• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngụy Nam Lâm tắm rửa xong, mặc áo choàng tắm màu trắng, tôi hơi căng thẳng, giả vờ ngồi tập trung xem TV.

Anh ấy mới tắm xong, tóc sấy khô rủ hết xuống trán, hoàn toàn không còn khí chất lạnh lùng cổ kính như bình thường nữa, ngập tràn hơi thở sinh hoạt bình dị hằng ngày.

Nam thần lúc ngủ có ngáy không nhỉ?

Không hiểu tại sao câu hỏi này lại bật ra trong đầu tôi trong thời khắc quan trọng như thế này.

Lòng tôi mang suy nghĩ bí mật không thể để cho ai biết, chui vào ổ chăn của anh ấy, gối và chăn có một mùi hương nhàn nhạt, rất dễ chịu, là mùi thường ngửi thấy trên người bác sĩ Ngụy.

Vì sao anh ấy lại ngại ngùng đứng bất động mãi ở cửa?

“À…”

“Ờm…”

Chúng tôi đồng thời mở miệng.

“Anh nói trước đi.”

“Điều khiển TV ở trên tủ đầu giường, em nghỉ ngơi đi.” Ngụy Nam Lâm đặt tay lên công tắc, “Có cần anh tắt đèn giúp em không?”

“Hả?” Tôi ngạc nhiên, “Anh không ngủ ở đây à?”

“Em muốn anh ngủ ở đây à?” Ngụy Nam Lâm hỏi lại.

Vấn đề này có hơi xấu hổ, tôi trả lời muốn cũng không được mà không muốn cũng không được, đang do dự thì Ngụy Nam Lâm tắt đi bóng đèn to nhất, chỉ để lại một bóng nhỏ rồi đi tới bên giường.

“Em đã nói muốn anh ngủ ở đây đâu?” Tôi gân cổ nói.

“Trước khi anh vào phòng, em vẫn luôn nhận định anh sẽ ngủ ở đây nên mới buột miệng hỏi ra câu kia. Trong trạng thái đã nhận định anh sẽ ngủ ở đây mà còn dám chui vào chăn của anh chứng tỏ em đã ngầm đồng ý để anh ngủ cùng giường với em rồi.”

Không hổ là người học tâm lý, nói chuẩn hết toàn bộ, tôi chợt nghĩ nếu về sau chúng tôi xảy ra chuyện gì thì tôi chắc chắn sẽ không cãi lại anh ấy.

“Vậy mà anh còn hỏi.” Tôi bĩu môi.

Ngụy Nam Lâm xốc chăn lên toan chui vào, cười nói: “Để xem người nào đó có phải là kiểu trong ngoài bất nhất hay không.”

Mặt tôi đỏ bừng, vội vàng túm lấy chăn bọc mình thành một cái kén.

Ngụy Nam Lâm thở dài hỏi: “Em làm như vậy thì anh ngủ thế nào?”

“Hừ! Mùa đông em thích ngủ kiểu này.”

“Vậy được rồi.” Ngụy Nam Lâm xuống giường.

Tôi ngóc đầu lên: “Anh đi đâu đó?”

“Đi lấy thêm chăn.” Ngụy Nam Lâm lôi từ trong tủ quần áo ra một cái chăn bông khác, vứt lên giường.

Tôi bị một luồng gió lạnh ập vào mặt, theo phản xạ rụt lại đầu vào “cái kén” của mình.

Ngụy Nam Lâm đắp chăn đàng hoàng nằm bên cạnh, “Có xem TV nữa không? Không xem thì để anh tắt.”

“Đừng đừng đừng!” Tôi chui ra, “Cách thời gian ngủ bình thường của em vẫn còn 2 tiếng nữa, bây giờ chưa ngủ được.”

Ngụy Nam Lâm đưa điều khiển cho tôi, “Vậy xem đi.” Rồi vô dục vô cầu nhắm hai mắt lại.

“Anh buồn ngủ rồi à?”

“Ừ, 10 giờ rồi, nên nghỉ ngơi.” Trong lúc trả lời câu hỏi này, anh ấy không hề mở mắt ra, có thể thấy là rất nghiêm túc đi ngủ.

Tuy trong đầu tôi đang có rất nhiều câu hỏi nhưng không đến mức ngay lúc này hỏi luôn có phải anh bị bất lực hay không.

Tôi tắt TV, chuyển sang đọc truyện tranh, chỉnh ánh sáng màn hình điện thoại xuống thấp nhất, cố gắng không để ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh ấy.

Một lát sau, Ngụy Nam Lâm bỗng trở mình, nằm quay mặt sang, đối diện về phía tôi.

Bóng đèn đêm nhỏ trên đỉnh đầu vẫn đang tỏa ra ánh sáng ấm áp màu vàng nhạt.

Đây là lần đầu tiên tôi được quan sát kỹ khuôn mặt của anh ấy ở khoảng cách cực gần.

Lông mi của Ngụy Nam Lâm rất dài, hơi cong tự nhiên, vừa đen vừa dày, trên chóp mũi có một nốt ruồi nhạt, môi không mỏng không dày, tôi không nhịn được vươn tay ra chạm thử một chút.

Mềm dã man.

Tôi nhớ đến nụ hôn ở bãi đậu xe.

Thật là hoài niệm.

Tôi tắt chuông điện thoại, lén chụp hai bức ảnh, đang chuẩn bị đăng lên weibo thì anh ấy bỗng mở mắt ra.

“Em đang làm gì thế?”

“Không!” Tôi giật mình, theo phản xạ giấu điện thoại vào chăn, “Không làm gì hết! Em đang chuẩn bị đi ngủ!”

“Ừm.” Ngụy Nam Lâm hôn lên trán tôi, “Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Ngụy Nam Lâm vẫn nhìn tôi không chớp mắt như cũ, khóe miệng hơi cong lên, bộ dạng muốn nói lại thôi.

“Không phải là anh buồn ngủ à? Còn nhìn em làm gì?”

Ngụy Nam Lâm mỉm cười, “Vừa rồi em sờ anh đúng không?”

“Ảo giác đó!” Tôi chột dạ dời tầm mắt đi.

“Thực ra vừa rồi anh không ngủ.”

Giọng Ngụy Nam Lâm rất nhẹ, rất dịu dàng, làm tôi xấu hổ nhúc nhích trong chăn bông liên tục, không biết phải đáp lại thế nào.

“Thì sao?”

“Vừa rồi có phải là em muốn hôn anh không?” Ngụy Nam Lâm hỏi.

Nói trắng ra vậy luôn hả?!

Mặt tôi đỏ bừng lên, cực lực phủ nhận.

Ngụy Nam Lâm càng trắng trợn hơn, “Thực ra anh rất muốn hôn em.”

“A…” Lần đầu tiên tôi gặp tình huống này, tế bào não tắt điện chết lâm sàng hết rồi, chẳng có chút phản ứng nào cả.

“Anh có thể hôn em không?” Ngụy Nam Lâm nhỏ giọng dò hỏi.

Ngụy Nam Lâm! Anh rốt cuộc có phải đàn ông không thế?!

Nội tâm tôi gào thét, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh hỏi lại: “Anh đánh răng chưa?”

“Đánh rồi.” Ngụy Nam Lâm nghiêm túc trả lời.

“Ừm, vậy thì được…”

Trong khoảng khắc bốn mắt nhìn nhau, cả thế giới như trở nên yên tĩnh, tim đập càng lúc càng nhanh, một luồng điện bí ẩn chạy khắp toàn thân tôi.

Cả người tôi cứng đờ, tay vô thức siết chặt chăn, hô hấp cũng chậm lại.

Mặt anh ấy từng chút từng chút tiến lại gần, khi khoảng cách chỉ còn một bàn tay, mắt tôi tối sầm, không còn nhìn rõ thứ gì nữa.

Ngay sau đó, tôi ngửi thấy một mùi hương dầu gội nhàn nhạt.

Ngụy Nam Lâm nghiêng đầu, đặt lên môi tôi một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước.

Tốc độ quá nhanh, nhanh đến mức tôi chưa cảm nhận được gì anh ấy đã lùi ra, khôi phục lại trạng thái ban nãy, tiếp tục chăm chú nhìn tôi.

Tôi sợ ngây người!

Đánh răng xong rồi mà chỉ được thế này?

Ông đây ấp ủ cảm xúc cả nửa ngày chỉ để theo anh đánh phó bản học sinh tiểu học ngây thơ thôi à?!

“Có nếm ra mùi vị gì không?” Tôi hỏi.

Ngụy Nam Lâm thật thà lắc đầu.

Đồng nghiệp của tôi không hổ là người từng trải, nói không sai một chút nào, thời điểm như thế này chỉ cần là đàn ông thì sẽ không cầm lòng được.

Tôi chả thèm quản người kia nghĩ cái gì, kéo cổ đối phương, hôn lại.

Lần này ngoại trừ mềm mại ra thì còn cảm nhận được một chút ướt át, một chút ấm áp.

Ngụy Nam Lâm cũng không cầm lòng được, cơ thể ngày càng dịch sát về phía tôi.

Mẹ nó.

Tôi thực sự hoài nghi đây là lần đầu tiên anh ấy chơi trò hôn sâu với người khác, chỉ nhắm mắt liếm láp theo bản năng, nước bọt cũng không biết nuốt xuống, dính hết sang miệng tôi.

Kỹ thuật này quá  rồi.

Nhưng chẳng còn cách nào, đây là đối tượng tôi chọn trúng, đâm lao theo lao thôi.

Gặm qua một phút, người nào đó có vẻ đã dần quen, bắt đầu hô hấp lại bình thường.

Bên tai tôi toàn là tiếng hít thở và tiếng hôn môi ái muội.

Nói thật, nghe một lúc bắt đầu thấy xấu hổ, cơ thể cũng xuất hiện một số phản ứng theo bản năng.

Tên kia vẫn còn muốn ôm lấy tôi cơ đấy.

Ê ê, tay sờ chỗ nào đó!

Trong khoảng khắc hai cánh môi tách ra, Ngụy Nam Lâm nở nụ cười với tôi. Anh ấy cười lên nhìn không khác gì một con chó lớn, rất hiền lành rất ngọt ngào.

Tôi hơi dịch người ra, anh ấy xốc chăn lên kéo tôi vào lồng ngực của anh ấy.

Vòng ôm của anh ấy rất ấm áp, bàn tay cũng rất ấm áp, mang theo chút lực, hai cơ thể dán chặt vào nhau, mặc dù vẫn còn cách một lớp quần áo nhưng tôi vẫn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh ấy đang không ngừng bò sang người tôi.

Đôi môi mềm mại kia lại dán lên một lần nữa, điểm đến là giữa hai hàng lông mày của tôi.

Có lẽ là do cái ôm quá ấm áp, bầu không khí quá ấm áp, ổ chăn quá thoải mái làm tôi cảm thấy đây là thời điểm thích hợp để tán gẫu một số chuyện.

“Anh, tán gẫu một chút được không?” (câu này bé Kỳ gọi bác sĩ Ngụy là ca ca (哥哥) – anh)

“Ừm, nói cái gì?” Giọng anh ấy rất trầm, còn hơi khàn khàn.

Tôi thầm thì hỏi: “Anh thấy con người em thế nào?”

“Rất tốt.” Anh ấy như đang ôm một món đồ chơi làm bằng nhung, dùng cằm cọ cọ lên tóc tôi.

“Vậy anh thích điểm nào ở em?”

Vòng ôm của Ngụy Nam Lâm chặt hơn một chút, “Trước kia anh không hề cảm thấy sống một mình có gì không tốt, thành thói quen rồi, nhưng từ lúc quen biết em, anh lại rất chờ mong, muốn mỗi sáng sớm thức dậy có thể nhìn thấy em, lúc tan làm được nhìn thấy em, chờ mong giờ nghỉ giữa trưa để gửi cho em hai tin nhắn, muốn chia sẻ nhiều điều thú vị với em, còn muốn biến em thành một bức ảnh nhỏ để lúc nào cũng thể mang theo bên người.”

Sao anh ấy có thể nói như vậy chứ?!

Làm trái tim tôi mềm nhũn rồi!

Trong lúc này, tư duy của tôi lại chập mạch, chỉ phun ra được ba chữ: “Em cũng vậy…”

Ngụy Nam Lâm bật cười.

“Anh có chuyện gì muốn tâm sự có thể nói với em.” Tôi ôm lại anh ấy, xoa nhẹ lên lưng anh ấy.

“Ừ, anh biết rồi.”

Tôi cong môi, không nói thêm gì nữa.

Ban đầu bị một người khác ôm ngủ có hơi không quen cho lắm, nhưng bác sĩ Ngụy lại nói cho tôi nghe một vài kiến thức về phòng chống bệnh tim mạch, tôi bất tri bất giác chìm vào mộng đẹp lúc nào không hay.

Sáng hôm sau tỉnh lại, bác sĩ Ngụy đã không còn ở trên giường nữa, tôi cố gắng thích ứng với ánh sáng, tìm điện thoại xem giờ.

Đã hơn 9 giờ sáng rồi, tôi giật mình ngồi bật dậy, sau đó mới nhớ ra hôm nay là ngày nghỉ, không cần phải đi làm.

Trên wechat có tin nhắn của Ngụy Nam Lâm.

[Anh đi làm đây, bữa sáng ở trong nồi cơm điện, cơm trưa em tự ăn nhé, chiều anh về muộn một chút, đi mua đồ nấu bữa ngon cho em.]

Tôi chui lại vào ổ chăn lăn lộn.

Yêu đương sướng quá đi!!!

Tôi có cảm giác mình sắp chết chìm trong vại mật của bác sĩ Ngụy rồi!

Phía dưới còn có một đoạn video, tôi bấm vào mở ra, hình ảnh đen thui, tới giây thứ ba bắt đầu truyền tới một tiếng ngáy như máy cày.

???

Đây là thứ quỷ gì?!

Chẳng lẽ là tôi á?!

Đây là đang mài dao chuẩn bị mổ heo à?!

Ngụy Nam Lâm trong bóng tối gian nan nhịn cười, để điện thoại tới sát bên mũi tôi.

Tiếng ngáy hết đợt này sang đợt khác, nối tiếp nhau.

Ngụy Nam Lâm chơi xấu bịt mũi tôi, tôi khịt một tiếng, phẩy tay anh ấy ra, một lát sau lại tiếp tục ngáy.

Ngụy Nam Lâm cuối cùng cũng không nhịn được nữa, úp mặt vào gối cười thành tiếng.

“…..”

*** Hết chương 16

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK