Emma nhận ra rằng khi Alex hỏi điều gì đã khiến cô đến ngỏ lời với anh, cô đã trả lời sai hết cả. Trên thực tế, từ đầu tiên buột ra khỏi miệng cô là "tiền". Nhưng, cô giận dữ nghĩ, anh đã hỏi điều gì khiến cô ngỏ lời với anh, chứ không phải là tại sao cô muốn cưới anh. Nếu anh hỏi thế, có lẽ cô đã gạt bỏ kiêu hãnh mà bảo rằng cô yêu anh, đồng thời cầu mong anh cũng đáp lại tương tự.
Nhưng việc cô hiểu tại sao Alex phản ứng như vậy không có nghĩa là cô tha thứ cho sự bất công của anh. Anh không nên vội vàng đưa ra kết luận tàn nhẫn như vậy về cô. Cô tưởng rằng họ đã có mối quan hệ vững chắc hơn thế. Cô tin tưởng rằng Alex là bạn cô, chứ không phải là một trong những người theo đuổi. Và đã là bạn cô, anh phải đủ lòng tin để chí ít cũng hỏi cô có ý gì khi nói cô cần tiền. Nếu anh quan tâm đến cô, lẽ ra anh phải nhận ra rằng trong câu chuyện của cô còn có điều gì đó chứ không chỉ là lòng tham. Lẽ ra anh phải cho cô một cơ hội để giải thích tình huống éo le mà Ned đã đẩy cô vào.
Emma hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế những giọt nước mắt lại rình lăn xuống má. Nếu Alex không tin tưởng cô như một người bạn, thì cô không hiểu làm sao anh có thể tin tưởng cô như một người vợ. Và điều đó có nghĩa là anh không thực sự yêu cô.
Cô rảo bước nhanh khi rẽ ở góc phố cuối cùng dẫn đến khu nhà nơi cô ở. Cô không nghi ngờ việc cuối cùng Alex sẽ tỉnh ngộ lại và hiểu chuyện gì đã xảy ra. Anh cũng ương bướng ngang cô, nhưng anh sẽ nhận ra rằng hình ảnh Emma là kẻ đào mỏ mà anh tưởng tượng không phù hợp với mối quan hệ vững chắc mà họ đã có hai tháng qua. Có thể cuối cùng anh sẽ xin lỗi. Nhưng Emma không nghĩ cô có thể tha thứ cho anh vì đã không tin tưởng cô. Lẽ ra họ đã có thể rất hạnh phúc bên nhau. Lẽ ra họ có thể có một đám cưới tuyệt vời. Phải, cô hằn học nghĩ, anh đã phá hoại cơ hội hạnh phúc của mình.
Thật không may, anh cũng phá hoại cả cơ hội hạnh phúc của cô nữa.
Đó là lý đo tại sao, cuối cùng khi Emma lén lên bậc thềm luồn qua cửa trước nhà Blydon, tất cả những gì cô làm được là nến những giọt nước mắt và vội vã lên cầu thang chạy vào phòng ngủ trước khi nước mắt trào ra như thác lũ. Cô vặn ngoắt chìa khóa để khóa cửa lại rồi lao mình vào giường, vùi mặt vào gối khóc cho đã trong vài phút.
Cô khóc nức nở, những tiếng khóc khiến cả người cô rung lên vắt kiệt tâm hồn cô. Cô không nhận thấy mình khóc to đến mức nào và cũng không thấy có người gõ cốc cốc vào cửa, đầu tiên là Ned, sau đó đến Belle và cuối cùng là bà Caroline. Chiều hôm đó, một phần trong trái tim cô đã chết, và Emma khóc thương sự mất mát ấy. Cô sẽ không còn tin tưởng vào những đánh giá của mình đối với đàn ông nữa. Và điều đáng ghét nhất trong chuyện này là cô biết mình vẫn còn yêu anh. Về mặt nào đó, Alex đã phản bội cô, nhưng cô vẫn yêu anh. Cô không nghĩ mình biết cách nào đó để thôi yêu anh.
Và cô đau lòng lắm. Cha cô nói rằng thời gian hàn gắn tất cả các vết thương, nhưng cô tự hỏi những năm tháng còn lại trong đời mình có đủ để xoa dịu nỗi đau đang phập phồng trong trái tim mình hay không. Alex đã làm tổn thương cô, và vết thương do anh gây ra thật sâu.
Nhưng khi nước mắt vơi dần, một cảm xúc khác ùa đến, hòa vào với nỗi buồn đau đang hành hạ thân xác cô. Nỗi tức giận. Nỗi tức giận thuần túy. Làm sao anh dám đối xử với cô nhẫn tâm như vậy? Nếu Alex không thể tin tưởng cô, người phụ nữ mà anh toan chung sống cả đời, thì chắc chắn anh phải lạnh lùng, tầm thường, cay độc hơn cả giới thượng lưu. Cô mặc xác nếu anh có phải sống cô độc cả đời với trái tim nhỏ mọn và chai cứng của mình.
Cô giận sôi lên.
Và vì thế khi Emma mở khóa cửa và Ned loạng choạng đi vào phòng, đôi mắt cô vẫn còn vằn đỏ, nhưng cô không khóc nữa. Cô đang sôi máu.
"Xảy ra chuyện quái gì vậy?" Ned kêu lên, nhanh chóng đóng cửa lại phía sau. "Chị ổn chứ?" Cậu nắm lấy vai cô, ân cần quan sát nét mặt. "Anh ấy làm chị đau à?"
Emma nhìn đi chỗ khác. Lời hỏi han của Ned đã tháo ngòi hầu hết cơn giận sắp bùng nổ. "Anh ta không đánh chị, nếu đó là điều em muốn biết."
"Anh ấy từ chối, phải không?" Ned phỏng đoán. "Đồ ngu. Đến thằng ngốc cũng sẽ nói rằng hắn yêu chị."
"Chị đoán anh ấy là kẻ ngốc nhất trong số đó," Emma cố đùa. "Bởi vì anh ấy chắc chắn không biết rằng mình ngốc." cô đi ngang qua phòng tới nhìn vu vơ ra cửa sổ một hồi, rồi cuối cùng quay về phía em họ. "Chị thực sự xin lỗi, Ned. Chị biết em cần tiền vô cùng. Giờ thì chị không nghĩ mình có thể xoay được tiền." Emma buông một tiếng cười khô khan. "Trừ khi em cưới chị, tất nhiên."
Ned nhìn cô kinh ngạc.
"Mặc dù chị không nghĩ rằng chúng ta hợp nhau," cô thản nhiên tiếp tục. "Thật lòng mà nói, chị sẽ cười phá lên nếu em định hôn chị. Chị không nghĩ rằng chúng ta có thể làm điều đó. Chị xin lỗi."
"Lạy chúa, Emma!" Ned nổi cáu. "Em không quan tâm đến tiền. Em không phải thằng ăn mày. Em sẽ có cách để kiếm." Cậu bước đến kéo cô vào vòng tay. "Em lo cho chị. Tên khốn đó làm chị tổn thương phải không?"
Emma gật đầu, cảm thấy khá hơn chút ít khi Ned ôm cô vào lòng. Vòng tay ôm ấp có tác dụng kỳ diệu đối với một trái tim tan nát. "Thực ra, điều duy nhất giúp chị không khóc lúc này là vì chị đang giận sôi lên vì anh ấy. Với lại," cô bẽn lẽn nói thêm, "chị đã khóc quá nhiều, nhiều đến mức chị nghĩ mình đã cạn khô rồi."
"Chị muốn uống nước không?"
"Chị nghĩ là có."
"Đợi một lát nhé. Em sẽ gọi người hầu." Ned đưa Emma đến bên giường để cô ngoan ngoãn ngồi xuống đoạn đi qua phòng tới mở cửa.
Belle ngã nhào vào trong phòng.
"Ôi, lạy Chúa, Belle," Ned kêu lên. "Em nghe trộm đấy à?"
Belle đứng dậy một cách đàng hoàng nhất có thể, nhưng khó có thể đàng hoàng cho được khi mà người ta ngã sấp xuống sàn. "Thế anh nghĩ là gì chứ?" cô cao giọng hỏi. "Hai người lén lút quanh nhà suốt hai ngày qua, rõ ràng đang có âm mưu bất chính nào đó mà không ai tử tế nói với em một lời." Cô chống nạnh, trách móc Emma và Ned. "Cả hai người đều không nghĩ rằng tôi cũng muốn biết chuyện gì đang xảy ra phải không? Tôi có ngốc đâu. Biết đâu tôi lại giúp được gì đó." Cô khịt mũi khinh khỉnh. "Hoặc ít nhất cũng thấy vui vì được cố gắng."
Emma nhìn cô vô hồn khi cô tuôn ra một tràng trách móc. "Không có âm mưu bất chính nào cả," cuối cùng cô trả lời.
"Và cũng không liên quan gì đến em," Ned nói, có phần cáu kỉnh.
"Nhảm nhí," Belle bác lại. "Nếu đó là việc của anh thì không liên quan gì đến em. Và nếu đây là việc riêng của Emma, thì cũng không liên quan gì đến em. Nhưng nếu đây là việc của cả hai người, thì rõ ràng đó cũng là việc của em."
"Em thật biết phỉ nhổ vào logic đấy," Ned nhận xét ráo hoảnh.
"Chị quên béng mất chúng ta đang bàn chuyện gì," Emma chen vào.
"Thế này!" Belle nói giọng đầy kịch tính, có vẻ hơi cáu. "Thế này, hôm nay em từ công viên về thì thấy bà chị họ duy nhất đang khóc cạn nước mắt sau cánh cửa khóa kín, em cố tới an ủi chị ấy thì ông anh yêu quý ngăn em lại và nói, 'Để cho chị ấy yên. Đến chị ấy buồn vì chuyện gì em còn chả biết nữa là. Biến đi chỗ khác.'"
Emma quay sang Ned, tò mò rướn mày. "Em có bảo 'Biến đi chỗ khác' không? Nói thế thì khiếm nhã quá đấy."
"Vâng, hình như em nói thế thật," Ned biện hộ. "Nếu chị còn nhớ, lúc đó chị cứ như sắp chết đến nơi. Em lo quá."
Emma đứng dậy, quay sang cầm tay Belle. "Chị xin lỗi đã khiến em cảm thấy bị ra rìa, Belle. Bọn chị thực tình không muốn làm thế đâu. Chuyện là Ned gặp rắc rối, chị nghĩ ra một cách, và mọi chuyện xảy ra nhanh đến mức bọn chị quên không rủ em tham gia."
"Còn em thì xin lỗi vì đã làm to chuyện," Belle trả lời bẽn lẽn. "Nhưng giờ thì chị phải cho em biết có chuyện gì."
"Biết về điều gì?" Emma hỏi. "Rắc rối hay cách giải quyết?"
"Gì cũng được. Cả hai."
"Ừ, thì gộp lại là chị đã cầu hôn Alex."
Belle ngồi sụp xuống giường, suýt kéo cả Emma theo. "Gì?"
"Và tên khốn đó từ chối," Ned để vào giọng gay gắt.
"Anh ấy từ chối sao? Không thể thế được."
"Có đấy," Emma nói kèm theo cái gật đầu rầu rĩ.
"Tại sao?” Belle hoài nghi hỏi.
"Thực ra thì chuyện này hơi riêng tư một chút."
Emma hơi sốt ruột rồi nhanh chóng nói thêm. "Mà chị vẫn chưa kể cho Ned nghe chuyện này."
"Nhưng tại sao? Chị không thể đợi anh ấy cầu hôn được à? Thường là thế mà. Chắc chắn sớm muộn gì anh ấy cũng làm thế."
"Chị thực sự không còn nhiều thời gian."
"Chị có ý quái gì thế? Chị không có lý do gì phải cưới chạy cả, Emma."
"Đó là vì anh," Ned chen vào. "Emma liều thân lấy chồng là vì anh, anh sợ là như thế."
Belle lùi lại, nhìn Emma với ánh mắt hoài nghi. "Chị làm thế là vì Ned?"
"Chẳng là," Ned tiếp tục nói, phớt lờ lời nói gay gắt của em gái. "Anh gặp rắc rối. Món nợ do đánh bạc."
"Bao nhiêu?" Belle hỏi thẳng thừng.
"Mười nghìn bảng."
"Cái gì?" Belle thét lên.
"Chị nghe xong cũng hoảng hết hồn." Emma lẩm bẩm.
"Anh điên à?"
"Này, anh đã trải qua tất cả những câu hỏi này với Emma rồi," Ned thở dài. "Chỉ cần biết là Woodside đã lừa anh."
"Ôi, không, không phải là tử tước Benton chứ?" Belle rên rỉ: "Gã đó là đồ con lợn."
"Hắn tồi tệ hơn em nghĩ," Emma nói thêm. "Hắn gạ đổi món nợ lấy em."
"Lấy em? Ôi, không, chị không định nói là…"
"Thực ra, chị nghĩ hắn muốn lấy em. Và có lẽ hắn nghĩ rằng việc làm hại em là cách duy nhất để em đồng ý."
Belle rùng mình. "Bỗng nhiên em cảm thấy bẩn thỉu quá. Em nghĩ phải đi tắm mới sạch được."
"Chị có một chút tiền mà gia đình bên ngoại để lại cho," Emma giải thích. "Chị định cho Ned để cậu ấy không phải kể cho cha mẹ em chuyện này, nhưng chị không được phép động đến số tiền này chừng nào chưa lấy chồng."
"Ôi trời," Belle thì thầm. "Vậy phải làm thế quái nào?"
"Anh không nghĩ rằng mình được lựa chọn," Ned nói. "Anh sẽ phải đi vay lãi."
"Trừ khi…" Emma trầm tư nói, rồi bỏ lửng.
"Trừ khi gì?" Ned sốt sắng hỏi. "Lần trước nói 'trừ khi', chị quyết định đi cầu hôn Ashbourne, và tất cả những gì chị nhận được là một trái tim tan nát."
Nghe nhắc đến cõi lòng tan nát của mình nước mắt Emma lại suýt lăn xuống má, nhưng cô nhanh chóng chớp mắt ngăn lại.
"Anh ngốc thật," Belle thì thào đá vào bắp chân anh trai.
"Em xin lỗi, Emma," cậu lập tức ăn năn. "Lẽ ra em không nên nói thế. Em thực sự không cố tình."
"Thôi được rồi," Emma nói khẽ, ngoảnh mặt đi để không phải đối mặt với hai em khi đang lấy lại bình tĩnh. "Trong khi nói chuyện với hai em, mọi chuyện đã, ờ, trở lại bình thường. Chị đã gần như quên hết mọi phiền muộn. Em vừa nhắc chị nhớ lại, thế thôi."
"Em xin lỗi," Ned nhắc lại.
"Không sao. Đêm nay, chắc chắn chị sẽ nhớ để mà buồn phiền hàng trăm lần trước khi đi ngủ. Và chắc chắn chị cũng sẽ nhớ để mà tức giận thêm hàng trăm lần nữa. Nhưng có lẽ lúc này hai em gắng giúp chị quên chuyện đó đi."
"Đúng!" Belle nói nhanh, quay phắt lại với cuộc nói chuyện dở lúc trước. "Chị nói 'trừ khi'. Em nghĩ rằng chị đang ấp ủ một kế hoạch nào đó."
Emma nhìn ra cửa sổ một lát rồi cuối cùng trả lời. "Ồ phải. Đúng. Chị nghĩ thế này."
Belle và Ned cúi người về phía trước chờ đợi.
"Chị nghĩ rằng chúng ta có thể đánh cắp giấy ghi nợ của Ned."
"Gì?" hai người em họ đồng thanh hỏi vẻ nghi ngờ.
"Nếu Woodside không có giấy ghi nợ, hắn không thể đòi nợ được. Và hắn cũng không có cách nào thuyết phục được ai tin rằng Ned không trả tiền vì hắn không có giấy ghi nợ để chứng minh. Đó là một kế hoạch hay đấy."
"Có thể được đấy," Ned trầm tư nói. "Khi nào chị muốn tiến hành?"
"Nên làm ngay thôi. Chúng ta không còn nhiều thời gian, và còn không biết phải mất bao nhiêu lần mới tìm ra được nó."
"Làm thế nào mà biết hắn không có ở nhà để còn đến đánh cắp?" Belle hỏi. "Em không chắc tối nào hắn cũng ra ngoài. Và em chắc chắn không biết nhiều về thói quen của hắn để đoán được khi nào hắn rời khỏi nhà, nếu thực sự hắn có đi đâu đó."
Emma nhìn thẳng vào mắt em họ. "Thế," cô quả quyết nói, "mới cần đến em chứ."
Belle giãy nảy. "Em nghe thôi đã thấy khó chịu rồi."
"Ồ, lạy Chúa, Belle. Chị không bảo em bán mình. Em chỉ việc gửi cho Woodside vài dòng đong đưa rằng là em nóng lòng muốn gặp hắn ở…" Emma bặm môi nhìn lên trần nhà tính toán lịch cuộc gặp. "Tại vũ hội của phu nhân Mottram tối mai. Chúng ta đều biết hắn mê mệt em. Chị không nghi ngờ việc hắn sẽ lao đến đó gặp em ngay. Và tất cả những gì em phải làm là cố gắng cầm chân hắn ở đó vài giờ trong khi bọn chị luồn vào lấy giấy ghi nợ."
"Sao chị có thể đề nghị em làm thế được? Hắn lại tưởng Ned quyết định hy sinh tiết hạnh của em để đổi lấy mười nghìn bảng đấy."
"Thì càng tốt," Emma gật gù nói. "Hắn chắc chắn sẽ không rời khỏi vũ hội trước khi em về."
"Chỉ có điều đừng để hắn lôi em ra vườn," Ned khuyên.
"Hoặc ra ban công," Emma nói thêm. "Ban công thường chẳng lấy làm gì làm sáng sủa. Chị nghe nói đôi khi cũng có chuyện xảy ra ở ngoài đó."
"Em biết nói thế nào nếu có ai đó hỏi về anh chị?" Belle hỏi. "Họ sẽ hỏi đấy. Em không nghĩ cả mùa vũ hội này em toàn đi một mình đâu."
"Em sẽ không đi một mình," Emma đáp. "Chắc chắn cha mẹ em sẽ dự dùng."
"Phải, điều đó phải nói là thật dễ chịu." Sự mỉa mai nặng trĩu trong từng lời của Belle. "Anh chị không nghĩ rằng họ sẽ rất tò mò về việc em dành quá nhiều thời gian với người đàn ông mà em vô cùng coi thường hay sao?"
"Belle, em là người phụ nữ thông minh," Ned nói chắc nịch. "Chắc chắn em sẽ có cách."
"Không ai nghi ngờ sự vắng mặt của Ned," Emma nói thêm. "Cậu ấy là nam giới, họ được phép đi đâu tùy thích. Còn chị, cứ bảo chị hơi mệt. Chuyện không thành với Alex có lẽ sẽ là chuyện đồn đại mới nhất, và mọi người sẽ nghĩ chị đang ôm trái tim tan nát."
"Đây sẽ là nhiệm vụ kinh khủng, gớm guốc và ghê tởm nhất mà em từng làm," Belle than thở, trông chẳng khác nào vừa uống phải một cốc sữa ôi.
"Nhưng em sẽ làm chứ?" Emma hỏi vẻ đầy hy vọng.
"Tất nhiên."
Đêm hôm thứ Ba, Alex uống hết một chai rượu whiskey.
Trong cơn say, anh bắt đầu thấy kinh ngạc trước tài đóng kịch quá giỏi của Emma. Cô chắc chắn phải rất giỏi thì mới lừa được anh trong suốt hai tháng ròng. Anh đã từng tin chắc rằng mình hiểu cô, thực sự hiểu cô, như hiểu Dunford, Sophie và mẹ mình. Cô đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc đời anh, đến mức anh có thể đoán trước lời của cô trước khi cô nói ra. Vậy mà cô vẫn khiến anh kinh ngạc. Ai ngờ được bên dưới mái tóc màu sáng là cái đầu tính toán tài tình đến thế? Ai biết được cô là người trèo cây nhanh nhất trên quần đảo Anh? (Điều này thì anh không chứng kiến tận mắt, nhưng Belle và Ned đều khẳng định đó là sự thật).
Chắc chắn một người phụ nữ giỏi leo cây, biết lắp mỗi giun vào lưỡi câu (phải, cả những điều này cũng là do anh nghe nói), và làm phép tính chia dài dễ như bỡn không thể là một mụ đàn bà tham lam khốn khiếp như anh đã gọi có lúc chiều.
Nhưng khi anh hỏi tại sao cô muốn cưới anh, cô chỉ thốt ra một điều: tiền.
Nhưng, còn một việc nữa, không một người đàn bà nào đeo bám cả một gia sản lại thú nhận với đối tượng rằng cô ả muốn tiền của anh ta.
Tuy nhiên, cô nói rằng cô cần tiền. Điều đó không thể phủ nhận được.
Nhưng lại còn một sự thật nhức nhối là Emma cũng có tiền riêng của mình. Alex biết rất rõ công ty của cha cô; nó sinh lời rất khá. Chắc chắn là cô không thực sự cần tài sản của anh. Nếu không quá cáu giận với cô buổi chiều hôm đó thì có thể anh đã nhớ ra việc này.
Có điều gì đó không hợp lý, nhưng Alex say quá nên không thể hiểu được.
Anh ngủ thiếp đi trong phòng làm việc.
Sáng thứ Tư, anh rơi vào trạng thái choáng váng khủng khiếp.
Anh lê bước lên gác đổ sập xuống giường, nằm đó với hai bên thái dương đau nhức và dạ dày nôn nao. Anh bắt đầu tự hỏi liệu có sự hiểu lầm nào đó đã xảy ra không. Chắc chắn hành động của Emma trong hai tháng qua có trọng lượng hơn so với lời nói bột phát trong chốc lát.
Nếu đúng như vậy thì anh phải tự đá vào mông mình một cú đáng đời.
Nhưng mặt khác, lời nói của Emma rằng cô cần tiền lại củng cố cho tất cả suy nghĩ mà anh có đối với phụ nữ trong mười năm qua. Chắc chắn là chục năm thì phải hơn hai tháng.
Alex buông một tiếng rên rỉ bực bội. Đầu óc anh còn quá lơ mơ nên không thể đưa ra được những quyết định quan trọng như thế, mà cũng phải nói thật rằng anh lo sợ không còn ưa nổi con người mình nữa khi đi đến quyết định cuối cùng về chuyện xảy ra chiều hôm trước.
Tự nguyền rủa mình là đồ hèn, anh bồng bềnh trôi vào giấc ngủ. Điều đó dễ dàng hơn việc suy nghĩ về cô.
Cuối cùng, anh tỉnh dậy vào buổi chiều, không phải vì sự quan tâm thúc giục của người hầu hay ánh sáng mặt trời rực rỡ chiếu qua cửa sổ. Người đã đánh thức anh một cách hung hăng là Dunford, anh này đã khéo léo dỗ ngon dỗ ngọt được Smithers và qua mặt người hầu của Alex. Và ông già chỉ còn biết mang sự tinh ý vừa bị qua mặt xuống bếp pha một ly trà đặc.
"Dậy đi, Ashbourne!" anh gọi và lắc vai Alex. "Vì Chúa lòng lành, tôi nghĩ bọn mình không còn nhiều thời gian rỗi đâu."
Alex lưỡng lự mở mắt. Chúa ơi, dường như có ai đó gắn xi vào mí mắt anh vậy. "Cậu làm gì trong phòng ngủ của tôi đấy?"
Dunford sững lại vì mùi cồn nồng nặc trong hơi thở Alex. "Chúa ơi, Ashbourne, cậu bốc mùi khiếp quá. Đêm qua cậu đã làm gì vậy? Nốc rượu hẳn?"
"Tôi không nhớ là đã mời cậu vào phòng mình," Alex nói giọng bực bội.
Dunford nhăn mũi. "Mùi hôi thối bốc ra từ người cậu thật lạ quá."
"Nói thật là tôi không nhớ đã bao giờ mời cậu vào phòng ngủ của tôi chưa."
"Đừng có làm ra vẻ đi. Có nhiều phòng ngủ khác hấp dẫn tôi hơn nhiều. Tuy nhiên, chúng ta đang gặp hoạn nạn. Cần tìm cách giải quyết gấp."
Alex ném về phía bạn ánh mắt giận dữ trong khi khó nhọc rời khỏi giường đến chỗ giá rửa mặt, có chậu nước đặt sẵn ở đó từ đêm hôm trước. Anh vỗ nước vào mặt, chớp mắt vài lần để nước lạnh bắt đầu khôi phục lại hoạt động của não. "Dunford, cậu đang nói chuyện gì?"
"Có chuyện gì đó xảy ra với nhà Blydon. Chuyện gì đó lạ lắm. Tôi nghĩ rằng chúng ta phải can thiệp."
Alex nhắm mắt lại trong chốc lát. "Tôi sợ rằng cậu phải làm một mình thôi. Tôi không nghĩ rằng mình còn được chào đón tại nhà Blydon."
Dunford rướn mày.
"Emma và tôi đã cãi nhau," Alex nói đơn giản.
"Tôi hiểu."
Alex không nghĩ bạn mình có thể hiểu được điều đó. "Có vẻ như đó chỉ là sự hiểu lầm," anh lẩm bẩm. "Nếu đúng như thế thì tôi là thẳng ngu nhất trên đời này."
Dunford không bình luận gì.
Alex nhìn bạn đăm đăm. Họ đã biết nhau nhiều năm, và anh coi trọng phán xét của Dunford. "Cậu thấy Emma thế nào? Cậu đã quen biết cô ấy một thời gian kha khá từ khi cô ấy đến đây. Cậu thực sự nghĩ thế nào về cô ấy?"
"Tôi nghĩ rằng cậu là một thằng ngốc nếu không lấy cô ấy."
"Cậu có nghĩ cô ấy lấy chồng vì tiền?"
"Lạy chúa, Ashbourne, cô ấy thiếu gì tiền. Cô ấy cần gì phải lấy chồng vì tiền."
Alex cảm thấy nút thắt trong mình dần được mở ra quan điểm cực đoan lạnh lùng bao năm nay anh mang theo bắt đầu sụp đổ. "Nhưng cậu có nghĩ rằng cô ấy tham lam?" anh hỏi với vẻ gần như tuyệt vọng. "Có những người đàn bà chẳng bao giờ biết đủ."
Dunford nhìn vào mắt Alex, ánh mắt ấm áp không xao động. "Cậu có nghĩ rằng cô ấy tham lam không Ashbourne? Hay là cậu sợ không dám nắm lấy cơ hội?"
Alex ngồi sụp xuống ghế, vẻ mặt tuyệt vọng đến khổ sở. "Tôi chẳng biết nữa," anh mệt mỏi nói, tay đỡ trán.
Dunford đi đến bên cửa sổ nhìn ra đường phố London đông đúc. Anh khẽ thở dài, anh hiểu rằng bạn mình đang bối rối nhưng vẫn muốn ôm lấy chút kiêu hãnh cuối cùng. Anh bèn nhìn vào cây sồi cao bên kia đường nói, "Tôi quen biết cậu ít nhất đã được chục năm rồi, Ashbourne, và trong suốt khoảng thời gian đó, tôi hiếm khi khuyên cậu điều gì. Nhưng giờ tôi sẽ làm điều đó đây." Anh dừng lại trong chốc lát, cố sắp xếp chữ nghĩa trong đầu. "Trong mười năm qua cậu cam chịu rằng số phận sẽ đem lại cho cậu một cuộc hôn nhân, nếu không phải là bất hạnh thì cũng là không hài lòng. Rồi cậu gặp Emma, và bỗng nhiên khả năng có một cuộc hôn nhân hạnh phúc xuất hiện, nhưng cậu đã trở thành một người hay hoài nghi phụ nữ đến mức tất cả những gì cậu có thể làm là tìm kiém lý do tại sao Emma không thể trở thành một người vợ tốt. Và tôi nghĩ, nguyên nhân là do cậu biết rằng nếu cậu nắm lấy cơ hội với Emma mà lại không hạnh phúc, thì điều đó sẽ đau khổ hơn rất nhiều so với bất kỳ cuộc hôn nhân tùy tiện nào mà cậu có thể tưởng tượng ra."
Alex nhắm mắt lại, anh không quen với việc mổ xẻ cảm xúc tường tận thế.
"Nhưng cậu quên mất một điều," Dunford nhẹ nhàng nói tiếp. "Nếu cậu nắm lấy cơ hội với Emma, và cậu hạnh phúc, thì cậu sẽ hạnh phúc hơn rất nhiều so với những gì cậu từng mơ ước. Và tôi nghĩ rằng cô ấy đáng để cậu mạo hiểm."
Alex nuốt khan đứng lên đi đến cạnh Dunford bên cửa sổ. "Nghe người khác mổ xẻ tâm hồn mình hoàn toàn không phải việc dễ dàng," anh nghiêm túc nói. "Nhưng cảm ơn cậu."
Một nụ cười thoáng trên môi Dunford.
"Tôi không nghĩ rằng cô ấy sẽ hiểu cho tôi," Alex rầu rĩ nói. "Tôi đã làm mọi chuyện đảo lộn lên rồi. Đổ vỡ này có thể không sửa chữa nổi."
Dunford nghiêng đầu. "Vớ vẩn. Không có gì là không sửa chữa nổi. Ngoài ra, cô ấy có thể không còn sự lựa chọn nào khác."
Alex nhếch một bên lông mày.
"Tôi nghĩ rằng cô ấy và Belle đang gặp rắc rối gì đấy," Dunford giải thích. "Chính vì thế tôi mới đến đây."
"Có chuyện gì không ổn?" Alex vội hỏi, cảm giác lo sợ dâng lên trong anh.
"Tôi không chắc. Tôi ghé vào nhà Blydon để gặp Belle sáng nay và trong lúc chờ cô ấy xuống, tôi nghe thấy cô ấy ra lệnh cho gia nhân gửi một bức thư đến tử tước Benton càng sớm càng tốt."
"Woodside!" Alex kêu lên. "Lý do quái gì khiến cô ấy muốn liên hệ với tên khốn đó?"
"Tôi không biết. Trên thực tế, tôi biết khá chắc rằng cô ấy ghét cay ghét đắng gã đó. Hắn ve vãn cô ấy hơn một năm rồi. Nhiều lần cô ấy đề nghị tôi giúp cô ấy thoát khỏi hắn. Thế cậu nghĩ vì sao tôi lại khiêu vũ với cô ấy nhiều lần như thế?"
Alex kẹp ngón tay cái giữa hai hàm răng, cố gắng hiểu thái độ của Belle. "Có gì đó không ổn," anh khăng khăng nói.
"Tôi biết. Chuyện còn tệ hơn nữa. Khi Belle chuẩn bị vào phòng khách nhỏ nơi tôi đang ngồi chờ thì Emma hớt hải đi xuống. Tôi không nghĩ rằng cô ấy nhìn thấy tôi ngay, bởi vì cô ấy nắm tay Belle và vội vã thì thầm, 'Em gửi chưa? Em có dặn kỹ Malloy bảo hắn rằng đây là thư khẩn không? Sẽ hỏng hết chuyện nếu hắn không gặp em tại vũ hội nhà phu nhân Mottram'."
"Rồi sao nữa?"
"Sau đó Emma thấy tôi. Cô ấy đỏ mặt lắp bắp. Tôi không nghĩ mình từng thấy cô ấy luống cuống đến thế. Tiếp theo, tôi chỉ biết cô ấy vội vã chạy lên gác."
"Cậu có hỏi Belle về chuyện đó không?"
"Tôi đã cố hỏi, nhưng cô ấy kể cho tôi nghe một câu chuyện lố bịch về trò chơi khăm mà họ bày ra với Ned. Tôi đồ rằng cô ấy hy vọng tôi không nghe thấy cô ấy dặn gia nhân đưa thư cho Woodside."
"Chúng ta sẽ phải làm gì đó," Alex quả quyết nói. "Woodside không chừa thủ đoạn nào. Cho dù họ đang làm việc gì thì cũng quá tầm của họ rồi."
"Chúng ta không thể ngăn họ lại được, nếu không biết họ đang định làm gì."
Alex chống tay vào hông. "Chúng ta sẽ phải đối mặt với họ đêm nay."
"Đúng," Dunford gật mạnh đầu.
"Tại nhà phu nhân Mottram."