-Cuối cùng muội cũng tỉnh.
-Thanh Y tỷ sao muội lại ở đây.
-Sáng sớm hai người nhễ nhại mồ hôi trở về tỷ cũng không biết chuyện gì.
-Vậy giờ hắn ở đâu.
-Hắn đang ngủ phòng bên, cứ bình tĩnh đi.
-Để muội qua gặp hắn.
Chưa kịp nói gì thêm thì Sở Ngọc đã tức tốc qua bên phòng Vương Lăng. Quả nhiên Vương Lăng đang say giấc trên giường, Sở Ngọc tiến tới cạnh giường say mê ngắm nhìn hắn, chốc lát lại nghĩ tới chuyện tối qua lắc đầu véo má hắn. Vương Lăng bị nàng chọc ghẹo tỉnh dậy dụi dụi mắt.
-Ta mới ngủ có chút, làm gì kêu sớm vậy.
-Ta có chuyện muốn hỏi ngươi.
-Ngươi muốn hỏi chuyện tối qua, đừng lo ta sẽ chịu trách nhiệm. Vậy đi, ta ngủ tiếp, tối qua làm việc cả đêm.
-Ý ngươi nói là …
Sở Ngọc giọng run run trong lòng vui vẻ, mặt đợm hồng hiểu "làm việc cả đêm" là như thế nào, tuy sớm mất đi trong sạch trong tay hắn nhưng với nàng thì tốt hơn bất cứ người nào khác. Như lột bỏ một gánh nặng nàng cười nhìn hắn đang dim dim ngủ thì cười tươi lặng lẽ rời phòng.
Đến khi tỉnh dậy thì Vương Lăng đã thấy Tần Thanh Y bước vào ánh mắt dò hỏi:
-Nói thật đi, tối qua chàng với Ngọc muội làm gì.
-Sao thế, ghen à. Chẳng phải tối qua nàng cho ta ngủ một mình sao.
-Đừng đánh trống lãng, vào vấn đề chính.
Vương Lăng thở dài đem sự việc tối qua kể lại, Tần Thanh Y kinh hô cùng căm tức cùng thương cảm cho Sở Ngọc, lúc sau nàng lại thở dài nhìn hắn.
-Nếu vậy thì chàng cũng cần đối với nàng tốt một chút, nàng cũng thật tội nghiệp.
-Ta biết rồi nương tử.
Cửa phòng bỗng dưng mở ra, Sở Ngọc bước vào tay cầm một bát canh sâm, nàng cười nhìn hắn quay qua nhìn Tần Thanh Y lại xấu hổ đỏ mặt.
-Đúng lúc ta đang đói. Cảm ơn nàng.
-Sao chàng biết cái này cho chàng, là.. cho Thanh Y tỷ.
-Ta biết là cho ta, tối qua mãnh liệt vậy mà.
Sở Ngọc đỏ mặt, Tần Thanh Y cười khúc khích, Sở Ngọc giờ đây như quên mất lời hẹn 5 năm kia mà sớm xem hắn là nam nhân của nàng. Vương Lăng đón nhận bát canh như hổ đói chén sạch, tặng cho Sở Ngọc lời khen làm nàng vui vẻ trong lòng.
Đến ngày hôm sau là ngày tổ chức tuyển chọn, đám người Vương Lăng tập trung đầy đủ, Sở Ngọc thân phận đặc biệt nên có cách có được lệnh bài tham gia không hề khó, vốn dĩ nàng còn có cho Hàn Tố Cẩm nhưng nhận ra nàng đã được Vương Lăng đưa cho.
Mọi ánh mắt hầu như đều hướng về phía đám người Vương Lăng, sự xuất hiện của một đám mỹ nhân dĩ nhiên có sức hút, nhưng hơn cả là bản thân hắn danh tiếng lãy lừng qua trận chiến kia.
Không ai thắc mắc một người như hắn lại tham gia tuyển chọn này, vì vốn dĩ không hề có luật cấm còn có việc trong tông môn có phân chia bè phái nên đưa người mình vào là chuyện bình thường, không được tuyển chọn thì chỉ trách bản thân không có sức mạnh cũng không có quyền. Cả đám ồn ào ngay sau đó bị dập tắt khi một lão già tóc hoa râm cột gọn gàng phía sau bước lên phía trước.
-Hôm này chính thức tuyển chọn đệ tử của Minh Lam Tông, ta sẽ tuyên bố quy tắc cuộc tuyển chọn. Tổng cộng có 20 000 người đến đây tham gia nhưng chỉ chọn 500 người, ai thông qua sẽ được chọn.
Cả đám người ồn ào, Vương Lăng nhíu mày nhìn lại, cả đám này cùng lắm là vài ngàn người, có lẽ còn có các lối đi khác nữa, lão giả kia liếc mắt nhìn Vương Lăng, hắn cũng hiểu rõ vấn đề của lão, với mấy trưởng lão mà nói thì hắn là đồi tượng rất giá trị để bồi dưỡng. Giọng lão giả lại cất lên lấn át hoàn toàn tiềng ồn bên dưới:
-Các ngươi sẽ được cho vào trong huyễn cảnh, thời hạn trong vòng một tháng cần đạt được 40 cái lệnh bài, nếu vậy thì thông qua. Ít hơn 1 cái cũng không được, dù vượt qua cũng không có vấn đề. Ta nói trước nếu có chết trong tuyển chọn thì đó là do các ngươi, không liên quan đến bọn ta, còn ai muốn bỏ cuộc thì bóp nát viên đá bọn ta trao thì sẽ thoát khỏi huyễn cảnh đảm bảo mạng sống. Không nói nữa 1 tháng sau gặp lại.
Lần này tiếng ồn lại vang lên, có một số tên muốn bỏ thi nhưng không được phép, chỉ có vào huyễn cảnh mới có thể ra.
Vương lăng rơi vào suy nghĩ, nếu nói mỗi người 40 cái lệnh bài thì chắc chắc sẽ tuyển không đủ 500 người, có khi còn rất ít, với những người chỉ có một mình thì cơ hội gần như không có. Lần này không chỉ tranh giành lệnh bài mà còn phải sinh tồn trong vòng 1 tháng.
Một pháp trận được bố trí sẵn dưới chân đám người, cả đám sau đó được dịch chuyển đến huyễn cảnh. Trước mắt là rừng cây rộng lớn, Vương Lăng xem xét xung quanh thấy đã có người đánh nhau, quay lại nhìn đồng bọn:
-Chúng ta mặc kệ chúng, cứ đi trước kiếm chỗ xây dựng nơi trú trước.
Cả đám gật đầu không ai dám ý kiến, dù hắn ít tuổi nhất nhưng độ tín nhiệm thì trong lòng ai cũng hiểu rõ. Vương Lăng dĩ nhiên không muốn chưa gì đã mất sức đi cướp đoạt, nếu vậy thì làm lợi người khác tập kích khó lòng đánh trả, cứ đi trước kiếm một nơi an toàn rồi đặt cạm bẫy sau này sẽ có cơ hội, dù sao cũng ở đây đến tận 1 tháng.
Không ít người cũng hiểu điều này nhanh chóng vào trước, ánh mắt luôn xem xét những người khác. Do đám Vương Lăng quá nổi tiếng nên chả ai dám chủ động gây sự cũng không dám theo sau, Vương Lăng đi đến xế chiều thì nghe thấy tiếng nước chảy thì vui mừng phát hiện ra một con suối gần đó, hắn dẫn đoàn người lên phía thượng nguồn cao nhất có thể, vốn dĩ hắn sợ có người hạ độc nguồn nước thì không ổn, nhưng nếu chiếm được thượng nguồn thì hắn ngược lại có thể hạ độc. Vất vả trèo đèo lội suối tới đêm tối vẫn chưa thấy thượng nguồn làm Vương Lăng nhíu mày, Trấn Bạch có chút bực tức:
-Nãy giờ ngươi dẫn bọn ta đi loanh quanh như vậy làm cái gì. Trời tối rồi kìa.
-Ngươi nói cái gì, nếu giỏi thì ngươi dẫn đội đi.
Tần Thanh Y bực tức ngó lại Trấn Bạch, cả đám người cũng nhìn hắn, Vương Lăng thở dài quay lại nói:
-Cũng đúng, chúng ta nghỉ ngơi tạm ở đây đi, tối mai tiếp tục.
Không ai phản đối ý kiến Vương Lăng tìm một nơi thưa thớt cây cối nhưng bao quanh bởi rừng cây, nhóm lửa chuẩn bị nghỉ ngơi.
Vương Lăng cùng Trấn Bạch và Hàm Trương chia ra xem xét xung quanh thiết kế một số bẫy rập, vốn phải nhờ Vương Lăng chỉ dẫn hai người kia mới biết làm. Chuẩn bị xong xuôi Vương Lăng phân chia ca trực đêm, gồm có Vương Lăng trực trước, Hàm Trương cùng Trấn Bạch trực ca sau, do ngày mai có thể hoạt động nhiều nên để đám nữ nhân hoàn toàn nghỉ ngơi.
Ăn xong một chút đồ ăn trong giới chỉ, Vương Lăng ngồi trước đám lửa canh trực ban đêm, Tần Thanh Y cùng Sở Ngọc muốn thức cùng hắn nhưng hắn khéo léo từ chối, tuy cũng muốn cùng hai nàng đại chiến nhưng đang trong tình trạng địch nhân khắp nơi khiến hắn khó lòng thực hiện.
Buồn chán nhìn đám lửa cháy làm hắn muốn đi giải quyết, do khắp nơi có bố trí cạm bẫy nên với hắn không quá lo bị tập kích bất ngờ, tiện thể hắn cũng muốn làm thêm vài cái cho chắc.
Bước tới lùm cây bỗng mắc tè
Cỏ cây khô héo đái cho tươi.
Vương Lăng nhìn mặt trăng hữu tình nổi hứng làm thơ, lại nghe đằng xa tiếng đánh nhau ồn ào, cũng do hắn cảm nhận được linh lực của người khác mà không cần phải nhìn thấy đối phương, một kĩ năng có lợi trong hoàn cảnh này.