Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Phong An vẫn đến công ti làm như bao ngày, Hàn Long Huy lại đến hàn huyên với anh:

“Mãng thị vừa phá sản trong tối hôm qua”

Anh không quan tâm, dù sao đó cũng chỉ là công ti nhỏ bé không đáng để ý

“Là Thẩm Minh Thiên làm”, nghe tên y, anh nghĩ gì đó rồi hỏi:

“Cậu có biết cảm giác yêu đồng giới như thế nào không”

Hàn Long Huy giật mình:

“Cậu…cậu mãi không có bạn gái là vì thích đàn ông hả? Đừng nói là thích tôi đấy nhé”

“Về soi lại gương xem cậu xứng ko”

Xem ra hỏi Hàn Long Huy cũng như không, vậy nên Diệp An quyết định tự xác nhận. Phía lão Mãng vẫn chưa từ bỏ ý định gϊếŧ y, lão mặt dày cầu cứu bạn của hắn-Bạch Dạ Lâm và tất nhiên vật đánh đổi lại là con gái lão-Mãng Hoa. Cô ta dù không muốn phục vụ một lão già bằng tuổi cha mình nhưng không còn cách nào khác. Mãng Lạng cùng Bạch Dạ Lâm quyết định thuê một tay bắn tỉa từ xa gϊếŧ y vào ngày y đi khảo sát ở vùng ngoại ô phía Tây, 2 gã đâu biết được hôm đó Diệp Phong An cũng đi cùng y. Đồng thời mua chuộc một nhân viên trong công ti của y để đánh cắp tài liệu tư mật về sản phẩm sắp ra mắt.

Sáng hôm sau, đến công ti, tên nhân viên bị mua chuộc cứ luôn lảng vảng quanh y, hắn lấy đủ loại lí do ra vào phòng y. Dĩ nhiên y biết hắn có ý đồ, cho người đi điều tra, biết được hắn muốn lấy đi tài liệu về sản phẩm mới, y liền đổi tài liệu, tạo sơ hở cho hắn đánh cắp, y cười nhạt:

“Thật muốn biết vẻ mặt của 2 lão khi nhìn thấy tập tài liệu này”.

Đến ngày đi khảo sát, Thẩm Yên Nhi đi từ rất sớm chờ Diệp Phong An đến. Y đến được một lúc thì Diệp Phong An cũng đến, đôi chân dài miên man anh bước xuống xe, y ngắm anh đến ngẩn người. Tên bắn tỉa từ xa cũng đã chuẩn bị, hắn nhắm đúng đầu y mà bắn, thính giác của y cực nhanh nhẹn, y né đạn nhưng vẫn sượt qua vai y. Diệp Phong An lập tức chạy lại đỡ y, rồi nói với thư kí của anh:

“Bắt, không để chạy thoát”

Anh đưa y vào xe, lấy hộp cứu thương ra dịu dàng kéo một bên tay áo xuống, anh khử trùng vết thương, băng bó cho y. Băng bó xong anh ngẩng mặt lên thì đập vào mắt anh là chiếc vòng cổ hình trái đất quen thuộc:

“Tìm được em rồi”

Y nghe vậy thì quay đầu lại, hai người lập tức chạm mặt nhau. Sống mũi cao, môi mỏng, anh thật đẹp. Đôi môi hờ hững của y kíƈɦ ŧɦíƈɦ anh, anh hôn lên đôi môi ấy. Y giật mình mở to mắt, rất nhanh, chút khí cuối cùng bị anh lấy sạch. Anh dùng lưỡi cạy răng cô mơn chớn chiếc lưỡi đang trốn chạy. Lưỡi anh tung hoành khuấy động mọi ngóc ngách, từ từ nếm mật ngọt trong miệng cô. Anh hôn đến khi cô không thể thở nổi mới buông cô ra.

Y hoang mang: “Tại sao lại hôn tôi?”

Anh nhẹ nhàng đáp: “Vì tôi yêu em”

Trái tim cô đập thình thịch, mặt đỏ ửng, tâm trí rối bời:

“Tôi đi đây, chào Diệp tổng”

Thấy cô bước đi, anh hụt hẫng nhưng không nỡ ép cô. Cô về nhà ngồi thẫn thờ trong phòng, y không hiểu được cảm xúc bên trong mình, y thực sự thích anh rồi nhưng không muốn thừa nhận. Lại nhớ đến nụ hôn ban nãy, tim y đập loạn nhịp, cảm xúc dâng trào khiến y đau đầu.

Tại Bạch gia, Mãng Lạng và lão Bạch nhận tài liệu từ tên nhân viên kia thì vui vẻ mở ra xem thì bên trong lại hiện ra dòng chữ:

“Muốn đấu với lão tử, mơ đi”

Đọc dòng chữ đầy khiêu khích, lão Bạch điên lên kêu người đánh gãy chân tên nhân viên kia. Tiếp đến lại nhận được tin ám sát không thành, người còn bị Diệp Phong An bắt đi. Lúc này, 2 gã sợ thật rồi, tự nhiên lại động đến Diệp tổng cơ chứ.

Tên sát thủ kia bị bắt đưa về Diệp gia, dù bị đánh đến trên người chằng chịt vết thương nhưng hắn vẫn không khai ra ai là kẻ đứng sau. Diệp An đến gần hắn, ép hắn uống một chất lỏng xanh, cơ thể hắn lập tức co quắp lại, từ những vết thương bỗng nhiên bốc khói, bên trong như bị thiêu chín nội tạng. Anh lấy ra một lọ chất lỏng đỏ khác:

“Nói, lập tức có thuốc giải”

Cuối cùng hắn không chịu được mà nói ra:

“Là lão Bạch và Mãng Lạng”

Anh vứt lọ thuốc xuống đất, hắn bò lồm ngồm cầm lấy lọ thuốc nhưng anh lại dẫm lên tay hắn đạp xuống khiến tay hắn biến dạng, lọ thuốc cũng vỡ, chất lỏng liền bốc hơi. Cơ thể hắn nhanh chóng biến thành một cái xác khô.

Anh ra lệnh phong sát Bạch thị, tin này chấn động toàn giới kinh doanh, ai cũng không biết Bạch Dạ Lâm đã đắc tội gì với Diệp tổng. Với anh, đơn giản thôi:

“Động tới người anh yêu, phải chết”

Ngay tối hôm đó, Mãng Lạng cùng với Bạch Dạ Lâm đều chết, có người đã lén bỏ thuốc vào rượu của hai lão. Do không tìm được hung thủ gây án, cảnh sát đưa ra kết luận là cả hai đều tự tử.
Toàn thân đau nhức, cô không thể đi làm được, anh cũng nghỉ một buổi chăm sóc cô. Anh có mua một bộ đồ nữ nhưng cô không muốn mặc nên anh lấy quần áo của mình cho cô mặc. Anh mặc từng thứ cho cô nhưng vì nơi tư mật vẫn còn sưng nên không mặc quần trong, đến phần ngực, cô muốn đeo nịt ngực nhưng anh từ chối:

“Đây là nhà của anh, không ai nhìn thấy đâu”

Chiếc áo rất rộng đối với y, xương quai xanh quyến rũ, khe ngực thoắt ẩn thoắt hiện làm anh dạo dực. Anh cưng chiều cô, không cho cô động vào bất cứ thứ gì, tự tay nấu cơm rồi bón cho cô ăn. Anh thật dịu dàng làm cô càng say mê anh hơn. Đến trưa, anh lại đến bôi thuốc cho cô, cô ngại ngùng:

“Em tự làm được”

“Nghe lời anh đi, ngoan”

Nhìn nơi đó sưng, anh thật xót, nhẹ nhàng bôi vì sợ cô đau.

Cô hỏi: “Có phải người phụ nữ nào anh cũng làm như vậy không?”

Anh cười đáp: “Người khiến anh làm như vậy chỉ có em thôi”.

“Chỗ đó của em hồng hồng thật đẹp” anh nói thêm

Cô xấu hổ vùi đầu gối, anh phì cười vì y đáng yêu quá.

Nghỉ ngơi một ngày, y thấy cơ thể có vẻ ổn hơn nên quyết định đi làm, anh chuẩn bị quần áo cho cô và trở cô đi làm. Trước khi ra khỏi xe, anh kéo cô lại chao cho cô nụ hôn nồng ấm:

“Sau giờ làm anh đón em, chúng ta hẹn hò”

Cô đồng ý rồi bước vào công ti, một nhân viên nữ đã nhìn thấy cảnh anh đưa y đi làm liền chụp ảnh lại. Cô ta yêu Thẩm tổng đến phát cuồng chụp lén y rất nhiều. Hôm nay lại nhìn thấy y bước xuống từ xe Diệp Phong An nên cô ta quyết định sẽ theo dõi hai người.

Diệp Phong An kết thúc công việc đến đón Yên Nhi, hai người họ quyết định đi dạo như các cặp đôi khác. Trên đường bán rất nhiều món, món nào cô cũng muốn ăn. Nhìn những cử chỉ thân mật của hai người cô ta chụp lại rất nhiều rồi đăng lên mạng xã hội với tiêu đề:

“Diệp tổng và Thẩm tổng đang hẹn hò với nhau”

Quả nhiên, tin tức này thật hot, được chia sẻ rầm rộ, nhiều cô gái cảm thấy tiếc nuối nhưng cũng có một số cảm thấy thích thú với cặp đôi này.

Anh và cô không để ý đến tin tức, trên đường về, nhìn con mèo nhỏ đang say xưa ăn kem thật dễ thương. Y nhìn sang anh:

“Anh có muốn ăn thử không?”

“Có”

Vừa dứt lời, anh ngậm môi cô hôn ngấu nghiến, môi cô thật ngọt, lưỡi anh cuốn lấy lưỡi của cô, đôi môi này anh có hôn bao nhiêu lần cũng không đủ. Cô cũng nhắm mắt tận hưởng nụ hôn này. Anh hôn đến nỗi môi cô sưng lên mới buông tha.

Đưa cô về đến nhà, anh quyến luyến tạm biệt y rồi trở về nhà của mình. Tin tức 2 người hẹn hò rất hot nên bố mẹ của cả hai người đều biết. Lan Miêu Diệu gọi cho anh thủ thỉ:

“Con trai à, mẹ không cấm đoán con điều gì, cứ sống thật với giới tính của mình, bố mẹ ủng hộ con”

Anh khó hiểu: “Mẹ nói linh tinh gì vậy, con bận rồi, tạm biệt”

Thấy anh chưa biết gì, tài xế của anh nhắc: “Cậu thử xem tin tức mới nhất đi”

Anh mở điện thoại lên xem, thì ra là vậy, anh lười giải quyết, dù sao đến lúc công khai thì mọi chuyện trở lại bình thường thôi.

Phía bố mẹ Thẩm Yên Nhi, ông Thẩm nói:

“Con gái lớn rồi khó giữ, kiểu này phải kêu Thẩm Minh Thiên về sớm hơn dự định thôi”

Thẩm Yên Nhi ở nhà sau khi tắm rửa xong vào cầm điện thoại thì thấy trong nhóm chat gửi link bài báo, cô nhấn vào xem thì liền lo lắng:

“Anh trai thẳng như vậy bị đồn như thế thật không hay mà thôi kệ”

Cố Tuấn Ngôn lên tiếng: "Tiểu Thiên Thiên cậu đu cả trai lẫn gái sao?

Y nhắn lại: “Cẩn thận mồm cậu, tôi thẳng nhé”

An Trình Phong: “Thẳng như nào? Như cây gậy bẻ đôi hả?”

Mấy người họ đều thả haha, “thôi đành để anh trai tự giải quyết vậy” cô nghĩ

Những người hóng chuyện đâu thể thiếu Hàn Long Huy, cậu gọi cho Diệp An, chỉ chờ anh bắt máy liền nói:

“Giờ thì tôi biết cậu thích con trai thật rồi,Tiểu An à tôi thẳng lắm đừng đổi hướng sang tôi nhé”

Diệp An: “Tôi thà độc thân cả đời chứ không yêu cậu”

Thẩm Minh Thiên khi xem được tin tức thở dài: “Lại gây chuyện rồi, ôi hình tượng của tôi”

Cậu gọi cho ông Thẩm: “Ba à, hai tuần sau con về nước”.

p/s: Chap này không có gì đặc sắc nên hơi ngắn, mong mọi người ủng hộ nha❤️❤️❤️
Mỗi năm sẽ có cuộc thi đấu giữa các hội cậu ấm cô chiêu trong giới quý tộc, bọn họ đều đưa ra số tiền cược khổng lồ. Tất nhiên, năm nay Thẩm Yên Nhi lại thay anh mình tham gia cùng hội bạn, năm nào họ cũng chiến thắng. Mọi năm, Diệp Phong An đều không tham gia nhưng khi biết danh tính thật của y thì lần này muốn đến xem và cược chiến thắng về đội y. Trước thi đấu một ngày, anh có gặp y:

“Lần này thi đấu thì vui là chính, thua không sao”

“Em sẽ chơi thật vui nhưng cũng dành chiến thắng nhất định không để anh bị lỗ số tiền đã bỏ ra cược cho bọn em đâu”

Anh cười xoa đầu y: “Anh biết em lợi hại, cố lên”

Cô kể cho anh: “Ngày kia thi, tối hôm nay bọn em hẹn đến nhà An Trình Phong ở hết ngày mai, sau khi thi xong sẽ đi biển chơi 3 ngày, công việc thì có ba mẹ lo, dù họ đi chơi nhưng em biết họ vẫn luôn giám sát”

Cô say sưa kể mà không biết người đàn ông bên cạnh mặt đen sầm lại: “Em đi với nhiều đàn ông như thế?”

“Anh yên tâm, bọn họ đều có người yêu rồi”

“Chẳng phải còn một tên chưa có sao?”

“Cậu ấy có crush rồi”

“Anh không yên tâm, dời xa anh lâu vậy, còn đi du lịch nữa”

Dứt lời, anh liền ghè đầu vào cổ cô đánh dấu chủ quyền. Cô giật mình:

“Anh làm gì vậy? Sao em dám vác cái cổ này ra chứ”

“Không được che, để mọi người biết em là hoa đã có chậu”

Y phụng phịu: “Vậy chậu cũng cần cho mọi người biết là đã có hoa”

Nói xong liền hôn đánh dấu chủ quyền lên cổ anh, rồi lấy ra một chiếc dây truyền có hình mặt trăng đeo lên cổ anh:

“Không được tháo ra đâu nhé”

Anh nhéo má cô: “Tất nhiên rồi, không tháo”

Đến chiều, tất cả mọi người đều tập hợp tại nhà An Trình Phong, mọi người ăn mặc rất thoải mái, đều là quần cộc áo phông.

Lam Mĩ Hạnh: “Này Thẩm Minh Thiên, cậu là con trai mà sao da lại trắng vậy, chân còn rất thon, như con gái vậy”

An Trình Phong: “Bảo bối, không phải chân em cũng rất đẹp sao?”

Lan Hồng Dương: “Tiểu Hạnh nói đúng đấy, chia sẻ bí quyết đi Thẩm Thiên”

Cố Tuấn Ngôn: “Người ta là tiểu mĩ thụ đẹp sẵn vậy đó”

Ngôn Trĩ Lâm từ đâu nhảy bổ tới: “Đánh dấu chủ quyền ngay trên cổ kìa”

Y liền lại đấm hai người họ: “Nói linh tinh, rồi mấy cậu sẽ biết sau 2 tuần nữa”

“À này, Ngôn Trĩ Lâm, truyện tình với em gái thế nào rồi?” Cố Tuấn Ngôn hỏi

“Vẫn tốt”

Bọn họ vừa trò chuyện vui vẻ vừa ăn đồ nướng.

Lam Mĩ Hạnh: “Dạo gần đây có một tên nhà giàu mới nổi hình như tên là Thường Kì, tên đó nói sẽ hạ gục nhóm mình, nói do mấy năm trước đối thủ yếu nên tụi mình mới dành chiến thắng”

Thẩm Yên Nhi: “Con trai nuôi của Thường Lợi phải không, tớ có nghe qua, thắng thua quan trọng gì?”

Ngôn Trĩ Lâm: “Đó là với nhà giàu mấy cậu thôi, với hắn thì cơ hội này làm cho gia tộc hắn đổi đời đó”

Lan Hồng Dương nói lại: “Chẳng nhẽ nhà cậu không giàu?”

Ngôn Trĩ Lâm chỉ biết cười, An Trình Phong:

“Mặc kệ tên đó, ăn xong nghỉ ngơi, ngày mai luyện tập một chút, rồi tối mai đi bar”

Cố Tuấn Ngôn: “Thôi, để thi đấu xong rồi tối hôm đó đi bar, đến sáng đi du lịch luôn”

Nghe vậy cả hội đồng ý. Tối hôm đó, Diệp Phong gửi tin nhắn:

“Chơi vui chứ”

“Vui lắm anh” Y trả lời

“Hôm thi đấu anh đến xem, thi xong dẫn em đi náo nhiệt”

Thấy y cười tủm tỉm, Ngôn Trĩ Lâm:

“Tiểu Thiên Thiên, cất điện thoại, kiểu người gì mà đi chơi với bạn mà nhắn tin với người yêu thế”

Y liền tạm biệt anh rồi đi theo hội bạn vào căn phòng chung, đó là căn phòng bọn họ ở cùng từ nhỏ mỗi khi đến nhà nhau chơi, phòng gồm sáu chiếc giường riêng biệt, nhà ai cũng có một căn phòng như thế. Ngồi hàn huyên truyện cũ, vốn dĩ cả bọn muốn thức trắng đêm nhưng buồn ngủ quá nên đều đi ngủ hết một lượt.

Hàn Long Huy tối muộn rồi vẫn ngồi ở nhà Diệp Phong An

Diệp Phong An: “Sao cậu không về đi?” anh vẫn đang làm việc

“Cậu nên biết ơn tôi vì tối muộn vẫn còn ở đây tâm sự với cậu đấy nhé” Hàn Long Huy nói

“Tiểu An, thật ra nhìn Thẩm Minh Thiên tôi thấy khác lắm, mọi thứ rất giả, có khi cậu ta không phải đàn ông đâu”

Diệp An: “Em ấy là con gái, chỉ đang đóng giả Thẩm Minh Thiên thôi, cậu đừng nói linh tinh ra ngoài đấy”

Hàn Long Huy: “Tất nhiên rồi, không nói. À mà ngày kia thi đấu, cậu tham gia không?”

Diệp An: “Không, đến xem thôi”

Long Huy: “Vậy tôi cũng đến xem”
Căn phòng chung của họ được xây tách biệt với nhà chính, sáu chiếc giường được xếp thành hình tròn, căn phòng được bao bọc bởi một lớp kính trong suốt, lớp kính chống lực rất tốt, vật nặng đến mấy đè lên cũng không thể vỡ, còn có lớp cách âm, căn phòng có thể điều khiển theo ý muốn nhưng hôm nay họ không bật lớp cách âm mà cứ thế đi ngủ. Nửa đêm có một tên mặt quỷ dị bò lồm ngồm trên nóc phòng, hắn định đục một cái lỗ rồi phun khí độc vào bọn họ, đang chăm chú dò xét thì y đã xuất hiện sau lưng hắn từ bao giờ:

“Giả thần giả quỷ, lọt vào đây rồi thì đừng hòng trở về”

Hắn giật mình quay lại thì bị y đạp một cước lăn lông lốc từ trên xuống, Ngôn Trĩ Lâm ngái ngủ đứng ở dưới cầm dây xích tóm gọn hắn rồi lôi hắn đi gọi quản gia, quản gia đưa hắn xuống tầng hầm. Hắn vào được đến đây là vì ở ngoài không ai canh gác, không một vệ sĩ. Căn bản là bọn họ không sợ trời, không sợ đất nên mới gan như vậy, còn dây xích từ đâu thì là dưới gầm giường mỗi người đều có những món đồ như thế. Thật ra họ đã nghe thấy tiếng động từ lúc hắn nhảy qua hàng rào kiên cố vào, lại còn đùn đẩy nhau đi bắt hắn, cuối cùng là y và Ngôn Trĩ Lâm đi.

Bắt xong tên kia, y và Ngôn Trĩ Lâm đi vào phòng, An Trình Phong lên tiếng trong khi mắt vẫn nhắm nghiền :

“Bắt nhanh đấy nhưng ồn quá”

Ngôn Trĩ Lâm: “Đừng phàn nàn nữa, mai tôi với Tiểu Thiên không đi tra hỏi đâu”

Lam Mĩ Hạnh: “Rồi rồi mai tôi đi”

Chỉ vậy, họ mới yên phận đi ngủ và ngủ luôn một mạch đến trưa. Rõ ràng lên kế hoạch là dậy sớm để tập luyện nhưng đến sáng vẫn chưa ai dậy còn nhấn nút điều khiển rèm che ánh sáng để ngủ tiếp. Đến lúc tỉnh ngủ đã là 12h trưa, họ đi vệ sinh cá nhân, ăn uống rồi lại muốn đi ngủ trưa nhưng Cố Tuấn Ngôn nói:

“Thôi không ngủ nữa, Lam Mĩ Hạnh đi xuống hầm đi, mọi người giải quyết công việc cho xong rồi chiều đi chơi”

“Chẳng phải ba mẹ giúp giải quyết sao?” An Trình Phong hỏi

Lan Hồng Dương: “Ba mẹ chỉ giúp ngày mai với ba ngày đi du lịch thôi”

Thế rồi mỗi người một cái laptop làm việc còn Lam Mĩ Hạnh đi tra hỏi. Cô xuống đến nơi ngồi vắt chéo chân, tên kia đã quỳ trước mặt, cô dùng đầu roi nâng mặt hắn lên:

“Ra là dịch dung (một loại thuốc có thể thay đổi khuôn mặt)”

Cô đến kệ để đầy những chất lỏng lấy một chai rồi hất vào mặt hắn, mặt hắn lập tức đau rát rồi trở lại bình thường. Nhìn kí hiệu chữ T trên cổ hắn, khỏi phải hỏi cô cũng biết là người của Thường gia:

“Thường gia các ngươi gan lớn nhỉ, dám động đến cả bọn ta?”

Tên kia quỳ lạy lập tức khai:

“Dạ là do Thường thiếu gia sai đến ạ”

“Thường Kì?, hắn có vẻ chưa biết sự lợi hại của mấy gia tộc lớn hơn nhỉ?. Ở đây, chiều dắt ngươi đi dạo”

Nói xong Lam Mĩ Hạnh đi lên nhà tắm rửa sạch sẽ vì vừa dời khỏi nơi ghê tởm kia sau đó liền trở lại căn phòng chung làm việc. Thấy cô quay lại, Cố Tuấn Ngôn hỏi:

“Sao rồi?”

“Là tên Thường Kì sai khiến, đã sai người đi ám sát còn để kí hiệu trên người, muốn oai. Chiều nay cho hắn biết thế nào là đụng nhầm người”.

Lan Hồng Dương lấy laptop làm việc nhưng mọi người nói sẽ giúp cô. Lan Hồng Dương hỏi Mĩ Hạnh:

“Bé cưng, chiều bao cậu trà sữa”

Lam Mĩ Hạnh: “Nhớ đấy nhé”

Lan Hồng Dương: “Tất nhiên rồi, tiền của tớ nuôi cậu cả đời cũng được”

An Trình Phong: “Này, Lan Hồng Dương, ai là bé cưng của cậu cơ, vợ tớ, tớ tự nuôi nhé”

Cố Tuấn Ngôn: “Tiểu Dương, em nhiều tiền như vậy thì nuôi tôi đi, lăm le sang vợ nhà người khác làm gì?”

Ngôn Trĩ Lâm ngao ngán: “Khỏi phát cẩu lương, ông đây không có nhu cầu thưởng thức”

Y liền nói: “Chuẩn”

Bọn họ đều cười phá lên, nhìn đồng hồ thấy đã 4h chiều liền đi vào nhà thay đồ chuẩn bị đi chơi. Chuẩn bị cũng thật là lâu đi, mất hẳn đến một tiếng, đơn giản là thay xong đi ra ngoài thì người này lại thích áo của người kia muốn đổi, đổi qua đổi lại cuối cùng cũng xong. Vì đều còn rất trẻ nên họ ăn mặc cũng rất năng động. Đều cùng một outfit là áo phông, quần jogger rộng cùng giày converse cổ cao. Đối với họ, thoải mái đi chơi là trên hết, kể cả Lam Mĩ Hạnh và Lan Hồng Dương cũng vậy, không hề giống mấy tiểu thư nhà khác đi chơi mặc váy ngắn, giày cao gót. Lam Mĩ Hạnh thay xong quần áo từ đầu bước ra khỏi phòng đi xuống tầng hầm lôi tên sát thủ đi lên và tất nhiên là hắn bò như một con chó. Họ lái xe đến chỗ Thường Kì hay tới chơi, con đường đó đích thực là dành cho giới nhà giàu bởi cái gì cũng đắt, người thường thì không hay chơi ở chỗ đó. Hội bạn xuống xe thì đã là tâm điểm chú ý bởi họ quá nổi tiếng rồi đi, hôm nay còn dắt theo một con chó đi dạo. Đi được một lúc thì thấy Thường Kì ngạo mạn đi giữa đám vệ sĩ. Lam Mĩ Hạnh ra lệnh cho tên kia bò đến chỗ cậu ta, cô vẫn cầm lấy dây xích, mấy người còn lại thì đi vào một quán bar ngồi chờ sẵn trong phòng VIP.
An Trình Phong: “Vợ tớ đi một mình hơi buồn, hay tớ ra đấy đây”

Lan Hồng Dương: “Cậu ấy bảo ngồi im trong này thì cậu cứ yên phận mà ngồi đây đi”

Thẩm Yên Nhi lúc này lấy gia một lọ thuốc: “Lát nữa cho hắn uống thuốc này”

Cố Tuấn Ngôn tò mò hỏi: “Gì đây?”

An Trình Phong: “Cậu lại ăn trộm thuốc của tớ, loại thuốc này làm cho tứ chi mọc ra cây, không chết nhưng cũng phế thành người thực vật, cắm xuống đất chăm sóc như một cái cây may ra vẫn có thể sống”

Ngôn Trĩ Lâm: “Cậu toàn nghiên cứu ra mấy thứ thuốc kì lạ, còn mấy con vật kì lạ đâu? Không đem đến đây luôn đi?”

Lan Hồng Dương suy nghĩ điều gì đó rồi nói:

“Hình như đây là tên sát thủ giỏi nhất của hắn rồi, chắc hắn sẽ không để cho tên kia uống thuốc này đâu Tiểu Thiên à”

Y cười nhạt: “Không uống cũng phải uống, cãi thì gϊếŧ cả chủ lẫn chó”

Thẩm Yên Nhi nhớ ra một truyện liền nói:

“Tớ ra ngoài một chút”

Thì ra y xuống gặp ông chủ quán bar, y với ông ấy là người quen, ông cũng là một trong những vị tiến sĩ của nhà y, y xuống nhờ ông pha thêm vào lọ thuốc để cây còn có thể mọc được hoa.

Phía bên Lam Mĩ Hạnh, cô dắt tên kia đến chỗ Thường Kì chào hỏi: “Chào Thường thiếu”

Thường Kì thấy Lam Mĩ Hạnh xinh đẹp liền nảy sinh ý đồ nhưng khi nhìn thấy tên thuốc hạ bò dưới đất thì lập tức run sợ:

“Chào Lam tiểu thư”

“Cậu biết tôi?”

“Tất nhiên là biết rồi, cô nổi tiếng như vậy mà”

“Tôi còn tưởng cậu không biết tôi và bạn tôi là ai thì mới dám làm bậy như vậy chứ?”

“Cô nói gì vậy? Tôi không hiểu”

“Vậy thì mời Thẩm thiếu đến chơi với chúng tôi một lát”

Hắn ta có vẻ ảo tưởng khi nghĩ rằng bọn họ muốn làm quen với hắn nên mời hắn đến chơi. Bước vào phòng, Thường Kì liền ra vẻ thanh cao:

“Chào mọi người, không biết mọi người đây đặc biệt mời tôi đến đây có chuyện gì?”.

Lúc này, Thẩm Yên Nhi bước vào đá vào khửu chân hắn làm hắn quỳ xuống đất, y bước đến ngồi lên ghế vắt chéo chân trước mặt hắn:

“Thường thiếu có vẻ nhiệt tình nhỉ? Thấy tôi đến liền quỳ xuống chào hỏi”

Thường Kì tức giận định đứng lên nhưng y đã dẫm lên vai hắn đẩy xuống:

“Cậu có vẻ chưa hiểu?”

Thấy y nói vậy, hắn hiểu ra liền cúi đầu: “Chào Thẩm thiếu”

Y túm lấy tên sát thủ kia đến trước mặt Thường Kì: “Quen không?”

Hắn lúng túng: “Không quen”

“Vậy à?”

Y lấy lọ thuốc ra bóp mồm tên kia chuẩn bị đổ vào thì tên Thường Kì kia dập đầu lạy tới tấp bởi hắn biết lọ thuốc kia không phải thứ tốt lành gì mà đây còn là tên thuộc hạ giỏi nhất của hắn:

“Tôi quen, xin cậu đừng cho hắn uống thứ đó”

“Chẳng phải là không quen sao?”

Y đổ chất lỏng đó vào miệng tên sát thủ ép hắn nuốt xuống. Cơ thể hắn lập tức ngứa ngáy, những cây gai nhọn lập tức chồi ra làm da thịt hắn chảy máu, những cành cây đó hút máu rồi nở ra những bông hoa hồng đỏ tươi. An Trình Phong lên tiếng:

“Đem người về đi, vì mai ngươi cũng thi đấu nên tha cho một mạng”

Hắn đứng dậy gọi thuộc hạ vào, Thẩm Yên Nhi nói:

“Về không biết chào hỏi à?”.

Hắn liền quỳ xuống cúi đầu, Lan Hồng Dương đến đạp đầu hắn dập đầu sát đất:

“Mất công quỳ thì cúi hẳn xuống”

Đám thuộc hạ đi vào nhìn thấy cảnh này liền bất ngờ nhưng cũng hiểu rằng sáu con người trước mắt không dễ động vào, vậy mà hắn lại lỡ dại động đến họ. Mấy tên thuộc hạ dọn tên sát thủ kia đem ra ngoài. Thường Kì vừa nhục nhã vừa tức giận, về đến nhà, hắn rút súng kết liễu luôn tên thuộc hạ giỏi nhất của mình:

“Chờ đấy, ngày mai tao sẽ thắng chúng mày rồi bắt chúng mày quỳ lạy như mấy con chó”.

Vẫn tại phòng VIP đó, Ngôn Trĩ Lâm: “Tiểu Thiên Thiên, ngầu đấy”

Y đáp: “Tớ muốn xem tên đó ngày mai dở trò gì?”

An Trình Phong: “Giải quyết xong rồi thì đi về thôi, nói là tập luyện mà ngao du suốt cả ngày, đi về bơi, ăn uống rồi đi ngủ”

Bọn họ ra về, ngồi trên xe, y nhận được tin nhắn từ Diệp Phong An gửi đến: “Nhớ anh không?”

“Không nhớ”

“Vô tâm nhỉ, anh thì nhớ em lắm đó”

“Mai em bù cho anh”

“Được, thi xong đến chỗ nhà để đồ, anh đợi em”

“Vâng”

Bỗng dưng có bốn tên ngồi trên những chiếc xe moto vượt lên bắn vào gương xe, Thẩm Yên Nhi biết là có kẻ ám sát liền lấy ra hai khẩu súng, mở cửa kính ôtô rướn người ra bắn vào lốp xe của hai tên. Trên nóc xe, An Trình Phong cũng nhắm chuẩn bắn hai phát vào lốp xe hai tên còn lại làm chúng ngã sõng soài xuống đất. Phía trước Ngôn Trĩ Lâm vẫn giữ vững tay lái, cậu dừng xe, bọn họ bước xuống. Tính khí họ là như vậy, ai ám sát thì đều không lấy mạng của kẻ đó mà là mang về tra tấn từ từ. Một tên trong số bốn tên vừa nãy mang điện thoại đến đưa cho An Trình Phong, đầu dây bên kia phát ra tiếng nói:

“Biết là các con sẽ không luyện tập nên ta gửi người đến giúp”

Thì ra là bố của An Trình Phong, họ ngao ngán kêu một chiếc xe khác đến và đi về nhà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK