***
Cố Diệu Diệu vừa thoát ra được khỏi cuộc phỏng vấn của đám truyền thông thì thấy bầu không khí bên phía Cố Khải Châu hình như có chút... không được thích hợp.
"Lời này có ý gì?" Úc Lan nói một tiếng phá vỡ bầu không khí xấu hổ.
Bà nhìn hai người mặt mày tương tự nhau, lông mày nhíu lại.
Trước kia khi xem ảnh chụp công khai của Cố Hồng Quân thì đã thấy hai người này khá giống nhau, nhưng tương tự thì cũng không có gì, mọi người nhìn thấy cũng chỉ nói một câu "giống mặt" để lý giải, không có ai sẽ liên hệ hai người họ với nhau.
Mấy ngôi sao cùng ở trong giới giải trí có diện mạo tương tự nhau còn chưa có ai hoài nghi bọn họ là thân thích, huống chi là Cố Hồng Quân và Cố Khải Châu, một người là nhà giàu nhất nước, một người là đạo diễn điện ảnh.
Hai thân phận khác biệt như vậy, dưới tình huống bình thường, sẽ không có ai cho rằng vì giống nhau nên là cha con.
Nhưng cố tình là ý trong lời nói giữa hai người lại trông như bọn họ có quen biết nhau.
Chuyện này khiến người ta buộc lòng phải nghĩ đến phương diện đó.
Cố Khải Châu nhìn người bố đã xa cách nhiều năm trước mặt, lại nhìn về phía vợ mình có vẻ mặt bất thiện, quyết đoán lựa chọn lùi về sau hai bước, tỏ lòng trung thành với Úc Lan:
"Lan Lan, anh thừa nhận là anh có việc lừa em, chuyện này anh không đúng, anh biết sai rồi, ngoại trừ vật trong két sắt không thể đụng vào, còn lại em muốn phạt anh như thế nào, anh cũng không có dị nghị gì."
Tốc độ Cố Khải Châu nhận sai rất nhanh, lời nói lại lưu loát thành thục, làm Cố Diệu Diệu đang ăn dưa ở một bên đều phải sửng sốt.
Quả nhiên khi đàn ông ý thức được nguy cơ cận kề, khát vọng sống sẽ khiến hắn đột phá cực hạn!
Úc Lan: "Em sẽ không đụng vào két sắt."
Cố Khải Châu nhẹ nhàng thở ra.
"Đơn ly hôn trong két sắt kia là ước định chia đôi tài sản, nếu em đoán không sai thì việc anh lừa em rất nghiêm trọng, còn muốn chia đôi? Không để anh cút ra khỏi nhà đã là lòng nhân từ của em."
Cố Khải Châu: "Chuyện, chuyện này... Trước tiên chúng ta bình tĩnh một chút, bình tĩnh lại rồi thương lượng tiếp."
Nói xong ông nhìn về phía Cố Hồng Quân không rõ hỉ nộ, ông nuốt một ngụm nước miếng, âm thanh có chút căng cứng: "Chuyện kia... Không phải là con nói, con không có nói như vậy với người ta ở khắp nơi, con không làm sáng tỏ là vì không muốn người ta bàn tán chuyện nhà của mình... Với người mà nói hẳn là cũng bớt đi một ít phiền toái đi."
Cố Khải Châu không dám ngẩng đầu nhìn mặt của bố, tầm mắt không biết đặt đâu dừng lại trên mu bàn tay của ông ấy.
Mu bàn tay của ông cụ có chút nhăn nheo, hình như còn có vài vết đồi mồi màu nâu, không quá hiện rõ.
Lần cuối ông đối mặt nói chuyện với bố mình, hình như Cố Hồng Quân cũng xấp xỉ tuổi của ông lúc này.
Nháy mắt, thời gian đã trôi qua lâu như vậy.
"Tiểu Trương." Cố Hồng Quân không quan tâm Cố Khải Châu mà gọi thư ký của mình.
Thư ký giống như đi guốc trong bụng ông ấy, vừa nghe tiếng gọi thì lập tức bảo nhân viên lấy một bó hoa đã sớm chuẩn bị tới.
"Chúc mừng cháu." Ai cũng không ngờ được Cố Hồng Quân lại trực tiếp lơ đi lời giải thích của Cố Khải Châu, giống như ông là không khí, trực tiếp cầm bó hoa đi ngang qua ông đến đưa cho Cố Diệu Diệu.
"Quán quân cuộc thi violin quốc tế, cũng coi như là làm vẻ vang đất nước."
Cố Diệu Diệu đương nhiên cũng biết Cố Hồng Quân, tuy rằng ông ấy ít khi ra mặt trước công chúng so với những nhà giàu nhất nước khác, nhưng vì giá trị nhan sắc tuyệt đỉnh trong giới đại gia nên độ nhận diện vẫn rất cao.
"Cảm, cảm ơn ạ." Cố Diệu Diệu được yêu quý mà e ngại nhận lấy.
Tình huống này... là thế nào vậy?
U U mờ mịt liếc mắt qua lại giữa lão Cố và ba của bé mà đánh giá hai người, phản ứng chậm vài nhịp một lúc lâu thì bé mới lấy lại tinh thần, kinh ngạc nói: "Ông Cố, có phải ông quen biết ba của cháu không?"
Cuối cùng tiểu nha đầu này cũng chịu phát hiện.
Cố Hồng Quân ngồi xổm xuống xoa đầu U U: "Biết."
U U trừng lớn mắt: "Trùng hợp ghê ạ!"
Cố Hồng Quân: "Còn có chuyện trùng hợp hơn nữa."
U U:?
"Vợ của ông vừa hay cũng là mẹ của ba cháu, có phải rất trùng hợp?"
U U:...?
Một lời này vừa nói ra, không khí xung quanh trong nháy mắt lại trở nên quỷ dị.
Chỉ có U U nghiêm túc cúi đầu xem xét mối quan hệ, mẹ của ba chính là bà nội, mà chồng của bà nội thì là...!!
"Ông chính là ông nội ở trên trời của cháu ạ?" Hai mắt U U lấp lánh nhìn ông ấy, kích động hỏi.
Cố Hồng Quân liếc nhìn Cố Khải Châu sắc mặt tái mét hận không thể qua đời ngay tại chỗ.
"Đúng vậy, ông chính là ông nội vốn nên ở trên trời của cháu."
Cố Diệu Diệu: Chuyện này... thật xấu hổ.
"Ba à... Không phải con đã giải thích với người rồi sao? Con thật sự không cố ý nói như vậy, nếu lúc đó con giải thích với công chúng, chắc chắn truyền thông sẽ đào sâu sự việc, nếu thật sự đào được thì sẽ lộ ra một đống chuyện lộn xộn..."
Thấy Cố Hồng Quân còn không chịu bỏ qua vụ việc này, Cố Khải Châu sốt ruột vội vàng giải thích.
Nhưng ông còn chưa giải thích rõ với bên này, bên kia Úc Lan đã bỏ đá xuống giếng.
"Hóa ra thật sự là thiếu gia nhà giàu ra đời để trải nghiệm cuộc sống nha, chuyện giữ bí mật này tôi thấy anh cũng không cần lo truyền thông sẽ đào ra được, dù sao thì ngay cả người hằng ngày ngủ ngay cạnh anh còn không biết đâu, nếu bọn họ thật sự đào ra được thì tôi phải tâm phục khẩu phục rồi..."
Cố Khải Châu nghe được ý châm chọc trong lời này của Úc Lan thì da đầu run lên:
"Lan Lan, em nghe anh giải thích, anh không nói với em là vì lúc đó anh cảm thấy sau này em sẽ không có cơ hội gặp mặt ba anh, nếu biết chuyện thì lại thêm phiền não, kết hôn là chuyện giữa chúng ta, cũng không có liên quan đến ông ấy..."
Một tay Úc Lan nắm U U, một tay nắm Cố Diệu Diệu, sau khi đã kéo bọn nhỏ vào sát bên mình, bà lại đứng ở cạnh người Thẩm Tịch Xuyên.
"Ừ." Úc Lan nhàn nhạt nói: "Nên là tôi không xứng để biết thân phận thật sự của anh là con trai của đại gia hàng đầu?"
"Không phải không phải không phải..." Cố Khải Châu liên tục phủ nhận: "Cái gì mà không xứng? Thân phận nào chứ? Đó không phải là thân phận của anh, chồng của em mới là thân phận chính xác."
"À." Mặt Úc Lan không đổi sắc, cũng không bị những lời ngon tiếng ngọt của ông lừa: "Anh tiếp tục giữ mấy cái bí mật của anh mà ở đây khua môi múa mép đi, tôi phải về khách sạn, hành lý của anh, tôi sẽ để ở cửa chính khách sạn. Tịch Xuyên, đi thôi."
Úc Lan nói đi là đi, tuyệt đối không đùa một chút nào.
U U và Cố Diệu Diệu bị bà nắm tay kéo đi ở phía trước, Thẩm Tịch Xuyên hơi đồng tình mà nhìn Cố Khải Châu một cái, sau đó cũng lập tức đuổi kịp.
Không phải chứ... Tại sao mấy đứa nhỏ nói đi liền đi theo Úc Lan rồi? Ông không cần mặt mũi sao?
"Tiểu Trương." Cố Hồng Quân ở một bên thờ ơ xem vở kịch này nhàn nhạt nói: "Đuổi theo tiểu thư Úc, hôm nay Diệu Diệu đạt được quán quân, tôi mong có thể cùng cả nhà tìm một nơi thật tốt để chúc mừng một chút."
Cố Khải Châu vốn đang ỉu xìu như trái cà tím héo, nghe vậy thì hai mắt sáng lên.
Chuyện này!
Chẳng lẽ là!
Đang giúp ông tìm cơ hội vãn hồi...
Thư ký: "Được, ngài muốn đặt mấy chỗ ở nhà hàng?"
Cố Hồng Quân: "Sáu chỗ đi."
Sáu chỗ...
Cố Khải Châu tính nhẩm trong lòng một chút.
Haizz, hóa ra không có bao gồm ông.2
***
U U bị Úc Lan nắm tay dẫn ra khỏi phòng hòa nhạc, bé còn chưa rõ mẹ bé đang tức giận chuyện gì, chỉ cảm thấy hình như bà đi ngày càng nhanh, khiến bé có chút theo không kịp.
"Tức chết mình, tức chết mình, tức chết mình..." Úc Lan giẫm giày cao gót, hận không thể chạy được trăm mét.
Đi được nửa đường, bỗng nhiên bà dừng lại, tức giận nói với U U: "Ba con là đồ con rùa rụt cổ!"
U U kinh ngạc, vội vàng nói tốt cho Cố Khải Châu: "Ba không phải là con rùa rụt cổ, không phải."
Nếu ba là con rùa rụt cổ, vậy không phải bé sẽ là con rùa con rụt cổ sao?
"Phải!"
"Không phải!"
"Phải, phải, phải!"
Cố Diệu Diệu và Thẩm Tịch Xuyên: "..." Xong rồi, chỉ số thông minh đều bị tức giận làm giảm đến cùng bậc với U U, xem ra là thật sự rất tức rồi.
"Tiểu thư Úc."
Đang lúc hai mẹ con đang tranh cãi gay gắt xem "Cố Khải Châu có phải là con rùa rụt cổ hay không", phía sau truyền đến âm thanh của thư ký Tiểu Trương.
Là tới mời Úc Lan đưa tụi nhỏ đi ăn chung.
Úc Lan vốn định từ chối, nhưng nghĩ đến việc Cố Hồng Quân xuất hiện ở đây hẳn là vì thấy hai cháu gái, bà cũng không thể ngăn cản ông nội gặp hai cháu nên đành đồng ý.
Một chiếc xe Rolls-Royce rất nhanh đã chở bọn họ đến một nhà hàng Michelin đã hẹn trước.
Dường như U U vẫn chưa hoàn toàn tiêu hóa sự thật "ông nội trên bầu trời thật ra không ở trên trời", lần nữa xác nhận: "Mẹ ơi, ông Cố thật sự là ba của ba ạ?"
Úc Lan tức giận: "Còn không phải à."
Cố Diệu Diệu thuận miệng nói: "Thật không ngờ được, người nổi tiếng như ông nội mà ba cũng có thể giấu lâu như vậy."
Đời trước cô sống hai mươi mấy năm cũng chưa nghe qua chuyện này.
"Nổi tiếng?" U U tò mò hỏi: "Ông nội rất nổi tiếng ạ?"
Thẩm Tịch Xuyên: "Là một trong những người có tiền nhất nước ta, em nói xem có nổi tiếng không?"
"Wow..." U U rất nể tình mà cảm thán một tiếng.
Thực tế là bé không hề có khái niệm thế nào là người giàu nhất.
"Còn giàu hơn cả nhà bà nội Chử ạ?"
"Ừ."
"Còn giàu hơn anh Sầm Tùy nhà bên ạ?"
"Đương nhiên rồi."
"Vậy, vậy so với anh Ung Trạch thì sao ạ?"
Câu hỏi này thật ra làm khó Thẩm Tịch Xuyên, mở vườn bách thú cũng không tính là quá giàu có, nhưng thêm cả vườn bách thú và thủy cung trên cả nước thì lại khác hoàn toàn.
Hơn nữa bình thường cũng không thấy Ung Trạch mặc hàng hiệu, một chút cũng nhìn không giống người có tiền.
"Ung Trạch là ai?"
U U chuyên tâm chờ đáp án, lúc này mới phát hiện Cố Hồng Quân đứng phía sau.
"Anh Ung Trạch chính là anh Ung Trạch ạ." U U cười nói: "Anh ấy là người cháu thấy đẹp trai nhất ạ!"
Cố Hồng Quân chậm rãi ngồi xuống, thuận miệng nói: "Họ này cũng không có nhiều, nhưng mà ông cũng có quen một người họ Ung."
"Chú Cố." Sau khi người đã đến đông đủ, Úc Lan cũng nói những lời khó nghe trước: "Rất cảm ơn ngài đã mời chúng ta đi ăn, nếu là ngài muốn gặp cháu gái thì tôi rất vui lòng đưa hai bé đến, chẳng qua ngài trăm công ngàn việc, nếu ngài muốn nói tốt cho Cố Khải Châu thì không cần làm phiền ngài, ngài thấy sao?"
Thư ký Tiểu Trương đang chọn rượu ở một bên, nghe thấy lời này không khỏi cảm thán lá gan của Úc Lan thật lớn.
Đối mặt với nhà giàu bậc nhất mà dám nói thẳng không cố kỵ như thế, sao có thể không nói một câu lá gan thật lớn được?
Vẻ mặt của Cố Hồng Quân nhàn nhạt: "Lần cuối ta gặp nó là lúc nó 18 tuổi vừa thi đại học xong, con cảm thấy với giao tình này của bọn ta, ta sẽ giúp nó tới khuyên con sao?"
Nghe được con số 18 tuổi này, Úc Lan vẫn có chút kinh ngạc.
Đã hơn hai mươi mấy năm...
Tình cha con này quả thật có đủ plastic.
"Vậy thì tốt." Úc Lan yên tâm hơn.
Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, chỉ bằng tình cha con plastic này của Cố Hồng Quân và Cố Khải Châu, hiện tại bà có thể tạm thời vui vẻ ăn một bữa cùng Cố Hồng Quân.
Sau khi giải thích xong, Cố Hồng Quân lại nhìn về phía U U: "Cháu vừa mới so sánh cái gì?"
U U phồng khuôn mặt nhỏ đáp: "Đang so xem ông nội và anh Ung Trạch ai giàu hơn ạ."
Bàn tay của Tiểu Trương đang khép thực đơn lại run lên.
Chỉ số IQ thấp của tiểu tiểu thư hình như là di truyền từ tiểu thiếu gia, nhưng lá gan lớn thì chắc chắn là di truyền từ mẹ bé đi?
Cố Hồng Quân cũng rất ngạc nhiên với câu trả lời này, dù sao đã rất lâu ông ấy chưa nghe thấy có người dám so sánh ông với người khác, đặc biệt là so xem ai giàu hơn.
"Ông cũng không biết." Cố Hồng Quân không cách nào giải thích với một bạn nhỏ hơn năm tuổi về cổ phần quỹ của ông ấy: "U U cảm thấy như thế nào mới là giàu?"
Vấn đề này U U đã sớm xem xét qua.
Bé rất biết lắng nghe, khá tự tin trả lời: "Trước kia cháu cảm thấy người mở quầy bán quà vặt là giàu nhất, người mở xưởng kẹo cũng rất có tiền, nhưng sau khi gặp bà nội Chử cháu mới hiểu được, người có một bãi cỏ thật lớn trong nhà mới là giàu nhất!"
Ba người nhà họ Cố đều ngạc nhiên.
Có thể phát triển từ quầy bán quà vặt cho đến bãi cỏ lớn, đây là một tiến bộ lớn trong giá trị quan của đứa trẻ.
Cố Hồng Quân rất ít khi tiếp xúc với mấy cô bé như U U, không biết nên khóc hay nên cười với mấy cái thước đo của bé.
"Vậy U U cảm thấy bãi cỏ phải lớn cỡ nào mới đủ?"
U U mở hai tay ra, vẽ một hình cung giữa không trung: "Bãi cỏ lớn... cỡ này, lớn đến mức Miên Miên chạy cả ngày cũng không chạy hết được!"
Cố Hồng Quân đưa tay xoa đầu nhỏ ngây ngô của bé, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Chuyện này không khó, vừa hay ông nội đang có một bãi cỏ lớn như vậy, nếu cháu muốn tới thì ngày mai có thể tới."
U U chớp chớp mắt: "Nhưng mà ngày mai nhà cháu phải quay hình cho chương trình."
Cố Hồng Quân biết chương trình kia.
Không chỉ biết, ông ấy còn từng xem qua.
"Vậy đến đó ghi hình."
Cố Hồng Quân làm việc nhanh gọn dứt khoát, rất nhanh đã liên hệ thành công với chương trình trước khi quay hình vào ngày hôm sau, và sắp xếp thật tốt giai đoạn chuẩn bị cơ bản để ghi hình.
Đạo diễn Chu mơ mơ màng màng, không biết vì sao lại bỗng nhiên phải đổi nơi ghi hình, hơn nữa Cố Khải Châu cũng không biết sao lại vắng mặt, chỉ nghe thấy U U ríu rít nói trong điện thoại của Úc Lan là phải đưa Miên Miên đi tản bộ ở bãi cỏ lớn gì gì đó.
Nhưng mà chờ lúc đến nơi rồi, ông lại nhìn thấy một đỉnh núi vắng vẻ.
"Cái gì là đi dạo ở bãi cỏ, đỉnh núi này thì cưỡi ngựa cũng được đi!"
8/6/2022