Mục lục
Sủng Trong Lòng Bàn Tay
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Masha

Hạ Bách Thanh và Hạ Tĩnh Nguyệt cùng ngồi dưới giàn nho trong viện đánh cờ. Hạ Bách Thanh đặt xuống một con cờ trắng, hiền hoà cười nói: “Nguyệt nhi phải cẩn thận.”

Hạ Tĩnh Nguyệt sửng sốt, mình bất tri bất giác đã mất đi nửa giang san, chỉ có thể rũ đầu: “Nữ nhi thật không thể thắng cha.”

Liễu thị bưng hoa quả lại đây, nhìn ván cờ, cười nói: “Đương thời người co thể thắng cha con cũng không nhiều lắm, Nguyệt nhi tuy bại vẫn còn vinh.”

Hạ Tĩnh Nguyệt nhịn không được cười rộ lên, cả người nhã nhặn lịch sự nhu mĩ, tuổi vừa cập kê đã kiều diễm như hoa.

“Tam thúc!” Hạ Diễn chạy tới, thở hổn hển, mồ hôi đầy đầu.

Liễu thị vội đưa khăn qua: “Lục công tử đây là làm sao vậy? Sốt ruột như thế.”

Hạ Diễn tiếp nhận khăn, hướng Liễu thị nói lời cảm tạ, cẩn thận đưa giấy tiên cho Hạ Bách Thanh: “Tam thúc mau giúp con nhìn xem, có nhận ra chữ viết này hay không.”

Hạ Bách Thanh cầm lấy giấy tiên, sau khi xem xong, nhịn không được tán dương: “Giấy tiên này Diễn Nhi lấy được ở đâu? Ta không nhận ra chữ viết này, nhưng xem bút lực mạnh mẽ thanh thoát, thể chữ lại là tự thành nhất phái, chắc chắn xuất từ tay đại gia, chỉ tiếc là không phải người xưa, không có biện pháp đối chiếu.”

Hạ Tĩnh Nguyệt cũng nghiêng người lại gần nhìn, lập tức bị chữ viết làm kinh diễm. Không biết người viết tự sẽ phong nhã đến bực nào.

Hạ Diễn lại hơi nhụt chí, còn tưởng rằng rốt cuộc có thể biết được tên họ tiên sinh.

Liễu thị nhìn bộ dáng Hạ Diễn, tâm không khỏi sinh trìu mến. Nếu đứa bé kia của bà có thể sinh hạ, cũng mười tuổi rồi. Mấy năm nay bà cùng Hạ Bách Thanh cầm sắt hòa minh, bụng lại không hề có động tĩnh, bà biết mình rất có thể vô sinh, vẫn luôn khuyên Hạ Bách Thanh nạp thiếp, hảo hảo lưu người hương khói nhưng Hạ Bách Thanh không chịu.

Ba huynh đệ Hạ gia, tuy rằng bản tính không giống nhau, lại tương tự có một điểm kinh người. Chỉ cưới một thê, hơn nữa đều cực kỳ trường tình.

Hạ Tĩnh Nguyệt an ủi Hạ Diễn hai câu, nhớ tới hôm nay muốn cùng Hạ Sơ Thiền đi học trà đạo, liền từ biệt cha mẹ, đi ra khỏi thiên viện.

Đi ngang qua rừng cây râm mát, nàng nhìn phía trước có một nam tử mặc quần sam, khăn trùm đầu màu lam, trong tay mang theo hai bầu rượu, đi hướng Tùng hoa viện. Nàng tinh tế xem thân ảnh cùng dung mạo hắn, hình như là cháu trai nhị thẩm, tên là Hàn Trạm, trong nhà bán rượu.

Những đại tửu lâu tự ủ rượu đều là quan doanh, tỷ như Thái Hòa Lâu. Tửu lầu nhỏ và khách nhân không có quyền tự ủ rượu thường lấy tư cách tiệm rượu mua rượu từ các đại tửu lâu hoặc quan phủ. Hàn gia thuộc về người sau, Sinh ý về rượu ở Thiệu Hưng một nửa đều trong tay Hàn gia, ở địa phương cũng coi như phú hộ.

Ngày đó quyên tiền ở Vĩnh Hưng trà lâu gia chủ Hàn gia cũng đi, bất quá quyên năm ngàn quan tiền, tự nhiên không thể so với Hạ gia tài đại khí thô.

Hàn Trạm nhận thấy phía sau có người, quay đầu lại thấy Hạ Tĩnh Nguyệt đứng ở nơi đó, liền hành lễ: “Ngũ biểu muội.” Hắn nghĩ thầm cô nương Hạ gia thật thủy linh, dù là cô nương do tam phòng thứ xuất dưỡng ra cũng có một loại cảm giác tri thư đạt lý.

Hạ Tĩnh Nguyệt vội hành lễ trả Hàn trạm, mang theo thị nữ đi.

Hàn Trạm tới Tùng hoa viện, trên chính đường chỉ có Hàn thị và Hạ Sơ Huỳnh. Hạ Sơ Huỳnh hiện tại mỗi ngày cũng không có chuyện gì làm, đi theo bên người Hàn thị cho qua thời gian. Nàng nhìn thấy Hàn trạm tiến vào, nhớ tới biểu ca này khi còn nhỏ còn nghĩ cưới nàng, liền cảm thấy cả người không thoải mái, tìm đại cái cớ rời đi.

Thị nữ đang nhuộm móng tay cho Hàn thị, Hàn thị nói với Hàn Trạm: “Con rốt cuộc nhớ tới còn có một cô mẫu là ta.”

“Cô mẫu sao nói như vậy. Chất nhi được người quan tâm nhiều mặt, chỉ là gần đây bận sinh ý, thật sự không thể phân thân. Vừa được rảnh không phải vội tới thăm người sao?” Hàn Trạm đặt rượu xuống, lại nhìn chỗ Hạ Sơ Huỳnh ngồi vừa rồi, “Nhị biểu muội sao lại ở nhà?”

Hàn thị thở dài, liền nói sự tình Bùi Vĩnh Chiêu ngủ lại kỹ viện còn bị cách chức nói cho cháu trai, tâm phiền ý loạn nói: “Bùi Vĩnh Chiêu kia thật không bằng súc sinh! Mệt chúng ta lúc trước vì chức quan của hắn khắp nơi bôn tẩu. Cũng may tráp sản A Huỳnh đều lấy trở về, nếu không ta cũng không dễ bỏ qua như vậy.”

Chuyện tráp sản này, lúc ấy nhị phòng bọn họ ai cũng không nghĩ tới, chỉ lo tức giận. Rốt cuộc là tam nha đầu nghĩ chu đáo, đem tráp sản lấy trở về, chuyện này đến bà cũng không bới móc gì được.

“Cô mẫu xin bớt giận, biểu muội bình sinh hoa dung nguyệt mạo, chờ tương lai hài tử sinh hạ, lại tìm người trong sạch là được. Quê nhà con có vị nương tử, gả ba lần, còn gả được cho quan gia, nhân gia đối nàng cũng là cực hảo.” Hàn Trạm trấn an nói.

Hàn thị lệnh nhóm thị nữ vú già đều lui xuống, kéo Hàn trạm đến trước mặt: “Ta nghe dượng con nói, Hạ gia quyên mười bạc triệu, về sau trướng mục dường như có chút căng thẳng, tam nha đầu bên kia chính là vì việc này đau đầu. Con đi nói với nàng, Hàn gia muốn ra ba triệu bạc, cấp Hạ gia quay vòng.”

“Đây là vì sao? Cha con yêu tiền như mạng, khẳng định sẽ không đồng ý.” Hàn Trạm cơ hồ theo bản năng cự tuyệt.

Hàn thị tà tà liếc hắn một cái, thầm mắng thật là cái đồ không thông suốt.

“Ta đây không phải vì con trù tính sao. Con đã hai mươi, chẳng lẽ không nghĩ đón dâu? Con không muốn tam nha đầu nhớ ân tình này của con? Cha con nếu biết tiền để con cưới vợ, tự nhiên cũng sẽ đồng ý. Huống chi tiền là cho mượn, có lợi tức, không phải mua bán lỗ vốn.”

Hàn Trạm nhớ tới Hạ Sơ Lam tư dung tuyệt thế, nam nhân nào không nghĩ ôm nàng vào trong lòng ngực yêu thương?

“Con chỉ sợ không xứng với tam cô nương…… Hơn nữa nàng là người của thế tử Anh Quốc Công.” Hàn Trạm do dự nói.

Hàn thị cười nhạt một tiếng: “Kêu con đi thử thử, lại không kêu con làm bậy, con sợ cái gì? Nàng nếu thật có thể thành người của thế tử Anh Quốc Công, lần trước thế tử tới

Thiệu Hưng, như thế nào lại không đề cập tới chuyện của nàng? Huống chi hiện tại người đã đi chiến trường, có thể tồn tại trở về hay không đều khó nói. Con nghe ta, dù sao thử một lần, làm Hạ gia thiếu Hàn gia chúng ta một ân tình cũng là chuyện tốt.”

Hàn trạm trong lòng ngứa ngáy. Tam cô nương thiên tư quốc sắc, xưa nay hắn nhìn cũng không dám nhìn quá một lần, chỉ sợ thương nhớ đêm ngày khó có thể tiêu tan. Tuy rằng hắn biết Hạ Sơ Lam nhất định chướng mắt hắn, nhưng nếu có thể giúp đỡ Hạ gia, ở trước mặt nàng lộ mặt, kia cũng coi như đáng giá.

***

Tư An chạy tới nơi Lý đại phu ở hỏi qua, thực mau chạy về bẩm báo: “Cô nương, Lý đại phu nói, đây đều là phương thuốc điều trị khí huyết cùng dược thiện, còn có thể giảm bớt chứng hàn và choáng váng, muốn người thường sắc thuốc theo phương thuốc này dùng, đối thân thể có chỗ lợi.”

Hạ Sơ Lam tiếp nhận giấy tiên, có loại cảm giác dở khóc dở cười.

Nguyên bản cho rằng hắn dùng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt, chính là hoa rơi cố ý nước chảy vô tình. Đưa sách cho Hạ Diễn có thể coi là coi trọng lời hứa, đưa phương thuốc là vì điều gì? Nàng thế nhưng chưa bao giờ nghĩ muốn hắn khai phương thuốc điều trị thân thể cho nàng.

Đây là tâm lương y như từ mẫu sao? Hay là ngày ấy nàng hỏi ra lời, đối nàng có vài phần để ý?

Nàng lắc nhẹ đầu, Tư An nhẹ giọng nói: “Cô nương, người tới tặng đồ còn chưa đi. Hỏi cô nương có muốn nhắn gì hay không, hắn có thể truyền đạt lại.”

Hạ Sơ Lam nghĩ nghĩ, đem giấy tiên gấp lại, nói: “Không có. Em đưa bộ xiêm y còn đang giữ cho người nọ là được.”

Tư An vốn nghĩ rằng cô nương ít nhất hỏi một chút tình hình Cố Ngũ tiên sinh gần đây, không nghĩ tới đôi câu vài lời đều không có. Đại khái là hạ mặt mũi được? Rốt cuộc ngày ấy thật vất vả lấy hết can đảm, tưởng nói cho người tâm ý mình, lại bị người nọ không lưu tình chút nào cự tuyệt.

Tư An vừa suy tư, vừa đi đến trong sương phòng thu thập đồ vật, sau đó đi đến trước mặt người truyền tin.

Người nọ trước khi đi được Cố Cư Kính lệnh, đối người Hạ gia nhất định khách khí, tốt nhất lại mang về thứ gì, cho nên chờ đợi nhìn Tư An.

Tư An từ sau lưng lấy ra một cái tay nải nhỏ, cũng không vội vã đưa cho người kia: “Ngươi nhất định có thể đem đồ vật giao tận tay cho Cố Ngũ tiên sinh?”

Người nọ ngẩn người, Cố Ngũ tiên sinh là ai? Nhưng hắn cũng linh hoạt ứng biến, giao đồ vật cho nhị gia luôn là không sai, đáp: “Tiểu nhân nhất định đưa tận tay.”

Tư An lúc này mới đưa đồ vật cho hắn, thấy hắn cột chắc, mang ở trên người, lại thỉnh hắn đi vào uống một ngụm nước trà.

“Không được, tiểu nhân còn phải chạy về Lâm An phục mệnh, không tiện quấy rầy.”

Tư An cho hắn tiền đi lại vất vả, hắn lại kiên trì không chịu thu, hành lễ liền đi rồi.

Cố gia cũng là trong mấy năm ngắn ngủi trở thành cự giả hùng cứ một phương, trong đó cố nhiên có nguyên nhân do vị Tể tướng kia. Nhưng chỉ nhìn một cách đơn thuần cách làm người xử sự của một tùy tùng, cũng có thể nhìn ra một ít đạo lý.

Tư An trở lại Ngọc Trà cư, thấy Hàn Trạm thế nhưng lại đây, hành lễ nói: “Hàn công tử, ngài đây là……”

“Tư An nha đầu biệt lai vô dạng? Cô nương các ngươi có ở đây không? Ta có việc muốn nói với nàng.” Hàn trạm hàm hậu cười nói.

Tư An đi vào dò hỏi một tiếng, mới để Hàn trạm đi vào.

Hạ Sơ Lam đang đứng bên bàn con bên cửa sổ tu bổ cây hoa, trên bàn bày hoa thạch lựu mới nở. Bóng dáng nàng được ánh nắng phác hoạ ra một đạo vầng sáng, giống như kiều hoa phản chiếu nước, lại mong manh tinh khiết, mỹ không thể nói. Hoa ở trong tay nàng thực mau được chiết thành hình, sau đó cắm vào bên trong bình hoa.

“Cô nương, đại công tử Hàn gia tới.” Tư An tiến lên nói.

Hạ Sơ Lam hơi hơi nghiêng đầu, nhìn thấy tầm mắt Hàn trạm buông xuống, hai lỗ tai đỏ bừng, hỏi: “Huynh tìm ta có chuyện gì?” Nàng không dựa vào quan hệ nhị phòng kêu biểu ca, bất quá chỉ là quan hệ thông gia của Hàn thị, huống chi từ trước đến nay nàng không thích Hàn thị.

Nàng nói chuyện thanh âm thanh như chuông bạc, hình như có một mùi hương hoa lan sâu kín bay tới. Hàn trạm càng khẩn trương, hai tay gắt gao nắm chặt: “Ta, ta nghĩ…… Nàng……”

Tư An lạnh giọng trách mắng: “Công tử xin thỉnh tự trọng!”

Hàn Trạm vội vàng xua tay giải thích nói: “Không, không phải. Ta nghĩ hiện tại nàng có lẽ vì sự tình quyên tiền ưu phiền, Hàn gia nguyện ý ra ba triệu bạc, giúp Hạ gia vượt qua cửa ải khó khăn.” Hắn một hơi nói xong.

Hạ Sơ Lam nhìn Hàn trạm, ba triệu bạc, số lượng thật lớn. Nàng nhớ rõ lão gia Hàn gia ngày ấy quyên quân lương, bất quá chỉ chịu lấy ra mấy ngàn. Hàn Trạm lại không dám cùng nàng đối diện, đôi mắt nàng thật sự quá mức xinh đẹp, giống như có thể hút người vào trong ấy.

Hắn lập tức dời đi tầm mắt: “Hàn gia cùng Hạ gia vốn dĩ là quan hệ thông gia, trở về ta nói với cha, ngài sẽ đồng ý.”

“Hảo ý của công tử lòng ta xin nhận, nhưng Hạ gia tạm thời không cần vay tiền, cũng không có cửa ải khó khăn muốn vượt.” Hạ Sơ Lam rửa tay trong chậu đồng, sau đó lấy vải bông cẩn thận lau khô.

“Nhưng, nhưng bên ngoài đều nói, Hạ gia quyên mười triệu bạc quân lương, muối ba năm về sau mới có thể đổi, trước mắt trướng mục căng thẳng. Ta không có ý khác, chỉ là tưởng giúp Hạ gia và…… nàng.”

Hạ Sơ Lam ngồi xuống, cầm lấy chén trà, nhàn nhạt nói: “Ta tưởng huynh cũng biết, Hạ gia có không ít đối thủ khi làm sinh ý. Bọn họ khắp nơi bịa đặt sinh sự, đơn giản vì đả kích Hạ gia. Nếu Hạ gia thật sự thiếu tiền, ta đã đi khắp nơi nghĩ cách, sẽ không ngồi ở chỗ này nói chuyện với huynh.”

Hàn trạm ngẫm lại cũng đúng, Hạ tam cô nương là người nào, nàng nếu có thể lấy ra mười triệu bạc, tất nhiên là đã nghĩ kỹ đường lui, không có khả năng đẩy Hạ gia vào tuyệt cảnh. Cô mẫu cho rằng Hạ gia cần tiền, cần Hàn gia, còn làm hắn tới biểu hiện, thật là mười phần sai.

Hắn cảm thấy nhiều lời vô ích, chắp tay thi lễ, liền từ chính đường lui ra ngoài.

Đi được hai bước, Tư An đuổi theo: “Công tử dừng bước!”

Hàn Trạm nghiêng đầu xem nàng, không rõ nguyên do. Tư An hành lễ nói: “Cô nương nói, vẫn là cảm ơn hảo ý của công tử. Về sau trên dưới Hạ gia cần dùng rượu, tất cả đều do Hàn gia cấp. Tháng sau cô nương muốn đi Lâm An một chuyến, chậm thì mười ngày nửa tháng, nhiều thì một tháng mới có thể trở về. Đến lúc đó sự tình sinh ý sẽ tạm thời giao cho nhị lão gia xử lý, khế ước mua rượu, ngài cứ việc cùng nhị lão gia kí là được.”

Hàn Trạm không nghĩ tới đi một chuyến cư nhiên có thể nhận được một mục sinh ý lớn như vậy, hơi trố mắt. Hắn vốn nghĩ rằng Hạ Sơ Lam khinh thường Hàn gia, càng khinh thường hắn, trong lòng còn tồn vài phần oán hận. Sau một lúc lâu, hắn vì tâm tư của mình vừa rồi cảm thấy xấu hổ, trịnh trọng nói: “Thay ta cảm ơn cô nương các ngươi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK