Đợi đến khi Quý Trăn mua xong rồi quay lại tiệm trà sữa, phát hiện Dư Tình đang viết gì đó ở quầy bar, chị gái phục vụ cười nhìn cậu, tò mò hỏi: “Đây là ai viết vậy, em viết à?”
Dư Tình lắc đầu: “Raymond Carver.”
Chị gái phục vụ lặp lại cái tên một lần nữa, xác nhận lại, “Là Raymond Carver à?”
“Dạ.” Dư Tình viết xong nét cuối cùng, bổ sung: “Là “This Word Love”.”
Quý Trăn đứng ở cửa: … Rồi sao tôi còn không biết người này là ai thế?
Chị gái phục vụ vô cùng dịu dàng gật đầu, nhìn thấy Quý Trăn đang đứng ở cửa dáng vẻ bị đả kích trầm trọng, cảm thấy có chút mê mẩn và buồn cười, “Quý Trăn vào đi em, đứng đấy làm gì, chẳng lẽ bây giờ em đang cảm thấy sợ hãi vì hành vi trốn học của mình nên chuẩn bị về trường nhận sai à?”
Quý Trăn cười đến gần Dư Tình, nghiêm túc trả lời: “Đương nhiên là không, có người chờ em mà.”
Dư Tình đã điều chỉnh cảm xúc được rồi, bây giờ nhìn thấy Quý Trăn thì cả người lại trở nên gấp gáp, cậu gấp tờ giấy vừa viết lại, ngồi thẳng người nhìn Quý Trăn, không biết vì sao lại thấy hơi lúng túng, “Anh… mua bánh quế trứng chưa?”
Quý Trăn gật đầu, chị gái cười chen vào: “Quý Trăn nhiều lúc giống con nít thật.”
Dư Tình vô cùng đồng cảm gật đầu: “Đúng vậy, thích uống trà sữa, thích đồ ngọt, lại còn ghét hút thuốc.”
Quý Trăn: “Này này!”
Ngay sau đó Dư Tình nhanh chóng đưa cho anh một trang giấy, cậu nhảy thẳng từ ghế quầy bar xuống, di động yết hầu, nói với Quý Trăn: “Cái này cho anh, tôi đi về trước.” Nói xong liền mang ly trà sữa chạy nhanh khỏi tiệm, dáng vẻ như chạy trối chết.
Quý Trăn nhìn tờ giấy trong bàn tay và quầy bar trống rỗng, xác nhận đây là tờ giấy vừa rồi Dư Tình viết.
Anh chầm chậm mở ra, nhìn thật lâu, cuối cùng không nhịn được ý cười trên khoé môi, đôi mắt như chứa đựng ngàn ánh sao, khó khăn kiềm chế sự kích động và vui sướng của bản thân, anh lấy điện thoại ra soạn tin nhắn:
“Dư Tình, có phải cậu thích tôi không?”
“Nhưng cái chữ yêu này
Chữ này dần trở nên u ám, trở nên
Nặng nề và lung lay
Và bắt đầu ăn mòn
Trang giấy này
Anh nghe.”