Sau khi ngồi ổn định rồi, hai người làm bài tập, đôi khi gặp câu hỏi khó sẽ chụm đầu lại cùng nhau thảo luận, chỉ có một mình Quý Trăn mặt mày ủ ê ngồi cầm bài thi ngữ văn.
Hứa Miễn ngứa đòn: “Anh Quý, nếu lúc ấy cậu thi cao hơn một điểm thì được rồi, ít nhất cũng không cần làm bài thi thầy ngữ văn bố trí riêng cho ha ha ha.”
Lạc Dương a dua theo: “Hay là 5 môn kia cậu làm thấp hơn vài điểm, bài thi ngữ văn không đạt 89 điểm mà vẫn cứ đứng nhất, điểm các môn chênh lệch rất đồng đều thì không sao cả, ha ha.”
Quý Trăn lười biếng chống đầu, dùng đầu bút không ngừng chọt vào bài thi, đau đầu thật sự. Ánh mắt xấu xa nhìn chằm chằm hai người, ngoài miệng uy hiếp: “Nói chuyện nhảm nhí thế hay là các cậu lại đây viết bài cho tôi đi?”
Mắt của Quý Trăn là mắt phượng tiêu chuẩn, dáng mắt thon dài, đuôi mắt hơi xếch, bởi vậy lúc rũ mắt xuống tạo nên một cảm giác diễm lệ khó tả, đẹp vô cùng, nhưng ánh mắt của anh lại vô cùng sắc bén, giống như con báo khát máu ung dung thức dậy.
Hai người họ biết bản lĩnh của Quý Trăn, đã từng bị anh bắt làm bài tập và viết văn giúp, chuyện họ cam đoan rằng không thể viết quá tốt vẫn còn rõ mười mươi, thế nên đành phải im lặng không dám làm càn gì nữa.
Thấy hai người bọn họ không nói lời nào, Quý Trăn chợt thấy thật nhàm chán, anh không quấy rầy Hứa Miễn và Lạc Dương múa bút thành văn, cứ thế ngồi đó mà xoay xoay bút.
Đột nhiên nghĩ tới điều gì, anh hỏi: “Hai người có biết, ừm, Osamu Dazai?”
Quý Trăn rất cool, rất hay giả vờ, vả lại sẽ không nhờ người khác giúp đỡ, dù sao cũng là học bá mà, vẫn muốn duy trì một chút thanh cao và kiêu ngạo. Bởi vậy khi Hứa Miễn nghe Quý Trăn đột nhiên hỏi một câu, nhất thời vô cùng kinh ngạc.
Có điều y vẫn thành thật: “Anh, câu này ngoài đề cương đó, có điều nghe tên hẳn là người Nhật Bản ha?”
Lạc Dương: “Hình như là một nghệ thuật gia? Anh Quý, cậu hỏi chuyện này làm gì vậy?”
Quý Trăn đen mặt: “Hẳn là một nhà văn.” Anh không chắc chắn hỏi tiếp: “Câu nói “mặt trăng đêm nay rất đẹp” là của ông ấy à?”
Hứa Miễn vừa nghe lời đó liền nhảy dựng lên: “Cái gì mà “mặt trăng đêm nay rất đẹp”? Nguyên câu rõ ràng là “ánh trăng đêm nay rất đẹp”. Lần trước tôi viết thư tình cho hoa khôi lớp còn dùng đến câu này ha ha.”
Lạc Dương đeo mắt kính, văn văn nhược nhược, vừa nhìn là biết tri thức uyên bác, giờ phút này không nhịn được mà trợn trắng mắt với Quý Trăn, khinh bỉ sửa lại cho đúng: “Những lời này rõ ràng là do Kawabata Yasunari nói, anh, anh đúng là thất học.”
(văn nhược: dáng vẻ yếu đuối của nhà nho thời trước)
Lời nói vừa dứt, Quý Trăn bị phổ cập khoa học không kịp phòng bị, giống như gặp phải đả kích ghê lắm, bút từ trong tay rơi xuống, khó tránh thất thố, anh nghiến răng: “Đậu.”
Một màn kế tiếp Lạc Dương và Hứa Miễn nhìn thấy giống hệt như sao hoả đụng phải địa cầu, chỉ thấy gương mặt tê liệt vạn năm của Quý Trăn vốn đang tái nhợt từ từ đỏ lên, càng lúc càng giống như đánh má hồng: “Chết tiệt thật.”
Quý Trăn xấu hổ chết được! Tưởng tượng đến mấy ngày trước đối phương trong điện thoại hỏi anh có biết Osamu Dazai không, anh dựa vào ấn tượng mơ hồ nói: “Biết, câu “ánh trăng đêm nay thật đẹp” chính là ông ấy nói.” Xấu hổ đến mức hận không thể tìm cái khe dưới đất mà chui, quá mất mặt.
Cho nên lúc ấy vì sao anh phải tin tưởng trí nhớ của bản thân như thế! Ngữ khí còn chắn chắn vô cùng.
Nhưng mà đáng ghét hơn chính là đối phương cũng không sửa sai cho anh, chỉ cười một cái.
Nhất định là đang chê cười anh!
Khiến học bá đứng đầu trường xịn nhất thành phố C – Quý Trăn, lần đầu tiên ý thức được hoá ra mình lại không văn hoá như vậy.
Lạc Dương và Hứa miễn ở trong phòng tự học hoàn thành bài tập với hiệu suất cực kỳ cao, hơn nữa còn dò đáp án với nhau rồi cùng thảo luận những câu sai, ai nấy đều cảm thấy mỹ mãn mà ôm một ly trà sữa về nhà. Quý Trăn thì cầm theo 5 tờ bài tập ngữ văn trống trơn vào phòng học rồi lại cầm về nhà, tâm trạng vô cùng phức tạp mua một ly trà sữa, cùng hai người họ đi về nhà.
Hứa Miễn vẻ mặt ghét bỏ: “Tại sao lần nào cũng không trốn thoát được số mệnh cùng Quý Trăn uống cái thứ ngọt lịm này vậy.” Hứa Miễn thường xuyên gọi thẳng tên Quý Trăn, có thể thấy trong lòng y không nghĩ rằng cái người thích uống trà sữa này có thể làm anh của mình được.
Lạc Dương không quan tâm lắm: “Anh Quý mời mà còn không hài lòng? Anh Quý ngày thường cũng không chọn gì, chỉ là nhất định phải chọn trà sữa, biết trà sữa cậu đang uống là loại gì không, chẳng lẽ lại giống trà sữa thông thường à? Không, tiệm này bán một ly gần 50 tệ đấy, thứ chúng ta uống chính là tiền, còn thứ anh Quý uống mới chính là hương vị độc nhất vô nhị bên trong đó.”
Quý Trăn vừa cầm di động xem tin tức wechat, vừa uống trà sữa rất vui vẻ: “Thứ tôi uống cũng chính là tiền.”
Hứa Miễn vẻ mặt chân thành: “Anh Quý tôi nói này, cậu uống ít chút đi, cẩn thận sau này béo lên, danh hiệu thị thảo chắc chắn bị cái tên Dư Tình gì đó bên khoa văn cướp đi ha ha…”
(thị thảo: thảo là từ ngữ của học sinh Đài Loan để chỉ nam sinh đẹp giai nhất, tương tự giáo thảo là giai đẹp nhất trường, ở đây thị có nghĩa là thành phố => Quý Trăn là hotboi thành phố:)))
Lời nói còn chưa dứt đã bị Quý Trăn cắt ngang: “Đây là cái gì?”
Hứa Miễn lập tức quên mất bản thân muốn nói gì, tò mò thò đầu sang: “Cái gì cái gì?”
Quý Trăn phóng to hình ảnh lên, Lạc Dương cũng nhìn sang, thì thầm: “Nhiệt liệt chúc mừng giáo… à, bạn học Dư Tình, đạt giải thưởng văn học thanh thiếu niên toàn quốc… giải, giải nhất???”
Hứa Miễn miệng mở to như thể nhét được quả trứng gà: “Cũng lợi hại quá đi, năm cuối rồi còn được thưởng, Dư Tình này cũng đỉnh quá ha.”
Lạc Dương nghĩ ngợi: “Có điều bây giờ đã hết thời gian tự tuyển, giải thưởng này có phải là đến muộn quá không.”
Hứa Miễn: “Hầy, nhỡ đâu người ta không quan tâm đến giải thưởng này thì sao? Tôi nhớ thành tích của cậu ta tốt lắm.”
Lạc Dương thu hồi tầm mắt, lấy điện thoại của mình ra, ngạc nhiên nói: “Ủa? Sao tôi không có tin này vậy, Quý Trăn lấy từ đâu ra thế?”
Quý Trăn bình tĩnh cất điện thoại: “Thầy Tôn gửi, còn gửi cho tôi bài văn của vị bạn học này nữa, bảo là nghiêm túc học tập một chút.”
Hứa Miễn cười nhạo không chút lưu tình: “Ha ha, bảo cậu viết văn đến 30 bài, bị ghim chắc rồi, hô hô.”
Thành tích của Quý Trăn đúng là rất tốt, đối với một học sinh lớp khoa học tự nhiên mà nói, anh vẫn có thể đứng nhất kể cả khi điểm môn ngữ văn vừa đạt ngưỡng. Nhưng điều đó cũng không thể che giấu được sự thật là môn ngữ văn của Quý Trăn rất kém, đặc biệt là viết văn trước nay thường không quá 40 điểm, cao nhất là 55 điểm.
Quý Trăn còn chưa kịp nói gì, Lạc Dương liền hung hăng đạp Hứa Miễn một cái: “Cậu lo mà làm bài tập toán đi, nếu không phải cậu nói bậy thì ông đây đã làm xong từ sớm rồi.”
Quả thật thành tích của ba người đều rất tốt, Quý Trăn không giỏi ngữ văn, môn toán của Hứa Miễn không tốt, còn thành tích của Lạc Dương thì rất đều đều, trước nay đều là Quý Trăn đỉnh nhất, Lạc Dương theo sau, Hứa Miễn vì bị môn toán kéo chân nên chưa bao giờ lọt vào top 10, nhưng cũng không rơi khỏi top 50.
Nhìn vào số lượng học sinh có thể vào Thanh Bắc của trường đứng đầu thành phố mỗi năm, thì việc Hứa Miễn có thể vào đó là không thể nào, Quý Trăn đã thông qua tự tuyển từ lâu rồi, mà Lạc Dương thì không tham gia tự tuyển cũng không chuẩn bị thi vào Thanh Bắc, trước mắt còn đang suy xét có nên xuất ngoại hay không.
Ba người cứ cãi nhau ì xèo như vậy mà xuyên qua trung tâm khu phố thương mại, dọc đường đi Hứa Miễn không ngừng mua đồ ăn, không ngừng chạy khỏi hai người bên cạnh rồi lại mang về miến chua cay, thịt xiên nướng rồi kem, cùng Lạc Dương anh một miếng tôi một miếng mà ăn. Quý Trăn đi bên cạnh không nhịn được nhíu mày, nghĩ thầm sao hai cái tên này lại gay như thế, tại sao chính mình lại trở nên dư thừa vậy.
Xuyên qua trung tâm khu phố thương mại, Quý Trăn tiếp tục đi về nhà, nhà anh ở gần khu biệt thự bên kia cầu Lâm Giang. Hứa Miễn và Lạc Dương đang đợi xe ở trạm xe buýt phía cuối cây cầu, một người ăn chưa no muốn quay lại phố thương mại tiếp tục ăn uống.
Thành phố C ở bên sông, nhiều cầu, trên đường về nhà Quý Trăn đi ngang qua một cây cầu tên là Vườn Ngỗng, cây cầu này nối liền hai khu khác biệt. Cánh cổng hình tháp đôi màu đỏ thắm đẹp đẽ, phía dưới là dòng sông chảy xiết. Lúc này đây sắc đời đã có chút u ám, ánh đèn trên bờ sông lục tục sáng lên, Quý Trăn hai tay đút túi đi dạo trên cầu, dường như ánh sáng đang bừng lên dưới mỗi bước chân anh.
Sau đó Quý Trăn nhìn thấy một người. Bởi vì sắc trời sắp tối rồi, khoảng cách lại xa nên không thể thấy rõ mặt người đó, nhưng vẫn thấy được người kia đang mặc áo lông màu đen. Không biết vì mặt cậu ta quá nhỏ hay là áo lông quá lớn, hơn phân nửa khuôn mặt đều giấu trong áo lông, chỉ lộ ra một đôi mắt đẹp giống như đá vỏ chai, làn da rất trắng. Lúc này trời đã hoàn toàn tối sầm, xung quanh đèn đường đã sáng hẳn, cậu ta được ánh đèn ban đêm lung linh rực rỡ chiếu lên, cả người tựa như phát sáng, có phần đẹp đẽ.
Nhưng tư thế của cậu ta rất kỳ quái, đôi tay nắm hàng rào bảo hộ, toàn bộ trọng lượng cơ thể đều dựa lên đó. Hàng rào của vườn ngỗng không cao không thấp, vừa vặn đến ngực cậu. Đầu của người kia hơi cúi thấp, Quý Trăn cảm thấy hẳn là cậu đang nhìn mặt sông.
Không có dấu hiệu gì, tim Quý Trăn ngừng đập trong giây lát, anh sửng sốt, bước chân dừng lại nhưng đôi mắt vẫn nhìn cậu.
Cậu ta muốn làm gì?
Quý Trăn bị suy đoán của bản thân doạ sợ, thấy đối phương còn chưa tiến thêm bước nào, anh lập tức chạy lên ôm chặt eo, bế ngang cậu ta lên, sau đó mới phát hiện ra đối phương nhẹ vô cùng, anh dùng trăm phần trăm sức lực thiếu chút nữa là quăng cậu qua đỉnh đầu rồi. Tiếp theo xoay tròn 180 độ, trong nháy mắt hai người đổi vị trí cho nhau, lưng Quý Trăn dựa vào vòng bảo hộ, hai tay còn đặt bên hông đối phương, mà cậu thì bị doạ đến mơ màng, mở to hai mắt nhìn lên người Quý Trăn.
Quý Trăn nhìn người trong lòng mình, anh thấy rõ ràng vẻ ngoài người này vô cùng đẹp, làn da trắng trẻo, đồng tử rất sâu rất sáng, thậm chí trong lúc hoảng hốt anh còn nhìn thấy được ngôi sao vỡ tan trong mắt đối phương. Sống mũi cao thẳng, tóc hơi dài, chân mày chưa giãn ra, khoé miệng hơi rũ xuống tự nhiên khiến cả người cậu có khí chất u buồn, thoạt nhìn không nên trêu vào. Mà giờ phút này đây, cậu trừng lớn hai mắt, môi khẽ nhếch, một dáng vẻ bị hoảng sợ chưa hoàn hồn lại.
Giống như một chú mèo đen vì sợ hãi mà xù lông.
Ngay sau đó cậu ngây ngốc ngước mắt lên, nhìn đôi tay của bản thân đang đáp trên vai người ta, lại ngơ ngác cúi đầu, nhìn thấy eo mình bị một đôi tay ôm lấy, môi run run, hồi lâu sau mới nói thành lời.
“Anh…” Mi mắt cậu giật giật, ngữ khí khó hiểu: “Làm gì vậy?”