Mục lục
Vô Thượng Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 16: Hợp tác vui vẻ

"Thị Huyết Ma Lang?"

Ánh mắt Tô Khiêm trở nên nặng nề, thực lực của Thị Huyết Ma Lang tương đương với cường giả cảnh giới Luyện Phách, không thể khinh thường, đã thế còn đến mười mấy con, bị bao vây thì chắc chắn thập tử nhất sinh.

"Không chỉ thế, thực lực của thủ lĩnh Thị Huyết Ma Lang đã đạt đến cảnh giới Luyện Thần, trong khi tu vi của ta chỉ mới ở cảnh giới Luyện Phách trung kỳ thôi, nên ta muốn rủ ngươi đi cùng, chỗ hoa Thiên Tâm chúng ta lấy được sẽ chia đều, thế nào?"

Chia đều?

Hoa Thiên Tâm vô cùng hiếm thấy, tuy không đem lại hiệu quả quá lớn cho cảnh giới Luyện Cốt nhưng khi đến cảnh giới Luyện Phách cần một lượng lớn linh lực để tu luyện, và hoa Thiên Tâm chính là bảo bối hiếm có để phục vụ cho việc này!

Nhưng Tô Khiêm không bị lợi ích làm mờ mắt, hắn hỏi: "Sao lại mời ta, còn nhiều người mạnh hơn ta lắm mà?"

"Không sai", dường như Tô Ân Minh biết trước Tô Khiêm sẽ hỏi như vậy, trả lời: "Rất nhiều người mạnh hơn ngươi và cũng rất nhiều người tha thiết tham gia cùng, nhưng họ đều là những con sói tham lam, ngươi thì khác, thực lực rất mạnh, có điều cảnh giới hơi thấp chút thôi".

"Được, ta đồng ý với ngươi", cái Tô Khiêm cần là lý do, một lý do để xem Tô Ân Minh có nói thật hay không, kẻ nào dối trá hắn sẽ không dính dáng với kẻ đó.

Tô Khiêm không tìm thấy lỗ hổng nào trong lý do của Tô Ân Minh nên quyết định chấp nhận lời mời của y, chưa kể hắn cũng ý thức được đây là cơ hội ngàn năm có một.

"Có ai nữa không?", Tô Khiêm dò hỏi.

"Không", Tô Ân Minh lắc đầu: "Đây không phải thời điểm thích hợp để nhiều người biết".

"Vấn đề cuối cùng, khi nào hành động".

"Mong rằng hợp tác vui vẻ, mấy ngày nay ta còn có việc, gặp tại sau núi vào bốn ngày sau", Tô Ân Minh mỉm cười nói.

Tô Khiêm gật đầu, ghi nhớ việc này trong lòng.

Về nhà, Tô Khiêm còn chưa vào trong đã ngửi thấy mùi linh tài thoang thoảng, lập tức mở cửa phòng ra. Điều làm hắn giật mình là trên chiếc bàn bên trong đặt hơn mười gốc linh tài, mỗi một gốc đều có giá trị cao hơn cỏ Tôi Thể hắn đã dùng, trong đó có mấy thứ như cỏ Song Tô Tử U, cỏ Liêm Dã Lăng còn quý hơn cỏ Tôi Thể gấp đôi.

"Nhiều linh tài thế này, chắc chắn không phải phụ thân hái rồi", Tô Khiêm thầm nghĩ trong bụng. Mặc dù thỉnh thoảng Tô Thanh Sơn sẽ đi hái linh tài nhưng rất hiếm khi thu hoạch được nhiều như vậy ở sau núi.

Lúc này, hắn bỗng nhiên nghĩ đến câu nói của Tô Ân Minh: "Thực lực của ngươi rất mạnh, có điều cảnh giới hơi thấp chút thôi..."

"Lẽ nào là Tô Ân Minh thật?"

Cuối cùng Tô Khiêm cũng chắc chắn đó là Tô Ân Minh. Để cảnh giới của hắn tăng lên, không làm gánh nặng cho chuyến đi bốn ngày tới nên đưa hắn nhiều linh tài thế này cũng là điều dễ hiểu.

Đúng lúc này, Tô Thanh Sơn về nhà, nhìn thấy đống linh tài trên bàn thì giật cả mình: "Khiêm Nhi, chuyện gì thế này?"

Tô Khiêm nhìn khuôn mặt mệt mỏi vì làm lụng vất vả của Tô Thanh Sơn, trong lòng vô cùng xót xa. Hắn đi tới tìm ra hai loại linh tài có công dụng cải thiện khí lực từ trong chỗ linh tài kia rồi đặt vào tay Tô Thanh Sơn, nói: "Phụ thân, những thứ này đều là bạn con tặng đấy ạ, con giúp huynh ấy làm chút chuyện nên được nhận thù lao, hai gốc linh tài này giúp rèn luyện khí lực, người ăn đi ạ".

Tô Thanh Sơn không muốn nhận chỗ linh tài kia, nhưng nhìn đôi mắt trong veo của Tô Khiêm, cuối cùng vẫn gật đầu, không từ chối. Ông cầm hai gốc cây linh tài vào trong nhà, thận trọng đặt chúng vào hộp ngọc. Ông không nỡ dùng những linh tài này.

"Có lẽ một ngày nào đó Khiêm Nhi sẽ cần", Tô Thanh Sơn thầm nghĩ.

Đêm khuya thanh vắng.

Trước mặt Tô Khiêm là hơn mười gốc linh tài nọ. Hắn hít sâu một hơi, nuốt một gốc linh tài vào bụng và bắt đầu tu luyện.

Sau khi xuống bụng, linh tài hóa thành linh lực hùng hậu rót vào trong cơ thể Tô Khiêm và liên tục rèn luyện bắp thịt, xương cốt của hắn, chỉ có một phần rất ít là tập trung về đan điền.

Đồng thời, một nửa linh lực bị hút vào không gian kì lạ, chính xác hơn là vào trong ma kiếm thứ hai.

Không lâu sau, Tô Khiêm cảm giác đan điền ở bụng bắt đầu quặn đau, một lượng lớn linh lực bị hút vào đan điền liên tục. Hắn lập tức cầm mấy cây linh tài trước mặt lên nuốt một lèo vào miệng.

Linh lực cuồn cuộn như dòng sông không bao giờ cạn chảy vào đan điền.

Ầm!

Toàn thân Tô Khiêm chấn động. Giây lát sau, một dòng nước ấm tràn ngập toàn bộ cơ thể khiến hắn thoải mái vô cùng.

"Cảnh giới Luyện Phách!"

Sau khi lấy lại tinh thần, Tô Khiêm nhận thấy đan điền không còn trống rỗng nữa mà đã có cả một biển linh lực tràn ngập, phát ra tiếng rào rào dễ nghe, điều này chứng tỏ hắn đã đột phá đến cảnh giới Luyện Phách sơ kỳ.

Ầm ầm!

Đột nhiên, một biến chuyển kì lạ đột ngột xảy ra, thanh kiếm thứ hai trong không gian lạ hút hết tất cả linh lực trong cơ thể Tô Khiêm như biến thành vực sâu không đáy, không những thế còn lao tới linh hải nơi đan điền của hắn.

Tô Khiêm cắn chặt răng, vét sạch toàn bộ linh tài trước người cho vào bụng. Có lượng linh lực phong phú bù đắp, ma kiếm thứ hai được kích hoạt thành công.

"Không ngờ mở luôn thanh ma kiếm thứ hai!"

Tô Khiêm thấy hơi khó tin. Không thể tưởng tượng được dưới sự giúp đỡ của đống linh tài, hắn đã kích hoạt thanh ma kiếm thứ hai chỉ trong một đêm, đúng là một món quà bất ngờ mà.

Nhưng chưa đợi Tô Khiêm kịp thưởng thức ma kiếm thứ hai kĩ càng thì cơn đau nhói bỗng dội thẳng vào đầu làm hắn ngất xỉu.
Chương 17: Giấc mơ kỳ lạ

Trong lúc mơ mơ màng màng, dường như Tô Khiêm đi vào một giấc mơ.

"Giết!"

Một tiếng rống giận vang lên, cả thế giới như đắm chìm trong sát khí rét lạnh.

Tô Khiêm quay phắt người nhìn về phương xa. Mây đen giăng đầy, sấm sét chớp giật, một rừng binh lính trên bầu trời ồ ạt lao về phía hắn. Bọn họ mặc áo giáp màu đen, trên tay là binh khí đồng bộ, thân thể được bao trùm bởi sương mù dày đặc như một đám mây đen bay tới khiến Tô Khiêm hoảng sợ.

"Giết!"

Không biết là ai ra lệnh, hàng vạn binh tướng từ trên trời giáng xuống thình lình phóng trường thương trong tay vào Tô Khiêm.

Vù vù vù!

Muôn vàn trường thương chồng chất lên nhau phong tỏa Tô Khiêm trong tiếng vút xé gió cùng uy thế đầy hùng vĩ của sấm sét.

Hắn muốn tránh đi nhưng không tài nào nhúc nhích nổi, muốn hét lên lại phát hiện chẳng thể mở miệng được, chỉ biết mở to mắt nhìn tất cả mọi chuyện diễn ra. Hình như hắn sắp chết rồi.

Keng!

Bỗng nhiên.

Có tiếng kiếm ngân truyền đến, bóng một thanh kiếm từ trên trời rơi xuống, đâm thủng tầng mây, làm phai mờ hằng hà sa số ngọn thương đồng thời càn quét chúng.

Ma kiếm tấn công trong câm lặng nhưng kích thước khổng lồ của nó lại như có thể tiêu diệt tất cả mọi thứ. Nó khiến toàn bộ binh tướng thành cát bụi, tan biến giữa không trung như mây đen nhường lối cho bầu trời quang đãng sau cơn mưa.

"Vù vù!"

Tiếng động truyền đến, ma kiếm khổng lồ nhanh chóng thu nhỏ, cuối cùng biến thành một loại binh khí có kích thường thường thấy, toàn thân được bao bọc trong sương mù dày, không rõ hình dáng. Điều này làm Tô Khiêm vô cùng thắc mắc.

Trong chớp mắt, ma kiếm nhanh như chớp đâm vào ngực Tô Khiêm, hắn thậm chí còn không biết nó đâm vào ngực mình từ khi nào.

"Á!"

Tô Khiêm hét lên rồi bừng tỉnh, ngồi trên giường há miệng thở dốc.

"Khiêm Nhi? Con sao thế?"

Khuôn mặt đầy lo âu của Tô Thanh Sơn khiến tâm trạng Tô Khiêm bình tĩnh lại chút ít. Hắn nhìn xung quanh, nhận ra đây là phòng mình.

"Phụ thân, con bị sao thế ạ?"

Tô Khiêm không hỏi không được, vì khi nhìn xuống người mình, hắn thấy đâu đâu cũng bị băng bó, bỗng đầu hắn nhói đau.

"Khiêm Nhi, mau nằm xuống đi con".

Tô Thanh Sơn vội vàng đỡ Tô Khiêm nằm xuống giường lại, trả lời: "Ta không biết chi tiết thế nào, lúc ta phát hiện con trong phòng con thì người con toàn là máu đen, còn lắm vết thương nữa".

Tô Khiêm nghe phụ thân nói xong thì sực nhớ ra chuyện bị thanh ma kiếm thứ hai chiếm đoạt linh lực, hốt hoảng nhìn đan điền, phát hiện linh hải trong đan điền dồi dào linh lực.

Còn ma kiếm thứ hai trong không gian thần bí thì đã mở, không có gì khác thường.

"Khiêm Nhi, sao con bị thương vậy?", vẻ mặt Tô Thanh Sơn đầy sự quan tâm.

Tô Khiêm thấy phụ thân sốt ruột như vậy thì trong lòng ấm áp quá đỗi. Không nỡ để ông quá lo lắng, hắn an ủi: "Phụ thân đừng lo, chỉ là do con đột phá đến cảnh giới Luyện Phách nên tạm thời mất sức thôi ạ".

"Cảnh giới Luyện Phách? Sao mới đó tu vi của con đã lên đến cảnh giới Luyện Phách rồi?", Tô Thanh Sơn bật thốt, vẻ mặt khó tin.

Tô Khiêm đáp lời: "Thật đấy cha, con mới đột phá đây thôi".

"Giỏi giỏi giỏi, con của ta giỏi quá!", Tô Thanh Sơn vui mừng quá đỗi, sự tiến bộ của hắn thật sự nằm ngoài cả sự kỳ vọng của ông.

Liên tục đột phá trong thời gian ngắn, chuyện này quá khó tin. Ai mà không mong con mình là một người tài giỏi chứ? Bất kỳ tiến bộ nào của con cũng làm bậc phụ mẫu cười trong hạnh phúc.

Thấy Tô Thanh Sơn phấn khởi như thế, trong lòng Tô Khiêm cũng vui lây. Hắn bỗng liếc thấy linh tài còn sót lại trên bàn, vị của linh tài trong miệng trở nên rõ mồn một hơn bao giờ hết.

Rõ ràng hắn đã để hai gốc cây linh tài ấy lại cho Tô Thanh Sơn bồi bổ sức khỏe rồi mà, vậy mà ông ấy...

Vành mắt Tô Khiêm đỏ hoe. Hắn chuyển đề tài rời sự chú ý của Tô Thanh Sơn: "Phụ thân ơi, con hôn mê bao lâu rồi ạ?"

"Con hôn mê ba ngày liền rồi đó Khiêm Nhi, cuối cùng hôm nay cũng tỉnh, ta yên tâm rồi. Để ta đi nấu cơm cho con có sức".

Nói xong Tô Thanh Sơn xoay người rời khỏi phòng ngay.

Thấy vậy, lòng Tô Khiêm cực kỳ xúc động. Hắn cố dằn nước mắt vào tim, hít sâu một hơi cho bản thân bình tĩnh lại, vì hắn nhớ phụ thân từng dặn dò rằng là nam nhi thì không được khóc.

"Giấc mơ vừa rồi là sao thế nhỉ?"

Tô Khiêm còn nhớ mang máng những gì mình gặp trong mơ, nhưng hắn chưa thấy những hình ảnh như thế bao giờ, vì sao lại mơ thấy: "Lẽ nào liên quan đến ma kiếm?"

Nghĩ không ra nên Tô Khiêm lắc đầu, tạm gác chuyện này sang một bên, chỉ nghĩ đó là một giấc mơ.
Chương 18: Lâm Như Hổ

Nhìn lại thương thế của mình cơ bản là đã lành lặn hết rồi, Tô Khiêm biết ngay những vết thương trên người mình đến từ đâu.

Đó là ảnh hưởng từ sự tàn phá bừa bãi của linh lực, người có cảnh giới Luyện Cốt thông thường mà dùng hơn mười gốc cây linh tài một lần thì có khi đã nổ banh xác từ lâu rồi, nếu ma kiếm không chiếm đoạt linh lực thì Tô Khiêm đã không lãng phí như thế.

Nhưng đồng thời hắn cũng nhận lại lợi ích rất lớn.

Mặc dù linh lực mênh mông đã bị ma kiếm hấp thu nhưng khí lực sau khi trải qua sự rèn luyện của linh lực đã trở nên cứng rắn hơn. Tô Khiêm có thể cảm nhận được mỗi một tấc gân cốt đều tràn trề năng lượng.

Lúc này, hắn vào không gian thần bí lần nữa. Chín thanh ma kiếm vẫn đang trôi lơ lửng trong không gian thần bí, hai trong số đó để lộ mũi kiếm sắc bén đến đáng sợ.

Nhớ lại những gì xảy ra lúc ấy, Tô Khiêm còn rùng mình. Nếu như kích hoạt mấy thanh ma kiếm sau đó cũng phải cam go như thế thì hắn chi biết cười hờ hờ thôi. Đương nhiên hắn sẽ không chùn bước ngay lúc này, liều ăn nhiều mà.

Giống như lúc này đây, một tia sáng từ trong thanh ma kiếm thứ hai rơi vào tay Tô Khiêm và hóa thành một cuốn võ học.

"Phá Sơn Tam Kiếm!"

Mở bí tịch ra, Tô Khiêm bắt đầu tỉ mỉ nghiên cứu.

Bản Phá Sơn Tam Kiếm này khá là kỳ lạ, mặc dù nói là Tam Kiếm nhưng lại không phải kiếm chiêu.

Cái mà nó hướng đến là trọng kiếm.

Một kiếm vừa tung ra, kiếm thứ hai lập tức chém xuống, kiếm sau nặng hơn kiếm trước, ẩn chứa sức mạnh khổng lồ.

Kiếm thứ ba thì ngưng tụ uy thế của hai kiếm trước nên đạt tới trạng thái cao nhất, là nhát kiếm mạnh nhất và nặng nhất. Yêu cầu của Phá Sơn Tam Kiếm về tu vi để có thể tu luyện chính là phải đạt đến cảnh giới Luyện Phách vì khi đã vào cảnh giới này, đan điền sẽ sản sinh linh hải, đem đến năng lực giải phóng linh lực. Giống như lúc đấu với Tô Dũng, Tô Dũng bao bọc linh lực quanh thân kiếm nên đòn công kích trở nên mạnh hơn. Muốn trách thì đành trách gã ta gặp phải Tô Khiêm thôi, đường kiếm của hắn quá nhanh, quá sắc bén!

Đã có cơ hội tu luyện Phá Sơn Tam Kiếm thì Tô Khiêm cũng không dám làm ngơ, lại vào không gian thần bí chăm chỉ tu luyện.

Thời gian trôi qua thật nhanh, thấm thoát đã đến ngày thứ tư, ngày hẹn với Tô Ân Minh đã đến.

Tô Khiêm ăn điểm tâm, chào Tô Thanh Sơn rồi ra sau núi.

Sau núi là lãnh địa của nhà họ Tô nhưng nơi này bị bỏ hoang, cực kỳ hẻo lánh, bị nhà họ Tô biến thành nơi cho đệ tử rèn luyện, hung thú tu vi cao đã bị đuổi hoặc giết. Dù vậy, kể cả võ giả cảnh giới Luyện Phách ra sau núi cũng phải đối mặt với nguy hiểm trùng trùng, bởi lẽ khu vực sau núi nối tiếp với mảnh đất đồng không mông quạnh dài vô tận.

Vì tu vi đã đột phá đến cảnh giới Luyện Phách nên Tô Khiêm tràn trề niềm tin, cho dù đối mặt Tô Ân Minh hắn cũng không hề sợ hãi, cộng thêm Lăng Phong Kiếm Quyết và Phá Sơn Tam Kiếm, thậm chí Tô Khiêm còn tin chắc mình sẽ thắng y.

Chẳng mấy chốc Tô Khiêm đã đi tới điểm hẹn với Tô Ân Minh, có điều hình như có thêm một người lạ mặt khác nữa, mà Tô Ân Minh trông cũng có vẻ hơi mất tự nhiên.

Hắn vừa tới nơi thì người lạ mặt nọ bất chợt phì cười, nhạo báng: "Tô Ân Minh, không ngờ người ngươi đang chờ lại là một tên vô dụng chỉ mới tiến vào cảnh giới Luyện Phách sơ kỳ, ngươi bảo hắn tới đây đừng nói là để được chia nhiều chiến lợi phẩm đấy chứ?"

Tô Ân Minh chỉ biết cười trừ, giới thiệu với Tô Khiêm: "Tô Khiêm, vị này là Lâm Như Hổ của nhà họ Lâm, tu vi đã đạt đến cảnh giới Luyện Phách hậu kỳ, hôm nay hắn sẽ đi cùng chúng ta, xác suất thành công cũng sẽ cao hơn".

Tô Khiêm quay đầu liếc mắt nhìn Lâm Như Hổ. Vóc người cao to, bặm trợn chẳng khác gì một con mãnh hổ, đặc biệt là đôi mắt sáng ngời kia, trông chúng cực kỳ độc ác và hung dữ.

Sau đó, chưa đợi hắn lên tiếng thì Lâm Như Hổ hừ lạnh: "Tô Ân Minh, ta không chấp nhận một tên ăn hại tham gia với chúng ta đâu, cảnh giới Luyện Phách sơ kỳ hoàn toàn không làm được tích sự gì cả, chỉ toàn là gánh nặng thôi".

"Lâm Như Hổ, ngươi đừng quá đáng như thế, ta mời Tô Khiêm trước ngươi, ngươi không có quyền loại bỏ hắn", Tô Ân Minh hơi tức giận.

Nhưng dễ thấy thực lực của Lâm Như Hổ mạnh hơn Tô Ân Minh nên y rất e ngại Lâm Như Hổ.

"Ngươi tự quyết định mời hắn thì kệ xác ngươi, chắc trên đời này chỉ có mình ngươi đi mời một tên vô dụng thôi! Trước đó chưa có ta thì quyền quyết định nằm ở ngươi, nhưng bây giờ ta ở đây thì ta là người có tiếng nói nhất, kẻ vô dụng thì chỉ là cục tạ, gây trở ngại cho người khác thôi".

Lâm Như Hổ nói những lời đầy đanh thép, tất cả đều phê bình Tô Khiêm. Không chỉ vậy, gã còn đi tới trước mặt Tô Khiêm, nhìn hắn bằng ánh mắt khinh thường và nói: "Ta nghĩ ngươi cũng hiểu ta vừa nói gì, rác rưởi không có tư cách tham gia đâu, ngươi liệu hồn tự rút đi".

Tô Ân Minh đứng bên cạnh tức giận, vừa định lên tiếng thì bỗng thấy Tô Khiêm đi về, hốt hoảng la lên: "Tô Khiêm, ngươi đang làm gì thế?"

Tô Khiêm không trả lời mà lại gần một tảng đá cao chừng một người.

"Rác rưởi vẫn hoàn rác rưởi thôi, cơ mà biết thân biết phận thật, đỡ mất công Lâm Như Hổ ta đây động thủ", Lâm Như Hổ lạnh lùng nói.

Gã vừa dứt lời thì Tô Khiêm đến bên tảng đá lớn, cầm kiếm trên tay và hội tụ linh lực lên thiết kiếm.

"Phá!"

Câu "phá" đầy hờ hững truyền đến từ miệng hắn.

Tiếng nổ ầm ầm vang lên, lưỡi thiết kiếm vừa giáng xuống thì tảng đá khổng lồ lập tức nổ tung. Các viên đá nhỏ văng tung tóe, vỡ vụn.

Tô Khiêm đứng quay lưng với đống đất đá tung bay, đi tới chỗ Lâm Như Hổ và Tô Ân Minh đang trong trạng thái bàng hoàng, thầm nghĩ: "Tiếc là chưa thành thạo Phá Sơn Tam Kiếm, nếu không thì mình đã có thể đánh vỡ đá bằng tay không rồi chứ đâu cần dùng kiếm tác động lên".

"Không biết bây giờ ta đã đủ tư cách chưa nhỉ?"

Tô Khiêm nhìn Lâm Như Hổ bằng ánh mắt giễu cợt.

Lâm Như Hổ nhíu mày, cũng đưa mắt về phía Tô Khiêm với vẻ lạnh lùng.

"Được đấy!"

Lâm Như Hổ quay đầu đi, không quan tâm đến hắn nữa mà đi thẳng vào trong.

Sau lưng, Tô Ân Minh thoáng nhìn Tô Khiêm trong bất lực, thì thầm: "Tô Khiêm, đi thôi. Ta cảm giác hình như tên Lâm Như Hổ kia có thành kiến với ngươi đấy, dù có chuyện gì xảy ra ngươi cũng không được xảy ra tranh chấp với hắn đâu đấy nhé. Nhà họ Lâm và nhà họ Tô hay đấu đá nhau, ban nãy Lâm Như Hổ lẻn vào khu vực sau núi của nhà họ Tô, ta mà không bị hắn phát hiện trong lúc chờ ngươi ở đây thì ta đã không cho hắn chen ngang vào rồi".

Có thể nghe thấy sự chán nản trong giọng nói của Tô Ân Minh rất rõ.

Tô Khiêm gật đầu, cũng thông cảm vì hắn đã nghe qua hai nhà Lâm, Tô mâu thuẫn sâu sắc rồi, chưa kể đệ tử nhà họ Lâm toàn là thể loại hống hách, chuyên lẻn ra sau núi của nhà họ Tô tìm kiếm linh tài, thậm chí còn đả thương đệ tử nhà họ Tô.

Xem ra Lâm Như Hổ cũng là một trong số đó, thảo nào chẳng xem ai ra gì.

"Đừng lo, ta tự có chừng mực, nhất định sẽ không thêm phiền cho các ngươi", Tô Khiêm thản nhiên cười, nhìn Lâm Như Hổ, một tia sáng sắc lạnh xẹt qua trong mắt.

Mặc dù tu vi của Lâm Như Hổ vượt xa Tô Khiêm, ngay cả Tô Ân Minh cũng tự ti không bằng gã nhưng Tô Khiêm vẫn thấy mình có cơ hội giành chiến thắng.

Có sự trợ giúp của hai kiếm quyết thì việc giết chết Lâm Như Hổ không phải là không có khả năng.
Chương 19: Vật vô chủ

Nhóm Tô Khiêm chui vào hang động. Hang không lớn, chỉ cho phép một người đi qua, đi đầu là Lâm Như Hổ, sau đó là Tô Ân Minh, cuối cùng là Tô Khiêm.

Tô Khiêm đi trong hang động đen như mực. Đối với võ giả thì tu vi đạt đến cảnh giới Luyện Cốt là có thể nhìn trong bóng tối được rồi, còn Tô Khiêm đã bước vào cảnh giới Luyện Phách, dù ở trong hang tối đen vẫn có thể thấy rõ cảnh vật xung quanh.

Chạm vào vách đá, ẩm ướt, thỉnh thoảng có giọt nước rơi xuống làm phát ra tiếng tí tách, ở một góc của vách đá có một vết cắt được mài nhẵn bóng, trong lòng Tô Khiêm vô cùng nghi hoặc: "Chẳng lẽ đây là hang động nhân tạo? Nhưng ai lại xây hang động ở sau núi nhà họ Tô chứ? Lẽ nào là nhà họ Tô tự làm?"

Gạt mối nghi ngờ ra khỏi đầu, Tô Khiêm không suy nghĩ nhiều nữa. Bất kể hang động này do ai tạo ra thì mục đích quan trọng nhất của bọn họ lúc này cũng là linh tài, gì chứ không thể chậm trễ việc tăng cường thực lực được.

"Tô Khiêm, Lâm Như Hổ, hai người phải cẩn thận đấy, sắp đến cuối hang rồi", đúng lúc này, Tô Ân Minh lên tiếng nhắc nhở.

Ánh sáng từ cửa hang ở phía trước chiếu vào mắt làm ba người họ đều đề cao cảnh giác.

Khi đến gần cửa hang, toàn bộ hang động đã trở nên rộng lớn hơn, có thể ba, bốn người cùng đi một hàng nhưng vẫn khá thấp, chỉ cần đưa tay là chạm được phía trên ngay.

"Không được!"

Lâm Như Hổ đột nhiên dừng chân, phản đối: "Tại sao ta phải đi đầu chứ, các ngươi muốn hại ta à?", gã cảnh giác quay đầu lại, nhìn Tô Ân Minh và Tô Khiêm.

"Bàn về tu vi thì Lâm huynh hơn xa bọn ta, ngươi đi trước sẽ ổn hơn đấy", Tô Ân Minh vội vàng giải thích, y không muốn chưa lấy được linh tài mà đã lục đục nội bộ rồi.

"Nói nhảm!"

Lâm Như Hổ thình lình chửi Tô Ân Minh một câu, quát: "Ngươi và tên nhãi kia đều thuộc nhà họ Tô, ta mà đi đằng trước, các ngươi liên thủ hãm hại ta thì ta chẳng còn đường lui nào còn gì?!"

"Lâm huynh, sao ngươi có thể nói thế được? Tô Ân Minh này mà là hạng tiểu nhân hèn mọn đó ư?", Tô Ân Minh khuyên nhủ: "Ba chúng ta đều đến đây vì linh tài, nếu đến thứ cơ bản nhất là tin tưởng lẫn nhau cũng không có thì biết hợp tác kiểu gì đây?"

"Ai biết được, cẩn thận vẫn hơn", Lâm Như Hổ lạnh lùng đáp trả.

Tô Ân Minh còn muốn khuyên răn nhưng bị Tô Khiêm ngăn cản, hắn nói một cách thẳng thắn: "Ân Minh sư huynh, đừng nói nữa, có vài người nhát gan đến mức nói kiểu gì cũng không nghe, để ta dò đường cho".

"Sao lại thế được, ngươi mới đột phá đến cảnh giới Luyện Phách mà, ai lại để ngươi mạo hiểm chứ? Để ta đi!", Tô Ân Minh vội vã can ngăn. Tuy y mời Tô Khiêm đến vì lợi ích nhưng dù gì họ cũng chung một gia tộc, huống gì ở đây còn có một mối đe dọa là Lâm Như Hổ, sao y có thể để Tô Khiêm mạo hiểm chứ.

"Ân Minh sư huynh đừng lo, huynh phải tin ta chứ, chưa kể huynh còn đi sau ta nữa mà, ta càng yên tâm hơn nữa", Tô Khiêm nói bóng gió. Mặc dù hắn không sợ Lâm Như Hổ nhưng cẩn thận chút cũng đâu mất gì.

Lâm Như Hổ sợ Tô Khiêm và Tô Ân Minh sẽ bắt tay với nhau, Tô Ân Minh thì e ngại Lâm Như Hổ.

Dù sao Lâm Như Hổ cũng là người có thực lực cao nhất trong ba người.

Tô Ân Minh ngẫm nghĩ lời nói của Tô Khiêm, thấy cũng có lý bèn gật đầu, đi sau lưng hắn đồng thời đề phòng Lâm Như Hổ.

Tô Khiêm tới gần cửa hang, chẳng mấy chốc đã đến bên mép cửa. Đôi mắt đã quen với bóng tối chợt phải đón nhận ánh sáng chói lóa, dù vậy Tô Khiêm vẫn đi thẳng ra ngoài mà không hề chớp mắt lấy một lần.

"Gào!"

Tiếng gầm của thú dữ đột nhiên vang lên.

Tô Khiêm ngờ vực nhìn sang bên trái, phát hiện có một con hung thú cao hai mét đang ngậm một gốc linh tài trong miệng như chuẩn bị ăn bỗng bị giật mình bởi một kẻ vừa xông vào là hắn.

"Cỏ Linh Quang?"

Tô Khiêm nhìn linh tài, lòng thầm ngạc nhiên.

Cỏ Linh Quang được xếp vào nhóm linh tài cấp một, có tác dụng rèn luyện thể chất, là trợ lực rất lớn trong tu luyện, giá trị cao hơn cỏ Tôi Thể một cấp bậc.

Tô Khiêm không ngờ vừa ra khỏi hang động đã gặp phải một bảo bối như thế rồi.

Sau đó, chưa đợi hắn cẩn thận quan sát xung quanh thì con hung thú kia đã bị Tô Khiêm chọc giận. Bởi lẽ hắn đột ngột xông vào địa bàn của nó, nghĩa là xâm lược lãnh thổ, muốn khiêu chiến rồi.

Gào!

Nó lại giận dữ gầm lên. Đây là một con sói dữ có thực lực cảnh giới Luyện Phách, cơ thể cường tráng, răng nanh và móng vuốt đều sắc nhọn, ánh mắt đầy dữ tợn. Nó đặt linh tài trong miệng xuống rồi bổ nhào về phía Tô Khiêm.

"Phong Động Vô Thanh, chém!"

Tô Khiêm cầm thiết kiếm trong tay, hét lớn rồi ra tay với tốc độ nhanh như chớp, mạnh như cuồng phong, cuối cùng tất cả kết thúc trong thầm lặng, không có một tiếng động nào.

Người con sói dữ run rẩy, bị đánh bay ra ngoài, lúc ngã xuống đất đã tắt thở.

Tô Khiêm thu kiếm rồi lau máu trên đó. Hắn vừa ngẩng đầu lên thì đã thấy một bóng người chạy như bay tới chỗ cỏ Linh Quang.

"Lâm Như Hổ, ngươi làm cái quái gì thế?"

Tô Ân Minh cũng bám theo, phẫn nộ chất vấn Lâm Như Hổ.

Gã cầm cỏ Linh Quang, cười khẩy: "Thấy vật vô chủ phải cướp chứ, không cướp để người khác giành mất à?"

Lời lẽ của Lâm Như Hổ làm đôi mắt Tô Khiêm trở nên sắc lạnh một thoáng rồi trở lại bình thường, thiết kiếm đang tra vào vỏ bỗng dừng lại, hắn bình thản hỏi: "Ngươi không nghĩ gốc linh tài đó thuộc về ta à?"

"Phải đấy, đó là Tô Khiêm có được sau khi giết hung thú cơ mà, ngươi làm vậy không thấy quá đáng sao?", Tô Ân Minh cũng nạt nộ.
Chương 20: Gậy ông đập lưng ông

"Đúng là nực cười!"

Tia tàn độc lóe lên trong mắt, Lâm Như Hổ lạnh lùng trả lời: "Cỏ Linh Quang rơi xuống đất thì là vật vô chủ rồi, ta nhặt nó, cho vào túi là đương nhiên, chẳng lẽ trên cỏ Linh Quang này có viết tên Tô Khiêm nhà ngươi à?"

Keng!

Tô Ân Minh vừa muốn quát Lâm Như Hổ thì tiếng thiết kiếm vào vỏ truyền đến.

Hai người lập tức hướng mắt về phía Tô Khiêm, lại thấy hắn thu kiếm, tiếp tục đi vào thung lũng và nói như chưa có chuyện gì xảy ra: "Ân Minh sư huynh, mục tiêu của chúng ta không phải cỏ Linh Quang, đi thôi".

"Nhưng mà..."

Tô Ân Minh còn muốn nói thêm nhưng nghĩ đến thực lực của Lâm Như Hổ, đành im lặng. Dù sao nơi này không phải chỉ có một gốc linh tài, lúc này mà làm căng với gã thì chẳng ai được lợi cả.

Thấy Tô Khiêm lẫn Tô Ân Minh đều bỏ ý định giành linh tài với mình, Lâm Như Hổ lộ vẻ đắc ý: "Đúng là thứ hèn nhát mà, chẳng dũng cảm tí nào cả, đệ tử nhà họ Tô cũng chỉ có thế”.

Ba người tiếp tục đi. Nơi này là một hẻm núi hẹp như được tạo ra từ một ngọn núi lớn bị một chiếc rìu khổng lồ bổ làm đôi, hai bên đều bị bịt kín, không có lối ra làm người ta hãi sợ.

Hẻm núi có hình hồ lô với những hòn đá hình thủ kì lạ mọc lởm chởm, cây cối tạp nham, thật sự khó lòng tưởng tượng nơi này sẽ có linh tài và hung thú gì. Ba người thận trọng đi về phía trước, đường đi rất thuận lợi.

Bỗng nhiên!

Một gốc linh tài màu xanh trên một chiếc bục đá nhô ra ở phía trên cách đó hai trượng thu hút sự chú ý của Lâm Như Hổ, gã liếc mắt nhìn Tô Khiêm và Tô Ân Minh vẫn đang cất bước, đắc ý thầm nghĩ: "Hai tên ngu ngốc này, linh tài mọc ở phía trên mà không biết, ngu quá là ngu".

Lâm Như Hổ hít thở nhẹ nhàng, nhảy lên phía trước toan tóm lấy linh tài.

Vào lúc này, một con mãng xà kì lạ với chiều ngang to như một cái thùng nước, da xù xì như nham thạch thình lình tấn công gã. Lâm Như Hổ không lường trước gốc linh tài này được hung thú bảo vệ, trong giây phút nước sôi lửa bỏng, gã không dám ngắt linh tài nữa, rút trường đao bên hông ra chém mãng xà.

Tiếng keng vang lên, phần chóp cứng như đá của đuôi mãng xà ngăn chặn Lâm Như Hổ rồi hất văng gã ra ngoài.

Con mãng xà vẫn không buông tha, sau khi hất văng Lâm Như Hổ còn thừa thế xông lên, gã hốt hoảng thi triển tuyệt kỹ đối phó với nó.

Lâm Như Hổ biết con mãng xà này, đây là một hung thú tên Nham Thạch Mãng, tính tình tương đối dễ bảo trong số các hung thú nhưng chỉ cần chọc giận nó là nó sẽ giết chết đối thủ một cách bạo tàn.

Bởi vậy Lâm Như Hổ không dám lơ là, hung thú cảnh giới Luyện Phách không dễ đối phó chút nào.

Nghe thấy tiếng động sau lưng, Tô Khiêm quay đầu nhếch môi cười, mũi chân chạm đất nhảy lên bục đá cao hai trượng rồi giật lấy linh tài màu xanh rực rỡ, sau đó hắn im lặng nhìn Lâm Như Hổ vật lộn với Nham Thạch Mãng.

Tô Ân Minh nhớ lại cảnh Lâm Như Hổ cướp linh tài của Tô Khiêm nên cũng bỏ ý định giúp đỡ, cùng Tô Khiêm đứng nhìn Lâm Như Hổ chật vật.

Trong lúc đánh nhau với Nham Thạch Mãng, Lâm Như Hổ chú ý đến bên Tô Khiêm.

Khi nhìn thấy nụ cười của hắn, gã biết ngay mình bị lừa, nhất định Tô Khiêm biết linh tài được yêu thú bảo vệ nên cố ý khiến gã thu hút sự chú ý của hung thú, còn mình thì ngư ông đắc lợi.

"Cút đi!"

Sau khi hiểu ra mọi chuyện, Lâm Như Hổ giận dữ đến nỗi không biết trút cơn bực tức vào đâu, chém đại đao xuống thật mạnh. Một luồng linh lực bắn ra ngoài, hóa thành lưỡi đao hình trăng khuyết chém về phía Nham Thạch Mãng.

Nham Thạch Mãng đã phát triển trí tuệ, thấy thế công mạnh mẽ của gã bèn dùng đuôi ngăn cản. Một tiếng động lớn vang lên, chóp đuôi nó bị Lâm Như Hổ một đao chặt đứt, phun máu tung tóe.

Con mãng xà lè lưỡi, đồng tử thẳng đứng lóe lên sự hung tàn. Ngay thời điểm Lâm Như Hổ tưởng nó sẽ nhào lên, Nham Thạch Mãng lại chui vào bụi cây um tùm và nhanh chóng chạy đi xa. Nó chạy trốn vì thấy tình thế bất ổn.

"Con hung thú này thông minh thật”, Tô Ân Minh cảm thán, quả nhiên nói rắn thông minh không sai chút nào.

“Tên rác rưởi kia, đưa linh tài đây!”

Đôi mắt Lâm Như Hổ đầy phẫn nộ, Tô Khiêm dám làm ra chuyện như thế, sao gã không tức giận được? Đã thế Nham Thạch Mãng cũng bỏ trốn mất, thế là mất thú hạch luôn rồi, điều này chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa.

Thế nhưng Tô Khiêm bỗng phá lên cười, hắn giễu cợt Lâm Như Hổ đang trong giận dữ kia: “Buồn cười quá đi mất, gốc linh tài này mọc trên bục đá, là vật vô chủ, ta nhặt nó cho vào túi là lẽ đương nhiên, chẳng lẽ trên gốc linh tài này viết tên Lâm Như Hổ nhà ngươi à?”

Tô Khiêm lặp lại câu Lâm Như Hổ vừa nói với mình khiến gã tức đến nỗi nghiến răng ken két, giờ thì gã đã có thể chắc chắn Tô Khiêm đang trả thù mình rồi.

Nhưng Lâm Như Hổ này là ai? Có bao giờ gã để mình chịu thiệt thòi đâu. Nếu Tô Khiêm không chịu đưa thì gã cướp thôi, có điều nếu gã ra tay thì kiểu gì Tô Ân Minh cũng sẽ giúp Tô Ân Minh.

Một chọi hai hơi bị khó đấy.

Bấy giờ Tô Ân Minh cũng lên tiếng: “Lâm huynh, Tô Khiêm nói không sai, đã là vật vô chủ thì ai lấy được là của người đó thôi”.

Y tỏ rõ lập trường của mình, đó là giúp Tô Khiêm. Trong lòng Lâm Như Hổ biết điều đó đã lâu, dù gì cả hai đều là người của nhà họ Tô, giúp nhau là chuyện thường tình.

“Lần này xem như Lâm Như Hổ ta thua, linh tài nhường cũng được thôi, nhưng mong sau khi vào trong, ngươi vẫn còn giữ được cái mạng chó của mình”, Lâm Như Hổ trầm giọng đe dọa.

Tô Khiêm hoàn toàn không sợ lời dọa dẫm của gã, chỉ đanh mắt nhìn theo bóng lưng gã.

Tô Ân Minh thấy vậy không khỏi cười trừ.

Dường như Lâm Như Hổ đang đi đằng trước cũng cảm nhận được sự khinh thường của Tô Khiêm nhưng gã không nói gì, tia tàn khốc thoáng qua trong mắt, thầm nói: “Ta sẽ cho ngươi đắc ý được một chút thôi, lát nữa đi sâu hơn vào thung lũng là cả hai ngươi đều phải chết!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang