Ở trước mặt Tuyết Ưng một tên mặc áo đen xuất ra một đầu hắc thú cản được công kích của Tuyết Ưng, nàng dù ra bao nhiêu chiêu đều bị hắc y nhân kia đánh trả đủ cả. Tuyết Ưng tức giận giậm chân:
- Tức chết ta. Từ khi gặp tên biến thái kia cảnh giới đại giảm, ngay cả một tên tiểu tướng bình thường cũng không đánh lại.
Hắc y nhân cũng nhận ra nàng lợi hại không muốn cùng Tuyết Ưng đọ sức thêm nữa, việc rút lui vẫn quan trọng hơn. Tức thời gã ôm lấy Lãng Chiêu ra một hư ảnh lao xuống đất độn thổ đi mất.
Vương Lăng nhíu mày đi tới bên cạnh Tuyết Ưng lắc đầu:
-Bỏ đi, trời tối thế này khó mà đuổi theo.
-Ta hiểu rồi.
Tuyết Ưng cau mày hậm hực có vẻ khó chịu việc bản thân đã dần yếu đi lúc nào mà không hay biết, tuy tâm trạng không tốt nhưng nàng vẫn len lén xem vết thương của Vương Lăng do nàng tạo ra thấy không có việc gì mới yên tâm. Vương Lăng tới bên cạnh Dược Thư Kỳ khẽ mỉm cười:
-Để ta đưa tiểu thư quay về.
-Ừm.
Nàng gật đầu lập tức ý thức lại thấy Vương Lăng đã bế nàng mà bay đi. Tuy có chút ngượng nghịu nhưng nàng vẫn không tỏ vẻ xấu hổ gì. Đến khi về tới phòng nàng mới có cơ hội thay đồ, hắn thì ra ngoài lay tỉnh hai nha hoàn kia. Hai nha hoàn vừa mở mắt thì mắt ngó nghiêng nhìn hắn hỏi:
-Vương công tử, tiểu thư...
-Đừng lo, nàng bên trong.
Nghe vậy hai nha hoàn mới thở nhẹ an tâm, hắn đứng dậy gọi vọng vào:
-Tiểu thư đã thay đồ xong chưa, ta có chuyện muốn nói.
-Ngươi vào đi.
Mở cửa bước vào, hắn thấy nàng mặc một lớp áo ngủ mỏng hồng đào khoát ngoài một tấm áo choàng che cảnh xuân mà thôi, có vẻ nàng đã lấy lại dáng vẻ của một tiểu thư kinh doanh dày dặn, nét mặt bình tĩnh trở lại làm hắn thầm thán phục. Nhìn hai nha hoàn nàng nói:
-Hai ngươi mau đi pha trà.
-Vâng.
Hai nha hoàn theo nàng nhiều năm nên hiểu ý nàng là để nàng và Vương Lăng một mình, hai nha hoàn cũng không có nghị kỵ gì nữa. Đợi hai nha hoàn cùng Tuyết Ưng rời đi Dược Thư Kỳ bối rối trở lại nhưng vẫn cứng rắn hỏi:
-Công tử tìm ta là có chuyện gì.
-Là chuyện của hội đấu giá Hỏa Dược.
Dược Thư Kỳ lấy làm lạ, hiếu kỳ hỏi:
-Ồ. Có chuyện gì sao.
-Ta muốn vào đó tham quan một chút.
Vương Lăng nhếch môi tỏ vẻ thần bí, Dược Thư Kỳ cau hàng lông mày lá liễu, bộ dáng rất cuốn hút.
-Có gì cứ nói thẳng.
-Thật ra ta vào đó là tìm người.
Dược Thư Kỳ nghe vậy có chút tò mò hỏi:
-Rốt cuộc công tử muốn tìm ai.
-Là một vị bằng hữu, hình như đang ở bên trong hội đấu giá Hỏa Dược. Không biết ở bên trong có nơi nào có thể giấu người không.
Nghe ý hắn không muốn cho nàng biết thêm nàng cũng không hỏi chỉ tiết, dù sao hắn lúc nãy cũng cứu nàng nên nàng không ngại giúp hắn. Nàng suy nghĩ một chút rồi lắc đầu.
-Ở bên trong đó không có nơi nào để giấu người nhưng có một biệt viện làm chỗ trọ cho các đặc khách của Hỏa Dược phường. Người trong tông môn cũng không có quyền khám xét.
-Như vậy Quang Minh giáo cũng không kiểm tra sao.
-Dù cho là khách quý thân phận thế nào thì cũng phải nể mặt mũi Quang Minh giáo mấy phần, tất cả đều được kiểm tra, không có ai là vong linh pháp sư cả.
Vương Lăng xoa cằm suy nghĩ, lại nhìn qua Dược Thư Kỳ nói tiếp:
-Có chuyện gì sao mà có vẻ rất nhiều thế lực hội họp về đây.
-Ngày mai có đấu giá một món đồ rất có giá trị nên dĩ nhiên có nhiều người đến để tham gia rồi.
-Ngày mai? Trùng hợp như vậy. Có thể hỏi đó là vật gì không.
Dược Thư Kỳ ngón tay dài mềm đặt lên môi có chút do dự nhưng vẫn nói:
-Nói ngươi biết trước cũng không sao. Vật ngày mai đấu giá là Hỏa Phượng Huyết Tích.
-Đó là vật gì?
-Là một mảnh thạch phiến giúp truy tìm dấu vết của Thượng Thiên Hỏa Y Phượng Hoàng, một thần thú có năng lực bất tử bất diệt.
Nghe xong lời nàng nói, hắn ngu ngơ không biết vật đó quan trọng thế nào mà nhiều người ham muốn như vậy, đã không biết là phải hỏi:
-Nếu là thần thú thì làm gì có năng lực thu phục mà mấy người đó sống chết muốn có như vậy.
-Mặc dù là thần thú nhưng sẽ có một giai đoạn nó suy yếu cực hạn, là thời gian hơn 1 năm nữa, lúc đó nó sẽ tiến vào giai đoạn trùng sinh biến thành ấu thú. Nghe đồn nó sống ở nơi nóng nhất của Đại lục địa, Hỏa Sơn Đỉnh, máu của thánh thú phượng hoàng nghe đồn có khả năng cải tử hoàn sinh, chữa bách bệnh, nâng cao đại cảnh giới hồn lực thậm chí là trường sinh bất lão.
Dược Thư Kỳ kể rất chăm chú, chính nàng cũng không tin lắm về mấy lời đồn này, nhưng thấy nhiều người ham muốn như vậy nàng cũng tăng thêm mấy phần chứng thực. Riêng Vương Lăng lúc này đang kích động muốn chết, nếu có được Hỏa Phượng Huyết Tích thì hắn có thể tìm được Hoa Linh Y Thảo chỉ mọc ở Hỏa Sơn Đỉnh, nguyên liệu điều phối chữa trị cho Vương Khan.
Đặc biệt lại còn có dị hỏa Phượng Tiên hỏa diễm mà bất cứ luyện dược sư nào cũng thèm thuồng. Hắn thì cần để cho Hỗn Nguyên hỏa diễm của bản thân có thể cắn nuốt. Rất nhanh hắn lại lắc đầu tỉnh táo lại, vật giá trị như thế hắn làm sao mà dễ dàng có được, trong khi bây giờ việc ưu tiên là giải cứu Sở Ngọc trước đã. Hắn quay qua nhìn Dược Thư Kỳ, vẻ mặt cầu khẩn:
-Ngày mai ta có thể đến xem không.
-Nếu người muốn thì cứ đến, dù có đến đó thì ngươi cũng khó mà giành được đồ, toàn bộ những người giàu có nhất 2 đại lục Đông Tây đều tụ hội về đây đấy.
Hắn vẫy tay, bộ dáng bình thản.
-Ta cũng không hy vọng giành được đồ tốt như vậy, chỉ muốn đến xem cho biết mà thôi.
-Được, ngày mai ngươi có thể đi cùng ta đến xem.
-Cảm ơn ngươi.
Vương Lăng vui mừng nắm chặt lấy tay Dược Thư Kỳ, nàng giật mình rồi ngớ ngẩng đỏ mặt nhìn hắn vẻ mặt vẫn như là tiểu hài tử thầm buồn cười, khi nàng lấy lại tinh thần thì giãy tay hắn ra vẻ mặt thản nhiên nhưng lại giấu đi xấu hổ trong lòng.
-Ngươi đi nghỉ đi, ta phân phó nha hoàn cho ngươi cùng tiểu Tuyết Ưng phòng riêng. Đến khi nào đi thì ta sẽ gọi ngươi.
-Ta hiểu rồi.
Hắn gật đầu rồi rời khỏi phòng, Dược Thư Kỳ lúc này mới có thể an tâm nghỉ ngơi, nàng nằm ngả xuống giường khó mà nhắm mắt, trong đầu vẫn luôn nhớ tới hình ảnh của hắn. Nàng giờ này mới hiểu một chút cảm giác của tiểu muội nàng khi ngày đêm mong nhớ Đan Vân là như thế nào.
Cũng mau nàng lắc đầu, không khỏi tự trách mình ngờ nghệch, chẳng qua Vương Lăng với nàng chỉ là đối tượng hợp tác lâu dài mà thôi, không có tư tình nam nữ ở bên trong. Có tình cảm nam nữ hay không thì chắc chính bản thân nàng cũng khó mà biết được.
Trở về phòng được Dược Thư Kỳ xếp cho, Vương Lăng nằm ở trên giường cầm vòng tay mà mẫu thân Sở Ngọc đưa cho hắn ngắm nhìn lại nhớ tới thiếu nữ ương nghạnh tự cao lần đầu gặp gỡ, qua mấy lần sự cố dần dần nàng lại biến thành mèo ngoan ở trong lòng hắn.
Hắn tin với nàng tình cảm chỉ ở mức thân thiết cũng không phải cảm giác như khi nghĩ tới Băng Mộ Tuyết mấy nàng, nhưng hắn hiểu nàng là nữ nhân của chính mình thì hắn nhất định sẽ bảo hộ nàng chu toàn. Nghĩ tới việc nàng gả cho người khác cũng làm hắn chạnh lòng, như thế nàng với hắn cũng có một vị trí rất đặc biệt chỉ là hắn còn cảm giác mơ hồ.