- Da!

Hầu Phí phát ra một tiếng hét giận dữ, phi kiếm lập tức bị đánh bay qua một bên, hắc bổng như cũ nện xuống. Các huynh đệ khác không kịp hỗ trợ, nhưng Địch Dương phản ứng rất nhanh, khi phi kiếm bị bắn ra, trong chớp mắt độc giác cũng trực tiếp biến dài.

- Thương!

Hắc bổng biến thành mười thước chiều dài, dư để đánh độc giác, mọi người đều thấy rõ ràng một bóng ngắn màu đen rơi xuống biển.

- Tam đệ!

- Tam đệ!

Địch Long, Địch Húc, Địch Tiến, Địch Nài bốn huynh đệ vừa lo lắng vừa phẫn nộ vì cái bóng màu đen kia đúng là một đoạn độc giác của Địch Dương. Vừa rồi một kích của Hầu Phí đã đánh gãy một đoạn độc giác, nhưng điều làm bốn huynh đệ hoảng sợ chính là hắc bổng của Hầu Phí có tốc độ quá nhanh.

Một bổng vừa mới qua, bổng thứ hai lại vụt tới.

- Bùng!

Một bổng nặng nề nện trên long thân Địch Dương. Chỉ thấy Địch Dương long khẩu phun ra một vòi máu tươi, cả long thân còn lại bị đánh bắn sang phía tây cực nhanh. Lúc bay đi, Địch Dương đã hiện hình người, không ngừng ói máu, sắc mặt tái nhợt.

Bốn huynh đệ kia nhìn thấy cảnh này đều nổi giận điên cuồng.

Bọn họ biết rõ Địch Dương bị thương quá nặng, nặng đến nỗi không thể duy trì bản thể mà phải trực tiếp biến thành hình người, vì hình người tiêu hao năng lượng ít nhất, long thân khổng lồ nên tiêu hao năng lượng cực kỳ nhiều.

Bốn huynh đệ giận dữ đồng thời xông tới Hầu Phí. Đột nhiên...

- Phụt! Xịch!

- Á!

Một tiếng hét thảm vang lên, tức thì long thân Địch Long, Địch Húc, Địch Tiến, Địch Nải bốn huynh đệ đều run rẩy. Bọn họ khựng lại, chuyển hướng bay về chỗ Địch Dương. Chỉ thấy giờ phút này, thân hình Địch Dương hoàn toàn tan nát, còn trong lòng bàn tay Tần Vũ đang cầm lấy một nguyên anh.

Nguyên anh kia đúng là Địch Dương.

Nhìn thấy bốn huynh đệ của Địch Dương đang chú ý tới mình, trong lòng bàn tay Tần Vũ, một tia sáng màu vàng đột nhiên bùng cháy. Chỉ nghe được tiếng kêu thảm thiết chói tai, linh hồn của Địch Dương đã hồn phi phách tán.

- Đừng...

Bốn huynh đệ Địch Long nhìn thấy cảnh này, hoàn toàn choáng váng.

Tần Vũ vốn từ xa xem hát thì phát hiện Địch Dương bị trọng thương đang hướng về phía mình bay tới. Tần Vũ đương nhiên không bỏ qua cơ hội, dùng tốc độ của mình chỉ một chiêu giết địch nhân đang bị trọng thương, chụp lấy nguyên anh đang định chạy trốn, không chút do dự phá tan linh hồn Địch Dương.

- Địch Long! Ta theo Địch Tiến ba vị điện hạ từ Xích Huyết động phủ mất gần một năm mới tới được Cửu Sát điện, trên đường chưa bao giờ chạy trốn và cũng không hề có câu oán hận, tới Cừu Sát điện, ngươi hỏi ta cái gì, ta đều trả lời. Nhưng ngươi đối xử thế nào với ta? Ngươi trực tiếp cho Kinh Chập giết ta, còn nói cái gì ngươi giết ta là vinh hạnh cho ta. Hôm nay những lời này ta trao lại nguyên văn, ta giết tam đệ ngươi cũng là vinh hạnh cho tam đệ ngươi.

- Tam Nhãn!

Thanh Long từ lúc nhìn thấy Hầu Phí biến thân thành cự viên, sắc mặt liền trở nên âm trầm.

- Thanh Long, có phải ngươi đang lo lắng hoặc là... sợ hãi?

Mái tóc xanh của Tam Nhãn lão yêu cũng bắt đầu không ngừng bay bay. Người quen thuộc với Tam Nhãn lão yêu đều biết, một khi tóc xanh lão yêu bay như thế, đó là dấu hiệu lão nổi sát ý.

Thanh Long cười:

- Ngươi không phải cũng vậy sao?

Tam Nhãn lão yêu gật đầu đáp:

- Ở thế giới hải để tu yêu giả, ngoài bọn chúng ta lại xuất hiện một thần thú. Ta đã nhịn hết nổi rồi, nếu Hầu Phí ở gần mức thần thú bình thường thì ta cũng sẽ chẳng quan tâm, nhưng... hắn lại có thể biến thân, mà khi biến thân thực lực gia tăng quá sức so với đệ tam nhãn của ta.

Thanh Long gật đầu nói:

- Cùng là thần thú, nhưng mỗi loại thần thú cũng có chỗ khác nhau. Tam Nhãn nhà ngươi bất quá là Đổng Hư hậu kỳ, còn ta đã là Không Minh tiền kỳ, so với ngươi cao hơn một bậc. Nếu chính thức giao tranh, ta bất quá miễn cưỡng thắng ngươi một bậc, còn nếu liều mạng sanh tử, ta đoán chừng kết cục hẳn cùng đồng quy ư tận.

- Ngươi biết là tốt.

Tam Nhãn lão yêu có vẻ cao ngạo nói tiếp:

- Ta là Tam Nhãn Bích Tình Thiềm. Theo ta được biết, trong lịch sử chỉ có một mình ta đây. Cùng cấp thần thú, nhưng ngươi làm sao có thể bằng ta? Tuy nhiên, Hầu Phí này nếu cùng đồng cấp với ta thì tuyệt đối sẽ không yếu hơn ta.

- Cho nên Tam Nhãn ngươi sẽ không xuất thủ chứ?

Thanh Long cười nói. Tam Nhãn lão yêu liếc mắt nhìn Thanh Long, truyền âm trả lời:

- Tại sao ta phải ra tay? Ta vì cái gì mà ra tay? Ngươi không phải hải ngoại tu chân giới đệ nhất cao thủ sao? Có ta, ngươi đã rất mất hứng, ngươi còn có thể chấp nhận Hầu Phí này xuất hiện sao?

Vô luận là Thanh Long hay Tam Nhãn lão yêu đều không thể chấp nhận có người cao siêu hơn họ.

Nếu Hầu Phí chỉ là thần thú bình thường, Thanh Long và Tam Nhãn lão yêu tịnh sẽ không quan tâm, vì dù sao bọn họ cũng là thần thú, hơn nữa công lực cao xa hơn Hầu Phí, nhưng Hầu Phí lại thuộc loại thần thú cực kỳ bất thường hiếm thấy. Vì vậy xảy ra một màn thuyết pháp.

Thanh Long miễn cưỡng nói:

- Ngươi kêu ta ra tay, ta lại nhường ngươi ra tay, cứ như thế đến khi nào mới kết thúc đây? Vậy đi, ngươi và ta cùng khống chế chân tay của Hầu Phí, không cho nó cử động, sau đó cho đám Tử Sắc tiểu trùng ra tay.

Tam Nhãn lão yêu nhướng mày nói:

- Để đám tiểu trùng kia giết một thần thú, nhưng lại không phải thần thú thông thường?

Tam Nhãn Bích Tình Thiềm không phải thần thú thông thường, trong mắt hắn Tử Sát Giao Long căn bản không là thứ đáng nhắc tới. Tam Nhãn lão yêu vốn rất cao ngạo, thậm chí Thanh Long có thực lực vượt qua hắn một tầng, mới có thể so với hắn mạnh hơn một chút. Chỉ luận về Thanh Long và Tam Nhãn Tình Thiềm, tự nhiên Tam Nhãn Tình Thiềm cao quý hơn.

- Ngươi không muốn Tử Sát Giao Long giết Hầu Phí, chẳng lẽ ngươi nguyện ý ra tay sao?

Thanh Long có chút bực dọc.

Tam Nhãn lão yêu trầm tư một lát. Trong lúc bọn họ nói chuyện, bỗng một tiếng hét thảm vang lên, thì ra Tần Vũ đã giết chết Địch Dương, rốt cuộc Tam Nhãn lão yêu gật đầu đồng ý:

- Được rồi, ta kềm hãm hai tay, ngươi trói buộc hai chân.

Thanh Long lập tức nở nụ cười.

- Tần Vũ!

Bốn huynh đệ Địch Long đồng thời giận dữ hét lên, sau đó cùng xông vào Tần Vũ. Tần Vũ giết Địch Dương nên bọn họ bốn người tự nhiên muốn báo thù.

Thân thể Tần Vũ trong nháy mắt hóa thành ánh sáng màu vàng, ngay lập tức hướng về phía đông bắc bay đi. Cũng đứng gần Tần Vũ, Hầu Phí nhìn thấy bốn người Địch Long rượt giết đại ca thì giận dữ múa tít hắc bổng muốn đánh tới.

Đột nhiên...

- Thanh Long.

Tam Nhãn lão yêu mở miệng hô lên, hai tay chập làm một. Chỉ thấy hai đạo lục quang bắn ra với tốc độ cực nhanh, căn bản không cho Hầu Phí né tránh chút nào, trực tiếp cuốn vòng hai tay Hầu Phí, sau đó Tam Nhãn lão yêu thu tay. Cùng lúc Thanh Long cũng phát ra hai đạo thanh quang, trong chốc lát cuốn vòng hai chân Hầu Phí, giống như hai sợi dây xích chế trụ hai tay, hai chân của Hầu Phí, làm Hầu Phí không thể động đậy.

- Gừm, gừm...

Hầu Phí giận dữ hét lên, không ngừng ra sức giãy dụa. Chỉ thấy Hầu Phí vùng vẫy nhưng không làm gì được do hai tay bị trói chặt không thể dùng yêu nguyên lực, hai chân cũng không thể hoạt động.

Tần Vũ nhìn thấy không khỏi rùng mình.

Bốn huynh đệ Địch Long hoàn toàn kinh ngạc.

- Bốn tên các ngươi sao lại đứng ngây ra vậy, không mau giết Hầu Phí kìa?

Thanh âm Thanh Long lạnh lùng vang lên, ẩn chứa uy lực lạnh như băng.

Bốn huynh đệ Địch Long nhất thời mừng rỡ. Lúc này hai tay hai chân Hầu Phí bị trói buộc, nếu quả thật bọn họ vẫn không giết chết được Hầu Phí thì bốn huynh đệ bọn họ nên tự sát đi cho rồi. Địch Long phản ứng nhanh nhất, long vĩ cuộn lại trước tiên hướng tới Hầu Phí công kích.

Ba huynh đệ Địch Tiến, Địch Húc, Địch Nãi đồng thời tỉnh ngộ, cũng vẫy long vĩ hướng Hầu Phí vọt đi.

Hầu Phí giận dữ gầm lên từng trận, biển rộng cuộn sóng dâng lên cuồn cuộn, nhưng không thể ngăn trở bốn huynh đệ Địch Long tấn công. Cách đó không xa, Tần Vũ nhìn thấy hết, lập tức trên tay xuất hiện Truyền Tấn lệnh của Lan thúc.

"Lan thúc! Mau tới cứu mạng. Cửu Sát Điện hướng tây nam, hai mươi ngàn dặm. Hắc Thạch hải đảo!"

Chỉ trong chốc lát linh thức truyền đi tin tức này. Sau đó cả người Tần Vũ không chút do dự vận khí, tràn ngập toàn thân là kim sắc tinh thần lực, Tần Vũ giống như Lưu Tinh bị bốc cháy, bất chấp tất cả quyết giết Địch Long đang hướng tới Hầu Phí công kích.

Tấm thân màu vàng của Tần Vũ lóe sáng, trong mắt không chút khiếp đảm, phía trước chính là Tử Sát Giao Long dài hơn trăm trượng thật to lớn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK