Đó là lúc cô nhận ra vật đang đè nặng lên hông cô chính là chân Alex. Cô lại hít một hơi, giật mình vì sự gần gũi này.
"Ôi, trời," cô thì thầm, cô nằm yên để không đánh thức người đàn ông bên cạnh mình. Cô chưa có chút kinh nghiệm nào với tình huống này. Nếu cử động, cô có thể đánh thức anh dậy. Mặt khác, tim cô đang đập nhanh đến mức cô biết rằng mình không thể nào ngủ lại được nữa.
Cô cảm thấy hình như mình phải hét lên. Hay ngất đi. Cô nghĩ đó là việc một tiểu thư được dạy dỗ đến nơi đến chốn phải làm. Nhưng mà một tiểu thư được dạy dỗ đến nơi đến chốn không được rơi vào hoàn cảnh như thế này. Dù sao đi nữa, cô không thực sự thấy việc hét lên có thể giải quyết được vấn đề. Ngất đi còn ngu ngốc hơn; người ta không làm được gì ra hồn khi đã bất tỉnh, và khi tỉnh lại thì cô vẫn ở nguyên vị trí như ban đầu. Ngoài ra, Emma tỉnh táo nghĩ, cô thực sự không thể ngất đi được nếu không bị đánh một đòn đủ mạnh vào đầu.
Đây sẽ là một vụ tai tiếng, cô nghĩ, nếu Alex và gia đình cô không xử sự một cách khôn khéo nhất. Trên thực tế, có nhiều khả năng dượng Henry và cô Caroline vẫn chưa nhận thấy sự vắng mặt của cô. Khi họ lên đường đến vũ hội nhà phu nhân Mottram, Emma đã khiến họ tin rằng cô đã đi nghỉ sớm vì bị đau đầu. Họ rất lo lắng cho cô bởi vì trong hai ngày qua, cô tỏ ra rất căng thẳng và mệt mỏi. Họ bảo Emma nên nghỉ ngơi, và cô biết chắc rằng họ không quấy rầy cô khi họ trở về. Ned thì biết, tất nhiên là thế. Và cả Belle nữa, con bé chắc chắn sẽ moi tin từ anh trai ngay khi vừa về nhà.
Cô sẽ hoàn toàn vô sự miễn là về được đến nhà trước lúc mặt trời mọc, khi người hầu trong nhà bắt đầu dậy làm công việc thường nhật của họ. Hai em cô có lẽ vẫn để mở cửa trước cho cô. Cô mỉm cười điềm tĩnh. Belle và Ned có lẽ đang đợi cô ở phòng khách phía trước, thay nhau nhìn qua cửa sổ để kịp mở cửa cho cô vào. Họ sẽ không muốn bỏ lỡ bất kỳ câu chuyện nào Emma đưa ra để giải thích sự vắng mặt quá lâu của cô.
Emma xoay đầu liếc nhìn chiếc đồng hồ đặt trên bàn đầu giường ngủ của Alex. Bây giờ đã là bốn giờ kém mười lăm. Chú Henry, cô Caroline và Belle có lẽ đã từ nhà phu nhân Mottram về được hai tiếng. Cô vẫn còn nhiều thời gian. Nửa giờ nữa mới về cũng ổn. Có thiệt hại gì xảy ra thì đã xảy ra rồi.
Sau khi biện hộ đâu vào đấy cho sự im lặng của mình, Emma hài lòng nằm trên chiếc giường lớn, ngắm nghĩa gương mặt Alex. Khi ngủ, trông anh thật trẻ con. Hàng lông mi sẫm màu dài quá đỗi khi mi mắt khép lại, và Emma thấy mình mong ước, không phải là lần đầu tiên, rằng chính mình cũng có hàng lông mi như thế viền quanh đôi mắt. Tóc anh rối bù vì ngủ và đôi môi hé mở trong nhịp thở đều.
Alex vắt một cánh tay trần lên chăn, và Emma có thể nhìn thấy phần trên ngực anh. Trước đây cô chưa từng nhìn thấy anh cởi trần bao giờ, và tay cô bồn chồn, mong được đặt lên ngực anh để xem cảm giác thế nào. Đôi mắt cô nhìn theo làn da của anh cho đến chỗ nó khuất dưới tấm chăn. Chắc chắn anh đã cởi áo rồi, nhưng là quần thì sao? Emma nuốt khan. Chúa ơi, anh có trần truồng không đấy?
Cái chân gác lên hông cô bỗng nhiên là lạ. Emma bặm môi, cố tìm cách luồn ra mà không làm anh thức giấc. Alex ậm ừ ngái ngủ khi dịch thân hình nặng nề. Anh lăn về phía cô, và Emma thấy mình bị kẹp chặt hơn dưới chân anh. Dường như chỉ có một cách duy nhất để xác định xem anh đã cởi hết quần áo hay chưa. Hít một hơi sâu, cô luồn tay xuống dưới chăn trượt xuống cho đến khi chạm tới chỗ lông quăn ở đầu gối anh. Emma vội rụt tay lại. Chắc chắn anh không mặc quần ống túm.
Nếu anh không mặc áo, và cũng không mặc quần ống túm, thì chỉ còn một chỗ nữa phải có quần áo để bảo vệ sự đứng đắn của cô. Emma nuốt nước bọt. Chắc chắn cô không luồn tay xuống chân để sờ vào chỗ ấy. Cô không biết chắc cái gì ở đó.
Cô thử thủ thuật khác. Rất từ từ và thận trọng, cô nhấc chân lên, thật cẩn thận để không quấy giấc ngủ của Alex. Khi chiếc chăn vừa cao hơn tầm mắt, cô ghé mắt nhìn vào nhưng không thể thấy được gì trong chỗ tối om đó. Lấy hết can đảm, cô chui đầu vào chăn, tay vẫn giơ cao chăn đón tia sáng lờ mờ của ánh trăng chiếu vào căn phòng. Vẫn quá tối nên không thể nhìn thấy gì. Emma nhăn nhó chịu thua. Nếu chui thêm đầu vào chăn nữa thì cô sẽ đâm sầm phải cái gì đó, và chắc chắn cô không muốn thế. Cô từ từ ngả người ra, đặt đầu trở lại vị trí ban đầu trên chiếc gối cạnh Alex.
Anh đã mở mắt.
Emma nín thở nhìn gần hơn. Chắc chắc anh đã mở mắt, và cho dù ở trong bóng tối của căn phòng, cô vẫn có thể thấy vẻ khoái trá lấp lánh trong đáy đôi mắt xanh lục ấy.
"Anh không cởi đồ lót đâu, nếu đó là điều em cần biết," anh nói, và Emma thề rằng cô có thể nghe thấy tiếng cười trong giọng nói của anh. "Anh không phải tên vô lại," anh nói tiếp.
"Cám ơn anh," cô chân thành nói.
"Thấy em ngủ thiếp đi, anh không đành lòng đánh thức. Khi ngủ trông em thật đẹp."
"Anh cũng vậy," cô buột miệng.
"Cám ơn em," anh cũng nói rất thành thực. "Em tỉnh dậy lâu chưa?"
"Mới thôi."
"Em đủ ấm chứ?"
"Ồ, vâng," Emma nhẹ nhàng nói, hoang mang về tình thế oái oăm của mình. Cô đang nằm gần một người đàn ông trên giường, chiếc giường của anh ta, vào lúc gần bốn giờ sáng, và họ trò chuyện lịch sự như trong phòng khách vậy. Cô thở dài, nhìn bâng quơ lên trần nhà. "Chúng ta sẽ phải rất thận trọng khi anh đưa em về," cuối cùng cô nói. "Nếu chúng ta đi khẽ khàng thì sẽ không đánh thức ai dậy, và chúng ta sẽ tránh được rắc rối."
"Đừng lo chuyện đó," Alex nói giọng thoải mái. "Anh sẽ lo mọi chuyện."
Emma xoay người nằm ngửa lên. Alex không có ý định nhấc chân ra, chân anh vẫn đặt ở chỗ khuỷu chân cô. "Ở đây thật ấm cúng," anh nhận xét. "Anh chưa từng nằm cùng ai trên chiếc giường này."
"Ồ, phải rồi, Alex," Emma chế giễu. "Anh có hàng tá cô bồ. Ai cũng biết thế."
Alex cười nhăn nhỏ. "Ghen hả cô nàng? Tín hiệu tốt đấy."
"Em không ghen."
"Thực ra thì anh không có hàng tá cô bồ. Thậm chí anh không phải là loại đàn ông như thế. Công nhận là anh không sống cuộc đời tu hành, nhưng khá lâu rồi anh không có cô bồ nào."
Emma quay mặt về phía anh, mắt cô dò hỏi.
"Ít nhất là hai tháng rồi, anh áng chừng thế."
Đúng bằng khoảng thời gian họ quen nhau. Emma mơ hồ hài lòng.
"Và," anh nói tiếp, "chắc chắn anh chưa bao giờ đưa bất kỳ ai về đây. Cưng ạ, em là người đầu tiên đem vinh dự đến cho chiếc giường của anh."
"Anh cứ nói như chúng ta đã làm việc gì đó mà chúng ta chưa từng làm vậy."
Alex không nhận xét gì; anh chỉ cầm tay kéo cô lại gần mình. "Em nằm xa quá," anh thì thầm.
Emma há hốc miệng khi người cô áp vào cơ thể rắn chắc của anh. Cuộn mình dưới chăn, da thịt anh thật ấm, và hơi ấm tan chảy qua quần áo cô. "Có lẽ thế," cô đồng tình. "Nhưng giờ thì em nghĩ là hơi gần quá."
"Vớ vẩn," Alex thở dài, luồn tay vào mái tóc dày của cô. "Mùi thơm của em thật quyến rũ."
"Xà phòng mùi hoa hồng," cô run rẩy nói.
"Anh nghĩ mình thích xà phòng mùi hoa hồng." Anh đặt môi lên chóp mũi cô. "Anh còn nghĩ chúng ta mặc quá nhiều quần áo."
"Bây giờ điều đó không đúng."
"Em có im đi không?” Alex áp môi vào gần mặt cô và nụ hôn của anh khiến cô nhắm mắt lại. Emma cảm thấy quyết tâm của cô bắt đầu tan biến, và cô nhận thấy mình cũng tha thiết muốn bị cám dỗ như chính anh đang muốn cám dỗ cô. Khi anh đang trút xuống cô cơn mưa hôn nhè nhẹ thì cô cố gắng biện hộ cho tình thế của mình. Cô biết việc mình đang làm là sai. Hay ít nhất mọi người đều nói là sai. Nhưng có điều gì đó từ bên trong mách bảo rằng điều này là hoàn toàn đúng, rằng cô thuộc về nơi này với Alex, nằm trong vòng tay anh. Dường như tất cả hơi ấm trên thế gian này tích tụ trong anh và giờ đây đang tỏa ra qua đôi mắt màu xanh ngọc sưởi ấm cơ thể cô. Cô có phải là kẻ tội lỗi khi yêu anh nhiều đến vậy? Emma không nghĩ thế. Cô xứng đáng được hưởng khoảnh khắc hạnh phúc này. Quyết định xong, cô hít sâu áp mặt về phía anh, hé môi chờ đợi khi môi anh đặt lên môi cô.
Alex lập tức cảm nhận được sự thay đổi ở cô, và nỗi ham muốn mà anh lo ngại nhất bùng lên khắp thân thể khi anh nhận thấy cô không còn từ chối anh nữa. "Chúa ơi, Emma. Anh thèm khát em biết bao," anh rên rỉ. "Anh thèm muốn em đã quá lâu." Khi bắt đầu cởi cúc chiếc áo đàn ông mà cô vẫn đang mặc, anh nhận thấy các ngón tay mình đang run, và anh mỉm cười ngượng nghịu, cảm thấy mình như cậu trai mới lớn. Khi từng chiếc cúc tuột ra khỏi khuyết, Alex cảm thấy mình đang mở một báu vật tinh xảo. Hơi thở của anh tắc nghẽn trong cổ, và anh nhận thấy mình chưa bao giờ chờ đợi hồi hộp và sung sướng thế. Chiếc cúc cuối cùng cũng tuột ra, anh cởi áo để lộ chiếc áo lót lụa phơi bày thân thể nhiều hơn là che giấu.
Anh đặt đôi tay rắn chắc lên bụng cô từ từ kéo chiếc áo lên, chất liệu lụa cọ vào làn da sáng của Emma một cách đầy nhục dục. Cô rùng mình, không thể và không muốn kiềm chế phản ứng trước cảm giác lạ lùng và thích thú về đôi tay của Alex qua làn lụa mỏng của chiếc áo lót. Chúa ơi, cô thèm muốn anh biết bao, cô thèm muốn việc này. Cô cảm thấy toàn thân cháy bỏng, bùng lên vì nhiều tuần ham muốn không được đáp ứng.
Alex dừng lại khi kéo gấu chiếc áo lót đến ngay phía dưới ngực cô. Anh ngước mắt lên nhìn cô, để cho cô có cơ hội cuối cùng ngăn anh lại, nhưng tất cả những gì anh nhìn thấy trong đôi mắt tím chỉ là dục vọng và sự tin cậy. "Ngồi lên một chút đi," anh khàn khàn giọng nói. Emma vâng lời, anh liền kéo chiếc áo lót qua đầu cô, ngộp thở khi bầu ngực đầy đặn của cô cuối cùng phơi ra trước mắt anh. "Em đẹp quá," anh thì thầm, nhìn xuống cô đắm đuối đầy ngưỡng mộ. "Đẹp quá."
Emma đỏ mặt trước ánh mắt chăm chú của anh, anh cô râm ran chờ đợi. Khi tay anh đặt xuống ngực cô, cô thở hổn hển, không thể hiểu được những xúc cảm đang truyền xuống bụng. Và khi anh bóp mạnh, cô biết rằng mình không thể kiềm chế được nữa. "Ôi, Alex," cô rên rỉ, lạc trong khoái cảm. "Hôn em đi. Xin hãy hôn em đi."
Alex cười khe khẽ. "Anh sẽ chiều em, cưng ạ." Anh cúi xuống ngậm núm vú màu hồng vào môi mút nhẹ, một tay vẫn xoa nhẹ bầu vú bên kia.
Emma gần như thét lên. "Ôi, Chúa ơi!" cô bật ra. "Em không bảo thế."
"Ừm, anh biết, nhưng như thế rất thích, phải không?"
Emma không thể phủ nhận điều đó, cô bèn luồn tay vào mái tóc dày của anh kéo anh gần hơn vào mình. Cô quyết định trong cơn cuồng si rằng nếu giữ anh thật gần thì anh sẽ không bao giờ ngừng tất cả những việc tuyệt diệu mà anh đang làm với cô.
Alex mỉm cười khi trượt môi xuống bụng cô, dừng lại liếm quanh rốn. "Anh nghĩ phải làm gì đó với chiếc quần ống túm chết tiệt này." Anh cởi cúc từ từ tụt chiếc quần xuống chân cô. "Không phải vì trông em không đáng yêu khi mặc quần ống túm, nhưng anh không nghĩ rằng mình sẽ để em ăn mặc như vậy mà ra khỏi nhà lần nữa." Chiếc quần ống túm của cô nhanh chóng rơi xuống sàn cùng áo ngoài và áo lót, còn Alex thì áp người vào người cô, cọ mũi vào mũi cô. "Anh không nghĩ rằng còn ai đó cần biết mông em tròn đến mức nào." Như để chứng minh quan điểm của mình, anh đặt tay lên mông cô, bóp mạnh kéo lại gần.
"Ôi trời," Emma thảng thốt. Giờ thì cô đã hoàn toàn trần truồng, trừ chiếc quần lót, còn anh thì quá nóng và căng cứng, áp chặt vào cô. E dè, cô vuốt ve làn da lưng ấm áp của anh, mong muốn khám phá nhưng không rõ phải làm thế nào. "Anh… anh có thích thế không?” Cô hỏi.
"Chúa ơi, Emma," Alex khàn khàn nói. "Chỉ cần nhìn thấy em, anh đã thèm muốn em rồi. Em không biết cái vuốt ve của em có tác động thế nào tới anh đâu."
Emma đỏ mặt nhưng không ngừng vuốt ve lưng anh, và khi Alex xoay người cởi nốt mảnh vải che thân cuối cùng của cô, cô không có ý cản trở anh. "Anh cũng sẽ phải cởi quần áo của mình nữa," cô nói mà không thể tin được mình bạo dạn đến thế. "Em có thể không thạo chuyện này nhưng cũng biết rằng không thể làm được gì nếu anh vẫn còn mặc quần áo lót."
Alex cười to khi nghe cô nói và suýt nói cho cô hay anh yêu cô nhiều đến mức nào. Nhưng anh vẫn không mở lời, chưa sẵn sàng thổ lộ cảm xúc của mình trước. Thay vào đó, anh giải quyết vấn đề trước mắt, tụt chiếc quần lót và phủ thân thể mình lên cô.
Tim Emma đập điên cuồng khi Alex đặt môi lên môi cô. Đôi tay của anh dường như ở khắp mọi nơi, vuốt ve, thăm dò, nắn bóp, vậy mà cô vẫn muốn nhiều hơn nữa. Cuối cùng anh đặt tay vào phần đàn bà của cô, và cô cảm thấy mình bật khỏi giường vì khoái cảm khi anh chạm tay vào. Mặc dù trước đây anh đã từng vuốt ve chỗ này và cô biết điều gì đang chờ đợi mình, nhưng giờ đây mọi thứ đều trở nên gần gũi hơn bởi vì họ đang ở trên giường, làn da trần của anh áp sát vào cô. Bỗng nhiên cô cảm thấy ngón tay cái của anh đi vào mình, và mọi cơ bắp cô căng lên.
"Suỵt," anh thì thầm. "Anh chỉ muốn biết chắc rằng em đã sẵn sàng. Anh to hơn so với ngón tay mình và anh không muốn làm em đau."
Emma có phần thoải mái hơn, còn Alex tiếp tục những động tác mang tới đầy khoái cảm, vuốt ve mu thịt ở chỗ kín đáo nhất của cô bằng ngón cái. Khi khoái cảm chạy suốt toàn thân, Emma có thể cảm thấy mình ướt át vì thèm khát, cô rên rỉ, hông oằn lên dưới cơ thể anh.
Alex khó nhọc giữ cho hơi thở đều và ổn định. Anh phải cố hết sức kiểm soát để không lăn xả và chìm đắm trong thân thể mềm mại của cô. Nhưng anh đã quyết tâm làm cho trải nghiệm đầu đời này trở nên hoàn hảo đối với cô. Anh biết rằng anh sẽ chỉ có được khoái cảm trống rỗng nếu Emma không đạt được cực khoái. Chẳng biết tự khi nào, với anh hạnh phúc của cô quan trọng hơn hạnh phúc của chính anh nhiều.
Emma cảm thấy mình đang cong lên khi những cảm giác nóng bỏng xuyên khắp người. "Alex, xin anh," cô cầu xin. "Xin anh. Em cần anh."
Câu xác quyết của Emma như tháo cũi sổ lồng cho Alex, và anh nhanh chóng sẵn sàng tư thế đi vào cô. "Em sẵn sàng chưa?" anh khàn khàn hỏi. Thấy cô gật đầu có vẻ nôn nóng, anh dấn về phía trước. Chúa ơi, nhưng cô hẹp quá. "Chà," anh nói, để xoa dịu bản thân hơn là xoa dịu cô. "Anh sẽ phải làm từ từ thôi. Anh muốn em có cơ hội làm quen với anh." Với một tiếng rên rỉ nửa hài lòng nửa thất vọng, anh kéo ra một chút và lại đẩy vào lần nữa, thật chậm.
Emma tin rằng vào khoảnh khắc đó cô có thể chết đi được. Cơ thể cô hoàn toàn không thể tiếp nhận thêm được chút nào thứ khoái cảm đang tích tụ bên trong. "Anh ơi," cô rên rỉ, lật đầu từ bên này sang bên kia. "Em muốn… em thèm…" cô rùng mình. "Ôi, Chúa ơi, em không biết mình muốn gì nữa!"
"Nào, em yêu, anh biết. Nhưng em chưa sẵn sàng lắm. Em quá nhỏ. Anh sợ có thể làm em đau." Alex nghĩ rằng không có thứ thuốc kích dục nào mạnh hơn cảnh Emma cong người trên giường anh, hoàn toàn bị nuốt chửng bởi đam mê. Nhưng anh vẫn kiểm soát được dục vọng của mình, bắt bản thân phải chậm lại. Nhưng ngay khi nghĩ rằng không thể kiềm chế thêm được nữa, anh chạm tới màng trinh của cô.
"Emma?" anh gọi, giọng khản đi vì đam mê. Nhưng cô đang chìm đắm trong cơn ngây ngất nên không nghe thấy lời anh. "Em yêu?" anh gọi, tiếng to hơn. Cô ngước lên nhìn anh, đôi mắt không thể tập trung được vào gương mặt anh. "Em yêu, sẽ hơi đau một chút, nhưng anh hứa rằng em sẽ chỉ bị đau một lần này thôi."
"Anh nói sao?”
Alex nhăn nhó, anh chống khuỷu tay nhỏm lên. Lạy chúa, chưa ai giải thích chuyện này cho cô ấy ư? "Là bởi vì em còn trinh. Anh phải phá vỡ màng trinh của em. Có thể hơi đau, nhưng anh hứa là sẽ êm xuôi cả và lần sau em sẽ không đau nữa."
Emma chăm chú nhìn gương mặt anh. Trông anh rất lo lắng, lông mày nhíu lại và màu xanh của đôi mắt dịu hơn so với mọi khi cô vẫn thấy. "Em tin anh, Alex," cô khẽ nói, với tay quàng lên người anh.
Chút kiềm chế cuối cùng mà Alex có được tan biến vào khoảnh khắc đó, anh liền dấn người lên phía trước. Emma buông một tiếng kêu khe khẽ khi màng trinh của cô bị rách, nhưng cô thấy cơn đau không thấm tháp gì và nó lại sớm được thay thế bằng khoái lạc mà những đưa đẩy của Alex mang lại. Với mỗi cú dấn, cô cảm thấy một hơi ấm xối xả chạy khắp cơ thể cho đến khi bỗng nhiên nó trở nên quá nhiều, làm cả người cô căng lên gần như đông cứng lại. Cô không thể cử động được nữa, không thể thở được nữa, cuối cùng cả thế giới trong cô vỡ tung, và cô sập xuống, thật sự và hoàn toàn kiệt sức.
Cơn ham muốn điên cuồng làm rung chuyển cơ thể Alex khi anh cảm thấy các cơ của cô siết chặt xung quanh phần đàn ông của mình. Nhịp điệu nguyên thủy của cơ thể anh tăng tốc nhanh hơn và điên cuồng hơn, rồi sau đó anh lao mình về phía trước lần cuối cùng, bùng lên vì ngây ngất khi anh trút hết mình vào cô.
Emma nghe thấy anh kêu lên đúng khoảnh khắc xả lũ, anh đổ sập lên người cô, và khi còn đang bồng bềnh trôi xuống từ đỉnh khoái lạc, cô nghĩ rằng mình chưa từng cảm thấy tràn trề mãn ý đến thế. "Em thấy thật tuyệt," lời cô tựa hồ hơi thở.
Alex cười khùng khục khi lăn từ trên người cô xuống. "Anh cũng vậy, em yêu ạ, anh cũng vậy."
"Nếu biết trước nó tuyệt đến thế, có thể em đã không tống cổ anh ra khỏi phòng ngủ trong ngày đầu chúng ta gặp nhau."
Alex ấp tay vào mặt cô. "Sẽ không tuyệt vời đến thế, em yêu ạ, bởi vì khi đó chúng ta chưa quan tâm đến nhau."
Emma nhích lại gần anh hơn sau những lời dịu dàng này. Chắc chắn giờ là lúc anh nói rằng anh yêu cô. Nhưng anh không nói. Cô thở dài. Cô quá hạnh phúc nên không lo lắng về chuyện đó. Anh không thể làm tình với cô như thế nếu không yêu cô chút nào, đúng không?
Họ vẫn nằm nguyên ở tư thế đó thêm vài phút nữa, Emma rúc vào người Alex, còn anh yên lặng nghịch những sợi tóc của cô. Cuối cùng cô ngước lên hỏi một câu đáng sợ. "Mấy giờ rồi anh?"
Alex liếc qua đầu Emma, nhìn đồng hồ trên chiếc bàn đầu giường ngủ. "Gần bốn rưỡi rồi."
"Em phải về nhà thôi," Emma nói vẻ tiếc nuối. Chúa ơi, cô ghét phải nghĩ về hiện thực, nhưng sớm muộn gì cô cũng phải về nhà. Mà sớm thì vẫn tốt hơn. "Giờ này người hầu có thể thức dậy đi lại trong nhà bất kỳ lúc nào, em thì không muốn họ nhìn thấy em lúc em vào nhà. Anh thừa biết họ đưa chuyện chả thua gì giới thượng lưu mà. Chỉ cần một người hầu nhìn thấy em thì đến tối cả thành phố biết chuyện."
"Ai quan tâm?"
Emma xoay người lại nhìn anh, ánh mắt cô vừa kinh ngạc vừa trách móc. "Anh có ý gì, 'Ai quan tâm?' là sao? Em không muốn thanh danh của mình bị mang ra đàm tiếu, cám ơn anh quá đi."
Alex nhìn cô với ánh mắt bối rối. "Đàm tiếu là sao? Chúng ta sẽ cưới nhau vào tuần tới còn gì. Chỉ trong vòng nửa tháng, tất cả những chuyện đồn đại về đám cưới vội vàng sẽ tắt ngấm, và mọi người sẽ chỉ nói rằng chúng ta 'lãng mạn'."
Một cơn phẫn nộ vô lý bùng lên trong lòng Emma trước sự trịch thượng của anh. Giống như anh vừa tuyên bố rằng họ sẽ cưới nhau vào tuần tới mà không thèm hỏi ý kiến cô. "Đó có phải lời cầu hôn không nhỉ?" cô hỏi sát rạt.
Alex nhìn cô, điếng người. "Chẳng phải chúng ta sẽ cưới vào tuần tới sao?"
"Em biết sao được. Có thấy ai hỏi ý kiến gì em đâu."
"Lạy chúa, Emma. Chúng ta phải cưới ngay thôi."
"Em chẳng phải làm việc gì mà em không muốn, thưa công tước," Emma tuyên bố, tránh sang bên kia giường và hai tay đè lên giữ chăn.
"Emmaa, em vừa cầu hôn anh cách đây hai ngày."
"Nếu anh còn nhớ thì," cô khịt mũi, "anh đã từ chối rồi đấy."
"Chết tiệt thật, đúng là đồ đàn bà, chúng ta lại trở lại chuyện đó à?"
Emma không nói gì.
"Tuyệt," Alex lẩm bẩm. "Đây đúng là thứ mình cần. Một người phụ nữ giận dỗi."
"Đừng có nói với em kiểu đó!"
Mắt Alex lóe lên ngạo mạn. "Anh không nói với em, cưng ạ, anh đang nói về em. Và nếu em không hành động ngốc nghếch thế thì anh đã hôn em rồi."
Emma nhảy ra khỏi giường trước lời xúc phạm của anh, cầm theo cả chiếc chăn. "Em không việc gì phải ở lại đây nghe anh xúc phạm!" cô kêu lên giận dữ, quấn chiếc chăn trên người khi đi nhặt nhạnh quần áo dưới sàn. Mỗi mảnh bị quẳng đi một nơi trong phút đam mê, vì thế cô phải đi qua đi lại trong phòng đến mấy lượt mới thu nhặt hết được, cô đau đớn nhận ra bộ dạng ngốc nghếch của mình khi cố gắng che đậy thân thể bằng chiếc chăn nặng nề.
Alex thử chiến thuật khác. "Emma," anh nhẹ nhàng nói, "sau tất cả những gì chúng ta đã có cùng nhau, em vẫn không muốn cưới ư? Anh sẽ mất trí nếu không được ôm em trong tay hằng đêm."
"Anh thật đê tiện!" Emma xỉ vả, má cô đỏ lên giận dữ. "Em không thể tin được anh lại cả gan đến thế! Anh thật liều lĩnh khi dụ dỗ em cưới anh!"
"Được, có vẻ có tác dụng đấy," Alex nhếch mép cười.
"Á, à! Em có thể… có thể… Ôiiiiii!" Cơn giận của Emma đã lên đến độ khả năng ngôn ngữ của cô không được như nó cần thế.
"Giết anh hả? Nếu là em thì anh không làm thế đâu. Mọi chuyện sẽ rối tinh lên."
Vẻ thản nhiên của Alex khiến cơn giận của Emma vượt khỏi tầm kiểm soát. Cô nhặt một chiếc lọ hoa giơ lên đầu, định ném về phía anh.
"Đừng," anh ngăn cản. "Đừng ném chiếc lọ thời nhà Minh đấy."
Emma buông tay xuống, nhìn món đồ cổ bằng ánh mắt thờ ơ, rồi đặt nó trở lại bàn. Cô cầm một chiếc hộp thuốc lá lên. "Thế cái này thì sao?"
Alex nhăn nhó. "Được, nếu em thực sự cần phải…"
Chiếc hộp thuốc lá trượt qua tai anh chỉ cách một sợi tóc.
"Phá hủy đồ đạc của anh không giải quyết được vấn đề," Alex nhổm dậy khỏi giường, hoàn toàn không quan tâm đến tình trạng khỏa thân của mình. "Em sẽ phải lấy anh."
"Anh đã bao giờ hỏi xin ý kiến ai đó, thay vì ra lệnh chưa?" cô thốt lên giận dữ, cố gắng mặt đồ lót mà không đánh rơi chiếc chăn quấn quanh người. Cơn thịnh nộ của cô càng dâng cao khi Alex nhếch mép thích thú trước cảnh ngộ của cô. "Ôi, xin công tước tha thứ," cô nói, giọng chất chứa sự mỉa mai lạnh lùng. "Em quên mất. Một công tước không bao giờ hỏi xin cả. Ngài ấy không phải tìm kiếm gì. Ngài ấy có thể có được mọi thứ mình muốn. Thế là phải lẽ rồi." Emma quay đầu lại khi nói những lời cuối cùng, và cô ngạc nhiên trước vẻ sôi sục trên gương mặt Alex. Kinh hãi, cô lùi lại một bước, vẫn túm chặt tấm chăn để che chắn trước cái nhìn đầy phẫn nộ của anh.
"Emma," anh nói thẳng vào chuyện, "em sẽ lấy anh chứ?"
"Không!" Cô hầu như không thể tin được rằng mình lại nói ra điều đó, nhưng lời nói cứ bật ra.
"Thế đấy!" Alex nổi xung. Anh sải những bước nhanh đầy phẫn nộ qua phòng, giật chiếc chăn khỏi người Emma. Cô cố gắng một cách tuyệt vọng để che thân, nhưng thấy ngay rằng điều đó không thật sự cần thiết, vì xem ra Alex định nhồi cô vào bộ quần áo của cô. "Anh chịu đựng quá đủ cái trò giận dỗi vớ vẩn của em rồi," anh xổ ra, tay kéo chiếc áo lót qua đầu cô. "Nếu em muốn chứng minh với anh rằng mình không phải là một cô nàng nhu nhược chịu để người ta sai khiến thì em có thể yên tâm về điều đó. Em đã làm được rồi. Bây giờ đừng hành động kiểu trẻ con nữa và chấp nhận điều không thể tránh khỏi đi. Em sẽ phải cưới anh và sẽ tươi cười làm việc đó."
Emma nở ra nụ cười dịu dàng đến phát sợ. "Như thế được chưa, thưa công tước? Chúng ta không muốn thiên hạ biết rằng công tước Ashbourne bắt ép một người phụ nữ phải lấy mình." Cô ân hận về những lời này ngay khi vừa thốt ra khỏi miệng, cô lập tức thấy mình đã đi quá xa. Gương mặt Alex chỉ là chiếc mặt nạ che giấu cơn thịnh nộ, anh siết chặt cánh tay cô đến mức cô biết chắc mình sẽ bị thương. "Em xin lỗi," cô nói giọng nghẹn ngào, không đủ sức nhìn vào mắt anh.
Vẻ khinh khỉnh, Alex mặc kệ cô và đi ngang qua phòng đến chỗ chiếc ghế mà anh đã bỏ lại bộ quần áo dạ hội cách đây vài giờ trước khi chui vào giường nằm cạnh Emma. Bằng những động tác mạnh tay và cáu kỉnh, anh mặc quần áo vào, và tất cả những gì Emma có thể làm là đứng nhìn, cô sợ hãi đến lặng người khi thấy anh gồng lên để kiềm chế cơn giận.
Khi Alex mặc xong quần áo, anh ném cho Emma chiếc áo khoác của cô và đi ngang qua phòng về phía cửa, kéo mạnh. Nó không nhúc nhích, và Alex chửi bậy khi nhớ ra đêm trước anh đã khóa nó.
"Chìa khóa," Emma sợ hãi thì thầm. "Anh đã ném ra cửa sổ rồi."
Anh phớt lờ cô, sải bước sang phòng thay quần áo và biến mất. Vài giây sau, cửa vào phòng mở ra từ bên ngoài. Đôi vai rộng của Alex gần che kín cả cửa vào. "Đi thôi," anh nói ngắn gọn.
Emma khôn ngoan không nổi giận vì việc anh đã khiến cô nghĩ họ bị khóa trái trong buổi tối hôm trước, và cô không chậm trễ theo chân anh, nửa lo sợ vì cơn thịnh nộ ra mặt nhưng cố nén lại của anh, nửa nhận rõ rằng cô muốn về nhà, chẳng phải cô đang có được điều mình muốn hay sao? Cô nhanh nhảu xuống cầu thang đợi ở tiền sảnh, trong khi Alex đánh thức một người hầu dậy chuẩn bị xe ngựa. "Sẽ mất vài phút," anh nói khi quay trở lại, thầm thách cô dám phản đối sự chậm trễ. "Sợ rằng gia nhân nhà anh không quen làm việc sớm thế này."
Emma nuốt khan gật đầu, mắt nhìn chằm chằm xuống nền nhà. Cô bắt đầu hơi cảm thấy xấu hổ vì cơn giận dỗi của mình. Có lẽ việc Alex cho rằng họ sẽ cưới nhau là điều hoàn toàn tự nhiên, vì đến lúc này họ đã ngủ với nhau rồi. Nhưng không có gì chọc giận cô hơn là thái độ trịch thượng của anh, và có thứ gì đó bên trong cô bật lại khi anh tự ý tuyên bố đám cưới sắp tới của họ. Giờ đây, khi cô ngần ngại nhìn vẻ mặt vẫn còn giận dữ của anh, cô nhanh chóng hiểu ra rằng, mặc dù bạo miệng, cô vẫn không đủ dũng cảm thốt lên một lời.
Mười phút sau, cô chui vào chiếc xe ngựa và thất vọng nhận thấy những vệt sáng đầu tiên của bình minh đã xuất hiện trên bầu trời. Những người hầu trong nhà Blydon chắc đã bắt tay vào công việc hằng ngày. Họ sẽ nhận thấy sự trở về khác thường của cô và kể cho người hầu trong các nhà khác, và rồi đám người hầu sẽ kể lại cho chủ của họ. Emma thở dài mệt mỏi. Sẽ không thể nào tránh được vụ tai tiếng.
Đường về nhà không xa, nhưng khi cỗ xe ngựa dừng lại trước cửa biệt thự nhà Blydon, mặt trời đã lên, và London bắt đầu thức giấc. Alex nhanh nhẹn nhảy ra, lôi theo cả Emma đi cùng.
"Không cần phải thô bạo như vậy, thưa công tước," Emma phẫn nộ nói, loạng choạng đi sau anh lên bậc thềm.
Alex quay lại, đưa tay xoay cằm cô về phia mình để cô không thể tránh nhìn thẳng vào mắt anh. "Tên anh là Alex," anh nói rõ ràng. "Vì chúng ta sẽ cưới vào cuối tuần này, anh mong em hãy nhớ điều đó."
"Cuối tuần này?" Emma yếu ớt nói.
Alex không trả lời; anh bắt đầu đạp ầm ầm vào cửa.
"Lạy Chúa, Alex! Em có chìa khóa đây!" Emma túm lấy tay anh, cố gắng ngăn tiếng ồn. Cô lấy chìa khóa ra khỏi túi tra vào ổ. "Giờ thì anh đi được chưa?" cô cầu xin. "Em có thể tự lên phòng được."
Alex nhìn cô cười ranh mãnh. "Ngày Henry!" anh gọi to. "Phu nhân Caroline!"
"Anh làm gì thế?" Emma rít lên. "Anh nhất định phải hủy hoại thanh danh của em đấy à?"
"Anh chỉ nhất định cưới em thôi."
"Có chuyện gì thế?"
Emma nhìn lên. Ông Henry và bà Caroline đang rảo bước xuống chiếc cầu thang uốn cong, nhìn đôi trẻ trong phòng khách với vẻ bối rối pha lẫn kinh ngạc.
Alex chống nạnh. "Cháu đã hủy hoại danh tiết cháu gái cô chú," anh tuyên bố. "Cô chú làm ơn bảo cô ấy lấy cháu nhé?"
Bà Caroline không chớp mắt. "Đây là," bà tuyên bố, "chuyện khác thường nhất trên đời đấy."