Trừ Lục Vương gia da mặt dày quyết định ở lại ăn cơm chùa, thì thật ra những người khác đều tránh đi.
Ở trong cung ăn cơm chùa mãi như thế cũng chẳng phải người đáng tin cậy, đúng không?
Đợi trở về Vương phủ, Cẩn Ngôn đến phòng của A Cẩn, A Cẩn ngạc nhiên nhìn hắn: “Huynh có chuyện gì muốn nói à?”
Nếu như không có chuyện gì hắn sẽ không đến đây, quả thật Cẩn Ngôn có chuyện muốn nói, hắn im lặng ngồi xuống nhìn muội muội của mình, A Cẩn từ lúc nhỏ đến bây giờ đã là một đại cô nương, đã không còn trong độ tuổi cần được bảo vệ nữa rồi. Nhưng mà trong lòng Cẩn Ngôn, điều khiến hắn luôn cảm thấy rất buồn chính là thời niên thiếu đã không có cơ hội bảo vệ muội muội thật tốt.
Giống như lần đầu tiên thấy A Cẩn, Cẩn Ngôn chỉ nhìn nàng chằm chằm như thế. A Cẩn buồn bực, ngày hôm qua nàng mới vừa về Kinh thành đến sáng mới trở về Vương phủ, ca ca có chút kỳ lạ nhưng cụ thể là lạ chỗ nào, xảy ra tình huống gì thì nàng cũng không thể nói rõ ràng, nhưng nhìn hắn như thế, nàng chống cằm nhìn hắn nói: “Huynh này, trong phủ xảy ra chuyện gì sao?”
Cẩn Ngôn nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của A Cẩn, cuối cùng cũng bật cười, hắn nói: “Trong phủ thì có chuyện gì được, ta cũng không để trong phủ xảy ra chuyện, chỉ là A Cẩn này…” Dừng một chút Cẩn Ngôn nói: “Chắc chắn là A Cẩn sẽ có chuyện vui.”
A Cẩn “À” một tiếng, tỏ vẻ không hiểu, nàng có thể có chuyện gì vui chứ?
Đây chính là câu người trong cuộc mơ hồ nhưng người đứng xem sáng suốt, nhìn dáng vẻ mơ hồ của của A Cẩn, Cẩn Ngôn nghiêm túc nói: “Chắc là muội vẫn chưa biết nhỉ? Hoàng gia gia định ban hôn cho muội và Phó Thời Hàn, ta nghĩ, chắc sắp công bố rồi đó.”
A Cẩn “A” một tiếng, bày tỏ sự khiếp sợ của mình, nhưng mà sau khi hết khiếp sợ, nàng lại bực bội: “Huynh đã sớm biết rồi nhỉ? Nhưng vì sao không phải công bố vào sáng nay thế?”
Cẩn Ngôn khẽ cong khóe môi: “Muội và Phó Thời Hàn mới vừa từ bên ngoài trở về đã lập tức công bố chuyện này, người khác sẽ nghi ngờ hai người có chuyện gì đó, cho nên Hoàng gia gia mới sốt ruột như thế, muội cảm thấy, ông ấy sẽ làm thế à?”
Nói đến đây, A Cẩn lại tỏ vẻ mình không hiểu nổi, nếu như công bố sớm không tốt thì sao sắp tới lại muốn công bố? Hình như cũng chẳng thua kém mấy ngày nhỉ?
A Cẩn đã bày tỏ thái độ rất rõ ràng, Cẩn Ngôn nói: “Không cần rõ ràng quá là được, muội còn muốn thập toàn thập mỹ nữa hả? Hơn nữa, trên đời này cũng không có cái gọi là thập toàn thập mỹ.”
A Cẩn cảm khái: “Có cô nương nhà nào mới mười lăm tuổi đã lập gia đình đâu, người ta còn chưa lớn nữa đó! Hoàng gia gia gấp quá rồi!”
A Cẩn vừa nói thế Cẩn Ngôn lại thấy vui vẻ, hắn gật đầu: “Cũng không phải thế!” Muội muội nhà mình sắp lập gia đình nên luôn có cảm giác thua lỗ. Cũng may, anh vợ có quyền gây khó khăn với em rể, ha ha ha, Phó Thời Hàn, ngươi chờ chết đi!
“Muội cứ nghĩ đến chuyện mình còn nhỏ thế này lại sắp bị gả đi thì thấy rất kỳ quái, huynh xem tỷ tỷ cũng lấy chồng trễ đó thôi!” A Cẩn tiếp tục lải nhải.
Cẩn Ngôn càng nở nụ cười tươi hơn: “Muội yên tâm đi, cũng không phải để hai người thành thân, chẳng qua chỉ là ban hôn, ngày thành hôn thật sự có thể hoãn lại sau này, ta thấy ý của Hoàng gia gia là như thế. Trước mắt cho hai người danh phận, những thứ khác không vội.”
Cuối cùng A Cẩn cũng thở dài một hơi, nàng gật đầu: “Như thế cũng không tệ lắm nhỉ? Nhưng mà… Nói đến chuyện lập gia đình, ca ca, có chuyện muội muốn hỏi huynh này. Huynh nói xem, A Điệp phải làm thế nào đây? Trước đó cha còn muốn để A Điệp gả cho Phương Chí Uẩn đó! Nhìn dáng vẻ này, cha cũng hy vọng có thể để A Điệp xuất giá sao?”
Cẩn Ngôn cười khẽ: “Để nàng ta gả ra ngoài chẳng phải khiến nhà chúng ta phải ấm ức sao? Ta sẽ không để nàng ta ra ngoài rồi tạo thêm nhiều kẻ thù cho nhà chúng ta đâu, chuyện này sao ta có thể không biết được. Muội không biết đâu, cho dù nàng ta đang bị nhốt cũng đã ầm ĩ không ít lần. Xém chút nữa nàng ta đã hại luôn Liên di nương, mặc dù Liên di nương không phải người tốt lành gì, nhưng có thể xuống tay với mẹ ruột mình như thế thì cũng có thể thấy được A Điệp ác đến mức nào.”
A Cẩn ngạc nhiên, nàng không ngờ sẽ xảy ra những việc này, nghi ngờ nhìn Cẩn Ngôn nói: “Sao nàng ta lại làm thế? Sao muội không biết gì vậy?”
Cẩn Ngôn cũng không thích để muội muội mình tiếp xúc với những thứ xấu xa như thế, hắn chỉ nói sơ qua, không muốn nói nhiều nhưng A Cẩn lại không chịu, nàng hỏi: “Cuối cùng thì nàng ta đã làm cái gì? Nếu huynh không nói, ta sẽ tự mình đi điều tra đó.”
Cẩn Ngôn bất lực, tính tình A Cẩn luôn nóng vội như vậy, nghĩ thế, cuối cùng hắn cũng bổ sung hết rõ ràng mọi chuyện: “Ta đã điều tra rồi, nàng ta dùng nguyên lý thức ăn khắc thức ăn. Ta cũng tra hỏi qua nguyên nhân nàng ta làm thế rồi, nhưng có chết nàng ta cũng không thừa nhận.”
A Điệp mà A Cẩn biết sẽ không có khả năng làm chuyện thế này.
Nàng lập tức nói lên nghi ngờ của mình: “Nàng ta có người giúp.”
Cẩn Ngôn gật đầu: “Đúng thế, nhưng ta nghĩ rồi, chỉ cần chúng ta cẩn thận một chút thì sẽ không có vấn đề gì lớn đâu.”
Ngón tay A Cẩn nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, suy nghĩ về chuyện của A Điệp, thật ra chuyện của A Điệp vẫn luôn là tâm bệnh trong lòng họ, nhưng mà khối tâm bệnh này cuối cùng nên xử lý thế nào, cũng rất khó quyết định.
A Điệp rất xấu nhưng dù sao nàng ta cũng là nữ nhi của Lục Vương gia.
Bọn họ có thể không để ý đến A Điệp, thậm chí cho dù nàng ta sống hay chết, nhưng mà bên chỗ Lục Vương gia sẽ rất khó giải thích, nếu muốn một nhà hoà thuận, A Cẩn cảm thấy nên làm cái gì đó viên mãn một chút, thật ra không phải bọn họ sợ chuyện gì. Chỉ là tương lai họ đều phải lập gia đình, người ở chung với Lục Vương gia, suy cho cùng vẫn chỉ có mỗi Lục Vương phi, A Cẩn không muốn để mẫu thân mình giẫm phải mìn.
“Tại sao nàng ta lại muốn hại Liên di nương chứ? Chẳng lẽ để giá hoạ cho chúng ta sao?” A Cẩn hỏi.
Cẩn Ngôn gật đầu: “Ta cũng nghĩ như thế, nhưng không nói được lý do vì sao. Nếu như thật sự muốn làm thế cũng phải có chứng cứ chứ, nàng ta nói suông như thế sẽ có người tin sao?”
“Vậy bây giờ Liên di nương sao rồi? Đã khá hơn chút nào chưa? Bà ta có biết A Điệp làm những chuyện thế này với bà ta không?”
Cẩn Ngôn lắc đầu, hắn không nói, không phải giữ mặt mũi cho A Điệp, mà cho dù có nói thì sao mà Liên di nương có thể tin được.
Chuyện này rất nhỏ, nhỏ đến mức không đáng nhắc đến, nhưng lại khiến bọn họ như nuốt phải một con ruồi.
Khi hai người đang nói chuyện thì nghe A Bình bẩm: “Khởi bẩm Quận chúa Thế tử, Phó công tử đến.”
Nghe thấy Phó Thời Hàn đến, A Cẩn cười híp mắt nói: “Ca ca giao chuyện này cho muội đi.” Nàng chỉ còn thiếu bước vỗ ngực tự khen mình có thể làm tốt thôi đấy.
Cẩn Ngôn híp mắt, thở dài nói: “Ta giao chuyện này cho muội, hay là giao cho Phó Thời Hàn?”
A Cẩn nghi ngờ hỏi: “Huynh cảm thấy có khác nhau sao?”
Có khác nhau sao? Có khác nhau à? Có khác nhau hả?
Trong đầu Cẩn Ngôn không ngừng vang lên lời A Cẩn nói, hắn choáng váng rồi, choáng đến mức không thể kiềm chế nổi bản thân.
“Muội… Thật sự không xem mình là người ngoài à. Ta thấy, ý chỉ của Hoàng gia gia vẫn còn chậm đấy.” Cẩn Ngôn phàn nàn.
A Cẩn vô tội nói: “Phó Thời Hàn và muội cần phải phân biệt rõ ràng thế sao? Cho dù Hoàng gia gia không ban hôn, cho dù muội không gả cho Thời Hàn ca ca, thì lúc nào muội cũng có thể nhờ huynh ấy hỗ trợ mà. Cho dù thế nào, chúng ta cũng là thanh mai trúc mã đấy, còn kém người khác à.”
Thời Hàn vừa vào cửa thì nghe được câu này, hắn mỉm cười nói tiếp: “Thì ra, Hoàng gia gia đã ban hôn cho chúng ta rồi sao?” Trong giọng nói lộ rõ vẻ vui sướng.
A Cẩn gật đầu: “Đúng đó đúng đó!”
Bọn họ tự nhiên như thế lại khiến Cẩn Ngôn cảm thấy mình mất tự nhiên, giống như chính hắn mới là người không hiểu chuyện, cũng đều do hắn ít gặp quá nên cảm thấy xa lạ. Nhưng mà trời đất chứng giám, hắn biểu hiện như thế mới giống người bình thường đấy, còn hai người này… Căn bản chẳng giống người bình thường chút nào!
Chắc là bị kích thích không nhẹ, Cẩn Ngôn liếc nhìn Thời Hàn và A Cẩn một cái, nói: “Ta về trước. Hai người nói chuyện đi!”
A Cẩn quơ quơ khăn tay nhỏ nói: “Huynh đi thong thả nhé!”
Thời Hàn nhìn bóng lưng của Cẩn Ngôn hỏi: “Ca ca muội sao thế?”
A Cẩn nghiêm túc nói: “Ta nghĩ, chắc là có hơi không chịu nổi chúng ta đó? Ta biết, nếu ta gả ra ngoài thì ca ca ta sẽ cảm thấy thiếu gì đó? Muội muội tốt như ta lập gia đình, đương nhiên huynh ấy sẽ thấy buồn! Còn đối với tên tiểu tử thối cưới muội muội của huynh ấy thì huynh ấy thật sự muốn đánh cho người đó một trận đó.”
Thời Hàn nhìn vẻ mặt tự hào, đắc ý của A Cẩn, không nhịn được mà nghĩ, Triệu Cẩn Ngôn không thích ta, cũng tuyệt đối sẽ không nói như thế, chút tự tin này, ta vẫn có!
Nhưng mà thấy dáng vẻ sung sướng này của A Cẩn, Thời Hàn lại cảm thấy cứ nhìn A Cẩn khoe khoang thế này cũng tốt.
“Thế thì ta càng phải biểu hiện tốt một chút, chỉ cần biểu hiện tốt một chút thì ca ca muội mới chấp nhận ta. Người đáng thương như ta, nhận được sự cho phép của Hoàng gia gia, nhận được sự cho phép của mẫu thân muội, phụ thân muội, bây giờ còn phải nhận được sự cho phép của ca ca muội, chỉ mong, đây là cửa ải cuối cùng.”
A Cẩn mỉm cười: “Nhưng mà ta cảm thấy huynh vừa khéo cũng quên mất người quan trọng nhất đấy, ta ở đâu rồi? Bản thân ta cũng rất quan trọng mà nhỉ? Chẳng lẽ huynh không cần sự đồng ý của ta sao?”
Thời Hàn nhịn không được cười: “Quả nhiên ta đã quên mất người quan trọng nhất rồi, nhưng người quan trọng nhất không phải vẫn luôn muốn gả cho ta sao?”
Phụt!
A Cẩn ngạc nhiên, tự tin thế này là học từ ai thế?
“Huynh muốn biết. Ta sẽ nói cho huynh biết, sở dĩ ta quyết định gả cho huynh hoàn toàn do ta là người tương đối có lòng thương người, huynh không bình thường như thế chắc cũng sẽ không có ai thích đâu, lúc này ta nên giúp huynh một chút không phải rất tốt sao? Hy sinh một mình ta cứu được biết bao cô nương trong Kinh thành!” A Cẩn lắc đầu than thở.
Phó Thời Hàn lập tức nhoài người nằm lên bàn, vỗ bàn cười rất lâu, sau đó lại ngẩng đầu lên, trở về dáng vẻ thiếu niên dịu dàng như ngọc trước đó.
“Tấm lòng thương người của Quận chúa cũng lớn thật.”
A Cẩn cũng cong khoé môi: “Đó là điều đương nhiên. Cho nên huynh phải đối xử với ta cho tốt vào.”
Thời Hàn mỉm cười: “Tiểu Quận chúa này, xin cho ta hỏi tiểu Quận chúa cần ta làm cái gì đây?”
Nói đến chuyện này, A Cẩn lại không cười nữa, nàng nói: “Thời Hàn ca ca, huynh giúp ta suy nghĩ chút chuyện đi!”
Khó khăn lắm A Cẩn mới khách sáo như thế, Thời Hàn nhướng mày: “Chuyện gì? Còn dùng từ suy nghĩ. Không phải muội suy nghĩ một chút là có thể giải quyết được sao?”
A Cẩn à một tiếng, nói: “Nhưng ta cảm thấy rất kỳ quái. Huynh biết không? Không ngờ A Điệp lại biết cách dùng việc tương khắc thức ăn để hại mẫu thân ruột của mình, Liên di nương tốt với nàng ta như thế, luôn bảo vệ nàng ta, nàng ta làm thế đúng là bạc bẽo!”
Thời Hàn: “Mọi người chưa hỏi ra được sao?”
A Cẩn gật đầu.
Thời Hàn cười, hắn nhìn A Cẩn, nói: “Nhất định là Cẩn Ngôn đã sai người điều tra chuyện này rồi, đúng không?”
A Cẩn gật đầu: “Làm sao huynh biết?” Lại đổi ý nói: “Cũng đúng, trong Vương phủ bây giờ không ta thì là huynh ấy, không thì là mẫu thân ta. Bây giờ ta có thể hỏi huynh, đã nói đến việc chuyện này không thể để mẫu thân ta biết. Còn về tỷ tỷ ta, nàng ấy không để ý đến chuyện này.”
Thời Hàn nhướng mày, không trả lời A Cẩn, ngược lại hắn nói ra quan điểm của mình: “Ca ca muội làm việc, không hề mạnh mẽ. Nói cách khác, hắn vẫn tồn tại tấm lòng lương thiện, xuống tay cũng không dứt khoát. Đây cũng là lý do vì sao khi điều tra chuyện gì, hoặc muốn thẩm vấn ai đều không tìm được kết quả.”
A Cẩn chu môi nói: “Ca ca ta là một người tốt, điều này còn có gì phải thắc mắc sao?”
Thời Hàn mỉm cười lắc đầu, giọng nhẹ nhàng nói: “Đương nhiên là không, có lòng nhân từ là tốt nhưng có phải nên dùng vào chuyện thích hợp đúng không. Hắn cũng không nghĩ xem bản thân A Điệp không hiểu cái gì gọi là việc tương sinh tương khắc của thức ăn, nhưng lại có thể dùng việc này để hại Liên di nương, vậy có thể nói rõ nàng ta có người giúp.”
A Cẩn gật đầu: “Đúng thế, đúng thế! Điểm này bọn muội cũng có nghĩ đến.”
“Nếu nàng ta đã có người giúp đỡ, mọi người lại không nhanh chóng xử lý nàng ta, không sợ người giúp đỡ nàng ta sẽ đến hại người khác sao? Có thể hại Liên di nương thì không hại những người khác được à?” Thời Hàn dừng một chút, hỏi: “Không sợ người kia hại mọi người sao? Muội phải biết rằng, mọi người đều không biết người kia là ai. Xảy ra chuyện này, không đứt khoát điều tra nhanh chóng, Cẩn Ngôn ở trong núi lâu rồi nên chút lòng cảnh giác cơ bản cũng chẳng có.”
Nói đến đây, giọng nói của Thời Hàn cũng có mấy phần lạnh lẽo. A Cẩn ngẫm nghĩ hàm ý trong lời nói của Thời Hàn, bỗng nhiên cả người đổ đầy mồ hôi lạnh, Phó Thời Hàn nói đúng, chuyện này thật sự rất có lý. Bọn họ chỉ có thể thấy được A Điệp hại Liên di nương, nghĩ đến chuyện bên cạnh nàng ta còn có người khác giúp đỡ, nhưng lại không nghĩ đến việc nhanh chóng tìm ra người đã giúp đỡ nàng ta, nếu như người kia lại ra tay hại những người khác thì bọn họ phải làm gì đây.
“Muội đi gặp A Điệp.” A Cẩn lập tức đưa ra quyết định.
Thời Hàn mỉm cười: “Ta giúp muội!”
A Cẩn lắc đầu: “Không, ta nghĩ, ta đi sẽ kích thích hơn, sẽ khiến nàng ta mau nói ra sự thật hơn.”
“Quận chúa Quận chúa!” A Bình vội vàng chạy vào bẩm báo, A Cẩn nghi ngờ hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”
“Vương phi mời ngài đến tiền viện một chuyến.” A Bình vội vàng nói: “Cũng mời Phó công tử đi cùng.”
A Cẩn và Phó Thời Hàn đưa mắt nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà đến tiền viện chỉ thấy mấy người Cẩn Ngôn đều đã ở đây, nàng nghi ngờ: “Đây là…?”
Đại thái giám thiếp thân bên cạnh Hoàng Thượng mỉm cười: “Tạp gia đến chúc mừng Quận chúa.”
Thì ra, cuối cùng Hoàng Thượng cũng ban hôn rồi.
A Cẩn và Phó Thời Hàn vô cùng ngạc nhiên, nhưng vẫn tạ ơn tiếp chỉ. A Cẩn nghi ngờ nhìn sang Cẩn Ngôn, hỏi: “Không phải huynh nói, Hoàng gia gia sẽ không ban chỉ sớm như thế sao?”
Cẩn Ngôn còn chưa trả lời, đã nghe Đại thái giám nói: “Là Vương gia xin giúp ngài đấy ạ.”
Mọi người và A Cẩn đều yên lặng: “...”
Ha ha, cái người này bị làm sao thế?
Mà Lục Vương gia đang ở trong cung còn đang rất tự đắc, mình phải mau sớm làm chuyện này cho ổn thỏa, nếu không chờ hoài lỡ thất bại phải làm sao, vả lại, Phó Thời Hàn muốn dâng “Toàn bộ gia sản”, là toàn bộ, toàn bộ gia sản để xin gả đó!
Đây đúng là một tin vui khiến người ta rơi nước mắt, nếu lúc này không nhanh chóng giải quyết cho xong chuyện này, làm người khác ra tay xen ngang làm bậy thì sao? Ông thực sự là người thông minh nhất thế giới.
Hoàng Thượng vừa ban chỉ thì tin tức này đã nhanh chóng lan truyền như bay khắp Kinh thành rồi, ngẫm nghĩ một lát cũng thấy đúng, mặc dù mọi người suy đoán lâu rồi nhưng dù sao cũng chưa có tin tức chính xác, bây giờ ván đã đóng thuyền rồi nên tin tức cũng nhanh chóng mọc cánh bay nhanh khắp nơi.
Mà lúc này ở Tứ Vương phủ đang bao trùm bầu không khí tiêu cực, Minh Ngọc tức giận đập vỡ ly, mạnh mẽ lên án: “Bất công, Hoàng gia gia thật bất công. Dựa vào đâu để hai tỷ muội bọn họ có thể gả cho người tốt như thế. Ta thì sao, ông ấy có bao giờ nghĩ đến ta không? Tuổi tác của ta rõ ràng còn lớn hơn nha đầu A Cẩn chết tiệt kia nhiều, ông ấy hoàn toàn không chú ý đến ta, ta chính là người thân của ông ta đó, đó chính là tổ phụ của ta, Hoàng gia gia. Bất công, cái lão già bất công này!”
Minh Ngọc đập vỡ ly nhưng vẫn không hết giận, nàng ta đứng dậy đập vỡ mọi thứ, chỉ trong chốc lát, trong phòng chỉ còn lại đống hỗn độn.
“Quận chúa…” Nha hoàn hoảng sợ đứng bên cạnh, căn bản không dám hé môi nửa lời.
Minh Ngọc tức giận nói: “Vì sao nha đầu A Cẩn chết tiệt đó có thể gả cho Phó Thời Hàn chứ, sao nàng ta có thể, ta thích Phó Thời Hàn như thế, Hoàng gia gia có từng nghĩ đến ta không? Ta và Phó Thời Hàn mới là xứng đôi nhất, ta mới xứng đôi với hắn, từ nhỏ ta đã thích hắn nhiều như thế. Hắn không thấy ta tốt nhưng dù sao cũng không thể gả cho A Cẩn như thế, khốn kiếp thật khốn kiếp!”
Minh Ngọc tiếp tục tức giận, hoàn toàn không để ý đến cái nhìn của người khác, nhưng mà nha hoàn bên cạnh đã rất sợ rồi, nàng ta khuyên nhủ: “Quận chúa, ngài nói nhỏ thôi, sẽ bị người khác nghe được đấy, sẽ bị nghe thấy mất đấy!”
Minh Ngọc làm gì quản được nhiều như thế, chỉ cười khẽ nói: “Ta càu nhàu trong nhà của ta, người khác quản được à? Đồ ta đập đều của Tứ Vương phủ, ta là Quận chúa của Tứ Vương phủ. Người nào dám đi ra ngoài nói bậy, ta rút đầu lưỡi của người đó.”
Nha hoàn lui vào trong góc, không dám nói thêm gì nữa.
Nhìn thấy dáng vẻ vâng vâng dạ dạ của nàng ta, Minh Ngọc ném một hộp phấn vào người nàng ta, vốn dĩ trang phục của nha hoàn này đều mang màu sắc rất nhạt nhưng bỗng nhiên lại bị nhuộm đầy màu sắc rực rỡ.
“Vừa nhìn thấy ngươi ta lại thấy ghét, cút ra ngoài cho ta.”
Nha hoàn vội vàng chạy ra ngoài, Minh Ngọc thấy nàng vội vội vàng vàng như thế thì giận không có chỗ phát tiết, nàng ta quát: “Ngươi đứng lại cho ta.”
Nha hoàn dừng chân.
“Cút trở lại đây cho ta… Chát!” Một bạt tai dán vào mặt: “Ngươi gấp cái gì, vội đi đầu thai sao? Cút cho ta!”
Nha hoàn bị Minh Ngọc đánh như thế, nước mắt đong đầy trong khóe mắt, yên lặng lui xuống.
Vạn Tam nấp ở nơi kín đáo nhìn thấy nha hoàn kia đỏ mắt rời đi nên lặng lẽ đi theo, tuy bây giờ đang là buổi sáng nhưng chỗ của Minh Ngọc rất yên tĩnh, người xung quanh đều biết tính tình của Minh Ngọc Quận chúa không tốt, nếu như chọc giận nàng ta, hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi, nói chung là vì thế nên nếu không có việc thì nha hoàn và sai vặt sẽ không lảng vảng xung quanh đây.
Vạn Tam đuổi theo nha hoàn, thừa dịp nàng ta không chuẩn bị thì hắn ta tiến lên từ phía sau siết chặt cổ. Hắn móc sợi dây giấu trong ngực ra, quấn một vòng quanh cổ nàng ta rồi dùng chút sức treo nàng ta lên, võ nghệ Vạn Tam khá tốt, động tác rất nhanh còn mạnh, còn chưa đợi nha hoàn phản ứng lại thì hắn đã trói chặt dây thừng, mặc cho nàng ta ú ớ một hồi, chỉ tiếc là bên này không có ai qua lại, đợi nàng ta không còn thở nữa, Vạn Tam cười nhạt rồi nhanh chóng rời đi.
Nha hoàn này chính là tâm phúc của Minh Ngọc, trừ khử nàng ta tương đương với nhiều thêm một phần bảo đảm, hơn nữa, hắn còn có kế hoạch dự phòng, đây chỉ là tín hiệu hắn ta gửi cho Hứa U U, hy vọng bà ta có thể nắm chắc cơ hội này.
Sau khi biết được nam nhân mình thầm thương sẽ thành thân với cô nương mình ghét nhất, Minh Ngọc nổi trận lôi đình sau đó ép nha hoàn thiếp thân tự vẫn. Sau đó bị Tứ Vương gia dạy dỗ lại cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc nên tự sát.
Một vở kịch tốt như thế, chỉ mong Tứ Vương gia và Hứa U U có thể phối hợp thật tốt. Nghĩ đến đây, Vạn Tam cười lạnh, đợi Minh Ngọc chết, đương nhiên Minh Y có thể trở về phủ, trở về phủ tham gia tang lễ của tỷ tỷ mình, thậm chí không kịp lo liệu tang lễ cho tỷ tỷ mình, khóc đến ngất xỉu ở trước mộ phần của tỷ tỷ, nghĩ đến đây lại khiến mọi người sinh ra lòng hảo cảm, chỉ mong, vì muốn đền bù cho Tứ Vương phủ mà Hoàng Thượng sẽ phong cho Minh Y một tước hiệu tốt.
Vạn Tam bày mưu tính kế rất nhiều, tính toán từng chuyện từng chuyện một hắn chỉ mong, mọi chuyện đều có thể như ý.
Quả nhiên, chuyện đều giống như Vạn Tam dự đoán, chuyện nha hoàn chết kia nhanh chóng bị người khác phát hiện, mà Tứ Vương gia nghe xong mọi thứ thì trực tiếp gọi Minh Ngọc đến mắng cho một trận.
Sự sống chết của một nha hoàn không quan trọng, nhưng mà nếu Minh Ngọc bởi vì nghe tin đường muội của mình được ban hôn nên nổi trận lôi đình đập nát đồ trong phòng, bức tử nha hoàn thiếp thân, chuyện này truyền ra sẽ rất khó nghe.
Tứ Vương gia nhìn Minh Ngọc đang cứng đầu cứng cổ đứng nơi đó, tiếp tục mắng: “Cho dù tâm trạng của ngươi không tốt nhưng cũng đừng làm mọi chuyện rõ ràng như thế, ngươi làm vậy có ý gì, không phải đang rước phiền phức cho nhà chúng ta sao? Số ta sao lại khó khăn vậy chứ? Nữ nhi nhà người ta đều rất thông minh, dù là lão Lục hay gây họa kia, ngươi nhìn người ta nói hắn thế nào, người ta nói, hắn ta làm vậy cũng vì muốn Hoàng Thượng được hoạt động nhiều một chút, vì muốn thân thể ông ấy khoẻ mạnh. Nhưng mà ngươi thì sao? Ngươi không đi lấy lòng Hoàng gia gia của ngươi, thậm chí không thèm lấy lòng của Ngu Quý phi. Ngươi chả thèm lấy lòng ai cả, dịu dàng, chú ý, giả vờ một chút cũng được mà! Thật chẳng xứng với gương mặt dễ nhìn này của ngươi. Trong đầu đều là phân cả sao? Ngươi làm rõ ràng như vậy, ngày mai người ta làm ầm ĩ mọi chuyện lên thì ta phải sao đây, ngươi nói xem, ta nên làm gì đây? Thứ ngu ngốc!” Tứ Vương gia giáng một bạt tai.
Minh Ngọc bị Tứ Vương gia đánh ngã trên đất, lúc này cuối cùng nàng ta cũng tỉnh táo lại, biết sợ rồi.
“Phụ vương, con…”
“Con cái gì mà con! Ngươi dám nói căn phòng kia không phải do ngươi đập không? Ngươi dám nói vết thương trên mặt nha hoàn treo cổ kia không phải do ngươi đánh không? Hay là nói nàng ta không phải là nha hoàn thiếp thân của ngươi? Bức tử nha hoàn thiếp thân, ngươi nghĩ danh tiếng này nghe êm tai lắm hả? Ta nói này, ngươi không đấu lại A Cẩn thì cứ thành thật ngồi yên đó đi. Vì sao ngươi cứ muốn ầm ĩ vậy?” Tứ Vương gia cũng ghét Lục Vương phủ, nhưng lúc này, Lục Vương phủ là cái thá gì chứ? Chỉ cần ông ta có thể nắm lấy ngôi vị Hoàng Đế này, chỉ cần có thế… Ông ta muốn làm gì cũng được!
Vạn Tam nói đúng, kẻ địch của ông ta không phải lão Lục ngu ngốc không có cơ hội tranh đoạt ngôi vị đó, mà là Nhị Vương gia, Tam Vương gia, thậm chí là Ngũ Vương gia!
Sao cái đứa nữ nhi này chẳng giúp ích được gì cho ông ta thế!
“Nhưng tại sao bọn họ đối xử tốt với A Cẩn như vậy? Nhị bá phụ đã từng tử tế với chúng ta lúc nào chưa, tự cha nhìn ông ta đối xử với con đi, có đối xử tốt với con bao giờ không?” Minh Ngọc vẫn không thể nhịn được mà cãi lại.
Tứ Vương gia đạp nàng ta nói: “Ngươi còn dám nói nữa, ngươi lấy lòng phụ hoàng khi nào? Vả lại, đang yên lành, chẳng biết vì sao ngươi bị người khác mưu hại cho thất thân, thế thì sao còn có thể gả cho người tốt được đây? Vốn dĩ nước cờ đang tốt, nếu ngươi không làm bậy thì ta đã sớm tìm một chỗ tốt cho ngươi rồi, làm gì đến mức không ai hỏi đến như bây giờ chứ? Ngươi muốn Phó Thời Hàn, nhưng ngươi có từng nghĩ đến, Phó Thời Hàn là người mà người bình thường có thể nắm giữ được à?”
Minh Ngọc tủi thân nói: “Nữ nhi cũng là vì phụ thân, cũng bởi vì phụ thân thôi mà, Phó Thời Hàn được Hoàng gia gia thích như thế, con không thể nghĩ cái gì khác được nữa, nếu như có thể tạo mối quan hệ với hắn, cũng có thể giúp đỡ cha một tay, không phải sao?”
Từ Vương gia cười nhạt: “Ngươi thật sự xem ta là kẻ ngốc sao? Lúc nhỏ ngươi không cố gắng, bây giờ nói những thứ này thì có lợi ích gì. Con người Phó Thời Hàn âm u, khó đoán, nhìn thì trông dễ sống chung nhưng thực tế ra sao ngươi còn không biết sao? Còn nhỏ tuổi đã có thể giết chết tiểu thiếp của cha mình, vừa có thể ám sát tổ mẫu. Ngươi cảm thấy hắn là người đơn giản sao? Ngươi nhìn trúng gương mặt đó của hắn thì cứ nói thẳng, đừng giả vờ giả vịt trước mặt ta. Ta không muốn nói nhiều với ngươi, cút về cho ta, cút về nghĩ kỹ xem phải làm gì mới ổn thỏa nhất. Cho dù ngươi không có năng lực thì cũng nên học hỏi muội muội của ngươi làm một vài chuyện tốt đơn giản để người khác sinh ra lòng hảo cảm cũng được. Như thế này, thật sự khiến người ta cực kỳ chán ghét.”
Vẫn chưa hả giận nên Tứ Vương gia lại đạp Minh Ngọc thêm một cái, rồi đuổi nàng ta ra ngoài.
Minh Ngọc bị đuổi ra ngoài, trong lòng ngập tràn oán hận trở về phòng, nàng không nghĩ ra tại sao tiện nhân kia lại treo cổ chết, nàng ta nhát gan như vậy, không thể làm thế được!
Nghĩ như thế, Minh Ngọc lại có chút nghi ngờ, chẳng lẽ nàng ta bị ai đó hại chết sao?
Nhưng suy nghĩ này lập tức biến mất khi nàng ta nghĩ đến việc A Cẩn có thể gả cho Phó Thời Hàn, nàng ta chỉ hận không thể đến cào nát mặt của A Cẩn.
Mà lúc đó, Hứa U U đã nghe thấy hết mọi chuyện xảy ra bên này, quả nhiên giống như Vạn Tam đoán, móng tay dài thật dài của bà ta đâm sâu vào trong thịt, ma ma thấy tay bà ta rịn ra chút máu nên vội vàng nói: “Vương phi đừng có đối xử với mình như thế, Vương phi, tội tình gì mà ngài phải đi so đo với tiểu nhân. Nếu như ngài thật sự hận nàng ta thì chẳng bằng thừa cơ hội này…”
Hứa U U cười lạnh: “Đúng thật là thời cơ rất thích hợp.”
Đêm khuya.
Một mình Minh Ngọc ngồi trong sân ngẩn người, tâm trạng nàng ta quả thật khó mà bình tĩnh được, nghĩ như thế, không nhịn được lại nghĩ đến mẫu thân mình. Cho dù thế nào thì mẫu thân đều đối xử với nàng ta rất tốt, nghĩ đến đây, Minh Ngọc lại lặng lẽ đến nơi xó xỉnh gặp bà ấy.
Nhưng ngoài suy tính của Minh Ngọc, lần này ở đây không phải là ma ma trông giữ, mà đổi thành hai thị vệ, nàng ta âm thầm cắn môi, không tiến lên nữa.
Lúc này, nàng ta sẽ không bốc đồng đến tìm phụ vương rước xui rủi. Nghĩ đến đây, Minh Ngọc đành trở về, nàng ta vòng qua hành lang dài xuyên qua vườn hoa, hôm nay những nhánh cây này đã nảy mầm, nhưng vẫn chưa xanh lắm, ngay lúc nàng tính đi qua thì bị một người bịt miệng lại, Minh Ngọc giật mình trong lòng nghĩ đến cái chết của nha hoàn kia, nàng ta liều mạng muốn phản kháng nhưng người ra tay đương nhiên là hai người đàn ông, động tác lại rất nhanh nên Minh Ngọc nhanh chóng bị bắt đi…
Hôm sau.
“A…” Sáng sớm tiểu nha hoàn đến phục vụ Minh Ngọc Quận chúa ăn sáng thì thấy nàng ta đã treo cổ chết trong phòng của mình, thân thể cũng đã cứng rồi…
“A a!”
Trong khoảng thời gian này, Tứ Vương phủ rơi vào tình trạng hỗn loạn…
…
Sáng sớm, A Cẩn đang vươn vai, hôm nay nàng định đến gặp A Điệp, hôm qua đã tính đi gặp nàng ta ai ngờ nhận được thánh chỉ của Hoàng gia gia nên bận rộn. Nhưng mà Phó Thời Hàn nói đúng, chuyện này không thể chờ đợi lâu, A Cẩn vội vàng sai bảo: “Một lát nữa Phó công tử đến thì lập tức báo cho ta.”
Phó Thời Hàn kiên trì muốn đi cùng nàng, A Cẩn nghĩ, như thế cũng được, ít nhất có Phó Thời Hàn ở đó nàng cũng yên tâm hơn nhiều.
Nhưng ngay lúc A Cẩn thay y phục thì nghe tiếng chạy đùng đùng từ bên ngoài truyền đến, A Cẩn khó chịu nhìn sang A Bình, trong phủ này người không có ý tứ như thế này chỉ có mỗi A Bình thôi!
A Bình bị tiểu Quận chúa nhà mình nhìn bỗng nhiên muốn ngửa mặt lên trời mà rơi lệ, nàng ấy không phải người không có ý tứ nhất mà!
Rèm che bị vén lên, A Cẩn giật mình: “Tỷ tỷ?”
Oánh Nguyệt chạy đến, thở hổn hển nói: “Minh Ngọc chết rồi.”
A Cẩn bỗng ngây người, nàng nhìn Oánh Nguyệt, hỏi: “Hả?”
Oánh Nguyệt thở dốc nói: “Minh Ngọc chết rồi, nàng ta tự sát!”
A Cẩn “Hả” một tiếng, không thể tin được hỏi: “Nàng ta chết rồi?”
Chuyện này bọn họ không thể nào tưởng tượng được.
A Cẩn bình tĩnh một chút, hỏi: “Chuyện đã bao lâu rồi?”
Oánh Nguyệt: “Nghe nói vừa phát hiện sáng nay, chắc là ngày hôm qua đã chết rồi.”
A Cẩn luôn cảm thấy, người tốt không đền mạng, tai hoạ để lại ngàn năm, loại người có tâm tư ác độc như Minh Ngọc sẽ không chết, nhưng bây giờ Oánh Nguyệt nói nàng ta tự sát, chuyện này khiến A Cẩn không ngờ đến.
“Tại sao? Nàng ta tự sát… Vì cái gì?” A Cẩn vẫn không tin Minh Ngọc tự sát, hiện tại, nàng theo bản năng cảm thấy trong chuyện này có gì đó mờ ám!
Oánh Nguyệt còn chưa kịp nói thêm gì đã bị quát bảo ngừng lại: “Oánh Nguyệt, muội nói mấy chuyện này với A Cẩn làm gì?”
Cẩn Ngôn bước vào, giọng nói có mấy phần nghiêm nghị. Oánh Nguyệt bị quát bảo ngừng lại, vẻ mặt hơi thay đổi, ngay sau đó lập tức nói: “Ta còn phải đi nói cho những người khác, hai người nói chuyện đi…” Nói xong, chớp mắt đã chạy ra ngoài.
Mặc dù nhìn dáng vẻ này trông nôn nóng, nhưng A Cẩn nhìn ra được, Oánh Nguyệt đang muốn trốn.
A Cẩn cũng không gọi Oánh Nguyệt, chỉ nhìn chằm chằm ca ca của mình, hỏi: “Chắc không phải hai người muốn nói rằng, chuyện Minh Ngọc tự sát có liên quan đến muội chứ? Muội không thể nào liên quan đến nàng ta đâu nhỉ?”
Cẩn Ngôn buông tay: “Muội không cần nghĩ nhiều, chuyện này không liên quan gì đến muội cả, đầu óc nàng ta xấu xa, nói không chừng, cũng là người khác cố ý hại chết nàng ta, cố ý hãm hại muội.”
A Cẩn nghiêm nghị: “Muội muốn biết, cuối cùng là có chuyện gì vậy, huynh không thể nào cứ để muội không biết gì thế được. Ca ca, huynh tin không? Có một số việc, nếu như ta thật sự muốn làm sẽ không thua kém gì huynh đâu. Huynh mềm lòng quá, còn không bằng để muội làm thì tốt hơn. Huynh gạt ta cũng chẳng ích lợi gì. Nói đi!”
Cẩn Ngôn nghe thấy A Cẩn nói thế, thở dài một tiếng: “Hôm qua Hoàng Thượng hạ chỉ ban hôn cho muội và Phó Thời Hàn, Minh Ngọc sinh lòng ghen tị, đập nát đồ trong phòng mình, hơn nữa còn đánh chửi nha hoàn, trực tiếp ép chết nha hoàn kia. Tứ Vương gia không hài lòng nên khiển trách Minh Ngọc, Minh Ngọc bỗng nghĩ không thông nên tự sát. Chuyện này từ đầu đến cuối đều không liên quan đến muội, cũng không phải do muội. Người khác chỉ nói nàng ta nhỏ mọn. Ta chỉ không muốn để muội biết mấy chuyện đáng ghét này. Loại chuyện này chính là cóc ghẻ trên mu bàn chân, không cắn nhưng khiến người khác chán ghét.”
A Cần cười lạnh: “Chỉ vì cái này thôi à? Muội không tin Minh Ngọc lại tự sát như thế. Chắc không phải có người thừa cơ hội này mà ra tay chứ?”
Thật ra thì Cẩn Ngôn cũng nghĩ đến khả năng này, hắn nghi ngờ hỏi: “Nhưng mà Minh Y đã không còn ở trong phủ nữa, cuối cùng là do ai làm chứ?” Nói đến đây, Cẩn Ngôn bỗng nhiên nghĩ đến chuyện trước khi A Cẩn đến Ngoã Lạt. Khi đó, Minh Y đến miếu cầu phúc mà không hề nói gì, lúc ấy A Cẩn nói, Tứ Vương phủ sẽ có chuyện lớn xảy ra, ngược lại không ngờ, chuyện này thật sự đúng như nàng dự đoán.
“Chuyện này có liên quan đến Minh Y.”
A Cẩn cau mày suy tư, nói: “Có lẽ có liên quan đến nàng ta, có lẽ là không có nhưng cho dù là ai làm, muội dám khẳng định nàng ta cũng biết vài chuyện. Lần này nàng ta đi ra ngoài cũng để tránh chuyện này, không muốn để cái chết của Minh Ngọc liên quan đến mình.”
“Tứ Vương phủ của bọn họ, thật sự loạn hết cả lên rồi.” Cẩn Ngôn chán ghét.
A Cẩn mỉm cười: “Trong phủ chúng ta cũng như thế, chẳng lẽ huynh không cảm thấy bọn A Điệp cũng đang loạn hết cả lên rồi sao?”
Nói đến đây, Cẩn Ngôn nói: “Có chuyện này ta muốn nói với muội, mới vừa rồi Phó Thời Hàn đến, hắn đã gặp A Điệp và Liên di nương rồi.”
Đậu xanh rau má, A Cẩn ngạc nhiên: “Sao hắn không gọi muội? Muội còn muốn biểu diễn năng lực của mình nữa mà!”
Cẩn Ngôn nhìn dáng vẻ tức giận của muội muội mình, mỉm cười: “Hắn nhờ ta nói với muội một tiếng, nói chuyện thế này, hắn xử lý sẽ tốt hơn muội. Muội… Và ta học hỏi chút là được!”
Mặc dù Phó Thời Hàn nói chuyện rất khó nghe, nhưng Cẩn Ngôn cảm thấy, mình không thể nào tức giận được, thật là khó hiểu quá.
Loại cảm giác này… Hình như hắn đã xem Phó Thời Hàn là người nhà mình rồi!
A Cẩn nghe thấy thế thì ngạc nhiên một chút, ngay sau đó tức giận nắm chặt quả đấm nhỏ quơ quơ: “Muội không đánh hắn thì hắn cũng xem thường thực lực của muội luôn à?”
Cẩn Ngôn cười thành tiếng, cười đủ rồi, nghiêm túc nói: “Thật ra thì hắn làm thế rất tốt. Hắn xử lý chuyện này thích hợp với muội hơn.”
A Cẩn chép miệng.
“A Điệp nói, nàng ta hận Liên di nương cho nên mới muốn giết bà ta.” Phó Thời Hàn vén rèm vào nhà, hắn tiếp tục nói: “Nàng ta hận mẫu thân mình không phải là Vương phi, mà chỉ là một di nương. Cho nên mới muốn độc chết Liên di nương, hơn nữa… Liên di nương chết, nàng ta có thể truyền ra bên ngoài tin muội hại chết mẫu thân nàng ta, cũng thừa dịp này trốn khỏi Vương phủ. Thứ nàng ta mưu tính là có thể được nhận vào ở trong cung.”
A Cẩn ngạc nhiên hỏi: “Ai muốn nhận nàng ta chứ?”
Thời Hàn nhịn không được bật cười: “Đương nhiên là Hoàng gia gia rồi. Nàng ta nói, đều là cháu gái, nếu biết nàng ta sống ở Lục Vương phủ nguy hiểm thì Hoàng Thượng sẽ không ngồi nhìn, đương nhiên sẽ nhận nàng ta vào cung ở. Vốn là Hoàng Thượng không biết nàng ta, chưa từng gặp nàng ta, chờ gặp mặt nàng ta sẽ biết nàng rất tốt.”
Nói chuyện chắc nịch thế này thật khiến người khác thở dài.
A Cẩn: “...”