• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Diệp Thanh Vy mở mắt, chỉ thấy mình đang ở một ngôi nhà hoang, trước mặt có bốn năm người mặc đồ đen đứng đó.
“Tỉnh rồi sao?” Phía sau truyền đến giọng nói, là Trần Diệu Linh.
“Cô muốn gì?” Diệp Thanh Vy muốn thoát ra nhưng không thể.
“Muốn gì?” Cô ta hỏi ngược lại, sau đó cười lớn: “Dĩ nhiên là mạng của mày!”
“Cô điên rồi!” Không được, cô nhất định phải thoát khỏi nơi này.
Buổi sáng cô và Giang Duy Bảo đang đi mua thuốc cho mẹ cô, hai người đã hẹn tối sẽ cùng nhau về dùng cơm.

Anh chỉ quay đi, cô liền bị đám người này gây mê rồi bắt lên xe.

Nhất định bây giờ anh rất lo lắng, đang chạy đi tìm cô.
“Tao ra nông nỗi này không phải do mày?”
Năm xưa, không phải do Diệp Thanh Vy, Giang Gia Bảo sẽ không bỏ cô ta đi.

Sau đó, cô ta chấp nhận sự chán ghét của Giang Duy Bảo để lần nữa lấy được hôn ước với Giang gia, lại là Diệp Thanh Vy lần nữa phá hỏng.

Chỉ vì ở bên cạnh người phụ nữ này, Giang Duy Bảo ngu ngốc từ bỏ cả quyền thừa kế, cũng không muốn cưới cô ta làm vợ.
“Ngươi tao yêu, vị trí phu nhân Giang gia, tất cả của tao đều bị mày cướp đi.” Ánh mắt Trần Diệu Linh trở nên độc ác: “Nếu đã như vậy, tao sẽ hủy diệt mày, để mày mất tất cả.”
“Cô…” Diệp Thanh Vy có chút hoảng, cô không sợ chết, chỉ không nhẫn tâm bỏ lại người thân của mình mà thôi.
“Trước tiên, tao sẽ cho mày nhìn thấy người mày yêu chết trước mặt mày.”
Nhớ năm đó tận mắt chứng kiến Giang Gia Bảo rời đi, cô ta muốn Diệp Thanh Vy cũng phải nếm trải cảm giác này.
“Không được động vào anh ấy!” Diệp Thanh Vy hét lên, nếu cô ta dám làm gì Giang Duy Bảo, có làm ma cô cũng không để yên.

Trần Diệu Linh cảm thấy ồn ào, nên lấy băng keo dán miệng cô lại.
“Thả cô ấy ra!” Một lát sau, Giang Duy Bảo đã đuổi đến.
Diệp Thanh Vy lắc đầu, ra hiệu cho anh mau chạy đi, vừa rồi cô nhìn thấy trong tay Trần Diệu Linh có súng.
“Nếu không thả thì sao?” Trần Diệu Linh đắc ý: “Đàn em của tao đói khát lắm rồi.”
Lúc này, hai tên tiến lên giữ Giang Duy Bảo lại, hai tên lại đi về hướng Diệp Thanh Vy.

Trước tiên cô ta sẽ cho người đàn ông trước mặt chứng kiến cảnh người anh yêu bị làm nhục, sau đó cả hai sẽ cùng nhau xuống địa ngục.

Những kẻ dám đối đầu với Trần Diệu Linh này, đều không được phép có kết cục tốt.
Diệp Thanh Vy cố gắng vùng vẫy, lúc này dây trói bị tháo ra, bọn chúng tự tin có thể áp chế được cô.
“Ngu ngốc, trói cô ta lại!” Nhìn thấy cảnh đó, Trần Diệu Linh chỉ có thể mắng chửi, cô ta hiểu rõ khả năng đánh đấm của Diệp Thanh Vy.
Tên đàn em cảm thấy có gì đó không đúng, đã quá muộn.

Diệp Thanh Vy đạp mỗi tên một cước, sau đó chạy về phía Giang Duy Bảo.

Hai tên bên phía anh cũng không quá khó khăn để giải quyết, chỉ vài chiêu đơn giản đã có thể hạ được.
Hai người vừa định chạy đi, bỗng nhiên Giang Duy Bảo kéo cô lại, ôm vào lòng.

Diệp Thanh Vy cảm nhận được cơ thể anh run lên, máu bắt đầu chảy xuống.

Phía xa, Trần Diệu Linh lại tiếp tục bắn thêm hai phát súng nữa.

“Chạy đi!” Giang Duy Bảo yếu ớt nói, anh không còn thời gian nữa.
Diệp Thanh Vy lắc đầu, cô biết bản thân không thể trốn thoát, nếu đã như vậy cô muốn ở lại, đi cùng anh.

Trái tim bỗng cảm thấy đau đớn khi nhìn thấy Giang Duy Bảo đang hấp hối nằm trong lòng cô.

Anh đi trước, sẽ không quá cô đơn, vì rất nhanh em sẽ đến tìm anh.
“Cứu người cần lý do sao?”
“Chúng ta là bạn bè, không phải sao?”
“Nếu cậu dám nói chuyện tớ trốn học với bố mẹ, từ nay đừng nhìn mặt nhau nữa.”
“Được rồi, tớ học bài là được chứ gì, sao cậu còn trẻ mà như cụ ông vậy?”
“Tớ mua xe để cậu chở tớ đi học, không phải tặng cậu, ai cho cậu từ chối?”
“Ai nói cậu không còn ai, từ nay tớ luôn bên cậu.”
“Trong lòng tớ, A Duy đẹp trai nhất.”
“Hôm nay tớ không có đánh nhau, thật đó, A Duy phải tin tớ.”
“Nghĩ đến việc có thể cùng nhau dạo bước ở sân trường đại học, tớ đương nhiên phải nỗ lực học tâm hơn.”
“A Duy, cậu nhất định phải vui vẻ, nếu không tớ sẽ đau lòng lắm đó.”
“Cậu nghĩ tôi thật lòng thích cậu sao? Chỉ vì lúc đó thấy tâm trạng cậu xấu nên an ủi thôi.”
“Gia Bảo vừa giàu, lại đẹp hơn cậu, hơn nữa không bao giờ bắt tôi phải học như cậu.”
“Xin lỗi, người tôi thích là Gia Bảo, không phải cậu.”
Từng mảnh ký ức tan vỡ, lại lần nữa trở về, cuối cùng Diệp Thanh Vy cũng nhớ lại tất cả.

“A Duy, A Duy…” Diệp Thanh Vy bật khóc, ôm lấy Giang Duy Bảo.
“Tốt quá...” Giang Duy Bảo vươn tay, muốn sờ vào mặt Diệp Thanh Vy nhưng không có sức: “Em nhớ ra anh rồi!”
“Đúng vậy, em nhớ ra A Duy của em rồi!” Diệp Thanh Vy bật khóc, nắm lấy tay anh đặt lên mặt mình.

Tại sao đến lúc này cô mới nhớ ra anh: “A Duy, em nói với anh một bí mật, từ trước đến giờ, người em yêu chỉ có anh mà thôi.”
Không phải Giang Gia Bảo hay bất kì ai khác, là Lý Nhật Duy, là Giang Duy Bảo, trong tim cô chỉ có anh.
“Anh biết, anh...!đã gặp lại bố mẹ...!đọc...!đọc quyển nhật...” Anh còn chưa kịp nói hết câu, hơi thở yếu ớt chợt dừng hẳn, đôi mắt từ từ nhắm lại, trái tim anh đã ngừng đập, khóe mắt vẫn còn giọt lệ, đôi môi nở nụ cười vì hạnh phúc.
“A Duy!” Diệp Thanh Vy ôm anh, cả người toàn là máu, tên mặt cô vẫn còn hơi ấm từ bàn tay anh: “A Duy, đừng bỏ em mà...!A Duy...”
“Anh anh em em, cảm động quá đó!” Trần Diệu Linh nhàm chán nhìn hai kẻ trước mặt.

À bây giờ là một người một xác, rất nhanh thôi sẽ thành hai cái xác.
Cô ta không vội tiếp tục ra tay, nhìn hai người đau khổ li biệt, vô cùng hả hê.
“Tôi liều mạng với cô!!” Diệp Thanh Vy mất hết lí trí, lao về phía trước, cô phải trả thù cho A Duy.
“Haha.” Trần Diệu Linh cười lớn, bắn một phát súng vào chân Diệp Thanh Vy.

Bỗng nhiên, có người gọi điện báo với cô ta, cảnh sát đang trên đường đến đây.
“Đáng chết!” Trần Diệu Linh mắng một tiếng, sau đó sai người bắt Diệp Thanh Vy đi.
“Buông tôi ra!” Diệp Thanh Vy vùng vẫy, dù có chết cô cũng muốn ở bên cạnh Giang Duy Bảo.
Trần Diệu Linh bắn vào tay và chân còn lại của Diệp Thanh Vy, lúc này mới có thể lôi cô đi.

Cho dù có chết, cô ta cũng không muốn để hai người bên nhau.

Sau khi ra khỏi ngôi nhà hoang, Trần Diệu Linh đã thấy cảnh sát ập đến rất nhiều, bọn họ ra lệnh cô ta thả con tin.
Nhìn đám cảnh sát trước mặt, sau đó lại nhìn Diệp Thanh Vy bên cạnh, Trần Diệu Linh bỗng nhiên cười lớn.


Bản thân dù không thể thoát được, nhưng có hai kẻ lót đường, vậy cũng đáng, cô ta vẫn là người chiến thắng.
Lúc bị đẩy xuống vách núi, Diệp Thanh Vy cảm thấy không còn sợ hãi, dù sao rất nhanh cô đã có thể đoàn tụ với Giang Duy Bảo, còn có người bạn Giang Gia Bảo của mình.

Cô phải giải thích với họ, năm đó cô chỉ bị đe dọa, người cô yêu chỉ có Lý Nhật Duy cũng chính là Giang Duy Bảo.

Dù có bị mất trí nhớ, hay dù trải qua bao nhiêu lần luân hồi đi nữa, cô nhất định sẽ tìm và yêu anh.
Cô thật sự rất lo lắng cho bố mẹ, Lâm Mai Hạ có bệnh tim, làm sao có thể chịu được tin tức con gái mình qua đời? Cô còn có chị, em họ và bạn thân nữa, vẫn chưa thấy họ được hạnh phúc.

Cả Trần Diệu Linh, cô muốn được nhìn thấy cô ta sẽ bị trừng trị.
Cả người rơi xuống, tiếp xúc với mặt đất, thậm chí Diệp Thanh Vy không còn cảm nhận được đau đớn.

Tại hơi thở cuối cùng, cô thật sự không cam tâm, bọn họ luôn sống lương thiện, tại sao kết thúc lại thế này? Cầu xin ông trời cho cô được làm lại, nhất định cô phải khiến những kẻ độc ác đó phải trả giá.
Diệp Thanh Vy tỉnh dậy, nước mắt ướt cả mặt, vừa rồi cô mơ thấy khoảnh khắc của mình lúc sắp chết ở kiếp trước.

Cảm tạ ông trời đã cho cô cơ hội, nhất định cô phải sống thật tốt, trừng trị kẻ ác.
Ngay bây giờ, cô rất nhớ Giang Duy Bảo, kiếp trước anh đã hi sinh quá nhiều vì cô kể cả mạng sống của mình.

Cô muốn gọi cho anh, lại không dám, bây giờ là nửa đêm, chắc anh vẫn đang ngủ.
Thời gian cách ngày anh xảy ra tai nạn càng gần, kiếp trước hai người chưa làm lành nên cô không biết chính xác lí do và thời gian.

Dù thế nào, cô cũng không muốn anh phải chịu bất kì tổn thương nào nữa, cả thể xác lẫn tinh thần.
A Duy, kiếp trước em luôn được anh bảo vệ, lần này đổi lại, hãy để em được che chở anh..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK