Chỉ vì một lần lau người mà bác sĩ Ngụy đã tước đoạt quyền nằm chơi điện thoại trên giường của tôi, nói là không tốt cho xương cổ và xương sống!
Đạo lý này ai cũng hiểu, nhưng thực hành thì rất khó, đầu năm nay làm gì có người trẻ tuổi nào không nằm trên giường chơi điện thoại chứ?
Hả?
Tôi kì kèo: “Nhưng mà em chán quá, căn bản không ngủ được.”
“Vậy chúng ta thảo luận một chút về chủ đề tâm lý học đi.” Bác sĩ Ngụy tắt bớt đèn, nằm xuống ôm bả vai tôi, “Em có biết vì sao khi có người gặp nạn, người vây xem càng nhiều thì người giúp đỡ càng ít không?”
“Không biết.”
“Em nghĩ thử xem.” Ngụy Nam Lâm gãi gãi vành tai tôi.
“Không muốn nghĩ.”
“Hôm nay em có vẻ không vui lắm, là lo lắng chuyện cột sống bị cong à?”
“…..” Tôi lo anh bị bất lực!
Nhưng lời này nói ra rất có tính đả thương người khác, tôi không thể nói phương diện kia của anh không được đúng không được?
Nói ra đồng nghĩa với khả năng phải chia tay luôn.
Thừa dịp Ngụy Nam Lâm nhắm mắt buồn ngủ, tôi cầm điện thoại chui vào ổ chăn, lên mạng tìm kiếm: Làm thế nào để biết bạn trai có được hay không?
Có không ít người có băn khoăn giống tôi, cũng không ít người chia sẻ kinh nghiệm đã trải qua.
[Ngủ cùng bạn trai nhưng mỗi đêm anh ấy chỉ nằm chơi game, chơi tới gần sáng, tôi ngủ mất tiêu rồi, lúc tôi tỉnh anh ấy chỉ chơi game, căn bản không để ý tới tôi, có rất nhiều lần tôi chủ động ám chỉ nhưng anh ấy rất thờ ơ, trong thế giới của anh ấy như thể chỉ có game thôi vậy… Chúng tôi mới kết hôn được một tháng, tôi nên làm gì bây giờ?]
Phần lớn bình luận đều an ủi cô gái này, nhưng cũng có vài bình luận “vạch trần sự thật” làm trái tim tôi hoảng loạn.
[Chỉ có thể nói rằng: người đó không yêu bạn.]
[Liệu có phải là gay lừa hôn không?]
[Trong lòng có người cũ không quên được?]
Hai khả năng trước có thể loại bỏ, nhưng cái cuối cùng… tôi không thể không hoài nghi liệu có phải là cái này không.
“Tiểu Sơ, em đang làm gì thế?” Giọng Ngụy Nam Lâm như tiếng búa từ trên trời giáng xuống làm tôi giật mình, tay run lên.
“Không làm gì hết!” Tôi chột dạ phản bác, lắp bắp, “Không! Sao anh còn chưa ngủ?”
“Đưa di động đây, mấy giờ rồi còn chơi, em có muốn khỏe lên không hả?” Ngụy Nam Lâm một phen đoạt mất điện thoại của tôi.
“A a —”
Trang web đang mở vẫn chưa tắt, tôi gấp đến độ nhảy dựng lên, muốn đoạt lại: “Anh trả em!”
Nguy hiểm quá!
Cái này so với lần đầu tiên tới nhà người ta làm tắc bồn cầu còn xấu hổ hơn!
Tôi tuyệt đối không cho phép chuyện đó bị lộ!
Có lẽ phản ứng thái quá của tôi đã khiến anh ấy hoài nghi, Ngụy Nam Lâm nhìn lướt qua màn hình, tôi vươn tay che lại, đoạt điện thoại về, “Đừng xem! Em có rất nhiều bí mật!”
Ngụy Nam Lâm nhíu mày, hỏi: “Em đang xem phim sex à?”
“Không phải!”
“Vậy vì sao không thể xem? Em còn bí mật gì nữa?”
Tôi hỏa tốc tiêu hủy chứng cứ, “Mỗi người đều có bí mật, chẳng lẽ anh không có bí mật gì?”
Ngụy Nam Lâm lắc đầu, “Nếu em muốn biết gì anh sẽ nói cho em biết.”
Bốn mắt nhìn nhau, tình nồng ý đậm, bầu không khí tuyệt hảo, cơ hội tốt ngàn năm có một.
Tôi quyết định thử nói bóng gió.
“Bình thường anh có xem mấy loại phim kiểu đó không?”
“Có, đương nhiên.”
Sự thẳng thắn của bác sĩ Ngụy hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của tôi.
Bởi vì anh ấy không giống kiểu người lén xem phim con heo, cũng ít khi tắm lâu hơn nửa tiếng…
“Có muốn anh chia sẻ cho em không?” Ngụy Nam Lâm bỗng lấy điện thoại của mình ra.
Ơ kìa, tôi thật sự không có ý này đâu! (#`O′)
51.
Cuộc sống về đêm không có thì thôi, ngay cả những sở thích thường ngày của tôi cũng bị tước đoạt luôn.
Sống cùng anh ấy, nếu không tản bộ tập thể dục thì cũng là đọc sách tưới cây dọn dẹp nhà cửa.
Cuối cùng có một ngày, tôi không chịu nổi sự nhàm chán, xin nuôi một con chó nhỏ để chơi.
Ngụy Nam Lâm: “Có anh ở cạnh em còn chưa đủ à?”
Tôi lăn lộn trên giường, “Nhưng em thích chó, em muốn nuôi chó, anh xem ở công viên có nhiều bác trai bác gái dẫn theo chó nhỏ đi chơi, em không có.”
Ngụy Nam Lâm thở dài.
Tôi ngồi thẳng người dậy, “Anh đồng ý rồi?”
“Không được, tự em chăm sóc mình còn chưa xong thì chăm chó kiểu gì? Chưa kể lông chó rơi đầy nhà, dọn dẹp rất mệt.”
“Chúng ta có thể để nó ở sân, em sẽ làm một cái chuồng cho nó.”
“Nó sẽ phá hết cây của anh.”
“Ò.” Tôi thất vọng xụ mặt.
Qua mấy ngày sau, tôi dần dần quên mất chuyện này. Một ngày nọ tan làm về nhà, vừa mở cửa thì tôi thấy trên sàn nhà bày đầy chó giả lông xù.
Có Shiba, Husky, Corgi, cả Tiểu Bạch trong Shin Cậu Bé Bút Chì cũng có.
Ngụy Nam Lâm ở phòng bếp hô lên: “Hoan nghênh chủ nhân về nhà.”
Tôi bật cười, ôm hết chó xếp lên sô pha, “Anh mua nhiều chó thế?”
Ngụy Nam Lâm: “Chẳng phải em thích chó à?”
“Em thích chó, nhưng em thích chó cử động cơ.”
Ngụy Nam Lâm ấn một cái lên đầu con chó Shiba, “Nó biết động đậy đấy, còn biết hát nữa.”
Vừa dứt lời, con chó Shiba bắt đầu “hát” bài Bong Bóng Tỏ Tình của Châu Kiệt Luân.
Tôi bật cười: “Anh thật ấu trĩ, nếu buổi tối không cẩn thận ngồi vào nó, em sẽ bị dọa sợ thăng luôn mất.”
Ngụy Nam Lâm cầm chó Shiba che mặt, giả giọng nói: “Tiểu Kỳ, anh không thích em sao?”
Tôi vuốt ve thân hình mập mạp đầy lông của Shiba, “Thích lắm.”
“Vậy là tốt rồi.” Ngụy Nam Lâm nhéo mũi tôi, “Anh đi xào rau, lát nữa gọi em nhớ ra ăn cơm ngay nhé.”
“Vâng.” Tôi xếp đống chó chỉnh tề lên bàn, chuẩn bị đi WC.
Lúc đi ngang qua phòng ngủ chợt nghe thấy tiếng chó nhỏ kêu.
Tôi mở cửa vào phòng thì nhìn thấy một cái hộp buộc dây giống kiểu chuyển phát nhanh, âm thanh phát ra từ trong đó.
Lại là chó giả ghi âm à?
Tôi ngồi xổm xuống mở hộp ra xem thử, vừa tháo dây ra thì có một cái đầu chó thò ra làm tôi giật mình ngã ngồi ra đằng sau.
Con Corgi nhỏ kia nhìn thấy tôi, hơi nghiêng đầu một chút rồi sủa tiếp: “Gâu!”
“A a a a a a a —!!” Tôi vui sướng đến mức nhảy cẫng lên, “Chó con chó con! Là chó con!”
Tôi ôm bé Corgi lao ra khỏi phòng, nói năng lộn xộn: “Ngụy Nam Lâm! Là một con chó Corgi!”
Ngụy Nam Lâm thở dài: “Ngụy Nam Lâm không phải là chó Corgi.”
Tôi vuốt ve bé Corgi trong ngực, “Anh mua cho em à?”
“Không thì còn ai nữa?”
“Bác sĩ Ngụy! Anh thật tốt! Cực kỳ tốt! Tốt kinh khủng!” Tôi đặt tạm con Corgi xuống đất, chạy vọt vào bếp ôm lấy Ngụy Nam Lâm, “Cảm ơn anh.”
Ngụy Nam Lâm xoa đầu tôi, “Em phải chăm sóc nó thật tốt, vì anh không có nhiều thời gian quan tâm nó đâu.”
“Vâng.” Tôi gật đầu như giã tỏi, “Lúc trước anh không đồng ý cho em nuôi chó, sao đột nhiên lại đổi ý rồi?”
“Anh muốn nhìn thử bộ dạng vừa kinh ngạc vừa vui mừng của em là như thế nào.”
Tôi nước mắt rưng rưng ôm lấy anh ấy một lần nữa, ra sức cọ cọ: “Em yêu anh chết mất thôi.”
*** Hết chương 22