--------------------------------------------
Beta: Vũ Minh Nguyệt
--------------------------------------------
Một ngày thứ sáu tuần cuối của tháng chín, văn phòng hiệu trưởng Hogwarts.
" Buổi tối an lành, thưa cụ." Ann tùy ý để áo khoác xám tro dài đặt trên lưng ghế tựa, phẩy tay chào hỏi mấy bức tranh treo tường.
" Chào con, Ann." Cụ Dumbledore xoay người lại, trên tay cầm một cuốn sách xưa cũ làm bằng giấy da dê " Ta nghe nói tiệc sinh nhật của trò Granger, âm nhạc, ẩm thực, quà tặng mọi thứ đều rất hoàn mỹ. Những khoảnh khắc tuyệt vời khi còn ở tuổi học sinh sẽ luôn lưu lại thành kí ức đẹp đẽ cho sau này."
" Con cũng thấy thế..." Ann tâm trạng rất vui vẻ, ngó qua cuốn sách cụ đang cầm trong tay " Đấy là gì ạ ?"
" Ồ, có mấy cuốn sách muốn cho con, giới thiệu về phép thuật Hắc ám." Cụ đưa qua cho Ann.
Tên nó là «Bí mật của Nghệ thuật Hắc ám».
" Sách con sẽ từ từ xem ạ." Ann nói rồi cất chúng vào túi đeo " Đúng thật là nếu muốn đánh bại phép thuật Hắc ám, thì cần phải hiểu rõ và phân tích sâu về nó. Đây hẳn cũng là lí do thầy dặn dò giáo sư Snape đặc biệt 'chăm sóc' con nhỉ ? Vài tiết học gần đây con còn bị thầy ấy phạt cấm túc nữa. Tuy không thích bị giam giữ lắm, nhưng kiến thức sâu rộng về phép thuật Hắc ám và Độc dược của giáo sư Snape thì thật là không ngờ tới..."
" Không còn cách nào khác, con đã lỡ leo lên con thuyền này rồi." Ann nhún vai nói " Đúng rồi, thầy có tìm được Mundungus chưa ? Hắn đã trộm đồ của chú Sirius, hiện giờ đó là tài sản của Harry, nếu để cậu ấy biết được thì hẳn là rất tức giận. Con nghĩ là, phân chia tầng lớp trong-ngoài nên thực hiện từ lâu."
" Lão khốn khϊếp, bần hèn kia dám trộm cướp món đồ gia truyền của nhà Black ?" Phineas Nigellus ( Ông cố tổ của dòng họ Black) bực bội quát mắng, rồi sải bước ra khỏi khung tranh, chắc là ông ấy đi tới bức tranh của mình ở số 12 quảng trường Grimmauld.
Cụ Dumbledore nhíu mày " Hiện giờ vẫn chưa thấy, từ lần trước con phát hiện thì hắn ta đã lẩn trốn đi rồi. Ta nghĩ hắn sẽ không dám hiện mặt ra. Bất quá, lúc này, ngoài Harry không ai có thể lấy bất cứ món gì từ căn nhà số 12 quảng trường Grimmauld.
Cụ Dumbledore nhận lấy xấp giấy da, lật lật xem rồi gật đầu.
" Gần đây ta có ôn lại kí ức của phần thứ sáu." Đặt xấp giấy qua một bên, cụ nói. Ann lập tức ngồi thẳng dậy " Ý của thầy là có phát hiện mới ?"
" Ừm, là một điểm rất nhỏ, trước đây không ai chú ý tới, bởi vì chúng ta luôn nghĩ nó là chuyện hiển nhiên." Cụ Dumbledore nói " Cho đến gần đây, ta tìm được một món đồ, mới nhận ra có chỗ không đúng."
" Là cái gì ?"
" Thế giới phù thủy và Muggle giống nhau, mười sáu tuổi đã thành niên. Nhưng ta chú ý trong kí ức về phần thứ sáu, Harry vẫn còn chưa thành niên, đến bộ thứ bảy mới tới tuổi."
" Nói cách khác, trong phim điện ảnh mười bảy tuổi mới trưởng thành ?" Ann giật mình kinh ngạc " Điều này không nên xảy ra, nó là một lỗi lớn."
Liếc nhìn cô thông qua cặp kính bán nguyệt " Ann, phim ảnh là phim ảnh, tiểu thuyết là tiểu thuyết, sinh hoạt là sinh hoạt."
" Ầy, thầy xem, con lại rơi vào cái bẫy của tư duy theo quán tính." Ann vỗ bụp vào trán " Con cứ luôn cho rằng chúng nên theo một hệ tư tưởng, ờm, thầy tiếp tục đi ạ ?"
" Bùa chú bảo hộ mà Lily đưa vào người Harry, có nguồn gốc từ huyết thống, ràng buộc về huyết thống khiến cho nhà Petunia trở thành nơi nương trú của Harry, mãi đến khi thằng bé trưởng thành cũng chính là lúc mười sáu tuổi, kì nghỉ hè năm nay. Vào cuối năm thứ tư, Voldemort đã sống lại."
Ann gật đầu, chăm chú lắng nghe.
" Trong thời gian này, do một lần trùng hợp ngẫu nhiên, mà ta may mắn kéo dài được nguồn sức mạnh này, nhưng nhiều nhất chỉ có thể duy trì thêm nửa năm." Dumbledore nói " Khi bùa chú bảo hộ biến mất, Voldemort sẽ biết vị trí của đường Privet Drive, Harry tiếp tục cũng ở đó không còn tác dụng gì."
" Cho nên phần bảy, lúc mở đầu năm học Harry đã là người thành niên, phép thuật mất hiệu nghiệm nên Hội Phượng Hoàng mới di dời chỗ trú của cậu ấy." Ann thầm thì " Nói cách khác, hiện giờ chúng ta còn ba tháng để chuyển chỗ ở cho Harry ?"
" Cái này cũng không có gì khó." Hai mắt cô sáng lên " Phòng hộ quanh Hang Sóc đã được đẩy lên mạnh nhất, không nói tới Voldemort chắc gì đã biết Hang Sóc ? Mà dù là biết, cũng rất khó xâm nhập vào, là một địa điểm cực an toàn ! Hơn nữa vào lễ Phục Sinh chúng ta cứ dẫn Harry trực tiếp tới đó."
" Đúng vậy, nhưng lễ Phục Sinh này, ta cần tới Prive Drive một chuyến, khuyên gia đình Petunia rời đi." Cụ Dumbledore tiếp lời " Cũng cần để Harry từ biệt họ."
Ann có chút sửng sốt, sau đó cũng hiểu ra " Xém xíu thì con quên mất, Petunia là người thân duy nhất của Harry."
--- --- --- --- --- --- ---- --- --- --- --- ---- ---
Thời gian dần trôi đi, bắt đầu tiến vào tháng 10, bầu không khí Hogwarts lạnh dần lên, thời tiết càng ngày càng kém. Sau hai ngày mưa tầm tã kết hợp với tuyết rét lạnh, Ann thật sự là không muốn rời giường, nhưng nghĩ tới đống việc cần làm, không thể không giãy giụa bò dậy.
Rửa mặt bằng nước lạnh, kem đánh răng bạc hà, cả hai kết hợp, làm thành hiệu ứng tỉnh ngủ siêu tốt.
Nhà ăn, dãy bàn Slytherin,
Fanny ngẩng đầu nhìn Ann đang lê bước tới " Ồ, làm sao mà cậu rời khỏi được ổ chăn nhỏ ấm áp thế ? Tớ còn đang nghĩ sáng nay đem cho cậu món gì nè."
" Có gì mà kì lạ, nhìn xem đi..." Ann lấy từ túi đeo một cuốn sổ ghi thật dày " Đây là số liệu thống kê tớ phải xử lí. Trước thứ hai này, còn phải đọc xong bốn cuốn sách, ba bài luận văn, bài chép phạt của giáo sư Snape và bào chế nước thuốc."
Fanny tặng cho Ann một ánh mắt thương cảm và đồng tình, xong rồi lại cúi đầu tiếp tục đọc sách. " Chỉ có thể nói, cố lên !"
" Mấy ngày nay đều thấy cậu xem cuốn này, là gì vậy ? Không quan tâm câu lạc bộ kia nữa hả ?" Ann nói, cũng không quên tự lấy dĩa gà nướng và súp cà chua trứng qua.
" Việc này hiện giờ tương đối quan trọng !" Fanny nói, rồi đưa cho Ann nhìn tên sách.
" «Quidditch qua các thời đại» ?" Ann chợt hiểu ra " Khi nào mấy trận đấu bắt đầu ?"
Fanny lắc đầu " Không rõ nữa, bất quá như mọi lần thì vào giữa tháng mười hoặc là cuối tháng."
" Ồ..." Ann mơ hồ đáp lại.
" Nói đến chuyện này !" Fanny trở nên hứng thú hơn " Lúc nãy tớ xem sách, sau đó phát hiện ra nguồn gốc và lịch sử của Quidditch rất thú vị nhá."
" Vậy hả ?" Ann phối hợp hỏi lại.
Fanny gật đầu " Sách bảo là, có ghi chép cho thấy vào năm 962 trước Công Nguyên, phù thủy và pháp sư ở châu Âu đã sớm dùng chổi bay. Mà những trò chơi cổ xưa như đua chổi thường niên nổi tiếng ở Thụy Điển là tiền đề cho Quidditch ngày nay."
" Ann, cậu đoán xem các loại bóng trong Quidditch, Quaffle, Bludger và Snitch thì cái nào xuất hiện cuối cùng ?"
" Snitch vàng ?" Ann húp một muỗng súp cà chua rồi nói.
" Không sai, chính là nó." Fanny đặt ly sữa bò đang uống dở xuống " Trái Snitch ra đời từ Chim Snidget Vàng."
" Chim Snidget Vàng ? Loài động vật cần được bảo vệ đó hả ? Chú Eren từng nói với tớ, nếu bị phát hiện có ý đồ hay đã bắt giữ Snidget thì sẽ bị phạt 100 Galleons và giam giữ nửa tháng."
" Nó đó !" Fanny nói rồi lật ào ào mấy trang sách " Cậu xem nè, chương thứ tư, Sự ra đời của trái Snitch Vàng." Cô nàng đọc nội dung bên trong " Kể từ đầu những năm 1100, săn Snidget được giới phép thuật ưa chuộng. Chim Snidget Vàng ngày nay là loài được bảo vệ, nhưng vào thời đó loài Snidget Vàng cư trú ở vùng Bắc Âu rất đông, dân Muggle khó mà phát hiện được chúng bởi đặc tính ẩn nấp và di chuyển cực mau lẹ."
" Thế nhưng, số lượng loài Snidget Vàng đã giảm đến độ Hội đồng Pháp thuật, quyết định đưa chúng thành loài động vật cần được bảo vệ, cấm gϊếŧ và sử dụng trong thi đấu Quidditch. Trái Snitch Vàng ra đời là thành quả của pháp sư Bowman Wright ở Thung lũng Godric. Ông hoàn toàn thành công, điều này được minh chứng bởi những cuộn giấy da ông để lại sau khi chết (hiện là vật sở hữu cá nhân của một nhà sưu tầm), đó là danh sách đặt hàng mà ông đã nhận được từ khắp đất nước. Trái Snitch Vàng, theo cách gọi của Bowman, là trái bóng cỡ quả óc chó, có trọng lượng đúng bằng một con chim Snidget. Đôi cánh bạc của trái bóng có những khớp xoay giống như cánh Snidget, khiến trái bóng chuyển hướng nhanh như chớp và chính xác như bản thể sống. Tuy nhiên, không giống như Snidget, trái Snitch đã được phù phép giới hạn bay trong sân đấu. Có thể nói, sự ra đời của trái Snitch Vàng đã kết thúc thời kỳ ba trăm năm trên vùng Đầm lầy Queerditch. Quidditch đã thực sự ra đời."
Fanny tràn ngập hứng thú kể chuyện,vừa kết thúc thì Ann cũng đã ăn xong bữa sáng.
Ann bộ dáng vừa tiếp thu được kiến thức mới, gật đầu " Tuyệt thật đấy ! Fanny, cậu bảo đảm sẽ là một bình luận viên giỏi."
--- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- ---
Giữa tháng muời, học sinh Hogwarts chào đón chuyến thăm làng Hogsmeade mỗi cuối tuần đầu tiên.
" Tớ còn tưởng là trường học sẽ không cho ra khỏi cổng nữa chứ ?" Fanny nói " Dù sao thì, tình hình bên ngoài không tốt đẹp gì mấy."
Ann bọc kín mít chỉ chừa lại cái trán và cặp mắt, gật đầu, giọng ồm ồm truyền qua lớp khăn choàng cổ dày " Tuy là thế, nhưng ra cửa giải khuây cũng rất tốt."
" Là ra cửa giải khuây cùng Hermione tốt mới đúng." Fanny trêu ghẹo " Bằng không, khẳng định là cậu sẽ không chịu rời khỏi kí túc nửa bước."
Ann nhướng mày.
Lúc Hermione xuất hiện trước cổng, nhìn qua thì tâm trạng có vẻ không tốt lắm, nhưng lúc thấy Ann cũng nở một nụ cười gượng.
" Làm sao thế ?" Ann tiến đến cạnh nàng hỏi.
" Là cuốn Độc dược đó !" Hermione có chút tức giận nói " Harry đã sử dụng một câu thần chú kì lạ được chép tay trên cuốn sách đó hồi sáng này !"
" Chà, câu gì được dùng vậy ? Sau đó thì sao ?"
" Ann !" Hermione nói " Ai biết được câu thần chú đó có bị Bộ Phép thuật cấm không cho xài không chứ ? Hơn nữa, ai đời lại có học sinh ngoan ngoãn đáng tin cậy viết một bùa chú độc ác lên cuốn sách Độc dược ?"
" Hehe, chỉ giỡn tí thôi mà..." Ron thò đầu ra, lén nhìn dáng người đang tò mò phía sau Ann, Fanny, giọng không khỏi có chút thay đổi " Harry chỉ treo ngược mình một lúc, chẳng có gì đâu. Tớ cảm thấy đây chỉ là một bùa chú trêu đùa tào lao, giống như mấy món giỡn của Fred và George vậy đó."
Hermione trừng mắt nhìn Ron, cậu cũng không chịu yếu thế đáp trả lại " Hermione, bồ chính là không thích Hoàng tử Lai chứ gì, bởi vì anh ta học Độc dược giỏi hơn bồ, còn biết rõ trong sách giáo khoa có nhiều chỗ sai sót..."
" Nó mắc mớ gì tới chuyện này chứ !" Hermione nói, hai gò má cũng đỏ bừng lên " Mình chỉ cho là, không nên tùy tiện sử dụng một thần chú mà chưa biết gì tới nó, đây là một điều rất vô trách nhiệm. Và đừng nói tới 'Hoàng tử' như thể đó là danh hiệu của hắn, mình dám cá đó chỉ là một hỗn danh ngu ngốc, và theo mình, hắn chẳng có vẻ gì là người tử tế cả !"
Ron liếc mắt nhìn Fanny, vẻ mặt cậu mau xem đi, kiểu này là bị tớ nói trúng rồi.
Mắt thấy Hermione sắp sửa bùng nổ, Ann tiến lại ôm lấy nàng, khuyên nhủ " Phải, tên 'Hoàng tử' kia chẳng phải kẻ tốt lành gì. Chúng ta cứ kệ kẻ xấu xa đó đi ? Đi xuống trước đã, còn đứng ở cổng lớn hóng gió thì phỏng chừng sẽ biến thành que kem lạnh mất."
Đúng lúc này, Harry hướng bốn người họ hét lớn " Mau lại đây !"
Ra Harry là người cuối cùng bị thầy Filch kiểm tra.
Cả bốn tiến lại.
" Nào có khoa trương đến vậy." Hermione có chút hờn giận nói, nhưng vẫn không quên giúp Ann thắt chặt áo khoác và khăn choàng cổ, có chút lo lắng hỏi " Sao cậu lại sợ lạnh đến vậy ?"
" Không biết nữa, chắc là trời sinh, từ lúc có nhận thức đến nay đều rất sợ lạnh." Ann nghiêng đầu nói, kéo sát bao tay lên " Lại nói, mình không chỉ sợ lạnh, còn sợ nóng, sợ bỏng, sợ đau."
" Chà chà, cảm thấy bản thân thật khó nuôi..." Ann trêu ghẹo nói " Hermione, cậu không ghét bỏ mình chứ ?'
Lời nói tuy toàn ý trêu chọc, nhưng đôi mắt sáng rực như sao của Ann làm hai tai Hermione đỏ ửng, nắm chặt lấy tay cô thầm thì " Ai ghét bỏ cậu chứ..."
Đến cửa làng cả đám lại tách ra, Fanny có hẹn ở quán Ba Cây Chổi, Ann và Hermione đi qua Tiệm Viết lông ngỗng Scrivenshaftm, Harry cùng Ron thì tới cửa hàng kẹo của Công tước Mật.
" Mình vừa thấy giáo sư Slughorn cùng vào tiệm của Công tước Mật." Hermione nói.
Ann đang lật xem một cuốn số kiểu dáng mới mẻ " Ồ, vừa lúc đụng phải Harry, chắc là giáo sư Slughorn sẽ quấn lấy cậu ấy hỏi han, tốt xấu gì mình cũng còn ghé câu lạc bộ Slug của thấy ấy thăm hỏi một lần, Harry còn chưa thèm ngó tới."
Hermione đang xem mấy cây bút lông mới trên kệ hàng " Đúng vậy, giáo sư Slughorn cứ nhắc mãi cậu ấy, lần nào Harry cũng lấy cớ tập luyện Quidditch mà trốn."
" Chờ xem, lần sau không dễ lẩn tránh thế đâu."
" Đúng thế." Hermione lại hỏi một vấn đề khác " Ann, gần đây vì sao giáo sư Snape luôn nhắm vào cậu vậy ? Đã cấm túc cậu hơn năm lần rồi."
" Ai biết thầy ấy nghĩ gì..." Ann thuận miệng đáp " Có lẽ không quen mắt cứ nhìn mình hay đi gần với mấy cậu đi ? Trị không được 'Người được chọn' bên Gryffindor, nên vẫn bắt kẻ luôn nghe lời chủ nhiệm là mình..."
Cô đem cuốn vở đang xem đặt lại kệ hàng, không hài lòng với mẫu này lắm. Chuẩn bị ngó sang cái khác thì thấy có chút kì quái " Làm sao thế ?" Ann quay đầu lại nhìn Hermione.
Hermione cắn môi dưới đứng yên không nói lời nào, nhìn có vẻ hơi hoảng loạn ?
Nhớ tới lời vừa rồi của chính mình, Ann vội tiến lại nắm lấy tay Hermione, nhanh chóng giải thích " Mình vừa rồi chỉ đùa chút thôi, cậu đừng để trong lòng, Hermione."
" Nhưng mà..." Hermione lo lắng nói " Nếu giáo sư Snape thật sự nghĩ thế ? Thầy ấy không thích học sinh Slytherin đi cùng Gryffindor, thầy ấy chán ghét nhà Gryffindor."
" Hì hì." Ann cười khẽ " Cậu để ý chuyện này ? Thời điểm năm nhất, ai biết quan hệ giữa hai nhà không tốt còn thường tìm mình nói chuyện phiếm, còn kéo mình vào mấy vũng nước đục hửm ? Kí ức vụ con rồng với Hagrid mình không có quên đâu, cuối năm, sau khi kết thúc học kì còn kéo mình đi 'thám hiểm'."
" Không nói chuyện đó, chỉ kể năm ngoái ở khoang xe Huynh trưởng thôi, xung quanh đều là Huynh trưởng, cậu cứ kè kè theo sát mình, hoàn toàn không quan tâm ánh nhìn của người khác. Lá gan không nhỏ tí nào, thời điểm kết thúc năm học, còn cùngs Harry tới Bộ làm một trận linh đình, rối tùng phèo lên."
" Nhưng mấy cái này không giống." Hermione nói " Nếu lỡ giáo sư Snape vì chuyện này mà nhắm vào cậu..."
" Đều giống cả, Hermione." Ann nghiêm túc nói " Liền nói, nếu thầy ấy thật sự vì chuyện này nhắm vào mình, mình cũng sẽ nhận lấy hết. Hermione, trước kia mình là người không có dũng khí, can đảm, cũng chẳng thấy điều đó có gì tốt cả. Nhưng cậu không phải thế, là cậu nói cho mình dũng khí quý giá này, rất nhiều lúc không cần quá câu nệ rào cản trong lòng, tựa như quan hệ của Slytherin và Gryffindor không tốt, nhưng cậu vẫn sẽ tìm mình. Tin mình đi, tuy rằng không biết phải giải thích nó ra sao, nhưng cậu đã làm tốt, rất tốt rồi."
" Mình..." Hermione đỏ mặt lẩm bẩm " Đó là bởi vì cậu là Ann."
" Đúng." Ann nói " Nhưng mình cũng là một Slytherin, tham vọng, sắc sảo, khôn khéo, luôn nghĩ tới lợi ích, thích bo bo giữ mình, thường bao bọc khép kín. Là cậu cho mình dũng khí, làm những chuyện trước giờ chưa từng nghĩ tới."
Nhướng lông mày lên, Ann nói tiếp " Chẳng hạn như chủ động thổ lộ, lại chẳng hạn như, hôn cậu." Dứt lời, cô liền trực tiếp hôn Hermione.
Sau một hồi thì cũng tách ra, Hermione tựa có vẻ muốn nói gì đó, nhưng Ann nhanh chóng bổ sung thêm " Đã hứa với mình làm ba chuyện, việc thứ hai là đừng nghĩ cũng đừng bàn về việc giáo sư Snape cấm túc mình nữa, thầy ấy không phải vì cậu mà nhắm vào mình, nhớ đó ?"
" Hừm..." Hermione dùng khuỷu tay đẩy Ann một cái " Quả nhiên là Slytherin..." Lời thì nói vậy, nhưng mặt nàng đã nhiễm đầy ý cười.
Một lớp quần áo dày cộm, chẳng làm cho Ann có tí cảm giác gì, đợi Hermione nói xong, cô lại cười hì hì hà hà, mặt dày nắm tay nàng " Đi thôi, vào trong xem có sách gì mới không."
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Góc phổ cập:
Sách Quidditch mà Fanny và Ann đang nói tới là có thật, mọi người có thể search đọc thử hoặc là mua về. Nội dung này cũng là tác giả lấy từ trong sách ra, không có bịa nha mọi người.