Tại hòn đảo kia, có 3 tên luôn để ý đến 5 người, chúng giả làm phục vụ đem rượu đến cho họ uống. Có lẽ do mùi vị hỗn hợp nên không ai nhận ra rằng rượu đã bị bỏ thuốc. Năm người họ sau khi uống li rượu liền thấy cơ thể mệt dần, chân tay bỗng dưng mềm nhũn, nhân lúc đó ba tên kia gọi đồng bọn đến bắt năm người họ đi. Họ phản kháng nhưng sức lực yếu ớt không là gì đối với bọn chúng. Thẩm Yên Nhi ở trên tàu gọi cho An Trình Phong nhưng không thất bắt máy, y biết chắc là đã xảy ra chuyện. Y bước đến tra hỏi tên kia:
“Bạn tao đang ở đâu?”
Thấy tên kia không nói, y rạch một nhát dao vào mặt hắn bắt hắn nói, hắn vẫn một lòng trung thành với chủ nhân không nói ra. Y rạch thêm nhiều nhát nhưng hắn vẫn im lặng, y biết không thể tra hỏi thêm được gì ở tên này liền cho tàu quay trở lại khách sạn rồi tìm chỗ nhốt hắn vào.
Diệp Phong An nhận được cuộc điện thoại, tên phía bên đầu dây bên kia nói:
“Tình nhân của mày cùng đám bạn của nó đang ở chỗ tao, muốn chúng nó an toàn thì đến đây”
Anh biết chắc là kẻ nào làm, không ngờ hắn lại vì trả thù anh mà đụng đến y. Anh lập tức gọi điện cho trợ lí sắp xếp một chuyến bay đến ngay đảo Fijji, trên đường đi ra sân bay, anh gọi cho y, thấy y bắt máy, anh nói luôn:
“Em vẫn an toàn chứ?”
Thẩm Yên Nhi: “Em vẫn ổn nhưng bạn em thì bị bắt đi rồi”
“Bạn em sẽ an toàn thôi, không cần lo lắng, đợi anh, anh sẽ đến luôn”
Sau đó, Diệp An gọi điện cho đàn em của mình:
“Bảo vệ người của tôi, là Băng Mạc làm”
“Vâng lão đại”
Băng Mạc là kẻ thù của Diệp Phong An, nói đúng ra hắn là ghen tị với anh, lúc nào anh cũng hơn hắn, ngoài chức vụ là tổng tài ra Diệp An còn là một ông trùm khét tiếng trong giới giang hồ. Băng Mạc luôn muốn thâu tóm địa bàn của anh, hắn sử dụng mọi thủ đoạn nhưng đều không thành, khi nghe tin đồn thổi y và anh đang yêu nhau, hắn quyết định theo dõi y đến tận đảo Fijji và thực hiện kế hoạch bắt y uy hiếp Diệp An giao lại địa bàn cho mình.
Năm người bạn của y sau khi bị bắt liền bị nhốt vào một cái lồng sắt:
“Hất nước cho chúng nó tỉnh”
Họ dần dần mở mắt ra, một đám người đưa họ đến quỳ trước mặt một người phụ nữ
"Không ngờ mấy vị đây có ngày phải quỳ dưới chân tôi "
Họ ngẩng mặt lên nhìn, là Mãng Hoa:
“Sao cô lại ở đây?” An Trình Phong hỏi
“Tôi đây giờ đã có chỗ dựa, mấy người các ngươi đằng nào cũng trở thành thức ăn cho hổ thôi. Còn Thẩm Minh Thiên, anh ta chắc đã bị bắt rồi”
“Tiện nhân” Lan Hồng Dương mắng
Ả ta đi lại nói: “Sắp chết rồi còn già mồm”, vừa nói vừa dơ chân lên nhét mũi giày vào miệng cô.
Thấy vậy, mấy người họ hét lên: “Đừng có làm bừa”
Mãng Hoa: “Làm bừa? Tao có nên xem xét đem Lan tiểu thư đây về làm người hầu rửa chân không?”
Lúc này, Bạch Mạc bước vào:
“Em yêu, em còn thiếu người hầu sao? Bọn này không đáng quan tâm, cái chúng ta cần là tên họ Thẩm kia”
An Trình Phong: “Thả bọn tao ra”
“Được, cởi trói cho bọn nó”
Sau khi cởi trói cho họ, hắn thả hổ vào:
“Đi thôi, chúng nó chết chắc rồi”
Vốn dĩ Lam Mĩ Hạnh có thể thuần hóa được con hổ nhưng nó đã bị nỏ thuốc, cô cảnh báo:
“Con hổ không bình thường”
Họ liền trèo lên trên nóc lồng sắt, An Trình Phong lấy ra một lọ thuốc xịt vào mồm con hổ khi nó đang há mồm ra khiến cho nó trở lại bình thường, đồng thời cũng chìm vào giấc ngủ. Xác định an toàn, họ trèo xuống, dùng thuốc An Trình Phong chế tạo làm mòn gỉ lồng sắt, quá trình này diễn ra rất lâu nên phải mất một thời gian họ mới trốn ra ngoài được. Họ bị bắt đến một hòn đảo khác rất xa nơi khách sạn nên phải đi đến lúc trời sáng mới đến được nơi có người dân ở và mượn điện thoại gọi cho Thẩm Yên Nhi.
Anh đặt y vào bồn tắm đã được pha nước ấm vừa phải, bàn tay nhẹ nhàng xoa bọt khắp cơ thể y. Sau trận khoái lạc, y bây giờ đã cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Diệp An thốt lên:
“Sao lại sưng nữa vậy?” thì ra bàn tay hư hỏng của anh đã mò xuống nơi tư mật xoa nhẹ. Y lườm anh:
“Anh còn hỏi”
Diệp An chỉ biết cười trừ mau chóng xả hết lớp bọt trên người y rồi cuốn khăn tắm bế y vào phòng ngủ:
“Không để em mặc quần áo vào sao?”
“Không cần đâu”
Nói xong, anh ôm cô chìm vào giấc ngủ. Sáng hôm sau, cô thức dậy quay sang thì không thấy Diệp Phong An đâu. Đờ đẫn một lát thì Diệp An bước từ nhà tắm ra, mái tóc chưa lau khô, gương mặt còn đọng vài giọt nước nhìn anh thật quyến rũ. Anh lấy quần áo ra mặc cho y, anh mặc từng thứ một rất tỉ mỉ. Đến phần ngực, anh xót xa khi đeo tấm nịt vào cho y, chắc y khó chịu lắm. Mọi thứ xong xuôi, y vệ sinh cá nhân rồi hai người xuống chỗ bể bơi ăn sáng cùng hội bạn. Thấy hai người xuống, Ngôn Trĩ Lâm ngao ngán chỉ vào y, Lan Hồng Dương, Lam Mĩ Hạnh:
“Cậu, cậu, cậu. Ba người cậu hôm qua đều bị muỗi đốt nhỉ, người toàn vết đỏ thế kia”
Ba người họ chỉ biết đỏ mặt xấu hổ còn mấy con muỗi làm ra chuyện đó thì cười xấu xa. Hôm nay là ngày thứ năm họ ở đảo Fijji, Lan Hồng Dương ngỏ ý:
“Hôm nay chúng ta về được không?”
“Sao vậy?”
“Tớ muốn trả thù”
Tất cả bọn họ đều đồng ý, dù sao Mãng Hoa xúc phạm Lan Hồng Dương như vậy, không thể tha. Vậy là chuyến đi chơi sáu ngày đã kết thúc ở ngày thứ năm.
Đến xế chiều thì máy bay chở họ hạ cánh ở sân bay, ai về nhà nấy. Lan Hồng Dương khi về đến nhà thì đưa vali cho quản gia rồi bước xuống căn hầm nhốt Mãng Hoa. Cô cầm dây roi ngồi xuống ghế, thuộc hạ đưa Mãng Hoa đến đứng trước cô, Lan Hồng Dương ra hiệu thuộc hạ đi ra ngoài. Cô nói:
“Quỳ xuống”
Mãng Hoa gan lì đứng im liền bị cô quất cho hai phát vào chân, ả ta sợ hãi mau chóng quỳ xuống
“Đem ghế kê chân lại đây”
Ả chỉ biết làm theo, Lan Hồng Dương đặt một chân lên nói:
“Liếm sạch giày”
Ả ta la lên: “Mày là cái thá gì mà bắt tao liếm giày”
Lan Hồng Dương quất thêm cho ả ta một roi nữa, ả ta liền cúi xuống thận trọng liếm giày cho cô
“Lúc nhét giày vào mồm tôi, cô nên nghĩ đến hậu quả sẽ phải trả giá như thế này”
Được một lúc, Lan Hồng Dương nói tiếp:
“Vào kia, bê chậu nước ra đây rửa chân cho tôi”
Mãng Hoa bê chậu nước ra, cung kính cởi giày rồi rửa chân cho Lan Hồng Dương. Rửa xong lau khô chân bằng khăn đã chuẩn bị sau đó đeo lại giày cho cô, ả làm cẩn thận vì sợ cô đánh.
“Khá đấy, tôi có nên để cô làm người hầu rửa chân không nhỉ?”
Mãng Hoa biết thà làm người hầu còn hơn bị Lan Hồng Dương hành hạ nên liền lạy tới tấp:
“Xin Lan tiểu thư cho tôi được làm người hầu rửa chân cho cô”
Lan Hồng Dương: “Rất tiếc, tôi có đủ người hầu rồi”
Lúc này Thẩm Yên Nhi bước vào:
“Cậu hết tức giận rồi nhỉ? Tớ đem người đi nhé”
Nói xong liền đến bế Mãng Hoa dời đi, suốt dọc đường y đều ôm Mãng Hoa trong lòng, về đến nhà còn kêu người làm chuẩn bị nước ấm. Y bế cô ta vào nhà tắm đặt xuống ghế, đến bây giờ cô ả hỏi:
“Thẩm thiếu định làm gì tôi?”
Y trả lời: “Chăm sóc cho em”
Y nhìn xuống thấy chân cô ta không đi giày nên khá bẩn liền lấy một chậu nước quỳ một chân xuống nhấc chân cô ta lên rửa. Nhìn thấy hành động ôn nhu của y, cô ta thầm cười trong lòng: “Đúng là đàn ông, ai cũng phục tùng mình”
Y nhìn lên: “Em đang nghĩ gì vậy?”
“À không có gì”
Y đứng dậy giúp cô ta cởϊ qυầи áo rồi đặt cô ta vào bồn tắm:
“Em có vẻ không ngại”
Mãng Hoa liền nói: “Em với Thẩm Thiếu đây còn xa lạ sao mà phải ngại”
Y cho người làm vào tắm rửa sạch sẽ cho cô ta, đợi cô ta bước ra, y chỉ xuống giường:
“Lại đây”
Y lấy lọ thuốc ra bôi vào vết những vết roi chằng chịt trên chân ả. Tay y chạm đến vết thương nơi đùi non liền nhìn thấy âm hộ ả hơi giật nhẹ:
“Em không mặc nội y?”
Ả càng banh rộng chân ra: “Mặc nội y khó chịu lắm”
“Vậy em đang hứng lên vì tôi?” vừa nói tay vừa mân mê hộŧ ɭε âm hộ cô ta, ngón tay thon nhỏ dần lướt xuống môi nhỏ
Ả dâʍ đãиɠ: “Thẩm thiếu…ưm…đúng vậy”
Y nhét một ngón tay vào cửa h****, chạm đến điểm G làm cô ta suиɠ sướиɠ, sau đó liền đút liền thêm hai ngón nữa vào, dâ* th*y chảy ra tay y, y móc ngoáy rồi rút tay ra lấy giấy ăn lau sạch vết nước trên giường và trên tay y rồi nói:
“Em nghỉ ngơi đi”
“Chẳng phải lúc trước anh nói chỗ đó bẩn sao?”
Thẩm Yên Nhi hờ hững: “Giờ thì không bẩn”
Ả tiếc nuối khi thấy y dời đi: “Tại sao lại dừng giữa chừng vậy chứ?”
Thẩm Yên Nhi về phòng tắm rửa sạch sẽ rồi ngồi nhâm nhi tách trà, An Trình Phong gọi đến:
“Tình hình thế nào?”
“Vẫn tốt”
Tắt máy, y cười nhạt, đôi mắt lạnh khó đoán tâm tư, sao có thể biết y đang làm gì. Chẳng nhẽ y đã thay lòng yêu Mãng Hoa?
p/s: Tác giả biết Thẩm Yên Nhi đang làm trò gì nhé️
Nhanh chóng 2 ngày lại chôi qua, dưới sự chăm sóc của Thẩm Yên Nhi, vết thương của Mãng Hoa cũng khỏi hẳn. Hôm nay, y hào hứng hơn bình thường còn Mãng Hoa thì vẫn như bình thường, vẫn hưởng những đãi ngộ tốt đến từ y, sống như một bà hoàng. Như thường lệ ăn sáng xong thì y sẽ đi làm nhưng hôm nay y lại ngỏ lời nói:
“Anh đưa em đi chơi nhé”
Dĩ nhiên là ả ta sẽ đồng ý rồi, còn dành cả tiếng đồng hồ để chọn váy áo, giày dép để chuẩn bị ra ngoài cùng y. Những bộ đồ mà cô ta mặc thực ra là do ba mẹ và anh trai mua cho y để y lúc quay trở lại thành con gái sẽ diện những bộ cánh tuyệt đẹp ấy. Ả bước xuống cầu thang khoác tay y ra ngoài xe. Y lái xe đến nhà An Trình Phong, ả hỏi:
“Đến đây làm gì ạ?”
Y nở nụ cười gian tà pha lẫn chút thích thú:
“Chơi một lát”
Nói rồi dẫn ả xuống phòng thí nghiệm của An Trình Phong. An Trình Phong nở nụ cười chào hỏi:
“Chào Tiểu Thiên, chào Mãng tiểu thư”
Chào hỏi xong, Trình Phong quay sang nói với y:
“Bắt đầu đi”
Y gật đầu dẫn Mãng Hoa đến ngồi trên một chiếc ghế, An Trình Phong nhấn nút điều khiển, lập tức những chiếc còng khoá tay và chân ả lại lôi lên cao. Ả bất ngờ vùng vẫy:
“Sao vậy? Thẩm thiếu cứu em”
Y ngồi vắt chéo chân cười nhạt:
“Cứu cô? Sao tôi có thể để vật thí nghiệm chạy được chứ?”
Ả ngây người:
“Không phải anh yêu em sao? Tại sao lại đón em về chăm sóc?”
“Tôi chỉ lợi dụng cô thôi, đồng thời trả thù” Câu nói như nhát dao đâm vào tim cô ta.
Ả hiểu ra rồi, đúng vậy, y là người thù dai, ả từng hạ thuốc y, làm nhục bạn của y, dễ gì mà y tha thứ chứ. Đây là màn trả thù đầy thâm sâu, ả yêu y, yêu từ thân thể đến tiền tài địa vị, y làm ả ảo tưởng rằng y cũng có tình cảm với ả, chăm sóc ả rồi bỗng nhiên y đem ả lên làm vật thí nghiệm. Đó là cú đánh vào tinh thần lẫn thể xác, trả thù từ ngọt ngào đến đau thương. Ả cười ngây dại:
“Thẩm thiếu, em đau quá, thả em ra, chăm sóc em, rồi làʍ ŧìиɦ với em đi”
Y đáp:
“Chăm sóc thì e rằng cô không có diễm phúc được hưởng thêm lần nữa, còn làʍ ŧìиɦ với cái âm hộ thâm đen của cô thì tôi sợ bị bệnh”
Mãng Hoa: “Chẳng phải anh nói không bẩn sao?”
“Tôi vẫn luôn thấy bẩn”
Muốn níu kéo một chút tình cảm với y nhưng rất tiếc y chưa từng yêu cô ta. An Trình Phong bước vào với ống tiêm trên tay, cậu tiêm thuốc vào người cô ta. Cơ thể cô ta bứt dứt, cả người nóng như muốn nổ tung, tiếng hét chói tai của ả càng làm cho độ nóng tăng lên, lớp da bên ngoài như có từng con côn trùng cắn xé. Cuối cùng một loài sinh vật chui từ miệng, lỗ tai, mắt, mũi ra ăn sạch cơ thể cô ta.Thật là một cảnh tượng khiến y hứng thú.
Đây là loại thuốc mới do An Trình Phong chế tạo ra, cậu chỉ mới thử nghiệm trên cơ thể của mấy tên sát thủ nhưng trên người chúng đều chằng chịt vết thương, loại thuốc này không phản ứng mạnh mẽ trên cơ thể có vết thương như trên cơ thể lành lặn, thậm chí sinh vật kia còn không ăn sạch sẽ mà vẫn có những mẩu thịt rơi vãi. Mãng Hoa ít vết thương nhất nên Thẩm Yên Nhi mới chọn chăm sóc cô ta.
Thẩm Yên Nhi: “Cậu cần làm cho nó phản ứng như vậy cả trên người đầy vết thương”
An Trình Phong: “Tớ sẽ nghiên cứu lại”
Sau đó, cậu gửi đoạn clip cô ta bị hành hạ vào ổ mật để hội bạn cùng xem
Trên đường tiễn y về, An Trình Phong hỏi:
“Cậu làm chuyện đó với cô ta rồi à?”
Y lập tức phủ nhận:
“Không hề, chưa từng”
Về đến nhà, người làm đều nhìn nhau thắc mắc không biết Mãng Hoa đâu, y nhìn ra điều đó liền gọi mọi người lại cùng xem một đoạn clip. Thì ra đó là cảnh ghi lại quá trình cơ thể cô ta bị tàn phá. Những người làm trong nhà đều cảm thấy vui vẻ đặc biệt là những người bị cô ta hành hạ quá đáng đồng thời cũng tăng thêm cảnh cáo là: “Không nên gây thù với y”.
Xem xong Thẩm Yên Nhi nói:
“Xin lỗi mọi người, thời gian qua để mọi người chịu ủy khuất rồi, tôi sẽ tăng lương cho mọi người tháng này”
Họ ríu rít: “Chúng tôi không sao, cảm ơn Thẩm thiếu đã tăng lương”
Có thể nói, ngày hôm đó họ rất vui, vừa thoát được ác nữ lại còn được tăng lương.
p/s: Vậy là Mãng Hoa chết rồi, vui quá
Trải qua 2 tuần với nhiều biến cố, sự việc thì hôm nay y đến sân bay để đón anh trai ruột của y-Thẩm Minh Thiên về. Được gặp anh trai sau nhiều năm xa cách từ khi anh trai ra nước ngoài làm nhiệm vụ khiến y vui vẻ. Từ sáng y đã dậy rất sớm và ra sân bay, mắt luôn ngóng bóng hình của anh trai, mà có khi không cần phải tìm vì Thẩm Minh Thiên đã quá là nổi bật rồi, dù chỉ mặc quần áo đơn giản nhưng anh vẫn nổi bật vì nhan sắc hút người, da còn trắng nữa. Y đứng từ xa vẫy anh, Thẩm Minh Thiên bước lại xoa đầu y:
“Nhớ anh trai không?”
“Không ạ” Y cợt nhả đáp.
Thẩm Minh Thiên gõ nhẹ vào đầu y rồi cả hai lên xe đi về nhà. Về đến nhà thì ông bà Thẩm cũng đã chờ sẵn ở nhà để chào đón con trai của mình. Chỉ chờ Thẩm Minh Thiên vào nhà họ liền đi đến ôm anh vào lòng. Sau đó mọi người vào ngồi nói chuyện:
“Thẩm Yên Nhi, anh trai con cũng đã về rồi, theo như dự tính thì tối ngày mai sẽ mở đại tiệc để công khai thân phận của con”
Thẩm Yên Nhi: “Dạ vâng ạ”
“Cha mẹ xin lỗi vì để con nhiều năm qua chịu thiệt rồi”
Y cười nói: “Có thiệt gì đâu ạ, là con tự nguyện mà, với cả con vẫn được ăn chơi đó thôi”
Thẩm Minh Thiên: “Có phải không? Làm cả thành phố này hiểu nhầm anh là gay”
Y cười tủm tỉm: “Cha mẹ và anh không phản đối con yêu anh ấy chứ?”
Mọi người đều trả lời: “Chúng ta sẽ không phản đối, chỉ cần người đó yêu con thật lòng là được”
Ngày hôm đó là ngày rất vui vẻ, họ đã có những bữa ăn, những câu chuyện kể cho nhau theo đúng nghĩa của một gia đình đầm ấm thật sự.
Vì có rất nhiều khách mời nên họ đã làm thư mời ngay trong ngày hôm đó, từ các tập đoàn, gia tộc, thiếu gia, tiểu thư đều được mời. Mọi người tất nhiên là đồng ý, phần là tò mò có dịp gì còn phần là đến để níu kéo làm ăn với Thẩm gia. Bố mẹ của Diệp Phong An và anh là không thể thiếu trong danh sách khách mời. Riêng Diệp Phong An lại nhận được tấm thiệp hình trái tim, không khó để anh đoán ra tấm thiệp đó là do chính y làm.
Là con trai đã lâu, hôm nay chính là ngày y khôi phục lại dáng vẻ con gái. Dù đã đeo nịt ngực quen nhưng khi tháo nó ra vẫn luôn làm y thoải mái. Mái tóc cũng dài ra khi uống thuốc khôi phục lại độ dài của tóc. Người hầu giúp y thay lên mình chiếc váy đẹp đẽ, đeo vào chân y đôi giày đính kim cương. Nhìn y đẹp đến nỗi mà ai cũng thốt lên:
“Tiểu thư đẹp quá”
Y nhìn ngắm mình trong gương thấy mình thật lạ lẫm, mặc váy, đeo giày cao gót làm y chưa thích ứng được, y chụp một tấm ảnh gửi cho Diệp Phong An. Có vẻ ngày hôm đó đối với anh là một ngày hoàn hảo, vừa được y gửi tấm thiệp riêng lại còn được nhìn y khi trong dáng vẻ người con gái. Anh say sưa nhìn ngắm nhìn y qua tấm hình, mái tóc hơi vàng xoăn nhẹ, đôi mắt to tròn pha vẻ ngây thơ, đôi môi của y luôn là một thứ ngon lành khiến anh hôn bao nhiêu cũng không đủ, khuôn mặt cùng làn da trắng hồng làm làm anh chỉ muốn l**m mút từng tấc da thịt của y, không thể bỏ lỡ 1cm nào. Nhìn xuống đôi chân dài thon của y, anh nghĩ đen tối, đôi chân này mà gác lên vai anh chắc đẹp và quyến rũ lắm.
Y sau khi chụp xong bức ảnh liền thay váy, cởi giày mặc vào bộ quần áo thoải mái. Mọi người đều phì cười trước độ đáng yêu của cô. Ông bà Thẩm luôn cảm thấy váy áo của y ít ỏi nên chỉ sau một buổi chiều đã mua rất nhiều quần áo, váy vóc, giày dép,…cho y và tất nhiên là chúng không hề rẻ. Nhìn thấy đống quần áo được chuyển vào nhà y chỉ biết ngao ngán. Trong đó có một bộ lễ phục màu xanh nước biển, nhìn tựa như làn nước rất hợp với y. Không phải ai cũng mua được nó, đó là chiếc váy dành cho tối ngày mai y mặc.
Thẩm Yên Nhi: “Sao bố mẹ mua nhiều vậy?”
“Việc mua sắm cho con gái chưa bao giờ là nhiều, anh trai con vẫn còn đang chọn lựa ngoài các cửa hàng kia kìa”
Y chán nản liền chạy ra sân sau nhà chơi, y nhìn sang nhà Diệp Phong An nghĩ: “Chắc anh ấy chưa đi làm về”. Kể từ khi biết nhà mình ngay cạnh nhà của Diệp An thì tối nào hai người cũng gặp nhau tình tứ, đi chơi hoặc kiếm một chỗ nào đó thật yên bình để tâm sự. Y chạy nhảy khắp vườn với chú chó thân yêu của mình trong khi vườn đang cải tạo nhiều bùn đất. Thấy vậy, người hầu chạy theo gọi y:
“Tiểu thư, ngày mai là tiệc quan trọng đó, đừng để bị thương”
Thẩm Yên Nhi: “Em biết rồi, chị không phải lo đâu ạ”