Mục lục
Mẹ Kế - Linh Nhân Thịnh Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tiểu Ngưng Ngưng? Sao cậu lại đến đây?"

Giang Nhược Trần nghe tiếng gọi thân mật nồng nàn – "Tiểu Ngưng Ngưng", cả người không khỏi ớn lạnh nhưng Tần Dạ Ngưng ngược lại rất thích xưng hô này, vừa cong khóe môi vừa tiến vào cửa, "Tớ không thể tới được sao? Sáng sớm nghe tin này, tớ chỉ đánh răng một lần, rửa mặt một lần, ngàn dặm xa xôi chạy đến để gặp cậu, sao cậu lại vô lương tâm như vậy a!"

Nếu nói người khác rửa mặt một lần, đánh răng một lần, Dịch Diệp Khanh có thể tin được nhưng mà nếu nói là người này, thà rằng cô tin trái đất hình vuông, cũng không tin Tần "siêu sạch sẽ" này thay đổi tính tình!"Tiểu Ngưng Ngưng, cậu đừng đi, tớ có tim mà, làm người sao không thể không có tim cơ chứ, cậu xem chỗ này nè". Dịch Diệp Khanh lấy ngón tay chỉ vào ngực mình mà nói: "Nóng hôi hổi, cậu sờ nè, còn đập phình phịch nữa..."

Chưa đợi Dịch Diệp Khanh nói xong, Tần Dạ Ngưng đứng bên mép giường cười phốc ra tiếng, "Cậu thật là đần quá đi, tim người nào mà không đập cơ chứ?"

"Người chết nha!"

Nghe hai người này ngươi một lời ta một lời, ngươi tới ta đi, vô cùng náo nhiệt, mặc dù Giang Nhược Trần đứng ở một bên nhưng cũng suýt bật cười. May là Tổng giám đốc Giang của chúng ta bình thường mặt mày nghiêm túc, nên lúc cười có phần nhăn nhó cũng không quá khó hiểu.

"Tiểu Dịch, cậu đoán xem tớ mang gì đến cho cậu nè?"

"Giò! Là giò heo đúng không?!" Dịch đại tiểu thư của chúng ta còn chưa ngửi được mùi giò heo, thậm chí còn chưa thấy được cái lông heo, vậy mà kích động đến nỗi chồm người lên như muốn đoạt đi cặp lồng trong tay Tần Dạ Ngưng.

"Mũi cậu là mũi con gì vậy?" Tần Dạ Ngưng mở nắp lồng ra, hương thịt phả vào mặt, tức khắc tràn đầy cả phòng bệnh.

"Chị yêu à, đây là mũi của chó nghiệp vụ, mặt của mỹ nhân, không có biện pháp, trời sinh đã vậy!" Thiên kim tiểu thư Dịch thấy được ăn liền quên đi thương thế của mình, vừa nhấc thân lên, "cái lỗ" sau lưng bắt đầu kêu gào.

Người ta là thấy tiền mờ mắt, thấy sắc quên mình, đây là lần đầu tiên Giang Nhược Trần chứng kiến được Dịch đại tiểu thư thấy thịt quên mình như vậy, nhìn cô ấy đau đến nỗi đầu đầy mồ hôi, vội vàng tiến đến, cẩn thận từng li từng tí ấn cô ấy lại xuống giường, "Mau nằm xuống, vì chút thịt, ngay cả mạng cũng không cần?!"

"Mau mau, chuẩn bị đồ ăn cho tôi, tôi sắp chết đói rồi!" Dịch Diệp Khanh gào khóc, dòm chằm chằm vào cặp lồng tràn ngập hương thơm mê người như đứa nhóc đáng thương nhìn đồ chơi qua tấm kính cửa hàng mà chẳng thể với tới được. Lúc này đại tiểu thư đã lĩnh hội được vì sao lại nói một miếng khi đói bằng một gói khi no.

"Tình hình này cô có ăn được hay không, vẫn là hỏi bác sĩ thì tốt hơn..."

"Giang Nhược Trần, tôi không phải bị thương ở ruột!" Dịch Diệp Khanh thấy Giang Nhược Trần không bị thuyết phục, đành phải thay đổi chiến lược, cầu cứu Tần Dạ Ngưng, "Tiểu Ngưng Ngưng, cậu xem quả đúng là tớ được mẹ kế nuôi dưỡng, không ai thương, không ai yêu, ngay cả ăn miếng thịt cũng phải nhìn sắc mặt người khác. Cái số của tớ còn khổ hơn cả cải trắng nữa!" Oắt con này bên nói bên rên rỉ bài hát, "Bé cải trắng nhỏ à, sao lại xanh non quá? Hai ba tuổi mất mẹ sống một mình với ba. Bé cải sợ lắm nhá, ba sẽ cưới mẹ kế... cưới mẹ kế về nhà. Cưới về được ba năm, mẹ kế sinh em bé, em bé thiệt là khỏe, khỏe hơn cả cải cơ. Em bé sẽ ăn mì còn cải chỉ ăn canh. Cải bưng mặt ngồi khóc, con muốn có mẹ ruột, muốn có mẹ ruột cơ..." (1) Ca từ muốn có bao nhiêu ai oán thì có bấy nhiêu ai oán, hát cho đến khi người bên cạnh khóe mắt cay cay.

"Câm miệng! Cô hát xong chưa!" Người này càng hát càng thái quá, Giang Nhược Trần thật sự nghe không lọt, nếu không có người ngoài ở đây, cô thật muốn vung lên roi da của mẹ kế quất cho trầy da tróc thịt người này nhưng trước mắt cô chỉ có thể bất đắc dĩ cầm cặp lồng lên.

Dịch Diệp Khanh thấy Giang Nhược Trần "nghe lời" mình, giơ tay hình chữ "V" với "Tiểu Ngưng Ngưng", đắc ý như con hồ ly trộm được gà.

Nhưng thịt chưa đến miệng thì cửa phòng lại mở. Lần này người đến không ngoài dự đoán của Giang Nhược Trần, tay người kia cầm gì cũng nằm trong dự liệu của cô nhưng điều làm cô không ngờ tới chính là chỉ trong một buổi tối có thể làm cho Xà Nhan Lệ và Lê Nặc, hai người nổi tiếng oan gia, đạt đến trình độ đi chung với nhau tới đây.

"Quản lí Lê thấy đơn xin nghỉ phép của tôi gửi đến trong hộp thư cô chưa?" Tần Dạ Ngưng sợ Lê Nặc lộ ra việc mình trốn làm nên chớp chớp mắt ra dấu với cô ấy. Lê Nặc cũng là người tinh ý, há lại không biết ý người ta, nhận được tín hiệu liền biết thời biết thế quay sang Tổng giám đốc Giang nói đã cấp nghỉ phép. Mọi người đều "mưu mô chước quỷ", Giang Nhược Trần sao lại không biết nhưng chỉ có thể mở một con mắt nhắm một con mắt.

Các mỹ nhân thay phiên nhau đi vào cửa, vui vẻ nhất chính là thiên kim tiểu thư Dịch, nhất là lúc thấy mỹ nhân mang theo giò heo, Dịch đại tiểu thư vô cùng hồi hộp, hận không thể mặc váy cỏ rồi đi lên hát ca khúc năm nay ăn tết không thu lễ, thu lễ chỉ lấy móng giò heo.

Nhưng đại tiểu thư chúng ta cũng có lúc vui quá hóa buồn, tỉ như lúc này, ngay cả vú Ngô cũng nấu canh thịt "dĩ hình bổ hình", làm sao không vui quá hóa buồn cơ chứ?!

Nhìn ba cái giò heo bóng loang loáng, cô không biết nên khóc hay nên cười, ngay cả Giang Nhược Trần bên cạnh cũng không khỏi cảm thán, hóa ra ai cũng biết thiên kim tiểu thư Dịch khoái ăn giò.

"Đại tiểu thư, cô ăn thế này sẽ đầy bụng khó tiêu đó, hay là buổi tối vú Ngô sẽ làm cái khác cho cô, tạm thời đừng ăn đồ của vú..." Thấy hai vị tiểu thư bưng đồ ăn của mình đến bỏng tay, không ai chịu nhường ai, vú Ngô đành phải lên tiếng can ngăn.

"Không thể thiếu ai được, Tiểu Ngưng Ngưng là điểm tâm, Nặc Nặc là cơm trưa, vú Ngô là cơm tối, con sẽ ăn sạch sành sanh luôn..."

"Bộ cô nghĩ mình là heo sao?" Không đợi Dịch Diệp Khanh tưởng tượng xong, liền bị Giang Nhược Trần đổ một chậu nước lạnh lên đầu, "Cô nằm trên giường không được di chuyển, lỡ đâu trướng bụng thì làm sao? Vú ngô đừng làm giò heo cho cô ấy nữa, buổi tối chuẩn bị một chút rau xanh là được..."

"Rau xanh, rau xanh, cô cho là cô đang nuôi thỏ sao?!" Hiển nhiên là Tổng Giám đốc Giang làm cho Dịch đại tiểu thư gần đây "không ăn được thịt không vui" hết sức bất mãn.

"Cô muốn là bé heo hay là bé thỏ?"

"Tôi là người!"

"Có nhìn thế nào tôi cũng nhìn không ra! Các cô có nhìn ra không?" Giang Nhược Trần đảo mắt một vòng, không ai lên tiếng, không phải cúi đầu nghẹn cười thì cũng là búng búng ngón tay. Cho dù Lê Nặc có quan hệ mật thiết, cùng nhau lớn lên với Dịch đại tiểu thư nhưng cũng không dám hé răng, làm Dịch Diệp Khanh càng cảm thấy bức bối.

"Giang Nhược Trần, cô đi đi, đi dùm tôi, đừng ở đây chọc tôi, tôi sắp tức chết rồi đây này!"

"Là vì da mặt cô mỏng quá thôi!"

Dịch Diệp Khanh nghẹn hoàn toàn, không thốt ra được lời nào. Trong cơn tức giận, đầu rúc vào trong gối, tay đấm lên giường, rầu rĩ nói nhỏ: "Trời ạ, có chị thiên thần nào làm ơn làm phước kéo yêu nghiệt này đi, tôi sẽ thay mặt toàn thể gia đình hậu tạ chị!..." Cuối cùng, Xà đại mỹ nhân hóa thân thành chị thiên thần xinh đẹp kia, cứu Dịch đại tiểu thư của chúng ta thoát khỏi nước sôi lửa bỏng.

Đưa mắt nhìn hai ngự tỷ xinh đẹp rời đi, có người không thể nhịn cười được nữa, bèn ôm bụng cười lăn lộn, "Tớ ở bên cạnh Tổng giám đốc Giang lâu như vậy nhưng chưa bao giờ phát hiện ra cô ấy đáng yêu đến vậy. Bé heo, bé heo, bình thường các người đều 'yêu thương nhau' như vậy sao?" Nhìn con đà điểu vùi đầu dưới gối, Tần Dạ Ngưng chỉ đơn giản rì rầm vào tai người đang nằm sấp đó, "Bé heo, bé heo, bé heo, mẹ kế sói của bé đi rồi, mau ra đây nhìn mình đi..."

"Ngay cả mấy người cũng cười nhạo tớ, không thèm chơi với mấy người!" Dịch đại tiểu thư rất tức giận, kết quả là chúi đầu trốn trong chăn không muốn chui ra, cho dù người bên ngoài có nói như thế nào cũng không chịu ló đầu ra.

Mãi cho đến khi trong phòng bệnh xuất hiện giọng nói của người đàn ông, "Dịch tiểu thư, chăn bông của viện chúng tôi không phải là giò heo yêu dấu của cô, mùi vị không dễ ngửi đâu..."

(1) Bài Cải Trắng Nhỏ 小白菜

Cải trắng nhỏ à, con còn xanh non nha,

Hai ba tuổi mất mẹ a,

Theo chân bố thật tốt nha,

Chỉ sợ bố muốn cưới mẹ kế,

Cưới mẹ kế tròn ba năm a,

Sinh đứa em trai mạnh mẽ hơn ta a,

Em trai ăn mì, ta ăn canh nha,

Bưng mặt ngồi khóc a,

Ta muốn mẹ ruột, ta muốn mẹ ruột...

Hoa đào nở, hoa hạnh rơi nha

Ta nghĩ mẹ ruột ai thấu nha

Mẹ ruột nhớ ta quay quắt nha

Ta muốn mẹ ruột trong mộng nha

Ta muốn mẹ ruột, ta muốn mẹ ruột...

Bản edit bài hát trong truyện là của bạn beta, rất dễ hiểu, dễ đọc

Bản edit bài hát trong phần chú giải là của mình, có chút khó hiểu và dở hơn nhưng nó sát lời bài hát hơn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK