Vừa bước qua cửa, hắn đã nhanh chân đến bên Liễu Ngọc Như rồi giật lấy cái khăn trong tay Tô Uyển. Hắn vừa lau mồ hôi cho Liễu Ngọc Như vừa quan sát tình trạng của nàng, đồng thời hỏi Hà Ngự y đang đứng một bên trông chừng, “Hà đại nhân, tình hình sao rồi? Phu nhân ta lẫn đứa trẻ vẫn khỏe mạnh chứ?”
Cố Cửu Tư đột ngột xuất hiện làm Hà Ngự y sợ hãi thật lâu mới hoàn hồn. Cũng may ông đã đảm nhiệm chức ngự y nhiều năm nên quen nhìn sóng to gió lớn, ông cung kính hành lễ rồi trả lời, “Cố đại nhân yên tâm, phu nhân vẫn ổn còn đứa trẻ tạm thời chưa ra. Mọi thứ đều bình thường.”
Có lời xác nhận này, Cố Cửu Tư thở phào nhẹ nhõm. Hắn rốt cuộc nhìn Liễu Ngọc Như và nắm tay nàng, kiên định lặp đi lặp lại, “Ta đã về, nàng đừng sợ.”
Liễu Ngọc Như lặng lẽ bóp chặt tay Cố Cửu Tư. Nàng nghĩ thật kỳ lạ; người này chỉ lau mồ hôi, nắm tay, trấn an chứ chẳng làm gì đặc biệt song lại khiến nàng thấy không đau đớn như trước.
Nàng khẽ thở hổn hển mà thì thào, “Sao chàng lại trở về?”
“Ta đã thu xếp ổn thỏa,” Cố Cửu Tư biết nàng muốn hỏi gì nên nhanh nhẹn đáp, “ta phái người thay ta giám sát Hoàng Hà. Ta cấp tốc trở về để ở bên lúc nàng sinh con, ngày mai ta sẽ quay lại.”
“Vậy chàng về làm gì?” Liễu Ngọc Như nhíu chặt mày. “Chỉ tổ mệt nhọc thôi, ta có thể vượt cạn một mình.”
“Ta biết một mình nàng vẫn làm được,” Cố Cửu Tư cẩn thận lau mồ hôi trên trán nàng và ấm áp bảo, “nhưng không tận mắt thấy mẫu tử nàng bình an thì ta chẳng yên tâm.”
Liễu Ngọc Như im lặng, Cố Cửu Tư chăm chú ngắm nhìn nàng. Hắn vất vả chạy về, còn chưa thay quần áo nên người dính đầy bùn đất lẫn mồ hôi. Vào giờ phút này, trông Liễu Ngọc Như cũng chả khá hơn, thậm chí đây còn là thời điểm nàng chật vật cùng cực. Hai kẻ nhếch nhác nắm tay nhau lại cảm thấy đối phương là người tốt đẹp nhất.
Sau khi Cố Cửu Tư tới, Liễu Ngọc Như không còn căng thẳng. Lúc trời sắp sáng, đứa bé chào đời. Nàng vừa sinh ra đứa nhỏ này, nó đã cất tiếng khóc vang trời làm những người đang ngủ sóng soài ngoài sân do chờ lâu bừng tỉnh.
Cố Lãng Hoa là người phản ứng đầu tiên, ông sốt ruột hỏi, “Sinh rồi hả?”
“Rồi, sinh rồi,” Ấn Hồng đi từ trong ra, hào hứng thông báo, “là một vị thiên kim!”
Hiện giờ thiên kim hay công tử đều chẳng quan trọng, nghe được Liễu Ngọc Như đã sinh thì tất cả mọi người nhẹ nhàng thở hắt ra. Diệp Vận vội lên tiếng, “Ngọc Như không sao chứ?”
“Không sao hết,” Ấn Hồng cười, “phu nhân đang nghỉ ngơi.”
Sinh con xong, Liễu Ngọc Như hoàn toàn kiệt sức. Nhưng nghĩ đến nhiều người vì lo cho nàng mới tới đang chờ ngoài kia, nàng bảo Cố Cửu Tư, “Chàng ra ngoài tiếp khách đi, đừng chậm trễ khiến mọi người phật lòng.”
“Ừ,” Cố Cửu Tư đồng ý, hắn lau khô mặt nàng và ôn hòa nói, “ta thu xếp cho nàng đã rồi sẽ đi chiêu đãi bọn họ.”
Liễu Ngọc Như đáp lại một tiếng. Cố Cửu Tư sai người chăm sóc nàng và ôm con ra ngoài, hắn để mọi người nhìn một lượt rồi bày tỏ lòng biết ơn.
Mọi người đợi bên ngoài cả đêm chẳng qua để chờ tin Liễu Ngọc Như bình an. Hiện giờ biết mẫu tử mạnh khỏe mà mọi người cũng mệt mỏi nên sau khi gặp Cố Cửu Tư, bọn họ nghỉ lại Cố phủ hoặc về nhà luôn. Cố Cửu Tư sắp xếp chỗ ở cho mọi người, còn ai chọn đi về thì hắn sai hạ nhân chuẩn bị đồ ăn nhẹ làm lễ mọn và tặng lúc khách rời Cố phủ, coi như cảm kích đêm nay bọn họ lo lắng cho Liễu Ngọc Như.
Từ trước đến nay Liễu Ngọc Như lẫn hắn cư xử rất phải phép, nhìn hắn thích đùa giỡn vậy thôi chứ luôn chu toàn lễ nghĩa nên vô cùng được lòng người khác. Mọi người vốn quan tâm Liễu Ngọc Như mới tới, khi được tặng nhiều đồ ăn vặt như vậy thì dù chúng không quý giá vẫn cảm thấy chuyến đi này bõ công.
Ngoại trừ Lý Ngọc Xương.
Cố Cửu Tư cố tình thêm một phần đồ ăn vào lễ vật tặng Lý Ngọc Xương, hắn cười nịnh nọt, “Lý đại nhân…”
“Ngươi không được về Đông Đô,” Lý Ngọc Xương lạnh băng mở miệng, “thế là phạm luật.”
“Lý đại nhân,” Cố Cửu Tư sắp cười hết nổi, “mai ta sẽ đi ngay. Ngài nhận mấy món ăn vặt này rồi coi như không gặp ta nhé?”
“Đút lót quan viên,” Lý Ngọc Xương tiếp tục nói, “là thêm một tội.”
“Tặng đồ ăn vặt mà cũng gọi là đút lót?!” Cố Cửu Tư thật muốn chửi bậy.
Lý Ngọc Xương lặng thinh, hắn lấy phần thức ăn trong tay Cố Cửu Tư rồi xoay người sang chỗ khác và lạnh nhạt bảo, “Hôm nay xin nghỉ, mai vạch tội ngươi.”
Dứt lời, Lý Ngọc Xương cầm đồ ăn mà ung dung bỏ đi. Cố Cửu Tư đực mặt ra, khi Lý Ngọc Xương khuất dạng hắn mới kịp phản ứng. Hắn gào thét, “Lý Ngọc Xương, tên mắc dịch! Ngươi chờ đấy, lão tử giải quyết xong Hoàng Hà sẽ về giết ngươi!”
Mắng đã mồm rồi Cố Cửu Tư lại hơi chột dạ, hắn nghĩ ngợi và hấp tấp đi tìm Liễu Ngọc Như.
Nếu bị vạch tội thì cứ vui vẻ một trận trước lúc người ta xử lý mình.
Cố Cửu Tư tiễn khách khứa xong xuôi liền tới chỗ Liễu Ngọc Như. Nàng đã chuyển sang phòng khác, cơ thể được lau sạch sẽ bằng khăn ấm và còn được xông hương. Cố Cửu Tư vừa bước chân vô phòng liền ngửi thấy mùi cơ thể mình, hắn bèn lùi lại và gấp rút đi tắm rửa thay đồ mới quay về. Lúc này Liễu Ngọc Như đã ngủ, Cố Cửu Tư rón rén lên giường rồi nằm xuống cạnh nàng.
Liễu Ngọc Như ngủ say sưa một giấc mới chậm chạp tỉnh dậy. Chưa mở mắt, nàng đã cảm nhận được độ ấm và mùi hương quen thuộc ở bên cạnh. Nàng nhích lại gần để dựa vào ngực Cố Cửu Tư nhưng không nói gì cả.
Cố Cửu Tư duỗi tay chải tóc cho nàng, nhẹ nhàng lên tiếng, “Công trình Hoàng Hà sắp hoàn tất, trễ nhất là hai tháng nữa ta sẽ tu sửa xong.”
Liễu Ngọc Như khẽ khàng ậm ừ, Cố Cửu Tư biết nàng mệt nhưng vẫn muốn trò chuyện với hắn nên nói ngay, “Cứ để ta nói, nàng nghe là được. Không cần đáp lại đâu, ta biết trong lòng nàng nghĩ gì.”
“Chàng đâu phải ta…”
“Thế mà ta vẫn biết đấy,” Cố Cửu Tư cười rộ, “ta biết hết mọi suy nghĩ của nàng vì nàng ở trong lòng ta.”
Liễu Ngọc Như không đáp trả, nàng dựa vào Cố Cửu Tư mà nghe hắn kể, “Bây giờ nàng vang danh thiên hạ lắm luôn, chỗ nào cũng có sản nghiệp thuộc về nàng. Người ta tung hô nàng thành nữ Thần Tài, còn bảo người sở hữu nhiều tiền nhất dưới bầu trời này là nàng.”
“Bọn họ nói bậy,” Liễu Ngọc Như nghe đến đây thì chẳng giữ im lặng nữa, nàng thì thào, “làm gì có.”
“Đó là chuyện sớm muộn thôi.” Cố Cửu Tư hôn nhẹ lên trán nàng, dịu dàng khẳng định, “Nàng đã thành nữ Thần Tài, nhà giàu số một chỉ là vấn đề thời gian.”
“Mọi người đều thích nàng.” Cố Cửu Tư khen ngợi và huyên thuyên về thanh danh ngoài kia của Liễu Ngọc Như, “Nàng xây học đường lẫn nhà từ thiện, dẫn dắt bá tánh kiếm tiền, còn cung cấp thức ăn và thuốc men cho người nghèo. Ta đi đến đâu cũng nghe người ta ca ngợi nàng, thậm chí có người dựng tượng để thờ nàng nữa. Nghe đâu một người được thờ lâu dài sẽ hóa thành thần tiên, chả biết có thật không.”
“Sao mà thật được?” Liễu Ngọc Như bật cười. “Trên đời này lấy đâu ra thần tiên?”
“Có mà,” Cố Cửu Tư nói như đấy là chuyện hiển nhiên.
Liễu Ngọc Như nghi hoặc hỏi, “Chàng gặp rồi?”
“Ừm.”
“Ở đâu?”
“Trước mặt ta.”
Liễu Ngọc Như nghe là biết ngay Cố Cửu Tư đang ghẹo nàng,
Nàng chả thèm cãi lộn với hắn, chỉ khẽ “hừ” một tiếng rồi ngậm chặt miệng.
Cố Cửu Tư phát ra tiếng cười nhỏ, “Nàng đúng là ngày càng ương ngạnh.”
Cố Cửu Tư ở lại một ngày, học xong cách bế con là hắn lại rời đi.
Tên của đứa trẻ là Cố Cẩm, sau khi đặt tên cho con, Cố Cửu Tư cưỡi ngựa quay về Huỳnh Dương.
Giang Hà đi tiễn hắn, trước lúc hắn ra khỏi thành, ông hạ giọng thông báo, “Sức khỏe bệ hạ đã suy kiệt, ngày nào cũng ho ra máu. Thái y bảo chẳng được mấy tháng nữa.”
Cố Cửu Tư lắng nghe nhưng chẳng nhận xét gì, hắn suy tư dặn, “Hãy nói chuyện này cho Ngọc Như và kêu nàng mở cửa hàng tại rìa Đông Đô.”
Giang Hà hiểu ý Cố Cửu Tư, ông gật đầu rồi tiễn hắn đi.
Lúc trở về, Giang Hà đề nghị với Liễu Ngọc Như, “Cửu Tư bảo ngươi mở cửa tiệm chuyên bán hoa cỏ ở rìa thành, ngươi nghĩ thế nào?”
Liễu Ngọc Như khựng lại, nàng đưa mắt về phía Giang Hà. Nàng bình tĩnh nhìn ông, trong đầu chợt nhớ tới những lời đồn từ cung điện. Sau một hồi, nàng thản nhiên gật gù, “Đã hiểu.”
Nàng đang ở cữ nên hoạt động bất tiện, chưa kể nàng cũng không nên đích thân làm việc này. Vì vậy nàng nhắn Vân Vân đi tìm người chẳng liên quan đến Cố gia và dùng tên đối phương mua căn nhà ở rìa thành để mở tiệm bán hoa.
Diện tích tiệm hoa khá lớn, vì trồng hoa bên trong nên cần mang bùn đất tới. Thế là nơi đây suốt ngày vang lên âm thanh từ việc thi công vườn hoa.
Cố Cửu Tư vừa quay lại Huỳnh Dương, Tần Nam và Phó Bảo Nguyên đã đến cầu kiến. Bọn họ tóm tắt tình hình mấy ngày qua, Phó Bảo Nguyên dò hỏi Cố Cửu Tư, “Công trình cải tạo sông sắp hoàn tất, lũ mùa hè phải hai hoặc ba tháng nữa mới tới. Đại nhân sẽ rời đi khi đã kiểm nghiệm công trình sau lũ mùa hè hay hoàn thành tu sửa rồi đi luôn?”
Cố Cửu Tư cười cười, “Sao ta quyết định việc này được? Phải xem ý của bệ hạ. Cứ lo hoàn tất công trình đã, đến lúc đó bệ hạ nói thế nào thì ta làm thế ấy.”
Không có mệnh lệnh từ Phạm Hiên nên Cố Cửu Tư ngoan ngoãn ở lại Huỳnh Dương tu sửa sông ngòi.
Hai tháng trôi qua trong chớp mắt, mưa gió đã cuồn cuộn trong thành Đông Đô từ lâu.
Sau một cơn ho ra máu dữ dội, Phạm Hiên mất hai ngày mới tỉnh lại. Vừa mở mắt ông liền cảm nhận được mình đang hấp hối, ông gọi ngự y tới chất vấn, “Trẫm còn bao nhiêu thời gian?”
Ngự y chả dám hó hé, Phạm Hiên ho khan, “Nói!”
“Bệ hạ!”
Ngự y quỳ đầy đất làm Phạm Hiên hiểu ra ngay. Ông nằm nhắm mắt trên long sàng một hồi rồi mở mắt ra và khàn khàn bảo, “Hoàng Hà gần như đã được cải tạo hoàn chỉnh, lập tức hạ lạnh triệu hồi Hộ Bộ Thượng thư Cố Cửu Tư về Đông Đô.”
Mắt Trương Phượng Tường đỏ hoe, giọng ông đầy đè nén, “Vâng.”
Phạm Hiên thoáng dừng lại, ông phất tay cho ngự y lui xuống hết. Sau đó ông thều thào, “Triệu tập Thừa tướng Trương Ngọc đến yết kiến.”
“Bệ hạ,” Trương Phượng Tường nóng vội khuyên, “ngài nghỉ ngơi một chút đã.”
“Triệu tập,” Phạm Hiên gằn giọng, “Trương Ngọc đến yết kiến!”
Trương Phượng Tường nghe vậy bèn hít sâu một hơi rồi đáp trả, “Tuân lệnh.”
Dứt lời, Trương Phượng Tường ra ngoài chỉ thị một tiểu thái giám, “Đi gọi Trương Thừa tướng vào cung.”
Phạm Hiên giải tán ngự y chưa bao lâu, tin ông triệu tập Trương Ngọc vào cung đã lan ra bên ngoài.
Khi nhận được tin, toàn bộ Đông Đô đều căng thẳng.
Đêm đó mưa to, Chu Cao Lãng đứng trong sân ngắm cơn mưa tầm tã. Rất lâu sau, ông rốt cuộc lên tiếng, “Nhắn Hoàng Bình chuẩn bị, một khi Trương Thừa tướng ra cung, tức khắc hộ tống Trương Thừa tướng đến thiên điện để bảo vệ.”
Quản gia của Chu Cao Lãng là Chu Thiện Đức đang đứng đằng sau, mệnh lệnh này làm ông hơi sửng sốt. Nhưng ông nhanh chóng hiểu vấn đề và hạ thấp giọng đáp lại, “Vâng.”
Tại Đông Cung, Phạm Ngọc ngồi phía trên còn phía dưới là hai hàng phụ tá.
Sấm sét rầm vang khi mọi người nhận được tin tức. Phạm Ngọc nhìn phụ tá, chậm rãi hỏi, “Phụ hoàng triệu kiến Trương Ngọc trước, các vị nghĩ phụ hoàng có ý gì?”
“Ngài là nhi tử duy nhất của bệ hạ,” một phụ tá mở miệng, “hổ dữ không ăn thịt con. Nếu bệ hạ không phế thái tử thì gọi ai đến cũng chẳng đáng lo ngại.”
“Vậy tại sao phụ hoàng chưa triệu tập cô?!” Phạm Ngọc nhìn về phía phụ tá, tiếng la của hắn vừa dữ tợn vừa sốt ruột. “Ngự y nói người không còn mấy thời gian, sao chưa gọi cô vào cung…”
“Bệ hạ lo cho điện hạ đấy.” Phụ tá cắt ngang lời Phạm Ngọc, bình tĩnh giải thích, “Chu Cao Lãng trước giờ không ưa điện hạ, hiện tại là cơ hội duy nhất của ông ta. Nếu ông ta muốn ra tay thì tất nhiên sẽ chọn tối nay, điện hạ mà vào cung chẳng phải sẽ gặp nguy hiểm còn gì?”
“Chúng ta cứ ngồi chờ thôi à?” Phạm Ngọc nhíu mày.
Phụ tá đáp ngay lập tức, “Dĩ nhiên là không, điện hạ cần làm một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Đêm nay Chu Cao Lãng chắc chắn sẽ đổi lính gác thành người của mình. Thuộc hạ đã phái người theo dõi sát sao, chỉ cần phe Chu Cao Lãng nhúc nhích một chút là điện hạ có thể quang minh chính đại chỉ huy binh lính vào cung đối chất với ông ta.”
“Cô lấy binh đâu ra?” Phạm Ngọc cau mày.
Phụ tá nở nụ cười, “Điện hạ đừng lo, hiện giờ trong cung có ba ngàn cấm quân là cùng. Chu Cao Lãng tất nhiên chỉ dám điều động thân tín của mình, con số này nhiều lắm là năm trăm. Điện hạ có năm trăm người là đủ rồi, Lạc đại nhân đã chuẩn bị đầy đủ cho ngài.”
Phụ tá vỗ vỗ tay, một người bước từ ngoài vào rồi quỳ trên mặt đất và cung kính chào, “Vi thần là Hùng Anh, trực thuộc đội phòng thủ của Nam Thành Quân, xin bái kiến điện hạ.”
Phạm Ngọc thấy cái tên này hơi quen quen nhưng không nhớ ra đây là ai. Hắn chưa kịp nghĩ nhiều đã nghe phụ tá nói tiếp, “Năm trăm người đang ẩn núp trong thành, ta đã gọi bọn họ tới Đông Cung. Điện hạ ra lệnh một tiếng là bọn họ sẽ cải trang thành Nam Thành Quân, sau đó hộ tống điện hạ vào cung dưới sự chỉ huy của Hùng đại nhân. Chỉ huy sứ canh giữ cổng thành đêm nay không ở dưới trướng Chu Cao Lãng, nếu bọn họ phát hiện hành tung của ông ta thì sẽ không dám quản nhưng cũng chẳng dám để mặc. Đến lúc ấy, chúng ta cứ quyết liệt xông vào cung. Khi đã ở trong cung, phe ta chỉ cần làm một chuyện là che chở Trương đại nhân ra ngoài đọc di chiếu.”
Phạm Ngọc nhíu chặt mày, “Nếu di chiếu Trương đại nhân nhận được là…”
“Kết quả như vậy sẽ không xảy ra.”
Phụ tá lấy thánh chỉ từ trong tay áo rồi kính cẩn dâng lên Phạm Ngọc và nhìn hắn mà nghiêm túc nói, “Di chiếu trong tay Trương đại nhân chỉ có một kết quả duy nhất.”
Phạm Ngọc lặng thinh nhìn chòng chọc di chiếu, sau một hồi, hắn chậm chạp cười sảng khoái.
“Hay lắm,” hắn đứng lên, “cứ làm thế đi! Di chiếu trong tay Trương Ngọc chỉ có thể viết một kết quả duy nhất!”
Phạm Ngọc cầm lấy di chiếu rồi cao hứng bảo, “Chúng ta sẽ ngồi chờ ở đây!”
Phạm Ngọc ngồi chờ tại Đông Cung, người của Chu Cao Lãng vào cung. Hoàng Bình là cấm quân trực ban đêm nay, sau khi nhận được mệnh lệnh từ Chu Cao Lãng, hắn chần chừ một hồi mới đáp lại, “Tuân lệnh.”
Cùng lúc ấy, Trương Ngọc đã vào cung; trong lòng ông hoảng loạn tột cùng nhưng khuôn mặt vẫn ráng giữ vẻ trấn định. Ông vừa vào phòng đã thấy Phạm Hiên ngồi trên giường bệnh, ông mau chóng quỳ xuống hành lễ. Phạm Hiên gật gù với ông, “Ngồi xuống đi.”
Trương Ngọc biết đại khái mục đích của cuộc triệu kiến đêm nay nhưng chẳng dám nói nhiều mà chỉ giả vờ ngu ngơ. Ông ngồi cạnh Phạm Hiên, miễn cưỡng cười, “Trông bệ hạ có vẻ hồng hào hơn.”
Phạm Hiên cười như không cười liếc Trương Ngọc một cái. Ông lẳng lặng dựa vào gối trong phút chốc rồi chậm rãi mở lời, “Ngươi đừng sợ, trẫm gọi ngươi tới không phải vì chuyện di chiếu.”
Trương Ngọc ngẩn người, Phạm Hiên nằm nhìn nóc giường, điềm tĩnh nói, “Chẳng qua trẫm muốn biết nếu mình thật sự ra đi thì chuyện gì sẽ phát sinh.”
Lời này khiến đầu óc Trương Ngọc cấp tốc hoạt động vì muốn hiểu ý Phạm Hiên, song Phạm Hiên không nói thì ông chẳng dám hỏi. Phạm Hiên nhắm nghiền mắt, bình thản nói, “Lạc Minh giỏi đánh đàn, ngươi đàn một bài cho trẫm nghe đi.”
Trương Ngọc im lặng, nghe Phạm Hiên gọi tên tự của mình làm ông thoáng hoảng hốt. Trương Phượng Tường ôm đàn vào, ông đặt đàn trước mặt Trương Ngọc rồi khom lưng nói bên tai Phạm Hiên, “Bệ hạ, Hoàng Bình đã di chuyển.”
Phạm Hiên nhắm hai mắt mà đáp một tiếng, Trương Ngọc loáng thoáng nghe được mấy lời đó liền hiểu tính toán của ông.
Trương Ngọc vốn chả định dính vào mấy việc này, những lời kia khiến ông hoảng sợ nhưng mặt ông không biểu lộ gì hết. Ông hỏi Phạm Hiên, “Bệ hạ muốn thần đàn bài nào?”
Phạm Hiên trầm mặc suy nghĩ một lát mới nói, “Lúc chúng ta ở U Châu, ngươi thường đàn Tiêu Dao Du đúng không?”
“Vâng.”
“Đàn bài này đi,” Phạm Hiên bảo.
Trương Ngọc nghe theo, ông ngồi cạnh cây đàn và đặt tay lên nó. Tiếng đàn du dương lan tỏa khắp cung điện.
Đối lập với tiếng đàn là tiếng bước chân dồn dập của binh lính ở bên ngoài đại điện.
So với binh lính trong cung đang hành sự lén lút, Phạm Ngọc lại khoa trương dẫn người đến cổng cung điện. Năm trăm kỵ binh hạng nhẹ tập trung trước cánh cổng, Phạm Ngọc nhìn người gác cổng mà hét lớn, “Tránh ra, bệ hạ triệu tập cô vào cung!”
Người gác cổng không dám cử động, hắn kinh hãi lắp bắp, “Điện hạ, theo lệnh…”
“Vị đại nhân này,” không để người gác cổng nói hết câu, phụ tá thân cận của Phạm Ngọc đã chen ngang, “hay ngài vào cung hỏi bệ hạ xem?”
Người gác cổng nghe đề nghị này liền đáp, “Vâng, xin thái tử điện hạ chờ một lát, ta sẽ vào cung bẩm báo bệ hạ.”
Nói xong, người gác cổng cuống cuồng chạy vào trong cung.
Ai cũng biết ban đêm mà thái tử dẫn theo nhiều người như vậy vào cung thì tuyệt đối không phải chuyện bình thường, song đâu ai dám làm ra bất kỳ việc gì trái quy định vào lúc này. Ở thời điểm hiện tại, quy định như thể là sợi dây thừng trói chặt thú dữ; một khi cởi dây, mọi thứ sẽ vượt ngoài tầm kiểm soát.
Người gác cổng báo cáo theo đúng luật, binh lính cũng quy củ truyền tin đến trong cung. Nhưng cửa nội cung[1] đã sớm bị bao vây kín mít. Binh lính nơm nớp lo sợ báo tin thái tử vào cung, Hoàng Bình đứng phía trước mà lạnh lùng nói, “Nội cung ra lệnh giới nghiêm, không được triệu tập thì không thể tiến vào.”
Binh lính tức tốc mang câu trả lời này về. Người gác cổng biết tình hình bất ổn nhưng nào dám nhiều chuyện, hắn đành truyền đạt nguyên văn lời của Hoàng Bình. Phạm Ngọc mới nghe đã giận dữ mở miệng, “Ngươi…”
“Vị đại nhân này,” phụ tá thân cận không đợi Phạm Ngọc mắng chửi đã bật cười. Hắn chắp tay trước người, lễ độ nhắc nhở, “Ngài cũng biết đứng trước mặt ngài là thái tử, là con nối dõi duy nhất của bệ hạ. Thái tử nghe tin bệ hạ bệnh nặng nên muốn vào cung thăm, bệ hạ sao có thể từ chối gặp? Bên trong chắc chắn có người nói dối với ý đồ ngăn cản điện hạ vào cung. Tuy điện hạ luôn phân rõ đúng sai nhưng rất khó điều tra mấy chuyện lẻ tẻ, đại nhân tốt nhất đừng can thiệp làm gì.”
Người gác cổng im thin thít, lòng hắn hiểu rõ việc này rất kỳ quái nên nếu được thì hắn tất nhiên chẳng muốn dây vào. Phụ tá lấy lệnh bài Đông Cung ra, lạnh lẽo hô, “Thái tử điện hạ nghe tin có kẻ bắt cóc bệ hạ mới vào cung cứu nguy, ai dám cản trở sẽ bị coi là đồng phạm. Mau tránh ra!”
Hắn vừa thốt lên mấy lời này, binh lính phía sau thái tử đồng loạt rút kiếm. Phụ tá nhìn chằm chằm người gác cổng và gầm lên, “Tránh ra!”
Người gác cổng lưỡng lự nhưng khi phụ tá giơ kiếm bước về phía trước, hắn cuối cùng vẫn rút lui. Phụ tá dẫn theo thái tử cùng binh lính vội vàng vào cung.
Phạm Ngọc ầm ĩ như thế nên đương nhiên kinh động mọi người. Liễu Ngọc Như ngủ giữa chừng thì bị đánh thức, nàng lật đật thay quần áo rồi cuống quít đi tìm Giang Hà.
Nàng cứ tưởng Giang Hà còn ngủ nhưng thật ngoài dự đoán, ông đã mặc quan bào chỉnh tề và đang ngồi bên đèn cài quan lên tóc.
Cố Lãng Hoa và Giang Nhu cũng chạy lại đây, mọi người tụ tập ở cửa phòng. Liễu Ngọc Như hồi phục tinh thần, thận trọng thông báo, “Cữu cữu, thái tử dẫn người vào cung.”
“Ta biết.” Nguồn:
Giang Hà cắm trâm ngọc vào giữa quan, ông cầm một cái hộp và bình tĩnh dặn dò, “Đừng hoảng sợ, mọi người ngủ tiếp đi, bây giờ ta phải vào cung.”
Nói rồi Giang Hà ôm hộp bước ra ngoài.
Liễu Ngọc Như túm lấy tay áo Giang Hà, nàng cắn chặt răng hỏi, “Hoa ở tiệm đã nở hơn phân nửa, có cần hái không?”
Giang Hà nghe vậy liền cười, ông vỗ vỗ cánh tay Liễu Ngọc Như để trấn an, “Yên tâm, chờ hoa nở hết hẵng bàn.”
Liễu Ngọc Như không biết Giang Hà lấy sự tự tin này từ đâu nhưng nàng vẫn yên lòng. Nàng buông tay áo ông ra và tiễn Giang Hà rời phủ cùng Cố Lãng Hoa với Giang Nhu.
Sau khi rời khỏi phủ, Giang Hà hỏi thị vệ bên ngoài, “Vọng Lai, bệ hạ đã truyền tin đến Huỳnh Dương chưa?”
“Rồi,” Vọng Lai đáp ngay, “ngài ra lệnh cho đại công tử trở về.”
“Ừm,” Giang Hà gật gù, “phái người hộ tống để bảo đảm tin tức đến Huỳnh Dương.”
Vọng Lai tuân lệnh. Giang Hà cụp mắt xuống, ông vuốt chiếc hộp trong tay và chầm chậm nói, “Cửu Tư à, khi ngươi trở về, thiên hạ sẽ là của ngươi.”
Chú thích
[1] Chỉ hậu cung của thiên tử.