Trong bóng tối u ám, đầu người vẫn hô thảm:
- Cứu viện... cứu ta...
Người không đầu cũng vẫn hô thảm:
- Trả đầu cho ta, trả đầu cho ta...
Tiếng hô thê lệ vang vọng.
Gió đùa quỷ khí chập chùng.
Vô luận là ai nhìn thấy cảnh tượng đó, nghe thấy thanh âm đó, cho dù chưa bị hù chết, cũng đã mất nửa mạng.
Sở Lưu Hương lại không.
Người chàng đột nhiên như mũi tên bắn theo truy đuổi con chó đó.
"Vô luận là người hay là ma, một khi đã cho ta ăn lúc đói, cho ta chỗ ngã lưng lúc mệt mỏi, ta không thể nhìn đầu của nàng bị chó ngoạm đi".
Đó là nguyên tắc của Sở Lưu Hương.
Chàng luôn là người kiên trì bảo vệ nguyên tắc.
Cái bóng đó chạy rất nhanh. Trong chớp mắt đã lọt vào trong bóng tối.
"Nhưng vô luận nó là người hay là chó, Sở Lưu Hương cho dù có mệt mỏi mà muốn truy đuổi nó, nó đừng hòng nghĩ tới chạy thoát".
Có người thậm chí còn nghĩ khinh công của Sở Hương Soái vốn là học từ địa ngục.
Vượt qua mấy khoảnh rừng trúc, chàng thuận tay bẻ một nhánh trúc.
Thêm ba bốn cái trồi hụp, khoảng cách giữa con chó đang ngoạm đầu người và chàng còn không tới hai trượng.
Đoạn trúc trong tay chàng đã bay ra như mũi tên bắn lên mình con chó.
Con chó mực rú thảm một tiếng, lập tức nhả đầu người ra.
Sở Lưu Hương đã ào tới cầm đầu người lên.
Đầu người lạnh như băng, vừa lạnh, vừa chừng như đổ mồ hôi.
Sở Lưu Hương bỗng có cảm giác có gì không ổn.
"Kịch" một tiếng, đầu ngươi bỗng nổ bung, một luồng khói đậm đặc đỏ bầm từ đầu người bắn ra, mang theo một mùi hôi không thể hình dung nỗi.
Sở Lưu Hương ngã xuống.
Vô luận là ai ngửi phải mùi hôi cổ quái đó, đều nhất định lập tức ngã quỵ.
Sương đêm trầm nặng, mặt đất vừa lạnh lẽo vừa ẩm thấp.
Sở Lưu Hương ngã quỵ trên mặt đất tối tăm.
Xa xa vẫn ẩn hiện tiếng hô thê lệ theo gió truyền tới, cũng không biết là chó gào?
Hay là quỷ khóc?
Chợt không biết từ đâu, một bóng người phiêu phiêu đãng đãng giữa sương đêm bước tới.
Bóng người không đầu.
Người không đầu không ngờ cũng có thể cười, đứng trước mặt Sở Lưu Hương cười khành khạch.
Chợt không biết tại sao, Sở Lưu Hương đang mê man trên mặt đất lại đã đứng dậy, nắm lấy áo của "người không đầu" đó. "Rẹt" một tiếng, ngực áo bị xé toạt, để lộ một đầu người.
Bốc Đảm Phu.
Nguyên lai là lão có đầu, chỉ bất quá giấu trong y phục, kiểu cỡ y phục bình thường không có gì đặc biệt, nếu không phải người lão quá thấp lùn, xem chừng đương nhiên không giấu người bên trong được.
Còn cái đầu bị con chó ngoạm đi thì sao?
Đầu làm bằng sáp, bên trong tàng giấu hỏa dược và ngòi nổ. Ngòi nổ đã đốt trước, chỉ cần có thể tính toán chuẩn xác thời gian, là có thể tính toán độ dài ngắn của ngòi nổ.
Lão xem ra tính toán thời gian rất chuẩn.
Cho nên đầu người giả xảo hợp lọt vào tay Sở Lưu Hương rồi mới nổ, dược vật giấu bên trong bắn ra bốn phía.
Lão cái gì cũng đều tính toán rất chuẩn, lại không tính được Sở Lưu Hương vẫn có thể từ dưới đất vùng đứng dậy.
Giữa sát na đó, mặt mày Bốc Đảm Phu, mắt, mũi, mi, miệng, phảng phất đều đã sưng hếu nhào nặn thành một khối, giống như bị người đấm một quyền nặng nề.
Sở Lưu Hương lại cười, vừa cười vừa nói:
- Nguyên lai tửu lượng của lão không tệ, xem chừng uống nãy giờ cũng còn chưa say.
Ngay lúc đó, lão không ngờ còn có thể nói ra một câu:
- Ngươi nói hết chưa?
Bốc Đảm Phu cười khành khạch, thân mình đột nhiên hụp xuống, không ngờ đã chui ra khỏi bộ y phục lòng thòng đó, phóng ra xa ngoài năm sáu trượng.
Sở Lưu Hương vừa thoát miệng khen ba tiếng "hảo khinh công", người của chàng cũng đã ra ngoài năm sáu trượng.
Bốc Đảm Phu cả quay đầu lại cũng không dám, khinh công của lão quả thật không tệ, nếu không phải đụng nhầm Sở Lưu Hương, lão đã có thể chạy thoát.
Bất hạnh là lần này lão lại đụng phải Sở Lưu Hương.
Nhảy qua mấy khóm trúc, Sở Lưu Hương đã thấy sắp bắt kịp lão.
Ai biết được Sở Lưu Hương lại đột nhiên hạ mình xuống, bởi vì chàng lại thấy trong viện có người đang chảy tóc dưới ánh sao mờ nhạt, dưới ánh trăng trắng nhợt.
Bốc A Quyên đang ngồi dưới ánh trăng chải tóc.
Lần này nàng đương nhiên không đem đầu đặt trên bàn.
Đầu tóc nàng đen nhánh mượt mà, ngón tay nàng thon thả nhu mỹ, mặt nàng trắng nhợt như màu trăng.
Trên người nàng chỉ vận một bộ y phục tím lợt, rất nhẹ, rất mỏng, gió thoáng qua, y phục nép sát người, để lộ bộ ngực đầy đặn, eo mềm thon thả, chân dài tha thướt.
Chập chờn trong gió xem chừng dâng lên đám sương mù vơ vẩn.
Thân thể tinh oanh ẩn ẩn hiện hiện trong sương mù, cũng không biết là người trong sương? Hay không phải là người?
A Quyên bỗng quay đầu lại, vừa cười vừa hỏi:
- Chàng còn chưa chết?
Sở Lưu Hương cũng cười cười:
- Ta vẫn còn là người, không phải quỷ.
Bốc A Quyên hỏi:
- Mê dược không linh nghiệm?
Sở Lưu Hương đáp:
- Mê dược rất linh nghiệm, chỉ tiếc lỗ mũi của ta lại không thông.
Bốc A Quyên thốt:
- Tôi rất rõ sự lợi hạ của thứ dược vật đó, cho dù là người không có mũi cũng phải ngã gục.
Sở Lưu Hương lại cười cười:
- Cho dù không có mũi, đầu cũng không nhẹ như vậy.
Bốc A Quyên chớp mắt:
- Có phải chàng vừa phát giác đầu quá nhẹ, lập tức bế trụ hô hấp?
Sở Lưu Hương lại cười:
- Có lẽ cái gì ta cũng không phát giác, chỉ bất quá vận khí đặc biệt tốt.
A Quyên cũng cười:
- Tôi biết gần đây vận khí của chàng tịnh không tốt.
Sở Lưu Hương "ồ" một tiếng.
A Quyên nói tiếp:
- Người đụng phải vận đào hoa, vận khí đều không thể quá tốt được.
Sở Lưu Hương sờ sờ chót mũi:
- Nàng làm sao biết được ta đụng phải vận đào hoa?
A Quyên cười đám:
- Bởi vì chàng không những có đôi mắt đào hoa, còn có cái mũi đào hoa.
Sở Lưu Hương mỉm cười:
- Cũng may tay của ta không đào hoa, cho nên nàng còn có thể ngồi yên ở đó.
Sóng mắt của Bốc A Quyên láy động:
- Tay của chàng rất đàng hoàng?
Sở Lưu Hương hỏi lại:
- Nàng hy vọng tay ta không đàng hoàng?
Bốc A Quyên cắn môi:
- Tay của chàng nếu quả thật đàng hoàng, hãy đi qua đây chải đầu giùm tôi.
Sở Lưu Hương không nói gì, cũng không đi.
Bốc A Quyên dùng khóe mắt liếc nhìn chàng:
- Chàng không thể chải đầu?
Sở Lưu Hương đáp:
- Tay ta tuy đàng hoàng, lại không ngu.
Bốc A Quyên hỏi:
- Chàng không thích chải đầu giùm người ta?
Sở Lưu Hương đáp:
- Có lúc thích, có lúc lại không thích, còn tùy vào tình hình.
Bốc A Quyên hỏi:
- Tùy vào tình hình làm sao?
Sở Lưu Hương đáp:
- Tùy coi đầu người có thể đem từ cổ xuống không.
Đầu tóc mượt mà nhu mỹ, dưới ánh trăng nhìn giống như lụa.
Sở Lưu Hương bỗng phát giác chải đầu cho nữ nhân cũng là một thứ hưởng thụ - - có lẽ nữ nhân được chàng chải đầu cũng có cảm giác là một thứ hưởng thụ.
Chàng chải rất nhẹ.
Bốc A Quyên ngước đôi mắt lấp lánh như tinh quang, dịu dàng thốt:
- Tôi từ lâu đã nghe nói Sở Hương Soái luôn luôn không làm cho nữ nhân thất vọng, tôi một mực không tin.
Sở Lưu Hương hỏi:
- Còn hiện tại?
Bốc A Quyên mỉm cười:
- Hiện tại tôi tin gấp bội.
Bốc A Quyên nháy mắt, từ từ nói:
- Nghe nói chàng rất thông minh, giống như lão hồ ly, trên thế gian không có chuyện gì chàng không biết, cũng không có ai có thể lừa gạt chàng".
Nàng nheo mày, nói tiếp:
- Những lời đó hiện tại tôi cũng tin.
Sở Lưu Hương bỗng thở dài:
- Nhưng hiện tại chính ta lại đã có chút hoài nghi.
Bốc A Quyên "ồ" một tiếng.
Sở Lưu Hương nói tiếp:
- Chuyện ta thấy hôm nay còn có chỗ không hiểu được.
Bốc A Quyên hỏi:
- Chuyện gì?
Sở Lưu Hương đáp:
- Sao cái đầu người đó lại nói chuyện được?
A Quyên mỉm cười đáp:
- Không phải là đầu người nói chuyện, là Bốc Đảm Phu nói chuyện.
Sở Lưu Hương thốt:
- Ta rõ ràng thấy đầu người đó nói chuyện.
Bốc A Quyên đáp:
- Chàng tịnh không thật sự nhìn thấy, chỉ bất quá có cảm giác như vậy.
Sở Lưu Hương hỏi:
- Cảm giác đó sao lại có được?
Bốc A Quyên đáp:
- Bốc Đảm Phu từ nhỏ cho tới nay đã có luyện qua một công phu rất kỳ quái kinh người.
Sở Lưu Hương hỏi:
- Công phu gì?
A Quyên đáp:
- Người ta gọi thứ công phu đó là "phúc ngữ", có thể phát ra thanh âm từ bụng mình, lại làm cho chàng nhận không ra thanh âm là từ đó phát ra.
Sở Lưu Hương lại thở dài:
- Xem ra những học vấn kỳ quái như vậy quả thật có không ít trên thế gian, một người vô luận ra sao cũng học không hết.
A Quyên không ngờ lại nói:
- Chàng hiện tại đã đủ làm cho người ta nhức đầu rồi, nếu toàn bộ đều bị chàng học hết, người ta làm sao còn có đường sống?
Sở Lưu Hương cười cười, chợt hỏi:
- Xem ra Bốc Đảm Phu tịnh không phải là phụ thân của nàng.
A Quyên đáp:
- Đương nhiên là không, nếu không tôi làm sao có thể trực tiếp gọi thẳng tên của lão.
Sở Lưu Hương hỏi:
- Lão là người gì của nàng?
Bốc A Quyên đáp:
- Lão là chồng tôi.
Tay Sở Lưu Hương đang chải tóc bỗng nhiên cứng đơ, người cũng ngây ra.
Bốc A Quyên quay lại nhìn chàng một cái, điềm nhiên hỏi:
- Ý tứ của chồng là gì chàng không biết sao?
Sở Lưu Hương chỉ còn nước cười khổ.
A Quyên nhìn tay chàng:
- Sao vừa nghe nói lão ta là chồng tôi, tay chàng lại bất động vậy?
Sở Lưu Hương đáp:
- Chỉ vì ta không quen chải đầu cho vợ người ta.
Bốc A Quyên mỉm cười:
- Chàng dần dần sẽ quen mà.
Sở Lưu Hương cười khổ:
- Ta nghĩ thói quen đó không nên có thì tốt hơn.
Bốc A Quyên cười lớn:
- Chàng sợ ghen tuông?
Sở Lưu Hương đáp:
- Phải.
Bốc A Quyên hỏi:
- Lão đã đánh không lại chàng, đuổi cũng không đuổi được chàng, chàng sợ gì?
Sở Lưu Hương đáp:
- Ta không thích nhìn thấy nam nhân ghen tuông.
Sóng mắt của Bốc A Quyên láy động:
- Lão nếu không ghen thì sao?
Sở Lưu Hương đáp:
- Trừ phi là người chết, thiên hạ còn có nam nhân nào là không ghen?
Bốc A Quyên hỏi:
- Chàng muốn lão chết?
Sở Lưu Hương đáp:
- Câu nói đó là nàng nói, không phải là ta.
Bốc A Quyên thốt:
- Miệng có nói ra hay không là một chuyện, trong tâm có nghĩ tới hay không lại là một chuyện khác.
Nàng cười nhẹ nhìn Sở Lưu Hương, dịu dàng thốt:
- Kỳ thực chỉ cần chàng nguyện ý, lão lúc nào cũng có thể thành người chết.
Sở Lưu Hương cười cười, điềm đạm nói:
- Chỉ tiếc ta cũng không có thói quen giết chồng người ta.
Bốc A Quyên hỏi:
- Vì tôi chàng cũng không chịu?
Sở Lưu Hương không trả lời.
Chàng luôn luôn không nói những câu làm cho nữ nhân không thể chịu được.
A Quyên thốt:
- Đừng quên lão hồi nãy vốn muốn giết chàng.
Sở Lưu Hương nháy mắt:
- Người thật sự muốn giết ta là lão?
Mái tóc nàng ngào ngạt hương thơm. A Quyên bỗng thở dài nhè nhẹ, từ từ đứng dậy.
Sở Lưu Hương hỏi:
- Sao nàng lại thở dài?
A Quyên than thở:
- Lúc trong tâm một nguời thấy khó chịu, luôn phải thở dài.
Sở Lưu Hương hỏi:
- Khó chịu? Vì sao phải khó chịu?
Bốc A Quyên đáp:
- Bởi vì tôi vốn không muốn chàng chết, nhưng nếu lão không chết, chàng phải chết.
Sở Lưu Hương "ồ" một tiếng.
A Quyên hỏi:
- Chàng không tin?
Sở Lưu Hương mỉm cười:
- Bởi vì ta có cảm giác chết tịnh không phải là chuyện rất dễ dàng.
Bốc A Quyên thản nhiên thốt:
- Nhưng cũng tịnh không khó lắm đối với chàng.
Nàng bỗng đưa cây lược trong tay ra:
- Chàng có biết cây lược này làm bằng gì không?
Sở Lưu Hương đáp:
- Gỗ.
Bốc A Quyên thốt:
- Gỗ có rất nhiều loại - - Theo tôi biết, đại khái có cỡ một trăm loại.
Sở Lưu Hương lắng nghe.
Bốc A Quyên thốt:
- Trong một trăm loại gỗ này, cỡ chín chục loại rất bình thường phổ thông.
Nàng lại mỉm cười nói tiếp:
- Ý tứ "phổ thông" là không có độc, mình dùng một thứ gỗ làm lược, muốn người chải đầu phải chết đích xác không dễ chút nào.
Sở Lưu Hương hỏi:
- Còn lược của nàng?
Bốc A Quyên đáp:
- Cây lược đó làm bằng thứ gỗ gọi là "đố phu mộc", gỗ chồng ghen, là một thứ gỗ rất đặc biệt.
Sở Lưu Hương hỏi:
- Có gì đặc biệt?
Bốc A Quyên không đáp câu đó, lại vuốt mái tóc mềm mại của mình:
- Chàng có phát hiện mái tóc tôi có mùi không?
Sở Lưu Hương đáp:
- Rất thơm.
Bốc A Quyên đáp:
- Đó là trên tóc tôi có tẩm dầu thơm.
Mục quang của Sở Lưu Hương lay động, hỏi:
- Dầu thơm có phải cũng có rất nhiều loại?
Bốc A Quyên đáp:
- Theo tôi biết, dầu thơm đại khái cũng có cỡ một trăm loại.
Sở Lưu Hương hỏi:
- Kỳ trung có phải cũng có cỡ chín mươi loại rất phổ thông, không có độc?
A Quyên đáp:
- Chàng sao cái gì cũng biết vậy.
Sở Lưu Hương cười cười:
- Thứ dầu xức trên tóc nàng, đương nhiên lại là một thứ đặc biệt.
Bốc A Quyên đáp:
- Hoàn toàn đúng.
Sở Lưu Hương lại hít một hơi dài:
- Sao ta đâu có thấy gì đặc biệt?
A Quyên đáp:
- Thứ dầu thơm đó gọi là "tình nhân du", dầu tình nhân, "đố phu mộc" một khi gặp "tình nhân du", lại phát xuất ra một thứ độc khí rất đặc biệt, lúc chàng chải đầu cho tôi, thứ độc khí đó đã bất tri bất giác bốc lên tiến nhập vào lỗ chân lông trên tay chàng, cho nên...
Nàng lại thở dài nhè nhẹ, từ từ nói tiếp:
- Không quá một ngày, song thủ của chàng sẽ bắt đầu thối rữa thấu xương, cả cốt nhục của chàng cũng tan biến.
Sở Lưu Hương tái mặt.
Bốc A Quyên cười cười:
- Chàng nói thủ pháp sát nhân của tôi có diệu kỳ không? Chỉ sợ cả Sở Hương Soái cái gì cũng biết cũng không tránh khỏi.
Sở Lưu Hương thở dài, chầm chậm đáp:
- Xem ra trên thế gian này quả thật không ít những thủ pháp giết người kỳ quái.
Bốc A Quyên thốt:
- Hôm nay chàng đã thấy hai thứ.
Sở Lưu Hương nói:
- Hai ngày nay ta đã đụng phải nhiều thứ rồi.
Bốc A Quyên hỏi:
- Chàng có cảm giác mỗi thứ đều rất xảo diệu?
Sở Lưu Hương đáp:
- Quả thật cực kỳ xảo diệu.
Chàng bỗng cười cười, điềm đạm nói tiếp:
- Tuy rất xảo diệu, nhưng cho tới nay ta lại vẫn còn sống nhăn.
Bốc A Quyên thản nhiên thốt:
- Chỉ bất quá đến hiện tại là vậy, còn về sau?
Sở Lưu Hương đáp:
- Chuyện sau này ai biết được.
Bốc A Quyên đáp:
- Tôi biết.
Sở Lưu Hương "ồ" một tiếng.
Bốc A Quyên thốt:
- Tôi có thể bảo đảm với chàng, thứ thủ pháp này không những đặc biệt tinh xảo nhất, hơn nữa còn hữu hiệu nhất.
Nàng mỉm cười nói tiếp:
- Chàng cho dù lúc nào cũng có thể bế trụ hô hấp, không lẽ lại có thể bế trụ cả lỗ chân lông?
Sở Lưu Hương gật gật đầu, thở dài:
- Xem như vậy, ta đã không thể không chết?
A Quyên đáp:
- Cho nên trong tâm tôi rất khó chịu.
Sở Lưu Hương hỏi:
- Nàng đã thấy khó chịu như vậy, sao không để cho ta sống?
Tròng mắt của Bốc A Quyên chuyển động:
- Chàng nếu muốn không chết, chỉ còn một cách.
Sở Lưu Hương hỏi:
- Cách gì?
Bốc A Quyên đáp:
- Đi giết Bốc Đảm Phu cho tôi.
Sở Lưu Hương hỏi:
- Nàng sao lại không tự đi giết lão?
A Quyên u u sầu sầu đáp:
- Tôi tuy tịnh không phải là một nữ nhân tốt đẹp gì, nhưng tự tay giết chết chồng mình, tôi vẫn làm không được.
Sở Lưu Hương hỏi:
- Nàng nghĩ ta có thể làm được?
A Quyên đáp:
- Lão không phải là bằng hữu của chàng, cũng không phải là chồng của chàng, chàng muốn giết lão chỉ bất quá là chuyện dễ như trở bàn tay, trừ phi chàng nghĩ cái mạng của lão quan trọng hơn cái mạng của chàng.
Sở Lưu Hương lại bắt đầu vuốt vuốt chót mũi.
A Quyên bỗng nói tiếp:
- Chàng tốt hơn hết là quyết định cho sớm, nếu không độc tính phát tác, có hối hận cũng không kịp.
Sở Lưu Hương hỏi:
- Ta hiện tại còn đuổi kịp lão sao?
Bốc A Quyên cười cười:
- Sở Hương Soái khinh công thiên hạ vô song, tôi tin là được.
Sở Lưu Hương cười khổ:
- Chỉ tiếc lão hiện tại không biết đã đi đâu, ta làm sao mà tìm ra lão.
Bốc A Quyên mỉm cười:
- Biết con hơn hết là mẹ, biết chồng hơn hết là vợ, đạo lý đó chàng không hiểu sao?
Sở Lưu Hương hỏi:
- Nàng biết hiện giờ lão ở đâu?
Bốc A Quyên điềm đạm đáp:
- Một nữ nhân nếu cả hành tung của ông chồng mình cũng không biết, không khác gì đang ngồi chờ chết.
Nàng lại nói tiếp:
- Chàng hồi nãy đi tới đây, có thấy một dòng sơn tuyền không?
Sở Lưu Hương gật gật đầu.
Bốc A Quyên nói tiếp:
- Tốt, chàng chỉ cần đi ngược dòng, sẽ thấy một thác nước, đằng sau thác có một sơn động bí ẩn, lão nhất định trốn trong đó.
Sở Lưu Hương trầm ngâm:
- Ta nếu giết được lão, nàng chịu giao giải dược cho ta?
A Quyên đáp:
- Không sai, đem đầu người đổi giải dược, đem mạng lão đổi mạng chàng, giao dịch công bình, ai cũng có lợi.
Sở Lưu Hương hỏi:
- Nhưng nàng tại sao lại muốn lấy mạng lão?
Bốc A Quyên lạnh lùng đáp:
- Lúc chàng trở về, tôi có lẽ sẽ kể cố sự đó cho chàng biết, hiện tại chàng còn muốn hỏi, sợ không còn kịp.
Sở Lưu Hương thở dài:
- Ta chỉ hỏi một câu cuối cùng, nàng có nhất định đợi ta ở đây không?
Bốc A Quyên đáp:
- Đương nhiên.
Sở Lưu Hương quả nhiên không nói thêm tiếng nào, quay đầu phóng đi.
Chỉ thấy bóng chàng lóe lên một cái, đã xa ngoài sáu bảy trượng, lóe lên cái nữa, đã chìm vào bóng tối.
Bốc A Quyên lộ vẻ giật mình, phảng phất không tưởng được Sở Lưu Hương lại chịu làm chuyện đó.
"Sở Lưu Hương không phải chưa từng giết người sao?" "Nhưng thiên hạ tuyệt không có ai là không sợ chết, chàng cũng là người, đương nhiên minh bạch tính mạng của mình quan trọng hơn của người khác nhiều".
Nghĩ đến đó, A Quyên mỉm cười, nụ cười đắc ý phi thường. Nàng luôn nghĩ nam nhân trong thiên hạ đều là ngốc tử, lừa gạt nam nhân dễ dàng chẳng khác gì cắt đậu hủ.
Cho đến hôm nay, nàng đã biết nguyên lai cả Sở Lưu Hương cũng không ngoại lệ.
Sở Lưu Hương không những bị lừa gạt, hơn nữa còn bị lừa gạt liên tục.
Thứ nhất:
Bốc Đảm Phu căn bản không phải là chồng nàng.
Thứ hai:
Bốc Đảm Phu căn bản không trốn trong sơn động đằng sau thác nước đó, hiện tại đêm nay không biết đã bỏ đi đâu.
Thứ ba:
cây lược vốn làm bằng loại gỗ rất bình thường, mùi thơm trên đầu nàng chỉ bất quá là mùi hoa lài rất bình thường.
Thứ tư:
trên thế gian căn bản không có những thứ gọi là "đố phu mộc" và "tình nhân du". Những thứ độc vật cổ quái đó có lẽ chỉ tồn tại trong truyện thần thoại quỷ bí.
Thứ năm:
nàng muốn Sở Lưu Hương đi đến sơn động sau thác nước, chỉ bất quá là muốn chàng đi tìm chết.
Vô luận là ai đơn thân độc mã xông vào chỗ đó, đều đừng mong còn sống đi ra.
"Nam nhân xem chừng trời sinh là để cho nữ nhân lừa gạt, nữ nhân nếu không lừa gạt hắn, hắn cũng có cảm giác không thoải mái".
Bốc A Quyên vui vẻ cực kỳ, đắc ý cực kỳ.
Nàng có cảm giác mình không những diễn kịch rất giỏi, hát cũng không tệ.
Nam nhân nếu đụng phải một nữ nhân diễn kịch ca hát đều giỏi, đơn giản chỉ có đường chết.
Bốc A Quyên thay bộ y phục dày hồi sớm, dắt con ngựa Sở Lưu Hương cỡi đến, nàng bỗng phát giác cỡi ngựa dưới trăng cũng rất có ý thơ.
oo Đêm đã rất khuya. Căn nhà lại chìm trong tĩnh mịch.
Vô luận ra sao, nữ nhân cô đơn đi trên con đường nhỏ hoang lương như vầy, luôn luôn không vui sướng gì. Cũng tịnh không có ý thơ gì.
Ý thơ trong tâm A Quyên đã sớm vỗ cánh bay đi, chỉ còn cảm giác gió luồn vào người lạnh lẽo, rất lạnh.
"Gió tháng ba sao lạnh quá".
Nàng cỡi ngựa lững thững, miệng bắt đầu nghêu ngao một bài hát.
Giọng hát của nàng vốn không tệ, nhưng hiện tại cả nàng cũng nghe không lọt lỗ tai.
"Tháng ba trăm hoa thơm ngát, hoa đỗ quyên đua nở trên triền đồi..." Trên triền đồi sự thật không có hoa đỗ quyên, trên triền đồi cả một đóa hoa cũng không có.
Đi qua một rặng núi, cả ánh trăng cũng bị che phủ, rừng cây cổ thụ đen thui xì xào trong gió, giống như một quỷ ảnh tử nhe nanh múa vuốt.
Lúc gió thổi luồn vào rừng, vó ngựa đạp trên đường đá, "cộp cộp", "cộp cộp"...
giống như đằng sau còn có một con ngựa khác đi cùng.
Nàng cơ hồ quên đó là tiếng vó ngựa của nàng, nàng thậm chí dần dần có cảm giác đằng sau còn có người đi theo.
Nàng muốn quay đầu nhìn lại, lại sợ thật sự nhìn thấy quỷ.
Nếu không quay đầu nhìn lại, lại không thoải mái.
Gom góp hết đảm khí, nàng mới dám quay đầu nhìn một cái.
Gió lùa lồng lộng, bóng cây lắc lư, không có ai khác.
Rõ ràng là không có, nhưng nàng lại chừng như thấy một bóng người núp sau thân cây lúc nàng quay đầu lại, thân pháp đơn giản giống như hồn quỷ.
"Trên thế gian còn có người có thân pháp như vậy sao? Trừ phi là Sở Lưu Hương".
Tính tới giờ này, Sở Lưu Hương hiện tại đáng lẽ đã tiến vào sơn động, có lẽ đã bị quái nhân trong sơn động chém đứt đầu.
Có lẽ nào đã biến thành quỷ không đầu theo sau lưng nàng? Hơn nữa còn là quỷ chết oan, cả mình tại sao chết cũng không biết?
Bốc A Quyên nghĩ tới đây, có muốn cười cũng cười không nỗi.
Sở Lưu Hương lúc còn sống đã đủ ghê gớm rồi, nếu quả thật đã thành quỷ, còn ghê gớm tới cỡ nào nữa.
Bốc A Quyên tận lực quất ngựa, chỉ hy vọng mau chóng ra khỏi sơn lộ tối tăm này.
Đột nhiên trong gió phiêu diêu truyền đến một tràng thanh âm kêu gào thê thảm:
- Trả đầu cho ta, trả đầu cho ta...
Cơn gió lồng lộng. Trên cây xem chừng lắc lư một bóng người, có tay có chân, thân thể cũng hoàn hoàn chỉnh chỉnh, lại không có đầu.
Lông lá toàn thân Bốc A Quyên dựng đứng, tròn xoe mắt nhìn kỹ.
Nhưng nàng vừa chớp mắt một cái, quỷ ảnh tử không đầu đã biến mất.
- Trả đầu cho ta, trả đầu cho ta...
Tiếng gào thảm thiết vẫn ẩn ẩn hiện hiện, lúc xa lúc gần, phiêu động trong gió.
Tiếng hô thảm đó vốn là Bốc Đảm Phu hồi nãy dùng để dọa Sở Lưu Hương. Nàng hồi nãy rất thích thú, hiện tại nàng mới phát giác không có chút nào thích thú.
Quần áo nàng đã đẫm ướt mồ hôi lạnh.
Giữa lúc đó, một bóng đen lóe lên một cái, lướt qua đầu ngựa.
Vẫn là quỷ ảnh tử không đầu.
Con ngựa hí lên một tiếng, dựng người dậy, Bốc A Quyên ráng sức kềm cương.
Kỵ thuật của nàng vốn không tệ.
Nhưng hiện tại hai chân nàng cơ hồ đã mềm nhũn, bị hất nhào khỏi lưng ngựa, rớt nặng nề trên đường, mắt nổ đom đóm.
Lại thấy quỷ ảnh tử đó, phiêu phiêu hốt hốt trên một nhánh cây.
Rừng cây lung lay trong gió, bóng quỷ đó cũng lung lay theo vòm cây.
Trừ Sở Lưu Hương ra, còn có ai có khinh công cao như vậy.
Bốc A Quyên dụng toàn thân khí lực hét lớn:
- Tôi biết chàng là Sở Lưu Hương, chàng còn là người hay là quỷ?
Bóng quỷ trên cành cây phá lên cười, tiếng cười âm trầm quái dị:
- Đương nhiên là quỷ, người làm sao không có đầu?
Bốc A Quyên cắn chặt môi:
- Chàng... đầu của chàng giấu trong y phục.
Tiếng cười lại vang lên, đầu của Sở Lưu Hương đã chui ra từ dưới y phục.
Đó đã chứng minh một sự thật.
Có những chuyện xảy ra với người ta, mình coi là chuyện đáng cười. Nhưng khi xảy ra với mình, lại biến thành bi kịch.
Hai chân Bốc A Quyên bỗng không còn bủn rủn nữa, gượng đứng dậy, phủi phủi đất cát dính trên mình, cười hỏi:
- Chàng đâu có gạt tôi được. Tôi đã sớm biết là chàng.
Sở Lưu Hương hỏi:
- Ồ? Nàng đã sớm biết thì sao lại sợ tới như vậy?
Bốc A Quyên tức tối:
- Ai sợ chứ? Vô luận chàng là người hay là quỷ, tôi đều không sợ.
Sở Lưu Hương nháy mắt:
- Hồi nãy ai té bịch xuống đất từ trên lưng ngựa vậy ta?
Bốc A Quyên la lớn:
- Người có khi thất thủ, ngựa có khi trật vó, đó cũng đâu phải là chuyện lạ gì.
Sở Lưu Hương hỏi:
- Phải làm sao mới coi là chuyện lạ được?
Bốc A Quyên cười lạnh:
- Đường đường là Sở Hương Soái mà không ngờ lại giả thần giả quỷ đón đường hù dọa nữ nhân, đó mới gọi là kỳ lạ, sau này tôi có kể ra, cũng không ai tin được là chàng.
Sở Lưu Hương thốt:
- Ta chỉ thấy có người cỡi ngựa của ta, tưởng có kẻ ăn cắp ngựa, ai ngờ lại là nàng.
Chàng cười cười, chợt thốt:
- Nàng không phải nên ở nhà đợi ta sao?
Bốc A Quyên hỏi ngược:
- Còn chàng? Chàng vốn nên đi vào sơn động đó, sao chàng còn chưa đi?
Sở Lưu Hương thở dài:
- Nguyên nhân đó nói ra thật phức tạp, nàng có muốn nghe không?
Bốc A Quyên đáp:
- Chàng nói đi.
Sở Lưu Hương đáp:
- Thứ nhất, Bốc Đảm Phu căn bản không phải là chồng của nàng, lão cũng căn bản không phải tên là Bốc Đảm Phu.
Bốc A Quyên hỏi:
- Ai nói vậy?
Sở Lưu Hương cười thần bí:
- Ta nói, bởi vì ta bỗng nhớ ra lão là ai.
Bốc A Quyên hỏi:
- Lão là ai?
Sở Lưu Hương đáp:
- Lão họ Kinh, tên là Bất Không, ngoại hiệu là "Thất Thập Nhất Biến", ý tứ đó là lão quỷ kế đa đoan, so với Tôn Ngộ Không cũng chỉ bất quá thua một biến. Năm xưa là đệ nhất cao thủ trong hắc đạo, mười năm gần đây cũng không biết vì sao đột nhiên mất tích, năm nay tính ra cũng đã có sáu mươi ba sáu mươi bốn tuổi, chỉ vì lão luyện Đồng Tử Công, cho nên mới nhìn còn trẻ.
Khẩu khí chàng kể chuyện đó đơn giản giống như đang đọc gia phả của lão.
Bốc A Quyên lắng tai nghe.
Sở Lưu Hương lại nói:
- Cũng bởi vì lão luyện Đồng Tử Công, cho nên cả đời không phạm sắc giới, cho nên vẫn sống một mình cho tới bây giờ, người luyện Đồng Tử Công đương nhiên không cưới vợ.
Bốc A Quyên trừng mắt nhìn chàng, cười mỉa:
- Nghĩ không ra cả chuyện của người đó chàng cũng biết rõ, xem chừng chàng cũng là một người trong nhóm của lão.
Sở Lưu Hương mỉm cười:
- Đừng quên người ta gọi ta là đại nguyên soái trong đám đạo tặc, một người làm nguyên soái nếu cả lai lịch của thủ hạ cũng không biết đến, còn làm gì được chứ?
Bốc A Quyên chớp chớp mắt, lạnh lùng thốt:
- Chỉ tiếc vị đại nguyên soái trước mắt phải chui vào quan tài.
Sở Lưu Hương cười khổ:
- Ta chỉ mới nói "thứ nhất", đương nhiên còn có "thứ hai".
- "Thứ hai" là gì?
Sở Lưu Hương đáp:
- Thứ hai, cây lược của nàng cũng không phải làm từ "đố phu mộc", dầu thơm trên đầu cũng không phải là "tình nhân du".
Trên mặt Bốc A Quyên đã có biến chuyển, trừng mắt hỏi:
- Ai nói chứ?
Sở Lưu Hương mỉm cười:
- Ta nói, bởi vì ta biết trên đầu nàng xức dầu thơm hoa lài của "Viên Hoa Tề" ở kinh thành. Đó là bí phương độc môn gia truyền chế thành, hương vị đặc biệt thanh nhã, cho nên phải bỏ ra tám lượng bạc mới mua được một ống, hơn nữa chỉ có chỗ đó bán, không chỗ nào khác có.
Mắt Bốc A Quyên càng tròn xoe:
- Chàng làm sao biết được?
Sở Lưu Hương đáp:
- Ta ngửi được.
Bốc A Quyên hỏi:
- Lỗ mũi chàng không phải đã nghẹt sao?
Sở Lưu Hương cười đáp:
- Lỗ mũi ta có lúc không thông, có lúc cũng rất thông, tùy theo tình hình.
Bốc A Quyên hỏi:
- Tùy theo tình hình gì?
Sở Lưu Hương đáp:
- Tùy theo coi ta ngửi cái gì, khi gặp phải phân chó hay mê dược, mũi ta đương nhiên nghẹt, khi gặp mùi thơm trên mình nữ nhân, mũi ta có lẽ còn thông hơn bất kỳ ai khác.
Bốc A Quyên nghiến răng:
- Không trách người ta nói chàng là quỷ háo sắc, xem ra quả nhiên không sai chút nào.
Sở Lưu Hương thốt:
- Quá khen quá khen.
Bốc A Quyên hỏi:
- Chàng đã nói "thứ hai", còn có "thứ ba" không?
Sở Lưu Hương đáp:
- Còn.
Chàng mỉm cười nói tiếp:
- Thứ ba, ta bỗng nghĩ ra người nào trong sơn động đó.
Bốc A Quyên chớp chớp mắt:
- Là người nào?
Sở Lưu Hương đáp:
- Là một nhà họ ma, ma phiền, vô luận là ai quấy rầy bọn họ, là rước ma phiền.
Bốc A Quyên cười lạnh:
- Thật sự không tưởng tượng được Sở Lưu Hương không ngờ cũng có người để sợ.
Sở Lưu Hương thốt:
- Cái gì khác ta đều không sợ, chỉ sợ ma phiền.
A Quyên nói:
- Chỉ tiếc hiện tại chàng đã rước ma phiền lên thân.
Sở Lưu Hương thở dài:
- Cho nên hiện tại ta muốn tìm hiểu ma phiền ở đâu ra.
Bốc A Quyên hỏi:
- Có phải chàng muốn tôi nói cho chàng biết?
Sở Lưu Hương đáp:
- Nàng còn có thể từ chối không nói cho ta biết sao?
Bốc A Quyên hỏi:
- Không nói cho chàng biết không được?
Sở Lưu Hương đáp:
- Không được.
A Quyên đảo đảo tròng mắt:
- Tôi không nói cho chàng biết, để xem chàng có thể làm gì tôi.
Sở Lưu Hương không nói gì, đột nhiên ôm nàng vào lòng.
Bốc A Quyên thất thanh la:
- Chàng... chàng dám?
Sở Lưu Hương nhe răng cười mánh khóe:
- Xin đừng quên ta là quỷ háo sắc.
Bốc A Quyên trừng mắt nhìn chàng, bỗng nhắm mắt thở dài nhè nhẹ.
Sở Lưu Hương ngược lại, lại ngẩn người:
- Nàng không sợ?
Bốc A Quyên u uẩn đáp:
- Tôi còn có cách nào khác? Đánh cũng đánh không lại chàng, chạy cũng chạy không thoát chàng.
Sở Lưu Hương hỏi:
- Không còn cách nào sao?
A Quyên thút thít:
- Một nữ nhân giữa canh ba nửa đêm không có ai, cho dù có la, cũng đâu có ai nghe.
Nàng bỗng kéo cổ Sở Lưu Hương, kề sát tai chàng thủ thỉ:
- Nếu chàng muốn làm nhục tôi, hiện tại chính là lúc tốt nhất, đợi lúc trời sáng đã không còn tình điệu.
Bán dạ tam canh, bốn bề không có người, ánh trăng dìu dịu, còn có một Bốc A Quyên mỹ nhân như hoa ngọc trong lòng, còn thủ thỉ khiêu khích mình, bảo mình làm sao?
Sở Lưu Hương quả thật không biết làm sao. Nhìn biểu tình trên mặt chàng xem chừng tịnh không phải đang ôm đại mỹ nhân trong lòng, hơn nữa còn như đang đụng một củ khoai luộc nóng hổi.
Song thủ của Bốc A Quyên thẫn thờ, đôi mắt nhắm chặt, hơi thở nhè nhẹ thoảng qua tai chàng. Xem ra nếu Sở Lưu Hương muốn quăng củ khoai ngọt ngào nóng hổi đó ra cũng thật sự không phải dễ. Chỉ bất quá củ khoai nóng đó rất thơm, thơm mê hồn. Thơm đến mức cho dù mình có ăn sơn hào hải vị no cành hông, cũng không nhịn được muốn cắn một miếng. Sở Lưu Hương phát giác tim mình đập thình thịch, đập nhanh cực kỳ.
Bốc A Quyên hé mắt như đường tơ, dịu dàng hỏi:
- Chàng còn đợi gì nữa? Có phải chàng chỉ biết nói?
Sở Lưu Hương dặng hắng hai tiếng:
- Quân tử động khẩu, bất động thủ.
Bốc A Quyên cười mê hồn:
- Nhưng chàng tịnh không phải là quân tử.
Sở Lưu Hương thở dài:
- Ta đích xác không phải.
Chàng đích xác đã chuẩn bị từ bỏ quyền lợi làm quân tử, ai biết ngay lúc đó, trong cánh rừng tối tăm bên kia đường đột nhiên vang lên một tràng cười trong trẻo.
Một cô gái vận toàn huỳnh y, ngồi vắt vẻo trên cây, cười ngất không ngừng.
Nàng cười không những vui tai, hơn nữa còn vui mắt.
Sở Lưu Hương cơ hồ nhịn không được muốn la lên:
- Trương Khiết Khiết.
Cô gái đó thật sự quá thần bí, Sở Lưu Hương vĩnh viễn cũng tưởng không được nàng lại xuất hiện ở đó.
Bốc A Quyên đã kêu lên:
- Ngươi là ai?
Trương Khiết Khiết tươi cười:
- Ta cũng không là ai, chỉ bất quá là người tình cờ đi ngang qua đây].
Bốc A Quyên trừng mắt nhìn nàng:
- Ngươi muốn gì?
Trương Khiết Khiết đáp:
- Ta không muốn gì, hắn có hãm hiếp ngươi cũng được, ngươi bị hắn hãm hiếp cũng được. Đều không có chút quan hệ gì tới ta.
A Quyên thốt:
- Vậy thì ngươi mau đi đi.
Trương Khiết Khiết đáp:
- Ta cũng không muốn đi.
Nàng cười ngất, lại hỏi:
- Bọn ngươi làm chuyện của bọn ngươi, ta ở đây nhìn đâu có mất mát gì?
Bốc A Quyên hỏi:
- Tại sao ngươi lại muốn nhìn?
Trương Khiết Khiết đáp:
- Ta cao hứng.
Đạo lý gì đi nữa cũng nói không lại hai chữ "cao hứng" đó.
A Quyên cũng không phải là người nói lý lẽ, không tưởng tượng được khơi khơi lại đụng phải một người càng không nói lý lẽ.
Sở Lưu Hương cơ hồ nhịn không được phải cười ra tiếng.
A Quyên chống tay nhỏm dậy, đột nhiên từ trong lòng chàng bắn ra, phi thân lộn một vòng, bay ào về phía Trương Khiết Khiết, mười ngón tay thon thon lóe sáng dưới ánh trăng.
Nàng xem chừng hận không cào nát được mặt Trương Khiết Khiết.
Vô luận nữ nhân có võ công cũng vậy, không có võ công cũng vậy, một khi nhào tới, chừng như chỉ thích cào cấu mặt người ta.
Nữ nhân có lúc quả thật giống hệt mèo, trời sinh thích cào người ta, trời sinh thích dùng móng tay làm vũ khí.
Sở Lưu Hương quả thật có chút lo lắng cho Trương Khiết Khiết.
Chàng bỗng phát hiện Bốc A Quyên không những khinh công rất cao, hơn nữa xuất thủ rất nhanh, rất ngoan độc.
Chàng vốn không tưởng nỗi Bốc A Quyên lại là một nữ nhân như vậy, sử dụng chiêu thức độc lạt như vậy.
"Có lẽ khi nữ nhân đối phó với nữ nhân, luôn biến thành tàn độc hơn hết".
Trương Khiết Khiết vẫn cười ngất.
Mắt vừa thấy mười ngón tay của Bốc A Quyên đã kề sát cổ nàng, thân người nàng mới đột nhiên nhích sau thân cây, chớp mắt đã phóng tuốt trên cành cây.
Chân Bốc A Quyên nhún một cái, cũng đã phóng lên trên cây.
Trương Khiết Khiết cười ngọt:
- Ả này xem chừng hung hãn quá, Hương ca ca, chàng còn không mau cứu giúp tôi.
Nàng cố ý gọi ba chữ "Hương ca ca" một cách vừa điềm mật, vừa nhục mạ.
Sở Lưu Hương nghe được ba chữ đó, toàn thân nổi da gà.
Bốc A Quyên càng nổi máu nóng, cười lạnh:
- Ả này xem chừng không trọng mặt mũi, cũng không sợ người khác nghe muốn ói.
Câu nói đó còn chưa dứt lời, A Quyên đã đánh ra bảy chiêu.
Trương Khiết Khiết một mực tránh né, một mực vẫn cười ngất:
- Người không trọng mặt mũi là ta? Hay là ngươi? Ngươi sao lại muốn Hương ca ca của ta hãm hiếp ngươi?
Bốc A Quyên giận dữ tới mức nói cũng nói không ra hơi, chỉ thấy mặt mày xanh lè, chiêu thức xuất thủ càng độc ác.
Trương Khiết Khiết thốt:
- Kỳ thực ngươi vốn nên học ở ta, ngươi nếu cũng kêu chàng là Hương ca ca, chàng có lẽ có thể đã hãm hiếp ngươi.
Bốc A Quyên hét lớn:
- Đừng nói xàm nữa.
Trương Khiết Khiết cười to:
- Được mà.
Nàng một mực không ngừng tránh né, cơ hồ không dùng tới một chút khí lực phản công, bỗng hô thất thanh một tiếng, xoay người bỏ chạy, miệng vẫn la lớn:
- Móng tay của ả này lợi hại thật, nếu quả thật bắt được ta tất cào nát mặt ta ra, sau này ta làm sao cưới chồng được.
Nàng chạy đằng trước, Bốc A Quyên rượt đằng sau.
Khinh công hai người đều không kém, đặc biệt là Trương Khiết Khiết.
Sở Lưu Hương cơ hồ chưa từng thấy nữ nhân nào có khinh công cao như nàng, cả nam nhân cũng rất ít.
Chàng vốn chừng như muốn đuổi theo khuyên can, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn khoanh tay đứng yên một chỗ.
Lúc hai nữ nhân đánh nhau, chuyện duy nhất nam nhân có thể làm, là đứng yên bất động, nếu như có thể đột nhiên biến thành vừa câm vừa điếc, lại càng thông minh hơn.
Gió thổi xào xạc, tiếng đánh nhau của bọn họ không còn nghe được nữa.
Có phải bọn họ đã dừng tay?
Đột nhiên giữa lúc đó, trong bóng tối có người hát nho nhỏ.
"Hai nữ nhân đánh nhau, chỉ có một trong hai có thể trở về. Chàng nói người trở về là ai?" Sở Lưu Hương không nghĩ ngợi, đáp:
- Trương Khiết Khiết.
Quả nhiên là Trương Khiết Khiết, người nàng thoáng một cái, đã đến trước mặt Sở Lưu Hương, cười mê hồn:
- Đệ đệ khôn, ngươi gọi thư thư gì đó?
Sở Lưu Hương thở dài:
- Vẫn là cái trò đó, nàng không chán sao?
Trương Khiết Khiết cười đáp:
- Tôi không những nói không chán, cũng nghe không chán. Cho dù chàng một ngày có gọi tôi "thư thư" một trăm lần đi nữa, tôi vẫn vui vẻ như vậy.
Nàng chớp chớp mắt, chợt hỏi:
- Còn chàng có vui không?
Sở Lưu Hương hỏi:
- Ta có gì mà vui?
Trương Khiết Khiết đáp:
- Hai cô gái đẹp như vậy đánh nhau vì chàng, vẫn còn chưa vui sao?
Sở Lưu Hương nháy mắt:
- Đánh có chết không?
Trương Khiết Khiết đáp:
- Chàng đừng lo, một tiểu cô nương đẹp đẽ như vậy, tôi cũng không nỡ giết ả.
Sở Lưu Hương hỏi:
- Nếu chưa chết, đã bỏ ở đâu?
Trương Khiết Khiết bỗng nghênh mặt:
- Chàng hỏi làm gì? Có phải vẫn còn nghĩ tới ả? Muốn hãm hiếp ả?
Sở Lưu Hương hỏi:
- Nàng nghĩ ta thật sự là người như vậy?
Trương Khiết Khiết cười vang:
- Chàng còn gì mà không làm được chứ? Nếu không phải tôi đến kịp thời, xem chừng hai người một người hãm đi, một người hãm lại, hiện trường chỉ sợ sớm muộn gì cũng sụp thành hố sâu.
Sở Lưu Hương lại thở dài một hơi, cười khổ:
- Ta thật sự bội phục nàng, những câu đó thật sự chỉ có nàng mới nói ra được.
Trương Khiết Khiết thốt:
- Một nữ nhân khi ghen tuông, lời nói khó nghe cỡ nào cũng nói ra hết như vậy.
Sở Lưu Hương hỏi:
- Nàng ghen?
Trương Khiết Khiết trừng mắt:
- Ghen thì sao? Ghen là phạm pháp à?
Nàng lại "à" một tiếng, cười tươi nói tiếp:
- Kỳ thực chàng cho dù nhất định muốn hãm hiếp, cũng không cần tìm ả.
Sở Lưu Hương sờ sờ chót mũi:
- Ta còn có thể tìm ai?
Sóng mắt Trương Khiết Khiết láy động:
- Chàng ít ra còn có một người có thể tìm.
Sở Lưu Hương hỏi:
- Người đó đang ở đâu?
Trương Khiết Khiết cắn môi:
- Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.
Sở Lưu Hương xem ra chừng như bỗng biến thành một ngốc tử, trố mắt nhìn thẳng, lại ngó đông dòm tây cả nửa ngày, mới nhíu mày thốt:
- Kỳ quái, ta sao nhìn không thấy.
Trương Khiết Khiết nghiến răng trừng mắt, bỗng giơ tay tát một cái. Nàng xuất thủ thật nhanh, nhanh đến mức làm cho người ta tránh không kịp. Nhưng lần này nàng lại thất thủ, tay của nàng đã bị Sở Lưu Hương nắm chặt.
Sở Lưu Hương thốt:
- Nàng nếu thật sự muốn đánh ta, xuất thủ nên đổi kiểu một chút.
Trương Khiết Khiết cười méo xệch:
- Chàng nghĩ tôi thật sự đánh không được chàng? Chàng nghĩ chàng thật sự có thể bắt được tay tôi?
Sở Lưu Hương hỏi:
- Đây không phải là tay nàng sao?
Trương Khiết Khiết chế giễu:
- Ngốc tử à, chàng không lẽ không thấy tôi cố ý để chàng bắt sao?
Sở Lưu Hương hỏi:
- Cố ý? Tại sao?
Trương Khiết Khiết cúi đầu dịu dàng đáp:
- Bởi vì tôi thích chàng nắm tay tôi.
Thanh âm của nàng vừa ôn nhu, vừa điềm mật, giữa đêm khuya tĩnh lặng như vầy, phát ra từ miệng một thiếu nữ mỹ miều như nàng, đơn giản giống như một nhạc khúc mỹ lệ nhất trên thế gian.
Tâm Sở Lưu Hương cũng bắt đầu tan lỏng như băng tuyết tan trong gió xuân.
Ngay lúc đó, tay Trương Khiết Khiết bỗng xoay một vòng, bấu cổ tay của Sở Lưu Hương, tay kia lập tức huy xuất như thiểm điện, nhắm mặt Sở Lưu Hương tát mạnh xuống.
Nàng cảnh cáo:
- Lần này chàng có muốn tránh...
Câu nói đó không nói tiếp được.
Tâm Sở Lưu Hương đã mềm nhũn, nhưng tay lại không, không biết làm sao, bàn tay đang tát xuống của Trương Khiết Khiết đã bị nắm chặt, bàn tay đang bấu cổ tay chàng cũng bị bóp giữ.
Trương Khiết Khiết chỉ có cảm giác đôi tay mình chừng như không còn chút khí lực.
Sở Lưu Hương mỉm cười, điềm đạm thốt:
- Lần này nàng cũng không đánh được.
Trương Khiết Khiết tức giận trừng mắt nhìn chàng, trừng cả nửa ngày, mục trung dần dần tươi tắn lại, chung quy cũng cười ngất:
- Kỳ thực tôi căn bản vốn đâu muốn đánh chàng, chàng hà tất phải khẩn trương vậy chứ.
Điều này chứng minh một chuyện.
Nữ nhân thành thật không nhất định khả ái. Nữ nhân khả ái không nhất định thành thật.
Một khi mình có cảm giác nàng khả ái, vô luận lời nói của nàng thật hay xạo, mình đáng lẽ tin hết.
Nếu không, mình không phải là nam nhân thông minh, cũng không phải là nam nhân sống khoái lạc.
Sở Lưu Hương hiện tại tịnh không khoái lạc.
Bởi vì chàng tuy rất muốn tin, lại thật sự rất khó tin.
Trương Khiết Khiết nhìn chàng chằm chằm, bỗng thốt:
- Xem ra chàng có vẻ không quá tin tôi.
Sở Lưu Hương cười cười:
- Ta có thể tin nàng sao?
Trương Khiết Khiết hỏi:
- Tôi có hại chàng không?
Sở Lưu Hương đáp:
- Không.
Trương Khiết Khiết hỏi:
- Tôi đối với chàng tốt hay xấu?
Sở Lưu Hương đáp:
- Rất tốt.
Trương Khiết Khiết thốt:
- Tôi không hại chàng, lại đối với chàng rất tốt, chàng vì sao lại không tin tôi?
Sở Lưu Hương đáp không được câu hỏi đó:
- Ta không biết.
Đạo lý gì đi nữa cũng không qua được "ta không biết".
Mình cho dù có nói một vạn thứ đạo lý, người ta vẫn không biết, mình còn có cách gì bắt người ta biết?
Trương Khiết Khiết thở dài cười khổ:
- Nguyên lai chàng cũng không phải là người nói lý lẽ.
Sở Lưu Hương mỉm cười:
- Người không nói lý lẽ trong thiên hạ vốn rất nhiều, tịnh không chỉ có một mình ta.
Trương Khiết Khiết chớp chớp mắt:
- Chàng có phải có cảm giác tôi rất xảo quyệt?
Sở Lưu Hương đáp:
- Đích xác rất xảo quyệt.
Trương Khiết Khiết hỏi:
- Chàng không nghĩ ra tôi làm sao lại có thể tìm được chàng?
Sở Lưu Hương đáp:
- Đích xác nghĩ không ra.
Trương Khiết Khiết thốt:
- Được, tôi nói cho chàng biết, tôi vốn luôn luôn ngầm theo dõi chàng.
Sở Lưu Hương "ồ" lên một tiếng.
Trương Khiết Khiết nói tiếp:
- Tôi đương nhiên cũng không biết chàng đi đường nào, may là có người nói cho tôi biết.
Sở Lưu Hương hỏi:
- Ai?
Trương Khiết Khiết đáp:
- Là một bà vợ trẻ bán rượu ở ngã ba đường.
Nàng lại nhếch môi cười, lạnh lùng hỏi:
- Chàng nhất định cảm thấy lạ là ả còn nhớ tới chàng? Đó chỉ là vì ả đối với chàng rất hữu ý, nói chàng vừa anh tuấn, vừa khả ái, lại có khí phái nam nhân, khuyết điểm chỉ có xuất thủ không hào phóng lắm, chỉ cho bọn họ hai lượng bạc.
Sở Lưu Hương lại thở dài, cười khổ.
Sao trên trời lác đác thưa thớt, đêm đã gần tàn.
Trương Khiết Khiết không biết đã ngắt một đóa hoa nho nhỏ ở đâu, lúc thì cắn trên môi, lúc thì cài trên tai, lúc lại xoay xoay trong tay, xem chừng lí lắc không yên.
Con người nàng xem chừng vĩnh viễn lí lắc không yên, không những tay phải động, miệng cũng phải động, cả người loay hoay không dừng, lúc không có chuyện gì làm cũng ráng kiếm ra chuyện để nghêu ngao.
Nếu nàng phải ngậm miệng, an phận ngồi thẳng lưng, nàng thà mất mạng còn hơn.
Sở Lưu Hương càng ngày càng không hiểu nỗi nàng.
Có lúc nàng xem ra không khác gì một cô bé không hiểu không biết chuyện gì, nhưng có lúc lại giống như ranh mãnh hơn cả một lão hồ ly.
Sở Lưu Hương thở dài:
- Hiện tại ta đã biết nàng sao lại đến đây được, nhưng nàng đi tìm ta làm gì?
Trương Khiết Khiết trừng mắt háy chàng:
- Người ta đều có thể đi tìm chàng, tôi sao lại không thể?
Sở Lưu Hương hỏi:
- Người khác đi tìm ta là muốn lấy mạng ta, còn nàng?
Trương Khiết Khiết đáp:
- Tôi không muốn lấy mạng chàng, tôi chỉ muốn có người đấu miệng với tôi.
Sở Lưu Hương cười khổ:
- Vậy nàng đi tìm ta vì muốn nuốt luôn miệng của ta?
Thần sắc nàng bỗng biến thành rất trịnh trọng, nghiêm mặt thốt:
- Tôi đi tìm chàng chỉ vì muốn nói cho chàng biết hai tin quan trọng phi thường.
Sở Lưu Hương hỏi:
- Tin gì?
Trương Khiết Khiết đáp:
- Tôi đã thám thính ra hai vợ chồng lão đầu tử là ai.
Sở Lưu Hương "ồ" lên một tiếng.
Trương Khiết Khiết hỏi:
- Chắc chàng còn nhớ lão thái bà đó trong tay giơ cái gì chứ?
Sở Lưu Hương đáp:
- Cán cân.
Lão thái bà đã dùng cán cân đánh ông chồng.
Ánh mắt Sở Lưu Hương phát sáng, động dung:
- Ta đã nhớ rồi, Suy công Phì bà, cân không rời cán.
Trương Khiết Khiết mỉm cười:
- Không sai, lão đầu tử đó là "cân", lão bà là "cán cân", hai người kỳ thực quả thật xứng với danh hiệu, chàng không thể nào tìm ra người nào giống cán cân hơn lão thái bà đó.
Sở Lưu Hương tịnh không cười. Bởi vì chàng biết rõ tên tuổi của hai vợ chồng đó tuy buồn cười, kỳ thực lại là người rất đáng sợ.
Trương Khiết Khiết thốt:
- Nghe nói đôi vợ chồng đó vốn là cao thủ nhất đẳng trong giới hắc đạo vùng Tế Nam, hơn nữa dưới tay còn có một thế lực đen tối rất lớn, mười năm trước bỗng rửa tay quy ẩn không can dự vào chuyện giang hồ nữa, từ đó không còn có ai biết được hành tung của bọn họ, lại không biết lần này tại sao đột nhiên xuất hiện?
Sở Lưu Hương đáp:
- Nghĩ tất có người đặc biệt thỉnh mời bọn họ ra mặt giết ta.
Trương Khiết Khiết hỏi:
- Chàng nghĩ ai đã thỉnh mời bọn họ ra mặt? Có thể thỉnh mời cao thủ hắc đạo đã quy ẩn bấy lâu như vậy, mặt mũi người đó thật sự không phải nhỏ.
Tròng mắt nàng đảo đảo, lại nói tiếp:
- Chủ nhân con la đó là ai, tôi cũng đã điều tra ra.
Sở Lưu Hương hỏi:
- Là ai?
Trương Khiết Khiết đáp:
- Kim tứ gia.
Sở Lưu Hương nhíu mày:
- Kim tứ gia là người thế nào?
- Người có quyền uy nhất, chàng đã vào bái thọ, nghĩ chắc đã gặp qua người đó.
Sở Lưu Hương gật gật đầu, chàng không những đã gặp qua người đó, hơn nữa còn có ấn tượng rất sâu đậm.
Kim tứ gia vốn là người rất dễ dàng làm cho người ta có ấn tượng sâu đậm.
Thân hình y không phải cao lớn gì lắm, nhưng lại cực kỳ kiện tráng, đứng đâu là giống như một hòn núi, vô luận là ai cũng đừng mong nghĩ tới có thể xô ngã y.
Sở Lưu Hương thậm chí còn nhớ tướng mạo của y, đôi mày rất dày, đôi mắt sáng trưng, râu ria tua tủa, cả khi y cười cũng xem ra rất uy nghiêm.
Tùy tiện nhìn y kiểu nào đi nữa, y đều là người rất chính phái.
Sở Lưu Hương hỏi:
- Ý của nàng có phải muốn nói hai vợ chồng đó là y mời ra mặt, người muốn giết ta cũng là y?
Trương Khiết Khiết đáp:
- Tôi không muốn nói gì hết, chỉ bất quá nói con la đó là của y.
Sở Lưu Hương hỏi:
- Sao nàng biết?
Trương Khiết Khiết cười cười:
- Tôi đương nhiên có phương pháp của tôi.
Sở Lưu Hương hỏi:
- Phương pháp gì?
Trương Khiết Khiết nháy mắt:
- Chuyện đó tôi không thể nói cho chàng biết.
Sở Lưu Hương hỏi:
- Sao lại không thể nói cho ta biết?
Trương Khiết Khiết đáp:
- Bởi vì tôi không cao hứng.
oo Ngày chung quy cũng đã đến.
Bọn họ chung quy đã ra khỏi địa giới núi non, con ngựa không ngờ vẫn còn đi theo sau.
Có người nói chó và ngựa đều là bằng hữu trung thành nhất của nhân loại, kỳ thực bọn chúng chỉ bất quá đều lệ thuộc vào sự nuôi nấng của con người, thà làm nô lệ của con người cũng không chịu quay về độc lập sinh tồn.
Trương Khiết Khiết chớp chớp mắt, bỗng cười hỏi:
- Tôi đã cực khổ đi kiếm chàng để nói cho chàng biết mấy chuyện đó, chàng làm sao để tạ ơn tôi đây?
Sở Lưu Hương đáp:
- Ta không biết.
Chàng phát hiện chỉ có câu đó mới là tốt nhất để đối phó Trương Khiết Khiết.
Trương Khiết Khiết cười ngất:
- Chàng không biết, tôi biết.
Sở Lưu Hương hỏi:
- Nàng biết cái gì?
Trương Khiết Khiết đáp:
- Tôi biết chàng là tiểu quỷ nhỏ mọn, muốn chàng tạ ơn tôi, có giết chàng chàng cũng không chịu.
Sở Lưu Hương cũng cười cười:
- Đó cũng còn tùy tình hình coi nàng uống được bao nhiêu, cũng còn tùy rượu chỗ đó có ngon hay không ngon.
Trương Khiết Khiết thở dài:
- Cũng may là tôi biết có chỗ không những rượu không ngon, hơn nữa còn có ả bán rượu vừa trắng vừa đầy đặn, vả lại còn luôn luôn nhớ tới chàng, cả sự keo kiệt của chàng cũng không quan hệ gì.
Sở Lưu Hương nhịn không được phải vuốt vuốt chót mũi, cười khổ:
- Nàng thật sự muốn đến chỗ đó?
oo Vẫn còn tinh sương, quán rượu nhỏ nơi ngã ba đường lại không ngờ đã mở cửa.
Ông chủ quán đang nấu đồ ăn trên lò lửa đỏ phừng phừng, cả mặt mày thân thể đều nhuốm khói than.
Ả chủ quán vừa trắng vừa tròn ngồi bên cạnh nhìn lão, xem chừng vẫn còn ngái ngủ, đứa bé trong tay ả sợ sệt cả khóc cũng không dám khóc.
Vừa thấy Sở Lưu Hương, trên mặt ả đã nở nụ cười tươi như hoa, chén cháo nãy giờ đặt trên bàn không đụng đến, hiện tại ả đã bưng lên đút cho đứa bé ăn, biểu thị ả là nữ nhân rất ôn nhu, là người mẹ rất dịu dàng.
Trương Khiết Khiết dùng khóe mắt liếc Sở Lưu Hương, cười ngất.
Sở Lưu Hương chỉ còn nước giả như không thấy gì hết.
Đợi đến lúc chủ quán lo chuẩn bị rượu thịt, Trương Khiết Khiết bỗng kề miệng sát tai chàng:
- Thật oan uổng cho nàng ta quá, nàng ta tuy rất trắng, lại đâu có mập mạp gì.
Sở Lưu Hương vẫn không nghe thấy gì.
Trương Khiết Khiết lại nói:
- Chàng xem da của nàng ta kìa, láng mịn như mới tắm ra, tôi nếu là nam nhân, không cần biết là nàng ta có chồng hay không, nhất định nghĩ cách ôm nàng ta trong tay.
Nàng càng nói càng đắc ý, chừng như còn muốn nói nữa.
Cũng may rượu thịt đã bưng lên, bà chủ quán cười ngọt ngào:
- Hôm nay thịt tươi mới xẻ ngon lắm, tướng công người ăn thử là biết.
Trương Khiết Khiết bỗng hỏi:
- Ngươi chỉ mời tướng công ăn, còn cô nương ta thì sao?
Vợ lão chủ quán trừng mắt nhìn nàng, miễn cưỡng cười đáp:
- Tướng công thử qua trước, rồi tới cô nương dùng cũng không muộn.
Câu nói còn chưa dứt, ả đã quay đầu, đầu còn chưa quay hết đã đi một lèo, mặt nghênh nghênh.
Trương Khiết Khiết lè lưỡi làm mặt quỷ, vừa cười vừa thì thào:
- Nguyên lai ả đã nhìn không ưa gì tôi. Xem ra bỏ đi cũng tốt, cũng tránh làm cho người ta cảm thấy kinh tởm.
Nàng uống cạn một chén, xoay mình định đi.
Sở Lưu Hương thất thanh:
- Nàng thật sự muốn đi sao?
Trương Khiết Khiết đáp:
- Tôi chỉ nói uống rượu với chàng, uống nhiều ít gì cũng đâu thành vấn đề.
Người nàng đã nhảy lên ngựa của Sở Lưu Hương, quất ngựa bỏ đi, lại cười ngất:
- Lần này tôi lấy ngựa của chàng, lần tới gặp lại sẽ hoàn trả, chàng chắc không nhỏ mọn tới nỗi cả ngựa cũng không chịu cho người ta mượn chứ.
Câu nói đó vừa dứt, người lẫn ngựa đã vút xa.
Sở Lưu Hương vốn muốn đuổi theo, lại đã ngồi xuống.
Chàng quả thật nghĩ không ra lý do tại sao phải đuổi theo.
"Tôi rõ ràng không hại tới chàng, lại không thiếu nợ chàng, chàng sao lại đuổi theo tôi?" Chàng cho dù có đuổi kịp, người ta nói một câu như vậy cũng có thể đuổi chàng quay đầu. Cho nên Sở Lưu Hương chỉ còn nước nhìn nàng phóng xa, chỉ còn nước ngẩn người cười khổ.
Chỉ nghe vợ lão chủ quán hỏi:
- Vị cô nương đó có phải có bệnh không? Sao nói chuyện giống như điên điên khùng khùng.
Sở Lưu Hương thở dài cười khổ:
- Nàng ta không bị bệnh, người bị bệnh là ta.
Vợ lão chủ quán đung đưa đứa bé trong tay, lại nở một nụ cười tươi như hoa, ánh mắt nhìn Sở Lưu Hương đăm đăm, cắn môi nhè nhẹ:
- Chàng gặp được tôi quả thật là vận khí, tôi chuyên trị bệnh cho nam nhân.
Sở Lưu Hương sờ sờ chót mũi, bỗng đứng lên đi ra.
Chàng đã thề với mình một khi nhìn thấy nữ nhân cười với mình, lập tức đi cho xa.
Vợ lão chủ quán xem chừng thất kinh, tròn xoe mắt:
- Tướng công chàng chưa ăn uống gì đã đi sao?
Sở Lưu Hương nghiêm mặt:
- Rượu đó đã chua rồi...
Chàng đang muốn quay mình, đã nghe vợ lão chủ quán gọi lớn:
- Đợi đã, tôi còn có vật giao cho chàng.
Nói xong, ả bỗng bồng đứa bé đưa qua cho Sở Lưu Hương. Đứa bé khóc lên một tiếng. Sở Lưu Hương không tự chủ được, đã giơ tay đón lấy đứa bé.
Ngay lúc đó, lão chủ quán đang quạt lửa đã như mũi tên bắn qua. Vợ lão chủ quán cũng phóng liền tới.
Ả thật sự không có chút nào có vẻ mập mạp nặng nề, phóng qua nhẹ nhàng lanh lẹ.
Sở Lưu Hương trước ngực ôm đứa bé, đứa bé khóc thương tâm, chàng làm sao có thể quăng đứa bé đang khóc ra?
Sở Lưu Hương đương nhiên không phải là hạng người đó. Cho nên mới gặp xui.
oo Sở Lưu Hương nằm dài, xem chừng rất thoải mái.
Cái giường đó rất mềm, gối không cao cũng không thấp, hà huống còn có nữ nhân cười tươi như hoa xuân ngồi kề bên, đang đút cho chàng ăn.
Người khác nhìn thấy bộ dạng của chàng lúc này, nhất định ngưỡng mộ ghen tị cực kỳ.
Chỉ có chàng là không có chút gì ngưỡng mộ mình, trừ cái miệng còn có thể há ra, trừ cái mũi còn có thể hít thở ra, toàn thân chàng đều đã giống như một khúc gỗ, cả một chút cảm giác cũng không có.
Vợ lão chủ quán cầm chén rượu, từ từ đổ vào miệng chàng, cười ngọt ngào:
- Rượu này có chua không?
Sở Lưu Hương đáp:
- Không chua.
Sóng mắt của vợ lão chủ quán lưu động, cười tươi:
- Tôi có đẹp không?
Sở Lưu Hương đáp:
- Đẹp cực kỳ.
Vợ lão chủ quán cắn môi:
- Đẹp tới cỡ nào?
Sở Lưu Hương đáp:
- Đẹp hơn cả thiên tiên.
Vợ lão chủ quán hỏi:
- So với tiểu a đầu điên khùng hồi nãy thì sao?
Sở Lưu Hương đáp:
- Ít ra còn đẹp hơn nàng ta ba vạn chín ngàn sáu trăm năm mươi bảy lần.
Vợ lão chủ quán hỏi:
- Có rượu thịt ăn no nê, lại có nữ nhân đẹp đẽ hầu hạ chàng, chàng còn sầu tư khổ não gì nữa?
Sở Lưu Hương thở dài:
- Bởi vì ta sợ, sợ lão chủ quán sầu tư khổ não trở về, quăng ta vào nồi nước sôi luộc thịt.
Vợ lão chủ quán không ngờ lại nói:
- Chàng đừng lo, lão ta không trở về đâu.
Sở Lưu Hương hỏi:
- Tại sao?
Vợ lão chủ quán đáp:
- Bởi vì tôi mượn lão để dùng, hiện tại đã dùng rồi, cho nên trả lại nhà người ta.
Sở Lưu Hương hỏi:
- Cả đứa bé cũng là mượn?
Vợ lão chủ quán đáp:
- Đương nhiên cũng là mượn.
Ả bỗng vạch áo để lộ bộ ngực đầy đặn:
- Chàng nhìn xem tôi có giống là người có con rồi chưa?
Sở Lưu Hương có muốn nhắm mắt cũng không được, cho nên chỉ còn nước cười khổ:
- Không giống chút nào.
Vợ lão chủ quán mỉm cười:
- Mắt chàng quả thật sáng, không trách có nhiều nữ nhân thích chàng.
Ả vuốt má Sở Lưu Hương nhè nhẹ, dịu dàng thốt:
- Chàng cái gì cũng tốt, chỉ là hơi ốm một chút, nếu giao cho tôi, tôi nhất định nuôi chàng tròn trịa.
Sở Lưu Hương nhìn bộ ngực của ả, thật sự không dám nghĩ ả muốn dùng gì để nuôi chàng.
Vợ lão chủ quán bỗng hỏi tiếp:
- Chàng có biết hiện tại tôi muốn làm gì chàng không?
Sở Lưu Hương đáp:
- Không biết.
Vợ lão chủ quán nheo mắt hi hí:
- Tôi muốn chàng làm con tôi.
Sở Lưu Hương cười - - có thể nói là chàng cười, cũng có thể nói là chàng khóc.
Có nụ cười vốn không khác gì khóc.
Tay chàng nếu còn có thể động đậy, nhất định nhịn không được phải vuốt vuốt chót mũi.
Vợ lão chủ quán nhìn biểu tình trên mặt chàng, cười đắc ý:
- Chàng phải biết chuyện khoái trá nhất trong thiên hạ là làm con người ta.
Sở Lưu Hương thốt:
- Ta có một bằng hữu lại không nói như vậy.
Vợ lão chủ quán hỏi:
- Hắn nói gì?
Sở Lưu Hương đáp:
- Hắn luôn luôn nói chuyện khoái trá nhất trong thiên hạ là uống rượu.
Vợ lão chủ quán thốt:
- Bằng hữu của chàng nhất định còn ngu hơn heo, phải biết uống rượu tuy khoái trá, nhưng ngày đầu uống càng khoái trá, ngày thứ hai cũng lại càng khó chịu.
Sở Lưu Hương nói:
- Khó chịu còn có thể uống nữa.
Vợ lão chủ quán đáp:
- Càng uống càng khó chịu.
Vợ lão chủ quán lại hỏi:
- Làm sao có rượu cho chàng uống?
Sở Lưu Hương đáp:
- Đi mua về.
Vợ lão chủ quán hỏi:
- Dùng gì để mua?
Sở Lưu Hương đáp:
- Dùng tiền mua.
Vợ lão chủ quán hỏi:
- Tiền ở đâu ra?
Sở Lưu Hương đáp:
- Có rất nhiều cách kiếm tiền.
Vợ lão chủ quán nói:
- Tuy có nhiều cách kiếm tiền, nhưng tránh không khỏi phải vận dụng đầu óc khí lực, cho dù đi trộm cướp cũng tịnh không phải là chuyện dễ dàng.
Sở Lưu Hương chỉ còn nước thừa nhận, phương pháp không phí lực mà có thể kiếm tiền hiện tại còn chưa tìm ra được.
Vợ lão chủ quán thốt:
- Nhưng nếu chàng làm con người ta, không phải lo lắng chuyện gì, xòe tay đã có tiền trong tay, há miệng đã có cha mẹ liều mạng kiếm cơm cháo đút vào miệng, chàng nghĩ thiên hạ còn có chuyện gì có thể so sánh bằng chứ?
Sở Lưu Hương thở dài:
- Đích xác không có gì khác.
Vợ lão chủ quán hỏi:
- Chàng đã minh bạch như vậy, sao lại còn phải mang bộ dạng sầu tư phiền não?
Chưa từng có ai muốn chàng làm con người ta sao?
Sở Lưu Hương cười khổ:
- Đây là lần đầu tiên trong đời.
Lời chàng nói là sự thật.
Có người muốn chàng làm bằng hữu của người ta, có người muốn chàng làm tình nhân của người ta, cũng có người muốn chàng làm đối thủ không đội trời chung.
Nhưng muốn chàng làm con, thật sự chưa từng có ai muốn.
Chàng có nằm mộng cũng nghĩ không ra trên thế gian có thứ người đó.
Vợ lão chủ quán chớp chớp mắt:
- Chàng có biết vì sao tôi lại muốn chàng làm con tôi không?
Sở Lưu Hương đáp:
- Còn chưa biết.
Vợ lão chủ quán cúi thấp đầu, kề miệng sát tai chàng, thì thào:
- Tôi muốn cho chàng bú.
Sở Lưu Hương cười khổ:
- Nguyên nhân đó nàng nếu không nói ra, cả đời này ta cũng không đoán ra được.
Vợ lão chủ quán cắn môi:
- Chàng không đoán ra sao? Mỗi một người đến cái tuổi của tôi, đều muốn có con.
Sở Lưu Hương tròn mắt:
- Nàng phí bao nhiêu tâm lực chỉ vì muốn ta làm con nàng?
Vợ lão chủ quán đáp:
- Lúc đầu thì không.
Sở Lưu Hương hỏi:
- Lúc đầu nàng muốn làm gì?
Vợ lão chủ quán đáp:
- Lấy mạng chàng.
Sở Lưu Hương hỏi:
- Nàng muốn lấy mạng ta? Hay là người ta muốn?
Vợ lão chủ quán đáp:
- Đương nhiên là người ta, tôi cùng chàng không oán không thù, sao lại muốn lấy mạng chàng?
Sở Lưu Hương thở dài:
- Nguyên lai nàng không phải thật sự là chủ quán, chỉ là kẻ sai vặt của người ta.
Vợ lão chủ quán trừng mắt:
- Ai nói tôi là kẻ sai vặt của người ta?
Sở Lưu Hương đáp:
- Nếu không là kẻ sai vặt của người ta, sao lại phải làm chuyện này cho người ta?
Vợ lão chủ quán đáp:
- Chỉ bất quá là giúp đỡ y mà thôi.
Sở Lưu Hương hỏi:
- Giúp đỡ ai?
Vợ lão chủ quán chớp chớp mắt:
- Một bằng hữu.
Sở Lưu Hương hỏi:
- Nàng chịu giết người giùm bằng hữu? Giết một người không oán không cừu?
Chàng hít một hơi, lại nói tiếp:
- Xem ra y nhất định không phải là bằng hữu của nàng, nhất định là cha củ a nàng.
Có một đứa con gái thông minh như nàng thật không tệ chút nào, cả ta cũng muốn làm cha nàng.
Vợ lão chủ quán nổi nóng:
- Tôi nói chàng không tin?
Sở Lưu Hương đáp:
- Ta không có cách nào tin được.
Vợ lão chủ quán hỏi:
- Sao lại không tin được?
Sở Lưu Hương đáp:
- Không ai lại đi trợ giúp bằng hữu kiểu này, giết người tịnh không phải là chuyện thích thú gì.
Vợ lão chủ quán thốt:
- Y tịnh không muốn tôi giết chàng.
Sở Lưu Hương hỏi:
- Vậy y muốn nàng làm gì?
Vợ lão chủ quán đáp:
- Y muốn tôi bắt chàng giao cho y, là bắt sống.
Mục quang của Sở Lưu Hương lóe sáng:
- Nàng vì sao lại không mang ta đi?
Vợ lão chủ quán đã hết giận, dịu dàng đáp:
- Tôi làm sao có thể đem chàng giao cho người khác được?
Sở Lưu Hương hỏi:
- Nhưng còn chuyện đáp ứng người ta?
Vợ lão chủ quán đáp:
- Đó chỉ là lúc còn chưa gặp được chàng, còn chưa biết chàng khả ái như vầy.
Ả lại giơ tay vuốt nhẹ mặt Sở Lưu Hương, dịu dàng thốt:
- Nữ nhân một khi thích nam nhân, cả thân sinh đều không kể tới, hà huống gì là bằng hữu.
Tay nàng vừa mịn vừa trắng, không thể coi là khó nhìn.
Nhưng Sở Lưu Hương nhớ tới lúc nàng cầm cục thịt trong tay, tay toàn mùi thịt, chỉ hận không thể tắm rửa cho sạch mùi.
Thịt bò tuy rất thơm, rất ngon, nhưng mùi vị trên tay người nấu nướng lại làm cho người ta ăn không tiêu.
Sở Lưu Hương thở dài:
- Hiện tại nàng có phải chuẩn bị giữ ta ở lại đây?
Vợ lão chủ quán đáp:
- Tôi muốn giữ chàng luôn.
Sở Lưu Hương hỏi:
- Nàng không sợ bằng hữu của nàng tìm nàng thanh toán sao?
Vợ lão chủ quán đáp:
- Y không thể tìm được chỗ này đâu.
Sở Lưu Hương hỏi:
- Sao vậy?
Vợ lão chủ quán mỉm cười:
- Đây là căn nhà ẩn trú của tôi, ai cũng không biết tôi có chỗ này.
Sở Lưu Hương thốt:
- Nhưng bọn ta không thể sống trong căn nhà này cả đời được.
Vợ lão chủ quán nói:
- Ai nói không thể, tôi muốn chàng cả đời ở trong căn nhà này, tránh bị nữ nhân khác nhìn thấy.
Sở Lưu Hương hỏi:
- Tôi nếu muốn ra ngoài tản bộ thì sao?
Vợ lão chủ quán đáp:
- Chàng không thể đi ra.
Sở Lưu Hương thốt:
- Nàng... nàng không thể để ta nằm dài trên giường cả đời được.
Vợ lão chủ quán cười cười:
- Sao lại không được, một khi nữ nhân thích nam nhân, chuyện gì đều có thể làm được.
Sở Lưu Hương thở dài một hơi:
- Xem như vầy, nàng đã quyết tâm không buông tha ta.
Vợ lão chủ quán đáp:
- Ngay từ lúc tôi nhìn thấy chàng lần đầu tiên, tôi đã hạ quyết tâm này.
Nàng cắn mũi Sở Lưu Hương nhè nhẹ, dịu dàng thốt:
- Chỉ cần chàng nghe lời tôi, bao nhiêu rượu thịt đều có cho chàng, hơn nữa còn thoải mái hơn hết so với con người ta.
Sở Lưu Hương ngẩn người, bỗng hỏi:
- Vị bằng hũu đó có cách chỗ này xa không?
Vợ lão chủ quán hỏi lại:
- Sao chàng cứ hỏi về y vậy?
Sở Lưu Hương đáp:
- Ta sợ y vạn nhất tìm đến được chỗ này.
Vợ lão chủ quán cắn môi:
- Y nếu vạn nhất tìm đến, tôi trước hết phải một đao giết chàng.
Sở Lưu Hương hỏi:
- Giết ta? Vì sao?
Vợ lão chủ quán đáp:
- Tôi thà giết chết chàng, cũng không thể để chàng lọt vào tay nữ nhân khác.
Sở Lưu Hương hỏi:
- Bằng hữu của nàng là nữ nhân?
Vợ lão chủ quán đáp:
- Ừm.
Sở Lưu Hương hỏi:
- Nữ nhân nào? Bộ dạng ra sao?
Vợ lão chủ quán trừng mắt:
- Chàng tốt hơn hết là đừng hỏi quá rõ, tránh làm tôi ghen tị.
Sở Lưu Hương thốt:
- Nhưng y trăm phương ngàn cách muốn giết ta, ta ít ra nên biết y là ai.
- Chàng bất tất phải biết, bởi vì biết cũng không tốt đẹp gì cho chàng.
Sở Lưu Hương hỏi:
- Nàng nhất định không chịu nói cho ta biết?
Vợ lão chủ quán chớp chớp mắt:
- Sau này có lẽ tôi sẽ kể cho chàng biết.
Sở Lưu Hương hỏi:
- Bao lâu sau?
Vợ lão chủ quán đáp:
- Đợi đến lúc tôi cao hứng, có lẽ dăm ba ngày, có lẽ nửa năm.
Ả vừa cười vừa hỏi:
- Chàng đã chuẩn bị nằm đây cả đời, còn gấp gáp gì nữa?
Sở Lưu Hương lại ngẩn người:
- Xem bộ dạng này ta lưu lại đây cũng vô dụng.
Vợ lão chủ quán hỏi:
- Chàng nói gì?
Sở Lưu Hương đáp:
- Ta nói ta nên đi.
Vợ lão chủ quán cười:
- Chàng đi sao được?
Sở Lưu Hương đáp:
- Để ta thử xem.
Vừa nói xong, chàng đã ngồi dậy trên giường.
Vợ lão chủ quán như thấy người chết sống lại, cả thân mình tê cứng.
Sở Lưu Hương mỉm cười:
- Xem chừng ta vẫn còn có thể đi.
Vợ lão chủ quán tròn xoe mắt, há hốc miệng, lắp bắp:
- Chàng... chàng rõ ràng đã bị tôi điểm huyệt mà.
Sở Lưu Hương thản nhiên đáp:
- Đó có lẽ bởi vì công phu điểm huyệt của nàng chưa xuất sắc lắm, có lẽ vì nàng hạ thủ không nặng nề lắm.
Sở Lưu Hương cười:
- Chỉ có nàng mới có thể diễn kịch, người khác không thể sao?
Vợ lão chủ quán hỏi:
- Nhưng... nhưng chàng đã không bị tôi chế trụ, sao lại giả đò tới đây?
Sở Lưu Hương đáp:
- Bởi vì ta thích nàng.
Lần này chàng không nói thật.
Chàng làm như vậy, chỉ vì muốn điều tra coi ai đã ngấm ngầm chủ mưu muốn giết chàng.
Chàng vốn đã tính để vợ lão chủ quán đem chàng đi.
Vợ lão chủ quán cắn môi:
- Chàng đã thích tôi, sao còn phải đi?
Sở Lưu Hương điềm đạm đáp:
- Bởi vì tay nàng chặt thịt còn chưa rửa, ta không thích nữ nhân tay có mùi thịt.
Vợ lão chủ quán đỏ mặt, giận đến mức nói không ra lời.
Sở Lưu Hương thốt:
- Ta cũng không thích đi chân không, giày của ta đâu? Đem đến cho ta.
Vợ lão chủ quán trừng mắt nhìn chàng, mặt lúc xanh lúc đỏ, chung quy vẫn đem giày đến cho chàng.
Sở Lưu Hương giơ chân ra:
- Mang giày cho ta.
Vợ lão chủ quán nghiến răng, mang giày cho chàng.
Sở Lưu Hương từ từ bước xuống giường, sửa sang y phục chỉnh tề.
Vợ lão chủ quán nhịn không được phải hỏi:
- Chàng đã phải đi, sao còn chưa đi?
Sở Lưu Hương cười cười:
- Hiện tại nàng vì sao lại muốn đuổi ta đi? Nàng sợ cái gì?
Vợ lão chủ quán cắn môi không nói gì.
Sở Lưu Hương hỏi:
- Nàng có phải sợ ta bắt nàng nói ra tên bằng hữu của nàng?
Khuôn mặt vừa trắng vừa béo của vợ lão chủ quán đã phát xanh dờn.
Sở Lưu Hương mỉm cười:
- Nàng đừng lo, chỉ có nam nhân khả ố nhất mới dụng lực bắt ép nữ nhân đã từng muốn nhận mình làm con, ta ít ra còn chưa phải loại nam nhân đó.
Vợ lão chủ quán ngây người, bỗng lại cười ngọt ngào:
- Tưởng không được chàng lại tốt bụng như vậy. Hiện tại chàng nếu chịu làm con, tôi vẫn chịu thu nhận chàng.
Lần này đến lượt Sở Lưu Hương ngẩn người.
Chàng đột nhiên phát hiện thật sự khó làm người tốt, đặc biệt là làm người tốt trước mặt nữ nhân.
Nữ nhân giỏi nhất là ăn hiếp người thành thật, ăn hiếp người tốt.
Có nữ nhân nếu mình đối đãi với nàng càng tốt, nàng càng muốn ăn hiếp mình, mình nếu làm dữ, nàng ngược lại lại thành thật với mình.
Vợ lão chủ quán dịu dàng đứng dậy, xem chừng chuẩn bị đến ôm Sở Lưu Hương.
Sở Lưu Hương lần này quyết tâm phải dạy cho ả một bài học.
Ai biết được ngay lúc đó, bên ngoài cửa đột nhiên truyền vào một tràng tiếng thét, tiếng thét của bảy tám nam nhân.
Tiếp theo đó, lại là thanh âm bảy tám thứ binh khí rơi xuống đất.
Sở Lưu Hương lập tức như mũi tên bắn ra cửa.
Đình viên bên ngoài rất đẹp, rất u tĩnh.
Nhưng vô luận đình viên có u tĩnh tới cỡ nào, nếu có bảy tám đại hán đầu óc máu me nằm dài trên đất, cũng không còn đẹp đẽ nữa.
Rơi trên đất cũng không phải là binh khí gì, là bảy tám cây nỏ chế tạo rất tinh xảo.
Mỗi một mũi tên bắn ra khỏi thứ nỏ đó, có khi thậm chí còn bá đạo hơn cả ám khí do cao thủ tung ra.
Những đại hán đó đến đây làm gì? Muốn dùng tên để đối phó ai?
Hiện tại sao lại bị người ta đánh gục trên đất?
Ai đã hạ thủ?
Sở Lưu Hương quỳ xuống, vực một đại hán dậy.
Người này mặt nọng đầy thịt, vô luận là ai nhìn gã đều nghĩ gã không phải là người tốt.
Hà huống, cho dù là người rất dễ nhìn, nếu loang đầy máu me, cũng không còn dễ nhìn nữa.
Máu từ dưới mí mắt gã trào ra.
Cho nên gã không những chảy máu, còn chảy cả nước mắt.
Trong huyết lệ lại có ngân quang lấp lóe, chừng như là mũi châm, lại càng mỏng hơn, càng nhỏ hơn so với châm.
Nhìn lại vết thương của những người kia, cũng đều một dạng.
Tiếng hô thảm cũng đồng thời vang lên.
Người phóng ám khí, chỉ trong một giây phút, dùng một thứ ám khí nhỏ xíu mỏng manh đánh gục bảy người, hơn nữa đánh trúng huyệt đạo không một sai sót.
Sở Lưu Hương đứng dậy, thở dài một hơi.
Người có thủ pháp ám khí cao minh như vậy, trên thế gian này chỉ có duy nhất một người, người đó là ai?
Chàng nghĩ không ra.
Lúc chàng không muốn nghĩ nữa, lại thấy một vật từ trong tàng cây đại thụ trước mặt phóng xuống.
Đó là một hột nhãn.
Sở Lưu Hương ngẩng đầu, thấy một thiếu nữ vận áo mỏng màu vàng đang ngồi trên tàng cây rậm rạp, trong tay còn giơ một chùm nhãn.
Chàng không cần nhìn mặt nàng ta, cũng đã biết nàng ta là ai.
Trương Khiết Khiết.
Tại sao cô gái đó chừng như lúc nào cũng đều có thể xuất hiện trước mặt chàng?
Trên cây có phải có con chim hoàng anh đang hót?
Không phải là hoàng anh, là tiếng cười của Trương Khiết Khiết.
Tiếng cười của nàng trong trẻo, như tiếng hót chim hoàng anh, đôi mắt như hai vầng trăng khuyết, lúc tiếng cười vang lên, chừng như có đám sương lợt lạt, vầng mây lợt lạt.
Người đột nhiên lại xuất hiện ở đây, Sở Lưu Hương đáng lẽ rất ngạc nhiên, giật mình. Kỳ lạ là hiện tại trong tâm chàng chỉ có cảm giác rất hoan hỉ.
Vô luận lúc nào nhìn thấy nàng, chàng đều có cảm giác rất diệu kỳ.
Trương Khiết Khiết nhả hột nhãn, cười ngọt ngào:
- Có muốn ăn nhãn không? Là tôi kêu người từ Tế Nam cỡi ngựa mang về đó.
Sở Lưu Hương thở dài:
- Nàng đâu có phải họ Dương?
Trương Khiết Khiết cong môi, làm mặt xấu:
- Bộ chỉ có Dương quý phi mới được ăn nhãn sao? Tôi không thể ăn sao? Tôi có điểm nào không bì được ả chứ?
Sở Lưu Hương nhịn không được cười thành tiếng:
- Nàng ít ra còn thua nàng ta một điểm.
Trương Khiết Khiết hỏi:
- Có lẽ còn trẻ hơn so với ả.
Nàng vừa giơ tay, một vật lấp lánh đã bay về phía Sở Lưu Hương. Là trái nhãn đã bóc vỏ.
Sở Lưu Hương không giơ tay ra, chỉ há miệng đón.
Trái nhãn xảo hợp lọt vào miệng chàng.
Trương Khiết Khiết cười ngất:
- Có ngon không?
Sở Lưu Hương miệng mút trái nhãn, cười đáp:
- Được một bàn tay xinh xắn bóc vỏ, không ngon sao được.
Trương Khiết Khiết tròn mắt:
- Chàng không sợ trái nhãn đó có độc?
Sở Lưu Hương đáp:
- Không sợ.
Chàng nhả hột nhãn, vừa cười vừa nói:
- Cho dù thật sự có độc, hiện tại đã không còn kịp nữa, ta đã nuốt trọn rồi.
Trương Khiết Khiết hỏi:
- Chàng thật sự không sợ?
Sở Lưu Hương đáp:
- Thật.
Trương Khiết Khiết hỏi:
- Chàng có muốn tôi nói cho chàng biết một chuyện không?
Sở Lưu Hương đáp:
- Muốn.
Trương Khiết Khiết thốt:
- Được, tôi nói cho chàng biết, trái nhãn đó không những có độc, hơn nữa chất độc rất lợi hại.
Nụ cười của nàng càng ngọt ngào, càng mỹ lệ, hai chân nhỏ nhắn mang giày đỏ đong đưa liên hồi giống như hỏa điểu.
Nàng lại cười ngọt, nói tiếp:
- Chàng không nên quên rằng tôi cũng là nữ nhân, càng không nên quên chàng hiện tại đụng phải vận đào hoa chết người.