Huyền Du đưa ra lệnh bài sau đó cưỡi ngựa xông thẳng vào trong cung.
Duẫn vương cưỡi ngựa xông thẳng vào hoàng cung, bộ dáng nhếch nhác, tóc tai rối bù, ánh mắt đằng đằng sát khí.
Nhiều người thấy Huyền Du cưỡi ngựa từ xa đã vội nép sang hai bên nhường đường.
Mọi người nhìn bóng lưng Huyền Du ngày càng xa, hướng Duẫn vương đến chẳng phải là đại lao sao? Duẫn vương phi đang bị lãnh phạt tại nơi đó mà, Duẫn vương định cướp ngục sao?!
Huyền Du giật dây cương lại sau đó nhảy xuống ngựa, hắn thoắt một cái đã chạy đến nơi lãnh phạt của Quân Mộ Ngọc.
Vừa thấy y từ xa, Huyền Du đã gầm lên: "dừng tay cho ta!"
Quân Mộ Ngọc bấu chặt tay, thần trí sớm đã không còn được tỉnh táo bao nhiêu.
Tầm mắt y nhanh chóng tối đi, ngay giây phút sắp đổ gục, y đã nghe được một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.
Là của Huyền Du, nhưng sao Huyền Du lại về rồi? Không phải hắn vẫn còn ở Giang Nam sao?
Huyền Du thấy Quân Mộ Ngọc ngã rạp ra đất, liền dùng khinh công chạy đến.
Không nói không rằng đá hai người thi pháp ra.
Hắn run rẩy ôm Quân Mộ Ngọc vào lòng, nhẹ nhàng sờ vào mặt y.
"Quân Dạ, nhìn ta, Quân Dạ, là ta về muộn!", giọng nói Huyền Du run run, đôi mắt hắn đỏ lên.
Có trời mới biết ngay giây phút thấy cây trượng kia đánh vào người Quân Mộ Ngọc khiến y ngã ra đất bất tỉnh, Huyền Du như muốn nổ tung.
Hắn cảm thấy như trái tim mình bị ai đó hung hăng đạp một cái thật mạnh, đau đến khó thở.
Tình cảnh Quân Mộ Ngọc ngã xuống khi đó, lại khiến cho Huyền Du nhớ về kiếp trước.
Khi ấy Quân Mộ Ngọc cũng đã ngã xuống trước mặt hắn như vậy! Đó cũng là lúc hắn mất đi y, mất tất cả!
Nhìn người đã bất tỉnh trong lòng, Huyền Du ôm chặt lấy y, lạnh lẽo nói: "các ngươi đã đánh y bao nhiêu trượng rồi?"
Một tên thi pháp liền lắp bắp đáp: "bốn...!Bốn mươi mốt trượng."
Huyền Du hơi siết chặt vòng ôm, nhưng hắn không dám siết chặt quá sợ làm đau Quân Mộ Ngọc.
Đừng đùa, với một người khỏe mạnh, chỉ ba mươi trượng thôi cũng đã quá sức chịu đựng.
Huống chi Quân Mộ Ngọc vốn yếu ớt từ nhỏ, y chịu bốn mươi mốt trượng đã là gần như muốn mạng của y!
"Số trượng còn lại cứ đánh lên ta, ta sẽ lãnh thay y!", Huyền Du gằn giọng.
Thị lang bộ Hộ đứng ở một bên liền vội nói: "không được đâu thưa vương gia, hoàng thượng hạ chỉ hình phạt này là giành cho vương phi.
Ngài không thể..."
"Ta nói ta sẽ gánh thay y! Ngươi điếc sao?", Huyền Du quát lên, cắt ngang lời thị lang bộ Hộ đang nói, sát khí từ người hắn tỏa ra nồng đậm khiến mọi người xung quanh cảm thấy áp bách đến khó thở.
Thị lang bộ Hộ thấy bộ dáng như sắp ăn thịt người của Huyền Du thì không khỏi run rẩy, gã siết chặt chiếu chỉ trong tay, lắp bắp: "nhưng...! Nhưng..."
"Hoàng thượng giá đáo!"
Bỗng một giọng nói vang lên, thu hút hết sự chú ý của tất cả mọi người.
Riêng Huyền Du đang quỳ ôm Quân Mộ Ngọc, thì tất cả những người có mặt đều vội vàng quỳ xuống dập đầu hành lễ.
Nhiếp Ngạn đế mặc long bào uy nghiêm bước vào.
Đằng sau còn có Huyền Kính Minh, Huyền Tiêu cùng nhiều quan thần khác.
Nhiếp Ngạn đế đang thượng triều, liền nghe tin Duẫn vương cưỡi ngựa xông vào trong cung, hướng đại lao đi đến.
Vậy nên ông liền lập tức đến đây, các đại thần khác không hiểu chuyện lắm cũng vội đi theo.
Một mặt muốn theo chân Nhiếp Ngạn đế xem tình hình, một mặt đến để xem trò vui.
Tuy nhiên khi bọn họ vừa thấy tình trạng của Duẫn vương, đặc biệt là Duẫn vương phi, sắc mặt ai cũng khẽ biến đổi.
Duẫn vương phi...!Vẫn còn thở chứ?!
Như bị chính ý nghĩ này dọa sợ, bọn họ tức khắc cúi đầu không dám nhìn thêm.
Trong đám quan thần theo chân Nhiếp Ngạn đế, có Quân Thừa Húc.
Ông thấy được tình cảnh của Quân Mộ Ngọc, cả người bủn rủn muốn ngả ra sau nhưng may có Huyền Kính Minh đứng cạnh đó giữ lại.
Nhiếp Ngạn đế nhìn một lượt xung quanh rồi mới lên tiếng: "miễn lễ!"
"Tạ hoàng thượng! "
"Huyền Du, chuyện gì đây?", Nhiếp Ngạn đế nhìn Huyền Du hỏi.
Huyền Du nghe gọi tên, liền nén cảm xúc muốn xông lên giết Nhiếp Ngạn đế của mình, khàn khàn nói: "Phụ hoàng, Quân Dạ không thể chịu thêm trượng nào được nữa đâu, nếu còn ra tay đánh, y chắc chắn sẽ chết! Để y ra trận vốn cũng là lỗi của con vì đã không quản thúc tốt, số trượng còn lại cứ để con gánh thay y.
Phụ hoàng, nhi thần khẩn thiết cầu xin người! Xin người hãy cho con gánh số trượng còn lại thay y!"
Mọi người có mặt đều không khỏi có chút xót xa, quả thật với tình trạng hiện tại của Duẫn vương phi, nếu còn bị đánh, chắc chắn sẽ mất mạng.
Nhưng nếu chuyển hình phạt sang Huyền Du, thì lại có chút không được hợp lí.
Hoàng gia trước giờ coi trọng thanh danh, Nhiếp Ngạn đế chắc chắn ít nhiều sẽ không chuyển hình phạt đó sang Huyền Du.
Dù sao thì Huyền Du cũng là hoàng tử, là vương gia đương triều, vốn thân phận đã là hoàng tộc.
Còn Quân Mộ Ngọc chỉ là vương phi, đối với hoàng tộc, nếu không có Duẫn vương phi là Quân Mộ Ngọc, thì cũng sẽ có một Duẫn vương phi khác.
Quân Thừa Húc lúc này mới tiến lên, ông hướng Nhiếp Ngạn đế quỳ rạp xuống, khẩn thiết nói: "Thưa bệ hạ, thần vốn là phụ thân thân sinh ra Duẫn vương phi, để y vi phạm vương pháp vốn cũng là do một phần lỗi của thần vì đã quản giáo không nghiêm.
Số trượng còn lại kia thần xin gánh chung với vương phi.
Xem như là hình phạt vì đã không dạy dỗ nhi tử của mình tốt, để hôm nay nó làm ra chuyện này."
Quân Thừa Húc nói xong liền dập đầu sát đất, không tỏ nửa ý bất kính.
Nhiếp Ngạn đế nhìn Huyền Du rồi lại nhìn sang Quân Thừa Húc.
Im lặng không lên tiếng.
Nhiều quan thần muốn đứng ra cầu tình giúp nhưng lại không dám, sợ rằng sẽ lại rước họa vào thân.
Nhưng trong lòng ai ai cũng có chúng một suy nghĩ, đó là hình phạt này thật sự không thể thi hành trên người Duẫn vương phi được nữa.
Nếu không, chắc chắn Duẫn vương sẽ phát điên!
Việc Duẫn vương làm mọi cách để được cưới Duẫn vương phi vào cửa đã làm cho trên dưới trong ngoài chấn động không thôi.
Đến tận giờ Duẫn vương vẫn không có thê thiếp, điều này có thể thấy được Duẫn vương yêu vương phi của mình sâu đậm thế nào.
Hôm nay lại được chứng kiến một màn này, bọn họ càng chắc chắn với suy nghĩ của mình hơn.
Quả thật nếu như Duẫn vương phi phải bỏ mạng tại đây thật, Duẫn vương chắc chắn sẽ phát điên!
Huyền Tiêu nhìn bộ dáng nhếch nhác của Huyền Du liền thấy có chút hả hê.
Chính cậu cũng muốn hình phạt kia chuyển sang Huyền Du, tốt nhất đánh mạnh một chút, đánh tàn phế luôn Huyền Du càng tốt.
Huyền Du tàn phế rồi, sẽ không còn ai có thể tranh hoàng vị với cậu nữa.
Huyền Kính Minh thâm trầm nhìn tình cảnh trước mắt.
Tuy ngoài mặt vờ như không có gì nhưng trong lòng gã lại rất nặng nề.
Bàn tay giấu trong tay áo khẽ siết chặt.
Mất một lúc lâu sau, khi cái im lặng khiến cho mọi người sắp không thở nổi thì Nhiếp Ngạn đế lúc này mới lên tiếng: "Ái khanh đứng lên đi."
Quân Thừa Húc miễn cưỡng đứng lên: "tạ hoàng thượng."
Nhiếp Ngạn đế liền nhìn sang Huyền Du: "nếu như con đã nói vậy, vậy thì ta sẽ toại nguyện cho con.
Người đâu, truyền ý chỉ của trẫm, số trượng còn lại của Duẫn vương phi, tất cả sẽ do Duẫn vương gánh.
Sau khi lãnh phạt xong, cấm túc Duẫn vương cùng Duẫn vương phi ba tháng, cắt bổng lộc một năm."
Nói xong, Nhiếp Ngạn đế không thèm đoái hoài gì đến Huyền Du nữa, ông phật tay áo rồi nhanh chóng li khai khỏi đại lao.
Các quan thần nép sang hai bên nhường chỗ cho Nhiếp Ngạn đế.
Sau đó số ít đi mất, số nhiều ở lại xem tình hình.
Hai người thi pháp nhanh chóng giơ trượng lên.
Bắt đầu hướng Huyền Du đánh xuống.
Huyền Du cứng rắn quỳ thẳng người, trong lòng vẫn ôm chặt Quân Mộ Ngọc không dám nới lỏng.
Từng đòn trượng giật xuống lưng hắn, hắn ghi nhớ từng cái một.
Quả thật trượng đánh vào người, như muốn đánh cho tim phổi văng ra ngoài, máu huyết trì trệ.
Thử tưởng tượng xem lúc mấy đòn trượng này đánh lên người Quân Mộ Ngọc, có phải là muốn đánh cho y tàn phế không?
Không biết đã là trượng thứ bao nhiêu, Huyền Du sắc mặt trắng đi, khóe miệng chảy ra tơ máu.
Nhưng bộ dáng quỳ thẳng người vẫn không có chút xiêu vẹo.
Hắn muốn gánh hết tất cả đau đớn mà Quân Mộ Ngọc lẽ ra phải chịu, muốn ghi nhớ thật rõ cơn đau ngày hôm nay.
Nhìn người thoi thóp trong lòng mình, Huyền Du hận tại sao mình không về sớm hơn để gánh hết tất cả cho y.
Quân Mộ Ngọc, ta hứa đây là lần cuối cùng ta khiến ngươi bị thương.
Tuyệt đối sẽ không có lần sau!
Đôi lời tác giả: 10k lượt đọc rồi, sắp tới tui sẽ bão cho mọi người nhé, mãi iu.
Danh Sách Chương: