“Cháu muốn hút máu Cố thị sao?” Cố Tùng trách cứ.
"Không…không phải..." Cố Uyển Như khóc nấc nhìn Cố Hiển : "Đều là cậu ép cháu."
Cố Hạo Dân lạnh lùng nói: "Cháu không nên đổ oan cho chúng ta, không ai làm gì cháu cả?"
“Oan uổn mọi người?” Cố Uyển Như kiên cường chất vấn: “Mọi người làm gì đã quên cả rồi sao?”
Cố Tùng nhìn mọi người, cũng chất vấn: "Có chuyện gì?"
Cố Vân Lệ nức nở khóc, nét mặt của Lôi Nhân Hào rất bình tĩnh, vỗ về an ủi bà.
Những khác chỉ biết im lặng.
Cố Thụy Long bối rối: "Chuyện gì cũng không quan trọng bằng sức khỏe của cha."
Cố Tùng lớn tiếng quát: “Có chuyện gì?”
Cố Thụy Long quay sang Cố Uyển Như, cười gượng: "Uyển Như…kết hôn rồi."
“Kết hôn? Với ai?” Cố Tùng vô cùng tức giận, cảm thấy lồng ngực muốn bùng nổ.
Cố Thụy Long giả vờ đau lòng, cứ như có khổ mà không nói được.
Cố Hiển nhìn Giang Hải, ậm ừ: "Cưới một tài xế…cũng ở rể."
“Đồ khốn nạn.” Cố Tùng vô cùng tức giận, nếu không phải quá yêu thì ông đã lao vào đánh chết mấy đứa con trời đánh này.
Nhưng cũng không quên ném mọi thứ vơ được về phía Cố Uyển Như.
Cô sợ hãi, nếu như không trốn, thì những vật kia đủ ném chết cô.
Anh em Cố gia đều tỏ vẻ đắc ý, cho dù Cố Uyển Như có làm gì cũng vô dụng.
Đừng mơ chia tài sản với họ!
"Ông ngoại, cháu là bị ép, bị các cậu ép!” Cố Uyển Như hét lên, vô cùng ấm ức.
Cố Hạo Dân lạnh lùng nói: "Ồ, ép? Ai ép? Cháu là đứa bé lên ba sao?"
Cố Uyển Như vô cùng bất lực, cô biết họ đã đồng lòng ép buộc cô tới đường cùng thì cô có làm gì cũng vô dụng.
“Chính mọi người dùng sinh mạng của cha con để ép con.”
Cố Thiết Huy kỳ quái nói: "Phế vật chẳng phải sờ sờ ra kia sao?"
Cố Thụy Long nói: "Chúng ta ngu ngốc sao.
Lại làm mất dự án, còn gả cháu cho tên lái xe để mọi thứ như thế này sao?"
"Uyển Như với thằng vô dụng kia lấy dự án kia.
Chúng nó là cùng một bọn."
"Uyển Như, dự án kia là sao?"
Cô không biết làm sao mở lời với Cố Tùng.
Bọn người Cố gia đã cáo trạng trước, đem mọi tội lỗi đổ lên đầu Cố Uyển Như.
Cố Tùng nhìn Cố Uyển Như , trong mắt không phải là tình thân, mà là chán ghét.
“Uyển Như, chuyển nhượng dự án cho tập đoàn.” Cố Tùng lạnh lùng nói: “Sau đó xin lỗi các câu, mọi chuyện cứ thế đi.”
Ngay cả Cố Uyển Như cũng hiểu ra, Cố Tùng muốn lấy lại dự án, cũng muốn cắt đứt mọi quan hệ với mình.
Cố Uyển Như đã kết hôn nên cũng không còn giá trị lợi dụng.
“Thì ra là vậy.” Cố Uyển Như chua xót: “Thì ra cuối cùng chỉ là cháu có bao nhiêu giá trị lợi dụng thôi sao?”
Nhìn thấy Cố Uyển Như khóc nấc, Giang Hải cũng không có ý định can thiệp vào chuyện của Cố gia.
Trong một gia đình biến thái thiếu tình người này thì việc hơn thua không còn quan trọng.
Cứ như cha vợ, để mẹ con Cố Uyển Như hiểu ra sự thật, đợi đến khi hoàn toàn thất vọng rồi cũng sẽ tốt thôi, nếu không tổn thương nữa.
Trong lòng Cố Uyển Như đã hoàn toàn thất vọng rồi.
Khóc khô nước mắt sau đó cười khổ: "Đã vậy, cháu cũng không cần nữa."
“Ta đã quá dễ dãi với cháu rồi, để cháu muốn làm gì làm.
Đem giấy bút ra cho nó viết chuyển nhượng.” Cố Tùng uy nghiêm ra lệnh.
“Cháu không viết.” Cố Uyển đờ đẫn nhìn Cố Tùng.
Cố Hiển mắng: “Vân Lệ, con gái tốt của cô đấy, mẹ nào con nấy mà.”
Cố Uyển Như đang tức giận, ép buộc sẽ chỉ phản tác dụng.
Nhưng Cố Vân Lệ lại khác, bà ta nhu nhược đến đáng ghét.
“Vân Lệ.” Cố Tùng lạnh nhạt: “Con vẫn không hề nghĩ cho Cố gia, cho cha sao?”
Cố Thụy Long bước tới, giữ chặt Cố Vân Lệ: "Em nói Uyển Như giao lại dự án kia đi, anh cầu xin em đấy.”
Nói xong Cố Thụy Long như sắp quỳ xuống.
Ông ta muốn Cố Tùng chán ghét Cố Vân Lệ hơn.
Cố Vân Lệ vội vàng đỡ ông ta dậy: "Anh làm gì vậy?”
“Uyển Như, con chuyển nhượng đi.” Cố Vân Lệ vẫn chọn chịu đựng.
Cố Uyển Như nhìn sang Giang Hải, cô không có chỗ dựa nào cả, chỉ có anh.
Giang Hải biết không thể im lặng nữa, nếu anh không làm gì thì càng không thể ghi điểm với Cố Uyển Như.
“Dự án của tôi.
Thỏa thuận hợp tác ký với tập đoàn Hàn Quốc có ghi rõ, đổi chủ thì phải có sự đồng ý của họ.
"
Quyền chủ động rơi vào tay anh.
Hiện tại, Cố Uyển Như đang đối đầu với mọi người, mọi thứ không quay lại được nữa.
“Cậu chính là chồng của Uyển Như?” Cố Tùng hỏi.
Giang Hải không nói gì, chỉ thờ ơ.
Ông ta không xứng để Giang Hải phải để tâm.
Cố Tùng muốn mắng cũng không thể mắng được, tức giận vô cùng.
Cố Thiết Huy nhìn Giang Hải tỏ ra nguy hiểm: "Cha, Uyển Như mới mua một chiếc xe trị giá hơn mấy tỷ, tiền này…?”
Cố Thụy Long khẽ nói: "Em gái còn mua biệt thự ở Hoàng Kim Giáp, là căn Nhã Hoàng nữa, vô cùng đắt đỏ.”
“Uyển Như, làm sao cháu có tiền?” Cố Tùng chất vấn.
Nhiều năm qua, những thứ kia là thứ Cố Uyển Như không bao giờ có đủ khả năng mua.
"Nghi ngờ cháu làm gì công ty sao?" Cố Uyển Như cười nhạo: "Cháu tieepps xúc được tài chính công ty sao?"
Cố Thụy Long nhìn Cố Hiển cố nhịn cười: "Cha, Cố Hữu ...!bị chồng của Cố Uyển Như làm cho tuyệt tự, không thể nối dõi tông đường được nữa rồi...Cố Hữu ...!nó…bị…nát bi rồi!"
“Nát…bi? Là thế nào?” Cố Tùng kinh ngạc.
Cố Thụy Long thầm vui mừng.
Cố Tùng nhìn Cố Hiển.
Cố Hiển nhìn Giang Hải như muốn ăn tươi nuốt sống anh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cố Hữu bị thằng khốn này đánh thành phế phẩm rồi.”
Cố Hạo Dân nắm tay Cố Tùng như an ủi: "Thằng khốn này nó đánh Cố Hữu ngay vào ngày đầu làm rể.
Cha chỉ có ba đứa cháu trai…vậy mà…"
Cố Tùng rất coi trọng người kế thừa, luôn cưng chiều ba đứa cháu trai, nghe được tin này, bảo ông không tức giận là chuyện không tưởng.
Cố Tùng nhìn Giang Hải bằng ánh mắt thù hận: “Người…tới…”
"Cha..." Cho dù Cố Hiển hận Giang Hải nhưng ông ta biết nếu làm gì Giang Hải, thì chuyện Chu gia kia sẽ lộ ra, Cố Hữu sợ là đến mạng cũng không giữ được, còn liên lụy Cố gia.
Cố gia làm sao chống lại Chu gia.
Nên Cố Hiển đành nói nhỏ vào tai Cố Tùng chuyện này.
Cố Tùng nhíu mày.
Nhìn về phía Cố Uyển Như quát: “Cút! Từ giờ mày không được bước chân vào Cố gia nửa bước.
Tao không có đứa cháy như mày.”
“Cha!” Cố Vân Lệ khóc càng lớn: “Cố Hữu thực sự đã có ác ý với Uyển Như …”
"Uyển Như cũng như cô, đều là đồ vô dụng." Cố Tùng tức giận quát: "Bọn vô dụng, cút khỏi đây ngay."
Cố Vân Lệ chỉ biết khóc nấc lên.
Cố Uyển Như tức giận đỡ Cố Vân Lệ đang khóc lóc đau đớn đi ra ngoài.
Giang Hải đỡ Lôi Nhân Hào.
Sau lưng vang lên giọng nói lạnh lùng của Cố Tùng .
"Được, được lắm.
Ranh con, Cố gia không dễ động vậy đâu."
Giang Hải quay người cười đáp lại: "Muốn trả thù? E là ông không còn nhiều thời gian đâu, cố mà nhanh lên."
Cố Tùng giận run lên, bệnh nặng vừa khỏi mà Giang Hải trù ẻo ông ta.
Những gì Giang Hải nói là sự thật, Giang Hải truyền vào người ông một ít năng lượng để ông ta tỉnh lại mà thôi.
Lúc này, Cố Tùng trông có vẻ ổn, nhưng thực tế ông ta như đèn dầu trước gió.
Cố Tùng rất nhanh sẽ phải chết hoặc sống ngắc ngoải.
“Thằng khốn!” Cố Tùng thở gấp.
Ông ta chỉ vào Cố Hiển : "Mày lại đây, lại đây, lại đây..."
Cố Hiển bước tới.
"Bốp......"
Cố Tùng một cái tát mạnh giáng xuống: "Vô dụng, không bảo vệ được con trai, mày có ích gì chứ? Mày còn muốn thừa hưởng gia sản?
"Cha, tất cả đều là do cái tên tài xế đó..."
Cố Thụy Long cười với ông ta: "Cha, đừng tức giận hại sức khoẻ, cha nghỉ ngơi chút đi."
Cố Tùng vơ đại một thứ gì ném về phía Cố Hiển: "Mày chết đi! Cút, cút khỏi đây, tao không muốn nhìn thấy mày nữa."
Cố Hiển chán nản rời đi.
Cố Thiết Huy khó chịu, Cố Tùng luôn quan tâm đến con nối dòng, bốn anh em, ông là người duy nhất không có con trai.
Lúc trước, Cố Tùng rất thiên vị Cố Hiển, bây giờ Cố Hữu bị phế rồi, Cố Tùng liền trở mặt.
Theo tình hình này, nếu Cố Tùng chết, Cố Hiển sẽ không được chia tài sản thừa kế, còn mình không có con trai thì sao?
Cố Tùng hỏi tình hình của tập đoàn Cố thị, sau đó tức giận thở phì phì ra lệnh: "Anh hai làm chủ tịch hội đồng quản trị, anh ba tiếp quản vị trí tổng giám đốc."
Tập đoàn Cố thị đổi chủ, Cố Hiển mất ghế đã bị loại khỏi cuộc chơi, còn Cố Thiết Huy thì bị lãng quên.
Trong lòng Cố Thiết Huy không phục, ánh mắt nhìn Cố Tùng chỉ có sự thù ghét.
Cố Thụy Long cười nhẹ, ông già khỏi bệnh thật là đúng lúc.
Cố Uyển Như đã bị tống cổ ra khỏi Cố gia.
Cố Hiển đã bị loại.
Cố Thiết Huy vô dụng, trong mắt Cố Tùng, chỉ có cháu trai.
Chỉ cần dọn dẹp thêm Cố Hạo Dân, khi Cố Tùng chết, toàn bộ tài sản của Cố gia đều là của ông ta.
Chương17: Anh Muốn
Cố Thụy Long ẩn ý nhìn Cố Hạo Dân: "Cha, công ty không nên phân chia, cần quy về một mối, một người quyết định là đủ.
Chủ tịch và tổng giám đốc không thống nhất được quan điểm thì..."
“Sao, ý chú là gì?” Cố Hạo Dân nhìn ông ta: “Tôi chết rồi sao?”
"Anh hai, nên theo sắp xếp của cha chứ, em cũng chỉ muốn tốt cho Cố gia."
Cố Tùng cau mày: "Nói thẳng!”
Cố Thụy Long tỏ vẻ lo lắng: "Tình hình công ty thế nào ai cũng biết, cần nhất là vực dây công ty.
Nhưng dự án lớn kia đã bị bé Uyển Như lấy mất rồi"
“Con muốn đề xuất, nếu ai có thể lấy lại dự án này sẽ thành người đứng đầu công ty, có quyền điều phối công ty.
Như vậy, Cố thị mới có thể phát triển được.” Cố Thụy Long giải thích.
"Cha..."
Cố Tùng nhìn Cố Hạo Dân, rõ ràng là bị lời nói này làm cho lay động rồi.
“Con đồng ý.” Cố Hạo Dân bắt buộc phải đồng ý.
Trong lòng thầm mắng, tự nhủ sau khi nắm quyền công ty sẽ đuổi tất cả các người.
Cố Tùng gật đầu: "Cứ thế đi."
Cố Thụy Long ẩn ý mỉm cười.
Cố Hạo Dân rất tức giận.
Cố Tùng đuổi hết mọi người ra ngoài, tự bản thân suy nghĩ.
Thật ra Cố Tùng đã lập một bản di chúc, nhưng nó chỉ là để cho người khác xem thôi.
Đẩy Cố Uyển Như lên vị trí cao cũng chỉ là để rèn luyện một chút, đợi được gả vào gia đình giàu có sẽ không bị coi là bình hoa di động.
Nếu Cố Uyển Như có thể có chỗ đứng trong công việc kinh doanh của nhà chồng, chẳng phải sẽ mang lại lợi ích cho Cố gia sao?
Mọi công sức của Cố Tùng như đổ sông đổ biển.
Nếu Cố Tùng biết các con trai phá hỏng mọi kế hoạch của mình, có khi tức tới chết.
Rời khỏi biệt thự Luxury, Cố Hiển bực bội: "Tên khốn Giang Hải kia, tao nhất định phải giết chết mày."
"Không, tao muốn mày sống không bằng chết."
Cố Hiển đã mất hết tất cả, con trai và quyền thừa kế đều không còn nữa.
Ông ta hận Giang Hải đến tận xương tủy, Cố Hiển điên cuồng, như thể muốn đồng quy vu tận với Giang Hải .
Gọi cho Hồng Lão Tam, Cố Hiển nói: "Anh Tam, chuyện kia chúng ta nói..."
“Mẹ kiếp, vội cái gì?” Hồng Tam Lão có chút bực bội: “Cái gì cũng từ từ, cứ bỏ của thì ít mà đòi làm nhiều.
Mẹ kiếp, đạo lý đó không hiểu sao?”
Cố Hiển cũng không muốn dây dưa, bọn họ đều không sợ gì cả, một hai lời không thuận tại là xách dao lên giải quyết.
Cố Hiển cười nói: "Anh Tam, tôi có thể thêm tiền, nhưng tôi có chút yêu cầu..."
Vị trí đẹp nhất của Hoàng Kim Giáp Lân, căn biệt thự vô cùng lộng lẫy, do Ngô Mẫn chuẩn bị, cuối cùng đã bàn giao.Tất cả mọi thứ đều là đồ mới, chỉ cần mang theo đồ dùng hàng ngày là có thể dọn vào ở được rồi.
Tâm trạng của Cố Vân Lệ cũng đỡ hơn rất nhiều, bà mua đồ muốn nấu một bàn tiệc mừng tân gia.
Giang Hải ăn hết bát này đến bát cơm khác.
“Anh thích ăn cơm thế sao? Từ từ thôi” Cố Uyển Như nhỏ giọng.
“Thật ra, anh nhớ nắm cơm kia.” Giang Hải nghiêm túc.
Anh ăn sạch không còn một hạt cơm nào trong bát rồi mới đặt bát đũa xuống, hài lòng vỗ vỗ bụng.
"Mẹ, sau này mẹ chuẩn bị nấu đồ bổ để bồi dưỡng cho cha, còn sẽ đưa thực đơn theo đơn thuốc."
“Đơn thuốc gì cơ?” Cố Uyển Như tò mò.
Giang Hải nói nhỏ: "Công thức để sinh con trai, anh cũng muốnuống vài thang."
Cố Uyển Như đỏ mặt ngại ngùng, cô lơ đi để che giấu lúng túng.
Vị bác sĩ sẽ điều trị cho Lôi Nhân Hào cũng sắp tới thành phố Giang Tư rồi, Cố Vân Lệ nói sáng sớm mai sẽ đi những thứ trong đơn thuốc.
Sau đó, Cố Uyển Như làm việc quên mình.
Hiện công ty chỉ có dự án kia Cố Uyển Như muốn làm càng nhanh càng sớm, mọi giai đoạn phải được chuẩn bị kỹ lưỡng.
Đêm khuya, Giang Hải ngồi một mình, nhìn bóng Cố Uyển Như, anh cảm thấy mình giống oán phụ.
Cố Uyển Như vặn vặn cái cổ mỏi nhừ, chuẩn bị tắm rửa đi ngủ.
Đến lúc này, Cố Uyển Như phát hiện biệt thự chỉ có hai phòng ngủ.
Vợ chồng Cố Vân Lệ ở tầng một, còn Giang Hải và Cố Uyển Như ở trên tầng hai.
Mà phòng tắm trên tầng hai ở trong phòng ngủ, vách ngăn ở giữa là một tấm kính trong suốt rất lớn.
Giang Hải sớm đã phát hiện ra thiết kế này, anh cảm thán Ngô Mẫn thực sự rất biết cách tận hưởng cuộc sống.
Chỉ cần mở đèn ở trong, thì nét uốn lượn in bóng lên rèm, Giang Hải nghĩ là muốn tăng huyết áp.
Cố Uyển Như đỏ mặt như quả cà chua, đuổi Giang Hải ra khỏi phòng ngủ, khóa cửa lại.
Giang Hải đang khóc thầm trong lòng, thầm hận Ngô Mẫn làm quá đáng, kiểu gì cũng bị đuổi.
Cái tên Ngô Mẫn này đúng là không hiểu lòng người.
Giang Hải thở dài.
Đường đường là Đế Vương của thế giới ngầm, phụ trách việc buôn bán mọi thứ ở phương Đông, anh luôn giữ mình trong sạch, loại phụ nữ nào mà anh chưa từng gặp qua, sao anh có thể làm việc bỉ ổi như thế này được?
Áp tai vào cửa, anh rất căng thẳng.
Ngô Mẫn có cần phải làm thế không chứ? Thật là lãng phí, đến tiếng nước chảy cũng không nghe thấy được.
Không được, nhất định phải dạy dỗ Ngô Mẫn, tệ quá, nghĩ Giang Hải anh là loại người gì?
"HỪ Tôi cần làm thế sao? Phòng tôi cơ mà?" Giang Hải lẩm bẩm.
Giang Hải lo lắng đi qua đi lại, còn nằm bò trên mặt sàn nhìn vào trong.
“Vợ ơi, em xong chưa?” Giang Hải khẽ gọi.
Một lúc anh lại gọi: "Vợ ơi?"
Giang Hải gọi không biết bao nhiêu lần, cửa phòng rốt cục cũng được mở ra: "Vợ à, anh cũng muốn… tắm..."
“Tắm đi.” Cố Uyển Như tránh sang một bên để anh đi vào.
Giang Hải cười thầm: "Vợ à, em tốt quá...!này...!em đi đâu vậy?"
Giang Hải tắm, Cố Uyển Như muốn tạm tránh đi.
Sau Giang Hải khi tắm rửa xong đi ra thì Cố Uyển Như ngủ trên bàn làm việc.
Anh đang định bế Cố Uyển Như nhwunh chưa kịp làm gì cô ấy đã thức giấc.
“Vợ à, vào phòng ngủ đi, ở đây rất lạnh.” Giang Hải trong lòng không yên.
“Anh ngủ trên giường đi.” Cố Uyển Như ngáp một cái, trong lòng thầm nghĩ ngày hôm sau phải đi mua một cái giường nhỏ về.
Giang Hải nhìn giường lớn lại thấy nuối tiếc.
Đành chịu đựng vậy, dù sao không thể quá nhanh được.
Giang Hải đành mỗi người một góc, trong lầm vô cùng khó chịu.
Sáng hôm sau,
Một người đan đợi Giang Hải ở vườn sau, chính là Thất Hồn.
Hẳn là Tần Hiên vô cùng ngạc nhiên, vì đây chính là đàn em của hắn ta.
Thất Hồn để lộ một hình xăm hung ác hiện ra: "Thất Hồn xin ra mắt Đế Vương."
Giang Hải gật đầu: "Thiên Ưng Môn sẽ nghe theo cậu.
Cứ kế hoạch cũ mà làm."
Chỉ những người đứng đầu khu vực phương Đông mới biết rõ sự tồn tại của Đế vương.
Kinh tế? Chợ đen? Anh chính là tất cả, là Đế vương của thế giới ngầm.
Nhưng chưa phải là tất cả.
Đế vương không chỉ là danh xưng một người, mà còn là một thế lực, luôn độc lập không liên minh với bất kỳ ai hay thế lực nào, tồn tại như một sự mình chứng với sứ mệnh giữ gìn, bảo vệ phương Đông.
Ngay cả những người đứng đầu các quốc gia cũng đừng mở là đối thủ cả Đế vương.
Nói cho đúng, Đế vương không hề cố kỵ gì cả.
Sau khi quay lại biệt thự đã tháy Cố Uyên Như đang ngồi vào bàn ăn, đồ ăn cùng đã bày lên.
Lúc này Lôi Nhân Hào đem ra món thịt xào ớt: "Con rể, nếm xem có hợp khẩu vị con không, lâu ngày không làm nên tay nghề cũng mai một dần rồi."
"Sao lúc nãy con không thấy? Con cũng lâu rồi chưa ăn món này của cha.”
“Không được, chỉ có nhiêu đây thôi, con rể ăn còn chưa đủ, con sao có phần được.” Lôi Nhân Hào né tránh đôi đũa của Cố Uyển Như đang vòi tới miếng thịt, bảo vệ đĩa thịt an toàn hạ cánh trước mặt Giang Hải.
Cố Uyển Như nhìn Giang Hải, lại khó hiểu nhìn cha mẹ.
Thái độ này khá lạ, cha mẹ không thích Giang Hải cơ mà? Thay đổi nhanh thế sao? Vì Giang Hải mua nhà và xe hay vì điều gì?
"Quá thiên vị nha.
Con là con ruột mà?” Cố Uyển Như thăm dò.
Giang Hải thè lưỡi, cố tình bắt chước khuôn mặt của tiểu nhân đắc chí.
Cố Uyển Như hừ một cái: "Cha mẹ thật dễ dụ dỗ, mới đó đã thay đổi rồi?"
Lôi Nhân Hào vờ như không nghe thấy: "Con rể, ăn cái này đi, món này Vân Lệ ..."
“Cảm ơn cha!” Giang Hải rất tự nhiên.
Được Ngô Mẫn giới thiệu, nhiều công ty muốn đấu thầu các dự án phụ trong dự án lớn của công ty Cố Uyển Như làm.
Ngoài xem bản vẽ, còn tổ chức một cuộc họp đi hiện trường.
Có rất nhiều việc và vấn đề cần xử lý trong một dự án, mà dự án lớn thì càng cần lầm tốt hơn.
Cố Uyển Như có Ngô Mẫn giúp đỡ, nên mọi việc vô cùng dễ dàng.
Giang Hải như một lái xe đơn thuần, công việc của anh chỉ là chờ đợi Cố Uyển Như.
Hai chiếc xe dừng ngay trước Giang Hải, một người thò đầu ra khỏi cửa xe.
"Mày là Giang Hải?"
Một người hung dữ, có hình xăm vô cùng hung tợn, càng làm cho tên này đáng sợ.
Giang Hải không thèm để ý, cứ như chăm chú nghịch điện thoại, nụ cười vui vẻ.
“Mẹ kiếp, nói! Mày là Giang Hải?” Tên này hung tợn đe dọa.
“Cút.” Giang Hải nói.
Người đàn ông mặt sẹo nhìn bức ảnh trên tay xác định cẩn thận: "Là nó."
Nhanh chóng có tốp người nhảy ra, tay cầm vũ khí như sẵn sàng chém giết.
“Tên kia, lão Tam muốn gặp mày, đi!.” Gã túm cổ áo Giang Hải .
"Bụp..."
Động tác rất nhanh, hầu như không ai thấy được Giang Hải đã làm gì, chỉ thấy tên bặm trợn kia bay ra xa mấy mét, còn là bay cực nhanh.
Chương18: Thất Bại Quay Về
"Bọn tao là đàn em lão Tam, mày dám?" Tên khác cầm dao lên xông tới.
"Giết nó..."
"Đánh..."
"Bốp…bốp..."
Chỉ trong nháy mắt, chỉ còn một tên đứng trên mặt đất.
Đám đàn em đều nằm lê lết trên mặt đất.
Tiếp tục năm sáu người khác xông lên, Giang Hải còn không thèm nhìn, đã đánh bọn chúng nằm bẹp.
Kẻ cầm đầu nhìn thấy vô cùng sợ hãi, hai chân mềm như bún, run cầm cập, lúc này Giang Hải thu điện thoại về, cảm thấy chuyện ở đây làm Cố Uyển Như phân tâm rồi.
“Về nói với lão Tam, đừng tìm đường chết!”
Sau khi khảo sát hiện trường, Cố Uyển Như cùng mọi người quay lại.
Thấy nhiều người la liệt nằm dưới đất vô cùng thê thảm, Cố Uyển Như hỏi: “Có chuyện gì thế kia?”
“Không rõ, tự dung tới nằm đây, thật lạ nha!” Giang Hải mở cửa xe cho Cố Uyển Như .
Giang Hải ân cần nhắc nhở: "Dưới đất rất lạnh, mọi người đừng nằm mãi thế."
Trong lúc này, Hồng Tam Lão cầm sấp tiền nhìn Cố Hiển.
“Sao vậy Cố đại gia? Còn phải ra vẻ đạo mạo sao?”
Hồng Tam Lão hành hạ cô gái bên cạnh rồi đẩy qua cho Cố Hiển, bên cạnh Cố Hiển lại có thêm hai cô gái xinh đẹp.
Nhưng Cố Hiển hiểu rõ đạo lý, chơi gái thì nên tìm gái sạch mà chơi.
Gái của những người kia sẽ sạch sao?
Cố Hiển gượng cười, chỉ nhìn vào điện thoại của Hồng Tam Lão chờ đợi.
Cố Hiển chi thêm rất nhiều tiền muốn bắt Giang Hải đem về.
Cái ông ta muốn không chỉ là trả thù, mà là tự tay trả thù.
Hồng Tam Lão cũng đã cho người đi làm việc, Cố HIển nghiến răng dữ tợn, nghĩ đến lúc gặp Giang Hải, ông ta cần làm gì.
Thấp thỏm không yên, ông ta có vẻ mất kiên nhẫn.
Chuông điện thoại reo, Hồng Tam Lão cười tươi rói, nhưng lại không vội trả lời, cứ để điện thoại reo liên tục trên bàn.
"Cố đại gia, ông yên tâm.
Lão Tam tôi làm ăn uy tín, giải quyết nhanh chóng.
Mẹ kiếp! Ông thích bi nó xào món gì tôi sẽ làm cho ông."
Cố Hiển lo lắng, nhưng ông ta chỉ có thể nhìn Hồng Lão Tam, mong hắn có thể trả lời điện thoại thật nhanh, nhưng lại không dám nói.
"Danh tiếng lão Tam ai mà không biết.
Lợi hại nhất nhì cái đất này."
“Mẹ kiếp, tôi thích ha ha ha.” Hồng Tam Lão cười to, tay chân lại không yên hành hạ người phụ nữ bên cạnh.
Sau đó, hắn nhận điện thoại vô cùng đắc ý, tự đắc như thể mọi chuyện đang trong tầm tay.
Nhưng trái ngược với sự đắc thắng của hắn, tên đàn em đầu dây bên kia run lập cập, giọng nói đứt quãng: “Lão…Tam…hỏng rồi.”
“An hem đều bị thương tích…không còn ai…”
“Hả?” Hồng Lão Tam không ngờ mất mặt trước Cố Hiển, không tin vào tai mình.
Hắn ta tức giạn: "Còn bao nhiêu người?"
"Mình…tôi."
"Chết tiệt...Vô dụng!" Hồng Tam Lão đập nát điện thoại.
Tên cầm đầu còn chưa kịp phản ứng, những tên đàn em bị thương đã được đưa đi bệnh viện, bác sĩ điều trị và thăm khám.
Nhưng điều lạ lùng, mọi người đều bị thương cùng một chỗ, còn không lệch chút nào.
Cố Hiển chưa kịp mừng thì gương mặt lại đơ ra.
Đang nghĩ Giang Hải sẽ chết chắc, ai ngờ lại thành ra như vậy.
“Lão Tam…” Cố Hiển nghi ngờ nhìn Hồng Tam Lão, chẳng lẽ một đám du côn lại còn thua một tên lái xe quèn.
Hồng Tam Lão khí thế hừng hực, tức giận muốn nổ tung nhìn Cố Hiển: “Thêm tiền đi! Tôi dùng toàn lực giết hắn.
Lần này không thất bại rồi!”
Cố Hiển kinh ngạc, không ngờ tên Hồng Tam Lão này vô cùng bỉ ổi, giá cả xong xuôi vẫn muốn thêm tiền.
Hông Tam Lão dữ tợn vô cùng: “Mẹ kiếp, tôi tổn thất anh em như thế, vẫn đang hoàn thành việc cho ông, ông không thêm tiền thì ai thêm?”
“Cần…bao nhiêu?” Cố Hiển toát mồ hôi hột.
Âm thầm tự nhủ, chỉ cần trừ được Giang Hải thì thêm tiền cũng không sao cả.
“Năm trăm triệu.” Hồng Tam Lão dứt khoát ra giá.
Một thanh niên ngồi yên lặng từ đầu đến giờ, nhìn như một công tử bột, nhìn móng tay như đang soi mói.
“Đan Lục, đến lượt cậu đi rồi, đem tên khốn kiếp kia về đây cho tôi.”
Hồng Tam Lão nổi tiếng tàn độc nhất Giang Tư này, nhưng ít ai biết được cánh tay đắt lực của hắn ta luôn thay hắn xông pha chính là Đan Lục này.
Không phải không có người muốn giết Hồng Tam Lão, mà là không có khả năng cùng không dám.
Bất kỳ ai có ý định khiêu khích cũng trở thành một thi thể đầy máu.
Đan Lục cứ thế yên lặng rời đi.
“Mẹ kiếp, nhớ chuyển tiền cho tôi!” Hồng Tam Lão hung ác nhìn Cố Hiển.
“Đừng quên là năm trăm triệu.” Hồng Tam Lão đập bàn: “Ông dám quên, hay cố ý quên, tôi chắc chắn cho ông nếm mùi lợi hại.”
Cố Hiển lúc này mới thấy hối hận, đúng là không nên dính vào những kẻ như Hồng Tam Lão, nhưng đã bước lên thuyền nào dễ xuống.
Đành cắn răng nghe lời.
Ông ta nhanh chóng chuyển tiền, tự an ủi chỉ cần trừ được Giang Hải thì những gì ông làm đều xứng đáng.
Chợt Cố Hiển nghĩ ra một chuyện cực kỳ xấu xa, nở nụ cười âm hiểm.
Chỉ cần có thể loại bỏ Giang Hải , chút tiền này không đáng là gì.
Ánh mắt của Cố Hiển trở nên hung tợn, nảy sinh một ý nghĩ xấu xa, khóe miệng cũng nở một nụ cười nham hiểm.
Hồng Tam Lão thực sự có năng lực để ngạo mạn đắc ý, đó không phải chỉ là lời nói suông.
Sau khi chuyện Giang Hải xử lý xong, vậy người Cố gia có chuyện gì đó…Cho dù Cố thị có tụt dốc vẫn rất có giá trị, nụ cười Cố Hiển càng sâu hơn.
Đan Lục đã đến trước Công ty con của Cố thị, được giao lại cho Cố Uyển Như, sau khi Cố Uyển Như tiếp quản đã đổi bảng tên thành Công ty MS.
Đến quầy lễ tân, Đan Lục bày ra khuôn mặt ưa nhìn, kết hợp với ngoại hình bắt mắt, càng khiến người ta có ảo giác như đây là một chàng trai mềm yếu.
“Ở đây có ai là Giang Hải không?.
“Giang Hải?” Thực sự lễ tân không biết Giang Hải.
“Vậy Cố Uyển Như có ở đây không?” Đan Lục cười cợt hỏi như không có gì.
Cô lễ vì thấy anh quá soái, như vô thức nói: "Cố tổng? Không, tôi không thể nói là Cố tổng ở trong văn phòng.
Nhưng vị soái ca này, anh là ai? Đến chỗ chúng tôi làm gì thế?"
"Tìm người không được sao?"
Vì công ty vẫn ở trụ sở cũ, nên không quá lớn, có thể nhìn thấy bảng tên Tổng giám đốc ngay từ bàn lễ tân.
Lúc này Đan Lục lộ vẻ mặt hung tàn.
Cho đến khi Đan Lục đi một đoạn thì cô lễ tân mới đuổi theo.
“Anh không được…phải hẹn trước…”
Đan Lục cứ thế đi thẳng tới văn phòng của Cố Uyển Như.
Trong văn phòng, Cố Uyển Như đang bận công việc, dự án lớn nên việc cũng rất nhiều.
Còn Giang Hải thì vô cùng nhàn rỗi ở một góc chơi điện thoại.
Tuy Đan Lục không biết Giang Hải nhưng biết Cố Uyển Như, hắn biết chỉ cần túm được Cố Uyển Như thì Giang Hải sẽ xuất hiện.
Cố Uyển Như nhìn thấy Đan Lục khá lạ: “Anh là ai?”
Đan Lục đi về hướng Cố Uyển Như cũng không đáp lời, trong tay áo lộ ra con dao sắc bén.
Hành động nhanh chóng, kề dao lên cổ Cố Uyển Như, rồi hét to: “Giang Hải.”
Cố Uyển Như vì quá bất ngờ nên không kịp phản ứng.
Giang Hải lạnh lùng: “Hình như tôi vô hình rồi nhỉ?”
Đan Lục nhận ta Giang Hải đang đứng ngay cạnh mình, vẻ mặt tàn nhẫn lạnh lùng nhìn Giang Hải, sau đó đẩy Cố Uyển Như ra, nhanh chóng ra tay với Giang Hải.
Đan Lục dùng dao muốn đâm thẳng vào Giang Hải, sát khí ngập trời.
Giang Hải lạnh lùng, cảm nhận sự máu lạnh kia trên người Đan Lục.
Đế Vương của giới ngầm thì có gì không thấy qua, nhưng một tên trẻ tuổi như Đan Lục lại có sát khí cùng sự khát máu tàn nhẫn kia, hiếm có khó tìm.
Khi con dao cách một chút nữa chạm vào Giang Hải thì lại bị chững lại, thì ra Giang Hải dùng bút đâm thẳng vào nách của Đan Lục.
“Chẳng lẽ cậu thích giết chóc vậy sao?” Giang Hải thờ ơ như đang nói chuyện phiếm.
Đan Lục vẫn không chút biểu cảm dư thừa: “Rất mạnh…được lắm…”
“Định cho rằng tôi nên vui khi chết trong tay cậu?” Giang Hải tiếp tục đâm sâu vào, gần như lún cây bút.
Giang Hải mỉa mai: “Thật sự không đủ thực lực, lại còn nhàm chán, như khúc gỗ, nên kêu rên hay gì chứ nhỉ.”
“Chắc là lần đầu bị dị vật không phải vũ khí đâm vào đúng không? Không sao, đau cứ lên tiếng.
Hay là cậu thích?”
Dao găm bung ra, muốn đâm thẳng vào tim Giang Hải.
Cây bút kia đâm lún vào người Đan Lục, nhưng lại không nguy hiểm tính mạng.
Đan Lục muốn nhịn đau đổi lấy mạng của Giang Hải.
Nhưng hắn ta đã đánh giá quá cáo bản thân, con dao kia chưa chạm tới da thịt Giang Hải, thì con dao đó lại cắm xuyên bàn tay Đan Lục, thậm chí con dao còn bị xoáy sâu, làm cho vết thương bị đụt lỗ.
Cuối cùng, mũi dao xuyên bàn tay Đan Lục đâm mạnh vào bả vai, làm tay hẳn bẻ ngược, lòng bàn tay dính chặt vào bả vai: "Xem như đây là quà gặp mặt."
Đan Lục không nhìn ra động tác của Giang Hải, nhanh tới mức hắn không thấy được gì cả.
Đồng tử co rút lại, ánh mắt tràn đầy vẻ sợ hãi nhìn Giang Hải.
Đan Lục không sợ chết, máu hay nguy hiểm hắn trải qua rất nhiều, nhưng nổi sợ của Đan Lục hiện tại cứ như một con chuột nhìn thấy con mèo, sợ hãi tột cùng.
Ánh mắt Giang Hải lạnh lẽo, nụ cười tà mị: "Giết? Để cậu thành một kẻ tàn phế vô dụng, có khi tốt hơn nhỉ?"
Đan Lục chém giết, gây tội rất nhiều người.
Cho nên, kẻ thù của hắn ngoài kia nhiều vô số, chỉ chờ hắn thất thế, sẵn sàng chà đạp hắn, cho hắn sống không thành chết.
Giang Hải ra tay nhẹ như thế, chỉ vì không muốn Cố Uyển Như thấy cảnh máu me.
Nếu không, Đan Lục kia có lẽ đang nằm trong vũng máu rồi.
Đan Lục bỗng nhiên thốt ra: "Thiên Lương..."
“Sai!” Giang Hải hung ác quát: “Biến!”
Đan Lục khó khăn đứng lên, bỏ đi không dám quay đầu lại.
Vết máu nhỏ giọt, tuy nhỏ nhưng rất chói mắt.
Cố Uyển Như sợ hãi, nhìn Đan Lục đang bị thương lảo đảo đi.
Mọi thứ quá nhanh, chưa đầy năm phút, mọi thứ đã xong.
Nữ lễ tân nhìn thấy thì bất ngờ, vừa sợ hãi.
Lại nhìn thấy Giang Hải ở kia, ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ.
Giang Hải trước khi đóng cửa lại, lạnh giọng: “Dọn dẹp hành lang đi!”
“Ổn rồi! Em làm tiếp đi!” Giang Hải dứt lời, cầm cây lâu nhà bắt đầu lau đi vệt máu vương trong phòng.
Cố Uyển Như vẫn chưa hồi thần, giọng nói hơi run: “Đó là ai? Sao lại làm thế với tôi?”
“Chắc là ai đó ganh tị vợ anh xinh đẹp tài giỏi mà thôi!” Giang Hải lấp liếm.
Chương19: Hồng Lão Tam Tự Tìm Đường Chết
Trong phòng VIP, Hồng Tam Lão đứng ngồi không yên, hút hết xì gà vẫn không có tin tức, chưa bao giờ hắn ta lại lo lắng như vậy.
Đan Lục là cánh tay đắt lực của hắn, chưa bao giờ lại im ắng như thế.
Nhưng trong lòng Hồng Tam Lão cũng có chút tự tin xót lại, Đan Lục là người thế nào chứ? Dù là đánh không được cũng sẽ thoát được, cả Giang Tư không một ai là đối thủ của hắn.
Còn Cố Hiển vẫn nơm nớp lo sợ, chờ đợi trong hồi hộp.
Ông ta hết nhìn đồng hồ lại nhìn Hồng Tam Lão, mồ hôi không ngừng tuôn ra.
“Lão Tam…Lão Tam…” Một tên đàn em của hắn chạy xộc vào, vẻ mặt không tốt lắm.
Hồng Tam Lão cảm giác có điềm xấu: “Ma đuổi sao? Nói mau…”
Thấy tên đàn em ấp úng, khó nói, hắn lên tiếng: “Đan Lục trở vể? Xảy ra chuyện gì sao?”
“Anh Lục… bị thương nặng…” Tên đàn em còn không dám nói quá lớn, sợ rằng làm Hồng Tam Lão không vui sẽ trút giận lên đầu mình.
“Mẹ kiếp, nó đâu?” Hồng Tam Lão vẻ mặt không tin được, như ăn phải ruồi bọ.
“Anh…Lục…về…về nhà rồi!” Giọng nói run run của tên đàn em càng thêm hoang mang.
Nhà? Chính là nơi ẩn nấp khi có chuyện không hay xảy ra.
Rõ ràng chỉ khi cần thiết mới “về nhà”.
Hồng Tam Lão bắt đầu cảm giác có nguy cơ, Giang Hải có thể làm cho Đan Lục bỏ “về nhà” chứng tỏ thực lực không phải dạng vừa.
Nhưng điều làm hắn ta sợ hơn là không có Đan Lục thì chuyện sau này sẽ ra sao? Kẻ thù của hắn quá nhiều, nếu họ tìm tới…
Hồng Tam Lão vội vàng đi như bay: “Đi!”
Hắn muốn lánh đi, phải chờ Đan Lục quay lại cạnh hắn, bản thân hắn hiện tại ốc không mang nổi mình ốc, không thể lo quá nhiều được.
“Lão Tam…Lão Tam…” Cố Hiển gọi với theo nhưng vẫn không kịp với tốc độ của Hồng Tam Lão.
Cố Hiển ngây người, nếu Hồng Tam Lão bỏ đi như thế thì rõ ràng mọi chuyện đã không còn hy vọng nữa.
Đan Lục kia lại thua?
Hồng Tam Lão đang chạy thì chợt nhớ gì đó, quay vội lại văn phòng, nhét hết tiền vào một ba lô lớn, gấp gáp cứ như nếu hắn chậm một giây có thể sẽ chết chắc.
Hắn vừa đi ra bắt gặp một người qua đường, làm hắn giật bắn người, đúng là chim sợ cành cong.
Hồng Tam Lão chạy bạt mạng tới một căn biệt thự nhỏ ở trong khu ven rừng, rất khó nhận ra.
Hồng Tam Lão phải đi vòng vèo mất một ngày mưới tới nơi, khi đi vào biệt thư vẻ mặt vô cùng cẩn trọng.
Hồng Tam Lão nhìn thấy Đan Lục bị thường vội vàng hỏi chuyện đã xảy ra.
Đan Lục biến sắc, sợ hãi tột cùng: “Người này không đụng chạm được, nếu không chúng ta chết chắc.”
Hồng Tam Thấy vết thương của Đan Lục chỉ được băng bó qua loa vội đứng dậy: “Mẹ kiếp, tôi đi tìm bác sĩ.”
“Đừng.” Đan Lục đã bị phế toàn bộ.
Gân tay chân đều bị cắt đứt, các khớp đều như vô dụng: “Không được để bất kỳ ai biết chúng ta ở đây, nếu không cũng chẳng còn mạng rời đi.”
“Tên khốn Tần Hiên hại chúng ta, nó đừng hòng yên ổn.” Hồng Tam Lão quá mức tức giận.
Hồng Tam Lão cho rằngTần Hiên muốn hại mình, nếu không tại sao lại không tự đi đối phó Giang Hải lại nhờ hắn chứ.
Hắn gọi cho Tần Hiên.
Tần Hiên đang ở phòng làm việc của Tần Hạo, đã sớm mất kiên nhẫn.
Tần Hạo không cho anh ta tự ý hành động, bên Hồng Tam Lão lại chẳng có chút tin tức nào.
Đang định tìm Giang Hải thì Hồng Tam Lão gọi đến..
Tần Hạo nhìn qua gật nói: “Có lẽ ổn rồi.”
Tần Hiên vẻ mặt thả lỏng: “Đấy! Anh cứ lo hảo, để em xử lý có phải nhanh hơn không.”
Nhưng vừa nghe điện thoại của Hồng Tam Lão, Tần Hiên đã bị chửi mắng đe dọa.
Hắn ta còn cảnh cáo Tần Hiên, nếu không ổn thỏa vụ này, hắn sẽ không để yên.
Tần Hiên có tức mà chưa kip nói thì Hồng Tam Lão đã ngắt tín hiệu.
“Ông ta điên à?” Tần Hiên nói lại cho Tần Hạo nghe về thái độ của Hồng Tam Lão.
Nhưng Tần Hiên thực sự vẫn chưa hiểu Hồng Tam Lão muốn nói gì.
Tần Hạo thay đổi thái độ, như thở dài: “Giang Hải này không nên động, may là chúng ta không trực tiếp ra tay.”
Tần Hiên vẫn kiên quyết không nghe: “Gì chứ? Em sẽ tập hợp an hem, cho nó thê thảm.”
Tần Hạo ngăn cản: “Có biết động não không? Chúng ta là nhất sao? Có những người không thể chọc thì đừng dại động vào, có ngày chết không biết tại sao mình chết đấy!”
Tân Hiên không cho là đúng, nói văn vẻ cho hay, cứ nói thẳng là sợ đi, anh trai anh ta sợ, chứ anh ta không sợ.
Lăn lộn bao năm có gì chưa gặp? Còn sợ một tên không chút tiền đồ kia sao?
Tần Hạo nhanh chóng gọi điện: “Chuẩn bị một thẻ một tỷ, một thẻ mua hàng sáu trăm triệu.
Gấp.
Tôi muốn có ngay!”
“Anh làm gì?” Tần Hiên sững sờ.
“Còn làm gì? Không xin lỗi tên Giang Hải kia thì làm gì? Anh còn chưa muốn chết đâu.” Tần Hạo sợ hãi nhớ lại lúc đó, Giang Hải nhấn mạnh nếu không đến đúng hẹn sẽ tính lãi.
Tuy bị đánh và vũ nhục thế kia làm Tần Hạo tức giận, nhưng anh ta vẫn nhớ tới Giang Hải khi đó đã nói gì, với thái độ thế nào.
Anh ta không quên được.
Tần Hiên không chịu được lên tiếng: “Sao lại xin lỗi? Chúng ta cần phải làm thế sao? Hắn chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, không cần làm thế!”
Tần Hạo nghiêm giọng: “Tại sao Hồng Tam Lão trở mặt? Chẳng lẽ chú không nghĩ thử xem?”
“Chỉ là tổn thất vài người mà thôi.”
Hồng Tam Lão là người ra sao? Anh em họ còn không rõ sao? Hồng Tam Lão cái gì gọi là nghĩa khí chứ? Không có! Hắn ta chỉ nghĩa khí với tên Đan Lục kia, mà cũng không gọi là nghĩa khí gì đó, suy cho cùng vì Đan Lục có giá trị lợi dụng mà thôi.
“Chẳng lẽ…tên Đan Lục kia…xảy ra gì rồi?”
Tần Hiên ngăn cản anh trai: “Khoan đã anh! Biết đâu tên Giang Hải kia chỉ có chút võ vẻ, ngoài ra chả có gì thì sao? Nếu thực sự có tiềm lực, tại sao lại đi ở rể? Đan Lục bị gì đó hay không cũng chưa chắc mà.”
Tần Hạo suy nghĩ một chút, sau đó nhìn Tần Hiên như có dự tính gì đó.
“Tung tin Đan Lục gặp chuyện.”
Tần Hiên như hiểu ý: “Anh muốn dẫn kẻ thù của Hồng Tam Lão đến? Nhưng họ tin sao?’
Tần Hạo mỉm cười đắc ý: “Hồng Tam Lão gây thù còn ít sao? Họ cũng sẽ điều tra, nếu Đan Lục không sao thì coi như tin nhảm, nếu có chuyện thật…khà khà…”
Tần Hào đoán đúng, những kẻ có thù với Hồng Tam Lão đều sôi sục điều tra, cả vị trí căn biệt thự cũng tra ra, chỉ thiếu dẫn người đến lục soát, nhưng họ đều chậm một bước.
Đêm tối như ẩn như hiện, thích hợp giết người nha.
Một bóng người xuất hiện trong biệt thự của Hồng Tam Lão, khăn mặt tháo xuống, sừng sững đứng đó, nhìn Hồng Tam Lão và Đan Lục như hai kẻ đã chết.
“Thất Hồn…là Thất Hồn.” Hồng Tam Lão sợ hãi gọi tên người kia.
Thất Hồn hầu như không được nhiều người biết, nhưng Hồng Tam Lão là một trong số ít biết đến Thất Hồn và khả năng của anh ta.
Đan Lục lê thân người cầu xin: “Tha cho lão Tam, xin hãy giết tôi.”
“Đều phải chết!” Thất Hồn lạnh lùng đáp.
Hồng Tam Lão vãi cả ra quần, sợ tới mức không đứng nổi: “Tôi không thù hằn gì với Tần Hiên cả…sao lại…”
Thất Hồn vun dao: “Tìm Diêm Vương sẽ rõ.”
Vệt nhỏ trên cổ Hồng Tam Lão cứ thế tuôn máu, hắn ta ngã xuống.
Âm thanh dao vụt trong gió, hoàn toàn không thấy được bóng dáng.
“Đủ sâu! Anh che giấu rất tốt, ai cũng bị lừa.
Thì ra…anh và hắn ta…đều là một bọn…”
Đan Lục ngay lúc chết mới hiểu được, Thất Hồn giấu không chỉ năng lực mà còn có thân phận thật.
Đầu của Đan Lục lăn long lóc.
Một lúc lâu sau, những kẻ thù của Hồng Tam Lão và Đan Lục vây ngoài biệt thự.
Hai người bọn họ kết thù bao nhiêu người có lẽ cũng không kể xiết.
Thông tin Đan Lục bị thương bị tung ra, thì những kẻ này kéo tới.
Mọi việc kinh doanh của Hồng Tam Lão dừng lại, không ai biết hai người đã đi đâu.
Cũng không ai biết người tung tin đồn, cho họ vị trí căn biệt thự kia.
Kẻ thù tụ tập đến đây chỉ muốn mạng của hai người bọn họ.
Nhưng vào biệt thự thì chờ mọi người chỉ là hai cái xác lạnh ngắt.
Trên tường còn có ký hiệu đáng sợ bằng máu tươi, nhìn như hình một thiên sứ đọa quỷ.
Ngoài ra, còn có những hành vi dơ bẩn của Hồng Tam Lão trong nhiều năm qua được viết bằng máu tươi, có thể thấy máu của hai người kia không đủ để viết hết tội trạng của họ.
Tại biệt thự Hoàng Kim Giáp Lân.
Đêm khuya,
Vì Cố Uyển Như cần đi tắm, nên Giang Hải chỉ có thể ở bên ngoài tưởng tượng, thật là quá khó chịu.
Muốn hại chết anh mà.
Khi Cố Uyển Như xong xuôi, cô mặc một bộ đồ kín cổng cao tường, hầu như không hề lộ chút da thịt nào.
Giang Hải tiếc nuối: “Sao lại không phải là váy ngủ chứ?”
“Anh đi tắm đi”.
Cố Uyển Như thúc giục.
Thực ra Giang Hải đã tắm từ trước, chỉ muốn chờ Cố Uyển Như mà thôi.
Anh nắm lấy tay cô: “Chúng ta đi ngủ nha.”
“Tôi ra ghế sô pha.” Cố Uyển Như quyết đoán: “Anh cứ ở phòng ngủ.”
Giang Hải không thể chịu thiệt thòi được.
Anh có chút hối hận, vẫn là căn nhà nhỏ kia tốt, dù gì hai người cũng cùng phòng với nhau, cũng không có phòng khách mà phân chia.
“Không được! Không cho em ngủ phòng khách.” Giang Hải cố chấp.
Cố Uyển Như cười: “Vậy anh ngủ sô pha.”
Cô nhanh chóng đẩy Giang Hải, rồi đóng sầm cửa lại.
Anh không chịu đi, cứ như thế đứng ở ngoài.
Cho đến khi Cố Uyển Như không chịu được mở cửa cho anh, vẫn là như cũ, anh ngủ dưới đấy, cô ở trên giường.
Giang Hải bức rứt không thôi.
Có nhà đẹp, giường ấm, vợ yêu mà lại phải làm bạn với nền nhà lạnh ngắt.
Còn có nhìn mà không được ăn.
Thật quá xui xẻo!
Nhưng không sao, ít ra hôm nay vẫn còn được nằm cùng phòng, mà phòng lại quá rộng, vậy là sự xa cách càng lớn rồi.
Giang Hải thăm dò, thấy Cố Uyển Như chưa ngủ thì nhỏ giọng: “Vợ ơi…”
“Hửm…” Cố Uyển Như đáp lại, xoay người chờ Giang Hải nói chuyện.
Giang Hải cười gian manh hỏi: “Em yêu anh có được không?”
“Vô vị.” Cố Uyển Như mặc kệ Giang Hải .
Sau đó Cố Uyển Như cũng khó ngủ được.
Bản thân cô tự hỏi liệu mình sẽ yêu Giang Hải chứ? Cố Uyển Như không rõ nữa, nhưng cô biết Giang Hải làm mọi thứ đều vì cô.
Cô cảm nhận được Giang Hải không đơn giản, có thể mua sắm những thứ xa xỉ kia, thì chắc chắn phải là người có tiền, còn có thân phận nữa.
Tuy là dùng tiền để xử lý, nhưng cô cảm thấy anh rất chân thành, làm mọi thứ cũng vì cô và gia đình.
Cố Uyển Như cảm nhận rõ chân tình kia, không chỉ là tiền tài, mà là sự chân thành tuyệt đối.
Với phụ nữ, gặp một người vì mình làm tất cả, vì mình mà có thể làm những điều nguy hiểm, sao lại không động tâm?
Nhưng với người có tiền thế kia, thì có lẽ phụ nữ theo anh rất nhiều nhỉ?
Suy nghĩ miên man một lúc, Cố Uyển Như lại ngủ lúc nào không hay.
Trong giấc mộng đẹp, cô thấy mình như nàng công chưa nhỏ, Giang Hải nuông chiều hết mực, muốn gì được đó.
Giang Hải vô cùng ấm áp, an toàn.
Sáng hôm sau,
Giang Hải dậy từ sớm, nhìn thấy đồ ăn theo đơn thuốc được chuẩn bị xong cho Lôi Nhân Hào.
Cố Vân Lệ hỏi Giang Hải rất nhiều, chỉ sợ mình làm sai sẽ ảnh hưởng sức khỏe Lôi Nhân Hào.
Chương20: Có Kẻ Cần Thuốc Đặc Biệt
Giang Hải lái xe chở Cố Uyển Như đến công ty, anh đi rất chậm, muốn năm tay cô lâu hơn một chút.
Dường như hai ngày nay đã thành thói quen.
Vừa tới nơi, nữ lễ tân đã chào đón Giang Hải vô cùng niềm nở: “Anh Giang… trưa nay anh rỗi không?”
Giang Hải khó hiểu.
Nữ lễ tân tỏ vẻ đang yêu ngượng ngùng: “Em định mua một bộ váy, nhưng không biết thế nào, muốn nhờ anh đi cùng xem sao? Đổi lại em mời anh ăn trưa.”
Giang Hải nhìn Cố Uyển Như: “…Tôi…”
Nữ lễ tân vẫn nhỏ nhẹ hỏi: “Có được không anh…?”
Giang Hải dứt khoát nói: “Được!”
Cố Uyển Như nghe rõ hai người đang nói gì, nghe thấy Giang Hải đồng ý, cô đột ngột dừng lại: “Anh đi mua mỳ bên tiệm Hoàng Sương, một lý cà phê ép bên tiệm Thanh Nhã.”
Mỳ? Cà phê ép?
Hai tiệm này đều ở hướng ngược nhau, lại còn rất xa.
Có thể nói một nơi ở đầu thành phố, một nơi cuối thành phố.
Cố Uyển Như quay người vào văn phòng của mình đóng sập cửa lại.
Cô hơi phân tâm, không biết bản thân làm sao nữa.
Chẳng lẽ thực sự cảm thấy Giang Hải là của mình cô?
Nếu Giang Hải có người khác, anh ấy cũng sẽ rời đi.
Cúng không còn nắm tay cô, cũng không gọi cô là… “Vợ”, không còn cùng phòng nữa.
Nhưng cô luôn mong ngóng điều này mà, sao giờ lại thế này.
Cô bị làm sao thế?
Giang Hải đi vào, Cố Uyển Như cũng không nghĩ nữa mà cắm đầu làm việc, ánh mắt có chút hoảng hốt như sợ bị bại lộ gì đó.
Giang Hải nhìn thấy mọi thứ, anh tỏ vẻ đắc ý, cứ thế ngồi sô pha chơi điện thoại,
Đến giờ trưa, Giang Hải nói: “Vợ ơi, đi ăn mỳ nhé.”
“Không!” Cố Uyển Như cũng không thèm nhìn anh.
Giang Hải gian xảo cười: “Vậy anh đi trước nhé.”
Khi Giang Hải tới cửa thì Cố Uyển Như ngẩng đầu nhìn.
“Đứng lại!” Cố Uyển Như theo phản xạ buộc miệng nói.
Giang Hải cười hỏi: “Sao thế?”
Cố Uyển Như cảm thấy bản thân bị hớ, nên kiếm cớ: “Tôi muốn ăn cơm, anh trả tiền đi, tôi quên mang thẻ rồi.”
Nhà hàng Thủy Tạ nổi tiếng khắp thành phố Giang Tư, nơi có đồ ăn ngon nhất, nguyên liệu cao cấp nhất, một bữa ăn ở đây vô cùng đắt đỏ, không phải ai cũng có khả năng chi trả.
Cố Uyển Như luôn nhớ món bít tết ở đây, chỉ một lần đến từ lâu lắm rồi nhưng cô vẫn nhớ.
Nhưng đến đây rồi thì Cố Uyển Như hơi hối hận vì giá cả đi khá đắt.
Cố Uyển Như tự trách bản thân quá mức cảm tính, cứ như giận hờn con nít.
Nhưng Giang Hải thấy Cố Uyển Như ái ngại thì Giang Hải chủ động gọi món, anh không muốn vì giá cả làm cô thấy áy náy.
Khi bữa ăn đang thì một giọng nói quen thuộc vọng tới.
"Cố tiểu thư, có duyên nha! Sao lại vinh dự được gặp cô ở đây rồi.”
Cố Uyển Như lịch sự cười đáp, nhưng trong ánh mắt vẫn không tránh được sự chán ghét, tên Chương Huy Vũ cùng Cố Hữu đều cùng một loại người.
Tên Chương Huy Vũ này luôn chiếm đoạt Cố Uyển Như.
“Cố tiểu thư, lâu ngày không thấy em, tôi tương tư em đến chết mất.” Chương Huy Vũ không thèm nhìn Giang Hải, cứ thế ngồi cạnh Cố Uyển Như.
Chuyện Cố gia thì hắn đều nắm trong lòng bàn tay, bao gồm cả việc Cố Uyển Như lấy chồng, còn có Cố Hữu bị nát bi.
Nhưng hắn ta không sợ, với hắn, chỉ một tên lái xe quèn thì không có gì đáng lo cả.
Cố Uyển Như khó chịu, chuyển chỗ ngồi cạnh Giang Hải, cảm thấy tên này thật kinh tởm, không có một điểm tốt đẹp nào.
“Anh tự trọng cho.
Đừng để tôi phải xem anh kẻ có bệnh.”
Chương Huy Vũ không ngại lời lẽ khó nghe của Cố Uyển Như: “Em đoán quá đúng, anh là do em làm bệnh đó nha.
Chỉ có thân thể em chữa được bệnh cho anh thôi.”
Vừa nói hắn ta vừa với tay định nắm lấy tay Cố Uyển Như, nhưng lại bị Giang Hải túm lấy tay.
“Chương thiếu, anh có bệnh hay thiếu đánh? Tôi có thể xử lý tốt nha.”
Chương Huy Vũ biến sắc: “Bỏ bàn tay dơ bẩn của mày ra! Mày không có tư cách nói ở đây!”
Giang Hải cười lạnh, tay càng ra chút lực, bóp chặt tay của Chương Huy Vũ: “Từ từ nào! Tôi thấy có vẻ sức khỏe của Chương thiếu có vấn đề thật.”
“Hình như là…có biểu hiện của suy thận…”
Giang Hải cười gian xảo, ánh mắt lại ánh lên vẻ lạnh lùng.
“Mày suy thận, cả nhà mày suy thận…” Chương Huy Vũ kinh ngạc, bị nói trúng lại ra sức không thừa nhận.
“A…a…”
“Chương thiếu nên để tôi khám một chút nào.” Cổ tay của Chương Huy Vũ sắp gãy rồi.
Giang Hải hỏi: “Có phải cảm thấy đau lưng? Người mệt mỏi?”
“À…hiện tại anh cảm thấy tốt hơn rồi đúng không? Sinh khí ổn hơn rồi chứ?”
Chương Huy Vũ trở nên bình tĩnh lại, những gì Giang Hải nói đều đúng với cảm nhận của hắn.
Chẳng lẽ lời Giang Hải nói đều thật?
Với một người chuyên ăn chơi trác táng, gái gú rượu chè thì việc ảnh hưởng sức khỏe là điều sớm muộn mà thôi.
Chẳng qua, mức độ nghiêm trọng ra sao tùy vào thể trạng, cùng cường độ.
Thật ta Chương Huy Vũ biết bản thân yếu sinh lý bao lâu nay, đi nhiều bác sĩ giỏi cũng không có chút tác dụng.
Hắn tẩm bổ thế nào cũng không khả quan hơn.
Vậy mà Giang Hải chỉ đụng vào người hắn lại biết được, sờ qua chút lại thấy khỏe người hơn.
Chương Huy Vũ vô cùng khó hiểu.
“Cứ cho là đúng.
Vậy thì nên làm sao?” Chương Huy Vũ bình tĩnh hỏi ngược, cứ xem như chưa có chuyện gì.
Giang Hải mỉa mai: “Có bệnh nên thành thật với bác sĩ, muốn chữa thì phải có tâm chữa chứ nhỉ?”
Chương Huy Vũ nhìn Cố Uyển Như, cảm thấy thông tin kia vô cùng chính xác, Cố Uyển Như lấy một thằng vô dụng làm chồng, thật sự muốn cưỡi lên người cô.
Hắn nghĩ thế lại nhìn Giang Hải.
“Thế anh có cách chữa sao?” Chương Huy Vũ nói như không có gì xảy ra.
Cố Uyển Như vô cùng tò mò về chuyện Giang Hải biết y thuật, cô thật sự không tin tưởng lắm.
Giang Hải tỏ ra thần bí: “Đơn giản.”
“Có cách?”
“Tám trăm triệu!” Giang Hải xoa cằm ra giá nhẹ tênh.
Chương Huy Vũ rất muốn mắng chửi người, giá kia khác gì ăn cướp chứ? Nhưng hắn thấy được cảm giác một chút thoải mái ở thắt lưng, năng lượng cơ thế như tràn đầy sinh khí.
Cảm giác tin tưởng được tăng hơn.
“Chỉ cần có thể khỏi bệnh, tám trăm không thành vấn đề.” Chương Huy Vũ mong đợi nói.
Giang Hải làm động tác đòi chi tiền ngay.
Chương Huy Vũ cắn răng nói vừa chuyển tiền qua điện thoại: “Anh nhớ rõ, phải hiệu quả, nếu không anh sẽ không biết mình chết ra sao đấy!”
Hắn ta tự cho Chương gia khó đụng vào, dù gì cũng là một gia tộc bề thế, hắn đủ tự tin nghiền nát Giang Hải dưới chân, nên không sợ Giang Hải giở trò quỷ.
Thậm chí, Chương Huy Vũ còn nảy lên ý đồ xấu xa sẽ đè Cố Uyển Như dưới thân mà hành hạ ra sao.
Giang Hải không để ý tới lời đe dọa kia, chỉ cười tươi chói mắt.
Thấy có tin báo tiền đã vào tài khoản thì Giang Hải nói: “Đưa giấy bút đây.”
Chương Huy Vũ lấy giấy bút ra, tỏ vẻ cung kính đứng bên cạnh Giang Hải.
Chương Huy Vũ định với tay lấy đơn thuốc, Giang Hải vẫn giữ lại không đưa: “Anh nên báo người đi lấy thuốc luôn đi.
Để nhà hàng làm thuốc cho anh còn kịp.”
“Sao phải thế?” Chương Huy Vũ nhìn tờ giấy có toa thuốc, thực sự muốn giật lấy xem như thế nào.
“Vừa rồi tôi không chỉ bắt mạch, mà còn làm một kỹ thuật bí môn, nếu như qua thời gian sẽ không còn tác dụng.”
“Kỹ thuật này chỉ làm được một lần mà thôi, tôi không đủ sức làm nhiều lần được đâu.
Bỏ lỡ hôm nay thì phải đợi một năm có khi hai năm đấy.
Tám trăm triệu kia xem như công tôi thực hiện bí thuật.”
Giang Hải hợp lý cắt đứt mọi thắc mắc của Chương Huy Vũ.
Hắn ta lo lắng, vội gọi cho cấp dưới, rất nhanh có người tới chờ nhận nhiệm vụ.
“Anh có thể cho tôi biết thuốc gồm những gì rồi chứ?” Chương Huy Vũ muốn biết, cố gắng nhớ kỹ để có thể uống nhiều một chút, thực sự hắn ta rất mong hồi lại sức cũ.
Giang Hải chậm rãi ăn phần ăn của mình: “Nhân sâm, Hoàng kỳ, Bạch truật, Bạch thược, Phục linh, Viễn chí, Đương quy, Thỏ ty tử, Hoài ngưu tất, Dâm dương hoắc, Gừng tươi, thịt hươu…chút phân dơi, phân thỏ, phân mèo...”
Chương Huy Vũ cảm thấy kỳ lạ: “Nhưng…tôi chưa từng nghe đến…”
“Thuốc ở xung quanh, quan trọng chúng ta có tận dụng hay không? Làm sao mà anh hiểu được, không tin cứ tìm vị thầy thuốc trung y lớn tuổi hỏi một chút.”
Giang Hải trở mặt, tỏ vẻ khó xỉu: “Nếu không tin thì đừng nghe theo thôi.”
Anh đánh đúng tâm lý chung của mọi người, cứ thần bí thì lại khiến người khác tin tưởng hơn.
Cao nhân thường có tính khí cổ quái, nghi ngờ thì sẽ làm phật ý họ.
Chương Huy Vũ vừa nôn nóng chờ người đem thuốc về, vừa suy nghĩ sau khi chữa khỏi, làm sao xử lý tên Giang Hải, cướp Cố Uyển Như.
Phía bên này, Giang Hải thấy Cố Uyển Như đã ăn xong, cũng thấy thoải mái.
“Anh biết khám bệnh sao?” Cố Uyển Như hỏi nhỏ.
Giang Hải tự tin trả lời: “Tất nhiên là được.
Anh còn biết làm sao để nhanh có con đó.”
“Các vị thuốc kia đều biết, nhưng có một số loại nghe rất lạ, đó là gì?”
“Em muốn hỏi vị thuốc nào?”
“Chính là tại sao phải dặn dò ngâm nước vàng gì đó, còn có…một số nghe rất lạ.” Cố Uyển Như thắc mắc.
Giang Hải cười hiền: “Đều là thuốc có công dụng…ngâm nước vàng là nước tiểu đồng tử, ngâm lâu ngày dược tính mới tốt.
Còn vài loại sau cùng đều là uế thải của động vật, không là phân cũng là nước dãi, nọc…cũng có công dụng nhất định nha.”
Cố Uyển Như nghe tới đây suýt nữa sặc, gì chứ? Uế thải? Còn là thuốc? Lừa ai chứ!
Giang Hải bí hiểm nháy mắt: “Các vị thuốc này rất tốt, tuy hơi nặng mùi, nhưng vẫn là có công dụng nha!”
“Còn nữa…”
“Anh cẩn thận đi.
Hắn ta không dễ đụng đâu.” Cố Uyển Như thực sự nghĩ thôi đã thấy các vị thuốc kia rất kinh khủng.
Khi người lấy thuốc về, mùi nồng nặc xộc vào.
“Mùi quái quỷ gì thế?” Chương Hạo bịt mũi hỏi.
Giang Hải mặt không biến sắc: “Thuốc đắng dã tật.
Thường thuốc tốt mới trị dứt bệnh, mà đã tốt thì tất nhiên sẽ hơi khó chịu rồi.”
Chương Huy Vũ tạm tin Giang Hải, dù gì cũng đã tốn nhiều công sức tìm thuốc, hắn nhờ nhà hàng nấu thuốc giúp mình.
Với thân phận Chương thiếu, con trai lớn Chương gia, chi ra vài trăm triệu để nhà hàng nấu thuốc là điều bình thường.
Ai cũng biết Chương thiếu nổi tiếng kiêu ngạo, khó chiều, giám đốc nhà hàng không muốn đắc tội tới.
Khi thuốc được đem ra, mùi hôi thối như xú uế bốc lên, khách trong nhà hàng đều bỏ đi, kèm theo nhiều tiếng mắng chửi.
Giang Hải cho ít đá vào thuốc, làm nguội thuốc: “Uống nhanh nào.
Cố gắng một hơi cạn sạch, nếu không sẽ mất tác dụng.”
Ánh mắt Giang Hải nhìn bát thuốc kia như nhìn sơn hào hải vị, cứ như không hề nhận ra mùi hôi thối kia.
Chương Huy Vũ nhìn Giang Hải muốn xác nhận thêm một lần nữa: “Chắc chắn hết bệnh?”
Giang Hải gật đầu.
“Anh đảm bảo?” Chương Hạo thận trọng nhìn Giang Hải .
“Không uống thì cứ đổ đi.” Giang Hải nghiêm giọng.
Chương Huy Vũ cũng không dám nhiều lời, một hơi uống cạn.
Nhưng mùi xú uế kia làm sao mà nuốt xuống chứ? Chương Huy Vũ muốn ói mửa mấy lần, cũng cố gắng ép mình nuốt xuống.
Uống xong bát thuốc, hắn ta thở phào một hơi.
Còn mùi thuốc vẫn nồng cả nhà hàng, quanh người hắn ta.