Thế là 11:30 trưa nay, cách giờ tan học còn có mười lăm phút, anh trộm viết một tờ giấy đưa cho Giang Vãn: “Tớ không mang cơm, hay là trưa nay mình ăn cùng nhau đi? (^o^)/~”
Giang Vãn cau mày nghi ngờ nhìn anh, viết xuống phần trống của tờ giấy: “Chẳng lẽ nhị kiệt Phạm, Đổng cũng không mang?” Không biết có phải là do khuyết thiếu tế bào hài hước hay không mà cậu còn tiện tay gạch hình vẽ mặt cười tự tin tới thiếu đánh kia đi.
Khâu Minh mặt dày mày dạn: “Đi mà!”
Cũng không rõ có phải lần này cậu nhớ tới sự quan tâm khi cùng học quân sự hay không mà Giang Vãn lại không nhận giấy, chỉ khẽ gật đầu.
Khi ăn cơm, trong nhà ăn, hai người ngồi đối diện nhau, các bạn học khác lớp 10-5 ngồi ở xa xa đều ngóc đầu ra hóng.
Giang Vãn ăn rất điều độ – thịt heo sợi rim, rau xanh xào nấu hương, cơm trắng, canh củ cải sườn.
Khâu Minh lại ăn thực hào phóng – một tảng thịt to kho tàu, thịt viên kho, cơm trắng, canh củ cải sườn.
“Cảm ơn cậu nha, ngày mai tớ mời cậu ăn trưa!” Khâu Minh đáp lời.
Giang Vãn lắc đầu: “Không sao cả, không cần.”
“Vậy sao mà được, anh em ruột còn đang phải ghi sổ đấy.” Khâu Minh tự dưng cảm thấy hơi thất bại, luôn cảm thấy cuộc trò chuyện hôm nay sẽ không được thuận lợi lắm.
Giang Vãn thong thả ung dung ăn cơm, nuốt xuống rồi mới đáp một câu: “Tùy cậu.”
Trong lòng Khâu Minh rối rắm, Giang Vãn không phải thằng ngốc, tự dưng không có việc lại ân cần như vậy, đối phương chắc chắn có thể nhìn ra rồi, tới lúc đó liên lụy tới nhiệm vụ mà chủ nghiệm lớp đã giao, cái người có mạch não cong bảy lần vẹo tám ngả chắc chắn sẽ hiểu sai, cảm thấy anh không dưng lấy lòng, động cơ không trong sáng. Nhưng nếu nói trắng ra, Giang Vãn lại không phải là người biết nhìn sắc mặt người khác, 99,9% chắc chắn sẽ nhốt sự thiện ý của anh ra ngoài cửa, Mạnh Lâm Vĩ quả nhiên đã giao cho anh một nhiệm vụ khó.
Oán hận cắn một miếng to lên tảng thịt, lại phát hiện không cắn đứt nổi thịt, Khâu Minh cảm thấy gân xanh trên đầu mình sắp tung ra rồi.
“Thịt miếng to trong nhà ăn không thể gọi, cá cả khúc cũng vậy.” Giang Vãn đột nhiên nói.
Khâu Minh mờ mịt: “Vì sao?”
“Thịt miếng to đều là thịt lợn sề, cá cả khúc là đồ thừa lại sau thí nghiệm giải phẫu môn sinh học, đương nhiên, nếu cậu không chê thì có thể ăn.”
“Quả nhiên là đại ca của khu vực này, quen thuộc như vậy,” Khâu Minh khen ngợi cậu từ tận đáy lòng, nhưng chớp mắt lại nhận ra mình đã nói sai, “Tớ… tớ không có ý gì khác.”
Giang Vãn thở dài: “Cậu vừa mới nói vậy, tôi mới lại phải suy đoán xem cậu rốt cuộc có ý gì khác không đấy.”
Khâu Minh buông đũa, ngồi tư thế quân đội tiêu chuẩn: “Bạn học Giang Vãn, chúng ta nói chuyện đi!”
“Nói chuyện gì?” Giang Vãn không có hứng thú.
“Nói chuyện yêu đương à?” Ở xa xa Phạm Kiến hô lên thật đê tiện.
Khâu Minh ném một cục xương về phía cậu ta: “Chết một bên đi!” Quay đầu lại nở nụ cười thân thiết nhìn Giang Vãn: “Hay là ăn cơm xong tớ mời cậu đi uống trà sữa, mình chậm rãi nói?”
Giang Vãn có ý từ chối, Khâu Minh lại vội bổ sung thêm: “Sẽ không tốn quá nhiều thời gian của cậu đâu, cậu xem cuối thu tiết trời mát mẻ, nắng trong ấm áp, ngồi lâu trong phòng học làm bài tập nhiều không tốt cho sức khỏe.”
“Tôi vốn định đi ngủ trưa.”
“Không khí trong phòng học ô nhiễm như vậy, hết nói chuyện phiếm, lại chơi trò chơi, ăn đủ loại đồ ăn vặt, kiểu người nào cũng có, có ngủ cũng không chất lượng, não còn thiếu oxy nữa không phải sao? Cậu ra ngoài đi bộ một chút, hít không khí mới, lại rèn luyện sức khỏe, va chạm xã hội nhiều hơn, thuận tiện bồi dưỡng tình hữu nghị vĩ đại, một mũi tên trúng bốn con chim, cớ sao lại không làm chứ?” Khâu Minh cứ như tên bán hàng đa cấp, mồm mép láu lỉnh không ngừng, Giang Vãn có muốn tìm cơ hội chen miệng cũng khó.
“Vậy nên, cậu đồng ý rồi nhé?” Khâu Minh đưa mắt trông mong nhìn cậu, tựa như con cún bự bị vứt bỏ.
Giang Vãn ma xui quỷ khiến thế nào lại gật đầu.
Giờ nghỉ trưa trường trung học trực thuộc kiến nghị học sinh không ra khỏi cổng trường, Giang Vãn mới đầu trong lòng còn hơi thấp thỏm, nhưng vừa thấy Khâu Minh kề vai sát cánh với anh bảo vệ thì đột nhiên sinh ra cảm giác sùng bái không nên có.
“Đừng thất thần, đi thôi!” Khâu Minh vẫy tay với cậu.
Giang Vãn đi theo anh về phía con ngõ nhỏ: “Cậu định đi vệ sinh đấy à?”
“Cam đoan không lừa cậu đâu mà!”
Giang Vãn hừ lạnh: “Trà sữa có thể uống lần khác nhưng mạng người mà over thì hoàn toàn không lấy lại được đâu.”
Khâu Minh kinh ngạc, vui vẻ hỏi: “Cậu cũng chơi game?”
“Hồi bé có từng chơi Super Mario.”
“…”
Cuối cùng hai người ôm trà sữa, đứng trên sân thượng trường học ngắm phong cảnh như hai cô gái.
“Cậu rốt cuộc muốn nói gì?” Giang Vãn không có kiên nhẫn, không biết có phải do quá bận hay không mà tóc cậu có vẻ đã lâu rồi không sửa lại, toàn thân thoạt nhìn có chút âm trầm.
Họ đón gió mà đứng, Khâu Minh bỗng nhiên có cảm giác hào khí mênh mông cuồn cuộn: “Mọi người đều là nam tử hán cả mà phải không?”
Giang Vãn gật đầu: “Cậu thì không chắc, nhưng tôi thì đúng là như vậy.”
“Được rồi, vậy chúng ta thành thật với nhau đi,” Khâu Minh quyết định đi thẳng vào vấn đề, “Thầy Mạnh đã tới tìm tớ.”
Ngón tay Giang Vãn co lại, cốc trà sữa bằng nhựa bị cậu tạo ra một nếp nhăn thật sâu: “Muốn cậu cứu vớt thiếu niên lầm lạc sao?”
Khâu Minh không để ý tới sự châm chọc của cậu: “Tớ biết cậu có thể sẽ hiểu lầm nhưng tớ cảm thấy quân tử quý nhất ở thành thực, tớ mong chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau.”
“Tôi không cảm thấy có thể giúp cậu được việc gì.” Trong lòng Giang Vãn tự dưng có chút phẫn uất không rõ từ đâu.
Khâu Minh nhìn lại trân châu còn sót trong cốc: “Nói thật, tớ cảm thấy họ đang hơi lo lắng quá mức rồi. Lập trường của họ có thể xuất phát từ góc độ người lớn, cảm thấy thương xót cho cậu? Cậu biết môn văn của tớ không tốt, nếu tớ dùng từ không tốt, tớ xin lỗi cậu. Nguyên văn lời họ nói, chính là giúp cậu tiếp xúc nhiều hơn với tập thể, xã hội, nhưng tớ cho rằng mấu chốt của cậu không ở điểm này.”
Giang Vãn nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt giấu sau mái tóc bị gió thổi loạn, không nhìn rõ được cảm xúc.
“Cậu lại biết điểm mấu chốt ở đâu?”
“Ừ, tớ cảm thấy cậu không phải người có nhân cách phản xã hội, cậu chỉ là có chút mơ hồ, không biết mình nên đi đâu, không biết bản thân muốn gì, không biết nên ở chung thân thiện với người khác thế nào, không biết mình có nên tin người khác hay không, thế nên cậu mới trốn tránh, tránh tiếp xúc với người khác, sợ bị người ta bắt được nhược điểm.” Khâu Minh nói một hơi liền tù tì, cảm thấy mình thật ngốc.
Nhưng ngoài dự liệu của anh, Giang Vãn không lập tức phủ nhận, vẻ mặt lại vi diệu mà phức tạp.
Khâu Minh như được một tiếng trống thúc giục lòng hăng hái: “Tớ thừa nhận, hôm nay tớ tìm tới cậu, lời nói của thầy Mạnh chiếm nguyên nhân rất lớn nhưng tớ biết cho dù thầy ấy có không dặn, thì thông qua sự hiểu biết dần dần, sớm hay muộn gì cũng sẽ có một ngày tớ đứng cùng cậu tại nơi này.”
“Bởi vì cậu là siêu nhân, muốn cứu vớt thế giới à?” Giang Vãn ôm lấy hai tay, dáng vẻ phòng vệ.
Khâu Minh lại chậm rãi lắc đầu: “Không phải, chỉ bởi vì tớ và cậu giống nhau.”
Đều đang ngồi trên đoàn tàu mang tên “thanh xuân”, nhìn ra phong cảnh ngoài cửa sổ, lại không biết đoàn tàu ấy sẽ đi về phương xa nào.
Anh giơ tay, mỉm cười: “Có rất nhiều vấn đề nếu không tìm thấy đáp án, có người tìm cùng cậu, có phải sẽ dễ dàng hơn chút phải không?”