Nghĩ lại Tô Khiêm vẫn thấy ảo ma.
Một tháng trước, Tô Khiêm đang chăm chỉ tu luyện sau núi thì đột nhiên một tia sáng từ trên trời rơi xuống, trúng ngay đầu làm hắn ngất tại chỗ.
Sau khi tỉnh lại, Tô Khiêm phát hiện trong cơ thể mình có thêm chín thanh kiếm này.
Qua một thời gian nghiên cứu, cuối cùng hắn cũng khám phá ra bí mật của chín thanh kiếm này, đó là chỉ cần rót linh khí vào thì kiếm sẽ được mở ra.
Trước mắt, thanh kiếm mảnh ở đối diện Tô Khiêm chính là ma kiếm Lăng Phong.
Sau khi kích hoạt ma kiếm Lăng Phong, hắn chợt thấy tốc độ tu luyện của mình nhanh hơn đáng kể, thậm chí đột phá đến cảnh giới Luyện Cốt trung kỳ trong vòng một tháng mà không cần sử dụng bất kì linh tài nào.
Đồng thời, mỗi lần luyện kiếm, Tô Khiêm có cảm giác vạn vật cũng trở nên chậm đi rất nhiều, hắn động tâm niệm thì trường kiếm quét qua nhanh như gió lớn vậy.
Hôm nay, Tô Khiêm đã lợi dụng khoái kiếm (kỹ thuật dùng kiếm với tốc độ nhanh) để đánh bại Tô Lâm Xuyên, đối đầu với Mãnh Hổ Kiếm!
"Cực khổ tu luyện thật lâu cuối cùng cũng mở được ma kiếm Lăng Phong đến chín phần, không biết khi được kích hoạt hoàn toàn nó sẽ đem lại bất ngờ thế nào đây".
Hắn háo hức chờ ngày đó đến lắm rồi, cầm cỏ Tôi Thể đặt bên cạnh lên bỏ vào miệng nhai rồi bắt đầu luyện hóa dược lực của cỏ Tôi Thể.
Dần dần, dược lực của cỏ Tôi Thể bắt đầu bốc hơi, Tô Khiêm cảm nhận được rất rõ có một thứ sức mạnh to lớn đang liên tục vòng qua vòng lại trong cơ thể và rèn luyện gân cốt và khí lực của mình.
Rạng sáng ngày hôm sau.
Sau một đêm tu luyện khắc khổ, lúc Tô Khiêm mở mắt ra, toàn bộ cơ thể hắn đều phát ra tiếng xương kêu răng rắc.
Linh khí trong thiên địa ồ ạt chảy vào trong người một cách dữ dội làm hắn vô cùng sảng khoái.
Tiếng phụt vang lên!
Dường như có thứ gì đó vỡ vụn.
Tô Khiêm ngẩn người, sững sờ một lúc lâu mới reo lên: "Cảnh giới Luyện Cốt hậu kỳ, mình đột phá đến cảnh giới Luyện Cốt hậu kỳ rồi!"
Theo như bình thường thì từ cảnh giới Luyện Cốt trung kỳ đột phá đến cảnh giới Luyện Cốt hậu kỳ ít nhất cũng cần hai tháng, nhưng mới qua một tháng mà Tô Khiêm đã đột phá nữa rồi.
"Thiên phú của mình không hề cao, đáng lẽ sẽ không đột phá tiếp nữa chứ, có lẽ chuyện này phải kể đến công lao của ma kiếm Lăng Phong rồi".
Tô Khiêm đưa ý thức vào không gian thần bí, bất ngờ phát hiện ma kiếm Lăng Phong đã được kích hoạt hoàn toàn, nó đang tỏa ra ánh sáng màu xám xanh rực rỡ, sự sắc bén của nó cũng hiện rõ hơn, hệt như một cơn gió lớn khủng khiếp.
"Đúng như mình nghĩ, ma kiếm Lăng Phong không chỉ giúp mình nắm giữ tinh túy của khoái kiếm mà còn đẩy mạnh tốc độ tu luyện cho mình nữa. Có được bảo bối quý giá thế này, mình đúng là may mắn quá đi mất!"
Tô Khiêm phá lên cười, hướng mắt về phía tám thanh ma kiếm còn lại.
Mới mở một chiếc thôi mà đã có uy lực đáng sợ thế rồi, không biết nếu chín thanh ma kiếm được giải phóng toàn bộ thì sức công phá của chúng sẽ đến đâu nhỉ?
"Bây giờ tu vi của mình đã tinh tiến hơn, dù không sử dụng uy thế của khoái kiếm vẫn có thể ung dung đánh bại Tô Lâm Xuyên. Chỉ tiếc mình chưa đủ tư cách vào Võ Kỹ Các, không là thực lực của mình sẽ còn được tăng cường hơn nữa".
Võ Kỹ Các là một nơi trọng yếu của nhà họ Tô, bên trong trưng bày vô số công pháp, võ học trân quý.
Nhưng muốn vào Võ Kỹ Các phải đạt tới cảnh giới Luyện Phách, Tô Khiêm còn thiếu một chút nữa thôi là đạt tiêu chuẩn tu vi rồi.
Đinh!
Đúng lúc đó, một tia sáng từ trên ma kiếm Lăng Phong bắn vào lòng bàn tay hắn.
Sau khi ánh sáng biến mất, một cuốn sách giấy ố vàng hiện ra.
Cuốn sách này trông rất bình thường, thậm chí còn hơi mộc mạc là đằng khác, nhưng trên bìa sách lại viết bốn chữ cổ vừa mạnh mẽ lại vừa mềm mại: Lăng Phong Kiếm Quyết.
Tô Khiêm vỗ mặt mình mấy cái, sau khi chắc chắn mình không mơ giữa ban ngày mới từ từ lật sách ra xem.
Sau một hồi tìm tòi, hắn thở dài một hơi.
Lăng Phong Kiếm Quyết này là võ học đính kèm với ma kiếm Lăng Phong, sau khi tu luyện sẽ có thể nắm giữ hoàn toàn đường đi của gió, một nhát kiếm như cơn bão tố đáng sợ đến mức tưởng chừng không thể phản kháng nổi.
"Mặc dù Lăng Phong Kiếm Quyết không ghi chú cấp bậc nhưng mình nghĩ uy lực của nó vượt xa Mãnh Hổ Kiếm, khả năng cao là võ học cấp Huyền!"
Tô Khiêm ghi nhớ khẩu quyết tu luyện Lăng Phong Kiếm Quyết rồi đốt nó ngay. Thứ quý giá thế này mà cất trong người thì dễ gặp rắc rối lắm, đốt luôn cho lành.
Ra khỏi không gian, hắn lên kế hoạch trong đầu.
Lúc này tu vi của hắn đã tăng, võ học cũng có rồi, thực lực thì đang ở đỉnh phong, nếu muốn duy trì phong độ thì trừ vất vả tu luyện ra còn phải nhanh chóng kích hoạt thanh ma kiếm thứ hai.
"Mình uống cỏ Tôi Thể xong qua một đêm mở được ma kiếm Lăng Phong liền, xem ra linh tài có tác dụng rất lớn trong việc kích hoạt ma kiếm, đã vậy thì mình cần đến Linh Thảo Đường một chuyến, xem thử có thể mua nợ ít linh tài không".
Nghĩ vậy, Tô Khiêm nhanh chóng thu dọn rồi tiến về phía Linh Thảo Đường.
Chương 7: Làm chó
Tô Khiêm nhanh chóng tới Linh Thảo Đường, hắn không muốn chậm trễ việc nâng cao sức mạnh thêm phút giây nào nữa.
Linh Thảo Đường là kho báu linh tài của nhà họ Tô, nơi đây có rất nhiều linh tài linh dược, là nơi quan trọng của nhà họ Tô, chỉ có đệ tử nhà họ Tô mới có tư cách bước vào trong.
Nếu muốn có được linh tài thì có thể đến Linh Thảo Đường mua, đương nhiên không phải ai là đệ tử nhà họ Tô cũng giàu có nên bọn họ có thể đến Linh Thảo Đường mua chịu, tất nhiên là có vay có trả, nếu đến kỳ hạn quy định mà không trả được thì sẽ bị trục xuất khỏi nhà họ Tô, không bao giờ được phép bước vào nhà họ Tô.
Lần này Tô Khiêm đến đây mua chịu một ít linh tài có tác dụng đột phá, đợi đến khi hắn đột phá đến cảnh giới Luyện Phách, có thể sử dụng linh lực, có thể vào Võ Kỹ Các chọn hai quyển võ kỹ, lúc đó hắn sẽ vào rừng sâu núi thẳm săn mãnh thú lấy vốn, chắc chắn có thể trả lại số tinh tài đã nợ một cách dễ dàng.
“Đây chẳng phải là Tô Khiêm sao?”
Một giọng nói vang lên bên tai Tô Khiêm, hắn dừng bước chân lại, một thanh niên tầm mười sáu mười bảy tuổi, vẻ mặt đắc ý sải bước về phía Tô Khiêm.
Người này là bạn chơi từ nhỏ của Tô Khiêm, Tô Cổ Phong.
Nhưng sau khi Tô Cổ Phong gia nhập vào nhà họ Tô thì chẳng thèm quan tâm tới Tô Khiêm nữa, thậm chí nhìn thấy Tô Khiêm còn tỏ vẻ khinh thường giống như coi Tô Khiêm là đầy tớ thấp hèn còn hắn ta thì là công tử cao cao tại thượng.
“Tô Khiêm, nghe nói ngươi đánh bại Tô Lâm Xuyên, xem ra thực lực tăng lên nhiều rồi đấy”, Tô Cổ Phong bước tới bên cạnh Tô Khiêm, đưa mắt quan sát kỹ lưỡng giống như muốn tìm ra lý do tại sao Tô Khiêm có thể đánh bại Tô Lâm Xuyên vậy.
“Vậy thì làm sao?”
Tô Khiêm đứng thẳng người, giọng nói lạnh lùng, bình thường tên Tô Cổ Phong này đối xử lạnh nhạt khinh thường hắn vậy mà hôm nay lại thay đổi thái độ chắc chắn có điều mờ ám, mặc dù hắn không thèm quan tâm nhưng không thể không đề phòng.
“Làm sao? Ta thì có thể làm gì ngươi? Ta nghe nói ngươi đánh bại Tô Lâm Xuyên, như vậy thì chắc chắn sẽ đắc tội với Tô Lâm Phong. Với sức mạnh hiện tại của ngươi thì chỉ ăn may mới thắng được Tô Lâm Xuyên thôi, làm sao đấu lại được Tô Lâm Phong đã đạt tới cảnh giới Luyện Phách chứ. Cho nên ta mới đến chỉ cho ngươi một con đường sáng suốt, không biết ngươi có muốn đi không?”
Tô Cổ Phong đứng khoanh tay, đắc ý nhìn Tô Khiêm, Tô Khiêm đã chọc giận Tô Lâm Phong rồi, nếu không có chỗ dựa thì chắc chắn sẽ phải chịu kết cục bi thảm.
Tô Khiêm cười khẩy: “Chẳng lẽ ý ngươi nói là Tô Thiên Lôi?”
“Ồ? Không ngờ là ngươi đoán trúng đấy”.
Khuôn mặt Tô Cổ Phong thoáng qua tia kinh ngạc, sau đó đắc ý nói: “Nếu ngươi đã đoán ra được thì ta cũng đi thẳng vào vấn đề luôn. Tô sư huynh thấy tố chất của ngươi cũng được nên có ý định thu nhận ngươi làm tiểu đệ, cơ hội hiếm có như thế này, ta nghĩ ngươi sẽ không từ chối đâu!”
“Ta từ chối”.
Tô Cổ Phong vừa dứt lời thì Tô Khiêm đã lập tức đưa cho hắn ta đáp án một cách dứt khoát không chút do dự.
Nghe thấy đáp án của Tô Khiêm, vẻ đắc ý trên khuôn mặt Tô Cổ Phong đông cứng lại rồi dần trở lên âm u, nói: “Tô Khiêm, chẳng lẽ lúc quyết đấu với Tô Lâm Xuyên ngươi bị đánh đến ngu rồi sao, ngươi biết ngươi đang nói gì không? Tô sư huynh chỉ cần phẩy một ngón tay là có thể tiêu diệt ngươi rồi, ngươi đúng là kẻ không biết điều!”
Tô Khiêm cười khẩy rồi nói: “Hừ, Tô Thiên Lôi cũng chỉ là kẻ xếp thứ mười trong đám đệ tử ngoại môn vậy mà còn muốn nhận ta làm tiểu đệ? Đúng là nực cười, nể tình ngươi là bạn lúc nhỏ của ta mau cút đi, đừng có kéo ta đi làm chó cho người ta như ngươi!”
“Ngươi nói lại lần nữa thử xem!”
Câu nói của Tô Khiêm đã thực sự chọc giận Tô Cổ Phong, mặc dù hắn ta là thuộc hạ của Tô Thiên Lôi thật, những chuyện vớ vẩn như bưng trà rót nước hắn ta cũng làm, nhưng hắn căm ghét nhất việc người khác nói hắn ta là chó.
“Ta đã nói rõ ràng rồi, ngươi là võ giả nhưng lại chẳng có chí tiến thủ, không một lòng hướng về phía trước mà chỉ biết dựa dẫm vào người khác, làm chó cho người ta, ta khuyên ngươi tốt nhất là mau chóng tỉnh ngộ, nếu không cả đời này ngươi cũng chỉ xứng làm một con chó thôi!”
“Ha ha ha ha!”
Tô Cổ Phong đột nhiên cười như điên, khuôn mặt dữ tợn, ánh mắt đầy nham hiểm, lạnh lùng nói: “Tô Khiêm, ngươi đừng tưởng ngươi đánh bại được Tô Lâm Xuyên mà dám hống hách với ta, ngươi không có tư cách đó!”
Nói xong Tô Cổ Phong siết chặt nắm đấm, xương khớp kêu rắc rắc.
Tô Khiêm cười khẩy, tên Tô Cổ Phong này không rủ rê được lại định dùng nắm đấm với hắn, ép hắn phục tùng Tô Thiên Lôi, con chó này cũng nghe lời quá, đúng là mất hết thể diện.
"Ta khuyên ngươi lần cuối, ngươi hãy ngoan ngoãn theo ta về gặp Tô sư huynh, nếu không đừng trách ta mạnh tay với ngươi", Tô Cổ Phong lớn tiếng uy hiếp Tô Khiêm.
"Ngươi tự tin có thể thắng được ta đến vậy sao?", Tô Khiêm cười chế nhạo.
"Ăn may mới thắng được Tô Lâm Xuyên mà ngươi có vẻ tự tin thái quá rồi đó, bây giờ ta sẽ cho ngươi biết thế nào mới là hiện thực!", Tô Cổ Phong không nói nhiều lời, hắn ta cảm thấy không cho Tô Khiêm một trận ra trò thì Tô Khiêm chắc chắn sẽ không nghe lời.
Tô Cổ Phong trực tiếp dùng nắm đấm tấn công thẳng vào mặt Tô Khiêm, một lối đánh du côn vô cùng tầm thường, Tô Khiêm thất vọng lắc đầu, xem ra tên Tô Cổ Phong này không chỉ hống hách ngang ngược mà ra tay cũng vô lý như thế này.
Tô Khiêm giơ bàn tay ra nhẹ nhàng bắt lấy nắm đấm của Tô Cổ Phong, cười nói: "Đây là hiện thực mà ngươi nói sao?”
Cánh tay hắn hơi dùng sức lập tức khiến Tô Cổ Phong kêu gào thảm thiết.
Chương 8: Đánh chó phải nhìn mặt chủ
Bộp bộp bộp!
Đột nhiên một tràng vỗ tay vang lên khiến Tô Khiêm quay ra nhìn, kinh ngạc nói: "Tô Thiên Lôi?"
Tên kia cao lớn vạm vỡ, khuôn mặt gian xảo, chính là Tô Thiên Lôi.
Gã liếc qua Tô Khiêm và Tô Cổ Phong một cái rồi nở một nụ cười thâm hiểm: "Tô Khiêm, không ngờ ngươi cũng có chút bản lĩnh đấy, nhưng đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ chứ, ngươi định ăn nói với ta như thế nào đây?"
Con chó mà Tô Thiên Lôi nói rõ ràng là chỉ Tô Cổ Phong.
Tô Cổ Phong nghe Tô Thiên Lôi nói hắn ta là chó trong lòng vô cùng căn phẫn nhưng không dám thể hiện ra ngoài, Tô Thiên Lôi đã đạt tới cảnh giới Luyện Phách trung kỳ, hắn ta vốn không thể đấu lại gã.
Tô Khiêm buông Tô Cổ Phong ra, nhìn thẳng vào Tô Thiên Lôi rồi nói: "Ăn nói? Chẳng lẽ ta phải nịnh nọt ngươi sao? Ta và ngươi đều là đệ tử ngoại môn, ngươi không có đủ tư cách để ta phải kính trọng cả nể gì cả?"
"Ngươi mà cũng dám đánh đồng ta với ngươi sao? Một tên vô dụng đánh bại một tên vô dụng khác mà cũng dám ngạo mạn như vậy sao, đúng là phế vật!", Tô Thiên Lôi giễu cợt, tỏ vẻ khinh thường Tô Khiêm.
Tô Khiêm chẳng tiếp lời, với sức mạnh của Tô Thiên Lôi thì đúng là gã có tư cách nói vậy, nhưng hắn vẫn thấy rất nực cười, dù gì cũng chỉ là đệ tử ngoại môn vậy mà dám ngông cuồng đến vậy.
Thấy Tô Khiêm không nói gì, Tô Thiên Lôi tưởng Tô Khiêm sợ rồi, lập tức ra oai: “Đương nhiên nếu hôm nay ngươi quỳ xuống trước mặt ta xin tha thứ, đồng ý làm thuộc hạ của ta và thề rằng sẽ chung thành suốt đời thì ta sẽ tha cho ngươi”.
“Một đám ngu xuẩn”.
Tô Khiêm lạnh lùng nói rồi quay người rời đi, chẳng thèm để ý đến thể diện của Tô Thiên Lôi.
Thấy vậy khuôn mặt của Tô Thiên Lôi trở lên vô cùng u ám, hành động của Tô Khiêm không khác nào là đang coi thường sự tồn tại của gã, hơn nữa còn dám làm điều đó trước mặt nhiều người.
“Tô Khiêm, ta cho ngươi một cơ hội nữa, lập tức quỳ xuống xin lỗi nếu không cuộc tỉ thí gia tộc một tháng sau ngươi chắc chắn sẽ phải trả giá thê thảm cho hành động của mình”.
“Được, ta sẽ chờ”.
Tô Khiêm vẫn không quay đầu, trả lời thờ ơ.
“Tên Tô Khiêm này đúng là súc vật”, Tô Cổ Phong xoa xoa cổ tay rồi bước tới chỗ Tô Thiên Lôi nịnh nọt: “Thiên Lôi sư huynh, huynh phải dạy cho hắn một bài học, nếu không đệ không thể nuốt được cục tức này”.
“Cút cho ta!”
Tô Thiên Lôi đạp Tô Cổ Phong một cái, lạnh lùng nói: “Vô dụng, ta cần ngươi làm gì nữa!”
Nói xong, gã vung tay quay người rời đi, gã đã đưa ra quyết định, đợi đến cuộc tỉ thí gia tộc gã sẽ cho Tô Khiêm biết hậu quả khi đắc tội với gã đáng sợ như thế nào.
Tô Khiêm chẳng để ý đến sự uy hiếp của Tô Thiên Lôi, hắn tin rằng chỉ cần đợi đến lúc hắn đột phá đến cảnh giới Luyện Phách, dựa vào Lăng Phong Kiếm Quyết cũng chắc chắn có thể quyết chiến một trận với Tô Thiên Lôi.
Tô Khiêm nhanh chóng đến Linh Thảo Đường, chưa bước vào trong mà hắn đã ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc.
Bước vào Linh Thảo Đường, Tô Khiêm đến trước quầy nói tên linh tài mà hắn muốn, sau đó còn nói thêm: “Mấy thứ linh tài này ta mua chịu, ta sẽ trả nợ đúng kỳ hạn”.
“Ừm, điền vào tờ đơn này, ta sẽ đi lấy linh tài cho ngươi”, người đứng ở quầy nói vậy rồi chuẩn bị đi lấy linh tài.
“Khoan đã! Không được đưa linh tài cho hắn!”
Đúng lúc này một giọng nói nhẹ nhàng vang lên thu hút sự chú ý của mọi người trong Linh Thảo Đường.
Tô Khiêm quay qua nhìn, ánh mắt hắn xẹt qua tia chán ghét, nói: “Tô Ngọc Ngưng, hình như cô không có quyền can thiệp vào chuyện này mà”.
Người vừa lên tiếng chính là Tô Ngọc Ngưng.
Ánh mắt cô ta hờ hững, lạnh lùng nói: “Tô Khiêm, cha ta là trưởng lão quản lý linh tài, Linh Thảo Đường này là do cha ta phụ trách, sao ta lại không có quyền can thiệp được?”
Tô Ngọc Ngưng tỏ vẻ đắc ý, tiến lại gần Tô Khiêm.
Tô Khiêm chau mày, Tô Ngọc Ngưng này dám lạm dụng tư quyền vụ lợi cá nhân, đúng là quá đáng.
Thấy Tô Khiêm không nói gì, Tô Ngọc Ngưng lại càng đắc ý hơn, tiếp tục ra oai: “Tô Khiêm, có trách thì trách ngươi đắc tội với bổn tiểu thư, linh tài mà ngươi muốn có bổn tiểu thư thà cho vứt cho chó ăn cũng không đưa cho ngươi”.
“Cô dùng thủ đoạn này không cảm thấy mất mặt sao?”, Tô Khiêm lạnh lùng lên tiếng: “Ngoài chiêu này ra cô còn bản lĩnh gì nữa?”
“Bản lĩnh?”
Tô Ngọc Ngưng dường như vừa nghe thấy truyện cười, nói: “Tô Khiêm, đắc tội với ta là sai lầm lớn nhất của ngươi, từ hôm nay trở đi bổn tiểu thư sẽ cho ngươi biết kết cục của kẻ dám đắc tội với Tô Ngọc Ngưng ta ở nhà họ Tô sẽ thê thảm thế nào, ngươi sẽ mất tất cả, thân bại danh liệt, bị đuổi ra khỏi nhà họ Tô, tất nhiên là cùng người cha phế vật của ngươi nữa”.
Đôi mắt Tô Khiêm lướt qua một tia sát ý khiến Tô Ngọc Ngưng hơi run sợ lùi về sau một bước, cột sống bỗng cảm thấy ớn lạnh.
“Cô có thể sỉ nhục ta nhưng ta không cho phép cô sỉ nhục cha ta”.
Tô Khiêm bước lên phía trước tiến lại gần Tô Ngọc Ngưng.
Tô Ngọc Ngưng lại lùi lại mấy bước nữa, giọng nói khẽ run: “Tô Khiêm, nếu ngươi dám động vào một sợi lông tơ của ta, ta sẽ lập tức cho hai cha con các ngươi cút ra khỏi nhà họ Tô”.
“Cô nghĩ ta không dám sao?”, ánh mắt Tô Khiêm sáng rực, hắn đột nhiên giơ cánh tay lên giáng xuống khuôn mặt xinh đẹp của Tô Ngọc Ngưng một cú tát nhanh như chớp.
Lúc này trong đầu Tô Ngọc Ngưng trống rỗng, Tô Khiêm dám ra tay thật sao?
Nhưng cái tát trong tưởng tượng không chạm vào mặt Tô Ngọc Ngưng.
Đến lúc Tô Ngọc Ngưng định thần lại thì Tô Khiêm đã quay người rời khỏi Linh Thảo Đường trong sự kinh ngạc của mọi người, hắn thản nhiên nói: “Tô Ngọc Ngưng, Tô Khiêm ta sẽ quay lại, đến lúc đó cô sẽ phải đích thân đưa linh tài mà ta cần cho ta, quyết không nuốt lời”.
Chương 9: Dãy núi Thiết Mộc
Sau khi rời khỏi Linh Thảo Đường, Tô Khiêm lại suy nghĩ tới việc linh tài.
Nếu con đường Linh Thảo Đường đã không dùng được thì chỉ có thể mạo hiểm tới dãy núi Thiết Mộc.
Nhưng dãy núi Thiết Mộc này vô cùng nguy hiểm, có nhiều mãnh thú lộng hành, cho dù là cao thủ võ đạo cũng không dám thâm nhập, Tô Khiêm mới chỉ là võ giả cảnh giới Luyện Cốt, nếu không đi cùng nhóm thì chắc chắn lành ít dữ nhiều.
Đương nhiên nguy hiểm càng nhiều cơ hội cũng càng nhiều, chính vì dãy núi Thiết Mộc nguy hiểm nên tỷ lệ thu thập được linh tài cũng sẽ càng lớn, bây giờ Tô Khiêm đang rất thiếu thốn linh tài, cho nên buộc hắn phải cân nhắc tới dãy núi Thiết Mộc.
Vừa đi hắn vừa suy nghĩ, muốn vào dãy núi Thiết Mộc phải chuẩn bị rất kỹ càng, nếu không đồng nghĩa với việc tự tìm đường chết, làm con mồi cho mãnh thú.
Tô Khiêm cứ đi không biết đã về tới nhà từ bao giờ.
“Cha, con về rồi”.
Tô Khiêm kêu lên nhưng không có câu trả lời, hắn bước vào trong nhà cũng không thấy Tô Thanh Sơn đâu, trong lòng hắn lo lắng.
Bình thường Tô Thanh Sơn không phải ở nhà nghỉ ngơi thì sẽ ra sau núi hái thuốc, mặc dù sau núi an toàn hơn nhiều so với dãy núi Thiết Mộc, cũng không có nhiều mãnh thú, nhưng vô cùng ít linh tài, phải mất rất nhiều thời gian tìm kiếm mới có cơ hội hái được.
Nhưng, vết thương của Tô Thanh Sơn mới lành không lâu, nếu ra sau núi không cẩn thận thì cũng sẽ rất nguy hiểm.
Trong lòng Tô Khiêm vô cùng lo lắng, hắn định ra sau núi tìm Tô Thanh Sơn.
Vừa ra khỏi cửa thì Tô Khiêm thấy Tô Thanh Sơn về, áo gai thô ráp khoác trên người cũng rách mấy miếng, hơn nữa đi theo sau ông lại là một cô gái xinh đẹp dáng người cao gầy.
Tô Khiêm bước nhanh tới trước mặt Tô Thanh Sơn quan tâm hỏi han: “Cha không sao chứ?”
“Không sao”, Tô Thanh Sơn xua tay cười xòa.
Sau khi chắc chắn Tô Thanh Sơn thật sự không sao hắn mới yên lòng, bây giờ hắn mới nhìn sang cô gái cao gầy bên cạnh.
Tô Khiêm quan sát kỹ một lúc, ánh mắt hắn lóe lên tia kinh ngạc, cô gái dáng người cao gầy kia vô cùng xinh đẹp, vóc dáng thon thả, ngũ quan tinh tế, đôi mắt trong veo, nước da trắng ngần, phối cùng một bộ đồ trắng cho người ta một loại cảm giác vô cùng thánh thiện.
Quan trọng hơn là khí chất thuần khiết cao quý của cô khiến Tô Khiêm thất thần, so với Tô Ngọc Ngưng thì đúng là như trời với đất, loại con gái lẳng lơ như Tô Ngọc Ngưng kia làm sao sánh kịp.
Lúc này Tô Thanh Sơn đột nhiên lên tiếng: “Khiêm Nhi, mau cảm tạ vị cô nương này, nếu không có vị cô nương này thì e là ta đã ở trong bụng mãnh thú rồi".
"Có chuyện này sao?"
Tô Khiêm sững sờ.
Sau khi Tô Khiêm rời đi, Tô Thanh Sơn định ra sau núi hái thuốc giúp Tô Khiêm đột phá tu vi, nhưng không ngờ rằng lại gặp một con mãnh thú hung ác sau núi, nếu không phải có cô gái này cứu giúp thì Tô Thanh Sơn thật sự lành ít giữ nhiều rồi.
"Đa tạ cô nương ra tay cứu giúp", Tô Khiêm chắp tay cảm tạ cô gái kia, cha là người thân duy nhất của hắn, cô cứu mạng Tô Thanh Sơn thì cũng như là ân nhân cứu mạng của Tô Khiêm vậy.
"Tiện tay giúp đỡ thôi, không cần phải cảm ơn", giọng nói của cô gái cao gầy vô cùng dễ nghe, cô quan sát Tô Khiêm rồi nói: "Ta đã nghe Tô bá bá nói về chuyện của ngươi rồi, mặc dù ngươi đánh bại Tô Lâm Xuyên trên võ đài, thắng được hoa Thiên Tâm nhưng ngươi đã bao giờ nghĩ tới chuyện này sẽ dẫn tới hậu quả gì không?"
Ánh mắt Tô Khiêm cứng đờ, lạnh lùng nói: "Tại sao cô lại nói vậy?"
Hắn và cô gái này lần đầu gặp nhau nhưng giọng nói lạnh lùng của đối phương khiến hắn có chút khó hiểu.
"Tô Khiêm, ngươi đánh bại Tô Lâm Xuyên nhưng lại chọc giận Tô Lâm Phong, hắn chắc chắn sẽ không tha cho ngươi, thế lực đằng sau Tô Lâm Phong ngươi không động được vào đâu, sự liều lĩnh của ngươi chỉ khiến ngươi lâm vào tình thế nguy hiểm, khiến Tô bá bá phải cùng chịu tội với ngươi".
"Chỉ vì chút áp bức mà ngươi dám lên quyết đấu võ đài với người ta không màng tới những chuyện khác, như vậy thực sự không phải kẻ biết nhìn xa trông rộng. Ngươi lợi hại đến đâu mà dám hành động ngu ngốc, ấu trĩ đến vậy?"
Dứt lời cô gái cao gầy chuẩn bị rời đi, không muốn ở lại đây thêm giây phút nào nữa.
"Khoan đã!”
Tô Khiêm kêu lên ngăn cô gái cao gầy rời đi.
"Có chuyện gì?", cô gái cao gầy chau mày lại, loại người không thức thời như vậy, cô không muốn nói nhiều.
Tô Khiêm lắc đầu, nói: "Ta và cô không quen không biết, cảm ơn cô đã cứu cha ta, nhưng những lời của cô, ta hoàn toàn không đồng ý".
"Ồ?"
Cô gái cao gầy ngạc nhiên nói: "Chẳng lẽ ta nói không đúng?"
"Đương nhiên là không đúng rồi!"
Tô Khiêm dứt khoát phủ nhận, thẳng lưng ngẩng cao đầu, khảng khái nói: "Thân làm con, nếu thấy cha mình bị người ta bắt nạt mà không dám phản kháng thì còn có tư cách gì để sống nữa!"
"Tô Lâm Xuyên cướp linh tài của cha ta, cha ta không đưa liền đánh đập tàn nhẫn, người làm con như ta nếu sợ hãi không dám đứng lên thì chẳng phải là không bằng cả con chó sao!"
"Đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, nếu chút chí khí này còn không có thì còn nói gì đến võ đạo, đừng nói là Tô Lâm Xuyên, Tô Lâm Phong, cho dù có là đệ tử nội môn, đệ tử cốt cán của nhà họ Tô thậm chí là gia chủ nhà họ Tô, dám cả gan động vào cha ta thì Tô Khiêm ta chắc chắn sẽ cố gắng khiến bọn họ phải trả giá!"
Chương 10: Giai nhân tặng thuốc
"Ai dám bắt nạt ta, ta tất báo thù!"
Tô Khiêm gằn từng câu từng chữ, dõng dạc gọn gàng, đây mới là ý tưởng thật sự trong tim hắn, vững chãi không bao giờ đổi thay.
"Ai dám bắt nạt ta, ta tất báo thù…"
Cô gái cao gầy thấy Tô Khiêm nói vậy trong lòng vô cùng kính nể Tô Khiêm, những lời này thực sự đã xoay chuyển được suy nghĩ trong lòng cô.
Cô gái đột nhiên quay người lại, bước gần về phía Tô Khiêm.
Tô Khiêm chau mày, không biết cô gái cao gầy này định làm gì.
Cô gái cao gầy bước tới trước mặt Tô Khiêm rồi mỉm cười, nụ cười đẹp động lòng người giống như hoa nở ngày đông vậy, cô nói: “Cho ta xin lỗi vì những lời ta vừa nói, ngươi nói không sai, chỉ có người đàn ông như vậy mới thật sự là người đàn ông thực thụ!”
Nói xong cô gái cao gầy lấy ra một cây linh tài đưa cho Tô Khiêm, nói: “Cây linh tài này tên là cỏ Bách Liên, rất có ích với ngươi, coi như là quà xin lỗi ta tặng ngươi, ngươi nhận lấy đi”.
Ánh mắt của Tô Khiêm cứng đơ, cỏ Bách Liên cũng được coi là loại tốt nhất trong những linh tài cấp hai, tác dụng thuốc của cỏ Bách Liên mạnh hơn cỏ Tôi Thể rất nhiều lần.
Có cây cỏ Bách Liên này tu vi của Tô Khiêm chắc chắn có thể tiến thêm một bước nữa rồi.
Ngửi thấy mùi thuốc đậm đặc, mặc dù Tô Khiêm đang rất thiếu linh tài nhưng món quà lớn như thế này sao hắn có thể nhận không được, cô gái cao gầy kia lập tức quay người rời đi không ngoảnh đầu lại, dường như đã đoán được suy nghĩ của Tô Khiêm, cô nói: “Nếu ngươi thật sự muốn báo đáp ta thì hãy trở thành đệ tử nội môn đi, nếu không người không có tư cách đấy đâu, hãy nhỡ kỹ tên của ta, Mạc Khinh Vũ”.
Thấy cô gái cao gầy tên Mạc Khinh Vũ dần biến mất, Tô Khiêm nở một nụ cười tự tin, lẩm bẩm nói: “Mạc Khinh Vũ, ta nhất định sẽ trở thành đệ tử nội môn!”
“Cha, chúng ta về thôi!”
Tô Thanh Sơn gật đầu, thấy vẻ mặt Tô Khiêm vô cùng nghiêm nghị, trong lòng ông thầm cảm ơn Mạc Khinh Vũ.
Ban đêm.
Sau khi trở về nhà, Tô Khiêm lấy cỏ Bách Liên ra.
Cỏ Bách Liên giống như hoa sen nhưng cả cây đều có màu xanh biếc, ngửi mùi hương dược liệu đậm đà khiến Tô Khiêm cảm thấy tinh thần vô cùng sảng khoái, hắn không chần chờ gì nữa, nhét cả cây cỏ Bách Liên vào miệng rồi nuốt chửng.
Sau khi nuốt cỏ Bách Liên nó lập tức hóa thành một luồng linh lực thuần khiết, lan tỏa vào từng mạch máu thớ thịt của Tô Khiêm, linh lực cuồn cuộn giống như một dòng sông dâng trào, trong cơ thể Tô Khiêm phát ra tiếng động ầm ầm.
Hiện tại Tô Khiêm mới chỉ đạt tới cảnh giới Luyện Cốt, luồng linh lực kia sẽ tự động rèn luyện gân cốt của Tô Khiêm, Tô Khiêm không dám chậm trễ, nhân cơ hội tốt này, trong không gian huyền bí, hắn cầm kiếm bắt đầu tu luyện Lăng Phong Kiếm Quyết.
Lăng Phong Kiếm Quyết được phân làm ba thức.
Thức thứ nhất: Phong Khởi Cuồng Dũng, thi triển kiếm quyết như cuồng phong bão tố khiến kẻ địch không thể phản kháng.
Thức thứ hai: Phong Động Vô Thanh, sau khi thi triển kiếm pháp sẽ không tạo ra tiếng động, giết người trong vô hình.
Thức thứ ba: Lăng Phong Nhất Kiếm, tập hợp ưu điểm của cả thức thứ nhất và thức thứ hai, sau khi thi triển uy lực của gió vô cùng khủng khiếp.
Tô Khiêm luyện tập Lăng Phong Kiếm Quyết không ngừng nghỉ trong không gian huyền bí, cơ thể cũng dần thay đổi, rơi vào trạng thái vô cùng sảng khoái, từ trước đến giờ hắn chưa bao giờ cảm nhận được cảm giác này.
Từng nhát kiếm đều vô cùng tự nhiên, vô cùng sắc bén.
Sau khi tu luyện được Lăng Phong Nhất Kiếm, dường như Tô Khiêm không còn biết tới dòng chảy thời gian nữa, hắn thỏa thích vẫy vùng trong luồng linh lực dồi dào kia, chẳng mấy chốc đã qua một đêm.
Sáng sớm, tia nắng đầu tiên xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng của Tô Khiêm.
Tô Khiêm mở mắt ra, một luồng ánh sáng chợt lóe lên khiến người ta cảm tưởng như là ảo ảnh.
Phù!
Tô Khiêm phun ra một ngụm khí vẩn đục, hắn hít một hơi thật sâu, cơ thể bỗng phát ra tiếng bộp bộp kỳ lạ, Tô Khiêm cảm thấy tinh thần sảng khoái, cơ thể vô cùng dễ chịu.
Hắn đứng dậy, rút cây kiếm bên cạnh giường sau đó đâm một nhát về phía trước vèo một tiếng, chiếc ghế phía trước lập tức bị một nguồn năng lượng vô hình chém gãy.
“Thành công rồi! Ta đã luyện thành thức thứ nhất Phong Khởi của Lăng Phong Kiếm Quyết rồi!”
Tô Khiêm hơi kinh ngạc, hôm qua hắn mới có được Lăng Phong Kiếm Quyết vậy mà chỉ sau một đêm khổ luyện đã thành công rồi, với tốc độ tu luyện như thế này thì thực sự là quá nhanh.
Suy nghĩ một lúc, Tô Khiêm lại càng vui sướng hơn, cỏ Bách Liên mà Mạc Khinh Vũ tặng hắn vô cùng có giá trị, lại có sự trợ giúp của ma kiếm Lăng Phong, sự kết hợp này đã khiến hắn dễ dàng luyện thành công thức thứ nhất của Lăng Phong Kiếm Quyết.
“Theo tính toán của ta thì bây giờ ta đã đạt tới đỉnh cao cảnh giới Luyện Cốt hậu kỳ, chắc chỉ còn thiếu một chút nữa là có thể đột phá rồi”.
Tô Khiêm tính toán một chút, nhưng niềm sung sướng khi luyện thành Lăng Phong Kiếm Quyết vẫn chưa biến mất, hắn rất nóng lòng muốn thử uy lực của Lăng Phong Kiếm Quyết.
Tô Khiêm mặc y phục rồi mở cửa háo hức tiến về phía Diễn Võ Trường.