Trung tuần tháng tám, các cảnh quay chụp ngoại cảnh của bộ phim cuối cùng cũng hoàn thành. Mọi người của đoàn vào trong núi sâu từ đầu tháng bảy, tính toán đâu ra đấy đều đã ở lại đây hơn một tháng. Những cảnh quay còn lại đều sẽ được quay quanh thành điện ảnh ở thành phố S.
Một đám người vừa từ làng quê xóm núi quay lại thành phố liền giống như các tù nhân trong ngục giam được thả ra ngoài sân hít thở, tâm tình kích động tới độ không lời nào có thể diễn tả được.
Đạo diễn Vương dứt khoát cho mọi người trong đoàn một ngày nghỉ, để mọi người được nghỉ ngơi thoải mái một chút, ai muốn thăm người thân cũng có thể về thăm người thân. Chỉ tiếc, Hạ Ý Thâm lại không thể nghỉ ngơi, cậu vừa mới xuống máy bay đã nhận được điện thoại của công ty, muốn cậu nhân ngày mai được nghỉ đi chụp cho bìa ngoài của một tấm tạp chí.
“Đúng là không có nhân tính mà, không thể cho người ta nghỉ ngơi một ngày sao!” Hạ Ý Thâm cảm thấy đau đầu! Công ty quả thực quá hung tàn, cậu còn đang bị trọng thương đó nha, thế mà đến cả một ngày nghỉ khó có khi nhận dược bọn họ cũng không tha.
“Boss ơi, anh phải thấy đủ đi, đây chính là bìa ngoài của nhà V đó, những người được chụp trên đó đều là ngôi sao hạng A có địa vị cao đó. Anh được lên hẳn bìa ngoài đó nghen, lần này chụp xong địa vị của anh sẽ không còn như xưa nữa nha.” Tiểu Vũ kéo vali hành lí đi phía sau Hạ Ý Thâm.
“Thầy Hạ, từ từ đã.” Còn chưa đi tới cổng đón, tiểu Đường đã hoang mang hoảng loạn ngăn bọn họ lại.
“Sao thế?” Hạ Ý Thâm nghi hoặc quay đầu lại nhìn Cố Cảnh. Cậu còn chưa kịp kịp phản ứng đã nghe thấy ngoài cổng đón có từng trận thét chói tai vang vọng vào bên trong.
“Tiêu Bạch! A a a a a!”
“Bạch Vân! Bạch Vân!”
“Hàn Dịch Thần! Em yêu anh ——.”
Những tiếng hét kéo dài và âm thanh tách tách chụp ảnh với những ánh đèn flash không ngừng vang lên, cũng không biết tin tức đoàn làm phim “Lễ truy điệu thời gian ” quay lại thành phố bị lộ ra ngoài như thế nào, bây giờ toàn bộ sảnh T2 của sân bay đã chật ních fans và phóng viên giải trí bát quái tới đón máy bay.
Khuôn mặt mấy người vừa bước ra khỏi lối đi đón ở sân bay lập tức đanh lại, nhưng mà bây giờ có muốn quay lại cũng không được nữa rồi, mọi người đành phải nhắm mắt tươi cười đối mặt với fans và máy ảnh của các phóng viên.
Hạ Ý Thâm: “!!!”
Thế mà cậu lại quên mất còn có vụ fans đón máy bay này! Cũng do trước đó độ nổi tiếng của cậu thật sự quá khiêm tốn, mỗi lần xuống máy bay số fans tới đón chỉ có hai, ba người là cùng.
Hạ Ý Thâm hơi do dự, cậu nghe thấy ngoài cổng đón có không ít người đang hô lên tên của mình, thế nhưng ở đây có nhiều phóng viên như vậy khẳng định hầu hết đều tới vì muốn moi thông tin của cậu, nếu như bây giờ cậu đi ra ngoài thì nhất định không thể thoát thân nhanh được.
“Cậu bị thương, không cần đi bên đó.” Cố Cảnh lại sớm thay cậu đưa ra quyết định: “Lát nữa phóng viên muôn chụp ảnh nên sẽ chen lên, trường hợp rất dễ mất kiểm soát, nếu bị va chạm sẽ đụng tới vết thương, sẽ ảnh hưởng tới giai đoạn quay phim sau đó.”
Cố Cảnh vừa nói như vậy Hạ Ý Thâm liền không do dự nữa, cái xương sườn bị gãy kia của cậu còn chưa khỏi đâu nhá, bây giờ cậu vẫn còn cần phải dựa vào thuốc giảm đau để qua ngày đó, cậu cũng không muốn vết thương này càng lúc càng nặng hơn.
“Cậu đi cùng tôi, để tiểu Đường và tiểu Vũ ra bên ngoài ngăn những người kia lại.” Dù sao ở phương diện này kinh nghiệm của Cố Cảnh phong phú hơn nhiều.
Hai người mua một chiếc mũ trong một cửa hàng miễn thuế của sân bay,
Hạ Ý Thâm lại lấy kính râm ra đeo lên. Sau khi ra khỏi cửa hàng, hai người đều mặc một bộ quần áo rộng rãi tùy ý, chỉ có điều, dù cho như vậy hai người họ nhìn vẫn giống như hạc đứng trong bầy gà, chỉ cần hơi soi kĩ một chút liền có thể đoán ra thân phận của bọn họ.
“Tiểu Vũ, em chờ một chút.” Hạ Ý Thâm suy nghĩ một chút rồi quay lại cửa hàng mua thật nhiều đồ ăn vặt, còn lựa lựa chọn chọn mất khá nhiều thời gian. Sau đó cậu nghiêm túc ký tên của mình lên từng món một, nói với Tiểu Vũ: “Em mang ra đưa cho các fans tới đón máy bay cho anh nhé, cứ nói đây là chút quà anh bù đắp cho bọn họ.”
“Boss ơi… Anh ấm áp quá đi!” Tiểu Vũ quả thực muốn tặng cho Hạ Ý Thâm một cái ôm chặt vào giây phút này.
Thần tượng tặng quà cho fans! Thủ đoạn thu mua lòng người này cũng quá moe rồi! Các fans nhận được kẹo chỉ sợ sẽ yêu anh nhà cô tới chết mất hoi!
Tiểu Đường nhìn qua ông chủ nhà mình một cái, thấy Cố thần vẫn không nhúc nhích. Thôi được rồi! Cậu ta chỉ chỉ có thể tự an ủi mình, Cố thần đi theo hình tượng cao lãnh (trong trẻo lạnh lùng, cao quý lãnh diễm), dù sao địa vị trong giới của boss cậu ta cũng đã lên tới cấp Thần rồi, so với hạng A còn cao hơn một bậc.
“Đi thôi.” Đưa mắt nhìn tiểu Đường và tiểu Vũ bước ra khu đón máy bay, Cố Cảnh nói với Hạ Ý Thâm.
Hạ Ý Thâm gật đầu, theo đuôi phía sau Cố Cảnh rời khỏi con đường của khách Vip. Chưa đi được mấy bước đã nghe thấy trong đại sảnh lớn đón máy bay phía sau vang lên những tiếng rít gào tên Hạ Ý Thâm, tiếng thét chói tai gần như muốn phá vỡ nóc nhà, so với ba minh tinh trước đó gộp lại còn náo nhiệt hơn.
“Fans của cậu cũng không yêu nhầm người nhỉ.” Cố Cảnh trêu chọc nói.
“Đừng cười chứ tôi cũng là sau vụ lần này mới có thêm chút fans, trước đó cơ bản đều là thuê người cả.” Hạ Ý Thâm dở khóc dở cười, sức chiến đấu của fans Cố Cảnh mới là kiên cường bướng bỉnh, trước đó lúc lướt Weibo cậu đã được chứng kiến công lực chửi nhau của bọn họ.
Từ từ, cũng không yêu nhầm người! Nghĩ đến chữ ‘cũng’ trong câu nói kia, Hạ Ý Thâm đột nhiên ngậm miệng, khóe miệng co giật.
Một Like trước đó của mình không phải chính là cho cái bình luận không yêu nhầm người kia sao? Còn có lần trước mình đột nhiên bị có phải thật sự đã khóc hay không nữa chứ, hình như Cố Cảnh rất thích… Đùa mình?
“Sao thế?” Đôi mắt Cố Cảnh như không cười nhìn cậu chằm chằm.
“Không… Không có gì.” Hạ Ý Thâm nuốt lời muốn nói vào trong bụng. Hai người thực ra cũng không thể nói là rất thân thiết, Cố Cảnh đùa cậu như vậy chẳng hiểu sao lại khiến cho cậu có một loại cảm giác rất ma huyễn là mình đang bị anh thả thính.
Xe của Cố Cảnh là một chiếc Bentley Mulsanne, không giống như chiếc A8 thường xuất hiện trên các bản tin, đây là xe riêng của anh. Giá cả xe rất đắt đỏ nhưng thoạt nhìn lại rất khiêm tốn, đúng là phong cách nhất quán trước giờ của Cố Cảnh.
Tự giác ngồi vào chỗ ghế lái phụ, Cố Cảnh đạp chân ga, chiếc xe lao như bay ra ngoài, chỉ trong chốc lát đã chạy lên đường cái, không bị cánh phóng viên săn ảnh chú ý.
Cố Cảnh: “Tôi thường đi con đường này, đám chó săn không thích đuổi theo xe, bọn họ thích ngồi xổm ở lối vào của đường vành đai đằng kia. Bên đó có rất nhiều biệt thự do các siêu sao mua.”
Hạ Ý Thâm hơi sửng sốt: “Không phải anh cũng ở đó ạ?”
Cố Cảnh: “Căn nhà đó là bày ra cho phóng viên nhìn thôi, tôi sống trong chung cư ở trung tâm thành phố. Chỉ sống một mình nên cũng không cần căn nhà lớn gì, hơn nữa khẳng định hôm nay chỗ thành bắc bên kia đã bị các phóng viên vây chặt rồi.
Về chuyện này thì Hạ Ý Thâm cũng cảm thấy đồng cảm với anh như bản thân mình cũng bị, cậu cũng có một căn biệt thự ở thành bắc, trên núi còn có mấy căn biệt thự cao cấp. Nhưng mà bình thường nơi cậu ở nhiều nhất lại là khách sạn. Một mặt là vì mấy căn biệt thự kia cách công ty quá xa, mặt khác là gì chỉ sống có một mình, ở trong đó quá cô đơn quạnh quẽ.
“Lát nữa em muốn đi ăn ở đâu?” Cố Cảnh đột nhiên hỏi.
“A… tôi như nào cũng được ạ, chỗ nào ít người là được.” Hạ Ý Thâm còn chưa kịp phản ứng lại, sau khi nói xong mới xạm mặt lại, mình đồng ý đi ăn với Cố Cảnh lúc nào chớ…
“Ít người sao… Thế thì cũng có một chỗ…”
Cố Cảnh nói lái xe lái vào khu trung tâm thương nghiệp phồn hoa nhất thành phố S… Mười lăm phút sau, xe dừng lại dưới hầm để xe, lúc này Hạ Ý Thâm mới biết nơi ít người mà Cố Cảnh nói chính là chung cư của mình.
Căn hộ của Cố Cảnh nằm ở tầng cao nhất tòa nhà Hoa Nhạc, căn nhà có cấu trúc penthouse, diện tích không quá lớn, chỉ hơn 200 mét vuông. Căn hộ được trang trí theo phong cách hiện đại giản lược, chủ yếu là tông màu xám và màu gỗ, căn nhà không nhiễm một hạt bụi, chắc hẳn luôn có người tới quét tước định kỳ, chỉ có mấy cái gối ôm là có hơi thở sinh hoạt.
Cố Cảnh tiến vào phòng bếp chuẩn bị cơm tối, Hạ Ý Thâm đặt mông ngồi trên ghế sa lon, ôm một cái gối nhìn poster lớn của Cố Cảnh treo ở trên tường.
Đối phương hẳn là đang diễn Adam, đằng sau anh có tầng tầng lớp lớp thực vật làm bối cảnh còn bản thân anh thì gần như để – trần – toàn – bộ, triển lộ ra vóc người mạnh mẽ và đường cong đầy sức sống, tay phải anh cầm một trái táo, dưới mắt cá chân trái có một con rắn đang cuộn lại.
Poster này chụp có tính nghệ thuật, nhất là ánh mắt Cố Cảnh, bên trong sự giảo hoạt còn mang theo mê hoặc, lông mi được vẽ màu trắng, vừa dài lại rậm, ánh mắt anh xuyên qua bóng đêm đâm thẳng ra ngoài, khiến cho trái tim Hạ Ý Thâm nhảy lên không ngừng, phảng phất như bị người kia nhìn thẳng vào trong lòng.
Được một người đàn ông hoàn mỹ như thế nhìn thì không có lý do gì mà không đỏ mặt được. Sắc mặt Hạ Ý Thâm ửng đỏ, hô hấp khẽ dồn dập, cậu liếc nhìn về nơi đặt nhà bếp.
Cố Cảnh đang đeo một chiếc tạp dề màu đen, tay đang bận rộn rửa nồi. Đụng phải ánh mắt của Hạ Ý Thâm, anh khẽ mỉm cười: “Tấm hình kia là ảnh bà của tạp chí V, tôi thấy thích nên đã phóng to ra để treo ở nhà. Nếu cậu cảm thấy chán thì cứ bật ti vi lên xem chút đi, bên này của tôi sẽ xong ngay đây.”
“Anh cũng không hay ở đây lắm nhỉ, anh nấy một mình có được không thế?” Hạ Ý Thâm có chút không nói nên lời nhìn đèn treo bằng thép kiểu tây phương trên nóc nhà bếp, ánh sáng từ ngọn đèn soi rọi rõ ràng bóng dáng hai người và những đồ vật xung quanh, tất cả các món đồ dùng trong phòng bếp đều mới tinh, vừa nhìn liền biết bình thường căn bản không có ai dùng.
Cố Cảnh lấy các nguyên liệu nấu nướng từ trong tủ lạnh ra, có cá, thịt, rau dưa và đủ loại thượng vàng hạ cám và cả đống gia vị đa dạng đủ loại.
“Yên tâm đi.” Anh lấy ra một ít xương sườn, đưa vào rửa trong vòi nước: “Trước khi xuống máy bay tôi đã bảo người chuẩn bị đủ hết rồi, dụng cụ cắt gọt cũng đầy đủ hết, bình thường thỉnh thoảng tôi cũng tự mình xuống bếp, làm mấy món đơn giản không thành vấn đề.”
Cố Cảnh cầm dao phay lên chặt xương sườn, sau một tiếng “Cạch”, xương sườn bay ra ngoài, trực tiếp rơi xuống bàn trà trong phòng khách.
Cố Cảnh: “…”
Hạ Ý Thâm: “…”
Thế mà ban nãy cậu lại đi tin cái chuyện ma quỷ là Cố Cảnh có thể xuống bếp…
Cậu đứng lên, cầm xương sườn trả lại cho Cố Cảnh, sau đó lòng đầy nghi ngờ ngồi lại trên ghế salông, gửi tin nhắn WeChat cho tiểu Vũ.
Sau khi gửi yn đi được một lúc, Hạ Ý Thâm dứt khoát nhắm mắt dưỡng thần, chỉ chốc lát sau, tâm tư đã hoàn toàn thả lỏng, dần dần rơi vào một vùng tăm tối…
Đến khi tỉnh dậy lần nữa, trên người Hạ Ý Thâm được đắp một tấm chăn mỏng. Cố Cảnh đang ngồi bên cạnh cậu, bật ngọn đèn nhỏ bên cạnh lên đọc sách.
Thấy cậu tỉnh dậy, Cố Cảnh khẽ mỉm cười: “Tỉnh rồi sao, ngủ ngon chứ.”
Sắc trời ngoài cửa sổ đã tối om, trong phòng có một mùi thơm nhẹ của thức ăn. Cố Cảnh ấn điều khiển từ xa, trong phòng đột nhiên sáng choang, ánh sáng đâm vào khiến cho Hạ Ý Thâm trong chốc lát không mở nổi mắt, trước mắt xuất hiện những mảng trắng đen xen kẽ, nơi khóe mắt còn tràn ra một giọt nước mắt sinh lý.
Lúc Hạ Ý Thâm đứng dậy còn có chút choáng váng, cậu hơi chao đảo, đột nhiên dưới chân nhẹ bẫng, cánh tay Cố Cảnh vòng qua dưới mông cậu, trong lúc trời đất quay cuồng đó, cậu đã bị Cố Cảnh bế lên theo kiểu bế công chúa.
“!!!”
Cằm của Hạ Ý Thâm đã muốn rơi mất rồi! Toàn thân nóng rát. Mặt cậu dựa vào ngực Cố Cảnh, tay chân cũng không biết nên để đâu mới tốt.
Mặc dù cậu rất gầy, nhưng dù sao cậu cũng là một người đàn ông trưởng thành cao ráo đó nhé, còn nặng hơn 65 cân nữa đấy. Thế mà Cố Cảnh cứ như không hề cảm thấy nặng, dễ dàng bế cậu đi tới bên cạnh bàn ăn.
Sau khi được đối phương đặt xuống ghế dựa, Hạ Ý Thâm mới hoàn toàn tỉnh táo lại.
“Bây giờ đã tỉnh rồi chứ?” Cố Cảnh nở một nụ cười nhàn nhạt, mở cặp lồng trên bàn ăn ra: “Ăn cơm trước đi, mấy món này sắp lạnh luôn rồi. Em còn ngủ thêm chút nữa sẽ phải hâm nóng lại lần nữa mất.”
Trưa nay Hạ Ý Thâm chỉ ăn một chút đồ ăn trên máy bay, bây giờ bụng dạ đang thét lên ùng ục ùng ục, một bàn cơm nước có vẻ ngoài bình thường nhưng lại dậy mùi rất thơm. Cậu lập tức vứt hết cái cảnh ngoài ý muốn ban nãy ra sau đầu, trên đời này ăn là lớn nhất, cứ ăn trước rồi tính.
“Ngon quá.” Hạ Ý Thâm xoa xoa bụng của mình, khó có khi muốn ăn thêm một bát cơm. Không nghĩ tới ảnh đế nổi tiếng nấu cơm cũng không tệ lắm, mặc dù không phải là mấy món cầu kì như sừng lân cánh phượng nhưng cậu lại rất thích ăn những món ăn thường ngày như này.
“Tôi chỉ biết làm mấy món đơn giản này thôi.” Cố Cảnh chỉ vào món sườn kho, cà chua xào trứng và súp củ cải ngô trên bàn, nói: “Trước đó có một vai diễn trong phim cần nên có nhờ dì giúp có dạy cho một chút, nếu như e thích ăn thì có thể nói với tôi bất cứ lúc nào, muốn ăn gì tôi sẽ làm cho em.”
“A, được nha, vậy sau này mà rảnh tôi nhất định sẽ qua cọ cơm chỗ anh.” Hạ Ý Thâm không để ý thuận miệng khách sáo một chút, chứ còn bảo cậu để ảnh đế nấu cơm cho mình ăn í hở, cậu đây còn chưa có mặt mũi lớn như vậy đâu!
____________
Hết chương 16