Tiêu Bắc không có sự chuẩn bị, có chút vô lực không biết phải làm sao với tình huống hiện tại của mình, hơn nữa tâm tình còn không tốt, sau khi ôm Cổ Lỗ Y về phòng thì bắt đầu ngồi phát ngốc.
Mọi người liền ngoan ngoãn ra ngoài xem náo nhiệt, lúc này dưới lầu cũng là một mớ lộn xộn.
Xilinna kinh hãi quá độ, hơn nữa cổ còn bị bẻ, hai mắt trợn trắng, vu y trong lâu đài đang chữ trị cho ả.
Hi Tắc Nhĩ chống cằm tựa vào lan can nhìn xuống, cảm thán: “Sức mạnh của Bắc Bắc thật đáng sợ!”
Bạch Lâu khẽ nhíu mày: “Phiền toái nhất là cậu ta vẫn chưa thể khống chế sức mạnh của mình… Hy vọng Lam Minh có thể giúp được, nếu không, chỉ sợ sẽ làm chính mình bị thương.”
Mọi người cùng nhìn về phía Xilinna bên dưới đang vừa ôm cổ vừa thở hồng hộc, không hiểu sao có một cảm giác thật sảng khoái.
Tiêu Bắc ngồi trên giường, để Cổ Lỗ Y ngồi trên đầu gối, nó lắc đuôi uốn éo vặn vẹo, muốn chọc cậu vui lên. Tiêu Bắc nhéo má nó, cảm thấy tốt hơn một chút.
Lam Minh đi đến ngồi xuống, thò tay búng mông Cổ Lỗ Y.
“Ngô…” Cổ Lỗ Y đột nhiên ngã nhào về phía trước, lăn xuống giường, nhảy dựng lên phồng má bộ dáng muốn liều mạng với Lam Minh.
Nhưng Lam Minh vẫn chỉ nhìn Tiêu Bắc.
Bắc Bắc bế Cổ Lỗ Y lại, đặt lên đầu gối nhẹ nhàng vuốt ve.
Lam Minh thấy Tiêu Bắc không nói gì, đành phải mở miệng: “Nếu cậu không vui, có thể biến tôi nhỏ như Cổ Lỗ Y, như vậy nó có thể đánh tôi một trận .”
Cổ Lỗ Y vừa nghe liên ngẩng mặt, vẻ mặt đầy hy vọng nhìn Tiêu Bắc.
Tiêu Bắc nhịn không được giật giật khóe miệng, liếc nhìn Lam Minh, Lam Minh vội vàng che mặt: “Tôi đùa thôi, cậu đừng biến tôi thành vừa béo lại vừa tròn y như trái bóng vậy thật chứ.”
Cổ Lỗ Y hung tợn nghiến răng, nhào tới hung hăng đạp Lam Minh một cước!
Lam Minh lại búng nó ra, nhìn Tiêu Bắc. Một lớn một nhỏ hợp lực náo loạn muốn chọc Tiêu Bắc vui lên một chút.
Tiêu Bắc sờ ngón tay, đây là hành động cậu thường làm khi khẩn trương, cũng là thói quen trước khi nói ra suy nghĩ của mình. Lam Minh lập tức im lặng nhìn Tiêu Bắc, chờ cậu nói chuyện.
Do dự một lát, Tiêu Bắc mới hỏi: “Vừa nãy xảy ta chuyện gì? Là tôi làm sao?”
Lam Minh gật đầu, giơ tay cho Tiêu Bắc nhìn chú ngữ trên cổ tay mình: “Còn nhớ chú ngữ thủ hộ liên kết của chúng ta không!”
Tiêu Bắc gật đầu, cậu chỉ cho rằng đó là một chú ngữ rất bình thường, bởi vì Lam Minh hoàn toàn không nói cho cậu biết đây là một chú ngữ liên kết giữa tình nhân có thể khống chế lẫn nhau.
“Bởi vì gần đây càng lúc càng tới gần lực lượng hắc ám nên tôi trở nên hay lo lắng khó chịu, cảm xúc này sẽ vô thức thông qua chú ngữ này truyền cho cậu. Vậy nên phong ấn sức mạnh của cậu mới bị chính bản thân ép mở ra. “
Tiêu Bắc sửng sốt một lát, sau đó mới hiểu ý của Lam Minh: “Vừa mới Xilinna… là tôi làm?” Nói đoạn còn đưa tay sờ vị trí vết thương vừa rồi trên mặt Lam Minh. Tuy đã liền lại, hoàn toàn không thể nhận ra, cũng không lưu sẹo nhưng cũng không thể thay đổi sự thật mình đã làm Lam Minh bị thương.
Khi mình còn chỉ là nhân loại nhỏ bé yếu ớt, Lam Minh có được sức mạnh cường đại nhưng chưa từng thương tổn mình, nhưng hôm nay, chính mình lại…
“Là ả có ác ý với cậu, nên cậu mới theo bản năng phản kích lại!” Lam Minh thấp giọng nói: “Năng lực của cậu rất mạnh Bắc Bắc, phải khống chế cẩn thận, nếu không nó sẽ làm bị thương rất nhiều người!”
Tiêu Bắc cúi đầu, có vẻ buồn bã: “Giống như tôi vừa làm anh bị thương…”
“Đó chỉ là ngoài ý muốn thôi. Nếu như đang trong trạng thái hỗn loạn hoặc là cực độ bất an, thì sức mạnh của cậu sẽ giúp cậu cách ly tất cả những thứ muốn lại gần cậu. Đây là một loại hành động tự vệ xuất phát từ bản năng. Vừa nãy cho dù không phải tôi mà là Cổ Lỗ Y, cậu cũng sẽ ném nó đi thôi.”
Tiêu Bắc hoảng sợ, vô thức ôm lấy Cổ Lỗ Y. Lam Minh nhíu mày: “Quả nhiên nó quan trọng hơn tôi!”
Tiêu Bắc nhìn hắn, có chút ngượng ngùng.
“Ai có ác ý với cậu, sức mạnh của cậu sẽ xử lý hắn.” Lam Minh nghĩ nghĩ: “Năng lực này cũng không phải không tốt! Bất quá tốt nhất là cậu có thể khống chế nó, mà không để nó tự ý làm bậy “
Tiêu Bắc vô lực: “Vậy tôi phải làm sao? Cố gắng không nổi giận, không kích động?”
“Là tìm cách khống chế năng lực này!” Lam Minh ngửa mặt nhìn bức bích hoạ trên trần nhà: “Tổ tiên của cậu là thiên nhân trên cả thần minh, là một tồn tại vô cùng cường đại. Sau khi bọn họ diệt vong, toàn bộ sức mạnh đều được kế thừa trên người cậu. Ở thế giới thật, sức mạnh này không dùng đến cho nên vẫn bị phong ấn. Nhưng đến thế giới khác, trói buộc dần bị gỡ bỏ mới bắt đầu hiện ra!”
“Tôi phải làm thế nào để khống chế sức mạnh này?” Tiêu Bắc càng khó hiểu, không ai dạy cậu.
“Tin tưởng mình có thể.” Lam Minh nghĩ nghĩ rồi cho ra một cái đáp án rất đáng ăn đòn.
Tiêu Bắc khinh bỉ nhìn hắn: “Nói chả khác gì chưa nói!”
“Thật đó.” Lam Minh rất nghiêm túc trả lời: “Cậu tin tưởng mình có thể khống chế thì nhất định sẽ có thể khống chế! Bởi vì cậu mới là chủ nhân thực sự của sức mạnh này!”
“Được, tôi sẽ cố gắng!” Tiêu Bắc đáp ứng, sau đó đột nhiên nhìn chằm chằm Lam Minh, co chân, thay đổi chủ đề: “Tại sao lúc trước anh không để ý tới tôi?”
“Ta không phải đã nói là do khẩn trương sao.” Lam Minh ấp úng.
“Khẩn trương cái gì chứ, tôi biết anh lâu như vậy, anh khẩn trương hay không khẩn trương tôi còn không nhận ra sao? Anh rõ ràng cố ý trốn tránh tôi, không nói chuyện với tôi, còn trưng cái vẻ mặt âm hồn ra cho tôi xem.” Tiêu Bắc nhắc tới mấy ngày nay liền cực kỳ bất mãn.
“Tôi không phải cố ý.” Lam Minh còn muốn nói xạo liền thấy Tiêu Bắc liếc mình, ánh mắt kia như đang uy hiếp _ không nói thật sẽ biến anh thành Cổ Lỗ Y!
Lam Minh cuối cùng cũng chịu thua, nói thật: “Tôi là vì… sợ sau này chúng ta phải tách ra.”
“Hả?” Tiêu Bắc không hiểu ý Lam Minh: “Tách ra cái gì?”
Lam Minh trầm mặc một hồi: “Cậu cũng hiểu, nếu như muốn hoàn toàn tiêu diệt hắn, thì cũng phải tiêu diệt cả tôi.”
“Ai nói !” Tiêu Bắc gấp gáp: “Không phải nói tìm được Vũ Dạ tập sau đó đóng cửa thì lại thì tốt rồi sao…”
“Cậu cũng thấy bọn Juneau rồi đó?” Lam Minh cười lắc đầu: “Thế giới khác cũng có Thần Ma thiện lương.”
“Cho nên anh chuẩn bị trước, đến lúc đó nếu thật sự không được thì đồng quy vu tận phải không?” Tiêu Bắc minh bạch: “Anh ở cùng Cổ Lỗ Y quá lâu, đọc nhiều tiểu thuyết ngôn tình sến súa, nên cảm thấy cãi nhau với tôi như vậy nếu anh chết tôi cũng không thương tâm lắm, có phải không?”
Lam Minh thành thật gật đầu, khẽ liếc Cổ Lỗ Y. Cổ Lỗ Y rất nhạy cảm với mấy thứ ” tiểu thuyết ngôn tình sến súa “.
“Anh khẳng định chuyện này là do cha anh đang làm trò quỷ sao? Anh cảm thấy bọn họ đang nghĩ cách hồi sinh cha anh sao?” Tiêu Bắc khoanh tay: “Vạn nhất đây chỉ là âm mưu? Anh không phải đã nói Huyết tộc đều là lừa đảo ư, sao lại đi tin lời của Xilinna? !”
Lam Minh nhíu mày, nhìn Tiêu Bắc: “Tại sao cậu lại nghĩ như vậy?”
“Anh không thấy rất kỳ quái sao?” Tiêu Bắc hỏi: “Năm đó cha anh chết, thân thể chết, ngay cả linh hồn cũng tan thành mây khói, sau đó anh mới bị phong ấn. Anh cũng nói, sự tồn tại của ông ta liền quan đến huyết thống của anh, nói một cách khác, ông ta chỉ tồn tại trong máu, trong suy nghĩ của anh, không phải thực thể! Anh sợ hắn làm cái gì?”
Lam Minh bị Tiêu Bắc làm cho choáng váng, bất quá ngẫm lại đúng là cũng có vài phần đạo lý.
“Nói đơn giản, hắn không tồn tại, trừ phi hắn chiếm thân thể của anh, đoạt cả ý chí của anh mới có thể sống lại!” Tiêu Bắc nói đến đây, hỏi Lam Minh: “Vậy anh nói, cái đó và năng lực của tôi có gì khác nhau, đều có thể tự mình khống chế mà! Cho tới bây giờ, anh có từng có cảm giác cha của anh muốn đẩy anh khỏi cơ thể không?”
Lam Minh nghe Tiêu Bắc nói vậy, sửng sốt, thật lâu sau hắn nhíu mày: “Nói mới thấy…”
“Cô kỉ!” Cổ Lỗ Y cũng vẫy cánh bay lên vai Tiêu Bắc, nghiêm túc nói _ Bắc Bắc nói chỉ có đúng !
Lam Minh trầm mặc không nói. Từ sau khi Rafah xuất hiện, quả thực dường như có một thanh âm đang gọi hắn trở về thế giới khác, rồi tiến vào phương bắc hắc ám, cuối cùng có thể là sâu trong Hắc Ám Sâm Lâm. Bất quá cho tới bây giờ, hắn cũng không có cảm giác phụ thân đang gọi hắn! Thanh âm đó cả đời hắn cũng không quên .
Tiêu Bắc thấy Lam Minh tựa hồ nghĩ tới cái gì, hai đầu lông mày hơi nhăn lại. Cậu cũng biết kỳ thật chuyện Lam Minh lo lắng nhất là về cha mình, còn những thứ khác hắn đều có thể tự tin vượt qua, cái này phỏng chừng chính là ám ảnh thời thơ ấu trong truyền thuyết đi. Mặt khác, Tiêu Bắc thấy, quá khứ đã từng thắng một lần, thì bây giờ tự nhiên cũng có thể thắng lần thứ hai! Chỉ cần vượt qua chướng ngại tâm lý có lòng tin là được, mà cậu thì rất có lòng tin với Lam Minh.
Hai người đều trầm mặc một hồi lâu, cho bản thân một ít thời gian hảo hảo suy nghĩ, cuối cùng ngẩng lên nhìn nhau _ sáng tỏ.
Lam Minh nhìn Tiêu Bắc nở nụ cười.
Tiêu Bắc đẩy hắn một cái, cũng cười với hắn.
Cổ Lỗ Y đợi nãy giờ cảm thấy thật chán, nó nằm trên gối nhìn hai người nhìn nhau, nhìn thật lâu thật lâu, không khí không tồi.
Cổ Lỗ Y nhanh chóng bay lên, đẩy Tiêu Bắc ngã vào lòng Lam Minh.
Lam Minh nhanh chóng đỡ lấy.
Tiêu Bắc định ngồi dậy, bất quá Lam Minh lại không buông tay ra. Hắn ngồi im vòng tay qua vai cậu, cúi đầu nhẹ nhàng ở bên mặt Tiêu Bắc cọ cọ.
Tiêu Bắc cũng không tránh ra, dựa vào hắn, rất nể tình mà ngầm đồng ý.
“Gần đây cậu rất nghe lời nha.” Lam Minh nhìn Tiêu Bắc: “Trước kia rất hung hăng.”
Tiêu Bắc nhướn mi: “Tôi mạnh quá mà, nếu giận lên sợ làm anh bị thương.”
“Ha ha.” Lam Minh vui vẻ cười không ngừng: “Rất mạnh sao… mạnh tới mức nào?” Nói rồi, hắn xoay người đè Tiêu Bắc xuống: “Đã học được cách phản kháng rồi sao Bắc Bắc?”
“Người học được cách phản kháng là anh mới đúng!” Tiêu Bắc ngửa mặt.
Lam Minh bất đắc dĩ thở dài, đối với mệnh lệnh của Bắc Bắc hắn không dám không tuân theo, một phần cũng có thể là do chú ngữ ở tay. Bất qua không đợi hắn đứng lên, Cổ Lỗ Y đột nhiên bay tới, đặt mông ngồi trên cổ Lam Minh, dùng sức _ ấn. ( Tk: Bé con, được. Bé thật có tiền đồ * giơ ngón cái * )
Tiêu Bắc liền thấy mặt Lam Minh phóng lớn lên, rồi nháy mắt môi chạm môi…
Cổ Lỗ Y vẫy cánh cười tủm tỉm. Lam Minh “đâm lao phải theo lao” dứt khoát hôn luôn.
Trong đầu Tiêu Bắc vốn loé lên rất nhiều suy nghĩ, nhưng lúc này nhưng lại trống rỗng.
Trong một khoảnh khắc, cậu hơi tỉnh táo nghĩ _ dù sao nơi này cũng là thế giới khác, không có gì là không thể nhỉ! Vì vậy, cũng không biết là do lười hay là thuận theo nhân tâm, cũng không định chống cự nữa. Ngược lại còn vươn tay nhẹ nhàng sờ lên gáy Lam Minh, vì vậy… Lam Minh càng chiếm được cổ vũ.
Không biết có phải do năng lực trị thương cực mạnh của Tiêu Bắc khi ở thế giới khác lại càng mạnh lên hay không mà Lam Minh cảm thấy nỗi bất an cổ quái trong lòng đã biến mất, cảm giác hỗn loạn cũng không thấy đâu.
Đồng thời, một lực lượng kỳ quái trào lên, một chút cảm giác không thích ứng từ khi tiến vào thế giới khác cũng hoàn toàn biến mất. Bất giác tìm lại được cảm giác có thể tự do sử dụng sức mạnh của ngàn năm trước.
Lam Minh đột nhiên nhận ra _ có lẽ bị phong ấn không chỉ có Tiêu Bắc. Một ngàn năm nay, nói không chừng mình cũng luôn bị phong ấn ở nơi này không thể thoát khỏi.
Mọi người ngoài cửa vốn rất hiếu kì với tình hình trong phòng, lúc đầu còn loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện, nhưng sau đó lại im bặt. Hi Tắc Nhĩ tò mò hé ra một cái khe cửa, mọi người nhìn vào trong… liền thấy cả phòng đều ngập trong màu hồng phấn.
Hi Tắc Nhĩ vội vàng đóng cửa lại, thật lâu sau mới hỏi: “Cổ Lỗ Y nhỏ như vậy mà lại xem loại cảnh tượng hạn chế này không sao chứ?”
Lúc này trong đầu mọi người đều đang bị hình ảnh mập mờ vừa rồi làm cho choáng váng, nghe Hi Tắc Nhĩ nói mới nhanh chóng tỉnh lại. Cảnh Diệu Phong hỏi Bạch Lâu: “Không phải là Lam Minh cưỡng ép chứ?”
“Không thể nào, anh cũng thấy sự lợi hại của Bắc Bắc rồi mà!” Bạch Lâu lắc đầu: “Tôi cũng không quá ngạc nhiên nếu hai người bọn họ có phát triển, dù sao ai cũng nhìn ra hai người bọn họ vốn là một đôi…”
Nói đến đây mới phát hiện không đúng. Bạch Lâu kinh hãi, vội vàng quay đi, ngu quá, mình không những nói chuyện với Cảnh Diệu Phong mà còn nói nhiều như vậy.
Cảnh Diệu Phong thì kích động không thốt lên lời, cuối cùng cũng không uổng công đi một chuyến đến thế giới khác.
Tiếu Hoa sờ mặt, Khế Liêu ở một bên hỏi anh: “Tâm tình anh thế nào? Nếu không tốt thì tôi cũng an ủi anh ha?” Kết quả nhận lấy một cái nhìn khinh bỉ của Tiếu Hoa. (Cc: một đám thần ma không có tương lai =))))))
…
Trong phòng, Lam Minh đã kết thúc nụ hôn thật dài, Tiêu Bắc đẩy đẩy hắn: “Đủ rồi, kéo tôi dậy.”
“Vâng.” Lam Minh kéo Tiêu Bắc: “Tất cả đều nghe theo cậu!”
Tiêu Bắc nhếch khóe miệng.
Cổ Lỗ Y cười tủm tỉm ngồi trên vai cậu, tâm tình nó đang rất tốt nha.
Mà lúc này, khung cảnh ấm áp của hai người xuất hiện trong một quả cầu thuỷ tinh, bị hai người đứng cạnh nhìn nhất thanh nhị sở.
“Ai…” Xilinna xoa cái cổ đau nhức: “Thiếu chút nữa mất mạng, mà đổi lại lại là kết quả như vầy sao?”
Một người khác đứng trong bóng đêm chăm chú nhìn cầu thủy tinh: “Ta đã đánh giá Miêu Tiêu Bắc quá thấp, vẫn cho là hắn chỉ là thế thân của Đại Tế Ti, không nghĩ tới thân phận của hắn lại là như vậy!”
“Xem ra kế hoạch của ngươi đã thất bại.” Xilinna cười lạnh một tiếng: “Nên giải thích với chủ nhân thế nào đây?”
“Ngươi sai rồi, kế hoạch của ta không thất bại, chỉ là không đạt được mục tiêu mong muốn mà thôi.” Đối phương cười đắc ý: “Ngược lại, năng lực thật của Miêu Tiêu Bắc so với trong tưởng tượng càng có giá trị lợi dụng hơn!”