Bọn họ đi vào tẩm điện xem bệnh cho hoàng đế, Đổng Xương thì phân phó nội thị ở đại điện phía trước.
Nhóm nội thị đều hơi hoảng loạn, mấy kẻ còn nhỏ tuổi thậm chí hai chân run rẩy. Rốt cuộc nếu hoàng đế xảy ra chuyện, vậy sẽ sinh ra chấn động rất lớn đối với toàn bộ quốc gia.
“Nâng tinh thần lên, còn chưa tới lúc ấy đâu!” Đổng Xương nói với bọn họ. Cũng không biết là an ủi bọn họ hay là an ủi chính mình. Ông quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa hông đi thông vào tẩm điện phía sau, trong lòng dường như mây đen bao phủ, thật lâu không tiêu tan.
Ngô Hoàng Hậu nghe tin tức hoàng đế té xỉu, rất nhanh cũng đã tới tẩm cung. Nhóm y quan còn hỏi khám ở tẩm điện phía sau, bà liền hỏi Đổng Xương: “Thân thể Hoàng Thượng vốn khỏe mạnh, đang êm đẹp vì sao té xỉu?”
Đổng Xương thấp giọng nói: “Hôm nay Hoàng Thượng gọi Ân Bình Quận Vương tiến cung, hỏi xong mọi việc lúc sau tức giận, không bao lâu đã té xỉu. Trước mắt nhóm y quan còn chưa có ra kết luận, tiểu nhân cũng không biết rốt cuộc là chuyện như thế nào.”
Ngô Hoàng Hậu ngẩn người, trong lòng kinh nghi, Hoàng Thượng biến thành như vậy, chẳng lẽ có liên quan đến Triệu Cửu? Chuyện ở Hưng Nguyên phủ, bà đã thương lượng với Triệu Cửu lý do thoái thác, y theo tính tình Hoàng Thượng cho dù có hoài nghi, cũng không đến mức đối với chuyện còn chưa xác định tức giận như thế mới đúng. Chẳng lẽ còn có chuyện gì mà bà không biết?
Bà dần dần phát hiện, Triệu Cửu mà bà biết chỉ dừng lại ở ấn tượng khi còn nhỏ. Triệu Cửu sau khi lớn lên, dường như là một người xa lạ.
Mạc Lăng Vi, Trương Hiền Phi và hậu cung phi tần cũng theo sau chạy đến tẩm cung, trước thỉnh an Hoàng Hậu, nghe nói y quan còn đang xem khám, vài người liền ngồi ở trong đại điện, từ ban ngày vẫn luôn chờ tới hoàng hôn. Có mấy phi tần nhát gan thấp giọng nghị luận ở bên kia, sắc mặt lo sợ bất an.
Vi Từ đi ra từ cửa hông, Đổng Xương và các phi tần nhanh chóng vây quanh ông, ông lấy khăn tay ra lau lau mồ hôi trên trán, nói: “Hoàng Thượng đã tỉnh, chẳng qua thân thể còn tương đối suy yếu, khả năng nói chuyện sẽ hơi khó khăn trong nhiều ngày. Có thể đi vào thăm.”
Vi Từ nói xong, đám người Ngô Hoàng Hậu liền đi theo phía sau ông cùng đi vào tẩm điện.
Bên trong tẩm điện có mùi thảo dược nồng nặc, Cao Tông nằm ở trên giường, trên trán dán thuốc mỡ, hô hấp rất nặng, mấy huyệt đạo trên tay còn cắm ngân châm.
Ngô Hoàng Hậu đi đến ven giường, cúi người kêu lên: “Hoàng Thượng, là thần thiếp, ngài có thể nghe thấy không?”
Cao Tông hơi mở to mắt, ánh mắt có chút vẩn đục, hơi hơi gật đầu.
Hốc mắt Ngô Hoàng Hậu hơi ướt, giúp Cao Tông đắp kỹ chăn: “Ngài nghỉ ngơi thật tốt, nhóm y quan y thuật tinh thông, ngài nhất định có thể khỏi hẳn rất nhanh.”
“Đổng…… Xương……” Cao Tông gian nan kêu lên, chỉ hai chữ, lại có rất nhiều nước miếng từ khóe miệng ông chảy xuống.
Đổng Xương vội vàng tiến lên, ghé vào bên long sàng, gần sát Cao Tông, vừa nghe vừa gật đầu. Sau đó ông đứng lên nói: “Hôm nay trời chiều rồi, quan gia bảo vài vị nương nương đều trở về nghỉ ngơi.”
“Hoàng Thượng, để thần thiếp lưu lại chăm sóc ngài đi?” Ngô Hoàng Hậu nói.
Cao Tông giơ tay khoát khoát, một động tác như vậy hình như phải hao phí rất nhiều sức lực của ông. Ông kỳ thật rất trọng mặt mũi, không muốn người khác thấy bộ dáng bệnh tật của mình.
Ngô Hoàng Hậu thở dài, u sầu đầy mặt cáo lui.
Từ tẩm cung đi ra, Mạc Lăng Vi đưa một ánh mắt cho Ngô Hoàng Hậu, hai người liền đi cùng nhau.
Trương Hiền Phi nhìn bóng dáng các nàng, như suy tư gì, hỏi nữ quan bên người: “Phổ An Quận Vương còn có bao nhiêu lâu mới đến đô thành?”
“Đại khái chính là hai ngày sau.” Nữ quan trả lời.
Trương Hiền Phi nắm chặt tay mình, vừa rồi xem tình huống Hoàng Thượng cũng không tốt, hy vọng Triệu lang có thể mau chóng gấp trở về, miễn cho phát sinh biến cố gì.
Mạc Lăng Vi và Ngô Hoàng Hậu đi đến một sưởng hiên bên cạnh tiểu Tây Hồ. Các nàng phân phó các cung nhân ở bên ngoài chờ, vào sưởng hiên ngồi xuống. Mặt nước Tây Hồ mùa xuân sóng nước mênh mông lấp lánh, phản chiếu ảnh ngược một loạt liễu rủ bên hồ, thời tiết cuối xuân gió thổi nhẹ phất qua mặt, mềm mại tinh tế nói không nên lời.
Mạc Lăng Vi nói: “Hoàng Hậu nương nương vừa rồi lại gần xem Hoàng Thượng, có nhìn ra manh mối gì?”
Ngô Hoàng Hậu chỉ cảm thấy sắc mặt Hoàng Thượng vàng như nến, không có tinh thần, khác biệt với hoàng đế nhìn thấy mấy ngày trước đây như hai người, thở dài.
Mạc Lăng Vi tiếp tục nói: “Hoàng Thượng ban đầu từng té xỉu qua một lần ở chỗ ta, chẳng qua bệnh trạng không nghiêm trọng như lần này, lúc ấy ngài không cho ta kêu y quan, bởi vậy trong ghi chép sinh hoạt hàng ngày cũng không có viết. Ta tra qua, rất có khả năng là phong tý chi chứng.” (trúng gió)
Sắc mặt Ngô Hoàng Hậu lập tức trở nên nghiêm túc: “Ngươi có biết mình đang nói cái gì?”
Mạc Lăng Vi gật đầu nói: “Tất nhiên biết. Hơn nữa Hoàng Thượng khả năng giấu diếm bệnh tình đã lâu. Triệu chứng mới đầu sẽ có choáng váng, dễ giận, rồi sau đó sẽ là tứ chi tê mỏi, khí huyết dâng lên, làm cho ngất. Cuối cùng dần dần đánh mất năng lực nói chuyện và hành động, cho đến khi chết đi. Quá trình trung gian lâu thì mấy năm, ngắn thì chỉ cần mấy tháng. Vừa rồi Vi y quan nói, Hoàng Thượng nói chuyện đã có khó khăn.”
Ngô Hoàng Hậu tay siết chặt, trong lòng như bị vật nặng đánh vào, thanh âm hơi không xong: “Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?”
“Hoàng Hậu nương nương hẳn biết việc này có ý nghĩa gì. Hiện giờ người thừa kế ngôi vị hoàng đế đang có hai vị, chẳng lẽ nương nương tính toán không làm gì cả, chờ Phổ An Quận Vương trở về sao? Hắn và Tiêu Dục lập tức sẽ đến đô thành. Trong tay Tiêu Dục có Hoàng Thành Tư, nếu liên thủ với Cố Hành Giản, chúng ta sẽ vô cùng phiền toái.”
Hoàng Thành Tư trực thuộc hoàng đế, không chịu bất luận Bộ hay Tư nào khống chế, thậm chí độc lập tồn tại với cấm quân. Nhãn tuyến của Hoàng Thành Tư trải rộng toàn bộ kinh thành, các phủ đệ quan viên, thậm chí có thể là tửu lầu quán ăn rất bình thường, hơn nữa có phương pháp độc đáo thu thập tin tình báo, người khác hành sự rất khó tránh được đôi mắt Hoàng Thành Tư. Đây thật là phiền toái rất lớn.
Ngô Hoàng Hậu nói: “Ý của ngươi là chúng ta khống chế Hoàng Thành Tư trước? Nhưng Tiêu Dục thống lĩnh Hoàng Thành Tư tới nay, vẫn luôn cẩn trọng, chưa bao giờ từng phạm sai lầm.”
Mạc Lăng Vi cười cười: “Nương nương có phải đã quên hay không? Hắn sinh ra chính là sai lầm lớn nhất.”
Ngô Hoàng Hậu cả kinh, dùng ánh mắt khó có thể tin nhìn Mạc Lăng Vi: “Ngươi làm sao mà biết được?” Chuyện của Lý Thiến được giấu vô cùng bí ẩn, người biết đến phần lớn đã ly thế, dư lại cũng chỉ ít ỏi mấy người mà thôi.
“Chuyện Sùng Nghĩa công phu nhân không thể sinh dục, ta đã biết từ lâu. Nhưng chuyện Tiêu Dục sinh ra, ta là từ sau khi thân thế Hạ Sơ Lam phơi bày ra ánh sáng mới bắt đầu tra. Kỳ thật muốn tra được tội thần chi nữ kia cũng không phải chuyện quá khó, dù sao cũng là người từng tồn tại chân thật, Sùng Nghĩa công có xóa bỏ thế nào cũng không có khả năng không lưu lại một chút manh mối nào. Lần này Hoàng Thượng phái Tiêu Dục đi Thành Châu làm việc là do ta đề nghị, chỉ khi hắn rời đi đô thành, chúng ta mới có thể tìm được nhân chứng và vật chứng. Nhưng việc này do ta tố giác cũng không thỏa đáng, chỉ có thể thỉnh Hoàng Hậu nương nương ra mặt.”
Ngô Hoàng Hậu không lập tức trả lời nàng, mà là nhìn về phía bụi hoa muôn hồng nghìn tía bên ngoài. Bà nếu vạch trần chuyện xưa năm đó, đối với Sùng Nghĩa công phủ nhất định là cú đánh rất lớn rất sâu, thân phận tội thần của Tiêu Dục khẳng định sẽ làm hắn mất chức, Sùng Nghĩa công cũng phải chịu tội danh khi quân. Tiêu gia tuy rằng có đan thư thiết khoán, nhưng ít ra bị bài trừ ở bên ngoài trung tâm quyền lực, không thể lại can thiệp việc làm của bọn họ về sau.
Dù cho làm như vậy, sẽ làm Ngô thị không thể tiếp tục sinh sống ở Sùng Nghĩa công phủ. Nhưng vinh nhục của một mình bà so sánh với toàn bộ đại cục thì có vẻ bé nhỏ không đáng kể.
Nhưng Ngô Hoàng Hậu làm bạn hoàng đế nhiều năm, giữa hai bên trước sau có tình cảm phu thê. Bà không muốn khi ông đang bệnh nặng còn dùng việc này kích thích ông.
“Hoàng Thượng còn chưa định ra ai kế thừa ngôi vị hoàng đế, chưa tới đại nạn thật sự, ta sẽ không làm như vậy.” Bà đứng dậy nói với Mạc Lăng Vi, “Trước mắt làm như thế nào để Hoàng Thượng khôi phục khỏe mạnh mới là chuyện quan trọng nhất. Bổn cung đi về trước.”
Sau khi Ngô Hoàng Hậu đi rồi, Mạc Lăng Vi như cũ ngồi ở Sưởng Hiên, nàng nhìn về nơi nào đó bên ngoài Sưởng Hiên, nhẹ nhàng nói: “Xem ra vị mẫu hậu này của điện hạ có chút do dự không quyết đoán. Việc điện hạ tính toán, dựa vào bà ta chỉ sợ không được.”
Trên mặt đất mới đầu có một bóng đen, rất nhanh bóng dáng kia liền biến mất.
Đến buổi tối, tin tức hoàng đế té xỉu rất nhanh truyền tới các ngóc ngách trong đô thành.
Hoàng đế đã quá năm mươi, mấy năm nay trong cung trước sau không có thêm hoàng tử, dân gian đã có không ít suy đoán, lần này ông bị bệnh, những suy đoán đó dường như được chứng thực.
Mạc Hoài Tông đến Anh Quốc Công phủ, Anh Quốc Công ngồi ở thư phòng chờ ông ta, ánh đèn trên bàn chiếu sáng nửa bên mặt của ông, một nửa kia giấu trong bóng tối.
Mạc Hoài Tông từ bên ngoài tiến vào, cảm thấy thư phòng hơi tối, nói: “Quốc công gia sao không đốt thêm mấy cái đèn? Chuyện trong cung ngài đã nghe nói?”
Anh Quốc Công nhìn mặt bàn trả lời: “Đã biết.”
“Hiện giờ thân thể Hoàng Thượng vô dụng, hẳn là sớm chút định ra Hoàng thái tử. Không bằng ngày mai Quốc Công gia cùng ta tiến cung, lại khuyên nhủ Hoàng Thượng đi?” Mạc hoài tông cố chấp nói.
Anh Quốc Công không nói gì, qua một lúc lâu, bỗng nhiên đặt câu hỏi: “Ngươi nói thật đi, lần này Cao Ích cấu kết cùng người Kim, có phải do ngươi sai sử hay không?”
Mạc Hoài Tông sửng sốt một chút, còn chưa nói chuyện, Anh Quốc Công đã vỗ án đứng lên: “Ngươi thật to gan! Ngươi nói có phương pháp loại trừ Phổ An Quận Vương hóa ra lại là cái này? Lúc trước khi ta Bắc chinh, nhiều quan viên và thương nhân khẳng khái giúp tiền như vậy, chính là vì cái gì? Ở trên chiến trường, tướng sĩ Đại Tống ta vì nước đổ máu hy sinh, lại vì là cái gì? Chúng ta thật vất vả từ nơi ở của người Kim tranh được một ít đất, mà ngươi lại có thể đi hợp tác cùng người Kim! Ngươi không phải tát ta một bạt tai sao! Truyền ra đi, thế nhân nhìn Lục Thế Trạch ta thế nào!”
“Quốc công gia bớt giận, đây là ai nói với ngài ……”
Anh Quốc Công trách mắng: “Ngươi mặc kệ là ai nói! Ngươi còn giao dịch gì với người Kim? Chẳng lẽ sau khi Ân Bình Quận Vương đăng cơ, các ngươi hứa cấp chỗ tốt khác cho người Kim? Mạc Hoài Tông, ta nói cho ngươi, có ta ở đây một ngày, các ngươi đừng mơ tưởng mại quốc cầu vinh! Ngày mai ta liền tiến cung tố giác các ngươi với Hoàng Thượng.”
Mạc Hoài Tông vốn còn nghĩ biện giải hai câu, nhìn thấy thái độ Anh Quốc Công cường ngạnh như thế, đơn giản tựa lưng vào ghế ngồi, thong dong nói: “Quốc Công gia biết hôm nay Hoàng Thượng triệu kiến Ân Bình Quận Vương, chính là hỏi chuyện Cao Ích không? Nhưng Ân Bình Quận Vương bình yên vô sự từ trong cung đi ra, chứng minh Hoàng Thượng tin tưởng hắn. Quốc Công gia tùy tiện tiến cung đi nói, có chứng cứ gì? Trong mắt người ở bên ngoài, Anh Quốc Công phủ và Mạc phủ chính là nhất thể. Ta nếu có việc, quốc công gia chẳng lẽ còn nghĩ chỉ lo thân mình? Đừng quên mấy năm nay chúng ta đã làm chuyện gì cùng nhau. Huống chi kế hoạch trừ bỏ phổ An Quận Vương ta là và ngài thương lượng qua. Chẳng lẽ Cao Ích không phải ngài đề cử cho ta sao?”
“Ngươi, cưỡng từ đoạt lí! Ta làm sao biết ngươi lại có thể sai Cao Ích cấu kết người Kim!” Anh Quốc Công vỗ bàn nói.
Mạc Hoài Tông cười nhẹ: “Quốc công gia hà tất tức giận như vậy? Hoàng Thượng chỉ sợ đại nạn buông xuống, hiện giờ cả triều văn võ đều đứng về phía Ân Bình Quận Vương. Triệu Lang không hề có căn cơ, hơn nữa tính tình đều không hợp để được chọn làm trữ quân. Chúng ta chỉ cần làm Hoàng Thượng hiều rõ điểm này, thì có thể thu võng.”
Anh Quốc Công vung tay, quay lưng lại nói: “Ta tuyệt không có khả năng lại thông đồng làm bậy với các ngươi.”
Mạc Hoài Tông nhìn bóng lưng ông, tươi cười thu lại: “Vậy quốc công gia tốt nhất là khoanh tay đứng nhìn. Chờ đến khi tân hoàng đăng cơ, xem ở phần chúng ta là quan hệ thông gia, tất nhiên cũng phân không ít chỗ tốt cho Anh Quốc Công phủ. Cáo từ!”
Sau khi Mạc Hoài Tông đi ra ngoài, Lục Ngạn Viễn từ sau bình phong đi ra, nói với Anh Quốc Công: “Phụ thân hiện tại đã tin chưa? Bọn họ vì dục vọng cá nhân của mình, thậm chí không tiếc bán đứng quốc gia. Chẳng lẽ phụ thân thật sự muốn ngồi xem Ân Bình Quận Vương trở thành hoàng đế Đại Tống sao? Phụ thân, ngài không cần mắc thêm lỗi lầm nữa. Kế tiếp bọn họ khẳng định phải đối phó Phổ An Quận Vương, hiện tại chỉ có ngài có thể giúp hắn.”
“Con đi ra ngoài đi, để ta yên tĩnh một mình.” Anh Quốc Công giơ tay ấn trán nói.
Lục Ngạn Viễn biết hiện tại cảm xúc phụ thân phức tạp, rốt cuộc đây là lựa chọn lưỡng nan, hắn chỉ có thể hành lễ lui ra ngoài. Vốn hắn cũng không quan tâm ai đăng cơ làm hoàng đế, Anh Quốc Công phủ cũng sẽ không chịu ảnh hưởng. Nhưng sau khi đã trải qua chuyện ở Thành Châu, hắn càng thêm thanh tỉnh mà nhận thức, một quân chủ đủ tư cách có ý nghĩa gì với quốc gia. Dã tâm và thủ đoạn của Ân Bình Quận Vương, vô cùng đáng sợ.
Hơn nữa Hoàng Thượng bệnh lần này, những dục vọng ngày thường cẩn thận che lấp đều biến thành hồng thủy, không biết muốn quét đi bao nhiêu người.