- Ngươi nói cái gì!
Trong mắt Hoắc Xán loé lên một tia lạnh lẽo.
- Y Đạt, ngươi không cần phải lãng phí thời gian nữa. Ngươi là thủ lĩnh Tử Diễm ma ngục thì sao nào, các đại môn phái chúng ta đều không thèm để ý đến địa vị đó, nếu không sao lại cho một tên vô môn vô phái như ngươi nắm giữ vị trí ấy.
Hoắc Xán vừa nghe nhất thời giận dữ, thân phận của hắn là gì, thế mà Y Đạt lại dám trực tiếp kêu tên mình.
- Nhị đệ!
Hoắc Lạn lên tiếng ngăn cản nhị đệ của mình, sau đó khuyên nhủ hắn bình tĩnh lại.
Hoắc Xán trong phút chốc bình tĩnh, nộ khí giảm xuống:
- Đại ca, tên tiểu bối này hung hăng như thế, nếu không phải Đằng Long đại lục phần nhiều là môn phái tu ma giả, vị trí thủ lĩnh Tử Diễm ma ngục làm sao có thể đến phiên hắn. Hừ, bây giờ lại còn dám ở trước mặt ta hung hăng, xem ra tên tiểu bối này không muốn sống nữa rồi.
Y Đạt cười nhạt nói:
- Hoắc Xán, có ve như ngươi không hiểu lời ta nói.
Bên cạnh, Tần Vũ trong lòng chợt động.
- Can đảm!
Tần Vũ trong lòng tán thán. Hiên nhiên gã minh bạch ý định của Y Đạt, nhận thấy hắn thật can đảm, không coi sinh tử vào đâu.
Căn bản không muốn nghe Y Đạt nói nhảm, Hoắc Xán giận dữ thốt lên:
- Tên tiểu tử này dám hỗn láo, chuẩn bị nhận chết đi.
Hoắc Lạn quát:
- Nhị đệ, câm miệng!
- Đại ca!
Hoắc Xán sửng sốt, ngơ ngác nhìn Hoắc Lạn, hắn không ngờ vị đại ca có tình cảm cực kỳ thân thiết lại quát hắn như thế.
Hoắc Lạn giải thích:
- Nhị đệ, Y Đạt tiểu hữu khả năng không đơn giản như đệ nghĩ đâu. Đệ đã nghe thấy hắn nói ngay từ đầu, đệ có thể giết hắn nhưng nếu làm như vậy nhiều khả năng đừng mơ tưởng tiến vào Cửu Kiếm tiên phủ được.
Người khác nói thì chắc chắn Hoắc Lạn nhất định không nghe, nhưng đây là lời đại ca hắn nói. Tuy vậy, Hoắc Xán vẫn cười lạnh, thắc mắc:
- Giết hắn xong sao lại không vào được?
Y Đạt cười tà dị, nói:
- Hoắc Xán, đại ca ngươi đích xác thông minh hơn ngươi nhiều. Quả thật ta vừa nói rằng có thể tiên phủ vĩnh viễn không được mở ra, sở dĩ ta dám nói điều này chính vì ta đang sở hữu hai thanh ngọc kiếm. Lúc ta chết cũng là lúc hai thanh ngọc kiếm này đồng thời nổ tung.
Cực phẩm ngọc kiếm cực kỳ cứng rắn, nếu dùng công kích bình thường khó có thể phá huỷ được nó. Dù cho Y Đạt tự bạo cũng không thể làm cho cực phẩm linh khí vỡ vụn, tuy nhiên nếu ngọc kiếm đã được hắn trích huyết nhận chủ thì tình thế lại khác.
Nếu ngọc kiếm quán nhập chân nguyên lực, lực phòng ngự và lực công kích tăng lên rất nhiều, tự nhiên không e ngại Y Đạt tự bạo. Cho nên, nếu như Y Đạt muốn tự bạo, chắc chắn là không dám quán xuyên chân nguyên lực qua ngọc kiếm. Không có chân nguyên lực quán nhập, tuy cực phẩm ngọc kiếm tuy năng lực phòng ngự cao, một khi cao thủ Không Minh hậu kỳ như Y Đạt tự bạo, uy lực rất lớn thì nhất định có thể làm ngọc kiếm nổ tung thành mảnh nhỏ.
Y Đạt mỉm cười nhìn mọi người:
- Cho dù các ngươi giết được ta, ta chỉ cần giây lát là có thể khiến ngọc kiếm vỡ vụn. Nếu có can đảm thì chư vị thử xem.
Càn Nhu lão đạo cùng với Càn Thiên, Càn Minh hai người, Nhạc Diểm chân nhân, Thủy Nhu chân nhân cùng hai vị tán ma huynh đệ Hoắc Xán, Hoắc Lạn, tất cả bảy vị tán tiên tán ma nhất thời không biết nói gì, không ai dám xuất thủ.
Các tán tiên, tán ma này kinh nghiệm cực kỳ phong phú. Bọn họ biết rõ giờ đây Y Đạt đang tập trung linh thức cao độ, nếu một người trong số bọn họ ra tay thì hắn sẽ ngay lập tức phá vỡ ngọc kiếm trong tay mình. Chỉ cần một trong chín thanh ngọc kiếm bị hủy thì đừng mong tiến vào tiên phủ.
Hoắc Lạn chắp tay nói:
- Y Đạt tiểu hữu, bội phục, bội phục!
Đối với người khác căn bản không cần tính toán, đối với chính mình lại tâm ngoan thủ lạt mới thực sự là một nhân vật kiêu hùng.
Càn Hư lão đạo cũng mỉm cười nói:
- Y Đạt tiểu hữu quả thật có đảm lược khiến ta rất bội phục. Không hiểu tiểu hữu ngăn cản chúng ta khai mở Cửu Kiếm tiên phủ rốt cuộc là muốn gì. Nếu tiêu hữu muốn gì thì cứ nói ra, nếu đáp ứng được, tự nhiên chúng ta sẽ vui vẻ đáp ứng.
Cuối cùng tên mặt cũng nở một nụ cười, Y Đạt nói:
- Nếu đáp ứng sớm thì đã không xảy ra chuyện này.
Nói xong, Y Đạt nhìn mọi người giây lát rồi nói tiếp:
- Kỳ thật ta cũng không có dã tâm gì, lúc trước ta cùng Ngôn Tự chân nhân đã thương lượng với nhau một sự tình, chỉ là tình thế bây giờ đã có chút thay đổi nên chúng ta muốn bàn lại một chút, không biết chư vị có đáp ứng không?
Tần Vũ đứng ở bên cạnh liền mỉm cười, mặc dù hỏi vậy nhưng mọi người dám không đáp ứng sao?
Hoắc Lạn nhíu mày nói:
- Thương lượng chuyện gì? Thương lượng cái gì?
Nhìn về phía Tần Vũ, Y Đạt cười nói:
- Tần Vũ, ngươi còn nhớ kỹ hiệp định lúc trước của chúng ta không, việc liên quan đến tiên phủ, tiên khí thì nói cho mọi người ở đây nghe đi.
Tần Vũ cười khổ, Y Đạt giờ lại lôi kéo mình vào chuyện này.
- Tần Vũ!
Đôi mắt ngời sáng, Càn Hư lão đạo nói:
- Tần Vũ, vị thúc thúc của ngươi sao không thấy xuất hiện ở đây. Ta nghe Ngôn Tự chân nhân nói thúc thúc ngươi là một cao nhân nên muốn gặp mặt ông ta một lần.
Càn Hư lão đạo không gấp gáp gì về sự tình của Y Đạt, ngược lại còn quay sang hỏi Tần Vũ, không thể không khen định lực của hắn rất cao.
Lan thúc?
Tần Vũ trong lòng cười thầm, chắc hẳn các cao thủ này đều đã từng nghe nói đến thực lực của Lan thúc.
Tần Vũ điềm nhiên đáp:
- Lan thúc ta đối với Tiên phủ không có hứng thú, chỉ muốn ta cùng sư muội đến nơi này mà thôi.
Hoắc Lạn cũng lên tiếng:
- Càn Hư lão đạo, thúc thúc của Tần Vũ tiểu hữu đích xác là cao thủ, ông ta cấp cho vị nữ tử kia hộ thân pháp bảo, chắc chắn là tiên khí, nói không chừng đó không chỉ là hạ phẩm tiên khí mà nhiều khả năng là trung phẩm tiên khí.
- Trung phẩm tiên khí?
Mọi người đều chấn động
Bốn kiếp tán tiên mới có khả năng luyện chế tiên khí, bất quá cũng chỉ là hạ phẩm tiên khí, còn nếu trung phẩm tiên khí thì bình thường mười kiếp tán tiên mới có khả năng luyện chế được. Đương nhiên mười kiếp tán tiên có khả năng luyện chế trung phẩm tiên khí, tuy nhiên cao thủ cỡ này thì bọn họ chỉ có thể phỏng đoán thực lực mà thôi. Rốt cuộc đạt đến cảnh giới nào mới có thể chế luyện được trung phẩm tiên khí, bản thân tán tiên cũng không biết, dù sao người mạnh nhất trong bọn họ chỉ là ba kiếp tán tiên.
Tuy nhiên có thể khẳng định một điểm, nếu luyện chế được trung phẩm tiên khí thì chắc chắn là cao thủ thượng tầng trong tán tiên, có thể so với cấp bậc mười kiếp tán tiên.
Có thể thế sao, thúc thúc Tần Vũ khả năng rất lợi hại, nhưng luyện chế được trung phẩm tiên khí hoàn toàn có thể khoa trương, Nhạc Diễm chân nhân khó có thể tin được, các tán tiên khác như bọn Càn Hư lão đạo đều giật mình.
Hoắc Xán nói:
- Thực lực của huynh đệ chúng ta mọi người đều biết, khoảng cách đến bốn kiếp tán tiên của thiên tiên cảnh giới cũng rất gần. Tuy nhiên, với thực lực như vậy mà chúng ta không gây ra tổn hại nào cho nữ tử kia.
Vừa nói Hoắc Xán vừa chỉ hướng Lập Nhi.
Tần Vũ nhướng mày, hắn không muốn Lập Nhi gặp nguy hiểm.
- Có thể như vậy saoï¼x
Các tán tiên đều nhìn rõ thực lực của Lập Nhi chưa đạt đến Nguyên Anh kỳ. Thực lực như vậy có thể ngăn cản công kích của huynh đệ Hoắc Lạn, phòng ngự pháp bảo đó khó có thể là hạ phẩm tiên khí. Mười phần thì đến tám chín phần là trung phẩm tiên khí.
Hoắc Lạn lạnh lùng nói:
- Hừ, ta thèm lừa gạt các ngươi sao?
Y Đạt nhìn Tần Vũ nhiệt tình nói:
- Chư vị không cần lãng phí thời gian, Tần Vũ huynh, hãy nói cho bọn họ biết hiệp định của chúng ta.
Qua ngữ khí của Y Đạt, có thể thấy hắn đối với Tần Vũ rất nhiệt tình, giống như là cùng Tần Vũ một nhóm.
Tần Vũ liếc mắt nhìn Y Đạt, trong lòng thầm than thở.
Y Đạt quả nhiên lợi hại, vừa rồi muốn giải thoát mà không cho Thanh Long, Ngôn Tự chân nhân giải thích, nhiều khả năng là hắn muốn các tán tiên biết thực lực của Lan thúc. Dù sao vừa rồi Lập nhi bị một kích mà không thụ thương, Y Đạt nhìn thấy rất rõ ràng.
Y Đạt chính là muốn cho những người đó coi trọng Tần Vũ, hắn cùng Tần Vũ đứng một bên, tự nhiên là muốn đối phương coi trọng mình một chút.
Hơn nữa, Tần Vũ cũng có một thanh ngọc kiếm, Y Đạt khẳng định gã cũng duy trì theo cách của hắn. Bởi vì nếu không làm như vậy, chắc chắn những tán tiên tán ma sẽ trực tiếp cướp đoạt bảo bối, người yếu nhất trong đám người này thì họ cũng không có khả năng động đến được.
Tần Vũ nhìn mọi người, cẩn thận nói:
- Hiệp định lúc trước là nếu tiên khí trong tiên phủ nhiều thì căn cứ theo số lượng ngọc kiếm của từng người mà phân phối theo tỷ lệ, tuyệt đối không dùng cường lực cướp đoạt, nếu như không nhiều thì dùng thực lực bản thân để cướp đoạt.
Hoắc Lạn vội vàng cười đáp ứng:
- Oa, ước định là vậy sao, chúng ta đáp ứng.
Bọn người Càn Hư lão đạo cũng lên tiếng đồng ý.
Gấp nhiều lần chín kiện, xảo hợp vậy chăng?
Y Đạt quát:
- Chậm đã!
Y Đạt mỉm cười nói tiếp:
- Chư vị tựa hồ không nghe rõ vừa rồi ta nói cái gì sao? Lúc trước ta cùng Ngôn Tự chân nhân thương lượng với nhau một việc, chỉ là tình thế bây giờ đã có chút thay đổi nên chúng ta muốn bàn lại một chút. Ta nói chính là câu này, chẳng những hiệp định thành lập đồng thời còn có một chút cải biến.
Cải biến một chút?
Tần Vũ ánh mắt sáng ngời.
Với thực lực của Tần Vũ hiện nay muốn cùng mọi người tranh đoạt thì rất khó khăn, Y Đạt đưa ra cải biến thì khẳng định đối với bản thân hắn phải có lợi, gã sở hữu một thanh ngọc kiếm thì chắc chắn cũng có lợi như vậy.
Sắc mặt hòa hoãn, Càn Hư lão đạo nói:
- Tiểu hữu, mời nói!
Y Đạt cao giọng:
- Rất đơn giản, nếu tiên khí có dưới chín kiện thì ta vui lòng lấy một kiện. Tuy nhiên nếu nhiều hơn chín kiện, tự nhiên dựa vào số lượng ngọc kiếm mà phân chia theo hiệp địch.
Y Đạt thong thả nói tiếp:
- Đồng thời ta còn muốn bổ sung thêm một điểm.
Sở dĩ mọi người cẩn thận lắng nghe là do bọn họ đều biết rằng, sở dĩ Y Đạt liều chết từ đầu đến giờ chính là do một điểm bổ sung này.
Y Đạt cao giọng:
- Nếu như số tiên khí không phải gấp nhiều lần chín kiện nhưng là nhiều hơn chín kiện, hừ, nhiều hơn chín kiện mà nhỏ hơn mười tám kiện, thì dựa theo quy tắc phân chia chín kiện lúc trước mà phân phối tiên khí cho ta. Nếu như nhiều hơn mười tám kiện, nhỏ hơn hai bảy kiện, thì dựa theo số lượng mười tám kiện và theo số lượng các ngọc kiếm mà phân chia tiên khí cho ta. Cho nên, bất kể tiên khí có nhiều bao nhiêu đi nữa thì vẫn dựa theo cách này để phân chia mà thôi.
Mọi người sửng sốt
Y Đạt muốn thay đổi là ở cách phân chia số lượng tiên khí nếu như có nhiều hơn chín kiện.
Chỉ cần lớn hơn hoặc bằng chín kiện, không quan tâm nhiều ít bao nhiêu tiên khí, Y Đạt đều muốn phân chia rõ ràng.
Tần Vũ, Thanh Long, Duyên Mặc khẽ cười.
Duyên Mặc nói to:
- Ta! Duyên Mặc, lấy danh nghĩa sở hữu hai thanh ngọc kiếm tán đồng.
Lúc này trong tay Duyên Mặc nắm giữ hai thanh ngọc kiếm, lạnh lùng nhìn mọi người trước mắt. Với khí thế và nhãn thần đó đều nói lên một điều, Duyên Mặc hắn cũng giống như Y Đạt, dám tự bạo hai thanh ngọc kiếm.
Thanh Long cười nhẹ:
- Ta lấy danh nghĩa sở hữu hai thanh ngọc kiếm cũng tán đồng.
- Ta cũng tán đồng.
Tần Vũ cũng nói thêm vào.
Bảy thanh ngọc kiếm đã theo ý của Y Đạt, trong số tán tiên tán ma bọn họ chỉ có Ngôn Tự chân nhân cầm một thanh, còn Hoắc Lạn có một thanh do vừa giết Tam Nhãn lão yêu mới đoạt được.
Nhìn Y Đạt, Duyên Mặc nhãn thần lãnh khốc thê hiện không coi sinh tử vào đâu, lại nhìn Thanh Long cùng Tần Vũ, nghĩ đến sau lưng Thanh Long là long tộc, nghĩ đến Tần Vũ sau lưng là một vị tán tiên cao thâm khó lường, cuối cùng bảy vị tán tiên tán ma cũng đành chịu khuất phục.
- Tốt, chúng ta chấp nhận.
Hoắc Lạn thay mặt huynh đệ hai người nói.
Càn Hư lão đạo ba người cũng gật đầu, Thuỷ Nhu chân nhân cùng Nhạc Diễm chân nhân đều gật đầu.
- Chậm đã!
Y Đạt lại lên tiếng.
- Ngươi còn có chuyện gì?
Hoắc Xán giận dữ nói, còn những người khác đều nhíu mày, hiển nhiên đã không nhịn được.
Y Đạt cười nói:
- Không có gì, chỉ là hi vọng chư vị bảo chứng một điểm, không được có lòng giết chúng ta, vô luận là trực tiếp hay gián tiếp.
Suy nghĩ này của Y Đạt rất cẩn thận.
Nếu các tán tiên tán ma có ý giết hắn thì vừa rồi hắn nói nhiều như vậy cũng là vô dụng.
Hơn nữa, Y Đạt còn nói không thể trực tiếp giết, gián tiếp giết cũng không.
Càn Hư lão đạo phẫn nộ quát:
- Tiểu bối, ngươi cho chúng ta là người như thế nào, chúng ta sao làm vậy được.
Lập tức Thủy Nhu chân nhân, Nhạc Diễm chân nhân cùng Càn Hư lão đạo ba vị huynh đệ đều cam đoan, nhưng rõ ràng những người này đã có chút tức giận. Y Đạt cũng rất biết vậy, hắn không dám yêu cầu nhiều.
Những người này tại Đằng Long đại lục địa vị rất cao, nếu như có phần thái quá thì không chừng bọn họ bỏ qua tiên phủ, quay lại giết người để tiết hận.
Y Đạt quay người đi về hướng cửa tiên phủ.
Đại môn tiên phủ hiện ra thanh quang, một cỗ khí tức trước mặt ập đến, khiến cho mọi người cảm thấy một trận áp lực.
- Tốt, vậy khai mở tiên phủ thôi, trên cổng lớn tiên phủ có chín lỗ, hiển nhiên là vị trí chín thanh ngọc kiếm cắm vào, trước hết ta sẽ cắm vào.
Y Đạt lần này hành động rất rõ ràng và dứt khoát, trực tiếp tiến lên đưa hai thanh ngọc kiếm vào đúng vị trí.
------