Mục lục
Vũ Dạ Kỳ Đàm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sát ý của phấn hồng, Black window đột kích, Lang vương bị chọc giận

Về EX ba ngày, Sphinx đã trải qua kiếp nạn sinh tử.

Đầu tiên, Sphinx đã không dám đi trêu chọc Miêu Tiêu Bắc nữa, dù sao, chỉ sợ Miêu Tiêu Bắc suy nghĩ lung tung, đem mình từ hùng sư uy vũ biến thành sư tử cái nhu nhược vậy là bi kịch.

Vì vậy, Sphinx đem mục tiêu tập trung tới mỹ nhân Bạch Lâu.

Đây tuy là quỷ hồn, nhưng là đông phương mỹ nhân cấm dục nha… Mê chết người nha!

Nhưng không đợi nó tới gần, Cảnh Diệu Phong gần dây thường đến EX đưa tin đã rút kiếm chém ngọt tất cả móng trên móng vuốt nó, nếu không phải Sphinx thu móng vuốt đúng lúc thì phỏng chừng ngay cả móng vuốt đều rụng sạch.

Vì vậy, Bạch Lâu được buông tha, ngược lại nó đi nhìn chằm chằm Sesier.

Đừng nói, Sesier thật sự là một tiểu mỹ nhân rất xinh xắn đó, khả ái quá nha, then chốt là còn rất đơn thuần, vừa nhìn chính là một em còn non, chậc chậc!

Sphinx thấy Sesier rất thích chơi với các chú sói con, liền đi tới đùa với nó.

Sesier ban đầu còn cùng Sphinx nô đùa, thói quen không hề tốt của Sesier chính là không mặc quần áo, thích mặc áo choàng, cho nên Sphinx thường có thể thấy cảnh xuân thấp thoáng, hạnh phúc tới nỗi máu mũi bay ngang.

Chỉ là một hôm nọ, nó đang ‘ăn vụng mỡ’ của Sesier thì bị người giám hộ Long Tước thấy được.

Long Tước ưu nhã bưng tách hồng trà, nói với Sesier, “Sesier, con sư tử này là một kẻ háo sắc, nó đang chiếm tiện nghi ngươi…”

Vừa dứt lời, Sphinx liền thấy được lưỡi hái to lớn hạ xuống. Vì vậy để chạy trối chết thoát thân nó đã hy sinh vô số lông mao, cuối cùng cũng tránh được một kiếp.

Sau đó nữa, nó tập trung ánh mắt tới Tiếu Hoa.

Đây là băng sơn mỹ nhân! Loại này càng lãnh đạm thì khi ý loạn tình mê càng đáng yêu! Chỉ là Tiếu Hoa dường như luôn bận rộn nhiều việc, luôn vội vàng.

Ngày đó, Sphinx đợi có cơ hội, nhốt Tiếu Hoa trong phòng, tâm tình tốt muốn chiếm tiện nghi, lại nghe Tiếu Hoa lạnh lùng tới một câu, “Sphinx… Mày biết nuôi sư tử một năm tốn kém bao nhiêu không?”

Sphinx sửng sốt.

Tiếu Hoa vươn ngón trỏ thon dài nhẹ nhàng đẩy đẩy mắt kính, “lóe ~” một cái, mắt kính phản chiếu một tia sáng chói, chói đến Sphinx có chút choáng váng.

Tiếu Hoa cười lạnh nói, “Mày một năm ít nhất ăn hết hơn năm mươi vạn, nhưng nếu tao bán mày đi, bán cho gánh xiếc thú, ít nhất có thể lấy về một hai trăm vạn!”

Sphinx cả kinh.

“Mày có tin tao thương lượng với Lam Minh cho mày tự lực cánh sinh, ban ngày làm công ở gánh xiếc, ban đêm làm cu li, còn phải cõng hắn đi trừ ma? Lại cắt xén khẩu phần thức ăn của mày, cho mày mỗi ngày ăn hai bữa!”

Sphinx vội lắc đầu, nó không chịu đâu, sẽ chết đó!

Khóe miệng Tiếu Hoa cong lên bốn mươi lăm độ, “Hay là, mày tưởng tao không quen bác sĩ thú y chuyên giải phẫu thiến động vật họ mèo?”



Sáu phút sau, chỉ thấy Sphinx khóc lóc từ trong phòng chạy ra, trong miệng hô, “Đáng ghét đáng ghét, là một tiểu ác ma nha!”

Cuối cùng, Sphinx tập trung ánh mắt tới Phong Tiểu Vũ.

Phong Tiểu Vũ quả thật rất khả ái, nhưng không phải rất phù hợp với thẩm mỹ của nó, loại em trai nhà bên này quả thật rất là manh, nhưng quá thuần lương, không có loại cảm giác tà ác hoa lệ, chọc cho khóc cũng không có cảm giác thỏa mãn!

Nhưng có còn hơn không? Ngôi sao tai họa chưa lụi tàn thì Sphinx đã nổi tâm tư đến gần Phong Tiểu Vũ, vì vậy, bị Domi cắn đuôi đuổi chạy khắp sân. Bất đắc dĩ Sphinx cũng không dám cắn lại Domi, Thủ Hộ thần này rất cường đại, tuy rằng bị vây trong trạng thái mê man, nhưng lỡ chọc nó tỉnh là tiêu chắc rồi.



Trải qua nhiều kiếp nạn vẫn không thể ôm được mỹ nhân, Sphinx muốn phát triển ra ngoài, ngày đó nó theo dõi một bé đẹp trai đi ngang qua, không ngờ bị Lam Minh phát hiện, tha trở về đánh cho tơi bời, ở trong sân nằm sấp cả ngày, than than thở thở.

Ngay khi Sphinx còn chưa gượng dậy nổi, bên cạnh có người thả một cái chậu, bên trong là thịt bò mà nó thích nhất, còn có gan bò.

Sphinx ngước mắt lên, chỉ thấy Miêu Tiêu Bắc ôm Cổ Lỗ Y ngồi xổm bên cạnh, vươn tay nhẹ nhàng vỗ đầu nó, “Ăn đi”

Đôi mắt thật to của Sphinx sũng nước trong nháy mắt, bổ nhào tới ôm chân Miêu Tiêu Bắc cọ tới cọ lui, “Ngươi quả nhiên là mỹ nhân của ta, đời này ta thề sống chết đi theo ngươi!”

Lam Minh ở bên cạnh vừa uống coke vừa thở dài, tên này hình như là phải thề sống chết đi theo mình mới đúng chứ?!

.

Lại qua một tuần, Miêu Tiêu Bắc và Phong Tiểu Vũ kết thúc kỳ nghỉ của mình, nghênh đón đợt diễn xuất thứ hai. Lần diễn xuất này quy mô rất lớn, bởi vì thiếu diễn viên, lão Dương từ vũ đoàn khác mượn vài diễn viên tới.

Trong đó có một người là là Dương Nguyên, tuy rằng tên như một nữ sinh, nhưng xác thực là một nam sinh, cậu là cháu ngoại trai của lão Dương, rất được yêu thương, tuổi cũng không lớn, cùng tuổi với Phong Tiểu Vũ, rất sùng bái Miêu Tiêu Bắc, vừa nghe nói có thể cùng Miêu Tiêu Bắc diễn xuất trên đài, lập tức tới giúp đỡ.

Miêu Tiêu Bắc thấy cậu ta biểu diễn, nghĩ Dương Nguyên này điều kiện tốt, rất có tiềm năng, lão Dương cũng muốn nhờ cậu giúp đỡ.

Trưa hôm đó sau khi kết thúc buổi huấn luyện, Miêu Tiêu Bắc lắc lắc mồ hôi trên tóc, chuẩn bị trở về tắm rửa, vừa đi vào phòng thay quần áo, chợt nghe bên trong truyền đến tiếng thét chói tai, “Nha a!”

Miêu Tiêu Bắc cả kinh, đi vào vừa nhìn, chỉ thấy Dương Nguyên kêu sợ hãi lao ra như điên, vừa thấy Miêu Tiêu Bắc vội bổ nhào tới ôm, “Cứu mạng a, cứu mạng a!”

Miêu Tiêu Bắc bị cậu ta làm cho cả kinh không nói nên lời, khẩn trương nhìn vào phòng thay quần áo, tâm nói hay là xuất hiện một tên cuồng sát, hay là có ma a?!

“Chuyện gì vậy?” Lúc này, Phong Tiểu Vũ và những người khác cũng chuẩn bị tới phòng thay quần áo, thấy dáng vẻ kinh hoàng của Dương Nguyên, kỳ quái hỏi.

“Có phải thấy nhện không a?”

Lúc này, lão Dương đã đi tới, Dương Nguyên vội gật đầu, vẻ mặt kinh hoàng.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, tâm nói, chẳng lẽ cậu ta thấy được con nhện lớn như người sao?

“Là chứng sợ nhện.” Lão Dương có chút áy náy nói, “Thằng bé này từ nhỏ đã có bệnh này, đừng nói là thấy, nghe được hai chữ con nhện thì tóc gáy đều dựng thẳng.”

“Có loại bệnh này sao?” Phong Tiểu Vũ giật mình.



“Cảm giác sợ hãi của nhân loại thật ra là di truyền tạo thành.” Bạch Lâu ngồi trên cái thang sắp xếp sách trên giá.

Phong Tiểu Vũ và Miêu Tiêu Bắc đã về nhà đang ngồi trên sofa, nói về chứng sợ nhện.

“Di truyền?” Miêu Tiêu Bắc nói, “Là ba mẹ cũng sợ? Nhưng lão Dương hình như không sợ.”

“Chậc chậc.” Bạch Lâu lắc đầu, nói, “Không phải nói ba mẹ cậu ta, hay là ông bà gì đó di truyền, mà là di truyền từ nguyên thủy, bản thân nhân loại tồn tại một loại sợ hãi nào đó.” Hắn từ trên cây thang nhảy xuống, nói, “Sợ nhện vậy là thuộc loại sợ động vật nhiều chân, còn bao gồm cả rết, sâu ngàn chân, con cua… mặt khác còn có sợ động vật không chân, ví dụ như là sâu, rắn, giun… Nhân loại sợ hãi những thứ này là từ khi sinh cho tới nay. Giống như nói, một đứa trẻ loài người, cho tới bây giờ chưa từng thấy rắn, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy, nó sẽ sợ, điểm này có thể giải thích, chỉ có di truyền, giống như trời sinh chuột sợ mèo!”

“…” Phong Tiểu Vũ gật đầu, hỏi, “Vậy nói cách khác. Không có thuốc nào chữa được sao?”

“Ừ.” Bạch Lâu gật đầu “Đúng vậy, nhưng có thể tìm bác sĩ tâm lý áp dụng vài biện pháp tâm lý, sẽ đỡ hơn một chút, nhưng cơ bản vẫn không có tác dụng gì quá lớn.”

“Vậy thằng bé đó là ai?” Lam Minh ngồi xuống bên cạnh Miêu Tiêu Bắc, vươn tay khoác vai cậu.

“Cháu ngoại trai của lão Dương.” Miêu Tiêu Bắc trả lời, “Hỏi chi?”

“Hmm…” Lam Minh cười cười, nói, “Tăng cường đề phòng mà thôi, ai kêu ngươi thường có thể khiến cho nhiều động vật nhỏ ái mộ.”

Nói xong, liếc nhìn Cổ Lỗ Y đang chui ra từ trong túi, ôm Miêu Tiêu Bắc cọ tới cọ lui.

“Lại nói, Cổ Lỗ Y sáng sớm hôm nay còn nói tiếng đói [è].” Phong Tiểu Vũ nói, “Gần đây nó học được nhiều thứ.”

“Ngươi xác định là nó nói chứ không phải tiếng ợ [é]?” Khế Liêu cầm bình sữa tựa trên sofa, đút sữa cho một con sói con vừa sinh ra chưa bao lâu. Sesier đang chống má dựa trên sofa, quan sát một con sói nhỏ, Long Tước phiền muộn giúp nó dùng máy sấy thổi khô lông vũ. Sesier sáng nay đi lên sân thượng, phát hiện tấm trải giường hắn vừa giặt sạch phơi trên sân thượng, cũng không biết nó làm thế nào mà bị tấm trải giường bao lấy… Không thể giãy dụa, sau đó lại được mọi người cứu ra, nhưng cánh đã ướt sũng, cho nên nằm trên sofa sấy lông vũ.

Lúc này, chỉ thấy Phong Danh Vũ từ bên ngoài đi vào.

“Chị, chị dự hội xong rồi à?” Phong Tiểu Vũ hỏi, đồng thời phát hiện tâm trạng của Phong Danh Vũ cực kỳ ác liệt.

“Sao vậy a?” Phong Tiểu Vũ hỏi.

“Vừa nãy có một bà điên tới quấy rầy Tiếu Tiếu!” Phong Danh Vũ bất mãn quăng giầy cao gót, “Tiếu Tiếu bị ả sờ soạng mấy cái, ả giống như một con mèo động dục!”

Khế Liêu tại sofa nghe được, khẽ nhíu mày, ngước mắt nhìn cô, hỏi, “Quấy rầy như thế nào?”

“Chính là sờ soạng đó!” Phong Danh Vũ nói, “Là một diễn viên mới nổi, không biết trời cao đất rộng, phỏng chừng là từ đâu đó nghe nói quy tắc ngầm nào đó, nên định cùng tổng giám đốc lôi kéo làm quen, cũng không nghĩ lại, nếu có quy tắc ngầm, Tiếu Tiếu cũng tuyệt đối là người ‘bị hại’! Muốn cho anh ta làm người khác, làm gì có chuyện tốt như vậy?!”

Tất cả mọi người nghe Phong Danh Vũ nói một chuỗi rất là khó đọc, Sphinx ngồi dưới đất liếm mao, nói, “Bị đàn bà sờ hai cái thì sao, chả sao.”

“Không phải!” Phong Danh Vũ nói thầm một câu, “Vẫn cứ cảm thấy ả ta là lạ, tôi vẫn cảm thấy không được tự nhiên, ánh mắt đó, giống như muốn đem Tiếu Tiếu nuốt vào!”

“Cũng khó trách a, ai kêu Tiếu Tiếu trông rất ngon.” Sphinx đáp lại một câu, tất cả mọi người khinh bỉ liếc nó.

“Vậy Tiếu Hoa đâu?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.

“Di?” Phong Danh Vũ nhìn ra ngoài cửa một chút, nói, “Anh ấy ngồi ở phía sau, lúc vừa trở về nói hơi choáng đầu, tôi nghĩ chắc hai ngày nay ký hợp đồng với mấy người mới mệt chết rồi, chắc là đang ngủ.”

“Ta đi bế cậu ấy vào…” Sphinx hưng phấn chạy đi, bị Khế Liêu một cước đá văng.

Giao sói con cho Sesier, để nó học tư thế của mình mà đút sữa, Khế Liêu đứng lên, mũi giật giật, nói, “Vì sao ta ngửi thấy một mùi vị ghê tởm?”

Tất cả mọi người sửng sốt, Miêu Tiêu Bắc cũng ngửi ngửi, mũi cậu từ trước tới giờ đã thính, gật đầu nói, “Ừ, đúng! Có một mùi bánh kẹo rất ngọt.”

“Tê…” Khế Liêu vội vã đi ra ngoài, mọi người cũng đều đứng lên.

.

Không bao lâu, chỉ thấy Khế Liêu ôm Tiếu Hoa đi vào, Lam Minh đứng lên nhường sofa, Khế Liêu đặt Tiếu Hoa xuống, nói, “Anh ta bị nhền nhện đen bám theo!”

“Nhền nhện đen?” Miêu Tiêu Bắc không hiểu lắm.

“Đúng vậy, dịch độc của nhền nhện đen chính là mùi vị này!” Bạch Lâu gật đầu, lấy hòm thuốc của mình xuống, Khế Liêu vươn móng vuốt, chụp vài cái trên người Tiếu Hoa, sau đó, thấy từ trên người Tiếu Hoa có một vài sợi tơ trắng…

“Đây là…” Miêu Tiêu Bắc cảm thấy rất giống tơ nhện.

“Nha!” Phong Danh Vũ vội nói, “Trên người ả đàn bà kia cũng có mùi nước hoa ngọt lịm thế này, rất nhiều nam sinh đều bị ả mê hoặc cho choáng váng.”

“Những chàng trai kia có bao nhiêu người đã được ký hợp đồng?” Lam Minh thuận miệng hỏi một câu.

“Có hai ba người rất có tiềm năng.” Phong Danh Vũ trả lời.

“Cô chờ lo hậu sự cho bọn họ đi.” Lam Minh nói, “Tiếu Hoa bởi vì gần đây ở cùng chúng ta cho nên có một ít linh lực, không bị nhền nhện đen mê hoặc, những người khác phỏng chừng đã bị ả ăn tươi nuốt sống trên giường rồi, biến thành xác khô… Đương nhiên, là khô theo nghĩa đen!”

Tất cả mọi người nhíu mày.

“Hm…”

Lúc này, Tiếu Hoa hừ hừ một tiếng, anh dường như rất khó chịu, nhưng sau khi tơ trắng bị kéo ra, sắc mặt anh trông tươi tắn hơn một chút.

“Bắc Bắc, cho hắn một giọt máu của ngươi.” Lam Minh nói với Miêu Tiêu Bắc.

“Được!” Miêu Tiêu Bắc hôm nay đã có kinh nghiệm, lấy một cây kim dùng hộp quẹt hơ qua, đi tới bên cạnh Tiếu Hoa, dùng kim đâm nhẹ vào đầu ngón tay, một giọt máu nhỏ ra, vừa lúc tích vào trong miệng Tiếu Hoa.

Sắc mặt Tiếu Hoa rõ ràng tốt hơn rất nhiều, sốt cao cũng lui, Bạch Lâu tới châm cho anh một châm giảm nhiệt.

Miêu Tiêu Bắc mút mút máu trên ngón tay mình, quay đầu lại, chỉ thấy rất nhiều người vẻ mặt tham lam nhìn chằm chằm mình, cả kinh tóc gáy dựng thẳng, tránh sang một bên.

“Anh sao rồi?” Khế Liêu tới vỗ vỗ mặt Tiếu Hoa.

“Hm…” Tiếu Hoa chậm rãi mở mắt, một lát mới nói, “Mệt mỏi quá…”

“Nghỉ một lát đi.” Khế Liêu thấp giọng nói.

Tiếu Hoa nhắm mắt lại.

Bạch Lâu bắt mạch cho anh, nói, “Không sao rồi, máu của Bắc Bắc đối với việc giải độc của ma vật tuyệt đối là vạn năng!”

Miêu Tiêu Bắc nhìn nhìn ngón tay mình, đột nhiên nghiêm túc nói, “Có cần tồn trữ trong tủ lạnh một ít không?”

Tất cả mọi người bất đắc dĩ nhìn cậu.

Lam Minh cười, “Bắc Bắc, ngươi gần đây càng ngày càng đáng yêu.”

Sphinx thở dài, “Hừ, trước mặt kẻ cô đơn như ta, đều là từng cặp từng cặp, đáng ghét.”

“Nhền nhện đen kia ở đâu?” Khế Liêu hỏi Phong Danh Vũ.

“Tôi có để lại tư liệu.” Phong Danh Vũ gọi điện thoại bảo người mang tư liệu tới.

Lúc này, cửa EX bị đẩy ra, Cảnh Diệu Phong đi đến, “Quả nhiên là nhền nhện đen sao?”

“Ả còn tập kích những người khác sao?” Long Tước hỏi.

“Cho tới bây giờ đã xảy ra rất nhiều vụ án.” Cảnh Diệu Phong nói, “Chí ít đã chết mười mấy thanh niên tuấn tú trẻ tuổi rồi.”

“Quả thật không thể tha thứ a!” Sphinx rống lên một tiếng.

“Ừm…”

Khế Liêu ngồi bên cạnh Tiếu Hoa, cười cười, “Quả thật… thứ này nên bị đóng đinh, mỗi cây đóng vào mỗi chân của ả.”

.

.

____________________

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK