Liễu Ngọc Như nghĩ không ra, nàng chẳng dám tùy tiện xuất đầu lộ diện. Dù đây là ca ca nhà bên đã cùng nàng lớn lên thì vào thời điểm này, nàng không thể dễ dàng tin người.
Nàng quan sát Diệp Thế An cưỡi ngựa lòng vòng xong liền đi tới rừng cây cạnh sông. Hắn dò xét khắp nơi, không biết sao hắn tìm được con đường hồi nãy bọn họ đi rồi cứ thế mà đi một mạch. Hắn vừa lần theo dấu vết vừa dùng kiếm chém mở ra những con đường khác. Liễu Ngọc Như theo đuôi hắn từ xa, nhìn hành động của hắn, nàng chợt có một phỏng đoán.
Biết đâu…hắn đang giúp bọn họ che giấu vết tích?
Ý tưởng này xuất hiện khiến Liễu Ngọc Như phần nào thả lỏng, song nàng vẫn chả dám yên tâm hoàn toàn nên tiếp tục theo dõi Diệp Thế An từ xa. Nhưng vừa thấy hắn phát hiện hang núi bọn họ dùng để ẩn nấp, nàng tức khắc luống cuống. Diệp Thế An đang định vạch ra bụi gai che lấp miệng hang thì Liễu Ngọc Như không tránh né nữa. Nàng nhanh chóng rút đao tiến lên rồi kề đao vào sau lưng Diệp Thế An mà quát lớn, “Không được nhúc nhích!”
Trong hang núi, Cố Cửu Tư lập tức mở mắt. Hắn đứng dậy, tay cầm đao, đầu đánh giá tình hình bên ngoài.
Diệp Thế An bị đao khống chế cũng chẳng hoảng loạn. Hắn giơ tay lên, bình tĩnh nói, “Ngọc Như muội muội, ta không có ác ý.”
“Huynh tới đây làm gì?” Liễu Ngọc Như cảnh giác dò hỏi.
Diệp Thế An nhàn nhạt đáp, “Cứu hai người.”
“Sao huynh phải cứu chúng ta?” Liễu Ngọc Như vẫn không yên tâm, “Hiện giờ chúng ta là khâm phạm[1], huynh không sợ Diệp gia bị liên lụy à?”
“Môi hở răng lạnh; hôm nay là Cố gia, ngày mai biết đâu sẽ là Diệp gia?” Diệp Thế An trả lời, “Ta hiểu rõ chuyện lần này của Cố gia; dù vì chính nghĩa hay vì lương tâm thì ta đều không thể đứng nhìn Vương gia thỏa thích làm bậy. Suy cho cùng, Cố công tử từng là bạn đồng môn còn muội là hàng xóm thân quen nhiều năm của ta, nếu có thể giúp thì dĩ nhiên ta sẽ không làm lơ.”
Thật ra trong lúc nghe giải thích, Liễu Ngọc Như đã tin hắn; nàng biết nhân cách của Diệp Thế An. Nhưng hôm nay Cố Cửu Tư trọng thương, nàng chỉ là một nữ tử chân yếu tay mềm; nếu rút đao về thì không ai đủ sức đối phó Diệp Thế An. Diệp Thế An thở dài, “Ngọc Như muội muội, nếu ta thật lòng có ý hãm hại thì chỉ cần dẫn theo người của Vương gia tới đây là được. Một mình đi tìm hai người có thể mang lại lợi ích gì cho ta chứ?”
“Ngọc Như,” giọng Cố Cửu Tư từ bên trong truyền ra, “rút đao về đi.”
Nghe Cố Cửu Tư nói, Liễu Ngọc Như rốt cuộc tìm được người ủng hộ mình. Nàng vừa buông đao vừa thở dài, “Xin lỗi Diệp ca ca. Nay đã khác xưa, ta phải cảnh giác một chút.”
“Làm vậy là đúng.”
Diệp Thế An không để bụng mà gật đầu, hắn tiến về phía trước rồi đẩy ra bụi gai. Cố Cửu Tư nằm ở bên trong, để đao trong tầm tay. Hắn nhìn Diệp Thế An, khóe miệng mang theo ý cười, “Thật không ngờ có thể gặp ngươi dưới tình huống này.”
Diệp Thế An liếc mắt đánh giá hắn một cái rồi nói với Liễu Ngọc Như, “Ngọc Như muội muội, muội dắt ngựa của ta lại đây, lát nữa chúng ta cùng nhau nâng hắn lên ngựa. Cách đây hai dặm[2] là đường lớn, gã sai vặt của ta đang chờ ở đó cùng xe ngựa. Hai người cứ ngồi trên ngựa, ta sẽ dắt cho.”
“Được.”
Liễu Ngọc Như nhanh nhẹn đi dắt ngựa. Cố Cửu Tư nghe tính toán của Diệp Thế An thì bất mãn, “Ta sẽ tự lên ngựa. Ta còn chưa chết thì sao cần các ngươi nâng?”
Diệp Thế An ngó lơ hắn rồi duỗi tay tới đỡ hắn. Cố Cửu Tư nhìn tay Diệp Thế An thì cười lạnh lùng, hắn dùng đao đỡ mình đứng dậy. Mặt Diệp Thế An vô cảm, hắn hờ hững nói, “Anh hùng.”
Dứt lời, Diệp Thế An tránh ra để Cố Cửu Tư tự đi. Diệp Thế An cười như không cười nhìn hắn, “Mời anh hùng lên ngựa.”
Lời này khiến Liễu Ngọc Như sốt ruột, Cố Cửu Tư bị thương như vậy sao có thể tự mình lên. Nàng vội bảo, “Để ta đỡ ngươi…”
“Không cần.” Cố Cửu Tư vốn đang do dự song vừa nghe Liễu Ngọc Như nói liền cầm lấy dây cương rồi cắn răng leo lên lưng ngựa.
Liễu Ngọc Như: …
Không cần cố giữ thể diện vậy đâu, thật ra ngươi mất hết mặt mũi từ lâu rồi.
Liễu Ngọc Như chẳng thể quở trách hắn trước mặt Diệp Thế An bèn khẽ tằng hắng. Cố Cửu Tư lập tức dừng lại rồi vươn tay về phía nàng, “Ta đỡ ngươi.”
“Không cần, không cần.”
Liễu Ngọc Như nào dám để hắn đỡ, nàng nhanh chân tự trèo lên ngựa. Nàng ngồi sau lưng Cố Cửu Tư, tay cầm lấy dây cương, trông hệt như Cố Cửu Tư được nàng ôm vào lòng. Cố Cửu Tư nhíu mày, “Ngươi xuống đi rồi lên ngồi phía trước ta.”
Lần này Liễu Ngọc Như đã hiểu Cố Cửu Tư để ý cái gì, nàng thấy hắn đúng là nhàm chán. Nàng không đáp lại hắn mà quay đầu nói với Diệp Thế An, “Diệp ca ca, ta đưa Cửu Tư đến xe ngựa trước rồi quay lại đón huynh nhé?”
“Cũng được.”
Diệp Thế An gật đầu. Không thể để một nữ tử như Liễu Ngọc Như hay người đang bị thương như Cố Cửu Tư ở trong rừng. Hợp lý nhất là Diệp Thế An cứ chậm rãi đi trong lúc Liễu Ngọc Như gọi gia đinh đến đón hắn.
Liễu Ngọc Như xin lỗi Diệp Thế An rồi mau chóng điều khiển ngựa đưa Cố Cửu Tư rời khỏi khu rừng. Sắc mặt Cố Cửu Tư khó coi vô cùng. Đến lúc khuất khỏi tầm nhìn của Diệp Thế An, hắn mới lầm bầm, “Ngươi ôm ta ngay trước mặt hắn thì còn thể thống gì nữa?”
“Ồ,” Liễu Ngọc Như chẳng nhịn cười nổi, “ngươi cũng biết thể thống là gì à?”
Cố Cửu Tư bị nàng châm chọc nên hơi ngượng; hắn trong quá khứ đúng là chả để hai tiếng thể thống vào mắt. Vì thế hắn đổi đề tài, “Các ngươi nói chuyện sao nghe buồn nôn vậy? Hắn không gọi ngươi là Liễu Ngọc Như, nhất định phải kêu Ngọc Như muội muội mới chịu; ngươi cũng chả gọi hắn là Diệp Thế An, nhất định phải Diệp ca ca cơ. Sao ngươi không gọi ta là Cố ca ca?”
“Từ nhỏ ta đã gọi như vậy,” Liễu Ngọc Như giải thích, “đột nhiên thay đổi ngươi không thấy lạ tai và xấu hổ à?”
“Xấu hổ cái gì?” Cố Cửu Tư bất mãn, “Gả chồng rồi thay đổi cách xưng hô, có làm sao đâu? Này, ngươi cứ Diệp ca ca miết thì về sau người ngoài nghe được, ta biết giấu mặt vào chỗ nào?”
Liễu Ngọc Như chịu thua. Nàng thấy Cố Cửu Tư chỉ giỏi cãi bướng nhưng nàng không định tranh luận với hắn nên nói, “Rồi rồi, sau này ta không gọi thế nữa, được chưa?”
“Hắn cũng không thể gọi bậy bạ.” Cố Cửu Tư bảo, “Hắn phải gọi ngươi là Cố thiếu phu nhân!”
“Cố Cửu Tư,” Liễu Ngọc Như dở khóc dở cười, “ngươi quản mấy chuyện vặt vãnh này làm gì? Chẳng qua là hai cái danh xưng mà ngươi cứ nhai đi nhai lại mãi thế?”
“Vấn đề đâu chỉ là hai cái danh xưng?” Cố Cửu Tư hùng hồn tuyên bố, “Đây là thể diện của ta!”
“Hiểu, đã hiểu,” Liễu Ngọc Như bất đắc dĩ thở dài, “ta hiểu rồi nên ngươi đừng lải nhải chuyện này nữa, đau đầu lắm. Ngươi là đại nam nhân mà nói dai vậy ngươi không thấy phiền sao?”
Cố Cửu Tư lạnh lùng “hừ” một tiếng rồi quay phắt đầu đi. Hắn cũng cảm thấy mình lắm chuyện, còn dông dài nữa thì mất hình tượng nên đành câm như hến.
Liễu Ngọc Như cùng Cố Cửu Tư đi đoạn đường khoảng hai dặm thì gặp được chiếc xe ngựa mà Diệp Thế An đã nói; phía trước xe ngựa treo thẻ bài có chữ “Diệp”. Liễu Ngọc Như tiến lên, người hầu nhận ra Liễu Ngọc Như liền cùng nàng đỡ Cố Cửu Tư lên xe ngựa. Sau đó hắn nghe Liễu Ngọc Như dặn bảo rồi cưỡi ngựa đi tìm Diệp Thế An.
Liễu Ngọc Như ở trong xe ngựa kiểm tra miệng vết thương của Cố Cửu Tư. Vết thương vốn được băng bó tốt giờ lại chảy máu; chắc nó nứt ra lúc hắn ngoan cố tự leo lên ngựa. Liễu Ngọc Như thật không biết làm sao, “Bao giờ ngươi mới sửa được cái tính của mình? Ta và Diệp ca…” Liễu Ngọc Như chưa nói xong đã thấy ánh mắt Cố Cửu Tư xẹt qua mình, nàng vội vàng sửa lời, “Để Diệp công tử đỡ ngươi thì có sao đâu, ngươi cố chấp làm gì?”
“Gã sai vặt kia nhận ra ngươi,” Cố Cửu Tư hơi hất cằm.
Liễu Ngọc Như ngẩn người, mù mờ hỏi, “Lại có chuyện gì nữa?”
“Ngươi rất thân quen với Diệp gia,” giọng Cố Cửu Tư chua như giấm.
Liễu Ngọc Như im lặng. Mất một lúc lâu nàng mới chậm rãi mở miệng, “Cửu Tư, có phải ngươi đang…ghen không?”
Cố Cửu Tư mặt đần ra. Lát sau hắn dùng vẻ mặt như vừa bị dọa chết khiếp mà đáp, “Liễu Ngọc Như, suy nghĩ này của ngươi thật đáng sợ. Ta không nói nữa, ngươi cũng đừng nghĩ lung tung.”
Liễu Ngọc Như nhấp môi cười. Nàng ngẩng đầu rồi chọc chọc trán hắn, khi ngón tay đụng vào da thịt nàng mới phát hiện trán hắn quá nóng. Nàng hơi sửng sốt; giờ nàng mới nhớ ra người này tỏ vẻ khỏe như vâm nhưng người đầy thương tích, lại còn sốt cao nữa. Thấy nàng im thin thít, Cố Cửu Tư biết nàng đang nghĩ về bệnh của hắn. Hắn sửa lại giọng cho nhẹ nhàng hơn rồi ôn hòa an ủi, “Ta không sao, ngươi đừng lo.”
Liễu Ngọc Như ậm ừ, tay sờ trán hắn. Nàng ngồi cạnh hắn rồi để hắn dựa vào mình, sau đó nàng nhỏ nhẹ bảo, “Ngủ một lát đi.”
Cố Cửu Tư không nói chuyện nữa mà dựa vào Liễu Ngọc Như. Hắn chẳng biết diễn tả cảm xúc trong lòng mình, hắn chỉ thấy nữ nhân này vượt quá sức tưởng tượng. Rõ ràng là một cô nương yếu đuối, là tiểu thư khuê các trong miệng mọi người, là thiếu nữ nhỏ bé cầm đao sẽ run rẩy. Sao nàng có thể cứu hắn khỏi tay nhiều người như vậy, có thể mang theo hắn trong dòng nước lâu như thế, có thể vào giây phút này đưa ra bờ vai gầy gò để hắn dựa vào, cho hắn ảo giác chỉ cần người này ở đây thì mọi chuyện sẽ ổn.
Nội tâm hắn cực kỳ bình tĩnh. Hắn từng cho rằng bản thân sẽ không chống đỡ nổi sóng to gió lớn như vậy. Song khi cơn bão này thật sự tới, hắn mới phát hiện mọi thứ đỡ hơn so với tưởng tượng của hắn rất rất nhiều.
Hai người lẳng lặng dựa vào nhau. Diệp Thế An và gã sai vặt đã trở về. Diệp Thế An nhanh chóng lên xe ngựa, chỉ thị gã sai vặt điều khiển xe ngựa đến thành trì gần nhất.
“Hai người có giấy tờ tùy thân chứ?” Diệp Thế An đặt câu hỏi trước.
Liễu Ngọc Như trả lời, “Chúng ta có hai bộ giấy tờ mới.”
“Vậy là tốt rồi.” Diệp Thế An gật gù, “Lát nữa hai người nhớ nói mình là bằng hữu của ta, do không hợp khí hậu nên nhất thời bị bệnh. Những chuyện khác cứ để ta ra mặt.”
Dứt lời, Diệp Thế An lấy ra một cái bao và một cái hộp rồi nói, “Hai người thay đổi quần áo trước, sau đó cải trang. Hiện nay đã phát lệnh truy nã, cần phải thay đổi nhiều một chút.”
Nói xong Diệp Thế An liền rời xe ngựa, lưu lại Cố Cửu Tư cùng nàng. Liễu Ngọc Như hơi bối rối, Cố Cửu Tư giơ tay túm lấy một cái đai lưng cạnh bên rồi tự mình cột nó lên đôi mắt, “Ngươi thay đồ đi, ta sẽ không nhìn.”
Liễu Ngọc Như im lặng. Để nàng thay quần áo trước mặt một nam tử – dù hắn đã bịt mắt thì nàng vẫn thấy khó xử.
Tuy nhiên hiện giờ nàng không có nhiều thời gian để lãng phí. Nàng khẽ cắn môi rồi bắt đầu thay quần áo.
Cố Cửu Tư nghe bên cạnh phát ra âm thanh sột soạt khe khẽ. Hắn chẳng rõ vì sao thính giác của mình dường như trở nên vô cùng nhạy bén; hắn thậm chí có thể ước chừng trọng lượng của quần áo rớt xuống mặt đất. Hắn cảm giác nhiệt độ trong xe ngựa có chút khô nóng. Hắn xoay đầu đi, làm bộ thản nhiên hỏi, “Chưa xong nữa à.”
Hắn vừa mở miệng, Liễu Ngọc Như liền luống cuống, “Ừ…”
“Nữ nhân các ngươi đúng là phiền toái.”
Câu chê bai này của hắn vừa rời miệng thì Liễu Ngọc Như tức khắc bớt xấu hổ và trở nên giận dữ. Nàng thắt xong đai lưng liền giễu cợt, “Ta thật muốn xem ngươi thay nhanh cỡ nào.”
Nàng giơ tay giật xuống đai lưng trên mắt Cố Cửu Tư rồi ném quần áo về phía hắn, “Tự thay đi.”
Liễu Ngọc Như nói xong liền xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía hắn. Nếu không phải Diệp Thế An lẫn gã sai vặt đều ở bên ngoài nên chả còn chỗ cho người thứ ba thì nàng sẽ ra ngoài ngay. Cố Cửu Tư cười nhạo một tiếng, bắt đầu cởi quần áo, “Ngươi đừng nhìn lén đấy.”
“Ngươi bớt trơ trẽn đi.”
Cố Cửu Tư thay đồ thật sự lẹ, chẳng mấy chốc đã kêu Liễu Ngọc Như, “Xong rồi.”
Diệp Thế An nghe thấy cuộc đối đáp bên trong liền hỏi, “Tại hạ vào được chưa?”
“Vào đi.” Cố Cửu Tư cười toét miệng trả lời.
Diệp Thế An vén mành tiến vào. Liễu Ngọc Như ngồi cực kỳ nghiêm túc, Cố Cửu Tư bị thương nên chẳng thể ngồi đàng hoàng. Hắn dựa vào Liễu Ngọc Như hệt như kẻ không xương.
Liễu Ngọc Như hơi ngượng, nàng đẩy đẩy Cố Cửu Tư. Hắn nhướn mày, bất mãn kêu, “Ta đang bị thương đấy.”
Liễu Ngọc Như chỉ đành miễn cưỡng cười với Diệp Thế An, “Hắn…hắn bị thương.”
Bạn đang �
Diệp Thế An gật đầu, hoàn toàn không quan tâm vấn đề này. Hắn nói, “Hôm qua ta nghe Cố gia gặp nạn thì vội vàng tới, song lực bất tòng tâm nên chỉ biết lặng lẽ nấp trong bóng tối. Sau thấy hai người nhảy vào hồ thì ta liền xuôi theo dòng nước tìm đến đây.”
“Huynh có đụng phải người của Vương gia không?” Liễu Ngọc Như lo lắng hỏi.
Diệp Thế An đáp, “Sáng nay gặp bọn họ đi điều tra. May là qua một đêm thì binh lính đều mệt mỏi, phần lớn chỉ vờ vĩnh đi dọc theo sông ngó loanh quanh chứ không cẩn thận dò xét.”
Cố Cửu Tư cùng Liễu Ngọc Như thở phào nhẹ nhõm. Cố Cửu Tư trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng, “Ngươi có biết phụ thân ta…”
Diệp Thế An lắc đầu, “Không có tin tức gì của lệnh tôn cả.”
Cố Cửu Tư không hỏi nữa, Liễu Ngọc Như nắm tay hắn, “Giờ phút này không có tin tức mới là tin tốt nhất.”
Cố Cửu Tư cụp mắt xuống, nhỏ giọng ậm ừ.
Diệp Thế An đưa mắt nhìn hai người một lượt, hắn do dự giây lát nhưng rốt cuộc vẫn hỏi, “Tuy mạo muội nhưng Diệp mỗ muốn biết…Cố gia…tại sao đột nhiên gặp phải họa lớn này?”
Hai người im lặng. Lát sau, Liễu Ngọc Như trả lời hắn, “Giữa Vương gia và chúng ta có thù oán, chúng ta sớm biết tin bệ hạ muốn ra tay với Lương Vương nên định rời khỏi đây. Vương gia chắc nghe ngóng được chuyện này hoặc còn nguyên nhân nào khác mà quyết định tấn công vào đêm qua.”
“Theo tính toán thì hôm nay chúng ta sẽ rời đi.”
Diệp Thế An ngẩn người, sau đấy hắn trầm ngâm nói, “Giang Thượng thư có quan hệ chặt chẽ với Lương Vương. Bệ hạ suốt ba tháng không lên triều, nói cách khác là bệ hạ đã có kế hoạch dành riêng cho Lương Vương. Nhưng Lương Vương đâu dễ đối phó; ông ta vẫn luôn âm thầm đóng quân, chỉ còn thiếu một cái cớ thôi.”
Liễu Ngọc Như nghe vậy liền hỏi, “Tức nghĩa Vương gia cho rằng Giang Thượng thư đã ngã ngựa nên cố ý trả thù Cố gia?”
“Nói vậy cũng đúng.” Cố Cửu Tư bình tĩnh nói, “Nhưng thử suy nghĩ sâu xa một chút xem?”
Cố Cửu Tư ngẩng đầu nhìn Diệp Thế An, “Xét tương lai lâu dài, bệ hạ muốn xử lý Lương Vương dẫn đến Lương Vương phản loạn. Với thực lực hiện giờ của Lương Vương cộng thêm xu thế tiết độ sứ các phiên đều đứng ngoài cuộc tự củng cố binh lực, ngươi nghĩ ai thua ai thắng?”
Diệp Thế An chẳng dám trả lời, những gì hắn đã học không cho phép hắn nói ra lời đại nghịch bất đạo. Nhưng Cố Cửu Tư chả hề kiêng dè mà nói thẳng, “Lương Vương sẽ thắng. Mọi người sẽ đứng nhìn Lương Vương đánh một mạch vào Đông Đô, sau đó thì thế nào?”
“Lương Vương vô cớ xuất binh chính là loạn thần tặc tử, ai cũng có thể giết chết.”
Liễu Ngọc Như lên tiếng, mắt nhìn về phía Diệp Thế An, “Lúc đó thiên hạ đại loạn, không có triều đình cũng chẳng có kỷ cương.”
Cố Cửu Tư rót nước từ bên cạnh rồi nhấp một ngụm, hắn chờ Diệp Thế An tiêu hóa hết đống thông tin này. Sau đấy hắn ngước mắt nhìn Diệp Thế An, thản nhiên nói, “Đến ngày ấy, ngươi nghĩ Vương Thiện Tuyền sẽ muốn làm gì?”
Nếu giờ Diệp Thế An còn nghe không hiểu thì thật uổng phí bao nhiêu năm hắn được khen ngợi.
Giây phút này hắn đã rõ ý đồ của Vương Thiện Tuyền. Mục đích của Vương Thiện Tuyền đâu chỉ dừng lại ở trả thù Cố gia? Nếu chỉ muốn trả thù thì ông ta sao có thể thí mạng nhi tử?
Ông ta đang chuẩn bị tự xưng vương. Cố gia chính là máu để mài sắc thanh đao của ông ta; diệt xong Cố gia, sau này hướng đao tới mọi người còn ai dám làm trái ý ông ta? Ai dám phản kháng?
Ai phải giao tiền thì giao tiền, ai phải xưng thần thì xưng thần.
Bọn họ còn có thể làm gì bây giờ?
Diệp Thế An nhất thời nghĩ không ra biện pháp. Đôi mắt hắn vô hồn, đầu óc hắn tràn ngập những lời Cố Cửu Tư nói.
Thời loạn này khác với thời loạn mười mấy năm trước. Giữa thời buổi loạn lạc, một người đọc sách như hắn có thể làm gì?
“Vậy…” Diệp Thế An bất giác lẩm bẩm thành tiếng, “Diệp gia phải làm gì đây?”
“Rời đi.”
Cố Cửu Tư mở miệng, Diệp Thế An dùng ánh mắt đờ đẫn nhìn Cố Cửu Tư, “Rời đi?”
“Đừng ở lại Dương Châu.” Cố Cửu Tư bình tĩnh nói, “Trong mười ba châu thì đi nơi nào cũng được, trừ Dương Châu.”
Diệp Thế An trầm mặc không đáp, hắn mau chóng hiểu ý của Cố Cửu Tư.
Nếu thiên hạ loạn, tình hình của dân chúng mười ba châu sẽ tương đối giống nhau; rốt cuộc muốn đánh nhau thì phải có tiền. Song lại chả mấy ai ra tay đến mức như Vương Thiện Tuyền. Các châu phủ ở biên cảnh được miễn thuế muối hàng năm, chỉ riêng Dương Châu trước giờ đều nộp cho Đông Đô.
Đây chưa phải điểm thảm nhất. Thảm nhất chính là Dương Châu dư dả tiền bạc song lại không sở hữu binh lực hùng mạnh; một khi loạn th�º¿ Äến thì DÆ°Æ¡ng Châu sẽ thà nh Äá»i tượng bá» tấn công Äầu tiên.
Diá»p Thế An hÃt sâu má»t hÆ¡i. Hắn ngẩng Äầu nhìn hai ngÆ°á»i ngá»i Äá»i diá»n, âTa Äã hiá»u, Äa tạ Cá» huynh chá» Äiá»m.â
âChÆ°a biết có giúp Äược không,â Cá» Cá»u TÆ° thá» Æ¡ nói, ânhÆ°ng ngÆ°Æ¡i cứu ta má»t mạng, ta Äá»n Äáp má»t Æ¡n.â
Äoà n ngÆ°á»i tá»i cá»ng thà nh, Diá»p Thế An vén mà n xe Äi xuá»ng thÆ°Æ¡ng lượng. NgÆ°á»i canh cá»ng thoáng nhìn Liá» u Ngá»c NhÆ° cùng Cá» Cá»u TÆ° á» trong xe. Liá» u Ngá»c NhÆ° gắn ná»t ruá»i lên mặt, lại Äá»i bá» trang phục khác, thà nh thá» trông nà ng khác hẳn bức há»a truy nã. Diá»p Thế An cho thêm bạc nên Äá»i phÆ°Æ¡ng cÅ©ng không kiá»m tra kỹ mà vá»i và ng Äá» há» Äi.
Sau khi và o thà nh, Diá»p Thế An thu xếp cho Cá» Cá»u TÆ° và Liá» u Ngá»c NhÆ° á» tại má»t ngôi nhà nhá» rá»i Äi má»i Äại phu.
Äại phu thấy vết thÆ°Æ¡ng của Cá» Cá»u TÆ° thì khẩn cấp cứu chữa suá»t gần hết buá»i tá»i.
Vết thÆ°Æ¡ng Äược xá» lý kỹ cà ng xong, Äại phu nói vá»i Liá» u Ngá»c NhÆ°, âNếu hắn tiếp tục sá»t cao thì sẽ nguy hiá»m, ngược lại thì không Äáng lo.â
Liá» u Ngá»c NhÆ° ngẩn ngÆ°á»i. Sau má»t há»i nà ng má»i há»i, âNếu không hạ sá»t thì sao?â
Äại phu trầm mặc. Lát sau, ông thá» dà i, âChuẩn bá» háºu sá»± Äi.â
Liá» u Ngá»c NhÆ° Äứng ngây ra. Diá»p Thế An á» cạnh vá»i ÄÆ°a bạc cho Äại phu rá»i Äá» gã sai vặt tiá» n ông.
Chá» Äại phu Äi rá»i, Diá»p Thế An má»i nói, âNgá»c NhÆ° muá»i muá»i, á» hiá»n gặp là nh, muá»i Äừng quá lo lắng.â
Liá» u Ngá»c NhÆ° nhất thá»i chẳng nghe lá»t Diá»p Thế An Äang nói gì, lý trà giúp nà ng gắng gượng mà gáºt Äầu vá»i hắn. Nà ng muá»n Äi và o phòng thì Diá»p Thế An lại khuyên, âTá»t hÆ¡n hết muá»i nên nghá» ngÆ¡i Äã. Muá»i chẳng khá hÆ¡n hắn là bao, cứ cá» quá mức thì không á»n.â
âTa không sao.â Liá» u Ngá»c NhÆ° lắc Äầu, chân hÆ°á»ng và o bên trong, âTa vẫn á»n.â
âLiá» u Ngá»c NhÆ°,â Diá»p Thế An rá»t cuá»c nói, âsao từ nhá» muá»i Äã không nghe khuyên bảo thế nà y?â
Liá» u Ngá»c NhÆ° quay Äầu nhìn hắn, nà ng hÆ¡i kinh ngạc Diá»p Thế An mà lại nói lá»i vượt qua khuôn phép. Diá»p Thế An thá» dà i, âTa biết muá»i bÆ°á»ng bá»nh từ nhá», muá»n là m gì là phải là m bằng Äược. Ta vá»n tôn trá»ng cái tÃnh nà y của muá»i nhÆ°ng phải biết tá»± lượng sức; muá»i cứ chá»u Äá»±ng nhÆ° váºy chÆ°a chắc Äã tá»t cho cả muá»i lẫn hắn. Ta và gã sai vặt Äá»u á» Äây, cứ Äá» chúng ta chiếu cá» hắn trÆ°á»c; muá»i ngủ má»t giấc Äã, Äược không?â
Liá» u Ngá»c NhÆ° biết Diá»p Thế An nói không sai. Nà ng Äấu tranh tÆ° tÆ°á»ng trong giây lát rá»i lên tiếng, âTa nhìn hắn má»t chút rá»i sẽ Äi nghá».â
Diá»p Thế An chÆ°a ká»p nói gì Äã thấy nà ng vén mà nh bÆ°á»c và o phòng.
Cá» Cá»u TÆ° Äang nhắm nghiá»n mắt, trông hắn rất má»t má»i. Äã tá»i nÆ¡i an toà n thì hắn cÅ©ng chả có Äá»ng lá»±c giả vá» mình vẫn á»n nên cả ngÆ°á»i nhanh chóng lá» ra vẻ kiá»t sức.
Liá» u Ngá»c NhÆ° ngá»i cạnh hắn, nghe hắn thì thầm, âNgÆ°Æ¡i Äi nghá» Äi. Ta không sao, ngÆ°Æ¡i Äừng vắt kiá»t sức mình.â
âTa sẽ mau khá»e lạiâ¦â Giá»ng hắn có chút nghẹn ngà o, âSáng mai ta sẽ khá»e thôi, sau Äó chúng ta Äi tìm cha ta⦠Ãng ấy chá» có má»t mình mà cứ chạy lung tung, ta không yên tâmâ¦â
âÄược.â Liá» u Ngá»c NhÆ° giÆ¡ tay khẽ hất tóc bết trên trán hắn, nà ng ôn hòa nói, âNgà y mai ngÆ°Æ¡i khá»e lại, ta dẫn ngÆ°Æ¡i Äi tìm công công.â
Cá» Cá»u TÆ° không Äáp lá»i, Liá» u Ngá»c NhÆ° chá» lặng lẽ ngắm nhìn hắn. Má»t lúc lâu sau, nà ng vẫn chẳng yên tâm nên Äi qua phòng cách vách ôm chÄn bông vá» nghá» ngÆ¡i á» gian ngoà i.
Diá»p Thế An thấy nà ng ôm chÄn thì hÆ¡i sững sá». Lát sau, hắn lúng túng nhắc, âNgá»c NhÆ° muá»i muá»i, tá»i nay ta sẽ trông coi Cá» Äại công tá».â
Có hắn trong phòng thì sợ nà ng ngủ á» Äây sẽ không á»n.
Liá» u Ngá»c NhÆ° lắc Äầu, âKhông sao, ta ngủ á» gian ngoà i.â
Nà ng yếu á»t nói, âKhông nghe thấy tiếng hắn, ta chẳng ngủ yên Äược.â
Diá»p Thế An không nói gì. Lát sau, hắn rá»t cuá»c gáºt Äầu.
Liá» u Ngá»c NhÆ° ngủ á» gian ngoà i, Diá»p Thế An Äuá»i gã sai vặt ra ngoà i phòng rá»i dá»n ghế canh giữ á» cạnh giÆ°á»ng. Liá» u Ngá»c NhÆ° ngủ Äến rạng sáng chợt nghe tiếng Cá» Cá»u TÆ° mê sảng; nà ng bừng tá»nh, má» to mắt, rá»i hấp tấp Äi và o gian trong. Diá»p Thế An Äang Äá»i khÄn trên trán cho Cá» Cá»u TÆ°, hắn vừa lắc Äầu vá»i Liá» u Ngá»c NhÆ° vừa nói nhá», âMuá»i ngủ tiếp Äi. Không có viá»c gì Äâu, hắn nằm mÆ¡.â
Liá» u Ngá»c NhÆ° má»i rá»i giÆ°á»ng nên còn ná»a tá»nh ná»a mê. Nà ng Äang nhìn Cá» Cá»u TÆ° nằm trên giÆ°á»ng thì bá»ng nghe hắn hoảng loạn hô, âCha⦠Cha chạy Äi⦠Liá» u Ngá»c Như⦠Liá» u Ngá»c NhÆ°, ngÆ°Æ¡i chạy mau! Mau lên!â
Liá» u Ngá»c NhÆ° tá»nh táo hÆ¡n má»t chút, nà ng lại gần rá»i ngá»i xá»m trÆ°á»c giÆ°á»ng và cầm lấy tay Cá» Cá»u TÆ°.
âKhông sao Äâu,â nà ng chẳng hiá»u vì sao lại Äau lòng nhÆ° váºy. Thanh âm nà ng mang theo tiếng thá» dà i, nà ng trấn an hắn, âCá»u TÆ°, ta á» Äây, không sao Äâu.â
Diá»p Thế An im lặng nhìn hai ngÆ°á»i.
Hắn không biết tại sao khi nhìn hai ngÆ°á»i trÆ°á»c mặt, hắn cảm thấy dÆ°á»ng nhÆ° há» tá»± tạo cho riêng mình má»t thế giá»i nho nhá» và mÆ°a gió trên Äá»i nà y chẳng thá» khiến há» sợ hãi. Tay hắn cầm khÄn, mắt hắn dõi theo cô nÆ°Æ¡ng kia, lòng hắn Äá»t nhiên thấy tháºt ngưỡng má».
Äây là tình cảm mà cả Äá»i hắn chÆ°a bao giá» gặp Äược nhÆ°ng lại vô cùng chá» mong.
Có má»t ngÆ°á»i cùng hắn sá»ng chết có nhau, không rá»i không bá», chia sẻ há»a phúc.
Hắn bá»ng sinh ra và i phần tiếc nuá»i nhÆ° váºy. Tháºt lâu sau, Cá» Cá»u TÆ° dần á»n Äá»nh lại, hắn nghe Liá» u Ngá»c NhÆ° cất tiếng, âDiá»p Äại ca, huynh Äi nghá» Äi. Ta ngủ Äủ rá»i, Äá» ta chÄm sóc hắn.â
Nà ng dá»±a và o mép giÆ°á»ng rá»i nắm lấy tay hắn, dá»u dà ng nói, âKhông có ta á» Äây, hắn ngủ không yên.â
Chú thÃch
[1] NgÆ°á»i phạm tá»i liên quan Äến vua.
[2] ÄÆ¡n vá» Äo chiá»u dà i của Trung Quá»c thá»i xÆ°a. 1 dặm = 500m.