Hàn Mai vụt trở thành thiếu nữ thiên tài của học viện Godiva, số lần bị bắt nạt cũng giảm đến chóng mặt.
Cuối cùng nó cũng thấy bản thân được dễ thở một chút, không suốt ngày phải căng thẳng tìm cách đối phó mấy người xung quanh nữa.
Vũ Linh Sa mấy lần tìm cách muốn gặp Lục Nam Phong nhưng không thành, cuối cùng phải thông qua Khang Quân, biết được hôm nay Lục Nam Phong đến câu lạc bộ cờ vua, cô cố gắng đứng chờ sẵn.
"Anh Nam Phong, em.."
Vũ Linh Sa mân mê gấu áo, dáng vẻ cúi đầu nhỏ nhẹ khiến ai nhìn vào cũng muốn chở che.
Nhưng Lục Nam Phong không có cảm giác với Vũ Linh Sa.
Có chăng là thấy có chút ấn tượng vì Linh Sa lương thiện, không kiêu kỳ mà thôi.
Hắn nhíu mày:
"Sao cô tới đây?"
"Em..
Sao..
sao dạo này anh tránh mặt em?"
Hắn bật cười, con gái đều ảo tưởng như vậy sao?
"Tại sao tôi phải tránh mặt cô? Chỉ là chúng ta cũng không thân thiết đến mức mà ngày nào cũng phải gặp nhau, đúng không?"
Hắn quay người muốn bước vào trong nhưng Vũ Linh Sa lập tức lao đến, chặn ngay trước cửa, hai mắt rưng rưng như bầu trời đêm đầy sao phản chiếu dưới mặt biển dập dìu.
Vũ Linh Sa không thiết tha gì mặt mũi nữa, không quan tâm đến danh dự hoa khôi gì cả, cô run run lên tiếng thổ lộ:
"Anh Nam Phong, em..
em thích anh.."
Hắn không thấy bất ngờ, thậm chí còn cảm thấy quá quen với cảnh này.
Lục Nam Phong hững hờ:
"Tôi không thích cô."
"Vì sao? Em có gì mà anh không hài lòng chứ? Anh nói đi, em nhất định sẽ sửa."
Lục Nam Phong thoáng nghĩ đến Hàn Mai, với cái tính kiêu ngạo lạnh lùng kia thì có khi sai rành rành ra nó cũng chẳng thèm sửa.
Mấy đứa con gái khác nhìn thấy hắn thì mừng rỡ, thẹn thùng, mỗi mình nó mặt mày đăm chiêu, cau có, lúc nào cũng mắng hắn biến thái.
Tức thật!
"Không cần.
Không thích là không thích chứ làm gì có lý do.
Với lại, tôi đã có hôn ước với công chúa Nadalia rồi.
Cô đừng nghĩ tới chuyện này nữa."
Chỉ bế cô ta có một lần mà lúc nào cũng bám rịt lấy hắn, thật là phiền quá! Bất đắc dĩ, hắn nhanh trí lôi chuyện hôn ước ra làm bia đỡ đạn dù trong lòng cảm thấy không hợp với cô công chúa đó dù chỉ một chút.
Lời vừa nói ra, Vũ Linh Sa cảm thấy bản thân như bị xô vào vực sâu đen tối, cô khóc òa lên, chạy như bay ra khỏi nơi đó với trái tim đã vụn vỡ vì mối tình không thành.
Thành tích không tốt, cộng với việc bị Lục Nam Phong thẳng thừng từ chối, Vũ Linh Sa bị sốc nên nhốt mình trong phòng liên tục ba ngày.
Mặc cho cha mẹ bên ngoài đập cửa gọi ầm ĩ, khuyên nhủ, cô vẫn ru rú trong phòng.
"Công chúa? Hôn ước?"
Vũ Linh Sa nhớ lại ngày đó Nadalia uyển chuyển bước tới gần Lục Nam Phong, miệng cười nói liến thoắng, sau còn đi cùng vương tử nữa.
Chẳng lẽ Lục Nam Phong cũng thích cô ta hay sao? Công chúa thì sao chứ? Vũ Linh Sa đâu thua cô ta chỗ nào, thậm chí cô công chúa kia nhìn giả dối, lẳng lơ như thế, nói chuyện cứ liếc mắt đưa tình thì sao hợp với Lục Nam Phong được?
An Nhu đặt mạnh khay thức ăn xuống, chịu hết nổi con nhỏ giả mạo này rồi:
"Cô tưởng mình thành công chúa thật rồi đó hả? Sao cô ngang nhiên dùng thân phận của công chúa để làm mấy chuyện này hả?"
Nghiên Dương đang hưởng thụ cảm giác massage, lười cãi nhau với con người làm thấp hèn này: "Chuyện này là chuyện gì?"
"Cô dám đến học viện Godiva tìm Lục Nam Phong ư? Còn đi ăn ở bên ngoài nữa? Còn dám rêu rao chuyện hôn ước? Đợi công chúa trở về sẽ lột mặt nạ con nhỏ giả tạo như cô!"
"Hơ! Hiện tại, tôi là người duy nhất giúp được hoàng gia.
Chỉ có tôi mới có đường nét giống với công chúa.
Cứ đuổi tôi đi, đến khi nhà họ Lục điên lên đòi hủy hôn, để xem tới đó ai mới phải khóc."
Ở lâu trong cung điện, Nghiên Dương ít nhiều cũng biết vài chuyện.
Cô biết hiện tại bọn họ thật sự cần cô.
An Nhu nghiến răng:
"Cô tưởng công chúa cần hôn ước này sao? Cô tưởng ai cũng thấp kém, ham tiền như mình sao?"
"Công chúa không cần, như hoàng gia thì cần.
An Nhu, một ngày tôi vẫn còn đóng giả làm công chúa thì cô chính là người hầu của tôi, phải học cách phục tùng tôi! Biết đâu, sau này cho dù biết tôi là thế thân nhưng Lục thiếu gia vẫn yêu tôi thì sao? Đến lúc đó công chúa của mấy người có trở về thì cũng chỉ có thể tìm mối khác thôi!"
"Đê tiện!"
An Nhu và Nghiên Dương tức giận cãi nhau ầm ĩ bên bể bơi nên không chú ý ở một góc khuất, có người đã nghe thấy toàn bộ câu chuyện.
Linh Sa khóc lóc vật vã, nhìn bản thân trong gương tiều tụy, thần sắc kém đi mấy phần, nhợt nhạt như cái xác biết đi mà xót xa.
Tình cảm của cô, cuối cùng vẫn tới muộn hơn hôn ước đó.
Có lẽ cô phải buông bỏ mối tình này thôi.
Ngay trong lúc Linh Sa quyết định từ bỏ hết thảy thì điện thoại reo lên, mang tới cho cô một tia sang cuối đường hầm.
"Sao cơ? Cô ta là giả ư?".
Danh Sách Chương: