Phó Dung để nhũ mẫu chiếu cố Trăn ca nhi, nàng đi ra ngoài tiễn người, trên đường nhẹ giọng dặn dò: "A Bảo, thích một người thì phải tận lực tin tưởng hắn, không có chứng cớ xác thực, ngươi hoài nghi hắn một lần hai lần không sao, nếu nhiều lần, hắn sẽ phiền chán. Ngươi nghĩ xem, nếu như ta có một ngày không tín nhiệm ngươi, cảm thấy ngươi làm chuyện có lỗi với ta, nhiều lần oan uổng ngươi, ngươi có thể khổ sở hay không?"
Phó Bảo bĩu bĩu môi, "Tam tỷ tỷ nói thật nhẹ nhàng linh hoạt, ngày nào ngươi nhìn thấy vương gia ở bên một người khác, ngươi có thể mất hứng hay không?"
"Nhưng ta không nhìn thấy a."
Phó Dung vỗ vỗ tay nàng, "Ngươi cũng không nhìn thấy, ngươi chỉ thấy Thẩm Tình đứng cười ở bên cạnh Thiều Đường, cũng không biết hai người nói cái gì, nếu như ngươi nhìn thấy hai người có động tác thân mật, vậy ta nhất định đứng ở phía ngươi, giúp ngươi tìm vị phu quân tốt, triệt để đã quên hắn. Nhưng Thiều Đường không có a. A Bảo ngươi nhớ kỹ, nam nhân cũng cần chúng ta dỗ, tựa như lần kia lão thái thái đưa hai nha hoàn cho vương gia, ngươi còn có ấn tượng sao?"
Phó Bảo gật gật đầu. Lão thái thái nhàn rỗi tự tìm việc, liên lụy phụ thân quỳ xuống đất bồi tội, nàng đương nhiên nhớ.
"Nếu đổi lại là ngươi, ngươi làm như thế nào?" Phó Dung cười hỏi.
Phó Bảo hừ nói: "Không cần, trượng phu của ta, bà ấy dựa vào cái gì đưa nha hoàn đến?"
Phó Dung gõ đầu nàng một cái: "Biết là ngươi sẽ nói như vậy, đó là trưởng bối, nói không cần chẳng phải là điều tiếng cho mình? Lúc ấy ý nghĩ đầu tiên trong đầu ta là mất hứng, sợ vương gia thật sự chạm vào hai nha hoàn kia. Nhưng chuyển mắt lại nghĩ, ta biết vương gia thích ta, ta tin tưởng hắn sẽ không chạm vào người khác, vậy ta thuận thế đồng ý hai người kia thì như thế nào? Vương gia tới đón ta, ta không giận dữ với hắn, cũng không giở sắc mặt thối, trêu ghẹo tỏ ý bảo hắn bên kia có thêm hai nha hoàn. Vương gia nhìn ra ta tín nhiệm hắn, lúc ấy liền đem hai người đưa trả về bên người lão thái thái. Cho nên nói a, người chân chính thích ngươi tuyệt đối sẽ không làm cho ngươi chịu ủy khuất, ngươi tín nhiệm hắn, hắn cao hứng sẽ đối với ngươi càng tốt, trở về nghe một chút xem Thiều Đường nói như thế nào đã, đừng oan uổng hắn."
Phó Bảo trong đầu có chút loạn, mờ mịt theo Phó Dung cùng nhau vòng qua tường xây làm bình phong ở cổng, trước mặt đụng phải Từ Tấn.
Phó Dung kinh hỉ hỏi: "Vương gia hôm nay tại sao trở về sớm như vậy?"
Phó Bảo ngoan ngoãn hô tiếng "Tam tỷ phu", nhìn chằm chằm vào nam nhân cao lớn tuấn mĩ đối diện, như muốn nhìn thấu hắn.
Từ Tấn phát hiện tiểu cô nương khóe mắt còn đỏ, ánh mắt nhìn hắn cũng có chút cổ quái, đợi Phó Bảo đi rồi, hỏi Phó Dung làm sao vậy.
Phó Dung sao có thể đem tâm sự muội muội trong nhà nói cho hắn biết, cười nói: "Không liên quan tới chàng, vương gia đừng hỏi."
Từ Tấn chỉ thuận miệng nhắc một câu, Phó Dung không nói hắn cũng đem chuyện này ném sang một bên, "Nhi tử tỉnh chưa?"
"Tỉnh rồi." Nhắc tới nhi tử, Phó Dung âm thanh đều ôn nhu xuống.
Từ Tấn yên tâm, nắm tay nàng nói: "Nhuận Chi đỗ Thám Hoa nàng hẳn đã biết rồi đi? Lúc trước phụ hoàng còn cùng ta khen một lần, nói Phó gia biết cách dạy con, qua 2 năm nếu cháu trai lớn được dạy dỗ tốt, cho hắn làm thư đồng cho Trăn ca nhi chúng ta."
Phó Dung ngoài ý muốn nhìn hắn, lập tức không nhịn được phì cười.
Đại lang đi còn chưa vững đâu, nhi tử nhà mình đến bò cũng chưa biết, Gia Hòa đế thật sự nghĩ đến lâu dài. Bất quá con nối dõi của vài vị vương gia tương lai đều phải đi ngự thư phòng đọc sách. Nếu tiểu bối nhi trong nhà có thể được chọn làm thư đồng cho hoàng tử, hoàng tôn, gia đình huân quý đều coi là vinh quang, Đại lang thật sự làm thư đồng cho Trăn ca nhi, Lâm thị có lẽ sẽ không bất mãn.
Nhưng Phó Dung rất nhanh thu hồi nụ cười.
Đại lang là trưởng tôn của đại phòng Hầu phủ, theo lý cùng Thái Tử bên kia quan hệ càng gần, Gia Hòa đế lại muốn cho Đại lang làm thư đồng của Trăn ca nhi, có phải trong lòng cũng không quá xem trọng Hủ ca nhi của Thái Tử phi? Về phần Chương ca nhi của Phó Ninh, dù sao cũng là thứ tôn, Gia Hòa đế có chọn thư đồng tốt đương nhiên trước hết phải nghĩ tới đích tôn.
Nàng ngửa đầu nhìn Từ Tấn.
Từ Tấn biết nàng đã nghĩ được một vòng, rất hài lòng nàng thông minh, cúi đầu hôn nàng: "Vẫn là Nùng Nùng biết sinh con."
Hắn muốn nhi tử, nàng liền thật sự sinh cho hắn một tiểu tử mập mạp,khỏe mạnh, đáng yêu, lại được phụ hoàng coi trọng.
~
Bên kia Phó Bảo trở về Hầu phủ, chạy thẳng tới chính phòng.
Các nam nhân có quan hàm trên người còn đang bận rộn trong nha môn, ngoại trừ hai người Phó Hựu, Lâm Thiều Đường, trong phòng tất cả đều là nữ quyến, khen ngợi Phó Hựu hết lời.
"Ngươi nha đầu này, cuối cùng cũng biết trở lại." Lâm thị hướng Phó Bảo vẫy tay, tỏ ý bảo nữ nhi đến ngồi vào bên cạnh mình, cả mắt đều là tươi cười: "Biết tin vui của Tam ca ngươi chưa?"
Phó Bảo cũng không nhìn phía ánh mắt Lâm Thiều Đường đang mong chờ, tầm mắt tất cả đăt trên người ca ca nhà mình lắc lư: "Đương nhiên nghe nói, bất quá ta đã sớm đoán được Tam ca sẽ đỗ cao, Tam ca đọc sách thật nghiêm túc a, cũng không có nhàn rỗi vẽ tranh, câu cá cho ai đi."
Lời này chua chát, ngoại trừ đại lang đang ngồi trên đùi mẫu thân, mọi người trong phòng đều hiểu Phó Bảo nói tới ai.
Kiều thị Tam phu nhân thiện ý mà cười.
Lâm Thiều Đường xấu hổ cực kỳ, cúi đầu nhìn dưới chân, khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ.
Lâm thị trong lòng oán giận nữ nhi không hiểu chuyện, bảo nàng ôm Đại lang đi ra bên ngoài chơi.
Phó Bảo vừa vặn không muốn ở cùng một chỗ với Lâm Thiều Đường, nghe lời đi ra, đem đại lang đặt vào trong xe gỗ, đẩy ra khỏi viện.
Lâm Thiều Đường thấy Phó Tuyên Phó Mật không đi theo, trong lòng vui vẻ, sau một lát tìm cớ chạy ra ngoài, rất nhanh ở dưới một gốc cây đinh hương nhìn thấy cô nương đang bẻ hoa cho đại lang, một thân váy dài thêu hoa theo gió nhẹ nhàng phất động, đẹp như một bức tranh.
"Bảo Bảo." Sợ nàng trốn hắn, Lâm Thiều Đường nhẹ bước chân vụt chạt tới, xác định Phó Bảo chạy hắn cũng có thể ngăn cản, mới nhẹ giọng kêu, "Bảo Bảo đừng nóng giận, hôm đó đều là lỗi của ta, sau này mặc kệ lão thái thái dùng lý do gì tìm ta, ta đều không đi, nàng đừng không để ý tới ta nữa được không?"
Phó Bảo ngồi trên ghế dài, đem hoa mới bẻ đưa cho cháu chơi, nhẹ bẫng hỏi: "Cái thùng cá kia là làm sao vậy?"
Lâm Thiều Đường vội vàng giải thích một lần.
Biết được lại là Thẩm Tình chủ động đặt ở bên cạnh hắn, Phó Bảo rốt cuộc tin tưởng lời Phó Dung nói, Thẩm Tình quả thật muốn cùng nàng cướp người đâu.
Nàng nên làm thế nào?
Phó Bảo ngẩng đầu, nước mắt không ngừng rớt xuống: "Ta mặc kệ nàng ấy có phải cố ý tiếp cận ngươi hay không, ta chính là không muốn nhìn ngươi theo nàng ấy. Thẩm Tình cũng được, người khác cũng được, ta không muốn thấy ngươi bồi các nàng ấy câu cá vẽ tranh, không muốn thấy ngươi cười nói với các nàng. Ta biết ta không giảng đạo lý, nhưng ngươi là người trong lòng ta, ta hi vọng ngươi chỉ đối tốt với một mình ta. Giống Đại ca Tam ca vậy, đối với tất cả cô nương khác họ đều kính nhi viễn chi. Bằng không ta trong lòng khó chịu, ta sẽ không nhịn được lo lắng ngươi có phải thích các nàng ấy hay không. Ta chính là không giảng đạo lý như vậy, không biết nói năng như các nàng ấy. Hôm nay ta đều nói rõ với ngươi, nếu ngươi có thể làm được như thế ta sẽ tiếp tục thích ngươi, nếu người không làm được, vậy thì tìm cô nương tốt ôn nhu hiểu chuyện đi thôi, ta cũng đổi sang thích người khác!"
Thích chính là thích, không thích liền tránh xa chút, nào có cong cong vòng vòng nhiều như vậy? Nàng không muốn phí tâm tư kia, nàng chỉ hi vọng Đường biểu ca vĩnh viễn vây quanh nàng, hắn làm được một ngày nàng sẽ thích hắn một ngày, hắn không làm được, nàng sẽ không thích nữa là xong.
Trong lòng nghĩ thông suốt, nước mắt lại càng ngày càng nhiều, sợ bị cháu nhìn thấy, Phó Bảo quay người đi, che miệng lại không để cho mình khóc thành tiếng.
Lâm Thiều Đường chưa từng thấy nàng khóc đến đáng thương như vậy.
Trước kia hai người cãi nhau, đều là vì một số việc nhỏ vụn vặt, ví như hắn thả diều không tốt, ví như hắn đem hắn hai cây vải nàng cố ý tặng ăn hết không phần nàng, nàng giống như đứa trẻ, dễ dàng tức giận cũng dễ dàng bị hắn dỗ. Về mặt tình cảm, Lâm Thiều Đường không từng tiếp xúc với các cô nương bên cạnh, ra ngoài thì không phải không có người biểu hiện là thích hắn, hắn đều cự ngoài ngàn dặm. Thẩm Tình bên kia, bởi vì Thẩm Tình cùng lão thái thái ở một chỗ, lại là thân thích, Lâm Thiều Đường căn bản không nghĩ đến phương diện kia. Cho nên Phó Bảo tức giận, hắn cũng chỉ cho là Phó Bảo bởi vì đơn thuần chán ghét Thẩm Tình mà thôi, không nghĩ liên quan đến hắn.
Mãi đến khi Phó Tuyên dùng những lời đó nhắc nhở hắn.
Phó Bảo là bởi vì ghen mới tức giận.
Bởi vậy là hắn sai rồi. Hắn làm cho Phó Bảo bất an, làm cho nàng ủy khuất, làm cho nàng khóc thành như vậy, chính là lỗi của hắn.
Nhưng Lâm Thiều Đường trong lòng lại nhịn không được mà cao hứng.
Phó Bảo vẫn luôn giống như đứa nhỏ, hai người cho tới hiện tại, tất cả đều bởi vì hắn vẫn dây dưa nàng, hồi nhỏ không cho phép nàng chơi cùng nam hài khác, thậm chí cùng Phó Hựu cướp lực chú ý của nàng. Tới sau này bên cạnh nàng chỉ có một người nam nhân là hắn, cho dù nàng gật đầu cam chịu nàng thích hắn, Lâm Thiều Đường cũng nhịn không được hoài nghi, nàng dường như vẫn là đứa nhỏ, thật sự hiểu được thích là gì sao?
Hôm nay nàng khóc thành như vậy, Lâm Thiều Đường tâm cuối cùng cũng chạm đất, nàng đã thật sự hiểu, nàng cũng muốn độc chiếm hắn.
Yên tâm về sau sẽ không thể nói bằng lời tự trách đau lòng.
"Bảo Bảo đừng nói nhảm, ta chỉ thích nàng, ta thích xem nàng không giảng đạo lý, nhìn nàng tức giận sau đó ta lại đi dỗ nàng." Hắn ngồi xổm xuống trước mặt nàng, đưa tay giúp nàng lau nước mắt, "Đừng khóc nữa, ta biết ta làm sai chỗ nào, nàng yên tâm, sau này ta sẽ không cùng nữ tử bên cạnh nói một lời, ta chỉ một lòng trông giữ nàng."
Toàn bộ Hầu phủ, Phó Bảo mới là người hắn để ý nhất, nếu như kính trọng lão thái thái nhất định sẽ đắc tội Phó Bảo, lão thái thái kia tính là gì?
"Ta không tin!" Phó Bảo bỗng nhiên đẩy tay hắn ra, đỏ khóe mắt oán hắn: "Lần trước ngươi đã đáp ứng ta không nói chuyện với nàng. Kết quả đâu, ngươi hướng nàng bồi tội, nàng nói ta ngươi không giúp ta, ngươi còn cùng nàng bồi tội! Ngươi cút đi, ngươi đi tìm nàng được rồi!"
Càng nói càng tức, Phó Bảo hung hăng đẩy bả vai thiếu niên một phen.
Lâm Thiều Đường nửa ngồi, đột nhiên mất cân bằng, hắn bản năng mà nắm lấy tay Phó Bảo, Phó Bảo vốn đang nghiêng về phía trước, bị hắn kéo như vậy, không tự chủ được ngã theo ra ngoài, nằm ở trên người hắn.
Hai mắt nhìn nhau, Phó Bảo ngây ngẩn, hoảng thủ hoảng cước muốn đứng lên.
Lâm Thiều Đường hiểu được, lần này nếu dỗ không tốt, nàng chỉ sợ sẽ càng ngày càng tức, trong lòng khẳng định cũng khổ sở.
Cũng không biết dũng khí ở đâu ra, Lâm Thiều Đường ôm chặt lấy eo nàng, không cho nàng đi, vội vã tỏ rõ cõi lòng: "Là ta không đúng, không nên tùy ý người khác khi dễ nàng, Bảo Bảo nàng cho ta một cơ hội nữa. Lần sau nàng ấy dám nói nàng nói năng lỗ mãng, ta giúp nàng mắng nàng ấy, dượng nếu như bởi vì nàng ấy cáo trạng mà phạt nàng, chúng ta cùng nhau chịu phạt."
"Cáo trạng cái gì?" Phó Bảo nghi hoặc quên giãy giụa.
Lâm Thiều Đường nhìn mắt nàng nói: "Nàng chỉ trích nàng ấy không tuân theo quy củ, nàng ấy không cam lòng chịu nhục nói với dượng, nàng nói xem dượng có thể mắng nàng hay không?"
Phó Bảo ngơ ngác, nghĩ tới phụ thân tính tình bảo thủ, đột nhiên chột dạ: "Ngươi, ngươi hướng nàng ấy bồi tội, là vì muốn tốt cho ta?"
Lâm Thiều Đường bất đắc dĩ nói: "Nàng từ nhỏ đã sợ bị dượng giáo huấn, ta cũng thói quen thay nàng chùi mông (dọn dẹp)."
Hắn nói cũng là lời thật trong lòng. Phó Bảo hồi nhỏ ham chơi thích gây họa, lo lắng bị mghiêm phụ giáo huấn, mấy lần đều là Lâm Thiều Đường thay nàng chịu tội, có điều Lâm Thiều Đường cùng Phó Bảo quá thân thiết, nhất thời đã quên hai người đều đã trưởng thành, có mấy lời nói ra... dễ dàng làm người ta dừng ở ý tứ trên mặt chữ.
Phó Bảo đỏ mặt giống anh đào, lắp ba lắp bắp giải thích: "Ai cần ngươi giúp ta... ngươi thả ta ra!" Càng giải thích càng xấu hổ, lại giãy giụa.
Lâm Thiều Đường sửng sốt một lát mới ý thức được mình nói sai chỗ nào, mà hiện tại tay hắn ôm eo nhỏ của nàng, chuyển xuống dưới chính là... của nàng.
Ý nghĩ xuất hiện, thiếu niên lang ngây ngô thân thể lập tức có biến hóa, sợ bị Phó Bảo phát giác, vội vàng đem người đỡ dậy.
Phó Bảo mau chóng lui về trên ghế, lấy khăn lau ra nước mắt lau còn sót lại trên mặt, tức giận đuổi hắn: "Ngươi đi đi."
"Nàng không tức giận nữa?" Lâm Thiều Đường ngồi xổm hỏi.
Phó Bảo hơi mím môi, nguýt hắn một cái: "Còn có một lần nữa, ta sẽ thật sự không để ý tới ngươi, ngươi nói có dễ nghe ta cũng không tin."
Lâm Thiều Đường thở phào một hơi, tiếp theo liền nhấc tay thề với trời, "Ta cam đoan, tuyệt không có lần sau, về sau Bảo Bảo nói cái gì chính là cái đó, nàng không cho ta làm, tất cả ta đều không làm."
Phó Bảo hừ một tiếng, quay đầu nhìn cháu, lại thấy tiểu tử hai tay chống lên thành xe gỗ, đang tò mò lại mờ mịt nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Phó Bảo trên mặt nóng lên, nhéo nhéo mũi nhỏ: "Nhìn cái gì mà nhìn, đi thôi, trở về."
Đại lang ngẩng đầu hướng nàng cười: "Bảo Bảo!" (trong tiếng Trung, Bảo Bảo cũng có nghĩa là cục cưng)
Phó Bảo nghệch mặt, quay đầu tìm đầu sỏ gây nên tội, Lâm Thiều Đường đã co cẳng chạy mất.
Nàng tức đến dậm chân, nhìn bóng dáng thiếu niên chạy trốn, trong lòng lại vui mừng.
Sập tối tin tức thanh mai trúc mã hòa hảo đã truyền đến Ngũ Phúc đường.
Thẩm Tình kinh ngạc, Phó Bảo sao lại nhanh như vậy đã tha thứ cho Lâm Thiều Đường. Lấy hiểu biết của nàng về Phó Bảo, Phó Bảo ít nhất còn phải trong một thời gian dài mới có thể bỏ qua cho Lâm Thiều Đường.
Cũng may, nàng ngay từ đầu cũng không có ý định dựa vào mấy lần hiểu lầm đã chia rẽ được hai người.
"A Hỉ, tiến vào trải giấy mài mực, ta muốn luyện chữ."
A Hỉ lập tức liền từ gian ngoài đi vào trong.
Nhìn thân ảnh tiểu nha hoàn bận việc, Thẩm Tình lại cảm thấy may mắn. Lúc trước vì lấy lòng Phó Bảo, nàng cố ý học chữ của Phó Bảo, chủ động giúp nàng ấy ứng phó việc học với tiên sinh. Nhân quả tuần hoàn, hồi nhỏ Phó Bảo đã chiếm chỗ tốt của nàng, lại không nhận phần tình cảm kia của nàng. Bây giờ nàng đành phải tự mình đòi về.