Mai Hương Lan Hương gác ở gian ngoài, vừa hưng phấn vừa khẩn trương nhìn chằm chằm vào Cát Xuyên ngồi đối diện Phó Dung, chờ mong trước khi hắn mở miệng có thể từ trên mặt hắn nhìn ra tin tức các nàng muốn nghe.
Từ Tấn đã trải qua một lần không vui, trong lòng hiểu được, nếu như hắn biểu hiện được quá mức cao hứng sau đó lộ ra thần sắc thất vọng thì Phó Dung sẽ chịu hai lần đả kích. Cho nên hắn khí định thần nhàn ngồi một bên, dường như đối với chuyện Phó Dung mang thai hay không cũng không để bụng, thản nhiên chờ đợi, tiếp tục uống trà.
Cát Xuyên liếc mắt ngắm hắn một cái, tiếp tục chuyên chú bắt mạch cho Phó Dung, sau đó trong chớp mắt, nhíu nhíu mày.
Từ Tấn thấy rất rõ ràng, nhất thời không có tâm tình uống trà, muốn mắng Cát Xuyên. Mắng hắn đường đường là thần y, vì sao một cái hỉ mạch mà chẩn lâu như vậy. Lại sợ dọa đến Phó Dung, chỉ âm thầm siết chặt nắm tay nhẫn nhịn, trong lòng khô nóng từng chút từng chút một bốc lên, phảng phất tùy thời đều có khả năng bộc phát.
Phó Dung vẫn nhìn chằm chằm vào Cát Xuyên, đương nhiên cũng phát hiện hắn nhíu mày.
Nàng cắn cắn môi, bắt buộc chính mình duy trì khóe miệng mỉm cười.
Cát Xuyên chỉ muốn trêu cợt Từ Tấn một chút, thật không định hành hạ tiểu cô nương bên cạnh, trước đây từng nghĩ mọi cách cầu hắn thuốc mỡ tẩy sẹo. Treo khẩu vị một lát liền thu hồi tay, cười nói: "Chúc mừng vương phi, ngài đây là hỉ mạch, chỉ là còn ít thời gian, mới sắp đủ 1 tháng, cho nên lão phu trì hoãn thêm một lát."
"Thật sự là hỉ mạch?" Phó Dung mờ mịt lặp lại, lo sợ chính mình nghe lầm.
Cát Xuyên tự tin vuốt vuốt chòm râu: "Thiên chân vạn xác, vương phi quả thật có tin vui."
Phó Dung cúi đầu nhìn bụng, nhìn một lát, nghiêng đầu nhìn Từ Tấn.
Từ Tấn trên mặt không có biểu cảm gì, tay phải lại sắp đem bát trà bóp nát, đang muốn cảm ơn Cát Xuyên, thấy Phó Dung cắn môi khóc lên, ngây ngốc nhìn hắn, nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Từ Tấn rốt cuộc bất chấp che giấu mừng như điên trong lòng, mau chóng chạy tới phía trước người Phó Dung, đem người đè vào trong ngực không để người khác nhìn thấy bộ dáng nàng vui đến phát khóc. Lúc này mới nói với Cát Xuyên: "Đa tạ tiên sinh, buổi tối nếu tiên sinh không ghét bỏ, ta mời tiên sinh uống rượu."
Cát Xuyên hừ hừ, đứng dậy cáo từ.
Mai Hương Lan Hương cùng nhau đi ra ngoài tiễn hắn, thuận tiện ở ngoài cửa trông giữ, để hai vợ chồng vương gia ở trong phòng nói chuyện riêng.
"Nùng Nùng đừng khóc nữa, đây là việc vui, nàng khóc thành như vậy, con của chúng ta cho rằng nàng không thích hắn thì làm thế nào đây?" Từ Tấn đã đem Phó Dung ôm lên giường, bên dỗ bên lau nước mắt cho nàng, bất đắc dĩ lại đau lòng.
Phó Dung cũng không muốn cho Từ Tấn thấy nàng khóc đến xấu xí, chôn trong ngực hắn không cho hắn lau, chỉ hướng xiêm y hắn gạt lệ.
Nàng nhịn không được.
Chờ mong hai đời, nàng rốt cuộc có con của mình, không cần lo lắng thân thể nàng có vấn đề, không cần lo lắng bởi vì không thể sinh con bị người chỉ trỏ, bị người châm chọc, cũng không cần hâm mộ người khác có con trai có con gái. Hiện tại nàng cũng có, chờ mấy tháng, nàng có thể ôm con của mình.
Nàng quá cao hứng, cao hứng tới mức chỉ có khóc lên mới có thể giải trừ, giải trừ lo lắng dằn tại đáy lòng nhiều năm.
Rất nhanh lồng ngực Từ Tấn đã ướt một mảng lớn, cũng may là mùa hè, ướt còn rất mát mẻ.
Đợi nàng khóc đủ rồi, hè sam trên người Từ Tấn căn bản không có cách nào mặc nữa. Tạm thời thả Phó Dung tự ngồi, hắn đi bên trong đổi một thân xiêm y sạch sẽ. Sau khi trở về cầm khăn ướt đưa cho nàng: "Lần sau còn dám ở trên người ta lau nước mũi, nàng xem ta phạt nàng như thế nào."
Phó Dung phát tiết đủ rồi, nghĩ tới chính mình thất thố, chợt cảm thấy không còn mặt mũi thấy người, đưa lưng về phía Từ Tấn nhận lấy khăn, hảo hảo lau một lần mới hoàn toàn thả lỏng, xoay người, thẹn thùng nhìn Từ Tấn một cái: "Vương gia đừng giận, một lát ta giúp vương gia giặt quần áo đi."
Từ Tấn đem khăn ném sang bên cạnh, đưa tay đem người ôm tới, cúi đầu nói: "Lại cố ý nói dễ nghe dỗ ta có phải hay không? Nàng không có con ta còn luyến tiếc sai khiến nàng, hiện tại có thai, ta sẽ để cho nàng giặt quần áo?"
Phó Dung mím môi cười, đưa tay ôm lấy eo hắn, đầu dán vào hắn: "Cám ơn vương gia."
Cảm ơn hắn bị nàng mấy lần cự tuyệt vẫn như cũ nguyện ý đối tốt với nàng, nguyện ý che chở nàng. Cảm ơn hắn cho nàng cơ hội làm mẫu thân. Có lẽ Từ Tấn đối với nàng sủng ái không có thuần túy như Từ Yến. Nhưng Từ Tấn cho nàng rất nhiều điều Từ Yến không thể cho, ví như lúc này nàng có thai, đủ để chứng minh kiếp trước nàng không có là do quận vương phi hoặc Từ Tịch hãm hại. Phó Dung biết đó không phải là lỗi của Từ Yến, nhưng cùng là trượng phu, Từ Tấn quả thật so với Từ Yến làm được tốt hơn.
Phó Dung thích cảm tình đơn thuần, lại càng muốn an nhàn hưởng thụ sinh hoạt.
Từ Tấn có thể cảm nhận được nàng tự đáy lòng ỷ lại cùng thỏa mãn.
Thân làm một người trượng phu, không có gì đáng giá tự hào bằng việc làm cho thê tử thỏa mãn.
Hắn hôn đỉnh đầu nàng, âm thanh ôn nhu: "Nùng Nùng xem, ta nói Bồ Tát sẽ cảm niệm ta thành tâm, thật sự đưa hài tử tới cho chúng ta."
Phó Dung ngẩng đầu, nhỏ giọng phản bác: "Vương gia chắc chắn sao? Cát tiên sinh nói đứa nhỏ đủ tháng, vậy đứa nhỏ hẳn là chúng ta trước dâng hương một đêm thì mang thai, mới không phải là về sau khi vương gia bị thương."
"Dù sao đều là công lao của ta." Từ Tấn ngồi vào bên cạnh ôm nàng, cùng nàng thương lượng: "Nùng Nùng có con vất vả, quản gia sự tình tạm thời giao cho Ôn ma ma đi, ngươi an tâm dưỡng thai, cái gì khác đều không cần quản nữa."
Phó Dung ngoan ngoãn gật đầu, nắm tay hắn đặt trên bụng mình: "Vương gia sắp làm phụ thân, cao hứng sao?"
"Nàng nói ta có cao hứng hay không?" Từ Tấn hôn gò má nàng, cách xiêm y sờ sờ bụng nàng vẫn còn bằng phẳng, "Cao hứng tới mức hi vọng mười tháng kế tiếp đảo mắt qua nhanh, sáng sớm mai nàng đã sinh thằng cu bụ bẫm cho ta. Nùng Nùng, nhi tử sinh ra ta sẽ thỉnh phong Thế Tử cho hắn, đem hắn dạy được xuất sắc giống như ta vậy."
Hắn một chút cũng không biết khiêm tốn, nhưng nghe hắn thích đứa bé này như thế, Phó Dung cũng cao hứng, chỉ là nghĩ tới một chuyện, bỗng nhiên lo lắng, nhìn mắt hắn hỏi: "Vương gia chỉ muốn nhi tử sao? Ngộ nhỡ, ngộ nhỡ cái thai này là nữ nhi đâu?"
Nàng cũng ngóng trông nhi tử, thai đầu sinh con trai sẽ ít đi rất nhiều phiền toái, nữ nhi Phó Dung cũng sẽ thương đến tận xương tủy, chỉ cần là con của nàng, nàng đều thích, giống cha mẹ thích các nàng tỷ muội. Ngày đại hỉ, Phó Dung không muốn nói lời mất hứng nhưng nàng phải thăm dò rõ ràng tâm tư Từ Tấn, thuận tiện nhắc nhở một câu, miễn cho hắn toàn tâm toàn ý ngóng trông nhi tử, cuối cùng lại...
Nàng ngửa đầu, cẩn thận quan sát thần sắc Từ Tấn.
Từ Tấn ngẩn ra.
Là nữ nhi thì làm thế nào đây?
Nữ nhi nhất định rất giống Phó Dung đi?
Nhìn cô nương bởi vì hắn không lập tức trả lời mà trở nên khẩn trương lên, Từ Tấn cười cười, không chút nào chột dạ nhìn thẳng mắt nàng: "Là nữ nhi ta cũng thích, là nữ nhi, chúng ta liền đem nàng ấy dưỡng được giống như nàng ngây thơ khả ái, giống như nàng diễm quan kinh thành, không ai có thể sánh bằng, giống như nàng tôn quý không ai dám khi dễ."
Nhưng nếu là nữ nhi, hắn có khả năng cả đời đều không thể ôm.
Kiếp trước biết được hắn có thể tiếp cận Phó Dung, Từ Tấn liền phái Hứa gia ban đêm thám thính khuê phòng chúng nữ Phó gia, lấy quần áo các nàng thử ngửi mùi vị, mượn cái này phán đoán xem chỉ riêng Phó Dung là đặc thù, hay là Phó gia cô nương đều đặc thù. Phó Dung một người đặc thù, Cát Xuyên có lẽ phát hiện không được đầu mối trị liệu bệnh cho hắn, Phó gia cô nương đều đặc thù, cơ hội cuối cùng sẽ lớn hơn một chút.
Cuối cùng chứng thực hắn chỉ có thể chịu được mùi thơm cơ thể Phó Dung.
Phó Tuyên là thân muội muội Phó Dung, không được, Kiều thị là thân sinh mẫu thân Phó Dung, cũng không được, như vậy hắn cùng Phó Dung sinh nữ nhi, Từ Tấn thật sự không có nắm chắc, một thành chắc chắn đều không có.
Trong vòng bốn năm năm tới bệnh của hắn nhất định là không tốt lên được, Từ Tấn muốn thân cận con của mình, chỉ có thể hy vọng Phó Dung sinh nhi tử.
Phó Dung nhìn ra được Từ Tấn nói thật lòng.
Nàng cười cười với hắn, ánh mắt rơi vào trên bụng, ôn nhu nói: "Ta cũng thích nữ nhi, bất quá đầu tiên vẫn là sinh nhi tử tốt hơn, giống như ca ca ta vậy, tương lai có thể che chở các đệ đệ muội muội."
"Có ta người phụ thân này ở đây, ngươi sinh vài đứa ta đều có thể bảo hộ được thật tốt." Từ Tấn đầy đủ bá khí.
Phó Dung nâng tay hắn lên hôn, tự đáy lòng nói: "Kia vương gia nói lời phải giữ lời."
Từ Tấn đương nhiên gật đầu.
Hai vợ chồng nói chuyện một lúc, Từ Tấn để Phó Dung nghỉ ngơi trước, hắn phái người tới các phủ báo hỉ, sau đó đi Cát Xuyên bên kia.
Biết ý đồ Từ Tấn đến, Cát Xuyên nghiêm mặt nói: "Không thể, ít nhất cũng phải đợi vương phi mang thai 6 tháng ta mới có thể cho vương gia đáp án nắm chắc bảy thành." Hắn hiểu được khúc mắc của Từ Tấn, cho nên không để chuyện phán đoán thai nhi nam nữ treo khẩu vị.
Còn phải đợi năm tháng a?
Từ Tấn cười khổ.
Thấy hắn như vậy, Cát Xuyên thở dài: "Vương gia lo lắng thế nào cũng vô dụng, không bằng vô cùng cao hứng chiếu cố vương phi, đừng để nàng cho rằng vương gia không thích nữ nhi, cho vương phi thêm áp lực. Bệnh của Vương gia, lão phu sẽ xem tiếp, tranh thủ sớm tìm được giải dược."
Từ Tấn gật gật đầu, suy nghĩ một chút nói: " trước khi Vương phi sinh con, tiên sinh tạm thời ở lại vương phủ. Đợi vương phi bình an sinh rồi, tiên sinh tiếp tục đi bên ngoài du lịch đi, có lẽ có thể phát hiện sách thuốc hoặc thiên tài địa bảo, vừa vặn có thể trị bệnh của ta. Ta sẽ phái người đi theo tiên sinh, chiếu cố sinh hoạt, về phần ngày về, do tiên sinh tự mình làm chủ."
Cát Xuyên ngoài ý muốn nhướn mày: "Vương gia hào phóng như thế, sẽ không sợ ta cả đời đều không trở lại?"
Từ Tấn cười đáp: "Tiên sinh làm người, ta tin được."
Cát Xuyên không nói thêm gì, đứng dậy tiễn hắn.
~
Đêm đó, Gia Hòa đế đi Chiêu Ninh cung chỗ Thục phi.
Một đứa con trai mới mất con nối dõi, một đứa con trai khác lại truyền đến tin tức tốt, hoàng gia con nối dõi hưng thịnh, Gia Hòa đế tâm trạng rất tốt, nhìn thấy Thục phi nửa vui mừng nửa cảm khái nói: "Tức phụ Lão Tứ có phúc khí, nàng gây chuyện liên lụy lão Tứ, Trẫm đang không vui nàng đâu, cách vài ngày nàng liền truyền ra tin vui, xem như là ưu khuyết điểm bù nhau đi."
Thục phi nhàn nhạt mỉm cười: "Ưu khuyết điểm ta không hiểu, dù sao ta nhất định muốn thưởng nàng, khó có được ta cũng muốn làm tổ mẫu một lần."
Thục phi đương nhiên không cảm thấy con dâu có gì sai, nhưng nàng không thể thay con dâu giải thích. Gia Hòa đế giáng tội Vĩnh Ninh công chúa một là bởi vì Vĩnh Ninh công chúa phạm lỗi, hai là bởi vì nhi tử bị thương, nhi tử cùng bác đương nhiên là nhi tử thân hơn. Nhưng bác cùng và dâu đặt chung một chỗ, nhất định là bác thân hơn. Trước mắt Vĩnh Ninh công chúa bị biếm làm thứ nhân, giam cầm trong một tòa trạch viện nhỏ, Gia Hòa đế trong lòng ít ít nhiều nhiều sẽ có chút đồng tình. Nàng thay con dâu nói chuyện, chỉ càng chọc Gia Hòa đế phản cảm.
Nàng lời này ngược lại nhắc nhở Gia Hòa đế. Con dâu khác có thai hắn đều có thưởng, duy chỉ có tức phụ lão Tứ hắn không cho, lão Tứ sẽ nghĩ sao? Hắn không thích người con dâu này, nhưng trong bụng nàng là huyết mạch hoàng gia, là con nối dõi đầu tiên của lão Tứ.
"Khụ khụ, hôm nay chính vụ bận rộn, nghe được tin Trẫm đã nghĩ tới thưởng cho tức phụ lão Tứ, một chớp mắt liền quên. Vừa vặn, ngày mai chúng ta cùng nhau thưởng nàng." Sợ nhi tử hiểu lầm hắn bất công, đương nhiên cũng sợ Thục phi hiểu lầm hắn không thích đứa cháu này, Gia Hòa đế vội vàng giải thích, lại cùng Thục phi thương lượng thưởng những gì.
Thương lượng tốt rồi, hai người vào màn trướng.
Người gặp việc vui tinh thần sảng khoái, Gia Hòa đế ôm sủng phi hảo hảo đôn luân một hồi, bình phục rồi nghĩ tới một chuyện, "Lão Tứ bên kia chỉ có một tức phụ hầu hạ đâu?"
Thục phi trong lòng rùng mình, trong miệng rất tùy ý nói: "Đúng vậy, thành thân rồi, nàng cùng ta nhắc mấy lần, muốn cho Cảnh Hành thêm hai nha đầu thông phòng, nhưng Cảnh Hành kia tính tình ngươi cũng biết, ánh mắt cao đâu, tuyển người cho hắn, hắn đều chướng mắt, nói nhiều hắn còn làm mặt lạnh cho ngươi."
Gia Hòa đế "Ân" một tiếng, xem ra người con dâu này cũng không phải không có chỗ đáng khen, biết thêm người cho trượng phu.
"Hiện tại tức phụ lão Tứ có thai không tiện hầu hạ, ngươi chọn cho lão Tứ hai người có thể vào mắt hắn, lão Tứ lại không thích, cho hắn làm thông phòng là đủ tư cách đi? Đều đã khai trai, Trẫm không tin hắn có thể mười tháng không đụng người."
Một bộ ngữ khí tự nhiên vô cùng.
Thục phi mệt mỏi nhắm mắt lại, nhỏ giọng đáp: "Tốt, ngày mai ta gọi Cảnh Hành vào, trước hỏi xem hắn thích cái dạng gì."