Mục lục
Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

A Cẩn thề, nàng cũng không thấy cái chổi từ đâu ra, lúc này, thậm chí nàng còn nghi ngờ mẫu thân mình là cao thủ trong truyền thuyết. Sao mà động tác có thể nhanh như thế, hơn nữa, sao trong phòng lại có vật như thế được, quả nhiên nhà họ rất thần kì. Còn về người bị đánh kia, A Cẩn cho rằng ông ta sẽ bùng nổ, nhưng mà không chỉ không có, ngược lại, ông ta còn ngoan ngoãn ôm đầu ngồi xổm ở góc tường: "Nàng làm gì thế hả! Tính tình không tốt cũng không thể tùy tiện đánh người được!"

Lục Vương phi lườm ông ta: "Nếu như tất cả mọi chuyện của hài tử đều nghe theo ông, sợ là bây giờ bọn nó đều bị ông nuôi thành ăn hại hết rồi. Ta đã nói rồi, không cho phép ông can thiệp vào chuyện của bọn họ. Còn nữa, đừng ở đây giả vờ phu thê ân ái với ta, nếu như ông thật sự là người thâm tình thì ông sẽ cầu phong Quận chúa cho A Điệp à? Liên di nương mới là người tốt nhất trong lòng ông mà! Ta nói cho ông biết, con thỏ nóng lên cũng sẽ cắn người đấy."

Lục Vương gia cãi chày cãi cối: "Ta nói này, nàng cũng không thể đổ oan cho ta thế được. Ta đối xử với A Cẩn và A Điệp đều như… như nhau mà! Hai đứa đều là nữ nhi của ta nha. A Cẩn có nàng che chở, tên bất tài như ta cũng phải giúp A Điệp tranh thủ chút chứ? Nàng nhìn nàng xem, không độ lượng tí nào!" Nói thế nhưng ông vẫn ngồi xổm ở góc tường, dường như không dám tiến lên.

A Cẩn cố gắng giảm độ tồn tại của mình xuống, nàng vùi người ở một góc hẻo lánh, im lặng nhìn phụ thân và mẫu thân nàng cãi nhau.

"Ta không độ lượng? Trong Kinh Thành này được mấy nữ tử khéo hiểu lòng người như ta. Ta ngăn cản ông nạp thiếp hay là ngăn ông đi tầm hoa vấn liễu bên ngoài hả? Ta cho ông mặt mũi, không gây sự khắp nơi, ông còn muốn thế nào? Ông thật sự cho rằng mọi người không biết? Bây giờ ông nói ta không độ lượng, ông có thể đổi trắng thay đen hơn nữa không? Mấy Vương phủ khác, không nói tới Vương phủ, chỉ cần là vương công quý tộc, có ai như nhà chúng ta, chỉ cần ông nhìn trúng là có thể đưa về không? Ta khéo hiểu lòng người như thế, ông lại dám nói ta không độ lượng. Ông tiến cung tìm thiên gia lý luận một phen với ta xem." Lục Vương phi không còn vẻ dịu dàng ngày xưa, cả người đầy giận dữ.

Lục Vương gia chọc chọc hai ngón tay vào nhau: "Nàng nàng nàng… Nàng lớn tiếng như vậy dọa ta đó. Hơn nữa..." Ông ta dừng lại, nhìn Lục Vương phi lên án: "Hơn nữa một chút việc nhỏ cần gì phải tiến cung. Nàng cũng thật là chuyện bé xé ra to, còn nữa, hôm nay nàng táo bạo như vậy, lỡ như tiến cung đắc tội phụ hoàng thì làm sao? Hay là..." Lục Vương gia dừng lại, dò xét Lục Vương phi từ trên xuống dưới.

A Cẩn nổi hứng tò mò, phụ thân cặn bã này của nàng lại muốn nói gì đây, trong mắt có chút ý xấu không biết xấu hổ nha!



Lục Vương phi giận: "Rốt cuộc là ông có ý gì, nói một nửa rồi ngừng là sao. Ta cũng không phải là A Liên tốt của ông, càng không phải Vãn Thúy tốt của ông."

"Nàng tới tháng hả? Nếu không, sao lại nóng nảy như thế, a a a a!" Cuối cùng Lục Vương gia cũng đứng lên, nhưng vẫn ngồi xa xa ở trước bàn, không dám tới gần Lục Vương phi.

Lục Vương phi suýt nữa thở không nổi, "phụt" - A Cẩn lại bật cười, thấy tầm mắt mọi người đều tập trung lên người nàng, A Cẩn lại muốn giảm độ tồn tại của mình xuống. Thế nhưng, Lục Vương phi sao có thể cho phép nàng ở chân tường nghe lén, nhíu mày gọi: "A Bích!"

A Bích vội vàng tiến lên, lần này cho dù A Cẩn có dựa vào địa thế hiểm trở để phản kháng thì vẫn bị ôm ra cửa. Nàng trơ mắt nhìn trong phòng, suy nghĩ tình huống tiếp theo sẽ phát triển thế nào. Vốn cho rằng phụ thân là tên cặn bã, bây giờ xem ra hình như là một tên phụ thân cặn bã chưa lớn. Ặc… Khụ khụ, đương nhiên cũng không thể che giấu bản chất cặn bã của ông.

A Cẩn ra cửa, thấy mặt trời đã ngả về Tây, nàng nhìn bầu trời ửng đỏ kia ê a vài tiếng, chống cằm muốn thưởng thức cái đẹp. Có lẽ là do biểu hiện của A Cẩn quá rõ ràng, A Bích không tiếp tục tiến lên mà đứng yên, mặc cho A Cẩn thưởng thức.

"Muội muội, tỷ đến nè!" Oánh Nguyệt tràn đầy sức sống chạy đến. A Cẩn thấy tiểu tỷ tỷ của mình, cười hì hì lộ ra hai cái răng nanh nhỏ!

"Nguyệt!" A Cẩn nói rõ ràng, Oánh Nguyệt lập tức cảm động: "Hu hu hu hu, muội muội ta biết gọi tên người khác rồi. Muội ấy biết tên của ta."

A Cẩn thấy nàng cảm động như thế bèn muốn ngả về phía nàng. A Bích lập tức ôm nàng thấp xuống, A Cẩn hôn lên mặt Oánh Nguyệt một cái "chụt", Oánh Nguyệt lại càng vui vẻ.

"Quả nhiên là muội muội tốt của ta. A Cẩn, đi đi đi, tỷ dẫn muội ra ngoài chơi." Oánh Nguyệt muốn cướp A Cẩn. A Bích vội vàng mở miệng: "Quận chúa, bây giờ đã là chạng vạng tối, hơn nữa… Vương gia về rồi. Có lẽ một lát nữa sẽ bày thiện." A Bích cảm thấy mình làm nha hoàn cũng rất vất vả, một người hai người đều muốn cướp tiểu Quận chúa. Nhưng mà, đó cũng là do tiểu Quận chúa nhà bọn họ quá đáng yêu!

Oánh Nguyệt mếu máo: "Phụ vương về rồi? Sao ông ấy lại về? Đừng nói là nghe hôm nay nhị bá mẫu đến đây đó? Suốt ngày không tiến bộ, lại chỉ muốn luồn cúi, thật là buồn cười."

A Bích nhỏ giọng: "Tiểu thư nên cẩn thận lời nói một chút."



Tâm trạng Oánh Nguyệt không còn tốt như vừa rồi, phiền muộn: "Hừ, thôi, ta đi thăm đại ca." Nàng nói xong thì muốn rời đi, A Cẩn thấy nàng muốn đi, lập tức lắp bắp: "Ê a, đi!"

Oánh Nguyệt nghi ngờ nhìn A Bích, hỏi: "Tiểu A Cẩn nói là muội ấy cũng muốn đi sao?"

A Bích gật đầu: "Có lẽ là vậy?"

A Cẩn lập tức gật đầu như gà mổ thóc, nàng muốn đi! Nàng cũng muốn đi thăm đại ca, nghe nói tối hôm qua cơ thể đại ca lại bắt đầu suy yếu, nàng là nữ hài xấu xa, thế mà hoàn toàn không đặt trong lòng, cũng không biết đi thăm đại ca!

Oánh Nguyệt chần chừ: "Nhưng mà, muội muội còn nhỏ như vậy, không hợp để đi thăm đại ca. Lỡ như không may thì rất dễ bị truyền nhiễm."

A Cẩn ưm a lắc đầu, người ta rất mạnh! Không có sao đâu!

"Nếu đã vậy, để tỷ ghé qua hỏi mẫu thân một chút. Nếu như mẫu thân cho phép, tỷ sẽ dẫn muội đi. Nếu không, muội phải chờ ở đây, không được phép đi với tỷ, hiểu chưa?"

A Cẩn gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết. Nàng vốn cho rằng Oánh Nguyệt đến hỏi mẫu thân thì đương nhiên không thể đi, thế nên tâm trạng hơi sa sút. Thế nhưng, ngoài dự đoán đó là mẫu thân bọn họ lại đồng ý. A Cẩn vui vẻ chảy nước miếng, đi theo đằng sau Oánh Nguyệt, nghe nàng nói linh tinh.

"Chạng vạng tối qua đại ca ngắm trăng nên bị cảm lạnh..."

"Mẫu thân nói chúng ta phải cố gắng an ủi đại ca. Mọi người đều là người thân cận nhất, không thể ghét bỏ lẫn nhau..."



"Hôm qua bỏ muội lại một mình là tỷ không đúng, nhưng mà tỷ thật sự cảm thấy Phó Thời Hàn rất dọa người..."

"Nghe nói muội tiểu lên mặt hắn, quá đáng khen. Nhưng mà, đại ma vương không trả thù muội hả? Ta rất lo lắng đấy..."

"Lần sau hắn mà đến, muội nhất định phải né hắn giống tỷ. Hắn sẽ giết muội..."

"Ây..." Oánh Nguyệt còn muốn nói tiếp, nhưng cảm giác có bàn tay nho nhỏ đang kéo tóc nàng, Oánh Nguyệt quay đầu. Thấy A Cẩn đang cười nhe răng, nghi ngờ hỏi: "Không phải là muội đang ghen ghét tóc tỷ mọc nhiều đấy chứ?"

A Cẩn: "Thích… thích… ta!" Phó Thời Hàn rất thích ta! Tiểu tỷ tỷ không cần lo lắng đâu!

Oánh Nguyệt lại càng buồn bực, nàng vò đầu: "Thích thích ta? Cái quỷ gì đây, tỷ chỉ biết nhện vui nhộn*!"

*Nhện vui nhộn/Nhện hạnh phúc: Tên của một loài nhện chân dài. Chúng rất nhỏ, chỉ dài từ 1-2mm, có nhiều màu sắc: xám đen, vàng, xanh lá, đỏ. Xuất hiện ở một số vùng của Trung Quốc (ví dụ như vùng Đông Bắc). Người Trung Quốc cho rằng, những con nhện này là báo hiệu cho một sự kiện hạnh phúc. Ở đây A Cẩn nói là 喜... 喜... 我, Oánh Nguyệt nói lại là 喜喜蛛.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK