“Đạo diễn Vương, cảnh ban nãy đã qua chưa ạ?” Hạ Ý Thâm suy nghĩ một chút, vẫn hỏi về tình huống quay chụp trước, lỡ như sau lần này còn phải quay lại, Hàn Dịch Thần lại theo đó đá cậu thêm năm ba cú nữa, cậu chỉ sợ lát nữa đến cả mạng nhỏ cũng không còn mất.
“Qua qua.” Đạo diễn Vương lại nhìn màn hình nhỏ trong máy theo dõi. Vừa rồi mọi người đều khá tập trung, hình ảnh thu lại trên cơ bản đã thỏa mãn yêu cầu của ông ấy.
“Em Hạ này, em không sao chứ? Ban nãy anh lỡ nhập diễn quá! Em sẽ không vì chuyện này mà giận anh chứ?” Lúc này Hàn Dịch Thần mới chầm chập đi qua, trên mặt làm bộ thể hiện một chút biểu tình lo lắng.
Hạ Ý Thâm cười nhạt nói: “Cũng may nhân vật anh đóng không phải là tội phạm giết người, nếu không thì anh vừa đóng phim không phải sẽ giết tôi luôn sao.”
“Chuyện này làm sao có thể đánh đồng với nhau được chứ? Đây đều là vì để tạo nên hiệu quả chân thực cho bộ phim thôi mà, tất cả mọi người đều đánh thật. Sao em phải chuyện bé xé ra to như thế?”
“Được rồi được rồi, đừng có ầm ĩ nữa, tiểu Hạ, bây giờ cháu còn quay phim được không?” Đạo diễn Vương cũng cảm thấy không kiên nhẫn được nữa.
Ông ấy là một đạo diễn, không phải giáo viên trong vườn trẻ, nếu ông ấy cứ phải xử lí mấy chuyện tranh chấp nội bộ kiểu này hết lần này đến lần khác thì bộ phim này có cần quay nữa hay không đây?”
“Vẫn quay tiếp được.” Hạ Ý Thâm cắn răng gật đầu, không thể bởi vì mình mà kéo chậm tiến độ của tất cả mọi người được.
Suất diễn sau đó là cảnh một đám người phải cấy mạ ở trong ruộng nước. đám người Hạ Ý Thâm chân trần lội xuống ruộng, còn có mấy nông dân địa phương tới làm diễn viên quần chúng, chỉ đạo bọn họ cấy mạ.
Cấy mạ phải không ngừng khom lưng cúi người, mỗi lần cong lưng xuống một chút ngực của Hạ Ý Thâm lại đau đớn một hồi.
Thật vất vả mới có thể quay xong, Bạch Vân lại đột nhiên hét lên một tiếng chạy thẳng lên trên bờ, hóa ra là chân của cô bị châu chấu chích vào.
Trợ lý của cô ta nhanh chóng vọt tới, chuyện đầu tiên không phải là bắt con châu chấu kia ra mà là lấy điện thoại di động ra chụp lại hiện trường châu chấu cắn người. Hẳn là muốn đăng lên Weibo để tuyên truyền chuyện Bạch Vân yêu nghề kính nghiệp, nghiêm túc trong công việc tới mức nào.
Vì thế tất cả mọi người phải quay lại cảnh này một lần nữa, Tiêu Bạch đóng vai Vương Thúy Nhi lần này lại không đứng vững, té lộn mèo một cái. Cứ như vậy không thể không một lần nữa bắt đầu quay lại cảnh này lần thứ ba.
Vào lúc này, ngực của Hạ Ý Thâm đã sắp đau tới không thở nổi nữa rồi. Môi cậu lúc này trắng bệch, những giọt mồ hôi to như hạt gạo như mưa lấm tấm trên trán.
“Đạo diễn Vương, tạm ngừng một chút đi.” Cố Cảnh bất thình lình mở miệng nói: “Dùng đóng thế đi, dùng đóng thế cho nhân vật Phương Vũ. Chỉ là một động tác cấy mạ mà thôi, phần lớn đều là quay sau lưng và bên sườn, cũng không cần nhất định phải quay người thật.”
Hạ Ý Thâm nghe thấy thế thì hơi sửng sốt, cậu quay đầu lại nhìn về phía đạo diễn Vương. Đạo diễn Vương để ý tới sắc mặt Hạ Ý Thâm, khẽ nhíu mày, hơi do dự rồi cuối cùng cũng đồng ý sử dụng đóng thế.
Một nhân viên công tác có chiều cao xấp sỉ Hạ Ý Thâm đi tới, mặc vào quần áo của cậu, thay cậu xuống ruộng cấy mạ. Tiểu Vũ không biết từ chỗ nào mang một cái ghế nằm tới cho cậu, Hạ Ý Thâm ngồi dựa vào lưng ghế, đợi sau khi quay xong cảnh rộng lại tới quay bổ sung mấy cảnh quay đặc tả.
Cứ như vậy, bởi vì đủ loại chuyện ngoài ý muốn mà cảnh quay xuống ruộng cấy mạ này phải quay đi quay lại liên tiếp hơn mười lần, quay tới lúc mặt trời sắp xuống núi mới xong hết toàn bộ.
Sau khi ăn cơm tối xong, đoàn làm phim lại tiếp tục quay các cảnh ở trong kí túc xá, thằng tới 9 giờ tối mới coi như chính thức kết thúc công việc.
Lúc này, ngực của Hạ Ý Thâm ngực đã đau tới muốn chớt luôn rồi, lúc nằm bất động còn tốt, chỉ cần cậu cử động một chút thôi thì sẽ có từng cơn đau nhức dữ dội từ xương sườn bên dưới truyền đến. May là trên mặt cậu lúc này được đánh một lớp phấn lót màu đen, bằng không dáng vẻ này sợ là không có cách nào quay phim tiếp được nữa.
“Qua phòng của tôi một chút.” Sau khi quay xong, Cố Cảnh đi tới nói với Hạ Ý Thâm.
Hạ Ý Thâm nhớ tới chuyện thuốc xịt côn trùng hồi trưa, cậu bảo tiểu Vũ đi về chuẩn bị nước nóng cho mình trước, bản thân mình lại đi theo sau Cố Cảnh và tiểu Đường tới chỗ anh ở.
Mấy căn nhà trong làng nằm rải rác, mỗi diễn viên chính đều được chia vào các căn khác nhau. Chỗ ở của Cố Cảnh cách chỗ cậu khoảng ba tới năm trăm mét, bên ngoài nhìn vào cũng chỉ là một ngôi nhà tường trắng ngói xanh bình thường, thế nhưng bên trong đã được trang trí qua đơn giản một chút, thoạt nhìn tốt hăn căn nhà anh ở rất nhiều.
“Nhà không tệ.” Hạ Ý Thâm trầm ngâm nói, lại liếc nhìn nệm cao su trên giường và gạch lát nền màu vàng nhạt dưới chân.
Nhà của anh kém hơn căn này nhiều lắm, mặt đất làm từ xi măng, giường cũng là loại dùng mấy tấm ván gỗ cũ nát ghép lại. Là một căn nhà của hai người dân già, cậu và tiểu Vũ hai người mỗi người một phòng.
“Phòng của cậu rất kém sao? Tôi nhớ là các diễn viên chính đều được phát phòng giống nhau mà?” Tiểu Đường ngoài ý muốn hỏi.
Hạ Ý Thâm còn chưa kịp trả lời, Cố Cảnh đã lấy ra một bình thuốc diệt côn trùng ném cho tiểu Đường: “Cậu đi đưa cái này cho Tiêu Bạch trước đi.”
Tiểu Đường cầm thuốc mỡ đi ra ngoài, Cố Cảnh thuận tay khóa luôn cửa phòng lại.
“Ngồi đi.”Cố Cảnh chỉ vào nệm cao su trên giường mình.
Hạ Ý Thâm dọc theo mép giường ngồi xuống: “…”
Luôn cảm thấy Cố Cảnh hôm nay có chút quái quái.
Cậu ha hả cười gượng hai tiếng, nói: “Thầy Cố, anh khóa cửa làm gì thế?” Người nào không biết nhìn vào còn tưởng anh muốn quy tắc ngầm tui đó!
“Cởi quần áo ra.” Giọng điệu Cố Cảnh yếu ớt, ánh mắt lại cứng rắn, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào mắt Hạ Ý Thâm. Lời anh nói lại khiến cho đầu óc đối phương bùm một cái, hỗn loạn tưng bừng, cả khuôn mặt đỏ rần.
Hai người thoáng giằng co một phút, Cố Cảnh đột nhiên hơi sửng sốt, giống như nhận ra điều gì đó, khẽ nhếch miệng. Anh lấy một hộp thuốc mỡ và một bình dầu thuốc ở trong vali ra, nói: “Đừng nghĩ linh tinh, tiểu Vũ là một cô gái, không tiện, tôi xoa thuốc cho cậu.”
Hạ Ý Thâm thở phào nhẹ nhõm một hơi dài, đồng thời cũng vì những suy nghĩ lung tung vừa nãy của mình mà cảm thấy xấu hổ!
Đây chính là Cố Cảnh đó! Thế mà ban nãy cậu lại cho rằng đối phương muốn làm gì đó với mình chứ! Cố Cảnh đang cười kìa! Nhất định là anh ấy đang cười nhạo mình!
Hạ Ý Thâm tự mình giận mình cởi áo ra. Cậu vừa cúi đầu liền thấy, trên người cậu bây giờ là hai hàng nốt đỏ nổi lên xấu xí, dưới ngực còn có một dấu chân xanh tím, toàn bộ xương ức sưng lên, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ.
Hạ Ý Thâm bị dọa cho sợ hết hồn, không nghĩ tới một cước kia của Hàn Dịch Thần lại nghiêm trọng như thế.
Sắc mặt Cố Cảnh khó coi đặt dầu thuốc trong tay mình xuống: “Mau đi bệnh viện, nói với đạo diễn Vương một chút, lập tức để tài xế đưa cậu tới tỉnh thành gần đây nhất.”
“Không được.” Hạ Ý Thâm cau mày: “Em đi rồi thì phim còn quay như thế nào nữa?”
“Thế thì không quay nữa, để đạo diễn Vương thay người đi. Trạng thái của cậu bây giờ sao có thể quay phim được? Đã sưng tới mức này rồi, nhìn vào liền thấy xương sườn đã gãy rồi.”
“Đã quay tới đây rồi còn đổi người như thế nào được nữa? Đi đâu tìm một người có lịch trình phù hợp bây giờ? Ai có thể để trống lịch ra chờ em được chứ?” Sắc mặt Hạ Ý Thâm trắng xám ngồi ở trên mép giường, một đôi mắt phượng tối như mực, thoạt nhìn vô cùng đáng thương:
“Em không đi, thực ra cũng không nhất định đã bị gãy xương. Anh nhìn em đi, em còn có thể cử động được này, ngoại trừ thoạt nhìn đáng sợ một chút ra thì em không có chỗ nào khó chịu cả.”
Cố Cảnh mím môi đứng ở trước mặt Hạ Ý Thâm, khuôn mặt nghiêm lại lạnh như băng, không nhìn ra anh đang suy nghĩ gì.
Anh dùng tay khẽ đẩy bả vai Hạ Ý Thâm, Hạ Ý Thâm kêu lên một tiếng, khuôn mặt vô cùng thống khổ cau lại một đống, nước mắt trong hốc mắt suýt chút nữa đã tràn ra ngoài.
“Không phải cậu nói là mình không có vấn đề gì sao?” Cố Cảnh lạnh lùng nói: “Tôi còn chưa chạm vào vết thương của cậu mà cậu đã đau thế này rồi, sáng ngày mai cậu định quay phim thế nào? Không cử động một chút nào sao? Cậu định dùng kỹ năng diễn xuất nào để hoàn thành tác phẩm của đạo diễn Vương?”
“Hay là nói, bởi vì cậu là Hạ Ý Thâm, bởi vì Ý Tinh là nhà đầu tư của “Lễ truy điệu thời gian” nên tất cả bọn tôi đều phải phối hợp với một người không hề có chút kỹ thuật diễn nào như cậu?”
Hạ Ý Thâm cắn chặt môi dưới, Cố Cảnh nói đúng. Bây giờ ngay cả nói chuyện cậu cũng đau tới không nói được, có thể tưởng tượng, sáng ngày mai biểu tình của mình trong ống kính nhất định sẽ rất vặn vẹo, trạng thái hiện tại của cậu căn bản là không thể nào đóng phim được.
Nhưng mà cậu không thể không diễn, nếu như bây giờ cậu rời khỏi đoàn làm phim, dựa theo tuyến phát triển của câu truyện, Hàn Dịch Thần nhất định sẽ được đưa lên đóng vai nam hai!
Vầng sáng nhân vật chính của Hàn Dịch Thần thật sự là quá cường đại, cậu đã làm nhiều chuyện như vậy rồi mà đối phương vẫn có thể thuận lợi gia nhập đoàn làm phim “Lễ truy điệu thời gian “.
Cậu sợ, nếu như cuối cùng tất cả những cố gắng của mình đều là uổng phí thì sao. Như vậy nửa đời sau của Hạ Ý Thâm cậu có phải sẽ đi theo con đường trong nguyên tác hay không, kết cục của cậu sẽ là bị dằn vặt đến chết trong lao ngục?
Không! Cậu tuyệt đối sẽ không để tất cả những chuyện này xảy ra, cậu nhất định sẽ không giẫm lên vết xe đổ!
“Bộ phim này, em không thể không quay.” Hạ Ý Thâm kiên định nhìn Cố Cảnh: “Em sẽ xin đạo diễn Vương cho nghỉ để tới bệnh viện khám, nhưng mà em sẽ không rời khỏi đoàn làm phim! Anh yên tâm, em cam đoan mình có thể diễn ra được nhân vật này, nhất định sẽ không liên lụy đến các diễn viên chính khác.”
“Được, tôi sẽ tin cậu một lần.” Nửa ngày sau này Cố Cảnh mới phảng phất như phục hồi lại tinh thần, chậm rãi mở miệng nói: “Chẳng qua, nếu như cậu gây ảnh hưởng đến hiệu quả quay chụp thì bất kể là lúc nào tôi cũng sẽ để đạo diễn Vương đá cậu đi.”
Lúc Tiểu Vũ và Hạ Ý Thâm đến bệnh viện đã là rạng sáng ngày hôm sau, cậu nói rõ tình huống với đạo diễn Vương, xin nghỉ một ngày, đẩy hết cảnh diễn của mình sang ngày hôm sau.
Tiểu Vũ đưa Hạ Ý Thâm vào khoa cấp cứu, kết quả chẩn đoán được đưa ra đúng như dự đoán, chiếc xương sườn thứ 7 bên phải của cậu đã bị nứt.
Bác sĩ chỉ nhìn thoáng qua ảnh x-quang, cũng không ngẩng đầu lên múa bút như rồng bay phượng múa trên cuốn sổ y bạ: “Không cần đắp thạch cao, nằm trên giường ba tháng, đừng để bị thương lần nữa, nếu không có thể để lại di chứng, mai này cứ trời mưa sẽ đau.”
“Bác sĩ, cháu còn cần phải về đóng phim, có thể cho cháu một chút thuốc giảm đau hay không?”
Vị bác sĩ tuổi gần bốn mươi lúc này mới ngẩng đầu lên, ông ấy nhìn Hạ Ý Thâm một cái, ánh mắt sắc bén từ sau mắt kính khi bắn ra: “Người trẻ tuổi này, kg có tiền còn có thể kiếm lại, nhưng cơ thể của cậu chỉ có một mà thôi.”
“Nhưng mà bộ phim này rất quan trọng với cháu, bác xem, chỉ là xương nứt mà thôi, cũng không cần bó thạch cao, hẳn là cũng không nhất định phải nằm trên giường đúng không. Bác cho cháu một chút thuốc giảm đau là được, cháu sẽ cố gắng chú ý.” Hạ Ý Thâm mặt dày mày dạn dây dưa.
Cuối cùng, bác sĩ thở dài, kê cho Hạ Ý Thâm không ít thuốc giảm đau, còn không quên nhiều lần dặn dò cậu chỉ được cử động các hành động đơn giản, tuyệt đối không nên đụng vào vết thương.
Hạ Ý Thâm ngồi trên băng ghế dài của bệnh viện trên, cậu nhấc áo lên, tự mình cầm điện thoại di động chụp một đống ảnh ở nhiều góc độ dấu chân trên người, sau đó lại đưa điện thoại di động cho tiểu Vũ, nói: “Đến đây, giúp anh chụp một tấm, nhớ là phải nhìn ra được anh ở bên trong bệnh viện, còn phải giống như là chụp trộm.”
Tiểu Vũ cầm điện thoại di động lên tách tách tách liên tục, còn không ngừng lăn qua lăn lại chụp ảnh đủ kiểu, bóng dáng Hạ Ý Thâm trong màn hình di động đang cuộn tròn trên băng ghế bệnh viện, dùng tay ôm ngực thật chặt, biểu cảm thoạt nhìn vô cùng đau đớn. Sau lưng còn có ba chữ lớn khoa chỉnh hình, cả người thoạt nhìn rất đáng thương, vừa nhỏ yếu lại bất lực.
Quả nhiên là người chuyên nghiệp mà, Hạ Ý Thâm giơ ngón cái lên với tiểu Vũ.
Sau khi làm xong tất cả những chuyện này trời đã hơi sáng. Bây giờ là sáng sớm hơn bảy giờ một chút, Hạ Ý Thâm đói bụng, cậu liền rời khỏi bệnh viện với tiểu Vũ, đi qua con phố kinh doanh bên cạnh ăn sáng.
“Sếp ơi, có phải bây giờ chúng ta nên đăng ảnh lên Weibo làm một đợt sóng tuyên truyền hay không?”
Hạ Ý Thâm cắn miếng bánh quẩy, lắc đầu một cái: “Còn chưa đến thời điểm, trước cứ lưu ảnh lại đa, đợi sau khi phim điện ảnh tuyên truyền hẳng đăng.”
Bán thảm ấy hở, đây là thủ đoạn tuyên truyền bình thường trong giới rồi. Giống như chuyện hôm qua Bạch Vân bị châu chấu cắn vậy, bây giờ hình ảnh cô nàng “hi sinh vì công việc” đã tràn ngập Weibo rồi.
Hạ Ý Thâm tiện tay tìm mấy chữ “Lễ truy điệu thời gian”, đột nhiên lại thấy có người @ Weibo của mình. Tiêu đề Weibo là: Các nhà phê bình nổi tiếng lộ diện #Một tiểu thịt tươi làm mình làm mẩy, toàn bộ hành trình quay chụp đều sử dụng diễn viên đóng thế. Chủ bài viết là một blog lớn nổi danh có dấu tích V nào đó nổi tiếng lên nhờ miệng bẩn.
( tiểu thịt tươi: một từ khá phổ biến trong giới giải trí Trung Quốc, chuyên dùng để chỉ các idol nam độ tuổi từ 18- 30, trẻ trung, đẹp trai và hơi có phần non nớt)
Ngoại trừ tên của cậu ra bài Weibo này còn @đoàn làm phim “Lễ truy điệu thời gian “, đạo diễn Vương và mấy diễn viên chính khác, anh ta cũng đăng lên một bức ảnh chụp, là ảnh chụp cảnh bọn họ quay đoạn cấy mạ chiều hôm qua.
Góc độ của ảnh chụp rất khéo léo, bắt được rõ ràng khuôn mặt của mỗi một minh tinh trong. Cả các minh tinh trong đoàn làm phim đều đang kéo ống quần đứng ở trong ruộng lúa cấy mạ, chỉ có một mình Hạ Ý Thâm tiêu sái ngồi dựa vào ghế nằm, trong hình tiểu Vũ còn vô cùng chân chó dâng trà cho cậu.
____________
Hết chương 9