"Khi nào chuyển tiền? Công ty lúc nào mới bàn giao?"
Khi Cố Hạo Dân còn chưa biết phải làm gì thì Giang Hải đã kéo Cố Uyên Như rời đi.
Giang Hải không cẩn nghe ông ta nói
gì.
“Ông Kim…” Cố Hạo Dân nhìn ông Kim Hyun với hy vọng ông ta thay đổi ý định.
Kim Hyun lạnh lùng nói: "Dự án này ngoài Cố tiểu thư, tôi không ký với ai cả."
Nói xong, Kim Hyun cũng quay người rời đi.
Cố Hạo Dân vô cùng lo lắng, chân chó chạy theo cười nói thuyết phục, nhưng thái độ Kim Hyun vô cùng dứt khoát.
Cố Hạo Dân thông báo những chuyện xảy ra trong công ty cho mấy người Cố Hiển, Cố Hiển khi nghe thấy Cố Hữu bị đá nát bi thì vô cùng tức giận, lại nghe Cố Hạo Dân báo, thì như tìm được chỗ trút giận.
Cố Hạo Dân cũng không phải kẻ ăn chay ngồi không, không ngại đáp lại bằng những lời lẽ gay gắt nhất.
Mắng mệt mỏi, hai người hẹn nhau hôm khác lại chửi tiếp.
Cố Hữu bị đánh tàn phế, Giang Hải đại náo tập đoàn Cố thị, làm mất dự án khu công nghiệp.
Anh em nhà họ Cố quả thực hối hận đứt ruột, chọn đi chọn lại, sao lại chọn Giang Hải này chứ.
Rất nhanh, người Cố gia lại tụ họp để bàn bạc.
Cố Thiết Huy vắt chân, nói với giọng điệu vô cùng khó chịu: “Đây là lúc quan trọng, dự án này đang ở giai đoạn vô cùng quan trọng với chúng ta.
Nếu dự án không ký kết thì cần lời giải thích đấy!”
Cố Thiết Huy muốn Cố Hạo Dân chịu trách nhiệm.
"Muốn trách?" Cố Hạo Dân tức giận: "Uyển Như theo dự án này từ đầu, liên quan gì đến tôi? Ai cảm thấy được thì tự đi mà ký?"
Cố Hiển nhíu chặt mày: "Người lái xe kia quen Kim Hyun như thế nào?"
"Kim Hyun hiếm muộn được anh ta giới thiệu bác sĩ."
Cố Hạo Dân cũng không tin những gì mình nói, nhưng lúc ấy biểu cảm hưởng thụ của Kim Hyun quá rõ.
“Điên rồi! Điều đó mà cũng nói được sao?”
Cố Hạo Dân cũng nói: "Tôi cũng không muốn tin.
Nhưng Kim Hyun không phủ nhận, còn rất thoải mái nữa, kỳ quái thực sự."
Trong Cố gia, Cố Thụy Long thâm độc trầm ổn nhất, cũng xem như Gia Cát Lượng của Cố gia.
Cố Thụy Long điềm tĩnh hỏi: "Dự án kia còn muốn hay không?"
"Đương nhiên cần rồi."
"Nếu như dự án này lọt vào trong tay con bé thì mặt mũi của mấy người chúng ta biết để ở đâu?" Cố Hạo Dân bực bội nói.
Cố Thụy Long nói: "Uyển Như ra sao mọi người không rõ sao?"
"Thì sao chứ? Có rất nhiều cách để nuốt dự án này." Cố Thiết Huy cười nhạo.
"Ai dám?" Cố Hiển hung hăng nói.
Cố Thiết Huy gõ gõ bàn: "Đừng cãi, làm sao lấy lại dự án chứ?"
Cố Thụy Long cười nhạt: "Điểm yếu của Uyển Như là gì? Không phải là mẹ nó sao?"
"Dự án tới tay thì tên kia tùy chúng ta xử lý."
"Ai sẽ đi?"
Không ai muốn đi cả, vô cùng mất mặt.
Hạ mình nhờ vả Cố Vân Lệ? Cả tên con rể kia sao? Họ quen ra lệnh, áp đặt, làm gì có chuyện nhờ vả chứ.
"Có lẽ Uyển Như cũng đợi chúng ta." Cố Thụy Long nhìn về phía Cố Hạo Dân, nở nụ cười vô cùng bí hiểm.
Giang Hải về nhà với Cố Uyển Như.
Đây rõ ràng là một căn nhà rách nát đúng nghĩa.
Một phòng ngủ một phòng khách vô cùng nhỏ bé, không có đồ đạc gì đáng giá.
Cố Vân Lệ và Lôi Nhân Hào ngủ trong phòng ngủ lớn.
Phòng khách xem như phòng ngủ của Cố Uyển Như, bàn ăn nhỏ trong góc.
Phòng bếp và nhà vệ sinh cũng rất chật hẹp.
Nhìn thấy Cố Vân Lệ, Giang Hải chào hỏi, Cố Vân Lệ hơi khó xử, bà về phòng đóng cửa lại.
"Mẹ tôi hơi không thích người lạ."
Cố Uyển Như giải thích.
Giang Hải gật đầu, cũng hiểu tính cách của Cố Vân Lệ.
Quá mức nhu nhược, cho nên mới bị người Cố gia chèn ép.
Năm đó, Cố Tùng đã hứa hôn Cố Vân Lệ với một người, tới gần ngày cưới Cố Vân Lệ lại đòi hủy hôn, nằng nặc muốn gả cho Lôi Nhân Hào.
Cố Tùng tức giận đuổi con gái ra khỏi nhà, đoạn tuyệt quan hệ.
Cho đến khi có Cố Uyển Như mới hòa hoãn lại, nhưng ông vẫn rất lạnh nhạt với Cố Vân Lệ.
Mặc dù ông tỏ ra rất yêu thích Cố Uyển Như , nhưng đối với Cố Tùng mà nói, Cố Uyển Như chỉ là có giá trị lợi dụng mà thôi.
Năm năm trước Cố Uyển Như bị bắt cóc, không ai đưa tiền chuộc.
Sau khi gặp những biến cố này, Cố Vân Lệ biến thành một người phụ nữ trầm mặc, ít nói lúc nào cũng ru rú ở nhà.
Đưa Giang Hải vào phòng mình, Cố Uyển Như rất ngại ngùng, cứ như cô đang ở nhà người khác vậy.
Giang Hải nhìn trái rồi lại nhìn phải, nở nụ cười tươi.
"Anh ngồi xuống trước đi." Cố Uyển Như chỉ vào chiếc ghế duy nhất trong phòng.
Giang Hải ngồi xuống, ánh mắt nhìn vào vết sẹo trên tay Cố Uyển Như.
"Anh...! anh…" Trước đây Cố Uyển Như đều gọi thẳng tên, hôm nay anh lại là chồng mình, nên xưng hô như thế này làm cô cảm thấy rất mất tự nhiên.
Mới đầu cô còn nghĩ Giang Hải là người của Cố Hiển .
Nhưng sau đó Giang Hải lại đối đầu với Cố Hiển, vì bảo vệ cô mà đánh Cố Hữu, vì bảo vệ cô lại đại náo tập đoàn Cố thị.
Giờ phút này, Cố Uyển Như thấy phức tạp.
Nếu đã rời khỏi Cố gia, Cố Uyển Như sẽ tự do, hoàn toàn có thể phân rõ giới hạn với Giang Hải.
Nhưng Giang Hải lại đối đầu với Cố gia, Cố Uyển Như muốn làm rõ mối quan hệ với Giang Hải.
"Cố gia sẽ không tha cho anh, đợi qua một thời gian anh hãy rời khỏi Thành phố Giang Tư đi." Cố Uyển Như khéo léo nói.
"Sao thế?" Cố Uyển Như đỏ mặt, chú ý tới ánh mắt thanh tịnh của Giang Hải, lúc này mới nhẹ nhàng thở phào.
"Anh không đi."
Giang Hải nói: "Vì sao em không nhận dự án kia? Anh có thể giúp."
"Không có gì để làm dự án cả, tôi làm thế nào?" Cố Uyển Như cảm kích ý tốt của Giang Hải: "Anh không hiểu, không đơn giản như vậy đâu."
Giang Hải lại nở nụ cười: "Anh nói được là được."
Giang Hải dịu dàng nói, có vẻ rất chân thật đáng tin.
Nhìn Giang Hải như vậy, Cố Uyển Như thất thần.
Đây là lái xe? Giang Hải như một con người hoàn toàn khác, cô không thể nhận ra nổi.
Nhưng may mà có anh, nếu không thì cô cũng không dám tưởng tượng sẽ có chuyện gì xảy ra.
"Chúng ta..." Cố Uyển Như muốn nói lại thôi.
Đang do dự thì bị tiếng gõ cửa dồn dập làm gián đoạn.
Ra khỏi phòng, Cố Vân Lệ và Cố Uyển Như thấy bất ngờ.
Nhà Cố Uyển Như thuộc dạng nghèo, ngay cả hàng xóm cũng chế giễu, làm gì có ai thèm tới.
Mở cửa ra, không hề ngoài dự đoán của Giang Hải, Cố Hạo Dân cười lấy lòng đang đứng ở ngoài cửa, trong tay còn cầm không ít đồ.
"Em gái, anh đến thăm em rể."
Cố Vân Lệ thấy khó hiểu, nhiều năm như vậy, Lôi Nhân Hào luôn bị cho là đồ vô dụng, chưa từng có ai đến nhà thăm.
Cố Hạo Dân giơ giơ mấy thứ đồ bổ trong tay ra nói: "Con bé Uyển Như quên đi lấy thuốc rồi cho em rể nên anh mang tới đây."
Tất cả mọi người đứng ở cửa, Cố Hạo Dân gượng cười: "Em gái, không mời anh vào sao?"
Cố Vân Lệ cũng thật sự mời ông ta vào.
Cố Uyển Như muốn vạch trần vở kịch của Cố Hạo Dân, nhưng khi nhìn thấy mẹ thì lại mềm lòng.
Nhiều năm qua, mẹ chưa từng cảm nhận tình cảm từ Cố gia.
Cố Uyển Như biết Cố Vân Lệ luôn muốn quay về Cố gia, không phải là vì tiền, mà là vì tình thân, dù họ rất khốn nạn.
Giờ phút này, Cố Vân Lệ khóc nấc, cho dù Cố Hạo Dân giả vờ, đối với Cố Vân Lệ cũng đủ.
Cố Hạo Dân giả vờ nhiệt tình: "Lâu quá không gặp, cả nhà chúng ta lát nữa cũng vui vẻ nói chuyện cũ."
Cố Hạo Dân quá mức nhiệt tình, cứ như thật sự quan tâm, thường xuyên tới lui thăm hỏi.
Ông ta luôn đề phòng nhìn Giang Hải một cái, trong mắt ông ta Giang Hải chính là con chó biết cắn người.
Căn nhà vô cùng chật hẹp, Cố Hạo Dân để những đồ mình mang đến lên bàn ăn, không quên nhấn mạnh.
"Đây đều là đồ loại một, từ nước ngoài đem về.
Còn có đồ bổ, là hàng organic, cực tốt cho sức khỏe.
Sức khỏe của em rể cần phải ăn nhiều đồ tốt để bồi bổ sức khỏe..."
Nói xong, Cố Hạo Dân lại muốn đi vào trong buồng, gọi em rể ơi em rể à rất thân thiết.
Giang Hải cười nhạt, một lên đứng chặn trước người Cố Hạo Dân : "Có gì thì ông cứ nói thẳng đi, đừng dài dòng.
Nói xong thì ông có thể đi, ở đây không chào đón ông."
Cố Hạo Dân đơ người, dần trở nên lạnh lùng: "Mày là cái thá gì, tự coi mình là người Cố gia sao?”
Giang Hải tiến về phía trước một bước, nhếch môi cười.
"Mày...!mày muốn làm gì?" Cố Hạo Dân lo sợ lui về phía sau.
Ông ta vội nắm tay Cố Vân Lệ: "Em gái, anh biết em cũng không đồng ý chuyện hôn sự của hai đứa.
Hay là vậy đi, lập tức đuổi con chó điên này đi, anh nhất định sẽ tìm một người tốt cho Uyển Như ."
Cố Vân Lệ khẽ run lên, toàn thân cứng đờ, trước đây cũng không dám mong mỏi xa vời đời này còn có thể thân mật với anh ruột như thế này, nếp nhăn trên mặt cũng giãn ra không ít.Cố Vân Lệ nhìn về phía Cố Uyển Như, dường như bà đã bị thuyết phục.
"Gả cho ai là cháu tự nguyện, không cần ai quyết định thay đâu cậu!"
Cô còn cố tình nhấn mạnh, giống như đang nghiến răng lại nói vậy.
Cố Uyển Như rất thông minh, đương nhiên cô biết Cố Hạo Dân đang muốn làm gì.
Người ép cô kén rể chính là bọn họ, hôm nay muốn đuổi Giang Hải đi cũng lại là bọn họ.
Cô đã hiểu quá rõ Cố gia, vì lợi ích thì chuyện dơ bẩn gì họ cũng làm ra được.
Chương7: Bạch Gia Đại Thụ
"Cậu đến chắc có việc, cứ nói thẳng."
Cố Uyển Như nói: "Giang Hải nói rất đúng, nhà của chúng cháu không chào đón cậu."
"Uyển Như , không được nói chuyện với cậu như vậy." Giọng của Cố Vân Lệ cũng run lên, bản thân nhu nhược còn kéo theo con gái.
Cố Uyển Như giữ chặt tay Cố Vân Lệ: "Mẹ, mẹ thật sự tin cậu ấy đến đây thăm chúng ta? Là ai luôn miệng mắng cha vô dụng?"
"Họ ép con ở rể, là anh ruột mẹ đó.
Hôm nay ông ta đến đây, chỉ là vì dự án khu kia thôi.
Bọn họ là vì tiền, vì tiền họ bất chấp!"
Cố Hạo Dân mặt đỏ bừng vì bị vạch trần.
Sắc mặt rất khó coi: "Em gái dạy con quá tốt rồi, nó còn dám nói như thế!"
"Tập đoàn Cố thị đang gặp khó khăn, Uyển Như là người nhà Cố gia lại giúp người ngoài làm mất đi dự án lớn.
Em gái à, nếu cha biết sẽ tức chết mất."
Cố Vân Lệ kinh ngạc, nhẹ giọng nói: "Uyển Như, chúng ta là người một nhà, sao con lại làm việc này."
Giang Hải rất bất ngờ, không thể hiểu nổi Cố Vân Lệ.
Nhiều năm qua, Cố gia đối xử với bà tệ như vậy, mà bây giờ bà vẫn tin bọn họ.
Là một đứa con bị đuổi ra khỏi nhà, mà trong chuyện tình cảm gia đình Cố Vân Lệ lại hèn mọn đến không có giới hạn.
"Con không làm gì cả." Cố Uyển Như nói.
"Uyển Như, tập đoàn Cố thị là ông ngoại cháu gây dựng lên, cháu có thể trơ mắt nhìn nó bị hủy diệt?" Cố Hạo Dân nghẹn ngào nói.
"Bệnh của cha…còn có tập đoàn…”
Giang Hải không ông ta khóc lóc giả mù sa mưa, anh cười nhạo: "Đã đến nhờ vả thì phải có thành ý.
Chẳng lẽ ông muốn dùng mấy thứ rách nát này để đổi lại dự án kia? Đi nhờ vả thì phải có dáng vẻ của người đang cần cầu cạnh."
Cố Hạo Dân hừ lạnh: "Ở đây đâu đến lượt mày nói chuyện? Cố gia bọn ta không tới lượt mày nhúng tay?"
Dứt lời lại quay sang nói với Cố Vân Lệ: "Em xem, nó là một đứa ở rể, người ngoài, làm sao mà có thể xen vào! Đợi cha khỏi bệnh, biết em làm vì công ty làm nhiều như vậy, nhất định sẽ hồi tâm chuyển ý đón em về lại Cố gia."
"Thật ra những năm nay, người mà cha hay nhắc tới nhất là em đó."
"Em là đứa con gái duy nhất..."
Đôi mắt của Cố Vân Lệ sáng lên, cả gương mặt cũng sáng bừng lên: "Thật sao?" Cố Vân Lệ rưng rưng hỏi.
Cố Hạo Dân gật đầu.
Cố Vân Lệ bị thuyết phục, Giang Hải thầm thở dài, tiến lên một bước rồi nở nụ cười, ánh mắt lóe lên tia lạnh lẽo.
"Uyển Như đã không còn bất cứ quan hệ nào với Cố gia, các người cũng chỉ vì mục đích thôi.
Lúc đuổi Uyển Như ra khỏi Cố gia có từng nhớ tới thân tình không?"
Cố Hạo Dân lảo đảo hai bước suýt nữa té ngã, toàn thân run lên.
Biểu cảm Giang Hải, ông ta đã thấy qua hai lần rồi.
Mỗi lần có biểu cảm biến thái thế này chắc chắn sẽ đánh người, hơn nữa sẽ đánh thành tàn phế.
Cố Hạo Dân cho rằng Giang Hải có vấn đề, nhân cách phân liệt, lại còn đánh đấm rất khá nữa.
Giang Hải giễu cợt: "Bao nhiêu năm qua, có lẽ đây là lần đầu tiên ông bước vào cái cánh cửa này đúng không?"
"Ông nhìn khẩu hình của tôi cho rõ này..."
"CÚT!"
Cố Hạo Dân lại một lần nữa cảm nhận được sát khí phát ra từ trên người Giang Hải khiến ông ta sợ hãi, nội tâm phát lạnh.
"Vân Lệ..." Lúc này, trong buồng vang lên một tiếng gọi suy yếu: "Bảo anh ta đi đi."
"Em rể..." Cố Hạo Dân rướn cổ lên: "Anh đến thăm chú đây, còn mang theo thuốc nữa..."
Giang Hải cầm những đồ kia ném ra ngoài, đẩy luôn ông ta ra ngoài, cửa cũ nát bị đóng rầm lại như muốn rơi ra.
Cố Hạo Dân đen mặt, gắt gao nắm chặt nắm đấm, cắn răng nói nhỏ: "Chết tiệt, mày cứ chờ đấy, tất cả chúng mày sẽ phải lạy lục cầu xin tao."
Trong phòng, Cố Vân Lệ ôm mặt khóc ròng, ngồi bệt xuống.
Đối với bà, khoảnh khắc cánh cửa kia đóng lại, cũng là lúc vĩnh viễn đoạn tuyệt huyết thống thân tình cùng Cố gia
"Mẹ..." Cố Uyển Như đau lòng ôm lấy bà.
"Vân Lệ, bà vào đây chút." Lôi Nhân Hào dịu dàng nói.
Cố Vân Lệ đẩy ra con gái, đi vào buồng trong đóng cửa lại.
Giang Hải gượng cười: "Uyển Như, anh cũng không muốn mẹ… chỉ có điều Cố Hạo Dân ..."
"Tôi hiểu." Cố Uyển Như gật đầu như vừa nhớ ra gì đó: "Anh vừa gọi mẹ tôi là gì cơ?"
"Mẹ, sao thế?" Giang Hải vô tội.
Cố Uyển Như đỏ bừng lên, làm Giang Hải ngây người.
Cố Uyển Như cúi đầu nói khẽ: "Về sau không cần gọi thế."
"Anh là người đàn ông của em." Giang Hải nói, cứ làm như đi ở rể rất đáng để kiêu ngạo vậy.
"Đã bảo là không cần mà." Cố Uyển Như cau mày, xấu hổ, chạy nhanh vào phòng đóng cửa lại, bỏ lại một mình Giang Hải ở bên ngoài.
Nhìn cửa phòng đóng chặt, Giang Hải khó hiểu: " Đúng là kiểu mình thích."
Nhớ lại năm năm trước trên chiếc thuyền chở người đi nhập cư trái phép kia, Giang Hải lại chìm vào ký ức.
Bất kể Cố Uyển Như như thế nào, Giang Hải đều thích.
Điện thoại rung lên, Giang Hải quay về lại hiện thực, ánh mắt nhìn điện thoại trở nên phức tạp.
Giang Hải xuống lầu, trời dần tối, một người thanh niên áo trắng mỉm cười nhìn Giang Hải, rất dễ làm người khác chú ý.
"Chú Bạch đâu?" Giang Hải rất lạnh nhạt, ánh mắt như tùy ý liếc nhìn qua một góc khuất, chỗ đó có một bóng người.
"Bây giờ đi ở rể rồi nên không thèm nhận anh em tốt nữa rồi hả?" Người thanh niên đứng ở trước mặt Giang Hải.
"Con người luôn thay đổi mà." Giang Hải chậm rãi đi về phía trước.
Người thanh niên cũng sánh vai với anh: "Có nhiều thứ vĩnh viễn không thay đổi được, ví dụ như huyết thống."
"Huyết thống đáng xấu hổ." Giang Hải cắn răng nói.
Người thanh niên lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía chiếc xe hơi màu đen, nhưng người có nghề đều biết, chiếc xe này không hề đơn giản.
"Chú Bạch đang đợi cậu."
Giang Hải dừng lại, nở nụ cười, quay đầu nhìn vào góc khuất khi nãy anh vừa nhìn: "Giúp tôi chăm sóc con của tôi thật tốt nhé, dù sao cũng vất vả vợ cậu mới có thai được…"
"Khốn nạn, cậu vẫn liêm sỉ như vậy." Người thanh niên kia lại không hề tức giận.
"Không phải cầu quỳ xin tôi sao, giờ lại không nhận?" Giang Hải cười rất tươi, nói như thật.
"Cậu quay lại Bạch gia, thì tôi nhận thôi?" Người thanh niên áo trắng thản nhiên.
Nghe Bạch gia, Giang Hải trở nên lạnh lùng, bước nhanh về phía chiếc xe màu đen kia.
Người thanh niên áo trắng dừng lại, hít sâu một hơi: "Năm năm, đủ để thay đổi mọi thứ, giờ tôi không thể ngang hàng với cậu."
Lại lắc đầu tự nhủ: "Thành phố Giang Tư không ai bằng được, sợ là Bạch gia khó với tới.
Nếu không thì sao lại chạy tới cầu xin cậu chứ?"
Giang Hải vẫn luôn bị một người nhìn chằm chằm.
Khi anh lên xe, bóng người trong góc tối kia mới nhanh chóng rời đi.
Giang Hải cũng không quan tâm Cố gia không có tư cách chịu được liếc mắt của anh.
Trước mặt thực lực tuyệt đối, hết thảy âm mưu quỷ kế cũng chỉ là một câu chuyện cười.
Chưa đến một phút đồng hồ, ảnh chụp của Giang Hải và người thanh niên áo trắng đã được gửi cho Cố Hạo Dân, còn có nội dung nói chuyện của hai người.
Biểu cảm của Cố Hạo Dân rất khó tin: "Xin...!xin con?"
Giang Hải này chẳng lẽ thích giúp người ta chữa hiếm muộn? Giang Hải không chỉ giúp tới bên Hàn, mà còn người trong nước nữa? Mấy người Cố gia cảm thấy vô cùng khó tin.
Trên chiếc xe màu đen, ánh mắt anh nhìn Bạch Lý Hưng có chút phức tạp: "Chú Bạch."
"Năm năm rồi, cháu cũng về rồi." Bạch Lý Hưng thở dài: "Ông ấy đang chờ cháu trở về đấy."
"Ông ta?" Giang Hải cười nhạo: "Ông ta ước gì tôi nhanh chóng đi chết đi mới đúng."
"Nhưng ông ta thất vọng rồi, tôi vẫn đang sống rất tốt, ai chết trước còn chưa biết đâu."
"Đừng tuyệt tình như vậy, dù sao ông ấy cũng là cha ruột của cháu, dù sao thì trên người của cháu đều mang huyết thống Bạch gia." Bạch Lý Hưng ho nhẹ vài tiếng: "Đây là sự thật không thể thay đổi."
Giang Hải giọng nói cũng trở nên sắc bén hơn: "Tôi tuyệt tình? Sợ rằng tôi tàn nhẫn thua Bạch gia bọn họ.
Sự thật? Hay lắm."
"Vậy nói cho tôi biết, năm đó mẹ tôi sắp chuyển dạ...lúc tôi cần họ, họ làm gì?”
Năm đó, mẹ Giang Hải là Giang Hà và Bạch Hùng, chính là Bạch đại thiếu gia yêu nhau, nhưng Bạch Hùng vì lợi ích của gia tộc đã cưới một cô gái khác.
Giang Hà không trách Bạch Hùng, dù không có thân phận cũng muốn ở cạnh Bạch Hùng.
Biết mình mang thai, vẫn sinh Giang Hải ra.
Giang Hải không có cha, Giang Hà sợ ảnh hưởng đến tiền đồ của Bạch Hùng, không dám nói với bất kỳ ai thân phận của Giang Hải.
Vác chiếc bụng bầu lớn đi gặp Bạch Hùng.
Bạch Hùng không gặp bà, còn cho người nhắn lại với bà từ giờ hai người sẽ đoạn tuyệt quan hệ.
Giang Hà được tin sốc quá dẫn đến sinh non, vì không có ai chăm sóc nên cũng rất yếu ớt, từ đó trở đi phải thuốc thang liên miên.
Năm Giang Hải chín tuổi, Giang gia gặp chuyện.
Giang Hà lại mang theo Giang Hải đến.
Đối với Bạch Hùng cứu Giang gia chỉ là chuyện tiện tay mà thôi, nhưng Bạch Hùng không cứu, còn cho người đuổi hai mẹ con Giang Hà đi.
Giang gia ở Thành phố Giang Tư bị lật đổ trong vòng một đêm, Giang Hà đau lòng nên nhảy biển tự vẫn.
Năm năm trước, Giang Hải hai bàn tay trắng bị bắt cóc, bị đưa lên chiếc thuyền nhập cư trái phép kia...Bạch gia không phải muốn Giang Hải vĩnh viễn rời đi xa, mà là muốn anh chết ở nơi đại dương mênh mông ấy.
"Chưa từng trải qua những đau đớn người khác phải chịu thì đừng mở lời khuyên người ta phải làm thế nọ làm thế kia."
Giang Hải cười: "Chú Bạch, chuyện năm năm trước là ai ra tay, chú nghĩ với thân phận bây giờ của tôi không điều tra ra được à?"
"Không phải ông ấy." Bạch Lý Hưng chậm rãi lắc đầu.
"Đúng vậy, không phải ông ta.
Nhưng là ông ta ngầm đồng ý đấy." Giang Hải cười càng nguy hiểm hơn: "Ngầm đồng ý cho thằng con trai cưng sống trong an nhàn sung sướng kia diệt cỏ tận gốc, sợ đứa con hoang tranh giành tài sản Bạch gia với nó chứ gì?"
"Bây giờ cháu đã là Đế Vương thế giới ngầm, người có thể một tay che trời, Bạch gia không thể uy hiếp được cháu nữa rồi." Bạch Lý Hưng nhìn thẳng vào mắt Giang Hải: "Hải, mẹ mà còn sống, bà ấy sẽ lựa chọn như thế nào?"
"Đừng nhắc đến mẹ tôi." Giọng Giang Hải tức giận, ngọn lửa thù hận đang dần bốc lên, từng hàng gân xanh nổi lên trên trán: "Cho đến tận lúc chết bà ấy đều nhớ mong ông ta."
"Nếu không phải vì mẹ, chú nghĩ Bạch gia còn có thể tồn tại như ngày hôm nay sao?"
"Nếu không phải vì mẹ, tôi sẽ khiến Bạch gia...Máu chảy thành sông! Tuyệt tự tuyệt tôn!"
Giang Hải cười đến đau lòng, lại mang hơi thở nguy hiểm.
Cho dù Bạch Lý Hưng đa nhìn quen sóng to gió lớn, vẫn bị sắc mặt của anh làm cho hoảng sợ.
Ông ấy hiểu rõ, nỗi hận trong lòng Giang Hải lớn đến nhường nào.
Ông cũng biết, Giang Hải có thực lực này.
"Chú Bạch, năm đó chỉ có chú giúp đỡ hai mẹ con tôi, phần ân tình này tôi sẽ ghi nhớ mãi." Giang Hải mở cửa xe, cuộc nói chuyện kết thúc ở đây.
"Nhưng ân tình của chú không liên quan gì đến nhà họ Bạch."
"Nhà họ Bạch, tôi không chủ động ra tay đã đủ nhân từ với bọn họ rồi."
Chương8: Ngại Ngùng
"Hải..." Bạch Lý Hưng cũng không nói thành lời, ông hiểu dù có nói gì cũng làm Giang Hải càng tức giận.
Lần này để Giang Hải nhớ ân tình năm đó đã là rất tốt rồi, ít nhất có thể giúp Bạch gia không bị gặp tai hoạ ngập đầu.
Giang Hải xuống xe cười lạnh: "Năm đó Bạch gia làm gì? Giờ tham lam muốn dựa vào quyền thế tiền tài của tôi.
Đúng ghê tởm."
Chậm rãi rời đi, bỏ lại một câu: "Bạch gia chó nhiều, nên quản cho tốt, đừng xuất hiện ở trước mặt tôi, không thì tôi thấy người nào sẽ giết người đó."
Ai dám không tin lời Đế Vương thế giới ngầm? Bạch Lý Hưng hiểu, những lời này không phải chỉ là nói đùa.
Có lẽ Giang Hải đang đợi, đợi thời cơ để ra tay với Bạch gia.
Bạch Lý Hưng bất lực: "Chỉ mong Bạch gia bên kia không làm gì nữa, nếu không Bạch gia e rằng…”
Người thanh niên áo trắng dựa vào thân cây, châm hút thuốc.
Giang Hải đi qua, người thanh niên áo trắng lạnh nhạt nói: "Mọi chuyện đều là do Lan Nhã Cát một tay dựng nên, Bạch Hùng cũng không biết nhiều."
Giang Hải dừng bước chân lại, nắm chặt hai nắm đấm kịch liệt run rẩy.
Lan Nhã Cát, năm đó Bạch Hùng vì bỏ hai mẹ con Giang Hà để lấy bà ta.
Nghĩ tới càng làm ngọn lửa hận thù dấy lên.
"Ngô gia của Thành phố Giang Tư, sao lại làm chó thế kia." Giang Hải không quay đầu lại.
Ngô Mẫn cười trừ: "Chó thì sao? Người sống như chó, chó lại sống như người.
Sống mà, chó hay người cũng cần ăn, cần sống, cần sinh tồn."
"Nên làm chó cho Bạch gia?" Giang Hải cất bước đi về phía trước: "Từ giờ Ngô gia làm người đi, đứng hai chân làm người."
Ngô Mẫn bất ngờ, trong nội tâm nhanh chóng cân nhắc lợi và hại, được và mất: "Có điều kiện?"
"Chín triệu."
Khi Giang Hải gặp khó khăn nhất, Ngô Mẫn đã đưa anh chín triệu, có ân có tình, đó là vô giá.
Nhưng thù thì cần báo.
"Nghe nói Hoàng Kim Giáp Lân thuộc Ngô gia? Để tôixem sao..."
Cố Vân Lệ nấu cơm xong, cả nhà ngồi vây quanh trước bàn ăn, món ăn sơ sài.
Cố Vân Lệ ngồi ở một bên khác thu dọn lại đống đồ bổ mà Cố Hạo Dân mang đến.
Những thứ này từng bị Giang Hải ném đi, trứng gà bị vỡ dính bẩn hết.
Đây là túng quẫn.
"Nếu nó về cần nói rõ ràng một chút." Lôi Nhân Hào nói.
Giang Hải không nói gì đã đi, không ai biết Giang Hải đi đâu.
Cố Vân Lệ không nói gì, Cố Uyển Như nói: "Hôm nay anh ta đánh Cố Hữu thành như vậy, cậu sẽ không bỏ qua cho anh ta."
Lúc Giang Hải đã đi ra ngoài, trong lòng Cố Uyển Như rất mâu thuẫn.
Giang Hải đi rồi, hôn nhân sẽ không tồn tại nữa, nhưng Cố gia có bỏ qua cho Giang Hải không? Cố Uyển Như vô cùng lo lắng.
"Vậy nó ở đây thì an toàn?" Lôi Nhân Hào thở dài: "Cha đúng là vô dụng! Nếu không hai mẹ con cũng không....bị chèn ép"
"Cha..."
Cố Vân Lệ cầm chặt tay Lôi Nhân Hào: "Không, do tôi nợ ông."
"Hạnh phúc cả đời của Uyển Như không thể bị hủy hoại." Lôi Nhân Hào tự trách: "Tôi già rồi, sẽ chết, đừng vi tôi nữa."
Giang Hải trở về nha, đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Lôi Nhân Hào.
Ông rất gầy, chỉ thấy cặp kính nổi bật so với thân người.
Khí chất tao nhã, vô cùng tốt, không giống bị bệnh.
Cố Uyển Như nâng chén cơm lên, tất cả mọi người yên lặng ăn cơm.
Giang Hải nói: "Cha, con có quen một bác sĩ rất giàu kinh nghiệm, có thể trị bệnh của cha."
Tất cả mọi người nhìn về phía Giang Hải, bầu không khí như cứng lại.
"Thật sao?" Lôi Nhân Hào bị bệnh nửa đời người, sớm sẽ không còn hy vọng.
Nhưng Giang Hải nói rất chắc chắn, ông cũng không hề chú ý đến cách xưng hô của Giang Hải.
Giang Hải gật gật đầu: "Cha chỉ bị thương nặng ở phần kinh mạch, điều dưỡng khí huyết như thế nào thì cũng chỉ có thể cải thiện chứ không thể khỏi hẳn, chỉ có chữa trị kinh mạch mới khỏi được."
Kinh mạch là thứ huyền diệu rất khó giải thích, tuy Giang Hải nhìn ra, nhưng Giang Hải lại không thể điều trị được, cần cao thủ giỏi hơn.
"Cậu cũng biết về y thuật sao?" Giang Hải nói chính xác bệnh Lôi Nhân Hào làm ông tin tưởng hơn, vui mừng muốn khóc.
Ông đã nằm không trên giường hơn mười năm, sự bất lực, đau khổ mấy ai hiểu.
Giang Hải lắc đầu: "Con không rõ, nhưng có thể mời người hiểu rõ."
"Thật sao?" hai mắt Cố Uyển Như sáng lên.
Giang Hải gật đầu, rồi gắp hết đồ căn còn lại trên bàn vào trong chén, cứ như thể mấy ngày chưa được ăn cơm.
Mọi người cùng ngồi quanh bàn ăn nhỏ làm Giang Hải cảm nhận được sự ấm áp của gia đình.
Lúc sau, Lôi Nhân Hào thở dài, không quá tin Giang Hải được, quan trọng là ông không muốn Cố Uyển Như chịu thiệt thòi nữa.
"Dù sao già rồi, cũng không hy vọng nhiều."
Đêm đã khuya, Cố Uyển Như trải một cái thảm mỏng xuống nền.
"Bệnh của cha tôi có thể trị hết sao?" Cố Uyển Như nhìn Giang Hải.
Giang Hải nói: "Anh thề là được."
"Thật sao?" Cố Uyển Như không thể tin được, dù chỉ có một tia hy vọng cô cũng muốn thử.
Cố Uyển Như cũng biết cái giá cô phải trả là gì.
Thiếu nợ Giang Hải, cô phải dùng cái gì để trả, cô đều hiểu.
"Thật."
Giọng của Cố Uyển Như nhỏ như muỗi: "Anh ngủ trên giường đi."
"Như vậy có chật quá không?" Giang Hải chà xát tay.
Giang Hải muốn nói cho cô biết mình là ai, Giang Hải đã mong nhớ cô suốt năm năm quá.
"Anh nghĩ gì đo? Tôi ngủ trên mặt đất..." Cố Uyển Như ngại ngùng, cô căng thẳng nhìn Giang Hải.
Cố Uyên Như đang cố gắng bình tĩnh, bản thân cô cảm thấy nếu cô bị ép thì phải làm sao, dù gì Giang Hải đánh đấm tốt vậy thì…
"Anh sẽ không ép em, anh sẽ chờ tới ngày em chấp nhận anh." Giang Hải nhìn Cố Uyển Như rồi gãi đầu.
Cố Uyển Như nằm xuống giường, sau khi nghe tiếng hít thở đều đều của Giang Hải.
Cố Uyển Như quay lưng lại với anh, nằm mà không ngủ được.
Cố Uyển Như mới lấy hết can đảm quay người lại, cố gắng không phát ra tiếng động nào.
Cô nhìn Giang Hải, chắc chắn anh đã ngủ say cô mới thả lỏng.
Chờ Cố Uyển Như ngủ say, Giang Hải mới mở mắt ra, mỉm cười.
Cố Uyển Như ôm chặt chăn, nằm sát vào góc tường.
Thấy dáng vẻ kia, anh thấy đau lòng.
Ban đêm yên tĩnh, nhưng lại có người không ngủ được.
Biệt thự Cố gia giờ phút này là nơi tập trung anh em Cố gia.
"Xin con? Lại là hiếm muộn, xin con!" sắc mặt Cố Hiển vô cùng xấu: "Mấy người không có con đều bị cái tên điên này gặp được là sao?"
Cố Hạo Dân cắn răng: "Chắc chắn 100%."
Cố Thiết Huy cười nhạo: "Không đáng tin! Anh ta là cái gì chứ?"
"Những cái này không quan trọng." Cố Thụy Long nói: "Muốn có được dự án khu phải động não rồi đây."
"Tôi đã tới nhà, nhưng họ lại không biết điều." Cố Hạo Dân rất tức giận.
Trước mặt Cố Vân Lệ ông ta đã bao giờ bị nhục nhã như thế này cơ chứ.
Kẻ bệnh tật Lôi Nhân Hào còn đuổi mình đi, một đứa đến ở rể, có gì mà dám ngang ngược chứ.
"Chú ba, Cố gia bị con bé chết tiệt kia giẫm đạp.
Chẳng lẽ còn muốn đi cầu xin nó?"
"Cố Hữu xem như bị hủy rồi.
Chú nói xem, thù này phải làm sao bây giờ?"
Cố Thụy Long lắc đầu, có nhân tất có quả, Cố Hữu đến lúc phải gặp báo ứng không trách ai được.
Cố Hiển khẽ nói: "Tôi đã chuẩn bị, tên ranh kia chuẩn bị làm thái giám đi."
----
Hôm sau, Cố Uyển Như thức dậy, hốt hoảng ôm lấy chăn: "Anh...!anh làm gì đấy?"
Giang Hải dậy từ sớm, đã gấp gọn tấm thảm mỏng lại rồi, đang ngồi ở bên cạnh Cố Uyển Như.
Năm năm tương tư, có nhìn như thế nào cũng thấy không đủ.
"Không làm gì cả." Giang Hải lại nhìn về phía vết sẹo trên tay Cố Uyển Như .
Giang Hải có muốn cũng chẳng làm gì được.
Thấy mọi thứ không có gì bất ổn, Cố Uyển Như thở phào, nhìn mắt Giang Hải, cô đỏ mặt lên: "Anh nhìn vết sẹo làm gì?"
"Đẹp." Giang Hải nói thật lòng.
Từng nét trên người Cố Uyển Như đều vô cùng quyến rũ: "Với anh, em thật đẹp."
Đối với Giang Hải, năm năm qua, nếu không có vết sẹo này, Giang Hải cũng không tìm được Cố Uyển Như .
Mặt Cố Uyển Như lại đỏ bừng lên, cô khẽ nói: "Dẻo miệng."
Không có cô gái nào lại không thích được khen, ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Cố Uyển Như vẫn thấy rất ngọt ngào.
Giang Hải ăn sáng rất ngon lành, cảm giác giống như gia đình.
Anh ăn như quỷ đói, nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ đồ ăn trong đĩa, như chưa thỏa mãn.
"Cha mẹ, chúng ta đi xem nhà nhé." Giang Hải đặt bát đũa xuống.
"Xem nhà?" Cố Uyển Như khó hiểu nhìn Giang Hải.
Giang Hải giải thích: "Muốn chữa khỏi bệnh của cha, phải điều dưỡng tốt thân thể, ở đây không được."
"Chúng ta làm gì có tiền mua nhà." Cố Uyển Nhưthở dài.
Dù nhiều năm làm việc cho tập đoàn Cố thị, nhưng bị chèn ép kiếm không được nhiều lắm, nhưng ít nhất vẫn có thể đủ nuôi sống cả nhà, tiền thuốc men lại có Cố gia lo liệu.
Nay đã mất việc cũng mất cả trợ cấp, cô cũng đang hoang mang không biết tiếp theo phải làm thế nào.
Tuy có hợp đồng kia, nhưng có thể lấy được tiền hay không, nếu được thì có thể lấy được bao nhiêu cũng không thể nói trước được, bọn người Cố gia rất ghê gớm.
Anh nháy mắt ra hiệu với Cố Uyển Như: "Lúc em rời khỏi tập đoàn Cố thị không phải được một khoản tiền thưởng sao? Anh thấy cũng đủ tiền cọc rồi."
Tiền thưởng? Làm gì có tiền thưởng gì.
Cố Vân Lệ và Lôi Nhân Hào đều ngơ ngác không dám tin.
Những kẻ ích kỷ, keo kiệt như Cố gia kia mà lại cho Cố Uyển Như tiền thưởng? Khó tin!
Ánh mắt Cố Vân Lệ nhìn Cố Uyển Như hi vọng, có thể cảm giác được, Cố Vân Lệ vô cùng hy vọng có thể cải thiện cuộc sống.
Sống trong căn này nửa đời người, bà thật sự không cam lòng.
Cố Uyển Như thầm thở dài trong lòng, dùng tiền của Giang Hải mua nhà, không biết lúc nào mới có thể trả hết.
Nhưng đối diện với ánh mắt chờ mong của Cố Vân Lệ, Cố Uyển Như lại không đành lòng nói ra.
"Có đủ không?" Cố Uyển Như chột dạ cúi đầu ăn cơm, muốn uyển chuyển cự tuyệt.
"Mấy năm nay anh cũng để dành được một chút tiền, đã đủ rồi." Giang Hải nở một cụ cười tự tin nói.
Cố Vân Lệ lông mày giãn ra, trong nháy mắt thấy được hy vọng cải thiện cuộc sống.
Ăn cơm xong, Cố Uyển Nh ư kéo Giang Hải sang một bên chất vấn: "Anh định làm gì thế?"
Chương9: Nhã Hoàng Đắt Giá
Giang Hải thả lỏng: "Sức khỏe của cha cần được điều dưỡng, nếu như không ở nơi tốt hơn thì khó có thể điều dưỡng được? Hơn nữa, mẹ cũng rất vui còn gì?”
Cố Uyển Như hừ một cái: "Anh tính toán gì đó đừng cho rằng tôi không biết.
Còn nữa, cha mẹ không phải để anh gọi."
Cố Uyển Như cho rằng Giang Hải đang cố ý để cô mắc nợ anh, mang ơn anh, rồi sẽ không dứt anh được.
Giang Hải cười, anh biết những năm qua Cố Uyển Như đã chịu khổ, anh chỉ đơn giản muốn cô sống tốt hơn mà thôi.
Nhưng mà Giang Hải cũng không giải thích, thời gian có thể chứng minh.
Nhưng mà có lẽ đây cũng là cách anh ở lại.
Lôi Nhân Hào vì quá yếu chỉ có thể di chuyển bằng xe lăn, mọi thứ đều được anh thu xếp ổn thỏa.
Hoàng Kim Giáp Lân, chính là nơi sa hoa quyền thế bậc nhất của Thành phố Giang Tư.
Từ vị trí địa lý đắc địa, đến những công trình phụ, dịch vụ, ý tế, giáo dục đều vô cùng tốt.
Giang Hải hài lòng nhất với việc chỉ cần dọn vào là ở được, không cần mất nhiều thời gian sửa sang hay làm gì cả.
Giang Hải tự tay đẩy Lôi Nhân Hào trực tiếp vào nơi trưng bày.
Ngay khi đó một cô gái dáng vẻ lịch sự, nhưng vẻ mặt lại không quá tình nguyện tới chào hỏi đám người Giang Hải.
Cô ta qua loa như nhiệm vụ: "Hoan nghênh các vị khách quý đến Hoàng Kim Giáp Lân, đây là khu vực vô cùng đáng giá, mỗi mét vuông đều có giá hơn 100 triệu.
Khu biệt thự Nhã Hoàng cũng đã hơn 300 triệu.
Các vị tham khảo giá, nếu vẫn muốn mua tôi sẽ giới thiệu chi tiết."
Nếu nghe qua thì vẫn đúng quy tắc tôn trọng khách hàng, nhưng giọng điệu kia ẩn chứa chút cao ngạo, ẩn ý như muốn nói đây là khu vực cho người giàu, người không có điều kiện đừng nên đến đây.
Cố Vân Lệ sững sờ, nhìn xung quanh.
Đây là khu biệt thự vô cùng tốt, khác xa khu Luxury của Cố gia.
Đương nhiên, giá tiền cũng cách xa rồi.
Lôi Nhân Hào nhìn Giang Hải: "Quá đắt quá..."
Sắc mặt của Cố Uyển Như không ổn lắm, cô lo sợ nếu mua biệt thự ở dây thì có lẽ sẽ nợ Giang Hải hơn nữa.
Huống hồ, Cố Uyển Như cho rằng với cái giá kia Giang Hải không thể mua nổi, đến đây có vẻ là đang tự vả mặt mình rồi.
Giang Hải vừa nhìn Cố Uyên Như muốn cô yên tâm, vừa chỉ vào mô hình biệt thự sa hoa nhất khu vực: “Mẹ xem thích căn nào thì cứ chọn là được rồi.”
Nữ nhân viên thấy vậy thì tỏ vẻ khinh thường: “Mọi người suy nghĩ cho kỹ, tiền cọc ít nhất là 30% giá trị biệt thự, do có vay thì tài sản cũng phải có giá trị tương ứng với căn biệt thự này.”
“Vậy chỉ cần 10 tỷ?” Giang Hải như có vẻ suy ngẫm: “Chỉ có hơn 300 mét vuông thì tôi cảm thấy chưa đủ rộng rãi.”
Nữ nhân viên có cảm giác vô cùng khó chịu, cô ta từng gặp qua nhiều vị khách vờ như giàu có, nhưng chưa từng thấy ai chém gió được như thế này.
Cô ta thầm nghĩ anh chỉ muốn làm màu cho có.
“Mọi người tự xem có gì thì gội tôi.” Nữ nhân viên nhìn thấy một vị khách sang trọng đang bước vào thì ngay lập tức chạy ra đón, mặc kệ đám người Giang Hải.
"Chỗ này quá lớn, cũng quá khả năng của chúng ta rồi." Cố Uyển Như định đẩy Lôi Nhân Hào đi ra ngoài, bản thân cô tự thấy mình chưa đủ khả năng.
Làm sao mà mua chứ? Nhìn mô hình kia đồ sộ là thế, gái trị thật vô cùng lớn.
"Nơi đây rất tốt, từ vị trí đến không khí, chút tiền đó có là gì, điều dưỡng cho cha vẫn tốt hơn."
Giang Hải nói với Cố Vân Lệ, chỉ vào một căn biệt thự lớn nhất: "Mẹ xem mẹ thấy căn nào ổn thì cứ lựa đi."
Trên lầu, Ngô Mẫn nhìn Giang Hải rồi dặn dò giám đốc tiêu thụ bên cạnh: "Ghi nhớ những gì tôi dặn dò..."
"Xin chào, mọi người cần tôi giúp gì không?" Một người đàn ông đứng tuổi, âu phục rất đẹp, khí khái lịch sự nhìn Giang Hải, rồi lại nhìn về phía tầng hai.
Giang Hải nhìn theo, anh biết Ngô Mẫn đang ở tầng ahi, có lẽ đã có quyết định rồi.
Giang Hải chỉ vào Nhã Hoàng: "Tôi muốn biết giá của căn này."
Người đàn ông kia lấy cớ đang khuyến mãi nên giá thấp, chỉ cần cọc 500 triệu có thể dọn và rồi.
Cố Uyển Như không dám tin, gì mà từ 10 tỷ chỉ cọc 500 triệu, chuyện này lừa người sao?
Nhưng chưa nói đến chuyện này, cọ 500 triệu, cũng không phải số tiền nhỏ, còn có tiền trả sau này thì sao? Chẳng lẽ Giang Hải có tiền?
Giang Hải nói nhỏ với cô: "Không nên làm cha mẹ hy vọng rồi dập tắt chứ."
Cố Uyển Như cho rằng nếu cứ mua căn nhà này thì cả đời này cô không biết phải trả Giang Hải thế nào.
"500 triệu?" Cố Vân Lệ lo lắng, quay sang nhìn Cố Uyển Như với ánh mắt đầy mong chờ: "Đủ tiền không con?"
Cố Uyển Như nhìn thấy ánh mắt kia thì ý định từ chối cũng biến mất.
Lúc này, cô không muốn mẹ phải thất vọng, Cố Vân Lệ đã vô cùng khổ cực, làm sao có thể để mẹ cô lại thêm đau lòng
Cô quyết định trong lòng rồi gật đầu: "Mẹ đừng lo, con lo được."
Lôi Nhân Hào nhìn ra, ánh mắt ông nhìn kỹ hơn Giang Hải như suy nghĩ gì đó.
Giang Hải lấy thẻ đen, trên thẻ có in hình hoa văn tráng lệ, trông rất uy nghiêm.
Thẻ này đã đạt cấp độ cao nhất, mà toàn bộ Thành phố Giang Tư cũng không nhiều người biết.
Một lúc sau thẻ được trả lại cho Giang Hải, anh lại đưa cho Cố Uyển Như, rồi nói: "Tiền phải do vợ quản, mật khẩu của thẻ là sinh nhật em..."
Cố Uyển Như bất ngờ, mở to mắt, sắc mặt hơi đỏ, trước ánh mắt của cha mẹ đành cất thẻ đi.
Cố Uyển Như tự nhủ nếu Giang Hải mà cầm thẻ cha mẹ sẽ sinh nghi, nên vì cha mẹ cô sẽ tạm cầm thẻ.
Người đàn ông trung niên cung kính cúi đầu: "Chúc mừng gia đình đã đặt cọc được Nhã Hoàng."
Ngay sau đó, Cố Vân Lệ thấy hợp đồng mua bán dày cộm được đặt trước mặt, đây chính là sản nghiệp hơn 10 tỷ, con số mà cả đời này bà cũng không dám nghĩ tới.
Cô nhân viên lúc nãy ở cách đó không xa, chỉ biết nhìn mà tiếc nuối, trời đất quay cuồng.
Kia là Nhã Hoàng đấy, phần trăm của nó là cao nhất.
Vậy mà mua nhanh vậy?
Người đàn ông trung niên còn nói: “Quý khách hàng còn có cơ hội rút thăm trúng thưởng, không biết ai là người thực hiện?"
"Còn có thưởng?" Cố Vân Lệ vui mừng.
Cố Vân Lệ luôn ít nói, nay lại trở nên vui vẻ hơn làm cho Giang Hải cũng cảm thấy ấm áp.
"Đúng vậy.
Hiện tại giải đặc biệt chưa ai rút được cả.
Quà tặng toàn là đồ giá trị cao.
Khách mua những căn biệt thự bình thường chỉ có thể rút thưởng một lần, nhưng vì các vị mua Nhã Hoàng, nên sẽ rút thưởng hai lần.
Tôi cũng ưu tiên cho mọi người rút thêm một lần là ba lần, nếu có bạn bè muốn mua biệt thự thì giới thiệu nhé.”
Ông ta rất biết ứng xử, tìm một cái cớ vô cùng hợp lý, nhưng lại làm Cố Vân Lệ vui vẻ không chút nghi ngờ.
Cố Vân Lệ sinh ra trong gia đình thượng lưu, còn chuyện gì chưa gặp qua? Nhưng nhiều năm bị hoàn cảnh đánh tơi tả, bà chỉ còn quanh quẩn trong góc nhà, biến thành người ham lợi nhỏ.
Người đàn ông kia dẫn mọi người vào phòng rút thưởng, tất nhiên việc này chỉ vì làm Cố Vân Lệ vui, nên sao có thể công khai được.
Một cái hộp bốc thăm đặt trên bàn, Giang Hải muốn vỗ trán, mọi thứ cứ như vừa mới xong, không có chút thuyết phục.
Cố Vân Lệ như là đang đối mặt với chuyện gì đó vô cùng căng thẳng, bà nhìn Cố Uyển Như, muốn cô rút thăm, nhưng cô lại lắc đầu.
Cố Vân Lệ lại nhìn Lôi Nhân Hào, nhưng ông ta đang nhìn Giang Hải với ánh mắt phức tạp.
Giang Hải mỉm cười nhìn ông, xem ra bị nhìn thấu, anh đang suy nghĩ tìm lý do thuyết phục để giải thích cùng Lôi Nhân Hào.
Lúc này, Cố Vân Lệ rút lá thăm, tay run run như đang phải đứng trước lựa chọn gì đó lớn lao.
Nhưng biểu cảm sau đó của Cố Vân Lệ lại là ảo não, thất vọng: “Phiếu trắng.”
Giang nhìn ông ta, sao lại phiếu trắng? Chẳng phải…
Ông ta nhìn tờ giấy trắng kia, biểu cảm quá mức kích động, vẻ mặt vô cùng thuyết phục, run rẩy nói: "Ôi.
May mắn tới vậy sao? Giải đặc biệt, đây là giải đặc biệt."
"Hả?" Cố Vân Lệ không dám tin, tuy bà chưa nhìn rõ lá thăm kia có gì, nhưng rõ ràng không phải giải đặc biệt.
Ông ta đọc to: "Giảm giá 90% giá trị Nhã Hoàng, tất cả chi phí khác đều được miễn phí 100%."
Giang Hải nhịn cười muốn nội thương.
Chuyện này so với việc tặng có gì khác nhau đâu? Bản thân Cố Uyển Như cũng vô cũng bất ngờ.
Giang Hải nhìn cô vợ ngốc của mình, thầm nghĩ cô còn khôn tỉnh táo bằng cha của cô.
Đồng thời, Giang Hải tán thưởng người đàn ông kia, khả năng lật xuôi lật ngược, cùng biểu cảm kia vô cùng thuyết phục, sao ông ta không làm diễn viên nhỉ?
Bỗng nhiên, người đàn ông mở lời một cách nghiêm túc: “Có thể cho tôi xin lại bản hợp đồng vừa rồi không?”
Cố Vân Lệ vừa đang vui mừng thì bị dập tắt, cảm xúc mất mát: “Chẳng lẽ ông muốn hủy hợp đồng, vì giải thưởng lớn nên không muốn trao?”
Giang Hải cười hiền, cảm thấy Cố Vân Lệ luôn hiền lành nhẫn nhịn lại có lúc tức giận.
Ông ta vội vàng cười lấy lòng: “Hiểu lầm, hiểu lầm…Tôi chỉ muốn sửa lại vài điều trong hợp đồng kia, vì trong đó giá căn biệt thự là 10 tỷ cơ mà.
Chỉ riêng thuế phí đã hơn vài trăm triệu rồi.”
Cố Vân Lệ như trút được gánh nặng: “Ông nên nói sớm chút thì tốt rồi.”
Ông ta mang hợp đồng đi, một lát sau lại đem ra những phần thăm khác.
Cố Vân Lệ cũng không còn hồi hộp như lúc đầu, cứ thế rút.
Biểu cảm của người đàn ông trung niên rất tốt, nhất là biểu cảm vừa bất ngờ vừa mừng rỡ vì khách của mình trúng lớn, nếu không biết đều nghĩ ông ta thật lòng vui mừng.
Khi biết phần thưởng tờ thăm đầu, Cố Vân Lệ òa khóc.
Tất cả nội thất đều được miễn phí lựa chọn.
Tất cả, là tất cả dù là đồ điện hay gia dụng cũng được chọn.
Trời ạ,
lại còn là miễn phí…
Giải thưởng hứ hai là một chiếc ô tô.
Cố Vân Lệ nâng niu tờ giấy viết phần thưởng kia như con của mình, kích động không nói thành lời.
Quả trứng thứ ba: thẻ mua sắm trong khu thương mại lớn nhất với trị giá hơn 200 triệu đồng thời hạn là 3 ngày.
Cố Vân Lệ hơi không vui vì thời hạn quá ít, làm sao 3 ngày dùng hết 200 triệu chứ, thật sự quá mức rồi.
Lúc này Cố Uyển Như thật sự choáng váng, không thể tin được.
Giang Hải chỉ định dỗ cho Cố Vân Lệ vui vẻ mà thôi, không ngờ lại lừa được cả Cố Uyển Như.
Đúng là phụ nữ a… Đứng bên cạnh Giang Hải, đôi mắt ươn ướt như sắp khóc, nhìn mẹ vui vẻ như thế kia, nói nhỏ với Giang Hải: "Cám ơn anh."
Từ trước tới giờ cô chưa từng thấy Cố Vân Lệ vui như vậy, cảm giác như mọi cực khổ kia đều không là gì nữa.
"Người một nhà, đừng cảm ơn.
Huống hồ em là vợ của tôi.” Giang Hải cười dịu dàng nói.
Chương10: Chỉ Là Chiếc Xe Thôi Mà
Cố Uyển Như bị ánh mắt thâm tình kia nhìn tới đỏ mặt.Cô cũng từng tưởng tượng ra bạch mã hoàng tử của bản thân, chỉ cần yêu nhau, yêu nhau, không cần giàu sang phú quý.
Cùng cô yêu thương chăm sóc cha mẹ là đủ.
Cố Uyển Như cảm nhận Giang Hải thật giống Lôi Nhân Hào, đều có điểm quan tâm chăm sóc và che chở cho gia đình.
Cố Uyển Như không dám nhìn thẳng Giang Hải: "Cha có thể khỏi bệnh sao?"
"Anh không lừa em, chắc chắn sẽ không bao giờ lừa gạt em." Giang Hải thành thật nói.
Cố Vân Lệ vô cùng sung sướng, kích động vô cùng, hôm nay bà may mắn, vô cùng may mắn.
Ngay cả Lôi Nhân Hào nhìn thấu mọi chuyện cũng suýt nữa không cầm được nước mắt.
Bao nhiêu năm qua ông chưa từng thấy Cố Vân Lệ vui vẻ như vậy.
Giang Hải hỏi người đàn ông trung niên: "Ngô Mẫn đâu?"
Ông ta rất cung kính, làm động tác như muốn dẫn đường: “Mời ngài lên tầng trên.”
Giang Hải nhìn Cố Uyển Như rồi nói: “Cha mẹ vui quá nên có lẽ quên rồi, còn vài chuyện cần mọi người làm đó.
Còn phải chọn nội thất, đồ gia dụng, à thẻ kia cũng chỉ có hạn 3 ngày thôi.”
Cố Vân Lệ nhanh chóng đòi nhận giải ngay, nhiều năm bị Cố gia nói ngọt chứ chẳng có gì cả, hiện tại chỉ muốn vật cầm chắc trong tay mới đáng tin.
Giang Hải thì đi tới văn phòng Ngô Mẫn, rồi ngồi xuống ghế một cách tùy ý.
Ngô Mẫn nở nụ cười, Giang Hải thở dài, quan hệ này cứ như chủ tớ, không hề kéo gần khoảng cách.
Nhiều năm qua, chính địa vị xã hội là thứ ngăn cách họ, sự vô tư lúc bé cùng nhau chơi chung không còn nữa rồi.
Giang Hải nói: "Trong xã hội cá lớn nuốt cá bé.
Gặp mặt thì phải cung kính, kẻ dưới cung kính kẻ trên, kẻ trên cung kính kẻ trên nữa.
Chẳng lẽ chúng ta không thể là ngoại lệ?"
Giang Hải nhìn Ngô Mẫn, chỉ muốn làm bạn, ngang hàng nhau.
Ngô Mẫn lại nói: "Không khác được, muốn thì sao chứ, bản thân cũng không thể làm theo ý mình.
Vì những thứ mình quan tâm, không muốn cũng phải cúi đầu."
Rời bỏ Bạch gia, đầu quân cho Đế Vương thế giới ngầm, Ngô gia càng phải hiểu rõ vị trí của bản thân.
"Chấp nhận số phận?" Giang Hải cũng không nhiều lời, dù gì ai cũng có cái lý riêng, hà cớ phải buộc nhau.
"Cậu sắp xếp rất chu đáo, tôi cảm ơn cậu."
"Rồi cũng sẽ lộ thôi." Ngô Mẫn cho rằng dù làm thật đến thế nào, tặng không nhiều như vậy, kẻ ngốc cũng sẽ nghi ngờ.
"Không quan trọng." Giang Hải cảm thấy Ngô Mẫn như người xa lạ, không còn là Ngô thiếu gia từng giúp đỡ Giang Hải khi xưa.
Ai cũng sẽ có gánh nặng, sẽ có trách nhiệm, khi gánh vác họ đánh mất bản thân.
Ngô Mẫn là con trai duy nhất Ngô gia, anh ta cũng là thân bất do kỷ.
Nghĩ đến bản thân, Giang Hải cũng cảm thấy bản thân đúng là cũng như Ngô Mẫn?
Lúc mới vào thế giới ngầm, Giang Hải cứ như một giá mại dâm, có gì khác biệt? Chỉ cần trả tiền là thoải mái sờ mó.
Chỉ cần có đủ tiền là sẵn sàng ngủ với bất kì ai.
Giang Hải bán mình một cách triệt để, không hề có chút tôn nghiêm.
Ngô Mẫn cẩn thận hỏi: "Đế Vương thế giới ngầm, rốt cuộc như thế nào?"
Ngô Mẫn chỉ hiểu khi nghe tới Đế Vương thế giới ngầm Bạch gia vô cùng sợ hãi, kính nể.
Nhưng thân phận đó thế nào thì Ngô Mẫn không biết gì cả, hoặc Ngô gia chưa đủ tư cách biết.
Chọn đứng về phía Giang Hải chính là đang đặt cược, cược mọi thứ của Ngô gia.
Cho nên Ngô Mẫn không thể không cẩn thận.
"Biết quá nhiều cũng là chuyện không hề tốt." Giang Hải cười nói.
Đi đến bản đồ Thành phố Giang Tư, anh vẽ một vòng tròn: "Ngô gia mua mảnh đất phía Tây này."
"Phía Tây?" Ngô Mẫn khó hiểu, Giang Hải vẽ vòng tròn lớn, diện tích hơn moiotj nửa Thành phố Giang Tư .
"Phía Tây là khu vực đồi núi, phía Đông mới là quy hoạch trung tâm Thành phố Giang Tư ..."
Giang Hải nhấn mạnh: "Đây sẽ là trung tâm Thành phố Giang Tư trong tương lai."
"Cậu hoài nghi lời tôi sao?"
Nếu là người khác nói như vậy thì Ngô Mẫn có cười cho qua, nhưng Giang Hải nói thì anh ta phải tin, ngốc cũng biết Bạch gia là gia tộc lớn cỡ nào còn phải e ngại Giang Hải, lý gì lại không tin anh nói chứ.
"Quá rộng, tôi có thể sao?" Ngô Mẫn nói rất nhỏ.
"Mua được bao nhiêu cứ mua, khó khăn gì có người khác xử lý." Giang Hải đi ra ngoài: "Cố thị cũng sẽ chen vào một chân."
Dừng bước: "À đúng rồi, biệt thự chỉ cần hai gian phòng ngủ."
Ngô Mẫn sững sờ, dù Giang Hải đã đi ra ngoài, anh ta cũng chưa thể hồi thần lại được.
Ngô Mẫn như bị đặt vào canh bạc khác, dốc hết tài sản cũng khó mà mua được một nửa vùng kia.
Thật khó khăn nha!
Đi ra khỏi văn phòng, Cố Uyển Như ngồi chờ, trong lòng cô hơi rối rắm, không biết phải cư xử với Giang Hải thế nào.
"Cha mẹ đâu rồi?" Giang Hải dịu dàng hỏi.
"Đi mua sắm ở trung tâm thương mại rồi." Cố Uyển Như lung túng trả lời.
Cố Vân Lệ suốt nhiều năm tằng tiện tiết kiệm như thế, giờ phải tiêu hết 200 triệu trong ba ngày thì thật sự rất khó.
Nhưng không sao cả, Cố Vân Lệ có cơ hội được tiêu tiền như nước rồi, nên bà sẽ không lãng phí dù chỉ một đồng.
Đây là quà tặng nha, không tiêu rất phí, mấy khi có dịp.
Nhìn Cố Uyển Như đang xấu hổ khó xử, Giang Hải càng dịu dàng: "Thử xem xe nhé?"
Cố Uyển Như biết rõ Giang Hải sắp xếp, cô cũng không muốn đi: "Tôi…không thể trả nổi tiền xe!"
"Cái gì của anh đều là của em." Giang Hải tuyên bố bá đạo, nắm tay Cố Uyển Như.
Giang Hải đang vô cùng mặt dày, chỉ vì muốn kéo dần khoảng cách với Cố Uyển Như, phải thật mặt dày nha.
Cố Uyển Như giật mình muốn rút tay lại nhưng không được.
Giang Hải nắm chặt tay cô, không muốn buông dù chỉ một phút.
Xe taxi dừng lại trước một showroom xe, Giang Hải hỏi: "Hãng này nhé?"
Cố Uyển Như còn đang lung túng vì bị nắm tay, chưa thể định thần được.
Tay của anh rất ấm, ngoại trừ nắm tay cô thì Giang Hải cũng không làm gì quá đáng.
Cô có cảm giác rất lạ.
Trái tim cô loạn nhịp? Sao có thể thế được? Chẳng lẽ là bởi vì Giang Hải mua một căn biệt thự lại rồi lại mua xe? Cố Uyển Như không phải người ham vật chất.
"Đến nơi khác đi." Giang Hải nói với lái xe.
Người lái xe nhìn rõ mọi chuyện, đây là nơi thứ bao nhiêu ông cũng không đếm nổi nữa, quá nhiều, khu vực này chủ yếu chỉ có showroom xe, bao nhiêu loại đắt đỏ đều ở đây.
Người đàn ông chiều chuộng, cô gái thì thờ ơ.
"Cô gái, bạn trai cô thật tốt, đúng là có phúc!” Lái xe cảm khái.
Cố Uyển Như đỏ mặt nhìn Giang Hải: "Hay là thôi đừng mua xe nữa."
Giang Hải lại không để ý tới, dịu dàng hỏi: "Hãng này nhé?"
"Bác tài, đi tiếp!"
"Hãng này?"
"Đi tiếp..."
Đi nhiều vòng, biết Giang Hải là nhất định muốn mua.
Cố Uyển Như nói rất nhỏ: "Vậy thì ở đây đi, đừng quá đắt là được."
"Trước kia em đâu có thế này đâu." Giang Hải nhìn Cố Uyển Như, đây là lần đầu tiên anh thấy Cố Uyển Nhưn gượng ngùng như thế này.
Thanh toán tiền xe xong, Giang Hải kéo Cố Uyển Như xuống xe.
Lái xe chép miệng chậc lưỡi: "Sao mình lại không gặp được đứa con rể tốt như vậy chứ…”
Đi vào showroom, một cô nhân viên niềm nở ra đón: "Chào anh chị, anh chị muốn tôi tư vấn về mẫu xe nào ạ.
Tôi là giám đốc tiêu thụ ở đây."
Giang Hải nhìn Cố Uyển Như nói: "Em thích kiểu nào cứ chọn là được."
Giang Hải không quan tâm giá tiền, đừng nói một chiếc xe, mua cả một công ty sản xuất xe cũng không quá, chỉ cần Cố Uyển Như vui, chuyện gì anh cũng nguyện ý.
Cố Uyển Như vẫn chỉ cúi thấp đầu, giám đốc tiêu thụ nhìn bên ngoài showroom rồi hỏi: "Anh chị là đi gì tới ạ?"
"Đi taxi, có gì sao?" Giang Hải khó hiểu hỏi lại.
"Vậy còn xe của anh chị?" Cô ta hỏi tiếp.
"Không có." Giang Hải thuận miệng đáp.
Giang Hải nhìn Cố Uyển Như đang ngẩn người, không biết cô nghĩ gì: “Em không thích sao?”
Vị giám đốc tiêu thụ kia thay đổi thái độ ngay lập tức, sau đó như qua loa: “
Gương mặt tươi cười của cô giám đốc tiêu thụ lập tức cứng lại, lắc người đi rồi bỏ lại một câu: "Linh Kha, cô phụ trách đi."
Sau đó cô ta lẩm bẩm: “Đồ nghèo hèn.”
Giang Hải vô cùng nhạy bén, lập tức nghe thấy dù cô ta nói khá nhỏ, anh cũng hiểu tại sao cô ta lại hỏi hai câu vừa rồi.
Cũng không phải không có người một bước lên trời mua xe sang trọng, chỉ là hiếm thôi.
Nên người ăn mặc tuềnh toàng như Giang Hải sao có thể mua nổi.
Việc hỏi han kia cũng là đoán xem Giang Hải thuộc tầng lớp nào, xác định anh không có tiềm năng thì vứt cho người mới.
Một cô gái hơi tròn một chút, đeo kính, gương mặt khả ái cười hiền: "Xin chào, rất vui khi quý khách ghé Porche, đây là chiếc Cayenne, nếu thích có thể lái thử..."
Cô giám đốc tiêu thụ khi nghe được thị quay lại lạnh lùng nói: "Linh Kha, lái thử xe cho tầng lớp nào chứ? Coi chừng bẩn xe."
Porche? Cố Uyển Như nhận ra showroom này thuộc hàng thượng lưu rồi.
Cô lúng túng kéo Giang Hải: "Quá đắt...Hay đi nơi khác?"
Giang Hải nhìn ra Cố Uyển thích chiếc này.
Thực sự ai chả thích vật xa xỉ một chút, chỉ là mỗi người đều có giới hạn
"Có sẵn không?" Giang Hải hỏi.
Linh Kha rất khó xử, nhìn giám đốc tiêu thụ rồi mới thận trọng trả lời: "Có một chiếc thuộc dòng cao cấp nhất."
"Được, làm thủ tục đi, ghi tên của cô ấy.
Tôi thanh toán" Giang Hải lấy ra một tấm thẻ VIP màu vàng khác, nhìn tuy giống thẻ anh đã đưa Cố Uyển Như, nhưng khác màu và số thẻ.
Linh Kha kinh ngạc há to miệng, sao khách không hỏi giá? Anh ta mua xe hay mua rau thế.
"Đang có sẵn đúng không?" Giang Hải hỏi.
Cố Uyển Như kéo Giang Hải lại: "Đừng, đắt quá..."
Lúc này, giám đốc tiêu thụ khinh bỉ nói: "Không có tiền thì cứ nói nói không tiền, đến đây khoe mẽ gì chứ?"