Giữa thập niên 80, Hách Ái Quốc kết thúc cuộc đời quân lữ, bắt đầu xuống biển kinh thương. Đó là một nghề hái ra tiền mà không cần chiến đấu cả kỷ nguyên. Dựa vào ba phần thông minh, bảy phần may mắn, Hách tiên sinh nhanh chóng vững bước, trở thành người giàu nhất trong nhóm thương nhân. Sau khi thành 'tiểu phú thương', đồng chí Hách Ái Quốc không mua nhà để cải thiện cuộc sống mà lại nghĩ cách mau chóng tìm chỗ dựa. Không thể trách Hách Ái Quốc thiếu cảm giác an toàn, thứ nhất, ông không thể xác định được khi nào tiền trong túi sẽ bị bọn nghèo khó chủ nghĩa xã hội chụp tội. Thứ hai, ông muốn dùng món tiền nhỏ này kiếm thêm bộn tiền.
Tuy Hách tiên sinh luôn phải học hỏi không ngừng, nhưng ông đã sớm biết cách sử dụng tối ưu lợi ích của mình. Muốn tìm hậu thuẫn, người đầu tiên ông nghĩ đến chính là chỉ huy tiểu đoàn cũ mà ông rất thân thời còn đi bộ đội. Nghe người ta nói 'chỉ huy' đã chuyển công tác tới ủy ban thành phố. Đồng chí Hách Ái Quốc đặc biệt mua hai con sư tử, hai bình rượu Mao Đài và mấy ký thịt gà. Ông còn sai người tới Thâm Quyến mua một chiếc đồng hồ điện tử cho con trai của ông quan nọ, sau đó hiên ngang tới sảnh lớn của ủy ban thành phố.
Nói đến đây, chắc các bạn đã đoán được chỗ dựa của Hách Ái Quốc là ai rồi phải không!? Không sai, chính là cha của Kiều tiên sinh, Kiều Nghiêm Sâm. Vậy nên hai nhà Kiều – Hách có lịch sử phát triển rất thân thiết.
Từ đó về sau, Kiều tiên sinh nhờ Hách Ái Quốc hiến kế, tìm đường phát triển. Hách tiên sinh thay Kiều tiên sinh bỏ công bỏ của, mở đường thăng quan tiến chức. Một người càng kiếm càng nhiều tiền, một người càng làm quan càng lớn. Hai người hợp tác làm việc xấu, nghiệp – quan cấu kết phát triển cùng có lợi, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục. Dù Kiều Vĩ và Hách Mạn Vân có ly hôn thì mối quan hệ đó vẫn luôn tồn tại, cũng sẽ không dễ dàng thay đổi. Nếu nhà họ Kiều xảy ra chuyện thì Hách tiên sinh dĩ nhiên bị ảnh hưởng. Ông cũng không vờ ngây ngô trốn tránh, vì có một số việc muốn trốn cũng không trốn được. Vậy nên cái đêm nhận được tin, ông đã lập tức chuẩn bị hậu sự xong xuôi hết cả rồi.
Con trai là thằng phá gia chi tử, giao công ty cho nó thì phá sản là chuyện sớm muộn. Con gái thì không trông cậy nổi, kể từ khi chia tay với Kiều Vĩ, Hách Mạn Vân cứ như con điên, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu đều có thể nổi nóng đập phá. Còn ông, bản thân còn lo không xong thì làm sao lo được cái nhà này! Hách tiên sinh suy đi nghĩ lại, phải thừa nhận bên cạnh ông chỉ còn có mình Xà Nhan Lệ dùng được. Ông vất vả nuôi hai đứa con vô dụng bên mình bấy lâu, cuối cùng phải dựa vào đứa con gái bị mình vứt bỏ hơn hai mươi năm. Trên mặt ông xuất hiện vô số nếp nhăn, vì bảo vệ miếng cơm manh áo của nhà họ Hách mà phải đổi lấy nét mặt già nua như thế này đây.
"Vốn tích lũy mấy năm nay đủ để duy trì công ty khoảng hai ba năm. Ba không cầu con lập chiến tích gì, chỉ mong có thể vượt qua giai đoạn này thôi. Sau khi con kế nhiệm, chuyện đầu tiên là phải gom hết tiền lại, sau đó cất vào tài khoản bảo mật..." Hách Ái Quốc giao phó xong di chúc, như người sắp chết chờ bị rút ống dưỡng khí, chán nản co quắp trên ghế da.
Chưa hết một đêm mà Hách tiên sinh đã bạc trắng mái đầu. Nhìn thấy cằm ông nhô ra như ếch, vành mắt xanh đen đáng thương, Xà Nhan Lệ biết rõ đổng sự Hách tuyệt đối không phải chuyện bé xé ra to. Cô cũng biết ít nhiều chuyện của nhà họ Kiều. Cô hận Kiều Vĩ tổng cộng hai lần, lần đầu là khi gã đem cha mẹ Lê Nặc ra uy hiếp, còn lần thứ hai là lúc cô suýt chút bị đánh thuốc mê. Chỉ với hai lần này thôi, cô đã có đủ lý do và thủ đoạn trả thù Kiều thiếu gia rồi. Nhưng cô không làm vậy, không phải không muốn mà là cô biết đối nghịch với nhà họ Kiều chẳng khác nào lấy trứng chọi đá. Bây giờ Kiều Vĩ gặp chuyện cũng coi như đã bắt được nhược điểm của nhà họ Kiều, chắc chắn sẽ lật đổ được Kiều Nghiêm Sâm.
"Kiều Vĩ bị bắt rồi?" Xà Nhan Lệ tuyệt đối không thừa nhận mình quan tâm họ Kiều kia. Cô không phải Thánh Mẫu, không hơi đâu lo lắng cho kẻ đã bỏ thuốc cưỡng dâm mình. Tình cảm giữa hai người đã biến mất theo viên thuốc kia từ lâu rồi. Yêu tinh hỏi vậy để chuẩn bị tìm cách trả thù thôi.
"Không biết." Hách tiên sinh cười khổ. Một câu 'không biết' là đáng sợ nhất. Không biết đối phương là ai, không biết mục đích cuối cùng là gì, cũng không biết Kiều Vĩ hiện nay chết hay sống. Muốn biết cũng rất dễ dàng, chỉ cần Hách Ái Quốc đích thân vào cuộc, sự tình thế nào liền rõ ràng ngay.
Đúng như dự đoán, đổng sự Hách run sợ hết ba ngày, đến chiều ngày thứ tư thì có bốn gã đàn ông xông vào văn phòng Hách Ái Quốc. Họ lấy ra một tấm thẻ ngành màu đen giơ ra trước mặt mọi người. Xà Nhan Lệ còn chưa kịp thấy rõ nội dung bên trong ngoài cái 'quốc huy', người kia đã lập tức thu hồi cất ngay vào túi áo.
"Hách Ái Quốc tiên sinh, phiền ông theo chúng tôi về đồn một chuyến."
"Quốc huy" nói năng khá lịch sự, không bắt bớ, cũng không tra khảo. Hách tiên sinh đã sớm chuẩn bị, tỏ vẻ hoang mang nói với trợ lý vài câu, "Giúp tôi liên hệ với luật sư Tiền", sau đó đứng dậy thong thả khoác chiến bào vest trắng, tiện thể còn vỗ vỗ vào ghế, thâm ý nhìn Xà cô nương đang đứng cách đó không xa, "Sau này nhờ cả vào con." Rồi lập tức biến mất trong tầm mắt mọi người.
Cuộc sống cứ như một vở kịch vậy. Hách Ái Quốc nửa đời sống thuận buồm xuôi gió, mặt mày rạng rỡ, nhưng có ai ngờ lúc về hưu lại như sói bị bỏ tù. Đáng ra Xà Nhan Lệ nên ngửa mặt cười to ba tiếng, sau đó quăng lại một câu "Hách Ái Quốc, ông cũng có ngày hôm nay, đúng là báo ứng!" mới phải. Nhưng khi đứng giữa văn phòng không một bóng người, cô chỉ cảm thấy đau thương, hai mươi năm thù hận nhất thời đều theo Hách tiên sinh biến đi mất biệt.
Ba ngày nay, Hách tiên sinh trừ ăn uống, ngủ nghỉ, đi cầu ra thì hầu như lúc nào cũng dán dính Xà Nhan Lệ bên người. Xem văn kiện, xử lý phiền phức, tận tay giáo dục, nhưng thời gian quá ngắn, chỉ có thể dùng phương thức 'nhồi cổ vịt', một mạch truyền hết lên người con gái. Yêu tinh biết Hách Ái Quốc đã đến bước đường cùng, nếu hai đứa con ông giỏi giang thì vị trí này tuyệt đối không đến phiên cô ngồi. Nhưng Xà cô nương vẫn mơ hồ nảy sinh mấy phần đồng cảm với Hách tiên sinh.
Sau mười phút, luật sư Tiền mà Hách Ái Quốc nói đã xuất hiện. Gã ta đem theo một đống công văn Hách tiên sinh đã ký tên để trước mặt Xà cô nương, rồi bảo cô ký tên đồng ý từng cái một. Một phần thỏa thuận cổ phần ký quỹ, một phần xác nhận tư cách làm cha, một phần nghị định bổ nhiệm. Tất cả văn kiện được chia làm ba bản, Xà Nhan Lệ ký xong tổng cộng mười sáu chữ mới kinh ngạc phát hiện mình đã trở thành nửa chủ của Hách thị rồi.
Qua một đêm tỉnh lại, ngày hôm sau, báo chí đưa hai tin rầm rộ: một trong ba bá chủ của thành phố A – Hách Ái Quốc đã bị bắt nhốt; nhà họ Hách xác nhận con gái. Hai tin tức, trái phải trên dưới đồng thời chiếm cứ đầu đề, không phân cao thấp. Tất cả ống kính nhất thời đều tập trung lên người bà chủ mới của Hách thị.
'Người thứ ba' đột nhiên biến thành 'nữ thái tử' không chỉ trở thành đề tài bàn luận sôi nổi của người ngoài, mà ngay cả nội bộ Hách thị cũng nhấc lên cơn sóng lớn. Nghi vấn đương nhiên là có, nhưng Hách Ái Quốc luôn thừa hành chính sách 'dân chủ chuyên chế', nắm trong tay hơn 50% cổ phần, nên không ai dám phản bác lại ý chỉ của ông.
Xà Nhan Lệ từ tổng giám đốc bộ phận thăng đến chức tổng giám đốc điều hành. Người tiền nhiệm lập tức nói xấu xuất thân của cô với nhân viên hòng lật đổ chính quyền. Hách Ái Quốc chuyên chế, Xà cô nương càng chuyên chế hơn. Cô không quản được miệng người ngoài, nhưng lại biến mình trở thành 'kẻ độc tài' trong Hách thị. Ai dám làm trái chính là muốn chết, quan tiền nhiệm là cây đuốc thứ nhất bị đốt cháy.
Lúc này, tổng giám đốc Xà rất xứng với tên gọi. Tổng giám đốc Giang cũng chẳng biết tin sớm hơn ai bao nhiêu, bất ngờ là chuyện tất yếu. Số mệnh của Hách Ái Quốc còn xấu hơn Dịch Hàn Khiêm năm xưa. Dù sao thì Xà cô nương cũng có mối hận sâu sắc với nhà họ Hách, tuy là cốt nhục của Hách gia, nhưng lực sát thương không thể thấp hơn sài lang hổ báo ở ngoài bao nhiêu. Tuy nhiên, Giang Nhược Trần rất hiểu Xà Nhan Lệ, cậu ấy tuyệt đối không phải người thừa nước đục thả câu, chỉ là Hách tiên sinh lâm nguy mà vẫn còn khí phách như thế đúng là khiến người ta bất ngờ.
Dù sao chăng nữa thì Tổng giám đốc Giang vẫn đại diện Dịch thị gọi điện chúc mừng tổng giám đốc Xà, đồng thời quan tâm hỏi thăm gia đình họ Hách sau này sẽ thế nào.
Người quan tâm vở kịch này còn có quản lý Lê của chúng ta nữa. Lê cô nương cũng rất nóng lòng mưu cầu sự nghiệp 'bà tám' của mình. Dù bản thân cô cách đây không lâu đã làm gương cho binh sĩ việc bị người khác soi mói đời tư, nhưng cô vẫn không giấu được sự nhiệt tình. Vậy nên sáng sớm tỉnh dậy nhìn thấy sạp báo dưới cổng công ty đăng đầy hình yêu tinh, Lê Nặc cũng bắt đầu sưu tầm một quyển bỏ vào trong túi. Liên tiếp mấy ngày như vậy, ông chủ sạp báo vừa nhìn thấy vị 'khách mối' này liền niềm nở chào đón, không cần cô mở miệng đã nói, "Tiểu thư, vẫn như cũ đúng không?" Sau đó không đợi Lê cô nương trả lời, ông lập tức cầm tiền thối nhét vào tay cô, lại hét to với bà chủ sạp đồ ăn bên cạnh, "Một cái bánh rán trái cây nhân thịt hun khói, thêm chút chà bông. . ."
Tiếp đó, quản lý Lê mua thêm mười phần bánh rán, rồi hớn hở bước vào Dịch thị. Cô rất thích ăn bánh rán trái cây, cũng ưa sưu tập báo chí có tin tức liên quan tới yêu tinh mà không biết mệt. Để có đủ thời gian xem tin tức, quản lý Lê đã rút ngắn thời gian và tần suất ngồi cầu tiêu rất nhiều. Buổi trưa cô cũng không ăn cơm căng tin mà chỉ ăn cơm mẹ Lê nấu, ngay cả nghỉ trưa cũng ứ thèm. Vẫn là mấy nội dung được lặp đi lặp lại ấy, chỉ đổi đầu đề cho hấp dẫn người xem thôi, nhưng cô vẫn cẩn trọng gặm nhấm từng câu từng chữ. Lê cô nương lấy sức mạnh thi đại học năm đó mà đọc bài, dường như chỉ cần lơ là tí xíu thôi thì chữ 'yêu tinh' sẽ lập tức hóa bướm bay đi mất. Chẳng có mấy ngày mà tạp chí Lê Nặc mua đã chất cao tới eo rồi, cơ mà nó vẫn có xu thế tăng lên thêm.
Tin tức liên quan với Hách thị kéo dài liên tục cũng không phải là không có lý do. Lúc trước, chuyện của Hách thị làm cái tên "Xà Nhan Lệ" bị lộ ra ánh sáng, sau mấy ngày ngắn ngủi liền đảo ngược lại. Người đẹp Xà nắm quyền Hách thị trở thành tiêu điểm của truyền thông, ngay cả cổ phiếu Hách thị cũng chập chùng như phuộc nhún. Có lẽ do Hách Ái Quốc bị bắt nên giá cổ phiếu mới biến động mạnh. Lúc này ai cũng nghĩ công ty sẽ lao dốc không phanh, hết gượng dậy nổi, nào ngờ 'bình hoa xinh đẹp' lại đem hết gia tài của nhà họ Hách ra ngăn cơn sóng dữ.
Nói là dùng hết gia tài cũng không khoa trương chút nào. Cả đời Hách Ái Quốc chưa bao giờ làm việc thiện, nhưng con gái 'nuôi thả' của ông vừa lên đài liền làm việc thiện để bù đắp. Nào là cô nhi viện, viện dưỡng lão, giúp đỡ học sinh nghèo hiếu học. Có người chê cười cô nương này cố ý phá tiền của ba mình (mạo hiểm bung tiền như nước không phải phá của thì là cái gì?). Nhưng khi nhìn thấy giá cổ phiếu Hách thị bắt đầu leo lên thì người ta mới hết hồn nói 'người phụ nữ này thật không đơn giản.'
Nhưng việc Xà cô nương làm không thể xóa bỏ sự chú ý của dư luận, mà chỉ có thể thay đổi hướng phát triển của dư luận, từ đó làm nhạt dần sức ảnh hưởng. Cô mượn việc từ thiện của Hách thị để cho mọi người thấy rằng 'dù không có Hách Ái Quốc, Hách thị vẫn không hề thiếu tiền'. Xà yêu tinh xây dựng hình tượng tốt khiến Hách thị giữ được 'thương dự' trước mặt công chúng, đương nhiên không thể phủ nhận cô có làm hao hụt chút tiền của Hách tiên sinh. Hiệu quả trực quan tối ưu chính là khiến các nhà đầu tư suốt ngày dán mông tại phòng giao dịch, còn chứng minh sự thật tổng giám đốc Xà không chỉ là một 'bình hoa xinh đẹp'.
Mỗi tiếng nói, mỗi cử động của Xà cô nương được Lê Nặc nhìn ở trong mắt, nhớ ở trong tim, đương nhiên cũng có rất nhiều cảm xúc. Một năm trước, hai người họ bắt đầu từ hai chức quản lý nhỏ nhoi, thoáng một cái, Xà Nhan Lệ tức thì biến thành tổng giám đốc tập đoàn lớn, trở thành người phụ nữ trẻ tuổi, giàu có nhất thành phố A, trừ Giang Nhược Trần (Sở dĩ không có chữ 'xinh đẹp nhất' bởi vì trong lòng Lê Nặc, yêu tinh xinh đẹp hơn Tổng giám đốc Giang nhiều). Mỗi lần nghĩ đến đây, lòng cô cứ sầu não không thôi, lại có chút vui mừng với quyết định chia tay lúc trước. Lê cô nương thường xuyên phỏng đoán yêu tinh có cảm nhận gì khi làm tổng giám đốc. Chắc đây là địa vị chị ấy muốn đạt được, bằng không lúc trước chị ấy sẽ không trăm phương ngàn kế chạy tới Hách thị. Nhưng liệu chị ấy có hài lòng không?
"Nếu tớ là cô ta, tớ sẽ không vui mừng tí nào đâu. Sở hữu gia sản trăm triệu thì sao chứ?! Không có ai chia sẻ tiền bạc hay nỗi buồn, cũng chả có ai nhớ thương mình lúc nhắm mắt xuôi tay!". Lúc đó, Đại tiểu thư đang gặm một cái cánh gà quay tiêu, vừa phun xương trong miệng ra, vừa nói với Lê Nặc, "Xùy xùy, cay quá đi, lần sau làm nhạt tí nha. À, Nặc Nặc, cậu có nghĩ yêu tinh có đang hâm mộ tớ được ăn cánh gà quay tiêu do cậu làm không?!"
"Đừng có nói nhảm. Tớ và chị ấy đã không còn liên quan nữa rồi, hơn nữa chị ấy đâu có biết cậu đã tỉnh. Đừng quên bây giờ cậu vẫn là người thực vật đó! Ăn ít chút đi, lát nữa Tổng giám đốc Giang đến thay ca mà cậu còn hít hà là chết chùm bây giờ!" Lê Nặc liếc nhìn Tình Một Đêm ăn ngốn ngấu mất hình tượng, giật giật khóe môi, thu hồi hộp cơm. Cô hiếu kỳ sao đứa Đại tiểu thư này lại có thể hấp thụ protein nhanh như vậy được chứ.
Nhắc tới Giang Nhược Trần, Dịch đại tiểu thư không khỏi nhíu mày, "Lê Nặc, nếu Giang Nhược Trần biết tớ lừa gạt thì chị ấy có tức giận không?"
"Sao, sợ hả?" Lê cô nương nhíu mày, lời nói hơi có chút 'cười trên sự đau khổ của người khác', "Tớ cũng chả biết cách của cậu ổn không nữa. Lỡ như đứa kia không xuất hiện thì cậu cứ nằm miết như thế luôn sao!"
"Tớ thấy sẽ rất mau thôi. Theo tớ suy đoán thì tài chính trong tay Nhược Trần đã thất thoát bớt rồi, đứa kia nhất định sẽ nhân cơ hội thu nạp. Chỉ cần Nhược Trần khống chế được số lượng cổ phần, đứa kia nhất định sẽ xuất hiện. Đến lúc đó tớ sẽ tỉnh lại lột mặt nạ của nó." Đại tiểu thư nói rất hưng phấn, nhe hai cái răng cửa lộ ra nụ cười quái dị, sau đó hừ hừ cười hai tiếng. Lê Nặc không chịu nổi cái đứa mất nết này, vỗ vai bảo cô mau mau tỉnh mộng đi.
Hầu hạ Đại tiểu thư xong, chờ Tổng giám đốc Giang đến thay ca thì đã qua giờ chiếu 'Hoàng Kim Kịch'. Lê cô nương ngân nga một đoạn nhạc, lái xe về nhà. Đến trước cửa, điện thoại trong túi chợt run lên è è. Do mới mua điện thoại nên cô chưa quen với tần suất chấn động này lắm. Lúc cô lấy được điện thoại ra thì đã qua nửa phút, nhưng đối phương vẫn rất có kiên trì. Lê cô nương vừa nhìn dãy số xa lạ, bản năng định ấn nút HỦY (không thể trách cô lập dị, thực sự cô sợ bị gạ gẫm quá rồi). Nhưng chẳng hiểu vì sao, quỷ thần xui khiến cô bấm nút NGHE. Lê Nặc không quen với những điều quá mới mẻ, nhưng nếu đã nhận thì phải lên tiếng thôi. Vừa nghe điện thoại, vừa tìm chìa khoá, tra vào ổ, mở cửa ra.
"A lô, xin chào, ai thế?" Lê cô nương dùng vai kẹp điện thoại, hai tay tháo giày. Nhạc nền là bài 'Nothing 's gonna change my love for you', Lê Nặc đoán chắc mẹ cô lại xem phim 'Cầu Waterloo', bĩu môi nói, "Này này, mẹ hả? Nghe con nói gì không?" Lê Nặc lặp lại lần nữa, nhưng đầu bên kia vẫn không có người đáp lại, chỉ có âm thanh là lạ. Lê cô nương có chút bực bội, chắc ai rãnh quá gọi nhầm số rồi. Cô định cúp điện thoại nhưng chẳng biết sao lại áp sát bên tai nghe thêm chút nữa. Lúc này không chỉ nghe được tiếng nhạc xào xạc, mà còn có tiếng hít thở yếu ớt. Hơi thở quen thuộc xa lạ mà trong mơ cô vẫn thường hay nghe thấy. Tim vô thức chùn xuống, bước nhanh vào toilet khóa trái cửa. Tuy Lê Nặc đã cật lực khắc chế, nhưng vẫn có thể cảm giác tay đang cầm điện thoại khẽ run lên. Lỗ tai dính chặt vào loa nghe như sợ bỏ lỡ tí âm thanh nào đó. Qua hồi lâu, bên kia vẫn không đáp lại, chỉ có tiếng thở càng ngày càng nặng, nặng đến mức khiến Lê Nặc cảm thấy nếu mình không lên tiếng thì âm thanh đó sẽ vĩnh viễn biến mất.
"Có phải chị không?" Răng cắn chặt môi, run lập cập rặn ra mấy chữ, nước mắt cũng đã thấm ướt hai gò má...