Như vậy là làm sao đây?
Thế thì phải nói đến thời điểm khi hỗn độn khai sinh. Ánh sáng đồng dạng cùng bóng tối tồn tại, không thể tách rời. Đã có thứ này thì phải có thứ kia. Mặc kệ Bạch Cửu có tẩy cỡ nào thì bóng tối vẫn luôn hiện hữu ở đó. Nó chỉ có sinh ra nhanh hay chậm chứ không hề mất đi. Mà trời đất công bằng, cho dù họ có ưu tiên ánh sáng thì bóng tối vẫn là một phần không thể chối bỏ, tựa như ngày và đêm. Mọi sinh linh đều có quyền tồn tại, bóng tối cũng thế. Mà để duy trì sự cân bằng này, ánh sáng và bóng tối luôn có sự tương hỗ với nhau.
Bạch Thụy không hề cố ý chọc vào xui xẻo, nhưng cả người cậu quang minh, gặp quang minh thì càng thêm sáng. Nhưng chỉ cần cậu chạm đến hạt giống bóng tối thì bản năng sinh tồn sẽ kích phát hạt giống nảy mầm nhanh hơn, đi đối chọi với ánh sáng của cậu.
Đó là quy luật của tự nhiên. Duy trì sự cân bằng là cách để quy luật của tự nhiên không bị hỗn loạn. Thời xưa có câu rất hay, loạn thế sinh ra anh hùng. Chính là nói ở thời điểm bóng tối bao trùm, anh hùng đại diện cho ánh sáng sẽ được sinh ra không ngừng, cho đến khi bình định bóng tối. Rồi ở thời điểm ánh sáng mạnh nhất, sắp sửa phá vỡ thế cân bằng của trời đất, bóng tối sẽ xuất hiện, loạn thế sẽ đến. Đó là một vòng tuần hoàn chết tựa như ngày và đêm giao nhau. Bạch Thụy hiện tại còn mất hết tu vi, hạo nhiên chính khí trên người cậu không có thứ gì kiềm chế, cho nên nó tự do phát ra xung quanh người cậu. Chỉ cần cậu chạm đến nơi có bóng tối tồn tại sẵn thì sẽ giống như đang gieo phân bón kích thích sinh trưởng cho nó vậy. Nó đương nhiên sẽ lớn lên nhanh chóng, sau đó chống đối cậu.
Và đây chính là nguyên nhân bóng tối ở trung tâm Uẩn Thiên, được xem là điểm cuối của ba ngàn thế giới bỗng nhiên sinh ra nhanh như vậy. Đúng thật là có liên quan đến Bạch Thụy.
Nếu Bạch Cửu là đại diện cho sự cân bằng quang ám thì con của nó chính là đại diện cho quang minh. Nhưng Thiên Đạo không có chừa ai, mặc kệ Bạch Thụy đầy mình ánh sáng thì cậu vẫn phải trải qua tâm ma kiếp nạn. Cho nên tất cả hiện tại chỉ là đương nhiên thôi.
Còn tâm ma kiếp nạn của cậu là gì... Thật ra đến thời điểm này đã chẳng hề khó đoán nữa.
Bản thân Bạch Thụy không biết, cậu đã thành công vượt qua rồi. Thiên Đạo tính toán cỡ nào vẫn là để loạt lưới một sự tồn tại khác, khiến cho Bạch Thụy ở trên con đường này đã định là không khó đi. Tựa như cái tên của cậu đã nói lên tất cả, Thụy là tường hòa, là vận may, là con cưng của ông trời. Cậu sẽ là người gặp dữ thì hóa lành, trên con đường cậu đi sẽ luôn có quý nhân phù trợ, muốn khó cũng không được. Chỉ cần Bạch Thụy không đi lệch đạo tâm thì trời đã định cậu sẽ đứng trên đỉnh nhân sinh. Hiện tại cậu là đang đến giai đoạn trùng kiến pháp tắc Thần Vương. Đợi cậu làm xong mọi thứ, đó là lúc cậu trở về.
Những ngày sau đó chờ đợi lịch đóng phim chính thức của Bạch Thụy cực kỳ nhàn chán. Bởi vì Bạch Thụy đã định sẽ nhận bộ phim này cho nên Khương Sầm không có để cho cậu nhận thêm cái gì nữa cả. Đơn giản là vì cậu vẫn còn một cái Minh Tinh Đại Chiến còn chưa quay xong.
Khương Sầm lại đang bận rộn với công việc, hắn không muốn ở lúc này để Bạch Thụy bôn ba bên ngoài. Hắn không kiểm soát được.
May sao Bạch Thụy vẫn còn có niềm vui để không nhàm chán. Một là phải tìm hiểu kịch bản, hai là cùng tiểu Sầm tâm sự chuyện tình cảm... Khụ, nói hơi quá. Nhưng thật sự là vậy. Dự là vì gần đây tiểu Sầm luôn qua lại với Phương đại thiếu gia. Mỗi lần nó trở về là hai chủ tớ sẽ chụm đầu với nhau nói chuyện nó ra ngoài vui chơi thế nào. Rồi kiểu gì cũng sẽ nói tới việc cảm nhận của nó sau mỗi lần đi "hẹn hò"...
"Chít!"
Tiểu Sầm đại nhân quả quyết bày tỏ thái độ rằng nó cùng người kia không phải đang hẹn hò.
"Chứ ngươi nói xem hiện tại không gọi là hẹn hò thì là gì?"
Bạch Thụy ác ý nhéo nhéo cái đuôi nhỏ xíu của nó vừa cười cười nói.
Bụp!
Tiểu Sầm bị cậu chọc cho tâm tư rối loạn không thể không biến trở về cho dễ đôi co cùng cậu. Thiếu niên tiểu Sầm trắng tròn một con, ngồi bên cạnh Bạch Thụy cứ như em trai song sinh. Nhưng có một cái là bộ dạng của nó lại nho nhỏ, đáng yêu đến mức chưa nói được gì đã bị chủ nhân của nó đem nắm lên vò loạn một trận.
"Chít!"
Bên trong phòng khách rộng rãi không bất ngờ vang lên một tiếng kêu đầy bất lực nghẹn ngào của tiểu vật nhỏ đáng thương nào đó.
"Đáng yêu quá sức! Bảo sao tên kia không nhớ thương ngươi!"
Bạch Thụy dày vò nó một trận thì mới chịu buông tha cho. Tiểu Sầm thiếu niên một đầu tóc đen rối bù trông lại càng manh chết hơn có khổ không tố được tròn mắt ủy khuất nhìn chủ nhân chưa lớn của nó, bất lực ai oán.
"Được rồi, ngươi muốn nói gì nói đi."
Bạch Thụy giả bộ nghiêm chỉnh nói.
Cậu không biết trong lòng tiểu vật nhỏ nào đó đã đang nói, nó thề là nó sẽ không bao giờ biến lại trước mặt chủ nhân của nó nữa. Ngoài miệng lại buồn bực đính chính: "Chủ nhân, em chỉ là một con chuột thôi."
"Bậy! Ngươi là một yêu tu, sau này có thể hóa hình."
Bạch Thụy mạnh mẽ sửa lại.
"Nhưng em còn lâu mới hóa hình được!"
Tiểu Sầm gấp nói.
"Thì có liên quan gì tới chuyện này chứ."
Bạch Thụy không hiểu.
Tiểu Sầm nhìn biểu tình ngây thơ của chủ nhân mình mà không biết phải nói sao cho phải. Cuối cùng nó bất lực bệt môi: "Dù sao em cũng không phải là người. Em với hắn không thể chung đường chứ không nói hắn chưa chắc thật sự có tình cảm kia với em. Em cảm thấy mình vẫn nên chuyên tâm vào tu luyện."
"Ngươi nghĩ vậy là không đúng."
Bạch Thụy nghe xong lại lắc đầu phản đối, chọc cho tiểu Sầm hoang mang tròn mắt nhìn cậu. Bạch Thụy bị nó manh quá lại đưa vò loạn mái tóc của nó một cái nữa. Sau đó cậu thuận tay đem nó vuốt lại cho đàng hoàng rồi nhìn tiểu Sầm nghiêm túc dạy dỗ: "Tiểu Sầm, ai cũng có quyền tìm bầu bạn cho mình. Ở tu chân giới người và yêu kết đạo lữ không phải là chuyện gì kỳ lạ. Ở đây hai nam nhân còn có thể yêu đương, kết hôn hợp pháp. Chỉ cần ngươi thích là được. Trong tình yêu không có sự ngăn cách của huyết mạch."
"Tuy ngươi vừa khiến cho ta nhận ra rằng, người tu chân chúng ta tuổi thọ dày rộng mà bọn họ lại chỉ có mấy chục năm. Chúng ta sẽ mãi duy trì hình dạng này theo tu vi tăng lên còn họ thì một ngày nào đó sẽ chết đi. Nhưng không thể vì vậy mà phủ nhận quyền lợi được yêu của họ. Nếu hắn thật sự thích ngươi, ngươi cũng có tình cảm với hắn, vậy cứ hãy trân trọng quãng thời gian này, chuyện sau đó chúng ta lại tính sau đi."
Lời này Bạch Thụy nói với nó sao lại không phải đang nói với mình chứ. Cậu chính là đang ôm suy nghĩ này mà sống bên cạnh người kia, vậy sao tiểu Sầm lại phải vật lộn trong vấn đề này không thể thoát ra.
Tiểu Sầm bị cậu nói đến ngây ngốc. Trong lòng nó rối tung, nhưng không còn là bận tâm việc có nên yêu đương với người kia hay không mà đã là nó rốt cuộc có cảm tình gì với người kia hay không. Kết quả là tâm tư rối loạn đến không duy trì được huyễn thuật luôn. Nhưng nó không có lòng nào đi bận tâm. Bạch Thụy lại càng như vậy. Trong lúc nhất thời phòng khách một mảnh yên tỉnh đến có phần áp lực.
Cho đến khi Khương đại tổng tài trở về mới có chuyển biến khác.
"Làm sao vậy?"
Khương Sầm vừa vào đến nhà đã cảm thấy không khí trong phòng khác thường. Hắn lập tức nắm mặt tiểu minh tinh đang ôm eo mình lên hỏi.
"Khương Sầm..."
Bạch Thụy vòng tay ôm chặt cái eo tinh tráng của người đàn ông vừa dụi mặt vào tay hắn vừa rũ mắt mềm nhũn gọi.
Khương Sầm cảm thấy tiểu minh tinh của hắn hôm nay đặc biệt dính người lại có một cái phần gì đó nói không rõ nhưng lại khiến hắn không nhịn được đem cậu siết chặt trong ngực. Như sợ mất đi...
"Khương Sầm... Chỉ cần anh còn cần em, em sẽ không đi đâu hết."
Thịch...
"Em muốn đi cũng không được."
"A!"
Bạch Thụy bị người đàn ông nhấc bổng không kịp đề phòng mà hoảng sợ hô lên một tiếng, lại vội vàng ôm lấy cổ hắn. Nhưng chưa đợi cậu có phản ứng tiếp theo môi nhỏ đã bị chặn.
Đối với tình sự cậu chưa từng thiếu nhiệt tâm, đôi tay lập tức ôm chặt đầu người đàn ông, mãnh liệt đáp lại cái hôn của hắn.
Tiểu Sầm nằm trong ổ bông của nó, đôi mắt nhỏ nhìn hai người đang quấn quýt lấy nhau không kiêng nể gì ở kia, trong lòng lại nghĩ đến người nào đó... Cuối cùng nó luồn vào trong đống sợi bông mềm mại trốn mất. Tới đâu hay tới đó đi, trong lòng nó nghĩ như vậy, lại không đi quấy rầy chủ nhân cùng người yêu của cậu ân ái. Có lẽ chủ nhân so với nó có nổi lo hơn nhưng chủ nhân lại vô tư đã quen, chuyện gì không giải quyết được thì cứ thản nhiên, đem mọi chuyện nghĩ thật đơn giản mà tiếp nhận. Có đôi khi nó cảm thấy chủ nhân thật ngốc nghếch, đôi khi lại cho rằng như chủ nhân mới tốt. Cái gì cũng không cần nghĩ, chỉ cần đem bản tâm ra cảm nhận là được rồi.
Liệu nó có thể được như vậy? Người kia lại có thể giống như ai đó của chủ nhân tình cảm chuyên nhất?