“Chị?” Diệp Thanh Vy không tin vào tai mình.
Từ nhỏ mặc dù hai người ít tâm sự với nhau, cô vẫn biết được người chị này của mình rất ghét hôn nhân sắp đặt.
Chị ấy tin vào tình yêu đẹp, rằng trên thế giới này sẽ có một người hoàn toàn thuộc về mình.
“Hân Hân, con suy nghĩ kỹ chưa?” Diệp Đăng nhíu mày, trước giờ ông luôn phản đối việc vợ mình cho con gái đi xem mắt.
“Mẹ không gây áp lực cho con nữa.” Thật ra hôm nay Lâm Mai Hạ cũng nhìn ra con gái có chút khác thường.
“Mọi người sao vậy?” Diệp Thanh Hân bật cười: “Con cũng sắp ba mươi rồi, con không muốn bị người ta kêu là gái ế đâu.”
“Có phải ai nói lung tung gì với chị không?” Diệp Thanh Vy lo lắng, chị cô là người rất nhạy cảm.
“Chuyện đó cứ quyết định vậy đi, con về phòng tiếp tục viết tiểu thuyết đây.”
Diệp Thanh Hân quay về phòng, Diệp Thanh Vy nhanh chóng chạy theo.
“Chị, em làm gì khiến chị không vui sao?” Diệp Thanh Vy cảm nhận được ánh mắt chị nhìn cô vừa rồi rất khác lạ, lại thêm thái độ lúc ăn tối hôm nay.
Diệp Thanh Hân gõ vào đầu em gái mình một cái: “Nếu còn ăn nói linh tinh nữa chị mới thật sự không vui.”
Cô đối với Diệp Thanh Vy làm sao có ý kiến gì được chứ, chỉ là nhìn em gái hạnh phúc, trong lòng người chị này rất vui, cũng có chút ngưỡng mộ.
Cô thật sự muốn giống Diệp Thanh Vy, có thể cùng người mình yêu công khai nắm tay đi dạo phố, dẫn về gặp gia đình.
“Em biết không? Từ nhỏ, chị vừa ngưỡng mộ, vừa ghen tị với em.
Em xinh đẹp, thông minh, hòa đồng với mọi người, lớn lên tìm được công việc tốt, lại can đảm chạy về phía tình yêu.
Còn chị,…” Giọng nói Diệp Thanh Hân run run, sau đó bật khóc, không thể thốt nên lời.
Phía nhà xuất bản báo sẽ phản hồi sau, Diệp Thanh Hân cũng không còn hi vọng gì nữa, đã đến lúc cô từ bỏ công việc này.
Sau khi tốt nghiệp trung học, cô không học đại học, đi theo con đường tác giả viết tiểu thuyết trên mạng.
Suốt mười năm nay, dù cô đã có độc giả trung thành, nhưng nhuận bút thu được thật sự không thể nuôi sống bản thân.
Trước đó, Diệp Thanh Hân luôn sống dựa vào gia đình, nhưng cô hiểu rõ, dù ba mẹ yêu thương cô thế nào, cuối cùng vẫn phải tự mình bước đi.
“Chị, nói cho em biết đi, đã xảy ra chuyện gì?” Diệp Thanh Vy đau lòng không thôi, có phải cô đã quá thờ ơ với chị mình rồi không?
Diệp Thanh Hân không nói, chỉ khóc, đây sẽ là lần cuối cùng cô khóc.
Từ hôm nay, cô sẽ thay đổi, sẽ không còn là Diệp Thanh Hân của lúc trước nữa.
Diệp Thanh Vy không về lại nhà trọ, ở lại ngủ cùng Diệp Thanh Hân.
Hai người thức đến khuya để tâm sự, ôn lại những ký ức lúc nhỏ.
Đây cũng là lần đầu tiên hai chị em nói với nhau nhiều đến vậy.
\=\=\=\=\=\=\=\=
Buổi sáng, Diệp Thanh Vy đến công ty, có cuộc họp quan trọng, bàn về dự án mới, nghe đến địa điểm, cô có chút bất ngờ.
Giang Duy Bảo muốn phát triển du lịch ở huyện C, thuộc tỉnh T, là nơi cô và anh từng sinh sống.
Sau buổi họp, kiểm tra điện thoại có cuộc gọi nhỡ, là Diệp Thanh Tú, cô liền gọi lại.
Bên kia, anh nói gọi cho Diệp Thanh Hân không được, hôm qua bị cô tắt máy, hôm nay điện thoại không có tín hiệu.
Cô an ủi anh rằng chị ấy không sao, sau đó nói với anh thái độ và những lời nói của Diệp Thanh Hân hôm qua.
Diệp Thanh Vy có chút lo lắng, gọi điện cho chị thì vẫn kết nối được bình thường.
Trong lòng cô cảm thấy không ổn, nhớ lúc trước có lần chị và em họ cô cãi nhau, sau đó cắt đứt liên lạc suốt một tháng.
Lần này Diệp Thanh Hân lại chặn Diệp Thanh Tú, hai người đó có chuyện gì sao?
Từ nhỏ ba người lớn lên bên nhau, nếu hai người xảy ra mâu thuẫn, Diệp Thanh Vy nghĩ mình không thể đứng ngoài cuộc được.
Giống như lần đó hai người cãi nhau, cô phải tìm cách giúp hai người giải hòa suốt một tháng.
Cô nghĩ có lẽ Diệp Thanh Tú sau khi biết quyết định của Diệp Thanh Hân, đã không ủng hộ, trước giờ anh luôn là kiểu người theo đuổi tự do, lý tưởng mà.
Cũng có thể anh đã nói gì đó khiến chị cô tủi thân, mặc dù tốt bụng nhưng không biết lựa lời khi nói, dễ gây tổn thương người khác.
Diệp Thanh Vy còn đang suy nghĩ về chuyện gia đình, đầu bỗng truyền đến cơn đau, ngước lên thì thấy Giang Duy Bảo đứng trước mặt cô.
“Giang tổng, đây có thể xem là bạo hành nhân viên không?” Cô xoa xoa đầu, không quên lườm anh.
“Trợ lý Diệp, giờ làm việc mà em dám không tập trung, còn trách anh?” Giang Duy Bảo thật sự hết cách, anh gọi nhiều lần cô không có phản ứng, đi đến trước mặt, cô cũng không thấy.
“Em đang suy nghĩ về dự án thôi.” Diệp Thanh Vy có chút chột dạ, để việc riêng ảnh hưởng đến công việc, đúng là lỗi của cô.
“Siêng năng vậy sao?” Giang Duy Bảo không tin nhìn cô: “Vậy chuẩn bị đi, vài ngày nữa đi công tác với anh.”
“Em?” Diệp Thanh Vy còn nghĩ mình nghe nhầm, đây là dự án lớn, được tham gia quả thật là vinh dự của cô.
Nhưng nghĩ lại, cô chỉ là nhân viên mới, nếu Giang Duy Bảo thiên vị cho cô, chỉ sợ không hay.
“Nghĩ nhiều rồi.” Anh nhìn ra được suy nghĩ của người nào đó: “Em là trợ lý của anh, đi theo anh là chuyện đương nhiên.
Với lại đó là địa bàn của em, không đi thì ai đi nữa đây?”
Còn một lý do nữa, anh muốn thử đưa cô về đó.
Mặc dù đã từ bỏ, không còn tìm hiểu chuyện năm xưa nữa, nhưng anh hi vọng một lần cùng cô ôn lại những kỉ niệm của hai người.
Cho dù cô vĩnh viễn quên đi cũng được, không sao, những kí ức ngọt ngào bên cô cả đời anh sẽ khắc sâu trong tim.
Thật ra Giang Duy Bảo quyết định cho Diệp Thanh Vy làm trợ lý, quả thật có chút tâm tư riêng, muốn giữ cô bên mình.
Hơn hết, anh còn muốn cô có thể phát huy được khả năng của mình.
Lúc trước khi còn làm ở bộ phận cũ, cô đều bị Đường Hoa chèn ép.
Người phụ nữ kia dựa vào quan hệ của hai gia tộc, cản đường phát triển của nhiều nhân viên, nếu không có Giang Tường Lĩnh, anh đã tống cổ chị ta đi rồi.
“Vậy phía bên Trần Thị?” Phía bên kia nhất định cử Trần Diệu Linh đến, cô thật sự không muốn người phụ nữ kia tiếp cận anh.
“Bọn họ…” Ánh mắt Giang Duy Bảo bỗng có chút sát khí, rất nhanh liền trở lại bình thường: “Không có quyền can thiệp.”
“Ý anh là…”
“Đi ăn thôi.” Giang Duy Bảo kéo cô đi, không nói về chuyện đó nữa, dù sao đến lúc đó cô cũng tự biết.
\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=
“Chào Giang tổng, chị có thể mượn Vy Vy được không?”
Sau khi Diệp Thanh Vy và Giang Duy Bảo đi ăn trở về, một cô gái trẻ tuổi chạy ra trước mặt hai người.
Đây là người của bộ phận kinh doanh, lớn hơn cô ba tuổi, một trong những đồng nghiệp có quan hệ khá tốt với Diệp Thanh Vy.
Giang Duy Bảo mỉm cười lịch sự với cấp dưới rồi rời đi.
“Tháng sau chị cưới, em nhớ đến tham dự nha.” Cô gái đưa cho Diệp Thanh Vy thiệp mời.
“Dạ được, chúc mừng chị ạ.”
“Em và Giang tổng cũng mau kết hôn đi.”
Diệp Thanh Vy đỏ mặt: “Em và anh ấy chỉ mới bên nhau thôi mà.”
Nói thì nói vậy, thật ra cô đã quyết định cả đời này ngoài anh ra sẽ không lấy người khác.
Hay là cô cầu hôn anh thì thế nào nhỉ?
Hai người đứng trò chuyện vài câu, sau đó quay về làm việc.
“Diệp Thanh Vy, gặp tôi mà không chào sao?”
Về đến trước phòng giám đốc, bỗng nhiên có người kéo tay Diệp Thanh Vy lại.
“Cô là cấp trên của tôi?” Nếu là quá khứ, cô chỉ đơn thuần không thích Trần Diệu Linh, hiện tại là căm thù.
“Tôi sẽ là tổng giám đốc phu nhân, cô không nên chào một tiếng sao?” Trần Diệu Linh đắc ý, còn vài ngày nữa chủ tịch Giang trở về, cô ta có người chống lưng rồi.
Diệp Thanh Vy “ồ” một tiếng, trong lòng lặp đi lặp lại câu nói: “Đây là công ty, không được đánh người.”
“Thái độ của cô là gì hả?” Trần Diệu Linh không vui khi thấy Diệp Thanh Vy tỏ ra thờ ơ như thế.
“Lần trước cô đã nói rồi, cô có thể chấp nhận chia sẻ người đàn ông của mình với người khác.” Diệp Thanh Vy gạt tay cô ta ra: “Duy Bảo của tôi không phải loại người thích tam thê tứ thiếp, sợ là không đáp ứng được tiêu chí chọn chồng của Trần tiểu thư.”
“Cô…” Trần Diệu Linh tức giận: “Đừng có ngậm máu phun người.”
Nơi này là công ty, có nhiều người đang nhìn, cô ta không thể làm mất hình tượng được.
“Thật hay giả, trong lòng cô tự biết.” Diệp Thanh Vy tiến lên, nói nhỏ bên tai Trần Diệu Linh: “Đừng nói là A Duy, cả Gia Bảo cũng không thể chấp nhận được tư tưởng lệch lạc đó của cô đâu.”
Nói rồi cô xoay người trở về phòng giám đốc, không ngờ nhìn thấy Giang Duy Bảo đang đứng đó nhìn mình..
Danh Sách Chương: