Quá khứ từng bị ngất xỉu khi học quân sự, nên đương nhiên Giang Vãn bị xếp ở đội ngũ cuối cùng, ở gần chỗ các thầy cô, nếu có gì không khỏe, có thể lập tức theo cán bộ y tế lên ô tô trở về nội thành.
Đổng Hiệp cơ thể to cao, thể chất hoạt động nhiều, sống không bằng chết.
Phạm Kiến đi phía trước, thường thường nhân cơ hội châm chọc Vương Hoài Tấn lớp hai phía trước một chút.
Kỷ Tiểu Hiên thở hổn hển, mặt nghẹn tới đỏ bừng.
Giang Vãn… Giang Vãn thì sắc mặt trắng bệch, nghiêng ngả lảo đảo, gần như bị Khâu Minh kéo đi.
“Hay là tớ cõng cậu đi nhé?” Cuối cùng Khâu Minh bất đắc dĩ nói.
Giang Vãn lắc đầu, có chút ghen tị với thể chất của Khâu Minh. Khi mới nhập học cấp ba, rõ ràng chiều cao của mọi người không khác nhau là bao, ai ngờ sắp tốt nghiệp, Khâu Minh đã cao tới một mét tám tư, còn cao hơn mình gần nửa cái đầu.
“Cái gọi là tứ chi phát triển, đầu óc nhất định ngu si.” Giang Vãn tự lấy cớ cho mình.
Thấy bước chân cậu lảo đảo, Khâu Minh dứt khoát kéo tay cậu gác lên vai mình, đỡ cậu đi về phía trước.
Giang Vãn có chút không được tự nhiên: “Còn xa lắm không? Đã ba giờ sáng rồi.”
Họ dựa sát vào nhau, Khâu Minh thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi nóng cậu thở ra, phả vào cổ mình.
“Có còn xa lắm không?” Giang Vãn lại hỏi lại lần nữa, Khâu Minh mới phát hiện mình đang thất thần.
Đèn đường tối om, Giang Vãn bỏ lỡ gương mặt nóng lên của Khâu Minh, lại đắm chìm trong cảm xúc thấp thỏm không biết xuất hiện từ đâu.
“Sắp tới rồi, cùng lắm là nửa tiếng nữa thôi.”
Giang Vãn gật đầu, nửa tiếng cầm tay dìu đỡ nhau cùng bước, đối với vài người mà nói đã có thể bù đắp cho cả đời độc hành lẻ loi.
Sau lần thi thử thứ hai lại là một cuộc họp phụ huynh, mẹ Giang lại lần nữa gặp được Khâu Minh.
Vừa thấy bà, Khâu Minh đã đưa hết đồ cho Đổng Hiệp đứng cạnh cầm, lập tức đi về phía mẹ Giang, hồ hởi cười: “Cháu chào cô!”
Mẹ Giang cũng hiếm khi trưng ra khuôn mặt tươi cười: “Khâu Minh à, cô nghe Giang Vãn nói lần này cháu thi rất tốt, chúc mừng nhé.”
Khâu Minh hơi ngượng: “Nào có ạ, còn phải cảm ơn Giang Vãn đã giúp cháu ôn tập.” Anh nhìn xung quanh, đột nhiên thấp giọng hỏi: “Cô ơi, cháu có thể hỏi cô chút chuyện được không ạ?”
Mẹ Giang ngạc nhiên ngẩng đầu: “Được chứ.”
Họ đứng trên hành lang, thỉnh thoảng lại có vài giáo viên và phụ huynh vội vàng đi ngang qua.
“Cô này, có phải Giang Vãn định đi du học không?” Tuy là hỏi nhưng ngữ khí của Khâu Minh đã rất khẳng định.
Mẹ Giang nhìn vào đôi mắt anh, dưới ánh đèn hành lang tối tăm, đôi mắt Khâu Minh lại cực kì sáng: “Cháu đoán ra được?”
Khâu Minh gật đầu: “Nếu cậu ấy không muốn để ai biết, cháu đành giả vờ như không biết.”
“Thực ra kế hoạch ban đầu của cô là để nó ra nước ngoài học lớp 12 từ năm ngoái, nhưng nó lại sống chết không chịu,” Mẹ Giang châm điếu thuốc, “Nó muốn ở lại thi đại học, cô nghĩ hẳn là có liên quan tới các cháu?”
Khâu Minh nhíu mày: “Cháu từng nói tới chuyện này với cậu ấy, cháu chưa từng khuyên bảo gì cậu ấy cả.”
“Đứa nhỏ ngốc, cô không có ý này,” Vẻ mặt của mẹ Giang nhu hòa, “Con trai các cháu tuổi này, xem nhiều phim truyền hình, luôn trọng nghĩa khí giang hồ, ai bỏ đi trước thì có vẻ rất không có tình nghĩa.”
Khâu Minh như muốn nói gì đó, lại nuốt trở lại hết về bụng, cuối cùng anh chỉ chậm chạp hỏi: “Giang Vãn sẽ đi vào hôm nào vậy cô?”
“25 tháng 7, cháu muốn tới tiễn nó không?”
Khâu Minh lại chỉ nhún vai: “Cháu chưa biết nữa, đúng rồi, cô đừng nói tới việc chúng ta đã nói chuyện với nhau tối nay, có được không ạ?”
Mẹ Giang dập tắt điếu thuốc: “Một lời đã định.”
Khâu Minh cúi người chào, xoay người quay về phòng học thu dọn đồ.
“Thanh xuân thiếu niên mọi thứ đều có màu hồng, bạn chính là chủ, muốn mưa được mưa, muốn gió được gió, khác cá chép vượt Long môn ~~~”
Giang Vãn dựa bên cửa sổ, lười biếng nghe tiếng quỷ khóc sói gào của Phạm Kiến và Đổng Hiệp, Khâu Minh thì gục xuống bàn ngủ không biết trời đất gì, còn mười phút nữa là vào học, Giang Vãn đột nhiên đưa tay bứt một cọng tóc của Khâu Minh.
“Á!” Khâu Minh hét thảm một tiếng.
Giang Vãn tỏ vẻ vô tội nhìn anh, ngón tay thon dài còn quơ quơ chiến lợi phẩm: “Đáng thương quá, chưa già tóc đã bạc.”
Khâu Minh mở nắp chai nước, uống một ngụm: “Nhờ ngài ban tặng cả đấy ạ, chưa đến thi đại học, tớ đã thành thằng hói.”
Giang Vãn chống cằm, nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng là thời tiết cuối xuân đầu hạ, gió ấm khẽ thổi, hương hoa tràn khắp nơi.
“Thời tiết này rất thích hợp đi ngủ.” Khâu Minh oán giận.
Phạm Kiến thò ra, cực kì thiếu đánh nói: “Nói sai rồi, thời tiết này hợp để yêu đương nhất…”
Giang Vãn đang định châm chọc, lại thấy Tề Ninh cực kì nhàn nhã đi ngang qua cửa sổ, thì chào: “Tề Ninh.”
Tề Ninh dừng bước, thoạt nhìn tâm tình rất tốt, còn đáp lại bằng một nụ cười tươi.
“Tuyển thẳng?” Giang Vãn hỏi.
Tề Ninh dùng giọng điệu đương nhiên trả lời: “Ừ, bằng không thì sao?”
Giang Vãn gật đầu: “Chúc mừng.”
“Cậu cũng vậy, bảo trọng.” Nói xong Tề Ninh lại điềm nhiên thảnh thơi quay về lớp học.
Phạm Kiến ghen tị tới đỏ cả mắt: “Người so với người, gia thế tốt thành tích cũng tốt, khó trách Tề Ninh này mắt cao hơn đầu, cố tình còn không đi con đường tầm thường, chạy đi làm cảnh sát, chúng ta còn đang bị dày vò trong đau khổ, cậu ta đã được giải phóng…”
“Sao mày không nói nốt Vương Hoài Tấn đã được tuyển thẳng vào trường T ấy, người ta đã không còn đi học từ lâu rồi.” Đổng Hiệp nằm bò ra bàn, mặt ủ mày ê.
Khâu Minh ai oán: “Tao căm thù xã hội.”
Giang Vãn nhìn chằm chằm vết khắc trên bàn gỗ đã sớm bị sơn che đi mất, không chút để ý: “Lại thêm một vòng nữa không phải là được về nhà tự ôn tập rồi hay sao, về sau muốn ở cùng nhau oán giận xã hội chỉ sợ cũng chẳng còn cơ hội đâu.”
Mọi người đều trầm mặc, tâm tình ít nhiều có chút mâu thuẫn, muốn được giải phóng sớm một chút, thoát khỏi biển khổ chạy về phía đại học tràn ngập hormone tự do làm càn, lại không muốn chia tay các bạn học thân thiết suốt ba năm nay.
Mọi người còn đang đắm chìm trong tâm sự thiếu niên đủ chua ngọt đắng cay lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Mạnh Diêm vương bay từ phía cửa sổ vào: “Mau ôn tập đi, chư vị còn có tâm trạng Vi phú tân từ cường thuyết sầu*? Xem ra cường độ học tập còn chưa đủ nặng.”
*Vi phú tân từ cường thuyết sầu: Thi nhân Tân Khí Tật triều Nam Tống vì viết một tác phẩm mới mà dám miêu tả cảnh sầu khổ, nay được dùng để chỉ một hành động miễn cưỡng làm lỡ dở công việc.
Khâu Minh vừa ngẩng đầu lên đã thấy mặt của Mạnh Diêm vương, không kìm được hoảng sợ: “Bà ơi…”
“Thầy không có cháu trai như em, được rồi, đội hình tập thể dục buổi sáng tập hợp, lập tức xuống tầng chụp ảnh tốt nghiệp!”
“Hả!” Cả lớp kêu to một tiếng không rõ nghĩa, thế là chỉ thấy ai nấy đều chỉnh lại trang phục, chải tóc, lau mặt, dụi mắt.
“Trông tớ thế nào, còn ổn không?” Khâu Minh kéo Giang Vãn rống lên hỏi.
Giang Vãn híp mắt đánh giá anh: “Ngắc ngoải.”
“Cậu nói ngắc ngoải chính là đẹp trai tới ngây người rồi, đi thôi.”
Tập thể mọi người ngoài ý muốn đều khá rụt rè, đều ra vẻ chuyên nghiệp mỉm cười hoặc nhíu mày. Giang Vãn lại có thể được coi là một ngoại lệ, cười tới mặt mày đều cong lên, hơn nữa đứng cạnh Khâu Minh không tim không phổi, thật sự có thể làm nổi bật tình cảnh ngày hôm đó.
Một ngày ánh mặt trời xán lạn.