Mục lục
Đoàn Sủng Vai Ác Ba Tuổi Rưỡi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit & Beta by team Thiên Bách Nguyệt

Bé gái có đôi mắt ngây thơ trong veo, khiến người ta không nhìn ra một chút ác ý nào.

Úc Lan cũng không ngờ đứa con gái luôn ngây thơ khờ khạo của bà lại có thể nói ra những lời như vậy. Úc Lan cảm thấy bất ngờ nhiều hơn là vui vẻ khi được con gái trút giận thay.

Thế mà U U có thể nói ra những lời này?

Bé cũng biết cách chèn ép người khác?

Chắc không phải Cố Diệu Diệu cũng tới đây rồi âm thầm chỉ cho bé chứ?

Hạ Ngữ Nhiên cứng nhắc mỉm cười, xấu hổ nói:

"U U, chị nhỏ hơn chị trợ lý của mẹ em đấy."

U U chớp chớp mắt, ra vẻ bị thuyết phục: "Vậy dì Hạ bao nhiêu tuổi rồi ạ?"

Lại thêm một tiếng "dì Hạ" đánh thẳng vào lòng, nếu không phải bé cũng là một ngôi sao nhí, Hạ Ngữ Nhiên thật sự muốn xé nát cái miệng của bé.

"Chị 19 tuổi." Hạ Ngữ Nhiên cố gắng ra vẻ dịu dàng trả lời.

Vừa nghe xong U U lập tức xoè bàn tay ra, sau khi đếm đi đếm lại mười ngón tay một lúc, cảm thấy quá khó nên bé quyết định từ bỏ.

"Mười chín tuổi đã rất lớn, rất lớn, dùng cả hai tay nhưng U U cũng không thể tính được."

Đối với những đứa trẻ mới bốn tuổi thì lứa tuổi từ hai con số trở lên đều rất khó tính, cũng đại biểu đó là những người đã lớn rồi.

Hơn nữa, Hạ Ngữ Nhiên cũng lớn hơn bé cả một giáp, nói một cách nghiêm túc thì bé gọi cô ta là dì cũng không sai.

Tuy rằng không sai nhưng cũng không đúng, Hạ Ngữ Nhiên có thể ỷ vào tuổi trẻ của cô ta để chế nhạo Úc Lan đã lớn tuổi, đã có nếp nhăn, nhưng cô ta lại không thể chấp nhận tiếng dì của U U.

Nhưng vì đang ở trước mặt nhiều nhân viên như vậy, hơn nữa Úc Lan cũng đang ở đây cho nên Hạ Ngữ Nhiên cũng không dám lớn tiếng với U U.

"U U, mười chín tuổi không tính là lớn, chị trợ lý của mẹ em đã hai mươi bốn tuổi rồi đó."

Tuy trợ lý không có ở đây, nhưng nghe thấy lời này Úc Lan cũng không vui vẻ gì, bà cau mày.

Ngay khi bà định lên tiếng lại nghe thấy giọng trẻ con của U U vang lên:

"Chị trợ lý không phải hai mươi bốn tuổi, chị trợ lý mãi mãi mười sáu tuổi!"

Hạ Ngữ Nhiên:...

Khỉ thật, đến con nhóc này cũng muốn chia phe rõ ràng.

U U không hiểu tại sao chỉ trong chớp mắt khuôn mặt Hạ Ngữ Nhiên lại trở nên lạnh lùng như vậy. Dù sao bé chỉ biết rằng người tốt bụng dù mười ba hay ba mươi tuổi đều là chị gái, còn người trẻ tuổi nhưng lại xấu tính, hay bắt nạt người khác thì chính là bà dì lớn tuổi xấu xa.

Hạ Ngữ Nhiên phát cáu vì U U cứ gọi một tiếng lại một tiếng "dì Hạ", cô ta cười lấy lệ rồi bỏ đi chỗ khác.

Quả nhiên trẻ con thật phiền phức!

Vốn dĩ cô ta muốn tránh xa hai mẹ con nhà này, nhưng U U vừa dễ thương lại vừa biết nói ngọt, chỉ sau một thời gian ngắn đã quen thuộc với các diễn viên khác trong đoàn.

"Dì nhớ U U rất thích đồ ngọt đúng không? Có thích ăn quýt ngọt không? Dì còn có những thứ khác nữa, con nhìn xem con muốn ăn cái gì?"

"Oa... Cảm ơn chị! Cái gì em cũng thích!"

"Ha ha ha ha, dì đã hơn bốn mươi tuổi rồi, U U nên gọi là dì."

"Nhưng mà nhìn chị không giống dì chút nào! Nhìn chị trẻ lắm!"

Diễn viên nữ luôn bảo dưỡng thân thể rất tốt. Dù ngoài bốn mươi nhưng nhìn họ chỉ giống như ba mươi tuổi, không hề già, hơn nữa còn có khí chất mà những cô gái trẻ không có.

Vì vậy, với tư cách là một người yêu cái đẹp, U U chỉ đang thành thật bày tỏ sự ngưỡng mộ của bé với chị gái xinh đẹp trước mặt.

Hơn nữa chị còn cho U U đồ ngọt! Cho nên đây chính là chị gái tiên nữ vừa xinh đẹp vừa tốt bụng!

Những diễn viên nữ khác cũng rất ít khi nói chuyện với Úc Lan nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt chân thành của cô bé, họ đều bị chọc cười, không nhịn được quay sang Úc Lan nói:

"Con gái chị thật biết nói chuyện."

"Cái miệng nhỏ này cũng thật ngọt, dáng vẻ lại còn xinh xắn nữa chứ."

"Có một cô con gái như vậy thật quá hạnh phúc..."

Dù trong lòng đang rất kiêu ngạo nhưng ngoài miệng Úc Lan lại khiêm tốn trả lời:

"Đâu có, đâu có, tại mấy chị chưa thấy bộ dáng tức giận của con bé khi tính bảy cộng ba mà không ra kết quả đó..."

U U bị mẹ phơi bày điểm yếu trước mặt người khác, bé nhanh chóng bật dậy nói:

"Không có, không có! U U biết tính! U U biết bảy cộng ba bằng mười!"

Không thể nói như vậy trước mặt các chị gái xinh đẹp được!

Bé cũng muốn giữ thể diện đó mẹ ơi!

Úc Lan nén cười, bổ sung một câu:

"Nhưng ngoài chuyện này ra, những phương diện khác bé cũng không khiến người khác phải nhọc lòng."

Cho nên những diễn viên đình đám này lại càng đánh giá cao U U.

Họ cũng đã xem chương trình thực tế kia, những đứa trẻ khác qua ba ngày đã nhớ ba nhớ mẹ, ăn cơm thì phải đút, lỡ đụng trúng nhau một cái lại khóc nhưng U U thì rất ít khi khóc nháo.

Hôm nay, sau khi tận mắt nhìn thấy, lại tự mình nghe U U nói ngọt, nhất là khi được bé gái ba tuổi gọi là chị, bọn họ chỉ muốn ôm hôn, nâng bé lên cao!

Đáng yêu quá đi!

Không phải người phụ nữ nào ngoài bốn mươi tuổi cũng được trẻ con gọi là chị đâu!

Ngồi ở một bên, nghe U U gọi người khác là chị một cách rõ ràng, Hạ Ngữ Nhiên tức giận đến mức muốn đánh người.

Tại sao gọi cô ta là dì mà lại gọi mấy bà cô ngoài bốn mươi, năm mươi tuổi là chị?

Mấy bà dì kia cũng không biết xấu hổ à?

Càng khiến Hạ Ngữ Nhiên không thể chấp nhận được là khi vào nhà vệ sinh, cô ta vô tình nghe cuộc trò chuyện của mấy người nhân viên.

"Cậu thấy con gái của Lan tỷ chưa? Cô bé còn dễ thương hơn trong chương trình kia nữa. Tôi vừa lấy cho bé một cái ghế đẩu, bé gọi chị ngọt xớt."

"Tôi thấy rồi, tôi còn nghe cô bé gọi Hạ Ngữ Nhiên là dì đó, ha ha ha ha..."

"Ha ha ha, tôi cũng nghe được. Cậu nói xem tại sao trẻ con lại không thích Hạ Ngữ Nhiên nhỉ?"

"Hay là Lan tỷ dạy cho bé..."

"Không thể nào, Lan tỷ không phải là người sẽ dùng mấy loại thủ đoạn này đâu. Hơn nữa, mấy đứa trẻ ba tuổi, cậu dạy nó thì nó sẽ lập tức nghe theo sao? Cậu nghĩ dễ vậy à..."

"Cũng đúng... Vậy cậu nói xem có phải ở sau lưng Hạ Ngữ Nhiên có thái độ không tốt với bé không? Nếu không tại sao cô bé gặp ai cũng gọi là chị, nhưng chỉ gọi một mình cô ta là dì..."

"Cũng có thể. Đúng là không tin được, ngày thường cô ta tỏ vẻ ngoan ngoãn biết điều thế mà sau lưng lại hai mặt như vậy..."

Nhà vệ sinh trong khu bảo tồn cách xa đoàn phim, nhỏ và đơn sơ nên cô ta nghe rõ ràng đoạn đối thoại này.

Thật là một câu chuyện hài hước!

Cô ta tốn biết bao nhiêu tâm tư mới có thể lấy lòng đạo diễn và diễn viên, cũng làm vừa lòng đám nhân viên công tác. Kết quả thì sao, Úc Lan chỉ cần mang con gái đến đã dễ dàng chiếm được cảm tình của mọi người?

Cô ta mới là nữ chính do Phí Quân chỉ định! Tại sao một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi đã kết hôn sinh con lại có thể giành lấy tất cả sự nổi bật của cô ta?

Hạ Ngữ Nhiên tức muốn hộc máu, nổi trận lôi đình, đến ghế dựa lấy túi xách, đi thẳng đến bên cạnh U U đang ngồi xổm trên mặt đất nghịch bùn.

Sau đó cô ta lấy ra một bịch sô cô la.

"U U, chị nghe nói em thích ăn đồ ngọt đúng không?" Hạ Ngữ Nhiên cố gắng nặn ra nụ cười dịu dàng nhất: "Em có muốn ăn sô cô la không? Em nói cảm ơn chị đi, chị sẽ cho em."

U U ngơ ngác nhìn, giống như đang xem một thứ gì đó rất kì lạ.

Nụ cười của Hạ Ngữ Nhiên cứng đờ.

Nhìn gì mà nhìn, chưa thấy người đẹp bao giờ à?

Gọi chị nhanh lên, gọi xong sẽ có đồ ăn, nhanh lên!

U U nhìn qua nhìn lại giữa nụ cười cứng đờ và sô cô la của cô ta, sau đó nhỏ giọng nói:

"Cảm ơn dì ạ?"

"..."

Lại một tiếng "dì" hung hăng chọc vào lòng Hạ Ngữ Nhiên.

"Dì ơi, mẹ dặn cháu không được tuỳ tiện ăn đồ người lạ cho."

U U hoàn toàn không hiểu vẻ mặt tức giận muốn nôn ra máu của Hạ Ngữ Nhiên khi bị gọi là "dì", trong lòng bé đang cảm thấy rất xấu hổ, lúc nãy bé cứ cho rằng dì này là người xấu tính, còn không cho dì ấy sắc mặt tốt.

Không nghĩ tới dì ấy còn chủ động cho bé sô cô la, hình như dì ấy cũng không phải là người xấu.

Trong lòng U U có chút áy náy nên bé không dám nhận sô cô la của Hạ Ngữ Nhiên.

"U U không ăn đâu, dì ăn đi."

"Nhà U U cũng có rất nhiều sô cô la, U U có thể về nhà ăn, ở đây không mua được thứ này, dì ăn nhiều một chút nha."

"Ăn xong rồi phải nhớ súc miệng, nếu không dì sẽ bị sâu răng đấy."

"Dì à, răng dì có vẻ không được ngay ngắn cho lắm, dì ăn ngọt ít thôi, nếu không sẽ càng ngày càng xấu."

Hạ Ngữ Nhiên: "..."

Cô ta cảm thấy giống như U U đang cầm một cái loa, không ngừng điên cuồng hét vào tai cô ta "Dì, dì, dì".

Nhân tiện còn chê hàm răng cô ta nữa.

Nếu không phải bé đang bày ra vẻ mặt ngây thơ non nớt thì cô ta sẽ cho rằng bé cố ý nói như vậy.

Hạ Ngữ Nhiên nhận ra lấy lòng trẻ con khó hơn lấy lòng người lớn rất nhiều, cô ta quyết định từ bỏ.

Tuy nhiên, khi cô ta vừa định mang sô cô la rời đi, bé lại chủ động túm lấy góc váy cô ta, tiếp tục nói:

"Dì à, dì định ăn vụng sô cô la ạ?"

Hạ Ngữ Nhiên: ? Có liên quan đến nhau không??

U U thành khẩn nói: "Không được đâu, hàm răng dì đã khó coi rồi, không thể tiếp tục ăn đồ ngọt nữa."

Suốt ngày bị Úc Lan và dì Trương nói ít ăn kẹo, U U đã thuộc làu lý do thoái thác rồi.

"Nếu dì ăn nhiều sô cô la, nửa đêm sâu sẽ chui vào miệng dì, dùng búa nhỏ đào một lỗ to trên răng dì đó."

Hạ Ngữ Nhiên: Ai cần nhóc lo!

"U U, chị sẽ không ăn vụng đâu." Hạ Ngữ Nhiên cố gắng chịu đựng để không nổi nóng, muốn rút tay U U ra.

Nhưng mà U U đã có kinh nghiệm phong phú nên bé không buông tay.

"Dì à, câu này cháu cũng đã từng nói rất nhiều lần rồi, chắc chắn khi dì về chỗ ngồi sẽ lập tức ăn vụng sô cô la đúng không?"

Đúng cái rắm! Nhóc mới ăn vụng sô cô la đấy!

Khuôn mặt nhỏ của U U nghiêm túc, ra vẻ chính nghĩa khuyên bảo:

"Dì à, cháu nói như vậy chỉ vì muốn tốt cho dì thôi. U U là đứa bé thật thà, U U sẽ không lừa người khác."

Hạ Ngữ Nhiên cảm thấy sắp không kìm nén được, thật muốn hét vào mặt bé.

Mà cuối cùng thì U U cũng không kìm được, lộ ra vẻ thèm ăn nói:

"Vậy nên, dì đưa sô cô la cho U U giữ đi, như vậy thì dì sẽ không thể ăn vụng được!"

Hạ Ngữ Nhiên: "Em muốn ăn?"

U U hoảng sợ vì suy nghĩ của bé bị người khác nhìn thấu, lập tức giả vờ bình tĩnh nói:

"Hừ, sao sao sao sao có thể chứ! U U sẽ không ăn vụng! U U thề!"

Sau một lúc bị U U xoay vòng vòng, Hạ Ngữ Nhiên đã kiệt sức, không muốn nghe thấy con nhóc này gọi là dì nữa, cũng không muốn nghe nhóc chê cô ta có hàm răng xấu nữa.

Vậy nên cô ta nhanh chóng đưa sô cô la cho bé, cũng không ép gọi là chị, chỉ cần bé có thể im lặng là cô ta đã cảm ơn trời đất lắm rồi!

"Em muốn ăn thì ăn đi, ăn bao nhiêu cũng được."

Hạ Ngữ Nhiên bực mình đến mức không muốn tiếp tục nói chuyện, vội vàng rời đi.

Ôm một bịch sô cô la khổng lồ, mắt U U bừng sáng.

Cho bé hết ư.

Bịch lớn như vậy.

Có thể ăn hết luôn sao?

U U vô cùng cảm động, bé nhìn bóng lưng Hạ Ngữ Nhiên hét to:

"Cảm ơn... Cảm ơn... Dì!!!"

Chân Hạ Ngữ Nhiên trượt một phát, thiếu chút nữa bị tiếng hét này dọa cho giật mình ngã sấp mặt.

Nhân viên xung quanh ai cũng nghe được tiếng "dì" này, một đám người che miệng cười.

1.1.2022

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK