• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 16: Hoa cúc

“Đi mặc quần áo vào đi!”

Vân Hiên nói: “Cô coi tôi là loại người gì hả? Đừng làm mấy chuyện vớ vẩn đó, tôi không phải là loại người như thế!”

“Vân tiên sinh ghét tôi lắm à? Thật ra công việc ở tập đoàn Đế Hào chỉ là công việc bán thời gian thôi, tôi là sinh viên năm thứ hai trường đại học nghệ thuật Đông Hải. Tôi... tôi có thẻ sinh viên, đây chính là lần đầu của tôi, tôi rất sạch sẽ!”

Phương Nhã vội vàng giải thích, vừa nói vừa đưa tay với lấy thẻ sinh viên trên bàn.

Vân Hiên lắc đầu liên tục nói: “Không phải, cô hiểu lầm rồi, tôi không ghét cô, thật ra là tôi không tiện, cô nên đi đi.”

“Nhưng nếu tôi không ở cùng anh thì Cửu gia sẽ không trả tiền nằm viện cho mẹ tôi nữa. Tôi cầu xin anh, cho dù chỉ là bố thí cũng được, tư thế nào cũng được, đau cỡ nào tôi cũng chấp nhận được, hãy cho tôi ở cùng anh một lần thôi!”

Phương Nhã vừa nói vừa định quỳ xuống trước Vân Hiên.

“Được rồi, đứng dậy đi, cô còn trẻ đẹp như vậy, lại đang ở tuổi thanh xuân phơi phới, mắc mớ gì phải làm như thế?”

Phương Nhã thấp giọng nghẹn ngào nói: “Tôi không còn cách nào khác. Cha tôi phá sản và tự tử. Mẹ tôi đang nằm trong bệnh viện chờ phẫu thuật. Học phí của em trai tôi vẫn chưa thu xếp được, nếu tôi không làm như vậy thì còn có thể làm thế nào đây?”

“Bác sĩ nói nếu ngày mai mẹ tôi không thể phẫu thuật thì tôi sẽ trở thành kẻ mồ côi. Tôi không muốn làm kẻ mồ côi, tôi muốn có mẹ!”

Vân Hiên nghe cô gái khóc lóc, trong lòng khẽ xúc động.

Cho dù cô ta nói có phải là thật lòng hay không, nhưng anh biết hai chữ mồ côi này nặng nề đến mức nào.

Cha mẹ còn, cuộc đời vẫn còn nơi để ta đến; cha mẹ mất, đời này chỉ còn lại lối về.

“Được rồi, đứng dậy đi. Yên tâm, tôi sẽ kêu Long Cửu trả tiền thuốc men cho mẹ cô.”

Phong Nhã kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Thật sao?”

Vân Hiên kéo cô ta đứng dậy, nhặt quần áo trên bàn đưa cho cô ta, nói: “Từ nay về sau nhớ kỹ, đừng dính dáng đến mấy chuyện như này nữa. Sai một ly là đi một dặm đấy!”

Phương Nhã rưng rưng cầm lấy quần áo, gật đầu. Vân Hiên quay lưng lại, sau khi cô ta mặc quần áo xong thì dẫn cô ta ra khỏi phòng.

“Vân tiên sinh!”

Bọ Cạp đang canh cửa, thấy Vân Hiên ra khỏi phòng, lập tức đứng thẳng dậy.

Vân Hiên trừng mắt nhìn anh ta, chỉ vào Phương Nhã nói: “Đưa cô ta đi đi.”

“Vân tiên sinh, có phải anh không hài lòng không?”

Bọ Cạp bị trừng mắt thì trong lòng nơm nớp lo sợ.

“Nói với Long Cửu sau này đừng làm mấy chuyện như vậy nữa.”

Bọ Cạp nhìn thấy sắc mặt của Vân Hiên không tốt thì theo bản năng nghĩ Phương Nhã không phục vụ tốt, nổi giận nói: “Đồ vô liêm sỉ, ngay cả Vân tiên sinh mà cũng không phục vụ cho tốt thì còn cần gì cô nữa. Cút ngay!”

“Không phải, không phải vậy.”

Phương Nhã mở miệng giải thích.

“Cậu câm miệng cho tôi!”

Nào ngờ Vân Hiên giơ tay tát Bọ Cạp một cái thật mạnh, mắng: “Nói với Long Cửu, cậu ta coi tôi là loại người nào hả? Lại thừa dịp người ta gặp nạn mà bắt nạt một cô gái? Nói cậu ta chăm sóc tốt cho cô gái này, cho dù là tiền thuốc men hay học phí, cô ấy cần gì thì cũng phải đáp ứng ngay. Sau này không cho phép có người lạ xuất hiện trong phòng tôi, rõ chưa?”

“Dạ, Vân tiên sinh, rõ rồi ạ!”

Bọ Cạp gật đầu lia lịa.

Vân Hiên bất mãn nhìn anh ta một cái rồi quay về phòng đóng cửa lại.

Mồ hôi lạnh toát ra trên đầu Bọ Cạp, anh ta thấy Vân Hiên quay về phòng mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, anh ta liếc nhìn Phương Nhã với ánh mắt phức tạp và nói: “Cô may mắn lắm mới được Vân tiên sinh thương hoa tiếc ngọc đấy. Sau này ở Nghi Thành sẽ không có ai gây khó dễ cho cô nữa.” Vân Hiên đóng cửa lại, sau đó anh lại lo lắng có người lẻn vào nên đã khoá cửa, lúc này mới yên tâm đi nằm.

Bộ giường đế vương là loại đắt nhất, khi nằm có cảm giác mềm mại như nằm trên mây.

Ngày hôm sau, vừa tờ mờ sáng.

Đồng hồ sinh học trong cơ thể nhiều năm khiến Vân Hiên lập tức mở mắt, vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt.

Điện thoại di động trên giường chợt vang lên.

“A lô?”

Vân Hiên nhìn thấy tên Thẩm Như Ngọc trên màn hình, bèn mở điện thoại ra nói: “Có chuyện gì à?”

“Vân Hiên, giờ anh đang ở đâu?”

“Tôi đang ở bên ngoài.”

“Hôm qua tôi gọi cho anh, sao anh không trả lời?”

“Cái gì? Không nghe điện thoại? Không thể nào.”

Vân Hiên nhìn vào điện thoại di động của mình và không thấy cuộc gọi nhỡ nào.

“Hôm qua Thẩm Như Đồng nói em ấy đã gọi cho anh mấy chục lần, cũng không có người nghe máy!”

Thẩm Như Ngọc thở dài, giọng điệu đầy thất vọng.

“Thôi bỏ đi, vốn cũng không trông cậy anh có thể làm được gì. Nếu tiện thì hôm nay quay về nhà họ Thẩm một chuyến đi.”

“Cái gì?”

Vân Hiên chưa kịp hỏi gì thì Thẩm Như Ngọc ở bên kia đã cúp điện thoại.

Một cuộc gọi không đầu không cuối như vậy khiến anh rất khó hiểu.

Hôm qua Thẩm Như Đồng có gọi điện cho anh một lần, anh trả lời ngay, sau khi cứu Thẩm Như Ngọc còn nhờ Thẩm Như Đồng đưa cô về nhà an toàn, vậy câu nói “vốn không trông cậy vào anh” là có ý gì?

Vân Hiên thu dọn xong mới mở cửa, mấy người phục vụ mảnh khảnh đã đợi ở hành lang, xe đẩy cũng đợi sẵn ở trước cửa.

Người phục vụ trưởng cung kính nói: “Vân tiên sinh, anh vẫn chưa ăn sáng ạ. Ở đây có nhiều món ăn phương Đông và phương Tây, xin mời thưởng thức.”

“Nhiều vậy à?”

Vân Hiên ngẩng đầu nhìn, thấy người phục vụ trước mặt đã đẩy xe đồ ăn tới, hành lang đã chật kín.

“Có tổng cộng ba trăm bảy mươi mốt phần, bao gồm các món chính, món phụ, điểm tâm, trái cây, đồ ăn vặt. Vì không biết anh thích ăn món nào nên chúng tôi đã chuẩn bị hết ạ.”

“Không cần, tôi còn có việc, không ăn đâu. Mọi người vất vả rồi, chia bữa sáng của tôi cho mọi người ăn đi.”

Không đợi phục vụ trưởng lên tiếng, Vân Hiên đã vội vàng từ thang máy đặc biệt đi xuống lầu.

“Vân tiên sinh.”

Vừa bước ra khỏi cửa khách sạn đã có một bóng người mang theo mùi hương lao tới.

Vân Hiên theo bản năng đưa tay ra đỡ lấy cô ta.

Vừa ngẩng đầu lên nhìn, đó chính là Phương Nhã, cô gái đã lẻn vào phòng anh ngày hôm qua.

Lúc này cô ta đã thay một chiếc váy dài đơn giản, tóc tết gọn gàng chải ra sau đầu, trên mặt có một đôi mắt ánh vàng.

So với ngoại hình ngày hôm qua, cô ta đã thay đổi rất nhiều nhưng trông lại càng trẻ trung và dễ thương hơn.

Vân Hiên cau mày, nhìn cô ta hỏi: “Cô, sao cô còn ở đây?”

Phương Nhã nói: “Vân tiên sinh, hôm qua Cửu gia đã trả hết tiền viện phí của mẹ tôi và học phí bốn năm của em trai tôi luôn rồi, còn nói sau này có khó khăn gì cứ nói, anh ấy sẽ lo liệu hết.”

“Như vậy là tốt rồi.”

Vân Hiên gật đầu, nói: “Cô đi học lại đi, đừng lang thang ở đây nữa, sau này tốt nghiệp rồi hãy tìm một công việc thật tốt.”

“Cửu gia nói, sau khi tôi tốt nghiệp sẽ được ưu tiên đến tập đoàn Long Môn làm việc. Tôi biết tất cả những chuyện này là nhờ có anh.”

Phương Nhã ngẩng đầu lên, nói: “Đây là những bông hoa cúc nhỏ tôi trồng ở nhà, tặng cho anh.”

Vân Hiên nhìn nắm hoa cúc vừa hái dưới đất lên, mỉm cười, đây là lần đầu tiên có một cô gái tặng hoa cho anh.

Những bông cúc nhỏ nhắn mỏng manh phủ đầy sương, có lẽ được hái trong đêm và mang về đây.

“Tôi biết mình không xứng với anh, xin anh hãy mang những bông hoa cúc này đi, để nó thay tôi ở cùng anh.”

“Được, cảm ơn!”

Vân Hiên nhận lấy những bông hoa cúc, gật đầu.

Chẳng bao lâu, xe khách sạn phái tới đã dừng ở cửa, Vân Hiên đặt hoa cúc ở ghế sau, đang định quay người lại thì đột nhiên một đôi môi mềm mại, ẩm ướt thơm ngát hôn lên môi anh.

Vân Hiên theo bản năng không kịp phản ứng, sững sờ tại chỗ.

Sau nụ hôn nồng cháy, Phương Nhã thì thầm vào tai anh nói: “Vân tiên sinh, chỉ cần anh muốn tôi thực hiện chuyện hôm qua thì bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm tôi, tôi chờ anh.”

Nói xong, cô gái đỏ mặt chạy đi mà không ngoảnh lại.
Chương 17: Danh dự của nhà họ Thẩm

Vân Hiên nhìn bóng lưng cô gái rời đi, vô thức chạm vào môi mình, cảm giác mềm mại lúc đó vẫn còn lưu lại trên môi.

“Người trẻ tuổi này…”

Tài xế nhìn theo bóng lưng Phương Nhã, cảm khái nói: “Cô gái này đã cầm hoa đợi ở đây cả đêm, chỉ để tặng cho anh thôi, đúng là người trẻ tuổi tốt thật…”

Vân Hiên chạm vào bông hoa cúc bên cạnh và mỉm cười, bó hoa này khiến tâm trạng sáng nay của anh bỗng tốt lên hẳn.

“Đi thôi, đến biệt thự nhà họ Thẩm!”

Vân Hiên ra lệnh.

“Vâng, Vân tiên sinh!”

Chẳng bao lâu sau, xe đã thuận lợi chạy đến Nghi Thành, tài xế trước mặt được tập đoàn Long Môn chỉ định làm tài xế cho Vân Hiên. Nghe nói trước kia ông ta cũng là trưởng bối của Long Cửu, sau này về hưu đã mai danh ẩn tích, trở thành một tài xế bình thường.

Trong dòng xe cộ đông đúc ở Đông Hải, mỗi khi nhìn thấy nhãn hiệu của chiếc xe này thì các phương tiện gần đó sẽ chủ động nhường đường để đảm bảo xe của Vân Hiên chạy nhanh và êm ái trong giờ cao điểm buổi sáng đông đúc.

Vân Hiên thấy sắp đến nhà họ Thẩm nên căn dặn: “Dừng xe ở đường đối diện biệt thự của nhà họ Thẩm, tôi tự đi bộ về!”

“Vâng!”

Tài xế không hỏi han gì mà chỉ đậu xe vững chãi bên lề lối đi.

Sau đó, người tài xế già chủ động bước xuống xe, kính cẩn tiến tới ghế sau và mở cửa.

Sau khi Vân Hiên xuống xe, tài xế cầm một tấm thẻ đen trên tay đưa cho anh.

“Vân tiên sinh, Cửu gia nhờ tôi giao vật này cho anh.”

“Đây là gì?”

Vân Hiên nhìn tấm thẻ trong tay, kinh ngạc hỏi.

Thứ này không phải vàng cũng không phải ngọc, sờ vào có cảm giác mát lạnh, trên tấm thẻ có khắc một đầu rồng hung dữ, trên đó chỉ có một dãy số màu vàng.

“Đây là thẻ ngọc đen của Long Môn, tượng trưng cho thân phận tôn quý và cao nhất của tập đoàn Long Môn, không chỉ được miễn phí mọi hoạt động tiêu dùng dưới danh nghĩa của tập đoàn mà còn có thể rút một trăm triệu tiền mặt mà không cần thế chấp. Ngoài ra nó còn là giấy thông hành cho tất cả các sự kiện và tiệc chiêu đãi ở Đông Hải, có người tận tâm phục vụ trong hai mươi giờ, có thể cam đoan giải quyết thông suốt mọi chuyện ở Đông Hải.”

Vân Hiên nhận lấy tấm thẻ, thản nhiên nhìn thoáng qua, cười nói: “Hừ, Tiểu Cửu thật sự rất thú vị, nhìn cũng rất ra dáng đấy.”

“Cửu gia đã muốn đưa tấm thẻ này cho anh từ lâu, xin anh hãy nhận lấy.”

“Được rồi, báo với tiểu Cửu là tôi đã nhận tấm thẻ, cũng ghi nhận tấm lòng của anh ta.”

“Cảm ơn Vân tiên sinh!”

Tài xế nhìn thấy Vân Hiên nhận lấy tấm thẻ ngọc đen nên rất vui vẻ, sau đó cung kính đứng sang một bên.

Mãi cho đến khi bóng dáng của Vân Hiên biến mất, ông ta mới quay người, lên xe rời đi.

Trở lại biệt thự nhà họ Thẩm, Vân Hiên đang định bước vào phòng thì nhìn thấy Thẩm Như Đồng đang chuẩn bị đi ra ngoài.

Thẩm Như Đồng nhìn thấy anh bước vào mà không hề hấn gì, cô ta trợn tròn mắt.

“Anh, anh, sao giờ đã về rồi?”

“Sao hả? Tôi không thể về à?” Vân Hiên cau mày hỏi.

Thẩm Như Đồng do dự nói: “Không phải anh đã bị sếp Từ giữ lại khách sạn à? Họ không làm gì anh sao?”

“Cũng tạm, mọi người đều là người nói lý lẽ, nói xong thì không sao cả.”

“Nói lý lẽ?”

Thẩm Như Đồng sửng sốt, nếu là kẻ hiểu chuyện ở tập đoàn Long Môn Đông Hải thì đã bị đám người có dã tâm này ăn sạch sành sanh rồi.

Long Cửu tái xuất là dựa vào thủ đoạn cứng rắn, không phải dựa vào lý luận.

“Thẩm Như Ngọc đâu?”

Vân Hiên đi lên lầu hỏi: “Tối hôm qua cô đưa cô ấy về, không xảy ra chuyện gì chứ?”

Thẩm Như Đồng vội vàng đưa tay ngăn cản, nói: “Anh khoan hãy vào đã, giờ chị tôi đang tiếp một vị khách rất quan trọng, anh chờ bên ngoài một lát đi.”

“Khách quan trọng, là ai vậy?”

Vân Hiên nói xong thì đi vòng qua cô ta, mở cửa phòng, nhìn thấy Thẩm Như Ngọc trong phòng ngủ, cô mặc bộ đồ ngủ màu trắng nằm trên giường, bên cạnh giường là một người đàn ông cao gầy, họ đang nắm tay nhau thân mật nói gì đó.

Hai người nhìn thấy Vân Hiên đi vào, nhanh chóng buông tay ra, vẻ mặt khẩn trương.

Vân Hiên thấy vậy khẽ cười nói: “Ồ, xin lỗi đã làm phiền hai người. Xem ra tôi tới không đúng lúc, xin lỗi, hai người tiếp tục đi.”

Sau đó, anh đóng cửa lại và quay người rời đi.

“Vân Hiên!”

Thẩm Như Ngọc gọi, nhưng Vân Hiên phớt lờ cô và đi thẳng xuống cầu thang.

Nhớ tới ngày hôm qua trước khi hai người đi lấy giấy chứng nhận kết hôn, Thẩm Như Ngọc không ngừng nói rằng muốn anh giữ gìn tốt bổn phận con rể của nhà họ Thẩm, không làm điều gì tổn hại đến danh tiếng của nhà họ Thẩm.

Mà bây giờ, anh vừa quay đi thì cô đã thân thiết với người đàn ông khác trong phòng ngủ. Cái gọi là danh dự của nhà họ thẩm thật đáng chê cười.

“Vân Hiên, cậu còn mặt mũi mà trở về à?”

Lúc này, chú hai Thẩm nghe thấy ồn ào nên đi tới, nhìn thấy Vân Hiên thì hét lên: “Cậu có biết là hôm qua Như Ngọc vì muốn lấy lại tiền của công ty mà suýt nữa đã bị người ta chuốc cho bất tỉnh nhân sự, cũng may được cậu Trương lái xe đưa về, nếu không thì không biết đã xảy ra chuyện gì rồi.”

“Cái gì?”

Vân Hiên nghe xong thì sửng sốt, theo bản năng nhìn Thẩm Như Đồng bên cạnh.

Cô gái không thèm để ý, nhún vai bước sang một bên như thể chuyện đó không liên quan gì đến mình.

“Cậu còn mặt dày làm chồng người ta nữa à? Như Đồng đã gọi cho cậu biết bao nhiêu cuộc điện thoại mà cậu cũng chẳng thèm nghe.”

“Vợ của mình uống rượu cùng người khác đến nỗi suýt mất lý trí mà người làm chồng như cậu lại rất yên tâm, không hề sợ hai đứa con gái trong nhà xảy ra chuyện à?”

Chú hai càng nói càng tức giận, từ lâu đã không ưa Vân Hiên, một kẻ không quyền không thế, chỉ là một tên bác sĩ nông thôn học mót y thuật của viện trưởng Lưu, cũng không hiểu sao ông cụ Thẩm lại điên khùng mà gả Thẩm Như Ngọc cho anh.

“Tôi còn tưởng ông cụ chọn cậu là vì cậu có bản lĩnh gì, bây giờ xem ra, một người đàn ông ngay cả vợ mình cũng không thể chăm sóc được thì còn có thể lo được việc gì nữa? Cậu đi lang thang ở đâu cả đêm không về, đúng là làm mất mặt nhà họ Thẩm chúng tôi!”

“Nếu không phải ngày hôm qua cậu Trương ra mặt, Như Ngọc có thể trở về an toàn sao? Nếu không phải cậu Trương có mặt mũi lớn, sợ là hai người họ đã bị trúng kế độc rồi. Còn cậu thì sao? Có nuôi chó nó còn biết biết sủa hai tiếng bảo vệ chủ, còn cậu ngay cả chó cũng không bằng.”

Chú hai càng nói càng tức giận, sắp chỉ vào mặt Vân Hiên mà mắng.

“Được rồi, chú hai, đừng nói nữa!”

Lúc này Thẩm Như Ngọc không thể ở trong phòng được nữa nên thay quần áo rồi đi ra ngoài.

Mặc dù cô đã nôn ra gần hết rượu do say rượu đêm qua, nhưng nó vẫn khiến cô đau đầu hồi lâu và hơi loạng choạng.

“Nào, Như Ngọc, để anh đỡ em.”

Trương Soái thấy vậy vội đưa tay ra đỡ.

Thẩm Như Ngọc theo bản năng tránh sang một bên, nghiêng người nói: “Cảm ơn anh Trương, tôi tự đi được.”

Nói xong, cô từng bước đi xuống lầu, liếc nhìn Vân Hiên nói: “Hôm qua cháu thu xếp cho Vân Hiên ra ngoài làm việc, không phải anh ấy cố ý không nghe điện thoại, đừng trách anh ấy.”

“Hừ, lúc này cháu còn bênh nó à? Nếu không nhờ có cậu Trương thì cháu có biết mình sẽ thế nào rồi không? Thế mà còn bênh nó chằm chặp.”

“Theo chú thấy, ngay cả một người phụ nữ cũng không chăm sóc được thì cần gì cậu ta, cứ đuổi thẳng cổ đi cho xong. Dù gì ông cụ nhà mình cũng ra nước ngoài chữa bệnh, nhà họ Thẩm chúng ta không ai hoan nghênh cậu ta hết.”

Thẩm Như Ngọc cau mày nói: “Chú hai, anh Trương vẫn còn ở đây, nếu làm những chuyện vong ân phụ nghĩa như thế, người ngoài sẽ nói nhà họ Thẩm chúng ta thế nào đây?”

“Hừ!”

Chú hai trừng mắt nhìn Vân Hiên, hừ giọng đầy khinh thường.
Chương 18: Đồ nhu nhược

Sau khi dạy cho Vân Hiên một bài học, chú hai lại chạy đến bên cạnh Trương Soái, tươi cười nịnh nọt nói: “Cậu Trương, cậu chính là đại ân nhân của chúng tôi, không lời nào có thể cảm tạ hết được. Nếu hôm qua không có cậu cứu hai đứa nhà tôi về, không biết đã xảy ra chuyện gì nữa.”

“Ông Thẩm khách sáo quá, nhà họ Trương chúng tôi cũng có dự án hợp tác với tập đoàn Long Môn, tôi cũng quen cả sếp Từ nên mới mặt dày hoà giải. Sau khi sự việc được giải quyết mới đưa người về, không có chuyện gì mới là tốt nhất.”

Chú hai lại nói: “Phải phải, cảm tạ cậu Trương đã ra tay. Nhưng cậu xem, nếu cậu có quen với sếp Từ kia thì có thể nhờ cậu chuyện số tiền của tập đoàn Long Môn không?”

Trương Soái cau mày nói: “Chuyện này khó nói lắm. Không phải tôi không muốn giúp, nhưng nghe nói tối quan mấy người đã gây sự với sếp Từ, thậm chí Như Ngọc còn ra tay đánh người. Chuyện này hơi phiền phức.”

“Hả, có chuyện như vậy sao?”

Chú hai Thẩm tức giận mắng Thẩm Như Ngọc: “Như Ngọc, có chuyện này hay không? Sao cháu lại ra tay đánh người hả?”

“Cháu…”

Thẩm Như Ngọc cũng ngây người.

Hôm qua cô chỉ nhớ Từ Bắc đã chuốc rượu mình, cô bị chuốc hết ly này đến ly khác, trong lúc đó hình như có người đã đánh ông ta, quả thật là cô có tát ông ta một cái.

Về phần sau đó xảy ra chuyện gì, cô cũng không nhớ rõ.

“Hừ, chú sẽ nói chuyện với cháu sau!”

Chú hai Thẩm đến trước mặt Trương Soái, vẫn nói bằng giọng nịnh nọt: “Cậu Trương, cậu có thể nói mấy câu tốt đẹp giúp chúng tôi được không? Như Ngọc chỉ vì say rượu nên mới thần trí không rõ ràng, xin sếp Từ đừng nóng giận. Hôm nào tôi sẽ làm người chủ trì mời ông ấy một bữa, từ từ nói chuyện, có điều kiện gì cứ nói, tôi sẽ bảo Như Ngọc đến nhận lỗi với ông ấy.”

“Được rồi, để tôi nói chuyện với sếp Từ.”

Trương Soái đắc ý nói.

Vân Hiên ở bên cạnh nghe được bọn họ chuẩn bị đãi Từ Bắc ăn cơm, hừ lạnh một tiếng: “Hừ, đã sai lầm mấy lần mà còn chưa nhớ, còn cố tình phạm sai tiếp. Ông tưởng có nhiều cơ hội đến vậy à?”

Chú hai mắng xối xả: “Nhãi con, mày nói cái gì hả? Ở đây có chỗ nào cho mày nói chuyện?”

Vân Hiên hừ lạnh một tiếng: “Hừ, con gái Thẩm Như Đồng của ông đã nhìn thấy tất cả mọi chuyện ngày hôm qua, ông kêu cô ta nói xem ai là người đã cứu họ.”

“Tôi…”

Ánh mắt của Thẩm Như Đồng lơ đãng, thấp giọng nói: “Con không biết, con say rượu, hình như là anh Trương đã đưa con về.”

“Cậu đã nghe thấy chưa? Là cậu Trương đã đưa hai đứa nó về nhà, tất cả chúng tôi đều nhìn thấy, còn cậu cả đêm không về, không biết đã lang thang ở xó nào.”

“Nếu như không phải có cậu Trương thì Như Ngọc có xảy ra chuyện gì, cậu cũng không có chỗ nào để đi đâu. Cút cút cút, tôi thấy cậu là thấy phiền rồi.”

Vân Hiên nghe thấy Thẩm Như Đồng đổi trắng thay đen, cười lạnh nói: “Được, nếu đã như vậy, tôi sẽ không quấy rầy mấy người, chúc mấy người thuận lợi bình an.”

Nói xong, Vân Hiên xoay người chuẩn bị rời đi.

“Vân Hiên...”

Thẩm Như Ngọc vừa định gọi anh, chú hai đã ngăn lại, nói: “Như Ngọc, cháu tỉnh táo lại đi. Ngày hôm qua đã không lấy được số tiền từ tập đoàn Long Môn rồi, lại còn đắc tội sếp Từ, giờ mau chóng nghĩ cách cầu xin cậu Trương mới phải, nếu không tháng sau công ty Thẩm thị sẽ không thể phát lương được nữa.”

Thẩm Như Ngọc suy nghĩ một chút, sau đó cúi đầu nói: “Được rồi, anh Trương, ngại quá, mọi chuyện đều phải nhờ anh giúp đỡ rồi.”

“Được. Chúng ta có quan hệ gì chứ? Cha tôi cũng có một ít máu mặt với Cửu gia, đừng nói là số tiền cỏn con kia, ngay cả dự án sau đó chúng tôi cũng có thể nói giùm mấy người.”

“Ôi, vậy cảm ơn cậu Trương rất nhiều. Tôi đã nói cậu Trương chính là tuấn kiệt của Đông Hải chúng ta mà. Nhà họ Trương quan hệ rộng như thế, nếu Như Ngọc có thể gả cho cậu Trương, vậy thì quá tốt rồi, đó chính là phúc khí mà nhà họ thẩm chúng tôi đã tu luyện từ kiếp trước.”

Chú hai rối rít khen ngợi.

Suy cho cùng, nếu không phải tên phế vật Vân Hiên đâm ngang thì Thẩm Như Ngọc có thể đã cưới Trương Soái, vậy nhà họ Thẩm đã không gặp rắc rối lớn thế này rồi.

Đang nói chuyện, bỗng có người vội vàng đi tới nói: “Ông chủ, không hay rồi, sếp Từ của tập đoàn Long Môn đến đây.”

“Cái gì, sếp Từ đến đây?”

Chú hai Thẩm vừa nghĩ, nếu Từ Bắc đột nhiên đến nhà họ Thẩm vào lúc này thì chắc chắn không thể đến để gây chuyện.

“Sao lại tìm đến tận nhà thế? Chẳng lẽ vẫn chưa nguôi giận chuyện hôm qua ư?”

Chú hai Thẩm ra lệnh: “Lần này mặc kệ sếp Từ có nói gì thì Như Ngọc cũng phải đồng ý, ngay cả sếp Từ có đánh cháu thì cũng không thể phản kháng, biết chưa?”

“Hả?”

Sắc mặt Thẩm Như Ngọc tái nhợt, cô nhớ mang máng là tối qua Từ Đông say rượu đã chạm vào cô, bây giờ ông ta lại tìm tới tận nhà bắt nạt cô.

Chú hai vội vàng nói: “Sếp Từ đột ngột đến đây, có lẽ là vẫn chưa nguôi giận, lúc đó nhờ cậu Trương nói đỡ vài câu.”

“Yên tâm đi, tôi có quan hệ rất tốt với sếp Từ, ông ta sẽ không khiến tôi khó xử đâu.”

Trương Soái gật đầu, nói.

Lúc này Từ Bắc mang theo vẻ mặt hoảng sợ tình cờ đụng phải Vân Hiên đang chuẩn bị rời đi, hai người nhìn nhau, Từ Bắc hoảng sợ quỳ xuống.

“Vân… Vân tiên sinh!”

“Đứng dậy!” Vân Hiên chán ghét hét lên.

“Ôi, sếp Từ, ông đang làm gì vậy?”

Lúc này, chú hai nhìn thấy Từ Bắc ở cửa bèn vội vàng chạy tới, đưa tay đỡ ông ta đứng dậy.

“Vân Hiên, mày làm gì thế hả? Đi đường cũng không biết nhìn trước ngó sau, đụng sếp Từ ngã rồi, xin lỗi mau!”

“Xin lỗi?”

Vân Hiên cười nói: “Tôi xin lỗi, ông có chắc là ông ta nhận nổi không?”

“Không, không cần, không cần!”

Từ Bắc vội vàng xua tay.

“Sếp Từ đại giá quang lâm, nhà họ Thẩm thật vinh hạnh. Mời vào, mời vào.”

Chú hai cũng lười để ý tới Vân Huyên, đưa tay đỡ Từ Bắc vào phòng, ngẩng đầu quát: “Như Ngọc, còn thất thần ra đó làm gì? Mau pha trà cho sếp Từ!”

Nói xong, Thẩm Như Ngọc cầm tách trà trên bàn đi tới.

Dưới ánh mắt nghiêm nghị của chú hai, Thẩm Như Ngọc cúi đầu nói: “Sếp Từ, chuyện tối qua đều là lỗi của tôi, mong ông niệm tình tôi còn trẻ mà bỏ qua. Đại nhân không chấp tiểu nhân, hãy coi chén trà này như lời xin lỗi, còn chuyện hợp đồng tuỳ ông định đoạt.”

Trương Soái ở bên cạnh nói: “Đúng vậy, sếp Từ, ông hãy nể mặt tôi mà đừng chấp nhặt phụ nữ, hãy thanh toán hết số tiền kia cho nhà họ Thẩm đi.”

“Không, không, tôi không dám!”

Mọi người còn chưa kịp nói xong, Từ Bắc đã quỳ xuống.

“Sếp Thẩm, ông thẩm, ông… ông muốn giết tôi phải không?”

Mặt Từ Bắc tái nhợt, kinh hãi nói: “Cô đại nhân đại lượng đừng chấp nhặt tên chó chết như tôi, hôm qua đều là lỗi của tôi, là tôi đáng chết, tôi không phải là người.”

Nói xong Từ Bắc giơ tay tự giáng cho mình hai cái tát thật mạnh.

Lực của hai cái tát này lớn đến nỗi mặt ông ta sưng tấy.

“Sếp Từ, ý ông là gì?”

Nhìn thấy cảnh này, mọi người trong nhà họ Thẩm đều chết lặng.

Sao thế nhỉ? Chẳng phải ông ta đến khởi binh vấn tội ư?
Chương 19: Đây là ý gì?

“Sếp Thẩm, tôi biết mình sai rồi. Tôi thực sự biết mình sai rồi. Xin hãy thương xót và tha thứ cho tôi!”

Từ Bắc cuống quýt quỳ xuống đất quỳ lạy Thẩm Như Ngọc và xin lỗi.

Mọi người nhìn nhau, tự hỏi không biết đây là ý gì.

Vẻ mặt Trương Soái phức tạp, suy nghĩ một lúc rồi đưa tay đỡ Từ Bắc đứng dậy nói: “Sếp Từ, đã xảy ra chuyện gì vậy? Chúng ta có thể từ từ nói chuyện mà, ông đừng khách sáo như thế. Coi như ông nể mặt tôi, chỉ cần thanh toán khoản tiền kia của nhà họ Thẩm…”

“À, đúng đúng đúng.”

Từ Bắc gật đầu, nhanh chóng lấy trong túi ra một tấm thẻ nói: “Sếp Thẩm, số tiền trong khoản thanh toán cuối cùng của tập đoàn Thẩm thị là 20 triệu, tôi đã cho người chuyển khoản rồi, ở đây là 10 triệu, là toàn bộ tài sản của tôi, tôi trả lại cho cô, coi như tiền bồi thường vì đã giam số tiền kia của cô. Tôi cầu xin cô hãy tha cho tôi, nói Cửu gia tha cho tôi một mạng ạ.”

“Sếp Từ, ông làm vậy là sao?”

Thẩm Như Ngọc nhìn tấm thẻ ngân hàng trong tay, choáng váng.

Vừa rồi họ còn đang bàn cách lấy lại số tiền kia, lúc này Từ Bắc không chỉ chủ động trả lại số tiền mà còn đưa cho cô 10 triệu tiền bồi thường.

“Đúng đúng, còn có bản hợp đồng này, Cửu gia bảo tôi mang đến. Dự án tiếp theo của Thẩm thị cũng đã sắp xếp xong, hợp đồng cũng đã được in ra, xin mời cô xem trước!”

Từ Bắc vừa nói vừa đưa một bản hợp đồng từ trong tay ra.

“Cửu gia nói rằng tất cả các dự án trong hợp đồng đều có thể thương lượng. Tổng mức đầu tư của dự án là 50 triệu, tập đoàn Long Môn có thể trả trước toàn bộ số tiền. Tuyệt đối sẽ không có nỗi lo về sau.”

“Đây là…”

Thẩm Như Ngọc cầm lấy hợp đồng liếc mắt nhìn, lập tức kinh ngạc mở to mắt.

Hợp đồng này không hẳn là một dự án hợp tác mà là một dự án tặng tiền, tổng vốn đầu tư của toàn bộ dự án là hơn 50 triệu, do tập đoàn Long Môn ứng trước toàn bộ số tiền.

Hơn nữa, từ phát triển đến sinh lợi sau này, Long Môn chỉ lấy 1% lợi nhuận, không có rủi ro hay thua lỗ nào cả, có thể nói với hợp đồng này, dù là một người bình thường không có gì cũng có thể kiếm được rất nhiều tiền.

“Sếp Từ, có phải ông đang đùa với tôi không?”

Chú hai nhìn lướt qua hợp đồng, kinh ngạc nói: “Ông chắc chắn đây là bản hợp đồng do Cửu gia chuẩn bị đó chứ?”

Ai mà không biết rằng ở Đông Hải, tập đoàn Long Môn cực kỳ hùng mạnh, 80 đến 90% lợi nhuận từ các dự án hợp tác chung đều thuộc về người ta.

Họ chưa từng nhìn thấy bản hợp đồng nào như vậy, đây không phải là hợp tác mà là tặng tiền.

Từ Bắc gật đầu nói: “Đúng vậy, đây là bản hợp đồng mà chính Cửu gia đã đích thân nhờ Bộ phận pháp lý soạn thảo cho nhà họ Thẩm cô. Chỉ cần sếp Thẩm không có ý kiến gì thì ký tên và gửi về cho tòa nhà Long Môn, sau đó hợp đồng có thể được thực hiện. Nếu không hài lòng, chúng ta có thể đàm phán lại hiệp ước.”

“Còn gì để nói nữa. Nhà họ Thẩm chúng tôi sẽ nhận dự án này.”

“Chú hai?”

Thẩm Như Ngọc còn muốn nói gì nữa, nhưng chú hai ở một bên đã mừng rỡ nhận lấy hợp đồng và nói: “Thay chúng tôi cảm ơn Cửu gia nhà ông, nói chúng tôi rất hài lòng với dự án này.”

Thẩm Như Ngọc bất mãn nói: “Chú à, dự án này không rõ ràng gì cả, lỡ có hiểu lầm thì sao? Sao tập đoàn Long Môn có thể cho chúng ta lợi nhuận lớn như vậy được?”

“Sao có thể là hiểu lầm? Hôm qua cháu đã chịu ấm ức rồi, cho cháu lợi ích cũng là điều nên làm mà.”

Chú hai Thẩm liếc nhìn Trương Soái phía sau và nói: “Còn không nhận ra sao? Chắc chắn là nhà họ Trương đã dùng sức phía sau, nếu không thì còn ai có thể nữa.”

Từ Bắc tiếp tục cầu xin: “Sếp Thẩm khai ân, xin hãy nói với Cửu gia tha cho tôi một mạng. Hôm qua tôi bị điên rồi, tôi không phải là người, cô muốn đánh muốn mắng đều được, nhưng trong nhà tôi còn mẹ già con nhỏ, mẹ tôi đau yếu phải nằm viện, trong nhà chỉ có một mình tôi kiếm tiền, xin cô hãy nói với Cửu gia tha cho tôi, nếu không tôi khó mà sống sót.”

Thẩm Như Ngọc nhìn thấy cảnh này, cau mày nói: “Sếp Từ, tôi muốn hỏi, là ai bảo ông đến nhà tôi xin lỗi? Chẳng lẽ là nhà họ Trương đã ra mặt thay cho tôi ư?”

Từ Bắc có khó xử, lắp bắp: “Ừm… Cửu gia nói chỉ cần xin lỗi, cấm nhiều lời, sếp Thẩm tha cho tôi thì tôi có thể sống sót. Nếu sếp Thẩm không tha thứ cho tôi, tôi chỉ có chết.”

Nói xong, từ Bắc lại bắt đầu dập mạnh đầu xuống đất, vừa được vài cái đã chảy máu ròng ròng.

Thẩm Như Ngọc bất đắc dĩ nói: “Thôi bỏ đi, tôi sẽ tha thứ cho ông, ông đừng làm vậy nữa.”

Từ Bắc nghe vậy cảm thấy như được đại xá, lập tức cảm ơn rối rít: “Cảm ơn, cảm ơn sếp thẩm, đại ân đại đức suốt đời khó quên.”

Nói xong, ông ta không dám ở lâu, được Thẩm Như Ngọc tha thứ, xem như nhặt lại một cái mạng.

“Sếp Thẩm, nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước. Tạm biệt, tạm biệt!”

Từ Bắc vội vàng rời đi.

Chú hai nhìn theo bóng lưng của ông ta, rồi đi tới trước mặt Trương Soái với nụ cười nịnh nọt, chắp tay nói: “Quả nhiên nhà họ Trương có thế lực cao nhất ở Đông Hải, ngay cả Long Cửu gia cũng phải nể mặt. Cậu Trương chỉ nói mấy câu đã khiến sếp Từ đến đây dập đầu xin lỗi.”

“Ha ha, đâu có, đâu có.”

Trên mặt Trương Soái tràn đầy đắc ý nhưng thực ra trong lòng anh ta cũng rất ngạc nhiên.

Với thế lực của nhà họ Trương thể nói chuyện trước mặt Long Cửu gia đã là rất giỏi rồi, làm sao có thể khiến cho Từ Bắc tới quỳ lạy xin lỗi được.

Nhưng hiện tại, anh ta chỉ cần vơ lấy công lao này, không thừa nhận cũng không phủ nhận là được.

“Anh Trương, thật sự cảm ơn anh. Anh đã giúp nhà chúng tôi hết lần này đến lần khác, Như Ngọc thật sự không biết báo đáp thế nào.”

Thẩm Như Ngọc thấp giọng cảm ơn, nói: “Sau này nếu anh cần gì từ Thẩm thị thì cứ nói.”

“Chẳng qua anh chỉ nói vài câu với Cửu gia, cũng không biết Cửu gia lại nể tình như vậy.’

Lúc này, một giọng nói không thích hợp vang lên, Vân Hiên lạnh lùng nói: “Hừ, anh chắc chắn vì anh đã nói mấy câu với Cửu gia nên mới khiến cho ông già kia đến đây xin lỗi ư?”

Chú hai chế nhạo nói: “Sao hả, nếu không phải cậu Trương cố gắng thì chẳng lẽ là tên nhãi cậu à?”

“Cũng có thể đó.”

“Chết tiệt, đúng là con cóc đánh hơi, khẩu khí lớn quá nhỉ.”

Vân Hiên khinh thường nói: “Nếu mấy người đã cho rằng tất cả mọi chuyện này đều là nhà họ Trương giúp thì cứ để anh Trương cùng mấy người gửi hợp đồng đến tòa nhà Long Môn đi, đợi nhà họ Thẩm ký dự án tiếp theo thì hãy gặp mặt cảm ơn Long Cửu là được.”

Chú hai Thẩm chỉ vào Vân Hiên chửi: “Thằng khốn nạn, mày là cái quái gì mà cũng dám gọi thẳng tên của Long Cửu gia hả?”

“Như Ngọc, nghe chú nói, lập tức cắt đứt với thằng nhãi này đi, nếu không với dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn này sớm muộn gì cũng sẽ liên luỵ đến nhà họ Thẩm chúng ta.”

Còn chưa dứt lời, ngoài cửa biệt thự đã vang lên tiếng còi cảnh sát.

Mọi người đều kinh ngạc nhìn, tại sao lại có xe cảnh sát tới thăm, chẳng lẽ lời của chú hai thật sự đã biến thành lời tiên tri ư?

“Ông hai Thẩm, ngoài cửa có mấy người cảnh sát, nói là đến tìm Vân Hiên.”

“Cái gì?”

Một lúc sau, một cô gái cao ráo xinh đẹp bước vào, sau khi cô ta liếc nhìn mọi người, ánh mắt tập trung vào Vân Hiên trong góc.

“Xin chào mọi người, tôi là Vu Kiều Kiều đến từ phòng cảnh sát Nghi Thành, có việc cần anh Vân đi theo tôi một chuyến.”

“Vân Hiên?”

Thẩm Như Ngọc cau mày hỏi: “Anh làm gì mà khiến cảnh sát tới nhà tìm thế?”

Vân Hiên sửng sốt một chút, lắc đầu nói: “Không, tôi không làm gì cả!”

Chú hai mắng: “Nếu không làm gì thì sao cảnh sát tới tận đây tìm hả? Tao đã nói rồi, kiêu căng ngạo mạn như thế, vừa nhìn là biết cái loại không coi ai ra gì, sớm muộn gì cũng bị tống vào ngục thôi.”
Chương 20: Gặp may

Thẩm Như Ngọc tiến lên ngăn cản Kiều Kiều hỏi: “Tôi có thể hỏi Vân Hiên là phạm tội gì không?”

“Cô là ai?”

“Tôi là...”

Thẩm Như Ngọc sửng sốt, liếc nhìn Trương Soái đằng sau: “Tôi là một người bạn của anh ấy.”

“Về chuyện gì thì đến lúc đó cô sẽ biết ngay thôi.”

Dứt lời, Thẩm Như Ngọc còn chưa kịp trả lời, Vu Kiều Kiều đã bước tới nhìn Vân Hiên quát: “Vân Hiên, anh hãy đi theo tôi một chuyến, trong cục có chuyện cần tìm đến anh.”

Thấy ánh mắt của mọi người, Vân Hiên cau mày hỏi: “Cô muốn dẫn tôi đến đâu?”

“Ha ha, đến nơi rồi thì anh sẽ biết ngay thôi. Lên xe.”

Vu Kiều Kiều tiếp tục đẩy anh, dẫn thẳng anh lên xe.

Rất nhanh, Vu Kiều Kiều đã quay đầu xe. Dưới ánh nhìn ngạc nhiên của mọi người, chiếc xe vang lên tiếng còi cảnh sát nhanh chóng rời khỏi biệt thự nhà họ Thẩm.

“Cháu nhìn xem, cháu nhìn xem, chú đã sớm nói ông cụ bị hoa mắt rồi, không ngờ lại tìm một kẻ như vậy. Đi cả đêm không về lại còn gây sự, còn chưa đến một ngày đã bị cảnh sát đưa đi rồi. Làm sao có thể là người tốt được?”

Thẩm Như Ngọc nhíu mày nói: “Chú hai, trước tiên đừng vội kết luận. Chúng ta hãy đi hỏi thử xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

“Người đã bị cảnh sát đưa đi rồi còn có thể làm gì được. Chú còn lâu mới đi hỏi, để nó tự sinh tự diệt đi.”

Đúng lúc này, Trương Soái ở bên cạnh trả lời: “Hay là để tôi đi hỏi thử xem. Nhà họ Trương chúng tôi cũng rất thân thiết với lãnh đạo cục cảnh sát.”

“Thôi bỏ đi, vì một nhân vật nhỏ bé như vậy, còn phải làm phiền đến cậu Trương, hoàn toàn không đáng.”

Chú hai Thẩm vừa nói đùa vừa khuyên nhủ Thẩm Như Ngọc: “Cháu đừng nghĩ đến tên họ Vân kia nữa, mau dỗ dành cậu Trương đi. Chú thấy cậu Trương cũng có ý với cháu đấy, nếu tương lai nhà họ Thẩm chúng ta có thể nương nhờ vào nhà họ Trương, vậy thì thật sự một bước lên mây rồi.”

“Bây giờ cháu hãy sửa soạn một lát đi, rồi buổi chiều dẫn cậu Trương đến cao ốc Long Môn một chuyến, để quyết định hợp đồng của hạng mục. Đây là hạng mục lớn nhất của công ty chúng ta vào sáu tháng cuối năm, nếu làm tốt thì bốn năm năm không phải sầu lo.”

“Vâng ạ.”

Thẩm Như Ngọc thở dài, đành phải gác lại chuyện của Vân Hiên trước đã.

Chắc hẳn lần đầu tiên đến Đông Hải, anh cũng sẽ không làm chuyện xấu gì đâu. Bây giờ chuyện quan trọng nhất của cô là quyết định chuyện với tập đoàn Long Môn, một khi hạng mục tiếp theo được ký kết thành công, chí ít là nhà họ Thẩm có thể tiến lên một bước.

...

Lúc này, trên vành đai ngoài tiểu khu nhà họ Thẩm, Vu Kiều Kiều vừa khẽ hát vừa lái xe cảnh sát nhanh chóng chạy vào đường chính từ trong tiểu khu nhà họ Thẩm.

“Bây giờ có thể trả lời rồi chứ.”

Vân Hiên nhìn ra bên ngoài cửa xe: “Cô muốn dẫn tôi đi đâu, đây không phải là con đường đi tới cục cảnh sát.”

“Ha ha!”

Vu Kiều Kiều đắc ý nói: “Ai nói là tôi muốn dẫn anh đến cục cảnh sát. Chị dâu của tôi và Tiểu Ngữ đã tỉnh lại rồi, bọn họ muốn gặp anh, nên bảo tôi đến đón anh tới bệnh viện số một thành phố.”

Vân Hiên bất mãn nói: “Bệnh viện số một thành phố, cô cứ thế đến đón tôi à?”

Vu Kiều Kiều nhìn anh cười đáp: “Sao thế? Tôi chỉ lái chiếc xe này thôi, liệu người nhà của anh có hiểu lầm anh không? Tôi đâu có nói muốn dẫn anh đến cục cảnh sát để hỗ trợ điều tra vụ án đâu.”

“Cô lái xe cảnh sát còn hú còi kéo tôi lên xe, cô không cảm thấy bọn họ sẽ nghĩ linh tinh à?”

“Vậy phải làm thế nào đây, hay là tôi quay lại nói rõ với bọn họ nhé.”

“Thôi khỏi.” Vân Hiên lườm cô.

Cô gái này hoàn toàn cố ý bêu rếu anh.

Vu Kiều Kiều nghênh đón ánh mắt của Vân Hiên, nhún vai nói: “Vậy coi như không còn liên quan đến tôi nữa nhé. Tôi đâu thể khống chế người khác nghĩ thế nào, bọn họ nghĩ lệch lạc chẳng liên quan gì đến tôi.”

Vân Hiên phớt lờ cô ta, dứt khoát quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe.

Vu Kiều Kiều tự chuốc lấy nhục, cũng không nói gì nữa mà chiếc xe nhanh chóng chạy tới bệnh viện số một thành phố.

Hai người đi thang máy lên tầng tám bệnh viện đã đụng phải Vu Viên Triều đang gọi điện thoại.

“Vân tiên sinh đến rồi đấy à?”

Nhìn thấy Vân Hiên, Vu Viên Triều vội vàng cúp máy, đi tới chào đón kích động nói: “Vân tiên sinh, thật sự cảm ơn ngài. Bác sĩ nói nếu không nhờ có ngài đã ổn định bệnh tình của vợ tôi và Tiểu Ngữ thì tình huống bây giờ đã rắc rối rồi.”

Vân Hiên liếc nhìn anh ta, lạnh lùng nói: “Đừng khách sáo.”

“Hả?” Vu Viên Triều sửng sốt, anh ta không ngờ rằng Vân Hiên lại hờ hững đến thế.

“Kiều Kiều, xảy ra chuyện gì thế? Chẳng phải anh đã bảo em đi đón Vân tiên sinh à? Tại sao anh ấy lại không vui như vậy?”

Vu Kiều Kiều nhún vai, mất kiên nhẫn nói: “Em làm sao biết được, đầu óc anh ta có vấn đề mà.”

“Không được nói Vân tiên sinh như thế, anh ấy là ân nhân cứu mạng của chị dâu em và Tiểu Ngữ đấy.” Vu Viên Triều cau mày.

Là thị trưởng thành phố Nghi Thành tỉnh Đông Hải, anh ta đi đến đâu cũng được mọi người vây quanh. Dù ở trong bệnh viện thì viện trưởng bệnh viện cũng cung kính, sự thờ ơ mất kiên nhẫn này thật sự khiến anh ta có cảm giác mình đã làm sai điều gì đó.

Vân Hiên đi thẳng đến phòng bệnh đơn, còn chưa kịp đến gần thì hai vệ sĩ vạm vỡ đang đứng trước cửa đã giơ tay ra ngăn cản anh.

“Hai vị, đây là Vân tiên sinh – ân nhân cứu mạng của vợ tôi và Tiểu Ngữ, đến đây để thăm.” Vu Viên Triều lên tiếng giải thích.

Hai người kia lườm Vân Hiên, rồi từ tốn bỏ tay xuống, nhường đường cho anh.

Vân Hiên liếc nhìn, khớp xương ngón tay của hai người này thô to, hổ khẩu còn có vết chai, vừa nhìn đã biết là cao thủ. Hơn nữa trên eo còn đeo túi, hẳn là mang theo súng bên mình.

Mặc dù Vu Viên Triều là thị trưởng Nghi Thành, nhưng với cấp bậc của anh ta vẫn chưa thể mời được cao thủ mang theo súng phòng thân như này làm vệ sĩ.

Bước vào phòng bệnh, bên trong là một phòng bệnh đơn, không những có giường bệnh riêng mà còn có một phòng khách nhỏ.

Vân Hiên vừa đi tới cửa đã nghe thấy bên trong vọng ra tiếng cười vui vẻ.

“Ha ha, ông nội Viên ông nói đi, muốn nhốt con voi vào trong tủ lạnh cần bao nhiêu bước?”

“Làm sao con voi có thể chui vào trong tủ lạnh cơ chứ?”

“Chỉ cần ba bước, bước đầu tiên là mở cửa tủ lạnh ra, sau đó nhốt con voi vào trong, cuối cùng là đóng cửa tủ lạnh lại.

“Sao Tiểu Ngữ lại thông minh thế nhỉ? Cô giáo có biết không?”

Đúng lúc này, nhìn thấy Vân Hiên đi vào, người phụ nữ đang nằm trên giường bệnh bên cạnh nhất thời sáng mắt, vui mừng nói: “Bác sĩ Vân đến rồi à, quá tốt rồi, bác sĩ Vân là ân nhân cứu mạng của mẹ con chúng tôi.”

Nghe xong câu này, mọi người có mặt tại đây đều quay đầu lại.

Trong phòng, ngoại trừ Tiểu Ngữ và mẹ của cô bé ra thì còn có một ông lão tóc bạc mặt hồng hào đang ngồi trên xe lăn và một người đàn ông vạm vỡ đang đứng bên cạnh ông lão.

“Anh trai, là anh đã cứu mẹ con em ạ?”

Trên người Tiểu Ngữ mang theo túi truyền dịch, mỉm cười vẫy tay với Vân Hiên.

Vân Hiên im lặng bước tới, ngồi xuống bên cạnh cô bé, rồi vươn tay sờ cổ tay của cô bé.

Người đàn ông vạm vỡ bên cạnh cau mày, đang định làm gì đó thì bị ông lão bên cạnh giơ tay ngăn cản.

“Anh trai, em nghe nói anh y thuật tinh thông. Nếu khi đó một dao kia của anh không quả quyết, Tiểu Ngữ không thể tỉnh lại sớm như thế.”

“Em khách sáo rồi.”

“Không biết anh kế nghiệp thầy phương nào, nhậm chức ở bệnh viện nào?”

“Anh không học đại học, nên không có bệnh viện nào thu nhận anh. Một dao này là do anh gặp may, vừa khéo may mắn thôi.”

“Ha ha, anh Vân nói đùa rồi.”

Vu Viên Triều bước vào phòng nói: “Nếu nói một dao này gặp may, vậy châm bạc trên người vợ tôi thì sao. Bác sĩ nói xương ngực của Thanh Dư vỡ vụn, mau mà không đâm vào nội tạng. Càng thần kỳ hơn là khí huyết của cô ấy như bị thứ gì đó phong ấn lại, không ngờ phủ tạng trong lồng ngực của cô ấy lại không hề bị tụ huyết. Cũng chính vì thế nên mới bảo đảm ca phẫu thuật được tiến hành suôn sẻ, có thể tỉnh lại sớm như vậy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK