• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 36: Chúng tôi đi cùng nhau

"Chúng tôi là một nhóm với người phía trước."

Thi Thiến Thiến chỉ vào Vân Hiên ở phía trước nói.

Bảo vệ ngạc nhiên quay đầu lại.

Lúc này, nghe thấy tiếng ồn ào, Vân Hiên cũng quay đầu nhìn lại.

"Anh rể, anh nói với họ đi, họ không cho chúng em vào."

Nhìn thấy vẻ mặt khẩn cầu của Thi Thiến Thiến, Vân Hiên hơi nhíu mày.

Viên Đông ở bên cạnh cung kính hỏi: "Vân tiên sinh có muốn tôi đuổi họ đi không?"

Vân Hiên nhìn Thẩm Như Đồng ở bên cạnh suy nghĩ một chút, dù sao một lát nữa Long Cửu sẽ mang hợp đồng với nhà họ Thẩm đến, vừa hay để Thẩm Như Đồng mang hợp đồng về, anh cũng tránh được việc gặp mặt nhà họ Thẩm lần thứ hai.

"Thôi, cứ để họ vào đi." Vân Hiên lắc đầu nói.

Viên Đông vẫy tay ra hiệu với mấy bảo vệ cao to phía sau dể họ nhường đường ra.

Thi Thiến Thiến kéo tay Thẩm Như Đồng đang ngạc nhiên, vênh mặt bước vào.

Mọi người đến đại sảnh yến tiệc, lúc này trong đại sảnh đông nghịt người, không ít người nhân dịp này dẫn theo con cái đến để mở mang tầm mắt.

Dù sao thì quyền quý và mạng lưới quan hệ ở đỉnh kim tự tháp cũng cần được truyền xuống cho thế hệ sau.

Những người thừa kế gia tộc và con nhà giàu này cũng biết nơi trước mắt không tầm thường, đều thu lại khí thế ngạo mạn, ai nấy đều rất phong độ lịch sự.

"Anh rể, anh giỏi thật đấy, đây là buổi tiệc đỉnh cao nhất Đông Hải, nghe nói Vu thị trưởng cũng sẽ đích thân đến, lần này nhờ phúc của anh, chúng em mới được vào đây mở mang tầm mắt."

Thi Thiến Thiến khoác tay Thẩm Như Đồng hào hứng nhìn quanh.

Đối với gia tộc nhỏ như cô ta, bất kỳ người thừa kế trẻ tuổi nào trong đại sảnh này cũng có gia thế mạnh hơn cô ta nhiều.

"Hừ, còn chưa biết nhờ vào cái gì mà lẻn vào được đấy."

Tuy trong lòng ngạc nhiên nhưng ngoài miệng Thẩm Như Đồng cũng rất mạnh miệng.

"Đồng Đồng, cậu nói gì vậy, loại tiệc này đâu phải ai cũng vào được, xem ra anh rể cậu giấu kỹ lắm đấy, e là nhà họ Thẩm các cậu còn chưa biết bối cảnh của anh ấy đâu!"

"Anh ta có bối cảnh gì chứ, đến Đông Hải chưa đầy một tuần, làm sao có thể có bối cảnh gì được."

Lời nói của Thẩm Như Đồng chưa dứt, nhìn thấy bạn thân với vẻ mặt si mê thì thốt lên hỏi: "Cậu làm sao vậy, đừng nói với tớ là cậu thích anh ta rồi nhé."

"Sao lại không được, vừa đẹp trai lại có bối cảnh thần bí, loại đàn ông này rất hiếm có đấy, nếu nhà cậu không muốn thì để lại cho tớ được không?"

"Mắt cậu bị mù từ bao giờ vậy, loại đàn ông này cậu cũng thích, cậu không phải muốn tìm một người thừa kế giàu có sao, ít nhất cũng phải mạnh hơn tên đầu heo nhà họ Lưu chứ, Vân Hiên có điểm nào mạnh hơn con lợn đó không?"

Thi Thiến Thiến nghiêm túc nói: "Con nhà giàu thì tốt thật, nhưng nếu có người giàu đời đầu thì còn cần gì con nhà giàu nữa."

Nói xong, không để ý đến cô bạn đang trợn mắt há hốc mồm, Thi Thiến Thiến nhún nhảy đi về phía Vân Hiên.

Viên Đông khẽ nói: "Vân tiên sinh xin hãy đợi một chút, Vu thị trưởng nói vốn định đích thân đón tiếp ngài, nhưng ông Viên đột nhiên gọi anh ấy lại, có vẻ như có chuyện gì dặn dò, tôi sẽ báo một tiếng là ngài đã đến rồi."

"Được!"

Vân Hiên gật đầu nói một cách bình thản: "Không cần vội, tôi đợi ở đây một lát là được."

Viên Đông gật đầu nói: "Mời ngài tự nhiên, tôi xin phép đi một lát."

Nói xong, anh ta vội vã rời đi, lên tầng hai của đại sảnh.

"Anh rể?"

Thi Thiến Thiến thấy Vân Hiên đứng một mình, lập tức thân mật chạy tới, nhưng chưa kịp đưa bàn tay trắng thon dài ra chủ động nắm lấy cánh tay anh thì đột nhiên vai bị một bàn tay nắm chặt.

"Thi Thiến Thiến, em đến đây làm gì?"

Cô gái kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy gã béo xuất hiện trước mắt với vẻ mặt hung dữ, thốt lên nói: "Cậu chủ Lưu, sao anh lại ở đây?"

Gã đàn ông cười lạnh một tiếng quát: "Nếu tôi không ở đây, thì còn không biết vợ tôi lén lút kéo kéo đẩy đẩy với đàn ông khác trước mặt mọi người đấy."

Nói xong, ánh mắt anh ta nhìn về phía Vân Hiên trước mặt, đôi mắt nhỏ như hạt đậu lộ ra ánh sáng hung ác.

"Không phải, anh hiểu lầm rồi!"

Thi Thiến Thiến lo lắng giải thích.

Tên béo trước mặt chính là vị hôn phu nhà họ Lưu có hôn ước với nhà họ Thi, nhưng tên nhóc này bẩm sinh đã có tính khí quái dị, chưa kể tướng mạo xấu xí, tính cách còn cực kỳ khó chịu cổ quái.

Nghe nói có mấy cô bạn gái bị anh ta đánh đến mức tàn tật suốt đời, nếu không phải nhà họ Lưu có chút thế lực ở Nghi Thành, tên nhóc này đã sớm bị tống vào tù rồi.

Lưu béo không để ý đến lời giải thích của Thi Thiến Thiến, ngẩng đầu nhìn Vân Hiên hung dữ đe dọa: "Nhóc con, trông mặt lạ hoắc, sao trước giờ tao chưa từng thấy mày."

"Anh là ai?"

Vân Hiên nhìn tên béo cao chưa đến một mét rưỡi này, cân nặng lại đến bốn năm trăm cân, nhíu mày nói: "Tôi cũng chưa từng gặp anh."

Lưu béo thấy vậy, túm lấy cổ áo Vân Hiên đe dọa: "Mẹ nó, mày ngứa da rồi à, dám ở trên địa bàn của tao mà cướp vợ tao, cả Đông Hải ai mà không biết Thi Thiến Thiến là vợ chưa cưới của tao, mày dám cho tao đội sừng, má nó, tao giết chết mày."

Thi Thiến Thiến vội vàng giải thích: "Cậu chủ Lưu, em với anh ấy thật sự không có gì đâu, anh hiểu lầm rồi."

"Cút mẹ mày đi, con đĩ hám trai."

Tên béo quay người tát mạnh vào mặt Thi Thiến Thiến.

"Mày tưởng tao không biết gần đây mày dụ dỗ bao nhiêu thằng đàn ông hả, ở Đông Hải còn chưa ai dám không nể mặt nhà họ Lưu tao, mày cứ xem tao về sẽ xử mày thế nào."

Với Thi Thiến Thiến trước mặt, Lưu béo đã sớm thèm thuồng từ lâu, chỉ là vì thân phận của hai nhà, nếu không anh ta đã cưỡng bức từ lâu rồi.

Gần đây, Thi Thiến Thiến luôn tìm kiếm con nhà giàu, ý đồ thoát khỏi sự khống chế của anh ta, điều này anh ta cũng biết.

Không ít bạn bè xung quanh đã trêu chọc anh ta chuyện này, anh ta đã sớm muốn dạy dỗ nghiêm khắc người phụ nữ không biết liêm sỉ này rồi, giờ lại còn dám công khai quyến rũ đàn ông trước mặt anh ta.

Cô ta thật sự cho rằng cậu chủ Lưu anh ta không nóng nảy sao, cái tát này còn nhẹ đấy.

Nhìn thấy bạn thân của mình bị đánh, Thẩm Như Đồng vội vàng tiến lên quát: "Anh muốn làm gì, anh nghĩ cho rõ đi, đây chính là tiệc cảm ơn của Vu thị trưởng, anh gây chuyện ở đây, không sợ để người nhà họ Lưu bị chê cười à?"

"Hừ, mẹ kiếp!"

Đôi mắt ti hí của tên béo trừng Vân Hiên và Thẩm Như Đồng, phun ra một bãi nước bọt.

Anh ta cũng biết, hôm nay nơi đây tập trung các gia tộc quyền thế đỉnh cao nhất Nghi Thành, nhà họ Lưu tuy có chút thế lực, nhưng ở Nghi Thành vẫn chưa thể một tay che trời được.

"Tao nhớ kỹ bọn mày rồi, bọn mày chờ đó cho tao."

"Con đĩ, đi theo tao, tối nay xem tao dạy dỗ mày thế nào."

Để lại một câu đe dọa, tên béo nắm tóc Thi Thiến Thiến, kéo cô ta đi một cách thô bạo.

"Anh làm gì vậy, buông cô ấy ra!"

Thẩm Như Đồng thấy vậy, vội vàng tiến lên, nắm chặt lấy cánh tay bạn thân Thi Thiến Thiến, dùng sức giằng co.

Nếu Thi Thiến Thiến bị tên biến thái này dẫn đi, khó nói tối nay sẽ gặp phải chuyện gì.

"Mẹ kiếp, cho mặt mũi mà còn không biết xấu hổ!"

Mặt của Lưu béo tức giận đến méo mó, buông Thi Thiến Thiến ra, đột ngột giơ tay vung mạnh về phía mặt Thẩm Như Đồng.

Nhìn cái tát của gã đàn ông, Thẩm Như Đồng sợ hãi nhắm mắt lại.

Ai ngờ, đợi một lúc mà cái tát này dường như không hạ xuống, Thẩm Như Đồng cẩn thận mở mắt ra, chỉ thấy trước mặt có một bóng người cao lớn.

Vân Hiên đứng trước hai cô gái, một tay nắm chặt cổ tay Lưu béo, lạnh lùng nói: "Đánh phụ nữ trước mặt tôi, không thích hợp lắm nhỉ!"
Chương 37: Một đòn chí mạng

"Không thích hợp, hôm nay bố mày đánh mày không phải là thích hợp rồi sao?"

Lưu béo không ngờ Vân Hiên cũng dám ngăn cản mình, cũng không thèm dò la xem mình là người thế nào, cho mình đội sừng thì thôi đi, lại còn dám đứng ra ngăn cản mình.

"Hôm nay tao không dạy dỗ mày, là bố mày cho mày thể diện đấy, mẹ kiếp mày còn dám nhiều chuyện."

Ánh mắt Vân Hiên lạnh lẽo, nhíu mày quát: "Xem ra cha mẹ mày không dạy mày thế nào gọi là tôn trọng người khác, vậy thì để tao rửa cái miệng này của mày."

Nói xong Vân Hiên hơi dùng sức, Lưu béo chỉ cảm thấy cổ tay mình như bị gông sắt khóa chặt, đau đến mức mặt tái mét.

"Mẹ mày..."

Chưa kịp mở miệng nói chuyện, Vân Hiên thuận tay cầm lấy chai rượu trên tay người hầu bên cạnh, nặng nề đập vào miệng anh ta, trực tiếp đập những lời bên miệng Lưu béo trở vào.

"Bịch" một tiếng.

Lưu béo kêu thảm một tiếng, máu tươi đầy miệng kèm theo mấy cái răng trắng rơi xuống.

Cái miệng đầy phân này, bị máu rửa sạch sẽ.

Lúc này, tiếng ồn ào bên này đã thu hút sự chú ý của nhiều người trong đại sảnh.

Mọi người lần lượt nhìn sang, thấy ánh mắt chăm chú của những người xung quanh, Lưu béo vốn thích giữ thể diện đành nuốt lời cầu xin vào trong bụng.

"Mày chờ đó, hôm nay ở Đông Hải, có mày thì không có tao, có tao thì không có mày, tao nhất định phải giết mày."

Cho dù Lưu béo đã quỳ xuống đất vì đau đớn, vẫn ngẩng cổ lên đe dọa.

"Làm gì vậy? Làm gì vậy? Có chuyện gì xảy ra vậy?"

Lúc này, bảo vệ của đại sảnh mới vội vàng chạy tới.

"Huhuhu..."

Lưu béo lập tức tỏ ra bộ dạng bị oan ức, chỉ vào vết bầm tím trên cổ tay, lại chỉ vào miệng mình, mặt đầy phẫn nộ chỉ vào Vân Hiên, miệng lẩm bẩm không biết nói gì.

Bảo vệ sững sờ nhìn Vân Hiên trước mắt, đây là khách quý do Vu Thị trưởng đặc biệt mời đến, trước đó Viên Đông đã dặn dò họ.

"Thằng nhóc này to gan quá, dám động thủ đánh người ngay tại bữa tiệc cảm ơn của Vu Thị trưởng, thật là không biết Mã Vương gia có mấy con mắt."

"Đây là con trai nhà ai mà bốc đồng vậy, lần này chẳng phải tiền đồ bị hủy hoại hết rồi sao."

"Người bị đánh dường như là con trai của sếp Lưu đấy, mau nói với ông ta một tiếng, sao lại ra tay nặng như vậy, người ta bị đánh thành ra nông nỗi này rồi."

Nghe thấy tiếng bàn tán của mọi người, Thẩm Như Đồng chỉ cảm thấy trời sập xuống, thế là xong rồi, Vân Hiên động thủ đánh người, bất kể vì ai, đắc tội Vu Thị trưởng, lần này e rằng sẽ liên lụy đến nhà họ Thẩm.

"Xong rồi, xong rồi!"

Cô ta chưa từng thấy cảnh tượng này bao giờ, toàn thân đều có chút choáng váng hoảng hốt.

"Vân tiên sinh, sao lại là anh!"

Bất ngờ thay, bảo vệ đại sảnh không những không động thủ, ngược lại còn cực kỳ cung kính với Vân Hiên.

"Ai, ai dám đánh con trai tôi."

Lúc này, có người chạy ra ngoài đại sảnh thông báo cho cha của Lưu béo, một người đàn ông trung niên có vóc dáng to lớn, có vài phần giống Lưu béo vội vã chạy tới.

Vừa nhìn thấy con trai mình, người đàn ông ngã vật xuống đất, tức giận đến mức mắt đỏ ngầu.

"Là mày động thủ phải không?"

Người đàn ông như một con bò đực giận dữ, quay người nhìn chằm chằm vào Vân Hiên.

"Là tôi, miệng anh ta không sạch sẽ, tôi chỉ giúp ông dạy dỗ anh ta một chút thôi."

"Con trai ta nói gì làm gì, chỉ có tao là cha nó mới được dạy bảo, mày là thứ gì mà dám động thủ làm con trai tao bị thương."

"Là anh ta động thủ trước."

Thẩm Như Đồng vì sợ hãi, giọng nói cũng hơi sắc bén.

"Là con trai ông đánh bạn thân của tôi trước, còn mắng chửi người ta nữa."

Sếp Lưu liếc nhìn Thi Thiến Thiến một cái rồi khinh thường nói: "Một con điếm không biết liêm sỉ, đánh thì đánh thôi!"

"Nhà họ Thi đã có hôn ước với nhà tôi, cô gái này trong tương lai sẽ là con dâu nhà họ Lưu tôi, vợ không nghe lời, chồng dạy dỗ một trận, chẳng phải là chuyện đương nhiên sao?"

"Ai nói là con dâu các người, họ còn chưa kết hôn mà."

"Kết hôn hay chưa kết hôn thì cần gì mày xen vào."

Sếp Lưu trừng mắt nhìn Thẩm Như Đồng, dường như nhớ ra điều gì đó, khinh thường nói: "Tưởng là ai, hóa ra là con gái của ông hai Thẩm, cha mày cũng không dám nói chuyện với tao kiểu này, mày tính là thứ gì mà dám bao đồng quản chuyện của người khác, lát nữa tao sẽ tự đi nói chuyện với cha mày, bảo ông ta không quản được con gái mình thì để tao quản giúp."

"Ông... ông nói chuyện vô lý!"

Một câu nói khiến sắc mặt Thẩm Như Đồng tái mét, ngay cả cha cô ta cũng chọc không nổi người này, cô ta chỉ là một cô gái nhỏ, càng bị khí thế của ông chủ Lưu đè ép đến mức thở không nổi.

"Còn mày..."

Sếp Lưu suy nghĩ một chút, chợt hiểu ra rồi mở miệng nói: "Tao biết mày là ai rồi, nghe nói nhà họ Thẩm đón về một thằng con rể về ở rể, ông cụ Thẩm thua cược với người ta, để một thằng nhóc từ thôn quê lên làm con rể nhà họ Thẩm."

"Thằng nhóc, mày thật là không biết trời cao đất dày, cho dù là gia chủ nhà họ Thẩm ở trước mặt tao cũng phải quỳ xuống nói chuyện, mày dám động thủ đánh con trai tao, hôm nay tao cho mày biết cái giá phải trả."

Vân Hiên nhìn ông ta hỏi: "Ồ, ông định thế nào?"

Sếp Lưu hung dữ mắng: "Bàn tay nào đánh con trai tao, thì để lại bàn tay đó cho tao, rồi quỳ xuống dập đầu xin lỗi con trai tao, nếu không, ra khỏi cửa này, ở Đông Hải sẽ không ai bảo vệ nổi mày đâu."

"Ồ, là ai muốn làm vậy đấy."

Nghe thấy tiếng ồn ào, Vu Viên Triều dẫn Viên Đông vừa từ tầng hai đi xuống.

Nhìn thấy đám đông vây quanh Vân Hiên, sắc mặt lập tức lạnh đi.

"Vu thị trưởng!"

"Vu thị trưởng đến rồi!"

...

Thấy Vu Viên Triều bước xuống lầu, mọi người có mặt lập tức tránh ra một lối đi.

"Vu thị trưởng, ngài đến rồi, ngài phải chủ trì công đạo cho tôi đấy, con trai tôi bị người ta đánh thành ra thế này, rụng mất nhiều cái răng rồi."

Sếp Lưu thay đổi thái độ lúc nãy, thân hình cũng còng xuống, như thể chính mình bị ức hiếp vậy, giọng nói cũng nghẹn ngào.

Ba bước nhập làm hai, Vu Viên Triều đến bên cạnh Vân Hiên, kỹ lưỡng quan sát anh một chút.

Thấy Vân Hiên không bị thương tích gì, Vu Viên Triều thở phào nhẹ nhõm, mở miệng hỏi: "Vân tiên sinh, ngài không sao chứ?"

Một câu nói này khiến những người có mặt giật nảy mình, đặc biệt là sếp Lưu đối diện, suýt nữa không dám tin vào tai mình.

Người thanh niên trước mắt này rất xa lạ, dường như chưa từng xuất hiện ở Đông Hải, lại khiến Vu thị trưởng cung kính đối đãi như vậy, những người xung quanh lập tức nuốt lại những lời châm chọc vào trong bụng.

Lúc này những kẻ hiểu chuyện đã lùi lại mấy bước, lặng lẽ quan sát tình hình.

"Vu thị trưởng, vị này là... bạn của ngài sao?"

Sếp Lưu thay đổi thái độ ngạo mạn lúc nãy, khẽ hỏi.

Vu Viên Triều lớn tiếng nói: "Đương nhiên rồi, y thuật của Vân tiên sinh tinh thông, mấy hôm trước phu nhân và con gái tôi gặp tai nạn xe, chính là do Vân tiên sinh tự tay cứu về, anh ấy chính là đại ân nhân của nhà chúng tôi."

Nghe anh ta nói vậy, mọi người có mặt hiểu ra, ánh mắt nhìn Vân Hiên lập tức cung kính hơn nhiều.

Cho dù trước kia anh là người thế nào, cho dù chỉ là một con chó hoang từ làng quê ra, nhưng bây giờ là ân nhân của Vu thị trưởng. Có mối quan hệ này, những người có mặt đều phải nể mặt hơn.

"Ồ, ra là vậy, hóa ra là bạn của Vu thị trưởng, thật không phải, vừa rồi đắc tội với tiên sinh rồi, xin đừng so đo với tôi."

Sếp Lưu xoay tròng mắt, vội vàng chủ động xin lỗi làm lành.

Vu Viên Triều hỏi: "Vân tiên sinh, vừa rồi có hiểu lầm gì sao?"

Vân Hiên còn chưa nói gì, Thi Thiến Thiến ở bên cạnh hoàn hồn vội nói: "Đâu phải hiểu lầm, sếp Lưu vừa rồi nói, ở Đông Hải sau này có ông ta thì không có chúng tôi, còn nói Vân tiên sinh quỳ xuống xin lỗi, để lại một bàn tay."

"Mẹ nó!"

Sắc mặt sếp Lưu lạnh đi, không ngờ lúc này Thi Thiến Thiến lại nhảy ra đánh một đòn chí mạng vào ông ta.
Chương 38: Kết cục của nhà họ Lưu

"Vu thị trưởng, ngài nhất định phải chủ trì công đạo cho bọn tôi, vừa rồi tên Lưu béo kia động thủ đánh người trước, Vân tiên sinh chỉ ngăn cản một chút, cậu chủ Lưu đã buông lời nhục mạ, Vân tiên sinh chỉ ra tay dạy dỗ anh ta một chút, sếp Lưu liền chạy tới muốn đánh người."

"Còn nói Đông Hải là địa bàn của nhà họ Lưu, Vân Hiên động thủ đánh người nhà họ Lưu, bảo chúng tôi ra khỏi cửa này, sẽ không thể sống yên ổn, thậm chí còn nói nhà họ Lưu không quan tâm một hai cái mạng, muốn cho chúng tôi chết không có chỗ chôn."

Lúc này Thi Thiến Thiến cũng biết, muốn thoát khỏi cái hố lửa nhà họ Lưu thì chỉ có cơ hội duy nhất này.

Nếu không thì nửa đời sau gả vào nhà họ Lưu, chắc chắn sẽ rơi vào hố lửa không thể trèo ra nổi.

"Ồ, là vậy sao?"

Vu Viên Triều hơi nhíu mày, Viên Đông ở bên cạnh chủ động quát: "Họ Lưu kia, gan ông to nhỉ, Vân tiên sinh là khách của ông Viên, ôngbắt Vân tiên sinh quỳ lạy ông, ông tính là thứ gì chứ."

"Còn không quan tâm một hai cái mạng, ông thật sự cho rằng Đông Hải là địa bàn nhà ông rồi hả, ngạo mạn ngang ngược, còn muốn một tay che trời, thật là vô liêm sỉ."

"Không, tôi đâu có nói vậy!"

Sếp Lưu lập tức giật mình.

Ông ta đâu có nói gì mà chết không có chỗ chôn, Thi Thiến Thiến hoàn toàn đang vu oan giá họa.

Nhưng trong tình huống hiện tại, không đến lượt ông ta biện bạch.

Vu Viên Triều không dễ chọc, Viên Đông là đại bí đệ nhất Đông Hải này càng không dễ chọc, anh ta chính là vệ sĩ thân cận của nhà họ Viên, nhà họ Viên ở Đông Hải mới thật sự là một tay che trời.

Vu Viên Triều có một số việc không tiện làm, có một số lời không tiện nói, cuối cùng đều do nhà họ Viên phụ trách dọn dẹp.

Sếp Lưu vừa rồi còn hùng hổ, đối mặt với hai người, lập tức gấp đến mức trên trán toát ra mồ hôi lạnh.

"Vu thị trưởng, ngài nghe tôi giải thích, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi, chỉ là hiểu lầm thôi mà!"

"Được rồi, ông không cần nói nữa!"

Vu Viên Triều chủ động quay người hỏi: "Vân tiên sinh, ngài xem chuyện này nên giải quyết thế nào?"

"Nên xử lý thế nào thì cứ xử lý thế đó, Vu thị trưởng đã trấn thủ một phương, tự nhiên có cách giải quyết của mình, chỉ là có một số kẻ quả thực hơi vô pháp vô thiên rồi."

Vân Hiên không bày tỏ thái độ, đối với loại kiến hôi như nhà họ Lưu, anh căn bản không thèm nói gì.

Hơn nữa, anh cũng biết Vu Viên Triều muốn mượn tay anh để lập uy, nếu anh ta nói ra, e rằng sẽ có vẻ lỗ mãng vượt quá thẩm quyền, vấn đề này anh trực tiếp ném lại cho anh ta.

Vu Viên Triều suy nghĩ một chút rồi nói: "Sếp Lưu, ông có thể lui ra ngoài được rồi."

"Vu thị trưởng, ngài nghe tôi giải thích đã."

Sếp Lưu còn định mở miệng giải thích, nhưng rất nhanh đã bị ánh mắt của Vu Viên Triều nhìn chằm chằm khiến trong lòng hoảng sợ.

"Viên Đông, trong kế hoạch mời đầu tư của chính phủ năm nay, có hợp tác với tập đoàn Lưu thị không?"

"Khu tái định cư phía Tây thành phố có một mảnh đất giao cho tập đoàn Lưu thị, hợp đồng khoảng 50 triệu, sau đó còn có việc xây dựng hai tuyến cao tốc, tổng giá trị gần 1,3 tỷ."

"Dặn dò Ủy ban Quốc Tư Đông Hải, các công ty có liên quan đến tập đoàn Lưu thị đều phải loại ra hết, rồi đi thúc giục các khoản vay ngân hàng, xem tập đoàn công nghiệp Lưu thị có những khoản vay nào sắp đến hạn, thích hợp thì thúc giục thu hồi một chút, gần đây vấn đề kiểm soát rủi ro của ngân hàng Đông Hải nắm giữ chưa đủ, một số khoản vay vốn lớn của doanh nghiệp có thể thắt chặt lại."

"Vu thị trưởng, Vu thị trưởng, ngài đừng kích động, tôi lập tức đi xin lỗi Vân tiên sinh đây, tôi biết sai rồi, ngài tha cho tôi một con đường sống đi."

Mấy câu nói vừa dứt, sếp Lưu lập tức hoảng hốt.

Viên Đông khẽ hỏi: "Vu thị trưởng, hai hợp đồng trước chúng ta đã ký rồi, lấy lý do gì mà loại tập đoàn Lưu thị ra đây?"

"Đi bảo Công thương và Thuế vụ điều tra sổ sách của tập đoàn công nghiệp Lưu thị, một khi phát hiện việc vi phạm pháp luật thì tạm giam phải tạm giam, phán tù phải phán tù, đã không thể thực hiện hợp đồng, đương nhiên phải hủy bỏ hợp đồng, không thích hợp thì nâng cao một chút, tất cả người liên quan của nhà họ Lưu đều phải kiểm soát, mọi việc phải làm đúng quy củ."

"Vu thị trưởng, Vu thị trưởng cho một cơ hội đi!"

Vu Viên Triều quả nhiên là thị trưởng Đông Hải, hoàn toàn hiểu rõ trước quyền lực, những công ty và gia tộc này chỉ là gối thêu hoa mà thôi.

Cho dù giá trị thị trường của tập đoàn Lưu thị có cao hơn nữa, tài sản nắm giữ có lớn hơn nữa, nhưng một khi quyền lực đường hoàng ép xuống, bọn họ cũng chỉ có thể hoảng hốt cầu xin.

Từ Công thương, Thuế vụ, cho đến các khoản vay ngân hàng và tạm giam kiểm soát, ba mũi giáp công đủ để khiến nhà họ Lưu phá sản trong nháy mắt.

Dù sao, loại doanh nghiệp tư bản này khi phát triển, ít nhiều gì cũng sẽ dính dáng đến một số khu vực xám.

Không điều tra thì thôi, một khi nghiêm túc điều tra, mông ai cũng chẳng sạch sẽ gì.

Thêm vào đó, mấy ngày nay thị trường thắt chặt, tập đoàn công nghiệp Lưu thị tuy nhìn có vẻ lớn, nhưng tỷ lệ nợ cơ bản rất cao, mỗi năm các khoản vay ngân hàng đều là vá đông đắp tây.

Một khi ngân hàng cắt cho vay, toàn bộ dòng vốn sẽ sụp đổ tan tác, cái khác không nói nhiều, chỉ cần tạm giam tất cả người của ông ta một tháng, tập đoàn Lưu thị sẽ như gối thêu hoa, trực tiếp tan rã, đến lúc đó cho dù không có bằng chứng để lại, việc vi phạm hợp đồng và các khoản vay ngân hàng, cũng đủ khiến ông ta nhảy lầu rồi.

"Bảo vệ, lôi người đi!"

Viên Đông ra lệnh.

Mấy tên bảo vệ có vóc dáng cao lớn bên cạnh nhanh chóng tiến lên, trực tiếp xách sếp Lưu và Lưu béo đang ngây người kéo đi.

"Vu thị trưởng, tôi sai rồi, tôi biết sai rồi, cầu xin ngài tha cho nhà họ Lưu một mạng, tha cho tôi một mạng!"

Trong đại sảnh vang lên tiếng kêu gào thảm thiết của sếp Lưu, những người có mặt nhìn nhau, không ai dám lên tiếng.

Bình thường Vu Viên Triều đối xử với những đại gia tộc và tập đoàn công nghiệp này luôn hòa nhã thân thiện, có vấn đề gì chỉ cần trong kế hoạch đều sẽ cố gắng giải quyết, khiến họ quên mất một vị quan lớn tướng soái có thể chủ chính một phương khi mới hơn 30 tuổi, trong tay làm sao có thể không có vài bản lĩnh.

Lần này tại bữa tiệc cảm ơn, tập đoàn Lưu thị coi như là đụng phải họng súng của Vu Viên Triều, mọi người cũng nhạy cảm cảm nhận được, thủ đoạn của Vu Viên Triều quả thực sắc bén.

Tùy tiện xử lý nhà họ Lưu, khiến người ta không khỏi toát mồ hôi lạnh.

So sánh một chút, bất kỳ ai ở vị trí của sếp Lưu cũng sẽ không làm tốt hơn ông ta.

Ngọn lửa đầu tiên này của Vu Viên Triều, trực tiếp đốt đến mức khiến người ta hoảng sợ.

"Sai thì phải nhận, bị đánh thì phải đứng im, chỉ cần tôi còn ở Nghi Thành, thì không ai được gây sóng gió."

Để lại một câu cảnh cáo vang dội, Vu Viên Triều quay người mời Vân Hiên lên tầng hai của biệt thự.

Ở phía sau, Thi Thiến Thiến và Thẩm Như Đồng vẫn chưa hoàn hồn, theo bản năng đi theo Vân Hiên lên lầu.

Thi Thiến Thiến khẽ kéo vạt áo bạn thân, thấp giọng hỏi: "Đồng Đồng, cậu xác định anh rể cậu chỉ là người bình thường mới đến Đông Hải thôi à, sao tớ thấy không giống vậy?"

"Tớ... tớ cũng không biết nữa!"

Thẩm Như Đồng cũng hơi ngây người há hốc mồm.

Vốn dĩ, Vân Hiên chỉ là con rể mà ông cụ Thẩm tìm về, nhưng khi anh được Viên Đông dẫn đến đây, cô ta lại phát hiện, ngay cả Vu thị trưởng cũng phải cung kính với anh.

Lần này tại bữa tiệc cảm ơn ở Đông Hải, người bình thường như cô ta căn bản không có tư cách tham dự, mà Vân Hiên không những được mời vào đại sảnh mà ngay cả cha cô ta cũng không thể bước vào, thậm chí ngay cả một gia tộc hàng đầu ở Đông Hải như nhà họ Lưu, trước mặt Vân Hiên cũng không dám lỗ mãng.

Cho Lưu béo một bài học, thậm chí còn không bị khiển trách, ngược lại nhà họ Lưu trực tiếp bị dạy dỗ.

Rốt cuộc anh rể này có lai lịch gì, với bối cảnh như vậy của anh, làm sao có thể là một thầy thuốc từ nông thôn mới đến Đông Hải không lâu chứ.

Đầu óc hai người đầy nghi vấn, nhưng những người xung quanh đều là những nhân vật mà họ không dám đắc tội, dù có nhiều thắc mắc đến mấy, cũng chỉ có thể tạm thời nén trong lòng.
Chương 39: Tiền khám bệnh

Dưới sự dẫn dắt của Viên Đông, mọi người đến một căn phòng trên tầng hai của biệt thự, đẩy cửa bước vào, một cụ già mặc áo trắng ngồi trên xe lăn, tóc bạc phơ nhưng thần thái tràn đầy sinh khí, sắc mặt hồng hào, chủ động chào hỏi Vân Hiên.

"Vân tiên sinh, từ ngày chia tay đến giờ, thật là nhớ nhung, vẫn chưa kịp cảm tạ cậu đã cứu mạng bộ xương già này!"

Thấy Vân Hiên được mời đến, ông Viên vui mừng khôn xiết, chủ động bảo người dọn trống chỗ ngồi bên cạnh mình, kéo Vân Hiên ngồi vào ghế chủ tọa.

Lúc này trong phòng đều là những con cháu nhà họ Viên hoặc giàu có hoặc quyền quý, trong đó Vu Viên Triều cũng ngồi ở vị trí đầu bên phải.

"Vân tiên sinh, đa tạ anh đã ra tay nghĩa hiệp, cứu ông cụ thoát khỏi hiểm nạn, xin nhận một lạy của Viên thị Đông Hải chúng tôi."

Nói xong, mọi người có mặt đứng dậy, đồng thời chắp tay hướng về Vân Hiên, cúi mình hành lễ.

"Tốt lắm!"

Ông cụ Viên vừa cười vừa quan sát phản ứng của Vân Hiên.

"Khách sáo rồi, đây là việc tôi nên làm thôi."

Vân Hiên bình thản nhận lễ bái này, thậm chí không thèm nhấc mí mắt lên.

Dù sao ở đảo Thiên Y, loại lễ bái cúi mình cảm tạ này quá phổ biến rồi, lúc đầu khi Ngụy Vô Đạo vừa đến đảo Thiên Y, để mời anh ra tay, trăm ngàn tướng sĩ đã quỳ lạy tập thể, khí thế đó ngay cả chim trên trời cũng có thể bị gọi xuống.

Chỉ là hành lễ của một vài tên con cháu nhà họ Viên hạng hai ở Đông Hải, anh cũng chẳng để tâm, hơn nữa, anh đã ra tay cứu mạng ông cụ Viên, nhận lễ của họ cũng là đương nhiên.

Nhưng mà, trong lòng những người con cháu họ Viên có mặt, Vân Hiên ngồi chễm chệ trên ghế chủ tọa bên cạnh ông cụ Viên, thản nhiên nhận lễ của họ, không những không đáp lễ, thậm chí ngay cả liếc mắt nhìn cũng không thèm, thật sự là ngạo mạn đến cực điểm.

Phải biết nhà họ Viên ở Đông Hải có tiếng tăm lẫy lừng, ngoại trừ tập đoàn Long Môn mới nổi tạm thời có thể đè đầu họ, bao nhiêu năm nay ở Đông Hải vẫn luôn là nhà họ Viên nắm quyền thao túng.

Thậm chí mỗi nhiệm kỳ thị trưởng mới nhậm chức đều sẽ đặc biệt đến bái phỏng nhà họ Viên, là bởi vì ông cụ Viên là công thần chiến đấu, đại lão quân khu, thậm chí ngay cả quân khu Đông Hải lúc đầu cũng do một tay ông sáng lập.

Một lạy này của nhà họ Viên, giờ phút này bất kỳ tộc trưởng nhà nào ở dưới lầu lên trên thấy cảnh này đều sẽ vui mừng hồi hộp, vội vàng cúi mình đáp lễ.

Thế nhưng lúc này Vân Hiên ngồi trên ghế thủ tọa lại thản nhiên, không khách sáo chút nào mà nhận lễ, khiến những người có mặt vừa kinh ngạc vừa có chút bất mãn.

Anh không phải quá coi mình là nhân vật quan trọng rồi sao.

Dưới đó có người bất mãn nói nhỏ: "Chẳng qua chỉ là một tên lang y ở thôn quê, gặp may mắn, mèo mù vớ chuột chết, giúp ông cụ Viên chữa khỏi bệnh, thế mà đã thật sự tự coi mình là nhân vật rồi."

"Thật ngạo mạn, không đáp lễ thì thôi đi, ngay cả mông cũng không thèm nhấc lên."

Nhìn ra sự bất mãn của những người phía dưới, Vu Viên Triều mở miệng trước: "Vân tiên sinh, lần trị liệu trước, anh vội vã rời đi, chúng tôi ngay cả cơ hội cảm tạ cũng không có."

"Xin anh hãy xem tình hình sức khỏe của ông cụ Viên bây giờ thế nào rồi, có cần điều trị tiếp nữa không?"

Vân Hiên đưa tay đặt lên cổ tay ông cụ Viên lắng nghe một chút rồi gật đầu nói: "Không có gì đáng ngại nữa, khí kình đã tản ra rồi, sau này từ từ điều dưỡng là được."

"Đều là nhờ phúc của Vân tiên sinh, nếu không thì lão đầu này đã sớm về chầu trời rồi."

Ông cụ Viên có tâm trạng rất tốt, thấy Vân Hiên bình thản trước vinh nhục, lại càng thêm yêu thích.

"Vân tiên sinh, mạng này của ông cụ là do anh ra tay cứu, nếu nói tôi không có chút bày tỏ nào, e rằng sẽ khiến nhà họ Viên chúng tôi mang tiếng vô lễ!"

Vu Viên Triều ra hiệu, có người ở phía sau bưng lên một hộp quà đóng gói tinh xảo.

Vân Hiên nhìn chiếc hộp hỏi: "Đây là cái gì?"

"Không có gì đâu, ông cụ có một biệt thự ở trung tâm thành phố Đế Cảnh Đông Hải, là do các con cháu bên dưới hiếu thuận, trang hoàng xong từ trước đến nay chưa từng ở, nếu Vân tiên sinh không chê, căn nhà này xin tặng cho anh."

Vân Hiên cười cười, nhìn Vu Viên Triều hỏi: "Sao thế, anh cũng có thể đại diện cho nhà họ Viên sao?"

Vu Viên Triều mỉm cười, vừa định mở miệng giải thích.

Ông cụ Viên ngắt lời anh ta, chủ động nói: "Vân tiên sinh, thật ra không giấu gì cậu, Viên Triều tuy không phải con ruột của tôi, nhưng còn hơn cả con ruột, cha nó trước kia là chiến hữu của tôi, năm đó cha nó hy sinh trước mặt tôi, chúng tôi từng thề, bất luận ai tử trận, đều sẽ thay người kia chăm lo gia đình, vì con nhỏ mà dưỡng dục, vì người già mà nuôi dưỡng đưa tiễn."

"Hai chữ Vu Viên trong tên Vu Viên Triều, thực ra chính là ghép âm của từ Viên, trong đám con cháu nhà họ Viên, Viên Triều với tư cách là anh cả, vẫn luôn là cánh tay phải của tôi, lần này nó có thể đến Đông Hải trở thành thị trưởng, tôi cũng rất vui mừng."

Ông cụ vui vẻ nói, đôi mắt nhìn về phía Vu Viên Triều tràn đầy vẻ hài lòng khó nói thành lời.

"Ra là vậy!"

Vân Hiên gật đầu, khó trách Vu Viên Triều cố ý mời anh đến khám bệnh cho ông cụ Viên, mới hơn 30 tuổi đã có thể trở thành quan lớn biên cương, thậm chí còn trở thành thị trưởng của một tỉnh lỵ ven biển, được xếp vào hàng phát triển kinh tế nhất ở Đông Hải.

Năng lực bản thân là một mặt, sự ủng hộ của thế hệ trước cũng không thể coi thường.

Nghĩ đến việc sau khi mình bị nhà họ Thẩm đuổi ra ngoài, cũng không có chỗ dung thân, Vân Hiên không suy nghĩ nhiều, gật đầu nói: "Vậy được thôi, căn nhà này tôi sẽ nhận."

Thấy Vân Hiên không có ý từ chối chút nào, lập tức nhận lấy căn biệt thự này, những con cháu nhà họ Viên phía dưới càng thêm khinh thường.

Là người đứng trên mặt bàn, người khác cho thứ gì, ít nhất cũng phải từ chối một chút, cho dù trong lòng muốn thì cũng phải làm bộ làm tịch chứ.

Loại người như Vân Hiên ngay cả từ chối cũng không có, gấp gáp muốn lấy nhà như vậy, cái cốt cách này cũng quá nhỏ rồi.

"Vân tiên sinh này, căn biệt thự này trị giá mười mấy triệu, là một trong những căn nhà đắt nhất Đông Hải, hơn nữa bên trong trang trí cũng gần bằng giá nhà rồi, chúc mừng anh, khám bệnh cho một bệnh nhân mà kiếm được mười mấy triệu, còn kiếm được nhiều hơn người khác phấn đấu cả đời, điều này không chỉ ở Đông Hải, mà cả nước cũng hiếm thấy."

"Đúng vậy, lấy được căn biệt thự này, tình cảm của nhà họ Viên chúng tôi coi như đã trả xong, sau này đừng ỷ vào thế lực của nhà họ Viên chúng tôi ở Đông Hải mà lộng hành nhé."

Lúc này, trong phòng vang lên một tràng âm thanh không hòa hợp.

Bàn tay Vân Hiên vừa đưa ra, cười cười rồi rút về.

Một căn biệt thự đối với anh, căn bản là món quà không đáng để lên mặt bàn, bao nhiêu người cầu xin để anh nhận lấy cổ phần mấy chục tỷ anh còn chẳng thèm, dưa hấu anh còn chẳng thèm nhìn, giờ một hạt vừng đã khiến người ta bất bình trong lòng rồi.

"Các vị có điều gì không hài lòng có thể nói thẳng, có phải cảm thấy tôi nhận căn biệt thự này hơi không thích hợp không?"

"Thích hợp hay không, chẳng phải anh cũng muốn sao, còn giả bộ làm gì."

"Đúng vậy, chỉ là khám bệnh cho một bệnh nhân, mà một phát kiếm được mấy chục triệu, thủ đoạn kiếm tiền của Vân tiên sinh quả thực quá lợi hại."

"Đúng vậy, khám bệnh cho một bệnh nhân mà kiếm được mấy chục triệu, quả thực hơi nhiều, các người cảm thấy một mạng của ông cụ Viên không đáng giá bằng căn biệt thự này, quả thực là như vậy sao?"

Mọi người phía dưới lập tức hoảng hốt, lắp bắp giải thích: "Tôi, tôi có bao giờ nói một mạng của ông cụ không đáng giá bằng một căn biệt thự chứ."

"Tôi cứu mạng ông cụ, các người lấy một căn biệt thự để trả tiền khám bệnh, trong lòng anh vẫn chưa phục, chẳng phải ý là vậy sao?"

"Tôi chỉ cảm thấy anh kiếm tiền quá dễ dàng thôi, hơn nữa, chữa bệnh cứu người vốn dĩ là trách nhiệm của anh mà, vừa mở miệng đã đòi một căn biệt thự, không phải công phu sư tử ngoạm chứ là gì!"

"Anh phải hiểu rõ, căn biệt thự là các người chủ động tặng tôi, chứ không phải tôi mở miệng đòi!"

Vân Hiên bất mãn nói: "Chữa bệnh cứu người là thiên chức của tôi, nhưng ai bảo cứu người sống thì đáng chết đói chứ?"

Vu Viên Triều ở bên cạnh thấy hai bên đều tức giận, vội vàng mở miệng giải thích: "Vân tiên sinh, anh đừng giận, tôi không có ý đó!"

Vân Hiên lắc đầu nói: "Không cần giải thích nữa, cái gọi là nhà họ Viên Đông Hải, chỉ có tầm nhìn chừng này, lần này coi như tôi nhiều chuyện rồi!"

Nói xong, anh đứng dậy rời đi.
Chương 40: Long Cửu đến rồi

"Xì, làm bộ làm tịch gì chứ, thật sự lên mặt vậy, sao thấy nhà là nhịn không được đưa tay ra ngay, ở Đông Hải còn chưa có ai dám cho nhà họ Viên chúng ta mặt mũi, đằng này đã cho mặt mũi rồi mà còn không biết điều!"

Một tên con cháu nhà họ Viên phía dưới khinh thường nói.

Vân Hiên nghe thấy âm thanh, sắc mặt lạnh đi.

Từ khi anh kế nhiệm chức Môn chủ Thiên Y đến nay, vẫn chưa từng có ai dám nói chuyện với mình như vậy.

Huống chi, mình rõ ràng có ơn với nhà họ Viên, lại để người ta chế giễu như vậy, ông cụ Viên lại coi như không có chuyện gì xảy ra, vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần không biết trời đất là gì.

"Hừ, đây chính là nhà họ Viên sao?"

Anh lạnh lùng quát một tiếng, khí thế trên người bao trùm áp đảo xuống.

Mọi người có mặt rõ ràng cảm thấy vai nặng trĩu, dường như không khí cũng trở nên nặng nề hơn.

Ông cụ Viên và Vu Viên Triều nhìn nhau, không ngờ người thanh niên trước mắt lại đáng sợ như vậy, chỉ bằng khí thế đã đè ép khiến tim những người có mặt đập thình thịch.

"Anh nói gì?"

Vân Hiên từ từ đứng dậy, đến trước mặt trừng mắt nhìn người đàn ông vừa lên tiếng quát.

"Tôi, tôi không nói gì cả."

Người đàn ông liếm môi, cứng miệng nói: "Anh dựa vào đâu mà nói tôi lên tiếng, anh có bằng chứng không?"

"Bằng chứng?"

Vân Hiên đột nhiên giơ tay tát mạnh vào mặt anh ta.

Sức lực lớn đến mức trực tiếp khiến người đó loạng choạng.

Người đàn ông không thể tin nổi ôm mặt quát: "Anh... anh dám đánh tôi?"

"Đánh anh thì sao, miệng lưỡi hỗn láo thì đáng đánh."

Vân Hiên khinh thường nói: "Cái tát này là để anh nhớ kỹ, nhà họ Viên không dạy anh thế nào là lễ phép, vậy để tôi dạy cho, miễn cho sau này bước ra khỏi Đông Hải, chết cũng không biết tại sao."

Câu nói này khiến sắc mặt ông cụ Viên ngồi trên ghế chủ tọa tái nhợt.

Vân Hiên đang nói với họ rằng, với tư cách là con cháu dưới trướng của gia chủ mà ngay cả lễ phép cơ bản cũng không biết, sau này bước ra khỏi địa bàn Đông Hải, e rằng sẽ bị người ta đánh chết.

"Cửu gia đến!"

Đúng lúc các con cháu nhà họ Viên đang xôn xao, đột nhiên có người vội vàng mở cửa, căng thẳng nói: "Ông Viên, Cửu gia, Long Cửu gia của tập đoàn Long Môn dẫn người đến rồi."

"Cái gì, Long Cửu cũng đến sao?"

Ông Viên lập tức đứng dậy, mở miệng nói: "Đi, đi đón khách của tập đoàn Long Môn."

Mọi người hưng phấn, tranh nhau đi ra ngoài, hy vọng để lại ấn tượng tốt với Long Cửu.

Không ngờ bữa tiệc tối nhỏ lần này, lại thật sự mời được đại thần Long Cửu đến, Long Cửu tự mình đến, coi như đã cho nhà họ Viên đủ mặt mũi.

Trong số những người có mặt, chỉ có Vu Viên Triều lo lắng liếc nhìn Vân Hiên.

"Vân tiên sinh, thật xin lỗi, tôi không biết lại khiến mọi chuyện thành ra như vậy, nhưng dù thế nào mong anh hãy tin rằng, anh ra tay cứu người nhà của tôi, tôi luôn coi anh là ân nhân."

Vân Hiên nhìn anh ta một cái, gật đầu nói: "Thôi bỏ đi, tôi cũng không trách anh, ông cụ Viên có ơn dưỡng dục với anh, cha nuôi bị bệnh, anh muốn tìm một danh y giỏi giúp ông ấy khám cũng là chuyện bình thường, tôi sẽ không trách cứ anh đâu!"

"Cảm ơn Vân tiên sinh!"

Vu Viên Triều bất đắc dĩ thở dài, đi theo người nhà họ Viên ra khỏi phòng.

Thi Thiến Thiến ngạc nhiên hỏi: "Ủa, chuyện gì xảy ra vậy, vốn dĩ ai cũng rất vui mà, nhà họ Viên vừa hành lễ vừa tặng nhà, sao đột nhiên lại náo loạn thành ra thế này."

Thẩm Như Đồng lắc đầu nói: "Còn có lý do gì nữa, chính là có một số người muốn đứng mà kiếm tiền thôi."

"Cũng đúng, đã chữa khỏi bệnh cho ông cụ Viên rồi, bất kể là mèo mù vớ chuột chết hay không, được nhà họ Viên cảm kích, đây là cơ hội mà nhiều người nghĩ mãi cũng không tưởng tượng ra, người ta lấy ra căn biệt thự trị giá mấy chục triệu làm lễ vật cảm tạ, còn giả bộ giả tịch gì nữa chứ, dù sao người này cũng không thể ngay cả tiền cũng không cần đó chứ."

Thẩm Như Đồng nói đến đây, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, vỗ đầu hoảng sợ nói: "Chết rồi, có phải Long Cửu gia đến rồi không."

"Xong rồi, lần này xong rồi."

Thi Thiến Thiến hỏi: "Sao vậy, có chuyện gì xảy ra à?"

"Cậu không biết đâu, Vân Hiên có thù với người của tập đoàn Long Môn, tối qua anh ta từng ra tay đánh một quản lý của tập đoàn Long Môn, nghe nói Long Cửu gia nổi giận, không những dừng dự án của nhà họ Thẩm, còn cho bọn tớ một ngày để giao Vân Hiên ra."

"Cha tớ chính là vì lo ngại kết thù với Long Cửu, nên mới đuổi Vân Hiên ra khỏi nhà họ Thẩm, không ngờ lại đụng phải Cửu gia ở đây, nếu để anh ấy biết, chúng ta đều không chịu nổi đâu."

Thi Thiến Thiến kinh ngạc nói: "Không thể nào, tớ thấy Vu thị trưởng có quan hệ với Vân Hiên rất tốt mà, chẳng lẽ Long Cửu gia ngay cả mặt mũi của Vu thị trưởng cũng không nể sao."

"Cho dù không nể mặt Vu thị trưởng, nhưng anh ta là chủ tịch tập đoàn Long Môn cao cao tại thượng, mà lại so đo với một người bình thường, chẳng phải hơi không để ý đến thân phận sao?"

"Cậu biết gì chứ? Tập đoàn Long Môn có thế lực lớn như vậy ở Đông Hải, nhiều việc không cần Long Cửu gia tự mình mở miệng, chỉ cần anh ta tỏ thái độ, biết bao nhiêu người háo hức giúp anh ta giải quyết việc cho xong."

Thẩm Như Đồng lo lắng nói: "Hôm nay chị tớ đến tập đoàn Long Môn ký hợp đồng, ngay cả người của Cửu gia cũng không gặp được, đã bị mắng chửi đuổi ra ngoài rồi, có thể thấy Long Cửu gia tức giận đến mức nào, không được rồi, chúng ta phải nhanh chóng trốn đi thôi."

Nói xong, cô ta vội vàng tiến lên nắm lấy Vân Hiên nói: "Anh còn đứng ngây ra đó làm gì, không nghe thấy có người nói Long Cửu gia đến rồi sao, còn không mau đi nhanh lên."

"Anh ta đến thì đến, tại sao phải đi?"

Vân Hiên cười nhẹ một tiếng, anh không những không đi, ngược lại còn trực tiếp ngồi vào ghế chủ tọa trong phòng, nhấc chén trà lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

Thẩm Như Đồng sốt ruột nói: "Anh bị ngốc rồi à, anh biết Long Cửu gia có thân phận gì không, bây giờ anh ta đang đi khắp nơi tìm anh đấy, anh thật không sợ vạ lớn giáng xuống đầu sao."

"Hừ!"

Vân Hiên liếc nhìn cô ta, hừ lạnh một tiếng nói: "Chẳng qua chỉ là một người đến thôi, nhìn bộ dạng của cô, còn tưởng trời sập xuống rồi chứ, căng thẳng cái gì chứ?"

"Căng thẳng chứ, đó chính là Long Cửu gia đấy, lão đại của tập đoàn Long Môn Đông Hải, anh biết không, anh ta từng trực tiếp tàn sát một lượt những gia tộc phản bội anh ta trong vòng một tuần lễ, loại người này việc gì mà làm không được chứ."

"Thì sao?"

Vân Hiên nhìn cô ta nói: "Nhà họ Thẩm các cô chẳng phải đang hợp tác với tập đoàn Long Môn sao, vừa khéo anh ta đến, bảo anh ta ký hợp đồng, cô cầm hợp đồng về là được rồi."

"Haha, anh còn nghĩ đến chuyện ký hợp đồng cơ đấy!"

Thẩm Như Đồng suýt nữa bị câu nói ngây thơ của Vân Hiên chọc cười.

"Thôi bỏ đi, nếu anh không đi thì bọn tôi đi."

Thẩm Như Đồng quyết định không nói nhảm với Vân Hiên ở đây nữa, kéo Thi Thiến Thiến định rời đi.

"Nói thật cho cô biết, chính tôi gọi Long Cửu đến, bảo anh ta xử lý chuyện của nhà họ Thẩm các cô đấy!"

"Anh bị điên rồi hay não bị cháy rồi thế, cho dù Vu thị trưởng coi trọng anh thì sao chứ, Long Cửu gia chính là bá chủ Đông Hải, không thấy ngay cả người nhà họ Viên cũng cung kính nghênh đón anh ta sao?"

"Tình cảnh hôm nay, nếu Long Cửu gia muốn dạy dỗ anh, đừng nói là Vu thị trưởng gì đó, cho dù Thiên Vương Lão Tử đến cũng không ngăn được đâu."

Thẩm Như Đồng vừa định đi ra cửa, đột nhiên cánh cửa lớn của phòng bị người ta dùng sức đẩy mở từ bên ngoài.

Trong sự vây quanh của người nhà họ Viên, Long Cửu dẫn theo đám người Bọ Cạp, sắc mặt đầy sát khí bước vào.

"Xong rồi, không đi được nữa!"

Thẩm Như Đồng sợ đến mức mặt tái mét, rụt cổ trốn sang một bên, hy vọng Long Cửu không chú ý tới cô ta.

Nói thật, Long Cửu quả thực không chú ý tới cô ta, ngay khi vừa bước vào cửa, anh ta đã sải bước đi thẳng đến chỗ Vân Hiên.

"Sếp Long, để tôi giới thiệu với các anh một chút!"

Vu Viên Triều thấy Long Cửu tỏ khí thế hung hăng, sợ hai người có hiểu lầm gì, vội vàng bước đến trước mặt Vân Hiên.

"Tránh ra!"

Long Cửu giơ tay đẩy mạnh Vu Viên Triều sang một bên, nhìn Vân Hiên kích động nói: "Vân lão đại, tôi đến rồi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK