Nhưng mà thế cũng tốt, cô vội nói : “Em cũng về nhà.”
Đi vào trong nhà cũng không nói gì với nhau
Lúc còn ở trên xe Tiếu Dĩnh đã cởi bỏ chiếc khăn quàng cổ xuống, bởi vì trên cổ làn da trắng ngần nên mấy vệt đỏ càng ngày càng dễ nhận thấy
Cô rốt cuộc vẫn cảm thấy hơi đuối lý.
Nghĩ đến cảnh tượng tối hôm qua, không khí như vậy đã rất tốt rồi, đặc biệt là sau quan hệ nhạt nhẽo trong khoảng thời gian dài như vậy giữa bọn họ. Nhưng mà trong thời điểm quan trọng cô lại thất thần chỉ vì một câu nói đơn giản ma xui quỷ khiến cho cô lại nhớ đến Trần Diệu, nhớ lại những hình ảnh rất lâu dài đó
Cũng chẳng trách mà Diệp Hạo Ninh lại tức giận, một con người như anh, lúc nào cũng có một sự ngạo mạn được giấu kín, làm sao có thể nhẫn nhịn được việc tinh thần cô chu du ở nơi khác chứ.
Điều đó đối với anh ta mà nói dường như là một sự sỉ nhục
Thực ra cô cũng không muốn căng thẳng với anh hơn nữa ưu điểm lớn nhất từ nhỏ đến lớn của cô là biết sai sẽ sửa đổi, do đó sau khi suy nghĩ một lúc lâu ở phòng khách cuối cùng cô cũng đi vào phòng ngủ chủ động nói chuyện để hóa giải tình thế bế tắc này.
Diệp Hào Ninh đang nửa nằm trên giường đọc tạp chí nhìn thấy cô đi lại bên cạnh liền hơi nhướn mày lên nhìn cô.
Cô im lạnh một lúc, mới nói: “Tối hôm qua em không ngủ được.”
Anh không nói gì
Cô lại nói: “Em lạ giường.”
Cuối cùng anh cũng mở miệng: “Rốt cuộc em muốn nói gì?”
Cuối cùng Diệp Hạo Ninh cũng nhường giường cho cô ngủ bù, nhưng cô lại không thể ngủ được. Trong phòng rất lạnh cô kéo chăn lên kín cằm trong khi hít thở ngủi thấy mùi hương bặc hà thoang thoảng.
Cô hơi hoang mang, trong lòng nghĩ, sao lại đi đến nước này chứ, trước đây rõ ràng là rất tốt mà.
Rèm chắn ánh sáng trong phòng ngủ được kéo kín mít, một tia nắng cũng không thể lọt vào, cô nằm trong không gian lạnh lẽo tối tăm lại như là tối qua quả thật không ngủ được, bình tĩnh lại hai thái dương giật giật như là có hàng trăm hàng nghìn con ngựa đang chạy không có lúc nào yên tĩnh
Sau đó cũng ngủ thiếp đi, chuyến bay vào lúc vãn chiều nhưng Tiếu Dĩnh không đặt đồng hồ vì biết rằng Diệp Hạo Ninh ở nhà cho nên yên tâm ngủ.
Cho đến khi ngủ dậy thấy căn phòng vẫn tối, không thể phân biệt được sự thay đổi của thời gian, Cô lần mò một lúc trên đầu giường mới nhớ ra rằng điện thoại ở trong phòng khách, liền thoải mái xuống giường.
Nào ngờ Diệp Hạo Ninh đang ngồi trong phòng khách nghe điện thoại, khuôn mặt hướng về phía của sổ, giọng nói rất nhỏ nhưng lờ mờ vẫn thấy trong đó sự tức giận. Cũng không biết rằng đầu dây bên kia là kẻ xui xẻo nào, lại có thể làm cho người yên lặng như anh ta tức giân thế.
Tiếu Dĩnh cô ý đi nhẹ nhàng đến, thật ra còn cách anh một đoạn đột nhiên anh quay người lại sắc mặt quả nhiên lạnh lùng âm u.
Cô cầm điện thoại lên xem thời gian, chỉ nghe thấy anh nói: “Trước tiên cứ quyết định như vậy đi.” Giọng điệu hơi không kiên nhẫn, sau đó dập tiện thoại, lại ngừng lại một lúc, nói nhạt: “Ăn chút gì đó rồi hãy ra sân bay.”
“Ừ.”Lúc đó cô mới kịp phản ứng câu nói cuối cùng là nói với cô, ánh mắt cũng nhìn theo, chỉ thấy trên bàn ăn đã bày sẵn cơm
Đương nhiên là không phải do anh làm, bởi vì từ trước tới giờ anh chưa bao giờ động tay đi vào bếp, ít nhất là cô chưa từng nhìn thấy. Nhưng lại kén ăn, đến mức có thể trở thành một chuyên gia ẩm thực được, lúc đầu cô hay bảo anh thử thức ăn nhưng sau vài lần bị đả kích cảm thấy quá mất mặt ngay đến một chút tự tin cũng suýt rời xuống vực thẳm. Sau này nghiêm túc cảnh cáo anh không được nói những câu tổn thương đến lòng tự trọng của người khác nữa, nếu không thì cô sẽ bãi công. Còn anh không biết có phải vì đã quen với tay nghề của cô không từ đó về sau rất ít khi bắt bẻ.
Tiếu Dĩnh ngồi xuống nếm thử hai miếng, liền biết ngay đó là cơm của nhà hàng, hơn nữa chính là nhà hàng họ đến ăn tối hôm trước. Diệp Hạo Ninh không ăn, căn nhà quá lớn, anh vừa ở đây đã không hiểu đi đâu đó rồi
Kết quả là đợi cô ăn xong ,lúc đã chuẩn bị sẵn sàng đi ra ngoài anh ta đã ăn mặc chỉnh tề xuất hiện trước mặt cô
“Anh cũng đi ra ngoài sao?” Cô hơi đờ đẫn hỏi một câu hỏi ngu ngốc.
Diệp Hạo Ninh trong chốc lát mím chặt môi, dường như chỉ có thể làm như vậy mới có thể khống chế bản thân không chế giễu trí thông minh của cô, do đó không nhìn cô cũng không nói gì cầm chiếc chìa khóa ở trên cuốn tạp chí lên, mở cửa bước ra ngoài.
Chiếc xe chạy trên đường cao tốc, Tiếu Dĩnh nghĩ, đã tự nguyện đưa cô đi như vậy sao vẫn còn sầm mặt không nói gì như vậy?
Mấy lần cô không nhịn được muốn kéo của kính xe xuống chỉ vì không khí trong xe bị đè nèn quá. Một người lại không nói gì dường như chỉ tập trung lái xe còn cô trong chốc lát lại không tìm được chủ đề để nói
Thực ra tình trạng này không phải là lần đầu tiên, nhưng Tiếu Dĩnh vẫn cảm thấy khó chịu cùng một chút xót xa, đối với vợ chồng mà nói làm sao lại có thể nhạt nhẽo đến mức này chứ
Mà Diệp Hạo Ninh khi lái xe lại không bao giờ nghe nhạc, cho nên ngay đến cả một chiếc CD để hóa giải không khí cũng không tìm thấy. Gần một tiếng đồng hồ trong xe quả thật vô cùng buồn chán nhưng mà đã ngủ được một giấc lúc trưa nên tinh thần không thể không phấn chấn.
Khi đang trên đường Diệp Hạo Ninh nhận được 3,4 cuộc điện thoại cũng không biết từ khi nào anh đã lấy về chiếc điện thoại chỉ dùng trong lúc làm việc.
Mỗi lần cô liếc nhìn anh dò xét đều thấy khuôn mặt anh âm u, dường như khóe môi cũng trầm xuống, những ánh nắng cuối cùng khi mặt trời lặn cùng họ chạy nhanh trên đường cao tốc bằng phẳng, nhẹ nhàng khắc họa những đường nét tuấn tú trên khuôn mặt nghiêng của anh.
Ai cũng có thể nhận ra rằng lúc này anh đang không vui.
Bời vì sử dụng tai nghe blutooch nên không hề ảnh hưởng đến việc lái xe, anh đa phần chỉ nghe chau mày nhẹ nhẹ giữa chừng trả lời một hai câu, nhưng âm thanh trầm nhỏ, giọng nói dứt khoát nghiêm khắc, làm cho cô không kìm được nghĩ đến tình hình chiều nay mà cô bắt gặp
Cho nên đợi đến khi chiếc điện thoại bận rộn không còn vang lên nữa, Tiếu Dĩnh nghĩ một lúc hỏi nhẹ: “Là chuyện công việc à?”
Diệp Hạo Ninh dường như rất ngạc nhiên ánh mắt liếc nhìn về phía cô, trầm mặc một lúc mới nói: “Ù.’
Cô cũng không hiêu vì sao vẫn nghiêng đầu nhìn anh, dường như cho đến lúc đột nhiên phát hiện ra sắc mặt anh thực sự không tốt, giống như là Trương Bân nói khi ăn cơm ngày hôm trước, rất không tốt.
Nhưng ở với nhau hai ngày liền bây giờ cô mới phát hiên ra.
Đôi lông mày anh vẫn chau lại, đôi môi mỏng mím rất chặt, quai hàm bên dưới cũng kéo chặt, những đường nét hơi cứng đờ. Mặt trời chiều đỏ như máu rõ ràng chiếu xuống nơi anh, ánh nắng không bị che chắn tràn vào trong nhưng không thể che phủ được sự mệt mỏi trên khuôn mặt.
Tiếu Dĩnh trong lòng xáo động, dường như bừng tỉnh, cuối cùng cũng đã hiểu vì sao anh nói dối cô đi nghỉ, thật ra là trốn trong nhà ngủ. Lúc đó cô nhìn anh rất lâu, trong lòng dường như nhẹ nhõm, tức thời quên hết những chuyện không vui từ trước đến nay, giọng nói bất giác cũng trở nên nhẹ nhàng: “………dạo này có phải anh ít nghỉ ngơi không? Sắc mắt rất xấu, chú ý bản thân một chút.” Có lẽ là đã lâu không nói những lời này, cô cảm thấy không được quen lắm.
Anh mắt Diệp Hạo Ninh hơi sáng lên, nhất thời không trả lời chỉ nhẹ nhàng quay vô lăng, đưa xe vào bãi đỗ xe trước của sân bay, rồi mới quay đâu lại nhìn cô
Khoảng khắc đó, lúc đó Tiếu Dĩnh cho rằng anh sẽ nói với cô điều gì, thậm chí bởi vì anh hướng cơ thể về phía cô nên nghĩ rằng anh sẽ làm cái gì đó, nhưng Diệp Hạo Ninh chỉ dừng lại một lúc tiếp theo đưa tay ra tháo đai an toàn cho cô, rồi lại chỉ vào đồng hồ, nói: “Vào trong đi.” Nghe kỹ một chút giọng nói đã nhẹ nhàng hơn lúc trước rất nhiều rồi.
Cũng đã sắp đến giờ rời, cô trầm mặc gật gật đầu, một mình xuống xe, khi sắp đi đến cửa tự đông đột nhiên nghe thấy tiếng anh gọi phía sau.
Diệp Hạo Ninh dựa vào xe, giữa ngón tay vẫn kẹp điếu thuốc chưa được châm lửa, chỉ là nhàn hạ tùy ý đúng trước mũi xe, đôi mắt đen nhánh hẹp dài đón ánh nắng đang nheo mắt nhìn về phía cô
Cô dừng bước quay người lại hỏi: “Việc gì?”
Đứng ở trước của đông người đi đi lại lại thật ra cô cũng nghi ngờ anh có nghe được tiếng của cô không, đang định đi lại dó thì nhìn thấy anh vẫy tay, ngọn gió nóng thổi làm cho tóc anh hơi rối lên, ngay sau đó anh cúi người bước vào trong xe.
Không nói câu nào.
Anh cố tình gọi cô lại chỉ để làm một động tác tùy hứng đó thôi sao, dường như chỉ là một lời tạm biệt
Tiếu Dĩnh cảm thấy rất buồn bực, đôi mắt nhìn chiếc xe đón gió thuận theo con đường vòng cung nghênh ngang rời đi., qua một góc rẽ liền không thấy bóng dáng đâu nữa.
Chỉ là thời gian không cho phép cô nghĩ nhiều, sau khi đứng đờ đẫn một lúc ở đó, lại vội vội vàng vàng đi vào đổi một cửa đăng ký khác.
Cô luôn không thể hiểu được tâm trạng của Diệp Hạo Ninh, giống như là không bao giờ hiểu được anh đang nghĩ gì. Từ khi mới gặp nhau cô đã bị anh trêu đùa đến quay vòng vòng, do đó liền tạo nên một cái mở đầu không tốt như vậy dẫn đến sống chung với nhau và sự giao tiếp tình hình cũng không tốt lên bao nhiêu.
Sau khi đăng ký xong, trong khi cô tiếp viên hàng không bận rộn sắp xếp hành lý và chỗ ngồi của khách Tiếu Dĩnh liền tắt điện thoại, cúi người xuống cầm sách lên, thật ra tạp chí trên máy bay chẳng có nội dung gì, cũng chỉ là để giết thời gian, một cuốn sách dày được nhét trong túi phía trước ghế ngồi, cô hơi dùng sức để rút nó ra, sau đó ghế ngồi bên cạnh liền có người ngồi vào.