Giọng điệu của Lý Đại rất hung dữ.
Vương Dương giống như chú thỏ bị kinh sợ, cơ thể run lên, sắc mặt thoáng chút trắng bệch.
Cậu hoảng loạn nói câu xin lỗi, tay chân luống cuống đóng cửa lại.
Lối đi bên ngoài không có bảng chỉ dẫn, Vương Dương cũng không biết phòng luyện tập ở đâu, nhưng cậu ta lại không dám tuỳ tiện mở cửa phòng khác ra nữa, do dự hết nửa ngày, cậu ta chỉ có thể ngồi xổm xuống bên cạnh phòng tập thể hình.
Lý Đại tập thể hình xong, lúc đi ra ngoài lại nhìn thấy Vương Dương.
Vương Dương ngồi ở trên ghế nhỏ, gương mặt bị gió thổi tái nhợt bệnh trạng.
Cậu ta rất gầy, hốc mắt hãm sâu, hai tròng mắt như hai quả nho đen bị mắc kẹt trong hốc mắt. Cậu ta ôm cái ba lô không biết đựng gì trong đó, một âm thanh cũng không có, chỉ yên lặng ngồi, nhìn thấy Lý Đại đi ra chỉ dám lén nhìn, cũng không dám đáp lời nữa, trông nhút nhát rụt rè.
Lý Đại cười nhạo: “Giả tạo.”
Lý Đại quen thuộc đẩy cửa phòng luyện tập đối diện ra.
Vương Dương chờ sau khi hắn đi vào mới đứng lên, lặng lẽ mở cửa đi vào phòng luyện tập rộng lớn.
Lý Đại đã thay đổi quần áo tập thể thao khi vận động thành chiếc áo hoddie màu đen. Hắn nghe thấy tiếng mở cửa, biết chắc là Vương Dương đi vào nên cũng lười phản ứng lại cậu ta, ngay cả đầu cũng không nâng dậy, chỉ ngồi xuống cầm ghi ta của mình nghịch.
Một khoảng thời gian, trong căn phòng luyện tập rộng lớn là một mảnh im lặng. Chỉ còn lại tiếng đồng hồ treo tường vang lên tích tót và tiếng đàn Lý Đại ngẫu nhiên gảy lên.
Vương Dương có chút bồn chồn, đứng ngồi không yên.
Hơn nữa ngày, cuối cùng cậu cũng lấy hết dũng khí, nhìn Lý Đại, mở miệng nói: “Làm phiền một lát, Lý Đại, em muốn hỏi một chút, cái kia —”
Lý Đại lạnh lùng nhìn cậu ta một cái: “Ai cho cậu gọi tôi là Lý Đại?”
Vương Dương nói: “Tôi nghe anh Dương gọi anh như vậy.”
Lý Đại bật cười, giọng điệu giễu cợt: “Anh Dương là anh Dương, cậu là cậu. Anh Dương là anh em của tôi, còn cậu là ai chứ, đừng có ở đây bắt quàng làm họ, tôi không có hứng thú kết bạn với cậu.”
Sắc mặt Vương Dương lúc đỏ lúc trắng.
Một lúc sau, chỉ thấp giọng nói câu thật xin lỗi xong lại cúi đầu xuống.
Ba giờ, cuối cùng Dương Gia Lập và Lý Nhị cũng đến.
Gần đây Dương Gia Lập đều rất hài lòng về tình yêu và sự nghiệp của mình, hai thứ cậu điều nắm chặt trong tay, cả hai đều rất vững vàng.
Lúc cậu đi vào phòng luyện tập, nụ cười xán lạn đầy nét trẻ trung lọt vào tầm mắt Vương Dương. Cả bầu không khí trong phòng luyện tập phút chốc liền thay đổi, tựa như căn phòng âm u quanh năm không ánh sáng ngộp thở mốc meo đột nhiên có ánh mặt trời chiếu vào, nháy mắt không khí liền trở nên trong lành sảng khoái.
Vương Dương khẽ thở ra trong lòng.
Có Dương Gia Lập ở đây, cảnh tượng sẽ không quá xấu hổ nữa.
Dương Gia Lập thấy Vương Dương đã đến rồi, vội vàng đi đến bên cạnh hỏi tình huống của cậu ta, nói chuyện xong cậu lại gọi Lý Đại và Lý Nhị lại, ba người đơn giản bắt tay giới thiệu một lần, chu dù là kết thân, Vương Dương cũng chỉ lấy thân phận luyện tập, tạm thời gia nhập vào nhóm.
Ngược lại toàn bộ quá trình Lý Nhị vẫn mang theo nét cười.
Chỉ có Lý Đại là mặt không chút thay đổi, khi bị Dương Gia Lạp ám chỉ kêu hắn bắt tay với Vương Dương cũng là không tình nguyện, khẽ chạm một chút liền buông ra, giống như trên tay Vương Dương có mang theo vi khuẩn có độc.
Trước khi chính thức bắt đầu buổi tập diễn hai tiếng, Vương Dương vội vàng lấy mấy bọc nhỏ mình để dưới đất lên.
Cậu ta mở bọc lấy, lấy từ bên trong ra mấy túi đồ ôm vào trong ngực, ánh mắt sáng ngời nói: “Em rất vinh hạnh mới có thể gia nhập đoàn đội này. Em không có tiền gì, đây là đặc sản ở quê em, khoai lang khô, lúc trước mẹ em làm rất ngon, em ăn nó từ nhỏ đến lớn luôn đấy, rất ngon, nếu các anh không chê thì….”
Dương Gia Lập nhìn ánh mắt đen láy của Vương Dương, không biết tại sao cậu lại nhớ đến A Phúc.
Khi cậu vừa mới ôm A Phúc từ trong tuyết về, thói quen mèo hoang vẫn chưa thay đổi, có một khoảng thời gian, Dương Gia Lập luôn nhìn thấy bên giường hoặc bên chân mình có vài con chuột chết hoặc con chim chết, A Phúc ngồi xổm bên cạnh mấy thứ đó, mở to mắt tròn xoe đầy mong đợi nhìn hắn.
Ban đầu Dương Gia Lập không hiểu, nhưng sau này cậu mới biết được.
A Phúc đã lang thang thang cô độc trên thế giới này rất lâu, tuy đã được Dương Gia Lập đưa về nhà, nhưng cảm giác an toàn lại cực kỳ kém, sợ rằng qua vài ngày chủ nhân lại không kiên nhẫn vứt bỏ nó cho nên nó liều chết đi bắt chuột, tìm chim, bản thân còn không nỡ ăn một ngụm nhưng lại tặng cho chủ nhân của nó trước.
Đôi mắt tròn xoe đó chính là muốn nói: “Em sẽ nghe lời, em bằng lòng đem những thứ tốt nhất cho anh, anh đừng vứt bỏ em được không?”
Sau khi Dương Gia Lập phát hiện chuyện này, trong lòng đau xót vô cùng, toàn tâm toàn ý đối xử tốt với A Phúc.
Dưới sự cưng chiều của anh, bây giờ A Phúc đã trớ thành một con mèo có sức hút và tự tin, lúc trước khi đi đường đều luôn cẩn thận dè chừng, bây giờ đã có thể tự nhiên chiếm lấy giường của Dương Gia Lập, bị Dương Gia Lập đuổi xuống mới hùng hổ qua lại cái ổ mèo của nó.
Dáng vẻ bây giờ của Vương Dương, cùng với dáng vẻ cẩn thận liều mạng lấy lòng của A Phúc lúc trước, không có gì khác.
Dương Gia Lập nhìn mặt cậu ta đỏ bừng, vội vàng nhận lấy, cười nói: “Anh thấy cái này có vẻ rất ngon đó, đợt lát nữa tập luyện xong anh sẽ nếm thử liền, cảm ơn cậu.”
Lý Nhị cũng vươn tay nhận lấy, nói tiếng cảm ơn.
Chỉ có Lý Đại là vẫn không nhúc nhích, phải đợi Lý Nhị lấy khuỷu tay đụng đung hắn, hắn mới nhận lấy rồi trực tiếp đặt sang một bên.
Buổi chiều cùng ngày, bốn người họ luyện tập trong phòng hai tiếng đồng hồ.
Sau khi kết thúc, Dương gia Lập gọi bọn họ cùng nhau ăn bữa cơm, cậu mời.
Lý Nhị hoan hô một tiếng, vui vẻ đi vào phòng thay đồ thay quần áo.
Vương Dương đứng bên ngoài chờ, chờ người cuối cùng là Lý Đại thay quần áo xong rời khỏi phòng thay đồ, cậu ta mới hoảng sợ gật gật đầu, cầm quần áo của mình đi vào phòng thay đồ.
Chờ khi cậu ta thay quần áo xong, phòng luyện tập đã không còn ai, có lẽ Dương Gia Lập đã đi vào gara lấy xe, Lý Đại và Lý Nhị đều đứng bên ngoài chờ cậu.
Vương Dương cầm bọc nhỏ đặt dưới đất của mình lên.
Ngay lúc cậu muốn đi, ánh mắt chợt dừng trên thùng rác bẩn ở góc phòng tập, cậu ta sững người lại.
Cậu ta chậm rãi đi đến, nhìn vào thùng rác vài giây mới ngồi xổm xuống, cúi người nhặt gói khoai lang khô lên.
Gói khoai lang khô vẫn chưa có mở ra, hoàn toàn mới tinh.
Tuy rằng không quý nhưng cũng là đặc sản nhà cậu ta, bên trên còn viết tên quê hương của cậu.
Vương Dương cầm gói khoai lang khô bị vứt bỏ, hơn nửa ngày, cậu yên lặng dùng tay áo lau sạch vết bẩn trên đó, mở túi nhỏ ra, lần nữa đặt nó vào trong, cười cười, giọng nói khàn khàn tự nhủ: “Thật ra nó ăn ngon thiệt mà…..”
Danh Sách Chương: