Vừa vặn lúc này, quân chi viện Bắc Thụy đột ngột xông vào giải vây.
Nam tử kia rất biết thời thế, liền vội rút kiếm lại, cho quân rút lui, trước khi đi còn không quên nói: "coi như ngươi may, còn về việc khi nãy thì ta không cần ngươi nhường, ta sẽ tự đến cướp! Haha."
Quân Nam Man nhanh chóng rút lui theo tên nam tử đó, Huyền Du ở đằng này loạng choạng ôm lấy vết thương, miệng vết thương không ngừng túa ra máu, thấm đẫm cả một mảng y phục trước ngực.
Huyền Du ngã vật ra đất, đầu óc trở nên mông lung do mất quá nhiều máu.
...
Sao hắn lại có thể quên một điều quan trọng như vậy, tên đó chắc chắn là Hãn Mục Khiêm không lẫn vào đâu được!
Vậy, trận chiến này chắc chắn cũng có sự góp mặt của gã ta?!
Huyền Du tựa như đã tường tận được vấn đề, tâm tình liền nhẹ nhõm đôi chút.
Nhưng lúc này có một việc khiến hắn phải suy nghĩ, miếng bạch ngọc đó hắn thật sự thấy rất quen, nhưng là thấy ở đâu nhỉ?
Thấy Huyền Du lại lâm vào trầm tư, Quân Mộ Ngọc thấy vậy khẽ nói: "Lại làm sao rồi?"
Huyền Du khẽ giật mình nhìn sang y, "a! Quân Dạ, ngươi cho ta xem ngọc bội của ngươi có được không?", hình như hắn nhớ ra rồi, chỉ cần xác minh lại thôi.
Quân Mộ Ngọc ngoan ngoãn lấy ngọc bội từ trong ngực áo ra đưa cho hắn, cầm miếng ngọc bội trong tay mà tâm tình của Huyền Du liền trở nên phức tạp.
"Ngọc này còn ai giữ không?"
Quân Mộ Ngọc lắc đầu, "không, chỉ có phụ thân với ta đeo thôi, này là ngọc bội lương duyên đấy, khi mẫu thân mất liền để lại cho ta.
Trên đời chỉ có hai cái!"
Đích thực chính là miếng ngọc mà kiếp trước Hãn Mục Khiêm đeo bên người, vậy chứng tỏ, hai người đã gặp nhau trước đó rồi không phải sao? Rốt cuộc kiếp trước, giữa y và Hãn Mục Khiêm đã xảy ra những chuyện gì?
Quân Mộ Ngọc khẽ mỉm cười, "nhắc mới nhớ, ngươi giữ luôn miếng ngọc này đi, phụ thân ta bảo ta nếu trao lại cho người mình yêu thương thật lòng thì phải chung thủy với người đó cả đời!"
Huyền Du kinh ngạc, hắn biết y yêu hắn, nhưng từ chính miệng y nói ra lại khiến lòng hắn không kìm được mà rạo rực.
Đưa tay gỡ mạng che mặt ra, cả gương mặt xinh đẹp khẽ ửng đỏ liền nhanh chóng xuất hiện.
Tâm Huyền Du như bị ai đó cào nhẹ lên, vừa ngứa ngáy lại vừa khó chịu.
Huyền kéo y vào lòng, để y ngồi lên đùi mình, "ngươi đây là đang thổ lộ tình cảm với ta sao?"
Dù biết là y đang thổ lộ với mình nhưng Huyền Du vẫn không kìm được trêu ghẹo.
Quân Mộ Ngọc phía này không cần đoán cũng biết là mặt đỏ như thế nào.
"Hửm? Im lặng rồi? Vậy là ta đoán sai sao?", Huyền Du nhếch mép, khẽ thì thầm vào tai y.
Quân Mộ Ngọc lúc này không biết nên nói sao, Huyền Du rõ ràng biết rồi mà còn trêu chọc y.
"Hưm, nêu khó nói quá thì hôn ta một cái coi như trả lời?", đứng trước tình cảnh này Huyền Du lại càng rất không biết chừng mực mà ra điều kiện.
Quân Mộ Ngọc nghe vậy, lúc này mới lí nhí nói: "phải..."
Nghe được câu trả lời, Huyền Du liền ngay lặp tức nâng cằm y lên hôn xuống.
Nụ hôn không quá mãnh liệt nhưng lại khiến xúc cảm của Quân Mộ Ngọc trở nên hoàn toàn tê dại.
Quân Mộ Ngọc không đẩy hắn ra, còn hé môi để Huyền Du thuận lợi tiến vào, Huyền Du đối với hành động này dĩ nhiên càng cảm thấy hưng phấn, muốn thật nhiều từ y.
Môi lưỡi triền miên thật lâu, đến khi Quân Mộ Ngọc cảm thấy sắp tắt thở đến nơi thì Huyền Du mới chịu buông y ra.
Cả người Quân Mộ Ngọc tựa như diều đứt dây, hoàn toàn vô lực tựa vào người của Huyền Du mà gấp rút điều hòa hơi thở.
Quân Mộ Ngọc khi đã bình ổn lại, khẽ cựa quậy muốn đứng lên, Huyền Du bỗng dưng giữ chặt y lại, chất giọng trầm khàn mà cất tiếng: "đừng động!"
Huyền Du vừa dứt lời thì có một vật cọ vào đùi của Quân Mộ Ngọc, ngẩn người khoảng nửa giây y liền đỏ mặt cúi đầu, cả người tự giác ngồi im không dám nhúc nhích.
Huyền Du khẽ nói bên tai y: "một lúc sẽ hết, ngươi đừng động."
Quân Mộ Ngọc mím mối gật đầu, không dám cựa quậy, cũng không nói gì.
Những lúc còn ở phủ nhị hoàng tử, khi ôm y ngủ, giữa đêm Huyền Du rất hay ra khỏi phòng, mất một lúc sau cả người Huyền Du mang hơi lạnh mà tiếng vào, tiếp tục ôm y ngủ.
Quân Mộ Ngọc đối với chuyện này rất lấy làm lạ nên nhờ Nhị điều tra.
Nhờ thế mới biết Huyền Du giữa đêm là đi tắm nước lạnh.
Khỏi nói Quân Mộ Ngọc cũng biết là vì sao, y biết đối với việc này lẽ ra không nên cấm cản, huống hồ giữa hai người đã là phu thê cưới gả đàng hoàng.
Nhưng Quân Mộ Ngọc y đối với đêm đó vẫn là nỗi ám ảnh.
Đã nửa khắc trôi qua mà vật kia của Huyền Du vẫn không chịu nằm xuống.
Quân Mộ Ngọc cùng Huyền Du liền rơi vào tình thế bất đắc dĩ, thật sự ôm một nương tử xinh đẹp của mình như thế này hắn có thể dịu xuống nổi sao?
Quân Mộ Ngọc đẩy tay Huyền Du ra, dứt khoát đứng lên khiến hắn có hơi bất ngờ.
"Nếu đã vậy...!Ta giúp ngươi...!giải quyết nhé?..", Quân Mộ Ngọc lí nhí nói, câu nói vì thế khi lọt vào tai Huyền Du cũng trở nên đứt quãng.
Chỉ là, hắn lại hiểu được nội dung mà Quân Mộ Ngọc muốn truyền đạt.
Y muốn giải quyết giúp hắn!
Y định sẽ giải quyết thế nào đây?
Thật đáng mong chờ.
Huyền Du liền gật đầu chấp thuận, nhận được sự đồng ý, Quân Mộ Ngọc ngồi xuống cởi đai lưng hắn ra.
Bắt đầu công cuộc "giải quyết".
Cằm vật đó trong tay, Quân Mộ Ngọc khẽ nuốt nước bọt, thật sự cảm thấy khâm phục bản thân vì sau đêm đó y vẫn còn sống!
Quân Mộ Ngọc trước khi gả cho Huyền Du dĩ nhiên đã được dạy rất nhiều thứ lễ nghi, trong đó, những chuyện thế này dĩ nhiên y cũng được dạy qua.
Ngậm lấy vật đó trong miệng, Quân Mộ Ngọc không chút kĩ thuật ngậm vào nhả ra.
Tuy rằng là thế nhưng Huyền Du lại cực kì cảm thấy kích thích! Yêu thích sự vụng về này của y.
Quân Mộ Ngọc đối với vật trong miệng cảm thấy không những không hạ xuống mà còn to thêm một vòng!
Cái nghịch lí gì thế?
Đưa đôi mắt ướt nước nhìn Huyền Du, vật trong miệng vẫn còn chưa bỏ ra, Huyền Du đối với cảnh này thật sự rất muốn trực tiếp đè y ra mà thỏa mãn, nhưng lí trí còn sót lại không cho phép hắn làm thế.
Đôi mắt Huyền Du tối sầm, khẽ giữ lấy đầu của Quân Mộ Ngọc không cho y nhả ra, "ngoan, a Dạ đưa vào sâu hơn một chút, cũng đừng cứ nhả ra ngậm vào như thế, dùng lưỡi của mình đi!"
Quân Mộ Ngọc thật sự làm theo, động tác có vẻ trở nên mượt mà trơn nhẵn hơn khi nãy.
Quả nhiên được Huyền Du chỉ dạy, rất nhanh sau đó hắn bị Quân Mộ Ngọc làm cho kích thích đến xuất ra.
Mọi thứ đều nằm trong miệng y!
Huyền Du thở hắt ra một hơi, sau đó nhìn Quân Mộ Ngọc.
Khi nãy hắn không kịp đẩy đầu y ra, hậu quả là khiến Quân Mộ Ngọc bị sặc, y còn nuốt xuống một ít bạch dịch, phần còn lại theo bản năng mà nhè ra.
Vị thật sự rất lạ!
Huyền Du đối với hành động này của y thật sự không tức giận, hắn lấy trong ngực áo ra một cái khăn tay rồi lau phần bạch dịch còn dính trên khóe miệng của Quân Mộ Ngọc.
"Để ta lau sạch cho ngươi!"
Quân Mộ Ngọc ngượng nghịu để Huyền Du lau giúp, mắt không dám nhìn thẳng vào vật kia của hắn.
Hành động lảng tránh này trong mắt Huyền Du thật sự rất câu nhân, điều này khiến thứ đó của hắn mới được Quân Mộ Ngọc làm dịu lại tiếp tục cương cứng!
Quân Mộ Ngọc giật mình, trừng mắt nhìn hắn.
Sao lại cương nữa rồi???!
Đáy mắt Huyền Du hơi tối lại, vẻ mặt lại đầy ủy khuất, "A Dạ, nó lại không yên phận rồi, ngươi giúp ta được không?"
Quân Mộ Ngọc đối với cử chỉ cùng lời nói này của Huyền Du dĩ nhiên không thể từ chối nổi.
Y liền mím môi, sau đó chậm rãi ngậm vào.
__________________________________________.
Danh Sách Chương: